Edit: Yuusu
Beta: Sakura
“Định Vương, hạnh ngộ.” Long Dương nhìn nam tử trước mặt hồi lâu, mới từ từ phun ra mấy chữ.
Đây là lần đầu tiên Long Dương nhìn thấy vị Định Vương danh dương thiên hạ này. Từ một phương diện khác mà nói, thậm chí danh khí của Mặc Tu Nghiêu còn lớn hơn cả vị phụ thân văn có thể trị quốc võ có thể an bang, chiến công lớn lao với Đại Sở – Mặc Lưu Danh. Bởi vì hắn là người đầu tiên lấy danh nghĩa Định Quốc Vương phủ làm ra những chuyện mà mấy Định Vương đời trước chưa từng làm. Đó chính là ân đoạn nghĩa tuyệt với Đại Sở, từ đó Mặc gia quân và Định Vương trở thành một thế lực riêng biệt trên cõi đời này tranh bá thiên hạ. Cũng từ đây chân chính thoát khỏi ràng buộc với Đại Sở, sau này thành bại vinh nhục của Mặc gia quân không còn chút quan hệ nào với Đại Sở.
Nam tử trước mắt mặc một bộ áo trắng như tuyết, hơn nữa một ít tóc dài tuyết trắng tùy ý thả xuống, sạch sẽ khác hẳn chiến trường máu tanh, lại làm cho Long Dương sinh ra cảm giác nguy hiểm. Long Dương tin tưởng vào trực giác của mình, cho dù lão đã có hơn hai mươi năm không ra chiến trường. Nam tử trước mắt này, cái biểu hiện ôn văn bình thản, trong trẻo như tuyết trên đỉnh núi cao dường như bắt đầu khởi động mang theo sát khí rõ ràng càng khiến cho người ta sợ hãi.
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn Long Dương, một tay mạn bất kinh tâm (tùy ý) vuốt vuốt cốc sứ thanh hoa trong tay, vừa thản nhiên nói: ” Bản vương có ý định nói chuyện với Long Tướng quân và Chu tướng quân một chút. Nhưng mà Long Tướng quân, không thể không nói. . . Hiện giờ tâm tình của Bản vương vô cùng không tốt. Long Tướng quân có biết, bình sinh Bản vương ghét nhất chuyện gì không?”
Long Dương nhìn Mặc Tu Nghiêu, trầm giọng nói: “Xin Định Vương chỉ giáo.”
Mặc Tu Nghiêu từ từ đặt chén trà xuống, sự yên lặng trong phòng khiến cho chén trà đụng phải mặt bàn phát ra tiếng kêu thanh thúy, “Là bị người uy hiếp. Bình sinh Bản vương hận nhất chính là bị uy hiếp. Hơn nữa, Bản vương tương đối hiếu kỳ, vì sao Long Tướng quân lại cho rằng Bản vương sẽ vì những người Đại Sở kia, mà bỏ qua chuyện công thành ?” Dường như nói đến chuyện gì buồn cười, Mặc Tu Nghiêu từ từ cười ra tiếng. Long Dương trầm mặc chốc lát, mới vừa nói: “Là lão phu khinh suất. Ước chừng là. . . Người đã già nên mềm lòng. Nếu là lão phu lúc tuổi còn trẻ, ước chừng cũng sẽ có quyết định giống như Định Vương lúc này.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Quả nhiên vẫn là Long Tướng quân có thể hiểu được Bản vương. Đã như vậy. . . Long Tướng quân đã chuẩn bị tiếp nhận hậu quả của quyết định này chưa?”
Nghe vậy, mặt Long Dương liền biến sắc, trầm giọng nói: “Định Vương, Biện thành ngươi đã dẹp xong cần gì tạo thêm nhiều sát nghiệt hơn nữa? Chuyện này là một mình lão phu gây nên, nếu Định Vương có gì tức giận, không ngại lấy cái mạng này của lão phu.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt không tỏ rõ thái độ, “Đã nói cho Long Tướng quân, mặc dù đêm qua Long Tướng quân để cho hơn phân nửa dân chúng trong thành chạy đi. Nhưng là. . . Mặc gia quân cũng vẫn bắt sống được không ít binh sĩ Tây Lăng. Miễn cưỡng. . . Cũng có thể bổ khuyết cho số lượng dân chúng chạy trốn kia?”
“Định Vương. . . . . .” Long Dương thống khổ nhắm hai mắt lại, “Lão phu một người làm một người chịu, Định Vương có thiên đao vạn quả lão phu thì lão phu cũng tuyệt không nói một chữ. Chỉ xin ngài. . . Bỏ qua cho dân chúng vô tội và tướng sĩ.”
Mặc Tu Nghiêu làm như không nghe thấy, hướng về phía cửa phất tay một cái, cười nói: “Mang Long Dương tướng quân đi xem một chút. . . . . .”
Ngoài cửa, Trác Tĩnh phất tay một cái, hai thị vệ đi vào mang Long Dương ra ngoài. Trong phòng, Mặc Tu Nghiêu từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu, giọng nói trầm thấp truyền ra, “Những người này. . . Thật là chán ghét! Phụ vương, đại ca. . . Chờ ta giết toàn bộ bọn họ xong các người có thể an nghỉ rồi. . . Cũng sẽ không còn ai có thể gây tổn thương cho A Ly nữa. . . . . .”
Lúc Diệp Ly xử lý xong chuyện trên chiến trường, mang theo đám người Phượng Chi Dao trở lại Biện thành thì trong thành ngoài thành binh sĩ Mặc gia quân đang dọn dẹp chiến trường. Trong không khí còn phiêu tán nồng đậm mùi máu tươi. Đoàn người đi trên đường phố trong thành, thỉnh thoảng có binh sĩ đang dọn dẹp trên đường phố tiến lên hành lễ.
Phượng Chi Dao nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: “Đây là chuyện gì? Vì sao trong thành không có một nguời dân nào?” Coi như là mới vừa đánh giặc xong, bách tính đều sợ hãi không dám ra cửa, nhưng cũng không đến mức trong thành không có đến một người chứ. Thậm chí ngay cả ở hai bên đường, các cửa sổ trên lầu cũng không có ai nhìn lén gì đó. Cả thành trì im ắng trừ những binh sĩ vẫn còn đang dọn dẹp đường phố kia thì không khác gì một tòa thành chết.
Binh sĩ trước mặt do dự một chút, liếc nhìn đám nguời Diệp Ly một chút mới bẩm: “Khởi bẩm Vương Phi, Phượng tướng quân, Vương gia mới vừa hạ lệnh đem tất cả dân chúng cùng tù với binh đưa đến ngoại thành phía Tây.”
Diệp Ly nhíu mày, hỏi: “Kéo đến ngoại thành phía Tây? Làm cái gì?”
“Ngoại thành phía Tây. . . Là pháp trường của Biện thành.”
“Pháp trường?” Phượng Chi Dao suy nghĩ một chút nói: “Bắt được tướng lĩnh trọng yếu gì của Tây Lăng rồi? Long Dương hay là Lôi Đằng Phong? Không đúng, cho dù bắt được bọn họ cũng không cần phải vội vã xử hình lúc này?” Giết Long Dương còn dễ nói, có thể đả kích sĩ khí của Tây Lăng, nhưng thân phận Lôi Đằng Phong thì việc hắn sống so với chết thì có giá trị hơn nhiều. Phượng Tam công tử nhất thời choáng váng đầu nhớ đến Lôi Đằng Phong tối hôm qua mới chạy trốn từ dưới tay hắn.
Binh lính nhìn Diệp Ly một chút không nói tiếp. Diệp Ly nhíu mày nói: “Nói chi tiết đi.”
Binh lính trầm giọng nói: “Vương gia hạ lệnh đem tất cả tù binh và dân chúng trong Biện thành, toàn bộ giết!”
“Cái gì? !” Diệp Ly và Phượng Chi Dao đều giật mình, liếc nhau một cái, Phượng Chi Dao ổn định tâm thần lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Binh lính kia liền tranh thủ tình huống một ngày một đêm giao chiến kia nói, dĩ nhiên cũng bao gồm cả chuyện Long Dương mang dân chúng Đại Sở trong Biện thành uy hiếp bọn họ rút quân. Còn chưa kịp nghe xong, đoàn người vội vàng hướng về phía pháp trường ngoại thành Tây.
