Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
Sau khi đuổi Mặc Cảnh Du đi, tâm tình Mặc Tu Nghiêu khá tốt, kéo Diệp Ly ôm vào lòng, thỏa mãn thở dài cười nói: “A Ly, nàng nói xem mấy lão đầu tử kia nghĩ thế nào vậy? Biết rõ là ta không thể nào đồng ý mà vẫn còn phái người tới thuyết phục?”’
Diệp Ly dựa vào trong ngực hắn cười yếu ớt nói: “Tại sao bọn họ lại biết chàng sẽ không đáp ứng chứ? Bản thân ta cũng cảm thấy khả năng chàng đồng ý là rất lớn mà.” Dù sao quan niệm Định Vương phủ trăm năm thần phục Đại Sở đã trở thành thâm căn cố đế trong suy nghĩ của mọi người. Mặc dù trước đó Mặc Tu Nghiêu đã nói rõ cùng Đại Sở không còn liên quan nhưng sau đó Mặc Cảnh Kỳ hạ chiếu thỉnh tội, điều này khiến cho rất nhiều cựu thần tưởng đây chỉ là hiểu lầm, hiện nay chân tướng đã rõ ràng, Định Vương phủ tất nhiên vẫn còn là Vương phủ bảo vệ Đại Sở năm đó.
Nhưng mà bọn hắn cũng chưa nghĩ qua, Mặc Cảnh Kỳ có thể xin nhận lỗi trước người trong thiên hạ nhưng không ai quy định rằng Định Vương phủ và Mặc gia quân nhất định sẽ chấp nhận lời xin lỗi này, nhất định sẽ lựa chọn tha thứ. Từ phương diện này là có thể hiểu được, hoặc nếu là Mặc Cảnh Lê thì càng hiểu rõ ràng. Bất luận vì hắn biết Mặc Tu Nghiêu sẽ không đồng ý hay vì tôn nghiêm của chính mình thì Mặc Cảnh Lê cũng tuyệt đối không đi cầu Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cười nhạt nói: “Cũng được. Lần này khiến bọn họ chết tâm hoàn toàn đi.”
Diệp Ly ngẩng đầu lên, “Sứ giả Tây Lăng?” Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý nói: “Để cho hắn chờ thêm một lát, cũng là người quen của chúng ta.”
“Lôi Đằng Phong?” Chỉ cần nghĩ một chút Diệp Ly liền hiểu thân phận của người tới lần này, nếu muốn đàm phán cùng Mặc Tu Nghiêu thì Trấn Nam Vương không thể nào tùy tiện phái một tên tiểu miêu tiểu cẩu đến đây được. Mặc dù Tây Lăng là do Trấn Nam Vương phủ nắm quyền nhưng phụ tử Lôi Chấn Đình vẫn cực kì đề phòng hoàng thất Tây Lăng. Vì vậy, người có năng lực lại tin cậy được chỉ có Lôi Đằng Phong này. Diệp Ly có chút tò mò hỏi: “ Chàng tính đàm phán với Lôi Đằng Phong thế nào?” Mặc Tu Nghiêu kinh ngạc nhướng mày cười nói: “Tại sao Bản Vương lại muốn đàm phán với hắn?” Diệp Ly mở trừng hai mắt, “ Chẳng lẽ Định Vương không muốn biết Trấn Nam Vương sẽ đưa ra những điều kiện gì?”
Bên môi Mặc Tu Nghiêu dâng lên một tia cười nhạt, trong mắt lóe lên ánh sáng, “Bất luận hắn đưa ra điều kiện gì …thì Lôi Chấn Đình đều phải hối hận.”
Sau khi uống xong nửa tách trà, hai người dựa vào nhau nói chuyện trong chốc lát rồi mới sai người đi mời Lôi Đằng Phong tới đây.
Lôi Đằng Phong vốn tới trước Mặc Cảnh Du nhưng Mặc Cảnh Du dù đến sau lại được Mặc Tu Nghiêu lựa chọn tiếp kiến trước. Điều này làm cho lòng tin về cuộc đàm phán của Lôi Đằng Phong có chút dao động. Bết bát hơn là, sau khi Mặc Cảnh Du rời đi, Mặc Tu Nghiêu cũng không lập tức triệu kiến hắn mà để hắn ngồi chờ hơn nửa canh giờ. Đãi ngộ như vậy khiến tâm tình hắn đi xuống mấy phần nhưng những năm lịch lãm này cũng không phải là uổng phí, Lôi Đằng Phong cho tới giờ cũng không phải người dễ bị kích động, cho nên thời điểm Trác Tĩnh phụng mệnh đến mời hắn thì sắc mặt hắn vẫn thong dong như cũ, bình tĩnh ngồi đó uống trà.