Ngoại thành phía Tây có một khoảng đất rộng lớn để trống, từ khi Biện thành được xây tới nay thì nơi này chính là pháp trường. Song không nghi ngờ chút nào, hôm nay ở chỗ này, số người sắp sửa rơi đầu xuống đất sẽ còn nhiều hơn số người bị xử tử ở Biện thành này mấy trăm năm qua cộng lại. Long Dương bị hai binh sĩ Kỳ Lân đè ép, mặt ngó về phía pháp trường, vô lực nhìn đám tù binh bị buộc quỳ rạp xuống đất trước mắt. Trong những người này thậm chí còn có rất nhiều người còn mang theo thương tích, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể bị người ép quỳ rạp xuống đất mà nghển cổ lên nhìn.
Trên mặt đất bằng phẳng lát đá xanh mà lạnh như băng đã bị nhiễm những vết máu đỏ sậm, hiển nhiên những người đang quỳ lúc này cũng không phải là nhóm đầu tiên. Long Dương bị người phía sau áp đến không thể động đậy, tròn mắt muốn nứt ra, “Đủ rồi! Định Vương! Đủ rồi. . . Đều là lỗi của lão phu, bây giờ ngài hãy giết lão phu đi!” Hai mắt Long Dương đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh. Lão thật sai lầm rồi, vì bảo vệ Biện thành mà vô tình lại chọc giận một con sư tử mạnh mẽ khát máu đã ngủ đông nhiều năm. Có lẽ là lúc còn trẻ sát nghiệt quá nặng, đến lúc lão về già mới có thể khiến cho những tướng sĩ và dân chúng vô tội này phải trả giá.
“Định Vương! Ngươi giết lão phu đi!” Long Dương quát um lên.
Khóe miệng Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch ra một nụ cười, giơ tay lên chỉ vào vũng máu người cười nói: “Ta sẽ không giết ngươi, Long Dương tướng quân đã nhìn kỳ rồi chứ. Nhìn một chút những tướng sĩ này, những dân chúng này là chết như thế nào. Là ngươi. . . hại chết bọn họ. Hai quân giao chiến, Bản vương cũng không muốn khiến dân chúng gặp họa, lần này. . . Là ngươi ép Bản vương. Trải qua lần này, Bản vương tin tưởng, sau này trên chiến trường sẽ không xuất hiện tình huống ngày hôm qua nữa. Ngươi nói đúng không?”
“Lạm sát người vô tội như thế, ngươi không sợ báo ứng sao?” Long Dương bi thương nói. Nếu là lúc trước, Long Dương cũng không tin báo ứng, lão chỉ tin nhân định thắng thiên. Nhưng đã đến hiện tại, lão lại không thể không thừa nhận, cõi đời này đích xác là có báo ứng.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười khẽ, “Bản vương sợ báo ứng gì chứ? Định Vương Phủ nhiều đời trung thành vì nước, lại có cái hồi báo gì nào?”
“Chẳng lẽ Vương Phi và Thế tử gia không sợ sao?” Long Dương nói. Lời vừa nói ra, Mặc Tu Nghiêu cau mày hơi thở nhất thời đông lạnh như sương. Mặc Tu Nghiêu đột nhiên giương mắt nhìn về phía Long Dương, ánh mắt lãnh huyết tối sầm cũng khiến cho Long Dương cũng nhịn không được trong lòng run lên, chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: “Giết cho ta!” Quay đầu lại nhìn về phía Long Dương, Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện A Ly cả đời bình an, nếu không. . . Bản vương muốn thiên hạ muôn dân trăm họ bồi theo nàng!”
Nghe được mệnh lệnh của Mặc Tu Nghiêu, đám người hành hình trên pháp trường lại một lần nữa giơ đao trong tay lên. . . . . .
“Dừng tay!” Giọng nữ trong trẻo từ phía sau truyền đến, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng ảnh áo trắng như một đám mây trắng rơi xuống giữa pháp trường. Diệp Ly xoay người lại nhìn vết máu đỏ sậm dưới chân nhíu nhíu mày, nhìn nhìn lại xung quanh dân chúng bị giải đến pháp trường đang nức nở khóc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng vẫn tới kịp. . .
“A Ly, sao nàng lại tới đây?” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, gương mặt lạnh lùng lại nhiều thêm mấy phần ấm áp, đứng dậy nhìn bóng ảnh màu trắng giữa pháp trường ôn nhu hỏi. Diệp Ly đưa mắt, nhìn lên nam tử cao ngất trên đài áo và mái tóc trắng như tuyết, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo nhàn nhạt ấm áp và ôn nhu. Làm gì còn thấy bóng dáng của âm thanh lãnh khốc vô tình không khác gì tu la.
Phượng Chi Dao cũng bước chậm theo đi lên đài cao, Phượng Chi Dao đi trước một bước lãnh hội đến ánh mắt lạnh lẽo như đao của Vương gia nhà mình. Bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi đứng qua một bên, Vương Phi trở lại đúng lúc này, cũng không liên quan đến hắn.
“A Ly, sao nàng lại tới đây? Mấy ngày nay cực khổ rồi sao không trở về đi nghỉ ngơi?” Nhìn hai đầu lông mày thanh lệ của Diệp Ly khó mà che dấu vẻ mỏi mệt, Mặc Tu Nghiêu không vui trầm giọng hỏi.
Diệp Ly bất đắc dĩ liếc hắn một cái, nàng không thể trở về nghỉ ngơi là ai làm hại?
“Đây là tại sao? Làm sao đột nhiên lại. . .” Diệp Ly thấp giọng hỏi, nếu như có thể nàng cũng không muốn hỏi Mặc Tu Nghiêu ở chỗ này. Nhưng bây giờ không phải là lúc nàng có thể chọn địa điểm, hơi chần chờ một chút, thì gần mười vạn người có thể rơi đầu xuống đất rồi. Kiếp trước kiếp này, Diệp Ly từ trong xương vẫn là quân nhân. Nàng không sợ hãi đánh giặc, cũng không dè dặt cái chết. Nhưng giết tù binh, giết dân chúng vô tội rõ ràng không nằm trong mấu chốt đạo đức của nàng. Huống chi, chuyện này cũng không tốt cho danh tiếng của Mặc Tu Nghiêu và Mặc gia quân. Mấy năm trước, Mặc Tu Nghiêu ở Tây Bắc giết mấy ngàn binh lính Đại Sở, đã khiến cho rất nhiều văn nhân lên án rồi. Nếu như thêm dân chúng của cả thành này nữa, thì đối với Mặc Tu Nghiêu mà nói thật không phải là chuyện tốt.
Mặc Tu Nghiêu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “A Ly không cần phải để ý đến những chuyện này. Đi về trước nghỉ ngơi đi? Chờ ta xử lý xong những chuyện này rồi trở về cùng nàng. Chúng ta có thể ở Biện thành nghỉ ngơi hai ngày.”
“Tu Nghiêu.” Gặp Mặc Tu Nghiêu rõ ràng muốn dời sang đề tài khác, Diệp Ly nhíu mày lại lẳng lặng nhìn hắn, trong con ngươi nhiều hơn một tia lo lắng, “Tu Nghiêu, ta hơi mệt mỏi. Chàng theo ta trở về nghỉ ngơi có được không? Những chuyện này ngày khác chúng ta thương thảo lại.” Diệp Ly ôn nhu nói, âm thanh nhiều mấy phần yếu ớt cùng với mệt mỏi.
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu mềm nhũn, cúi đầu nhìn hốc mắt Diệp Ly đã có quầng thâm. Rốt cục cúi người ôm lấy Diệp Ly đi ra ngoài, Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, ngẩng đầu lên đưa cho Phượng Chi Dao một ánh mắt. Phượng Chi Dao khẽ gật đầu, tỏ vẻ cứ để cho mình, sau mới yên tâm dựa vào Mặc Tu Nghiêu nhắm hai mắt lại. Mấy ngày nay, nàng thật sự hơi mệt mỏi.
Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly đi ngang qua bên cạnh pháp trường, ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám tướng sĩ Tây Lăng đang quỳ. Con ngươi trong trẻo lạnh lùng xẹt qua một tia khinh thường cùng mỉa mai. Những tướng sĩ Tây Lăng này bên trong không thiếu người cương liệt bất khuất người, binh bại bị bắt nay đã muốn liều chết, lúc này lại nhìn đến ánh mắt đùa cợt này của Mặc Tu Nghiêu nơi nào còn nhịn được. Một người trong đó hung hăng chửi thề một tiếng nhổ nước bọt, cười lạnh nói: “Họ Mặc, muốn giết cứ giết, hai mươi năm sau ông đây lại là một trang hảo hán. Nhất định tàn sát hết cả nhà Định Vương Phủ ngươi!”
Mặc Tu Nghiêu mâu quang lạnh lẻo, lạnh nhạt nói: “Đã như vậy, Bản vương thành toàn ngươi. Giết!” Dứt lời, cũng không nữa để ý tới đám người trước mắt, ôm Diệp Ly bước chậm đi ra khỏi pháp trường. Lưu lại đám tướng sĩ nhìn nhau dò xét, ý Vương Phi hiển nhiên là không cho giết người, nhưng Vương gia lại muốn giết. Này là giết hay không giết đây, theo lý thuyết bọn họ hẳn là phải nghe theo Vương gia phân phó, nhưng mấy năm qua Vương gia cho tới bây giờ chưa bao giờ làm trái với tâm ý của Vương Phi. Hơn nữa, tướng sĩ Mặc gia quân cũng là chiến sĩ tinh nhuệ nhất, mỗi người đều có kiêu ngạo của một chiến sĩ. Trên chiến trường giết người là một chuyện, nhưng tru diệt dân chúng bình thường không có chút sức phản kháng nào, bọn họ thật sự có chút hạ thủ không được.
“Phượng tướng quân, vậy phải làm sao bây giờ?” Tướng lãnh giám sát xử trảm tiến lên hỏi.
Phượng Chi Dao sờ sờ cằm, trầm tư chốc lát, sau đó chỉ vào một nhóm người còn quỳ gối trên pháp trường, nói: “Những thứ kia, toàn bộ giết. Còn lại thì trước giữ lại.” Vương gia nói là giết toàn bộ nha, nhục mạ nguyền rủa Định Vương, cũng thật quá muốn chết. Chẳng qua là đáng thương cho một trăm người ở cùng hắn, cũng chỉ có thể trách bọn hắn xui xẻo. Người quỳ gối trên pháp trường toàn bộ giết, những người khác. . . Dĩ nhiên phải đợi Vương gia Vương Phi ra lệnh. Phượng Chi Dao lặng yên nghĩ.
Tướng lãnh giám sát hành hình hài lòng đi đến thi hành mệnh lệnh. Phượng Chi Dao nhìn một chút Long Dương bên cạnh mặt xám như tro tàn âm thầm lắc đầu. Long Dương cũng là phạm vào tối kỵ của Mặc Tu Nghiêu, dùng dân chúng Đại Sở làm bia thịt, nếu Mặc Tu Nghiêu lui một lần, vậy đám tướng lĩnh Tây Lăng phía sau cũng sẽ đi theo tiến lên mà công kích đấy. Mà trọng yếu hơn, lúc ấy trong thành còn có gần ngàn Kỳ Lân đã đi trước vào thành. Nếu Mặc Tu Nghiêu thật sự hạ lệnh lui binh, Long Dương xuất thủ thì gần ngàn Kỳ Lân bên trong Biện thành sẽ gặp tai ương rồi. Có điều. . . lửa giận này của Vương gia cũng quá lớn rồi?
Khi Diệp Ly tỉnh lại thì phía ngoài sắc trời đã tối, ngồi dậy vuốt vuốt mi tâm cảm thấy có chút không đúng lắm. Mặc dù nàng mệt chết đi nhưng cũng không đến mức bị Mặc Tu Nghiêu ôm vào trong ngực liền ngủ mất đi chứ. Đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước ở pháp trường, Diệp Ly ngẩng đầu lên qua sa mỏng thấy bình phong sơn thủy phía ngoài, Mặc Tu Nghiêu đang ngồi dưới đèn cầm bút viết chữ. Tựa hồ thấy Diệp Ly muốn đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu để bút xuống đứng dậy đi vào phòng trong, mỉm cười nói: “Tỉnh?”
Diệp Ly gật đầu, nhìn kỹ Mặc Tu Nghiêu một chút. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ôn hòa mà thư thái.
Diệp Ly áp vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhìn gương mặt có chút mỏi mệt của hắn nhẹ giọng nói: “Sao không nghỉ ngơi một lát? Không phải là muốn ở lại Biện thành nghỉ ngơi hai ngày sao, có chuyện gì ngày mai nữa xử lý cũng được.” Mặc Tu Nghiêu đem cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, vuốt ve lọn tóc mềm mại của nàng khẽ cười nói: “Ngủ không được. . . Đem chuyện phải xử lý đều xử lý xong, ngày mai có thể bồi nàng nhiều hơn. A Ly, mấy ngày nay nàng cực khổ rồi.”
Không biết làm sao, đột nhiên Diệp Ly nhớ lại vẻ mặt Chu Lăng trước khi chết, áo bào màu xanh nhạt nhiễm đầy máu nằm trên mặt đất đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, ánh mắt u ám không sáng. . . . . . Nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi một chút, Diệp Ly có chút nhức đầu nhắm nghiền hai mắt.
“A Ly sao vậy?” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Diệp Ly thấp giọng nói, “Hơi mệt chút thôi.”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ động, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cái lưng gầy yếu của nàng, ôn nhu nói: “Nếu mệt mỏi, vậy thì ngủ tiếp một lát. Có chuyện gì ngày mai hãy nói được chứ?” Diệp Ly gật đầu, tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu quả thật làm cho nàng có chút buồn ngủ, mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, Diệp Ly thấp giọng nói: “Tu Nghiêu, chiến tranh không liên quan đến dân chúng. Không nên lạm sát kẻ vô tội, dân tâm. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, nhìn dung nhan thanh lệ dần dần lâm vào ngủ say của nàng. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, “A Ly quá mềm lòng rồi, như vậy cũng không hay. Sẽ rất dễ dàng bị thương tổn, vô tội. . . Thiên hạ này có ai là vô tội chứ?”
Phủ Thái Thú tạm thời dọn tới trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu ngồi trên ghế, thần sắc lạnh nhạt nhìn Phượng Chi Dao và Tần Phong trước mắt. Trong lòng Phượng Chi Dao vạn phần bất đắc dĩ nhưng cũng không dám đi tim xui xẻo khi mà tâm tình Mặc Tu Nghiêu đang cực kỳ không tốt. Trên mặt vốn là nụ cười lười biếng nhàn nhã cũng dần dần biến thành cứng ngắc, cuối cùng dần dần không thể duy trì nữa.
Nhìn thoáng qua Tần Phong rõ ràng không có ý định mở miệng, Phượng Chi Dao ho nhẹ một tiếng nói: “Vương gia. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu giương mắt, lạnh nhạt nhìn của hắn hỏi: “Người trên pháp trường xử lý xong rồi?”
“Xử lý xong.” Phượng Chi Dao vội vàng đáp.
“Xử lý xong rồi?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười lạnh, “Như vậy, trại tù bình ngoài thành là cái gì?” Phượng Chi Dao cười làm lành nói: “Kẻ nhục mạ Vương gia kia, còn có đám người lúc ấy quỳ gối trên pháp trường quả thật đều đã giết, Vương gia minh giám. Còn dư lại . . . Vương gia chưa phân phó mà?”
“Vậy sao?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, hỏi: “Như vậy bây giờ Bản vương phân phó, ngươi đi giết bọn chúng đi”
“Vương gia. . .” Phượng Chi Dao vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói: “Xin Vương gia nghĩ lại.”