“Tại hạ bái kiến Định Vương, bái kiến Định Vương phi. Sau lần từ biệt ở Tây Lăng năm ngoái, hai vị phong thái ngày càng hơn xưa.” Nhìn hai người sóng vai ngồi ở vị trí chủ vị, trong lòng Lôi Đằng Phong không khỏi cảm khái. Hai người này….Chỉ bằng những năm này Định Vương toàn tâm toàn ý đối với Định Vương phi cũng đủ khiến người ta sinh lòng hâm mộ. Đương nhiên, nếu có thể có một thê tử như Định Vương phi mà nói thì tin tưởng bất luận kẻ nào cũng nguyện ý toàn tâm toàn ý. Mặc dù cơ thiếp trong phủ Lôi Đằng Phong nhiều vô số nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hai người giống như vĩnh viễn sẽ sóng vai nâng đỡ nhau mà đi thì trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia hâm mộ.
Diệp Ly lại cười nói: “Mời Thế tử Trấn Nam Vương ngồi. Thoạt nhìn sau lần từ biệt năm ngoái, phong thái của Thế tử cũng càng thêm hơn người. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Thế tử được tấn phong làm Quận Vương, sau này nên gọi là Duệ Quận Vương đi?”
Lôi Đằng Phong ngẩn ra, chuyện hắn được phong làm Quận Vương mới xảy ra sau khi Tây Lăng xuất binh, hơn nữa không có rêu rao ra ngoài, không ngờ Diệp Ly lại biết chuyện này. Kênh tin tức của Định Vương phi quả nhiên không thể khinh thường. Cho dù trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt Lôi Đằng Phong cũng vẫn giữ vẻ thong dong bình tĩnh, cười nói: “Tiểu Vương hổ thẹn, Vương phi nói quá lời.”
“Như vậy…Không biết Duệ Vương đường xa đến là có chuyện gì?” DIệp Ly hỏi.
Lôi Đằng Phong nhìn nam tử tóc trắng đang mỉm cười ngồi cạnh Diệp Ly một chút, thấy Mặc Tu Nghiêu không có ý định lên tiếng, giống như đem chuyện này giao cho Vương phi toàn quyền xử lý. Mặc dù đã sớm biết địa vị của Định Vương phi trong Định Vương phủ có thể nói là đứng đầu trong các vị Vương phi nhưng Lôi Đằng Phong vẫn kinh ngạc như cũ, Mặc Tu Nghiêu lại có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho nàng xử lý.
Chống lại ánh mắt bình tĩnh của Diệp Ly, Lôi Đằng Phong thu liễm những suy nghĩ trong lòng, nghiêm mặt nói: “Định Vương phủ vốn tin tức linh thông, nói như vậy thì tin tức Tây Lăng xuất binh sang Đại Sở thì Định Vương và Vương phi đều đã biết?”
Diệp Ly gật đầu, mỉm cười không nói.
Lôi Đằng Phong thở dài trong lòng nói: “Hiện giờ xu thế trong thiên hạ Định Vương và Vương phi đều thấy rõ, tiểu Vương không dám múa rìu trước mặt Lỗ Ban. Hiện nay phía Bắc Đại Sở có Bắc Cảnh, Bắc Nhung, phía Tây có Tây Lăng ngay cả phía Đông cũng có cướp biển làm loạn. Đại Sở cho dù có nhiều người, nhiều binh cũng chưa chắc địch lại ba nước vây công. Tiểu Vương phụng mệnh Phụ Vương đến thỉnh giáo Định Vương điện hạ một chút, đối với chiến sự hiện nay, không biết Định Vương có tính toán gì?”
Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Cái nhìn này khiến cho Lôi Đằng Phong cảm thấy mình như một đứa ngốc vậy. Hắn đương nhiên hiểu Mặc Tu Nghiêu sẽ không nói cho hắn biết Mặc gia quân có tính toán gì, nhưng mà đối mặt với hai người dầu muối không vào này thì hắn cũng phải bắt đầu vào chủ đề chứ? Đối với hai người này thì gọn gàng dứt khoát không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.