Mặc Tu Nghiêu mắt lạnh nhìn hắn, Phượng Chi Dao tiếp tục nói: “Vương gia, Mặc gia quân chúng ta quân kỷ nghiêm minh cũng không giết chóc dân chúng vô tội. Nếu nhất thời Vương gia tức giận giết những người này đi thì danh tiếng của Mặc gia quân và Định Vương Phủ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hơn nữa, người Tây Lăng trời sinh tính tình dũng mãnh, nếu bọn họ biết Mặc gia quân tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhất định sẽ toàn lực trợ giúp quân Tây Lăng coi giữ thủ thành. Đối với chiến sự sau này của chúng ta thật sự là bất lợi to lớn.” Nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu vẫn bất vi sở động, trong lòng Phượng Chi Dao thở dài, chỉ đành phải tiếp tục nói: “Hơn nữa, Vương Phi hiền hòa, tất nhiên sẽ không tán thành hành động lần này của Vương gia. Vương gia tội gì vì những người không liên quan mà khiến Vương Phi không vui?”
Nói đến chỗ này, Phượng Chi Dao giương mắt nhìn lén Mặc Tu Nghiêu một cái, thấy hắn mày kiếm hơi nhíu hiển nhiên đang suy tư mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Vương gia liều mạng không thể không giết những người đó, vậy chỉ sợ ai cũng khuyên không được.
Qua thật lâu, mới nghe được Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói: “Những tù binh kia toàn bộ giết, dân chúng bình thường toàn bộ trục xuất khỏi thành đi. Phượng Tam, nếu còn không làm được nữa, ngươi tự mình nhận tội đi!”
Phượng Chi Dao thở phào nhẹ nhõm, thời đại này cũng không có cái quy củ không giết tù binh gì đó. Các quốc gia trên chiến trường bắt được tù binh trừ có thể trao đổi cùng làm đầy tớ ra, ngoài ra cũng là giết. Mặc dù Phượng Chi Dao khinh thường giết những binh lính Tây Lăng không có năng lực phản kháng này, nhưng cũng biết những người này tuyệt đối không thể thả ra lần nữa. Mình giữ lại cũng phiền toái, nếu như Mặc Tu Nghiêu nhất định phải giết, hắn cũng không để ý.
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Phượng Chi Dao lên tiếng đáp, nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu lại hỏi: “Vương gia, Long Dương. . . Xử trí như thế nào?”
Nhắc tới Long Dương, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu trầm xuống, thần sắc tối tăm nói: ” Dẫn Long Dương tới pháp trường, để cho hắn nhìn đám người Tây Lăng kia chết như thế nào.”
Phượng Chi Dao giờ mới hiểu được vì sao lúc ban ngày Long Dương lại xuất hiện ở trên đài giám trảm. Dưới đáy lòng lắc đầu, Long Dương đã đắc tội cực lớn với Vương gia, chỉ sợ người nào khuyên cũng không hữu dụng , “Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Không cho để cho Vương Phi biết.” Mặc Tu Nghiêu chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Phượng Chi Dao và Tần Phong liếc mắt nhìn nhau, loại chuyện này. . . giấu được sao?
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nói xong, Mặc Tu Nghiêu lại không có ý để cho bọn họ lui ra. Trong lúc nhất thời hai người đều có chút mờ mịt. Mặc Tu Nghiêu nhìn hai người hồi lâu, mới hỏi nói: “A Ly đã xảy ra chuyện gì?” Hai đều sửng sốt, có chút không rõ ý tứ của Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cau mày, có chút phiền não nói: “Tâm tình A Ly vẫn không tốt, lần này các ngươi đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Tâm trạng Vương Phi không tốt?
Hai người suy tư chốc lát, cũng không nghĩ ra được có gì khiến cho tâm trạng Vương Phi không tốt. Chiến sự vẫn rất thuận lợi, mặc dù Mặc gia quân có chút tổn thất nhưng cũng là những tổn thất không thể tránh né nằm trong dự liệu, ngoài ra cũng không có cái gì. Nhìn sắc mặt Mặc Tu Nghiêu càng ngày càng khó coi, Tần Phong mở miệng nói: “Tôn tử của Chu Diễm tướng quân Chu Lăng thay Vương Phi cản một ám khí đã chết, còn có Chu Diễm tướng quân ở ngay trước mặt Vương Phi từ trên cổng thành nhảy xuống, tự vẫn hi sinh cho tổ quốc.” Tần Phong suy tư một hồi lâu, cũng chỉ có này hai chuyện này có thể được coi là đặc biệt.
“Chu Lăng? Là kẻ nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Tần Phong đem chuyện lần này từ đầu tới đuôi nói qua một lần. Diệp Ly và Tần Phong chỉ định đi trước hiệp trợ Trương Khởi Lan để khiến cho đám người Tĩnh Quốc quân và Chu Diễm đang ẩn núp lộ diện. Về sau chuyên Diệp Ly và Lâm Hàn đơn độc lẻn vào chỗ ở của Tĩnh Quốc quân cũng là chuyện Diệp Ly đột nhiên quyết định, cũng không có báo cho Mặc Tu Nghiêu, cho nên hắn không biết.
Càng nghe, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu càng thêm âm trầm. Phượng Chi Dao đứng ở bên cạnh cũng không khỏi được sau này, không để lại dấu vết lui hai bước. Đợi đến khi Tần Phong nói xong, trong thư phòng hoàn toàn im ắng. Phượng Chi Dao đau khổ chờ đợi lửa giận đột kích có thể đoán được của Mặc Tu Nghiêu. Đợi đã lâu, mới nghe được giọng nói bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, “Bản vương biết rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Ách?
Phượng Chi Dao ngẩn ra, bên cạnh Tần Phong lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, lưu loát xoay người ra cửa. Phượng Chi Dao run lên, cũng vội vàng đi theo chạy ra ngoài. Trong thư phòng, chỉ còn lại có một mình Mặc Tu Nghiêu hướng về phía chiếc đèn trên bàn, “Chu Lăng. . . Người chết còn để cho A Ly phiền lòng, quả nhiên là chết quá dễ dàng!”
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Ấp úng. . . Thật ra thì trong lòng Tu Nghiêu vẫn có một chút vấn đề. Do bị đè nén quá mức rồi, hoặc mọi người có thể cho rằng là di chứng bị thương tổn. Chính là ngoài mặt càng bình tĩnh càng bị đè nén thì bạo phát lại càng kinh khủng. Đây mới là lý do Thanh Vân tiên sinh lo lắng Tu Nghiêu, muốn A Ly đi theo xuất chinh . Bởi vì Thanh Vân tiên sinh đã nhìn ra A Nghiêu bình tĩnh bị đè nén rất mãnh liệt.
Sakura: Sa chỉ muốn nói rằng không nên chỉ trích hành động của A Nghiêu hay thủ đoạn của Aly đó chỉ là hành động của thánh mẫu mà thôi. Trong chiến tranh chỉ có thắng và thua không có quang minh hay ám toán, nếu không làm như vậy thì Mặc gia quân và Kỳ Lân sẽ bị tổn thất nặng nề. Bên Chu Lăng là người bên quân mình cũng là người, tại sao phải vì thứ gọi là công bằng mà tổn thất người của mình. Trên đời này chả có cái gì gọi là công bằng cả, con người sinh ra bắt đầu điểm xuất phát đã không công bằng rồi. Nên mới có người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, còn người khác thì phải vật vã trong mớ hỗn độn. Trong truyện này Sa rất thích tính cách của Diệp Ly, không vì thứ râu ria bên ngoài mà mắng hay trách những việc làm của Tu Nghiêu. Sẽ không vì những thứ vớ vẩn mà tổn thương chồng mình cả. Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, kể cả đồ thành hay giết mấy ngàn binh sĩ hay về sau phải hi sinh gần như toàn bộ Kỳ Lân vì kế hoạch chấm dứt chiến tranh sớm hơn 10 năm của A Nghiêu thì A Ly vẫn không hề oán trách lấy một câu. Sa không hề thích những nữ chính vì thương hại người ngoài mà tổn thương đến nam chính.
Beta: Sakura
“Định Vương, hạnh ngộ.” Long Dương nhìn nam tử trước mặt hồi lâu, mới từ từ phun ra mấy chữ.
Đây là lần đầu tiên Long Dương nhìn thấy vị Định Vương danh dương thiên hạ này. Từ một phương diện khác mà nói, thậm chí danh khí của Mặc Tu Nghiêu còn lớn hơn cả vị phụ thân văn có thể trị quốc võ có thể an bang, chiến công lớn lao với Đại Sở – Mặc Lưu Danh. Bởi vì hắn là người đầu tiên lấy danh nghĩa Định Quốc Vương phủ làm ra những chuyện mà mấy Định Vương đời trước chưa từng làm. Đó chính là ân đoạn nghĩa tuyệt với Đại Sở, từ đó Mặc gia quân và Định Vương trở thành một thế lực riêng biệt trên cõi đời này tranh bá thiên hạ. Cũng từ đây chân chính thoát khỏi ràng buộc với Đại Sở, sau này thành bại vinh nhục của Mặc gia quân không còn chút quan hệ nào với Đại Sở.
Nam tử trước mắt mặc một bộ áo trắng như tuyết, hơn nữa một ít tóc dài tuyết trắng tùy ý thả xuống, sạch sẽ khác hẳn chiến trường máu tanh, lại làm cho Long Dương sinh ra cảm giác nguy hiểm. Long Dương tin tưởng vào trực giác của mình, cho dù lão đã có hơn hai mươi năm không ra chiến trường. Nam tử trước mắt này, cái biểu hiện ôn văn bình thản, trong trẻo như tuyết trên đỉnh núi cao dường như bắt đầu khởi động mang theo sát khí rõ ràng càng khiến cho người ta sợ hãi.
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn Long Dương, một tay mạn bất kinh tâm (tùy ý) vuốt vuốt cốc sứ thanh hoa trong tay, vừa thản nhiên nói: ” Bản vương có ý định nói chuyện với Long Tướng quân và Chu tướng quân một chút. Nhưng mà Long Tướng quân, không thể không nói. . . Hiện giờ tâm tình của Bản vương vô cùng không tốt. Long Tướng quân có biết, bình sinh Bản vương ghét nhất chuyện gì không?”
Long Dương nhìn Mặc Tu Nghiêu, trầm giọng nói: “Xin Định Vương chỉ giáo.”
Mặc Tu Nghiêu từ từ đặt chén trà xuống, sự yên lặng trong phòng khiến cho chén trà đụng phải mặt bàn phát ra tiếng kêu thanh thúy, “Là bị người uy hiếp. Bình sinh Bản vương hận nhất chính là bị uy hiếp. Hơn nữa, Bản vương tương đối hiếu kỳ, vì sao Long Tướng quân lại cho rằng Bản vương sẽ vì những người Đại Sở kia, mà bỏ qua chuyện công thành ?” Dường như nói đến chuyện gì buồn cười, Mặc Tu Nghiêu từ từ cười ra tiếng. Long Dương trầm mặc chốc lát, mới vừa nói: “Là lão phu khinh suất. Ước chừng là. . . Người đã già nên mềm lòng. Nếu là lão phu lúc tuổi còn trẻ, ước chừng cũng sẽ có quyết định giống như Định Vương lúc này.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Quả nhiên vẫn là Long Tướng quân có thể hiểu được Bản vương. Đã như vậy. . . Long Tướng quân đã chuẩn bị tiếp nhận hậu quả của quyết định này chưa?”
Nghe vậy, mặt Long Dương liền biến sắc, trầm giọng nói: “Định Vương, Biện thành ngươi đã dẹp xong cần gì tạo thêm nhiều sát nghiệt hơn nữa? Chuyện này là một mình lão phu gây nên, nếu Định Vương có gì tức giận, không ngại lấy cái mạng này của lão phu.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt không tỏ rõ thái độ, “Đã nói cho Long Tướng quân, mặc dù đêm qua Long Tướng quân để cho hơn phân nửa dân chúng trong thành chạy đi. Nhưng là. . . Mặc gia quân cũng vẫn bắt sống được không ít binh sĩ Tây Lăng. Miễn cưỡng. . . Cũng có thể bổ khuyết cho số lượng dân chúng chạy trốn kia?”
“Định Vương. . . . . .” Long Dương thống khổ nhắm hai mắt lại, “Lão phu một người làm một người chịu, Định Vương có thiên đao vạn quả lão phu thì lão phu cũng tuyệt không nói một chữ. Chỉ xin ngài. . . Bỏ qua cho dân chúng vô tội và tướng sĩ.”
Mặc Tu Nghiêu làm như không nghe thấy, hướng về phía cửa phất tay một cái, cười nói: “Mang Long Dương tướng quân đi xem một chút. . . . . .”
Ngoài cửa, Trác Tĩnh phất tay một cái, hai thị vệ đi vào mang Long Dương ra ngoài. Trong phòng, Mặc Tu Nghiêu từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu, giọng nói trầm thấp truyền ra, “Những người này. . . Thật là chán ghét! Phụ vương, đại ca. . . Chờ ta giết toàn bộ bọn họ xong các người có thể an nghỉ rồi. . . Cũng sẽ không còn ai có thể gây tổn thương cho A Ly nữa. . . . . .”
Lúc Diệp Ly xử lý xong chuyện trên chiến trường, mang theo đám người Phượng Chi Dao trở lại Biện thành thì trong thành ngoài thành binh sĩ Mặc gia quân đang dọn dẹp chiến trường. Trong không khí còn phiêu tán nồng đậm mùi máu tươi. Đoàn người đi trên đường phố trong thành, thỉnh thoảng có binh sĩ đang dọn dẹp trên đường phố tiến lên hành lễ.
Phượng Chi Dao nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: “Đây là chuyện gì? Vì sao trong thành không có một nguời dân nào?” Coi như là mới vừa đánh giặc xong, bách tính đều sợ hãi không dám ra cửa, nhưng cũng không đến mức trong thành không có đến một người chứ. Thậm chí ngay cả ở hai bên đường, các cửa sổ trên lầu cũng không có ai nhìn lén gì đó. Cả thành trì im ắng trừ những binh sĩ vẫn còn đang dọn dẹp đường phố kia thì không khác gì một tòa thành chết.
Binh sĩ trước mặt do dự một chút, liếc nhìn đám nguời Diệp Ly một chút mới bẩm: “Khởi bẩm Vương Phi, Phượng tướng quân, Vương gia mới vừa hạ lệnh đem tất cả dân chúng cùng tù với binh đưa đến ngoại thành phía Tây.”
Diệp Ly nhíu mày, hỏi: “Kéo đến ngoại thành phía Tây? Làm cái gì?”
“Ngoại thành phía Tây. . . Là pháp trường của Biện thành.”
“Pháp trường?” Phượng Chi Dao suy nghĩ một chút nói: “Bắt được tướng lĩnh trọng yếu gì của Tây Lăng rồi? Long Dương hay là Lôi Đằng Phong? Không đúng, cho dù bắt được bọn họ cũng không cần phải vội vã xử hình lúc này?” Giết Long Dương còn dễ nói, có thể đả kích sĩ khí của Tây Lăng, nhưng thân phận Lôi Đằng Phong thì việc hắn sống so với chết thì có giá trị hơn nhiều. Phượng Tam công tử nhất thời choáng váng đầu nhớ đến Lôi Đằng Phong tối hôm qua mới chạy trốn từ dưới tay hắn.
Binh lính nhìn Diệp Ly một chút không nói tiếp. Diệp Ly nhíu mày nói: “Nói chi tiết đi.”
Binh lính trầm giọng nói: “Vương gia hạ lệnh đem tất cả tù binh và dân chúng trong Biện thành, toàn bộ giết!”
“Cái gì? !” Diệp Ly và Phượng Chi Dao đều giật mình, liếc nhau một cái, Phượng Chi Dao ổn định tâm thần lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Binh lính kia liền tranh thủ tình huống một ngày một đêm giao chiến kia nói, dĩ nhiên cũng bao gồm cả chuyện Long Dương mang dân chúng Đại Sở trong Biện thành uy hiếp bọn họ rút quân. Còn chưa kịp nghe xong, đoàn người vội vàng hướng về phía pháp trường ngoại thành Tây.