Diệp Ly coi như không thấy bộ dáng lúng túng của Lôi Đằng Phong, lại cười nói: “ Không biết Trấn Nam Vương có ý gì? Chiến sự lần này, nếu Định Vương phủ nhúng tay thì thế nào? Mà không nhúng tay thì thế nào?”
Lôi Đằng Phong nói: “Định Vương phủ và Đại Sở đã ân đoạn nghĩa tuyệt, gia phụ tin tưởng Định Vương điện hạ là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như Mặc gia quân nguyện ý cùng ba nước chia sẻ Đại Sở thì không gì tốt hơn. Còn nếu Định Vương án binh bất động thì sau khi đoạt được Đại Sở, Tây Lăng nguyện ý dâng tặng hai châu phụ cận Tây Bắc.”
“Trấn Nam Vương quả là đại thủ bút.” Diệp Ly mỉm cười khen. Tây Bắc hôm nay tổng cộng cũng chỉ có bốn châu mười ba thành, Trấn Nam Vương vừa mở miệng đã đưa ra hai châu cũng tương đương với một nửa diện tích Tây Bắc mà lại không cần Mặc gia quân xuất một người nào. Nếu như làm ăn bình thường thì đây tuyệt đối là một khoản chỉ kiếm mà không bồi, thật sự là một vụ buôn bán tốt.
Lôi Đằng Phong cười nói: “Đây cũng chính là thành ý của gia phụ và Tây Lăng. Chỉ cần Mặc gia quân không giúp Đại Sở thì hết thảy đều tốt. Mặt khác, Tây Lăng và Tây Bắc sẽ ký một hiệp nghị, hai bên vĩnh viễn chung sống hòa bình. Không biết ý của Vương phi thế nào?” Diệp Ly nhíu lông mày, trầm tư trong chốc lát cười yếu ớt nói: “Điều kiện Duệ Vương đưa ra thật sự hết sức mê người. Nhưng mà chuyện này chỉ sợ Bản phi không thể quyết định trong chốc lát được.” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn Mặc Tu Nghiêu đang gối lên đùi mình mà ngủ, nói với Lôi Đằng Phong. Chuyện Định Vương không muốn làm thì ai cũng không có biện pháp.
Lôi Đằng Phong chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hiểu không phải Diệp Ly nhất thời không thể quyết định mà là do lợi ích bọn họ đưa ra chưa đủ. Cắn răng, Lôi Đằng Phong nói: “Tại hạ nhớ phần lớn khoáng sản ở Tây Bắc đều là mua từ bên ngoài, trong đó chủ yếu là từ Tây Lăng. Chỉ cần Định Vương điện hạ đồng ý không nhúng tay vào chuyện này thì tất cả tiền hàng trong năm nay đều miễn trừ toàn bộ.”
Nhìn Mặc Tu Nghiêu nghiêng mặt sang một bên, nhíu mày nhưng vẫn không mở mắt, mặt Lôi Đằng Phong càng thêm xanh, cắn răng nói: “Giáp ranh giữa 3 nước Tây Lăng, Tây Bắc và Bắc Nhung có một núi quặng, vốn thuộc về Tây Lăng. Từ nay về sau sẽ chuyển giao toàn bộ cho Định Vương phủ.”
Cũng không phải là Lôi Đằng Phong không thể bỏ được núi quặng kia, dù sao nếu đã dự trù đây là một trong những điều kiện đàm phán thì cũng không phải là không thể dứt bỏ gì đó. Huống chi, núi quặng kia nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tây Lăng, Tây Bắc và Bắc Nhung nên thường xuyên bị người Bắc Nhung quấy phá, muốn yên ổn lấy quặng cũng không được. Sản lượng hàng năm mỏ này sản xuất ra cũng không bằng một số lẻ của tổng sản lượng Tây Lăng. Một khi Tây Lăng đoạt được Đại Sở, cho dù không phải toàn bộ thì dựa vào ưu thế địa lý cũng không cần tranh đoạt với Bắc Nhung và Bắc Cảnh ở phương Bắc. Chỉ cần Tây Lăng chiếm được toàn bộ phương Nam, nơi giàu có nhất Đại Sở thôi thì cũng được rồi. Lợi ích khổng lồ như vậy thì cho dù là một núi quặng hay ba núi năm núi bọn họ cũng chịu bỏ ra.
Chẳng qua những điều kiện hắn vừa rồi đã đạt tới ranh giới cuối cùng mà hắn có thể đưa ra. Dù sao thì Mặc Tu Nghiêu chẳng cần làm gì mà cũng có thể lấy được nhiều chỗ tốt như vậy. Nếu như đòi hỏi thêm thì cũng không phải là chuyện hắn có thể quyết định.