Ngoại thành phía Tây có một khoảng đất rộng lớn để trống, từ khi Biện thành được xây tới nay thì nơi này chính là pháp trường. Song không nghi ngờ chút nào, hôm nay ở chỗ này, số người sắp sửa rơi đầu xuống đất sẽ còn nhiều hơn số người bị xử tử ở Biện thành này mấy trăm năm qua cộng lại. Long Dương bị hai binh sĩ Kỳ Lân đè ép, mặt ngó về phía pháp trường, vô lực nhìn đám tù binh bị buộc quỳ rạp xuống đất trước mắt. Trong những người này thậm chí còn có rất nhiều người còn mang theo thương tích, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể bị người ép quỳ rạp xuống đất mà nghển cổ lên nhìn.
Trên mặt đất bằng phẳng lát đá xanh mà lạnh như băng đã bị nhiễm những vết máu đỏ sậm, hiển nhiên những người đang quỳ lúc này cũng không phải là nhóm đầu tiên. Long Dương bị người phía sau áp đến không thể động đậy, tròn mắt muốn nứt ra, “Đủ rồi! Định Vương! Đủ rồi. . . Đều là lỗi của lão phu, bây giờ ngài hãy giết lão phu đi!” Hai mắt Long Dương đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh. Lão thật sai lầm rồi, vì bảo vệ Biện thành mà vô tình lại chọc giận một con sư tử mạnh mẽ khát máu đã ngủ đông nhiều năm. Có lẽ là lúc còn trẻ sát nghiệt quá nặng, đến lúc lão về già mới có thể khiến cho những tướng sĩ và dân chúng vô tội này phải trả giá.
“Định Vương! Ngươi giết lão phu đi!” Long Dương quát um lên.
Khóe miệng Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch ra một nụ cười, giơ tay lên chỉ vào vũng máu người cười nói: “Ta sẽ không giết ngươi, Long Dương tướng quân đã nhìn kỳ rồi chứ. Nhìn một chút những tướng sĩ này, những dân chúng này là chết như thế nào. Là ngươi. . . hại chết bọn họ. Hai quân giao chiến, Bản vương cũng không muốn khiến dân chúng gặp họa, lần này. . . Là ngươi ép Bản vương. Trải qua lần này, Bản vương tin tưởng, sau này trên chiến trường sẽ không xuất hiện tình huống ngày hôm qua nữa. Ngươi nói đúng không?”
“Lạm sát người vô tội như thế, ngươi không sợ báo ứng sao?” Long Dương bi thương nói. Nếu là lúc trước, Long Dương cũng không tin báo ứng, lão chỉ tin nhân định thắng thiên. Nhưng đã đến hiện tại, lão lại không thể không thừa nhận, cõi đời này đích xác là có báo ứng.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười khẽ, “Bản vương sợ báo ứng gì chứ? Định Vương Phủ nhiều đời trung thành vì nước, lại có cái hồi báo gì nào?”
“Chẳng lẽ Vương Phi và Thế tử gia không sợ sao?” Long Dương nói. Lời vừa nói ra, Mặc Tu Nghiêu cau mày hơi thở nhất thời đông lạnh như sương. Mặc Tu Nghiêu đột nhiên giương mắt nhìn về phía Long Dương, ánh mắt lãnh huyết tối sầm cũng khiến cho Long Dương cũng nhịn không được trong lòng run lên, chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: “Giết cho ta!” Quay đầu lại nhìn về phía Long Dương, Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện A Ly cả đời bình an, nếu không. . . Bản vương muốn thiên hạ muôn dân trăm họ bồi theo nàng!”
Nghe được mệnh lệnh của Mặc Tu Nghiêu, đám người hành hình trên pháp trường lại một lần nữa giơ đao trong tay lên. . . . . .
“Dừng tay!” Giọng nữ trong trẻo từ phía sau truyền đến, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng ảnh áo trắng như một đám mây trắng rơi xuống giữa pháp trường. Diệp Ly xoay người lại nhìn vết máu đỏ sậm dưới chân nhíu nhíu mày, nhìn nhìn lại xung quanh dân chúng bị giải đến pháp trường đang nức nở khóc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng vẫn tới kịp. . .
“A Ly, sao nàng lại tới đây?” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, gương mặt lạnh lùng lại nhiều thêm mấy phần ấm áp, đứng dậy nhìn bóng ảnh màu trắng giữa pháp trường ôn nhu hỏi. Diệp Ly đưa mắt, nhìn lên nam tử cao ngất trên đài áo và mái tóc trắng như tuyết, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo nhàn nhạt ấm áp và ôn nhu. Làm gì còn thấy bóng dáng của âm thanh lãnh khốc vô tình không khác gì tu la.
Phượng Chi Dao cũng bước chậm theo đi lên đài cao, Phượng Chi Dao đi trước một bước lãnh hội đến ánh mắt lạnh lẽo như đao của Vương gia nhà mình. Bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi đứng qua một bên, Vương Phi trở lại đúng lúc này, cũng không liên quan đến hắn.
“A Ly, sao nàng lại tới đây? Mấy ngày nay cực khổ rồi sao không trở về đi nghỉ ngơi?” Nhìn hai đầu lông mày thanh lệ của Diệp Ly khó mà che dấu vẻ mỏi mệt, Mặc Tu Nghiêu không vui trầm giọng hỏi.
Diệp Ly bất đắc dĩ liếc hắn một cái, nàng không thể trở về nghỉ ngơi là ai làm hại?
“Đây là tại sao? Làm sao đột nhiên lại. . .” Diệp Ly thấp giọng hỏi, nếu như có thể nàng cũng không muốn hỏi Mặc Tu Nghiêu ở chỗ này. Nhưng bây giờ không phải là lúc nàng có thể chọn địa điểm, hơi chần chờ một chút, thì gần mười vạn người có thể rơi đầu xuống đất rồi. Kiếp trước kiếp này, Diệp Ly từ trong xương vẫn là quân nhân. Nàng không sợ hãi đánh giặc, cũng không dè dặt cái chết. Nhưng giết tù binh, giết dân chúng vô tội rõ ràng không nằm trong mấu chốt đạo đức của nàng. Huống chi, chuyện này cũng không tốt cho danh tiếng của Mặc Tu Nghiêu và Mặc gia quân. Mấy năm trước, Mặc Tu Nghiêu ở Tây Bắc giết mấy ngàn binh lính Đại Sở, đã khiến cho rất nhiều văn nhân lên án rồi. Nếu như thêm dân chúng của cả thành này nữa, thì đối với Mặc Tu Nghiêu mà nói thật không phải là chuyện tốt.
Mặc Tu Nghiêu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “A Ly không cần phải để ý đến những chuyện này. Đi về trước nghỉ ngơi đi? Chờ ta xử lý xong những chuyện này rồi trở về cùng nàng. Chúng ta có thể ở Biện thành nghỉ ngơi hai ngày.”
“Tu Nghiêu.” Gặp Mặc Tu Nghiêu rõ ràng muốn dời sang đề tài khác, Diệp Ly nhíu mày lại lẳng lặng nhìn hắn, trong con ngươi nhiều hơn một tia lo lắng, “Tu Nghiêu, ta hơi mệt mỏi. Chàng theo ta trở về nghỉ ngơi có được không? Những chuyện này ngày khác chúng ta thương thảo lại.” Diệp Ly ôn nhu nói, âm thanh nhiều mấy phần yếu ớt cùng với mệt mỏi.
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu mềm nhũn, cúi đầu nhìn hốc mắt Diệp Ly đã có quầng thâm. Rốt cục cúi người ôm lấy Diệp Ly đi ra ngoài, Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, ngẩng đầu lên đưa cho Phượng Chi Dao một ánh mắt. Phượng Chi Dao khẽ gật đầu, tỏ vẻ cứ để cho mình, sau mới yên tâm dựa vào Mặc Tu Nghiêu nhắm hai mắt lại. Mấy ngày nay, nàng thật sự hơi mệt mỏi.
Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly đi ngang qua bên cạnh pháp trường, ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám tướng sĩ Tây Lăng đang quỳ. Con ngươi trong trẻo lạnh lùng xẹt qua một tia khinh thường cùng mỉa mai. Những tướng sĩ Tây Lăng này bên trong không thiếu người cương liệt bất khuất người, binh bại bị bắt nay đã muốn liều chết, lúc này lại nhìn đến ánh mắt đùa cợt này của Mặc Tu Nghiêu nơi nào còn nhịn được. Một người trong đó hung hăng chửi thề một tiếng nhổ nước bọt, cười lạnh nói: “Họ Mặc, muốn giết cứ giết, hai mươi năm sau ông đây lại là một trang hảo hán. Nhất định tàn sát hết cả nhà Định Vương Phủ ngươi!”
Mặc Tu Nghiêu mâu quang lạnh lẻo, lạnh nhạt nói: “Đã như vậy, Bản vương thành toàn ngươi. Giết!” Dứt lời, cũng không nữa để ý tới đám người trước mắt, ôm Diệp Ly bước chậm đi ra khỏi pháp trường. Lưu lại đám tướng sĩ nhìn nhau dò xét, ý Vương Phi hiển nhiên là không cho giết người, nhưng Vương gia lại muốn giết. Này là giết hay không giết đây, theo lý thuyết bọn họ hẳn là phải nghe theo Vương gia phân phó, nhưng mấy năm qua Vương gia cho tới bây giờ chưa bao giờ làm trái với tâm ý của Vương Phi. Hơn nữa, tướng sĩ Mặc gia quân cũng là chiến sĩ tinh nhuệ nhất, mỗi người đều có kiêu ngạo của một chiến sĩ. Trên chiến trường giết người là một chuyện, nhưng tru diệt dân chúng bình thường không có chút sức phản kháng nào, bọn họ thật sự có chút hạ thủ không được.
“Phượng tướng quân, vậy phải làm sao bây giờ?” Tướng lãnh giám sát xử trảm tiến lên hỏi.
Phượng Chi Dao sờ sờ cằm, trầm tư chốc lát, sau đó chỉ vào một nhóm người còn quỳ gối trên pháp trường, nói: “Những thứ kia, toàn bộ giết. Còn lại thì trước giữ lại.” Vương gia nói là giết toàn bộ nha, nhục mạ nguyền rủa Định Vương, cũng thật quá muốn chết. Chẳng qua là đáng thương cho một trăm người ở cùng hắn, cũng chỉ có thể trách bọn hắn xui xẻo. Người quỳ gối trên pháp trường toàn bộ giết, những người khác. . . Dĩ nhiên phải đợi Vương gia Vương Phi ra lệnh. Phượng Chi Dao lặng yên nghĩ.
Tướng lãnh giám sát hành hình hài lòng đi đến thi hành mệnh lệnh. Phượng Chi Dao nhìn một chút Long Dương bên cạnh mặt xám như tro tàn âm thầm lắc đầu. Long Dương cũng là phạm vào tối kỵ của Mặc Tu Nghiêu, dùng dân chúng Đại Sở làm bia thịt, nếu Mặc Tu Nghiêu lui một lần, vậy đám tướng lĩnh Tây Lăng phía sau cũng sẽ đi theo tiến lên mà công kích đấy. Mà trọng yếu hơn, lúc ấy trong thành còn có gần ngàn Kỳ Lân đã đi trước vào thành. Nếu Mặc Tu Nghiêu thật sự hạ lệnh lui binh, Long Dương xuất thủ thì gần ngàn Kỳ Lân bên trong Biện thành sẽ gặp tai ương rồi. Có điều. . . lửa giận này của Vương gia cũng quá lớn rồi?
Khi Diệp Ly tỉnh lại thì phía ngoài sắc trời đã tối, ngồi dậy vuốt vuốt mi tâm cảm thấy có chút không đúng lắm. Mặc dù nàng mệt chết đi nhưng cũng không đến mức bị Mặc Tu Nghiêu ôm vào trong ngực liền ngủ mất đi chứ. Đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước ở pháp trường, Diệp Ly ngẩng đầu lên qua sa mỏng thấy bình phong sơn thủy phía ngoài, Mặc Tu Nghiêu đang ngồi dưới đèn cầm bút viết chữ. Tựa hồ thấy Diệp Ly muốn đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu để bút xuống đứng dậy đi vào phòng trong, mỉm cười nói: “Tỉnh?”
Diệp Ly gật đầu, nhìn kỹ Mặc Tu Nghiêu một chút. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ôn hòa mà thư thái.
Diệp Ly áp vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhìn gương mặt có chút mỏi mệt của hắn nhẹ giọng nói: “Sao không nghỉ ngơi một lát? Không phải là muốn ở lại Biện thành nghỉ ngơi hai ngày sao, có chuyện gì ngày mai nữa xử lý cũng được.” Mặc Tu Nghiêu đem cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, vuốt ve lọn tóc mềm mại của nàng khẽ cười nói: “Ngủ không được. . . Đem chuyện phải xử lý đều xử lý xong, ngày mai có thể bồi nàng nhiều hơn. A Ly, mấy ngày nay nàng cực khổ rồi.”
Không biết làm sao, đột nhiên Diệp Ly nhớ lại vẻ mặt Chu Lăng trước khi chết, áo bào màu xanh nhạt nhiễm đầy máu nằm trên mặt đất đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, ánh mắt u ám không sáng. . . . . . Nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi một chút, Diệp Ly có chút nhức đầu nhắm nghiền hai mắt.
“A Ly sao vậy?” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Diệp Ly thấp giọng nói, “Hơi mệt chút thôi.”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ động, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cái lưng gầy yếu của nàng, ôn nhu nói: “Nếu mệt mỏi, vậy thì ngủ tiếp một lát. Có chuyện gì ngày mai hãy nói được chứ?” Diệp Ly gật đầu, tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu quả thật làm cho nàng có chút buồn ngủ, mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, Diệp Ly thấp giọng nói: “Tu Nghiêu, chiến tranh không liên quan đến dân chúng. Không nên lạm sát kẻ vô tội, dân tâm. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, nhìn dung nhan thanh lệ dần dần lâm vào ngủ say của nàng. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, “A Ly quá mềm lòng rồi, như vậy cũng không hay. Sẽ rất dễ dàng bị thương tổn, vô tội. . . Thiên hạ này có ai là vô tội chứ?”
Phủ Thái Thú tạm thời dọn tới trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu ngồi trên ghế, thần sắc lạnh nhạt nhìn Phượng Chi Dao và Tần Phong trước mắt. Trong lòng Phượng Chi Dao vạn phần bất đắc dĩ nhưng cũng không dám đi tim xui xẻo khi mà tâm tình Mặc Tu Nghiêu đang cực kỳ không tốt. Trên mặt vốn là nụ cười lười biếng nhàn nhã cũng dần dần biến thành cứng ngắc, cuối cùng dần dần không thể duy trì nữa.
Nhìn thoáng qua Tần Phong rõ ràng không có ý định mở miệng, Phượng Chi Dao ho nhẹ một tiếng nói: “Vương gia. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu giương mắt, lạnh nhạt nhìn của hắn hỏi: “Người trên pháp trường xử lý xong rồi?”
“Xử lý xong.” Phượng Chi Dao vội vàng đáp.
“Xử lý xong rồi?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười lạnh, “Như vậy, trại tù bình ngoài thành là cái gì?” Phượng Chi Dao cười làm lành nói: “Kẻ nhục mạ Vương gia kia, còn có đám người lúc ấy quỳ gối trên pháp trường quả thật đều đã giết, Vương gia minh giám. Còn dư lại . . . Vương gia chưa phân phó mà?”
“Vậy sao?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, hỏi: “Như vậy bây giờ Bản vương phân phó, ngươi đi giết bọn chúng đi”
“Vương gia. . .” Phượng Chi Dao vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói: “Xin Vương gia nghĩ lại.”