Diệp Ly sóng mắt lóe lên, mỉm cười nói: “Duệ Vương quả nhiên rất hào phóng. Nói vậy…Bản phi và Vương gia cũng nên suy nghĩ cẩn thận một phen.”
Lôi Đằng Phong có chút lo lắng nói: “Vương phi thứ lỗi, tại hạ quả thực không thể dừng lại Tây Bắc quá lâu.”
Diệp Ly cười nói: “Duệ Vương yên tâm, muộn nhất là sáng mai chúng ta sẽ cho Duệ Vương một đáp án. Duệ Vương từ xa tới hẳn là cũng mệt mỏi, dù sao cũng phải nghỉ lại một đêm mới có thể lên đường đúng không?”
Lôi Đằng Phong do dự một chút, vẫn gật đầu một cái. Hắn một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Tây Bắc chính là sợ Đại Sở tới trước một bước, đúng là mệt mỏi không ít, “Như vậy thì đa tạ Vương phi.” Diệp Ly gật đầu cười một tiếng, gọi Trác Tĩnh đang đứng hầu ngoài cửa nói: “Đưa Duệ Vương đi Sứ quán nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Lôi Đằng Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Diệp Ly muốn hắn ở lại nghỉ ngơi trong Định Vương phủ thì ngược lại hắn thực lo lắng. Sau khi cảm ơn Diệp Ly lần nữa, Lôi Đằng Phong mới theo Trác Tĩnh rời đi.
Trong đại sảnh một mảnh yên lặng, Diệp Ly dựa vào ghế, cúi đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt dưỡng thần gối đầu lên đùi mình như cũ, nhẹ giọng cười nói “Xem ra lần này Lôi Chấn Đình quả thật hạ quyết tâm đoạt lấy Đại Sở rồi.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Lôi Chấn Đình sắp sáu mươi rồi.”
Diệp Ly có chút 囧, mặc dù Lôi Chấn Đình đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn cách sáu mươi một khoảng đi? Nhưng mà điều này cũng không trở ngại nàng hiểu ý Mặc Tu Nghiêu. Lôi Chấn Đình đã già, mặc dù lão võ công cái thế nhưng không ai dám chắc lão có thể sống đến tuổi của Mộ Dung Hùng hay không. Huống hồ, cho dù lão có thể sống đến tuổi như Mộ Dung Hùng thì so với lão, Mặc Tu Nghiêu vẫn còn quá trẻ. Đặc biệt là sau khi dùng giải dược chế từ Bích Lạc hoa, độc trong người Mặc Tu Nghiêu không còn, vết thương cũ đều tốt hơn, ngay cả dung mạo cũng không thay đổi nhiều. Mấy năm qua dù Mặc Tu Nghiêu tuổi đã hơn ba mươi nhưng nhìn qua vẫn trẻ tuổi như hai mươi sáu hai mươi bảy.
Ít nhất thì trong hai mươi năm tới, Mặc Tu Nghiêu sẽ đi tới thời kì đỉnh cao mà Lôi Chấn Đình thì ngày càng già yếu. Nói khó nghe một chút thì Mặc Tu Nghiêu bị thương thì không sao nhưng Lôi Chấn Đình bị thương thì chỉ có con đường chết. Mà Lôi Chấn Đình rất kiêu ngạo cho nên lão tuyệt đối không thể chấp nhận việc liên tiếp thua trong tay phụ tử Mặc Lưu Danh, cho nên lão không thể không làm gì. Nếu trong chốc lát không thể đụng tới Mặc Tu Nghiêu thì lão chỉ có thể khiến Tây Lăng lớn mạnh, sau đó mới tới đối phó Mặc Tu Nghiêu. Mà biện pháp nhanh nhất để Tây Lăng lớn mạnh đó chính là chiếm được Đại Sở rộng lớn, giàu có và đông đúc. Đây mới chính là nguyên nhân lão bỏ Nam Chiếu mà tấn công Đại Sở.
“Chàng nói xem, nếu như Lôi Chấn Đình biết được quyết định cuối cùng của chàng thì lão có tức chết hay không?” Nhớ tới chủ ý phá hư của người nào đó, Diệp Ly không khỏi tò mò cười hỏi.