Mặc Tu Nghiêu mắt lạnh nhìn hắn, Phượng Chi Dao tiếp tục nói: “Vương gia, Mặc gia quân chúng ta quân kỷ nghiêm minh cũng không giết chóc dân chúng vô tội. Nếu nhất thời Vương gia tức giận giết những người này đi thì danh tiếng của Mặc gia quân và Định Vương Phủ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hơn nữa, người Tây Lăng trời sinh tính tình dũng mãnh, nếu bọn họ biết Mặc gia quân tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhất định sẽ toàn lực trợ giúp quân Tây Lăng coi giữ thủ thành. Đối với chiến sự sau này của chúng ta thật sự là bất lợi to lớn.” Nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu vẫn bất vi sở động, trong lòng Phượng Chi Dao thở dài, chỉ đành phải tiếp tục nói: “Hơn nữa, Vương Phi hiền hòa, tất nhiên sẽ không tán thành hành động lần này của Vương gia. Vương gia tội gì vì những người không liên quan mà khiến Vương Phi không vui?”
Nói đến chỗ này, Phượng Chi Dao giương mắt nhìn lén Mặc Tu Nghiêu một cái, thấy hắn mày kiếm hơi nhíu hiển nhiên đang suy tư mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Vương gia liều mạng không thể không giết những người đó, vậy chỉ sợ ai cũng khuyên không được.
Qua thật lâu, mới nghe được Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói: “Những tù binh kia toàn bộ giết, dân chúng bình thường toàn bộ trục xuất khỏi thành đi. Phượng Tam, nếu còn không làm được nữa, ngươi tự mình nhận tội đi!”
Phượng Chi Dao thở phào nhẹ nhõm, thời đại này cũng không có cái quy củ không giết tù binh gì đó. Các quốc gia trên chiến trường bắt được tù binh trừ có thể trao đổi cùng làm đầy tớ ra, ngoài ra cũng là giết. Mặc dù Phượng Chi Dao khinh thường giết những binh lính Tây Lăng không có năng lực phản kháng này, nhưng cũng biết những người này tuyệt đối không thể thả ra lần nữa. Mình giữ lại cũng phiền toái, nếu như Mặc Tu Nghiêu nhất định phải giết, hắn cũng không để ý.
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Phượng Chi Dao lên tiếng đáp, nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu lại hỏi: “Vương gia, Long Dương. . . Xử trí như thế nào?”
Nhắc tới Long Dương, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu trầm xuống, thần sắc tối tăm nói: ” Dẫn Long Dương tới pháp trường, để cho hắn nhìn đám người Tây Lăng kia chết như thế nào.”
Phượng Chi Dao giờ mới hiểu được vì sao lúc ban ngày Long Dương lại xuất hiện ở trên đài giám trảm. Dưới đáy lòng lắc đầu, Long Dương đã đắc tội cực lớn với Vương gia, chỉ sợ người nào khuyên cũng không hữu dụng , “Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Không cho để cho Vương Phi biết.” Mặc Tu Nghiêu chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Phượng Chi Dao và Tần Phong liếc mắt nhìn nhau, loại chuyện này. . . giấu được sao?
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nói xong, Mặc Tu Nghiêu lại không có ý để cho bọn họ lui ra. Trong lúc nhất thời hai người đều có chút mờ mịt. Mặc Tu Nghiêu nhìn hai người hồi lâu, mới hỏi nói: “A Ly đã xảy ra chuyện gì?” Hai đều sửng sốt, có chút không rõ ý tứ của Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cau mày, có chút phiền não nói: “Tâm tình A Ly vẫn không tốt, lần này các ngươi đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Tâm trạng Vương Phi không tốt?
Hai người suy tư chốc lát, cũng không nghĩ ra được có gì khiến cho tâm trạng Vương Phi không tốt. Chiến sự vẫn rất thuận lợi, mặc dù Mặc gia quân có chút tổn thất nhưng cũng là những tổn thất không thể tránh né nằm trong dự liệu, ngoài ra cũng không có cái gì. Nhìn sắc mặt Mặc Tu Nghiêu càng ngày càng khó coi, Tần Phong mở miệng nói: “Tôn tử của Chu Diễm tướng quân Chu Lăng thay Vương Phi cản một ám khí đã chết, còn có Chu Diễm tướng quân ở ngay trước mặt Vương Phi từ trên cổng thành nhảy xuống, tự vẫn hi sinh cho tổ quốc.” Tần Phong suy tư một hồi lâu, cũng chỉ có này hai chuyện này có thể được coi là đặc biệt.
“Chu Lăng? Là kẻ nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Tần Phong đem chuyện lần này từ đầu tới đuôi nói qua một lần. Diệp Ly và Tần Phong chỉ định đi trước hiệp trợ Trương Khởi Lan để khiến cho đám người Tĩnh Quốc quân và Chu Diễm đang ẩn núp lộ diện. Về sau chuyên Diệp Ly và Lâm Hàn đơn độc lẻn vào chỗ ở của Tĩnh Quốc quân cũng là chuyện Diệp Ly đột nhiên quyết định, cũng không có báo cho Mặc Tu Nghiêu, cho nên hắn không biết.
Càng nghe, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu càng thêm âm trầm. Phượng Chi Dao đứng ở bên cạnh cũng không khỏi được sau này, không để lại dấu vết lui hai bước. Đợi đến khi Tần Phong nói xong, trong thư phòng hoàn toàn im ắng. Phượng Chi Dao đau khổ chờ đợi lửa giận đột kích có thể đoán được của Mặc Tu Nghiêu. Đợi đã lâu, mới nghe được giọng nói bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, “Bản vương biết rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Ách?
Phượng Chi Dao ngẩn ra, bên cạnh Tần Phong lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, lưu loát xoay người ra cửa. Phượng Chi Dao run lên, cũng vội vàng đi theo chạy ra ngoài. Trong thư phòng, chỉ còn lại có một mình Mặc Tu Nghiêu hướng về phía chiếc đèn trên bàn, “Chu Lăng. . . Người chết còn để cho A Ly phiền lòng, quả nhiên là chết quá dễ dàng!”
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Ấp úng. . . Thật ra thì trong lòng Tu Nghiêu vẫn có một chút vấn đề. Do bị đè nén quá mức rồi, hoặc mọi người có thể cho rằng là di chứng bị thương tổn. Chính là ngoài mặt càng bình tĩnh càng bị đè nén thì bạo phát lại càng kinh khủng. Đây mới là lý do Thanh Vân tiên sinh lo lắng Tu Nghiêu, muốn A Ly đi theo xuất chinh . Bởi vì Thanh Vân tiên sinh đã nhìn ra A Nghiêu bình tĩnh bị đè nén rất mãnh liệt.
Sakura: Sa chỉ muốn nói rằng không nên chỉ trích hành động của A Nghiêu hay thủ đoạn của Aly đó chỉ là hành động của thánh mẫu mà thôi. Trong chiến tranh chỉ có thắng và thua không có quang minh hay ám toán, nếu không làm như vậy thì Mặc gia quân và Kỳ Lân sẽ bị tổn thất nặng nề. Bên Chu Lăng là người bên quân mình cũng là người, tại sao phải vì thứ gọi là công bằng mà tổn thất người của mình. Trên đời này chả có cái gì gọi là công bằng cả, con người sinh ra bắt đầu điểm xuất phát đã không công bằng rồi. Nên mới có người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, còn người khác thì phải vật vã trong mớ hỗn độn. Trong truyện này Sa rất thích tính cách của Diệp Ly, không vì thứ râu ria bên ngoài mà mắng hay trách những việc làm của Tu Nghiêu. Sẽ không vì những thứ vớ vẩn mà tổn thương chồng mình cả. Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, kể cả đồ thành hay giết mấy ngàn binh sĩ hay về sau phải hi sinh gần như toàn bộ Kỳ Lân vì kế hoạch chấm dứt chiến tranh sớm hơn 10 năm của A Nghiêu thì A Ly vẫn không hề oán trách lấy một câu. Sa không hề thích những nữ chính vì thương hại người ngoài mà tổn thương đến nam chính.
/447
|