“Sẽ không, Lôi Chấn Đình không dễ chết như vậy, nếu có chết thì..” Người đang nhắm mắt dưỡng thần lười biếng nói, trong giọng nói có nhiều hơn vài phần lạnh lẽo không dễ phát hiện, “Lão ta sẽ chết trên chiến trường.” Chết trong tay Bản Vương.
Lắc đầu một cái, Diệp Ly thở dài nói: “Nếu bị tàn phá bởi chiến tranh, không biết muôn dân trăm họ …” Diệp Ly không thể không thừa nhận trong lòng mình vẫn có một chút thấp thỏm. Nàng chưa từng chân chính thấy qua chiến tranh, cho dù là mấy năm trước dân chúng thành Tín Dương bị Tây Lăng tàn sát hàng loạt thì đó cũng là cuộc chiến trong phạm vi nhỏ. Mà trước mắt, gần như là thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.
Mặc Tu Nghiêu tìm kiếm tay nàng, “A Ly, đừng sợ…”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Ừ, không sợ. Bất luận thế nào thì ta sẽ ở bên chàng.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Lôi Đằng Phong mang theo lời hứa của Mặc Tu Nghiêu cùng hiệp nghị hòa hiếu vừa ký kết hài lòng rời đi. Một khi Tây Bắc quyết định khoanh tay đứng nhìn thì hầu như có thể đoán được Đại Sở sắp bị chôn vùi. Để đảm bảo những gì Tây Lăng bỏ ra lấy được hồi báo, Lôi Đằng Phong vừa rời Ly thành liền không chờ được mà đem tin tức này chiếu cáo thiên hạ. Tin tức này đối với đại quân các nước đang giao chiến với Đại Sở tuyệt đối là tin tốt, nhưng đối với Đại Sở đang ra sức chống cự mà nói thì không khác nào họa vô đơn chí. Thời điểm tin tức kia truyền khắp thiên hạ, đám quyền quý các nước đồng thời vỗ tay, xắn tay áo, nhìn chằm chằm về đế quốc to lớn đang lảo đảo sắp ngã cách đó không xa, mà vô số thần tử cùng dân chúng Đại Sở chỉ có thể khóc thảm thiết.
Tại Nam phương, Toái Tuyết quan, Mộ Dung Thận sau khi nghe được tin tức thuộc hạ bẩm báo chỉ có thể thở dài một tiếng, phất tay cho người lui ra. Đứng trên cổng thành Toái Tuyết quan nhìn về phương Bắc, một đại danh tướng gần như có thể thấy Đại Sở lấy tốc độ có thể thấy mà từ từ sụp đổ. Vậy mà bọn họ lại không thể ra sức, những người có năng lực cứu vớt Đại Sở nhiều năm trước đã bị quân vương ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng đuổi ra khỏi Đại Sở. Đại Sở đã chối bỏ bọn họ cho nên khi Đại Sở gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không bao giờ toàn lực giúp đỡ.
Sở Kinh, phủ Hoa quốc công, Hoa quốc công tóc trắng xóa nhìn Mặc Cảnh Du vẻ mặt mệt mỏi xoay người rời đi. Trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra một tia bi ai cùng bất đắc dĩ, lại thêm mấy phần kiên định cùng dứt khoát.
“Người đâu, ta muốn vào cung.” Hồi lâu, Hoa quốc công trầm giọng nói. Đứa cháu ruột hầu hạ bên cạnh có chút lo lắng hỏi, “Tổ phụ, lúc này người vào cung làm gì?”
Hoa quốc công trầm giọng nói: “Xin chiến. Biên cảnh Bắc Nhung không có người nào có thể thủ. Lão phu mặc dù lớn tuổi nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhúc nhích được.”
Cháu ruột Hoa gia ánh mắt đỏ lên, “Như vậy sao được? Tổ phụ đã lớn tuổi rồi, nên an hưởng tuổi già mới phải. Tôn nhi sẽ vào cung xin chỉ, Tôn nhi nguyện thay Tổ phụ ngăn chặn đại quân Bắc Nhung.” Nghĩ đến đây, không khỏi thầm hận mình mềm yếu. Hoa gia vốn là tướng môn, nhưng bởi quân vương kiêng kị cho nên từ tổ phụ trở xuống đều học văn. Cho dù mình muốn ra chiến trường, thì lấy cái gì ra mà chống đỡ?
“Tổ phụ. Cô cô và tỷ tỷ đều ở Tây Bắc, vì sao không nhờ các nàng…”
“Hồ nháo!” Hoa quốc công lạnh lùng nói: “Các nàng đều là nữ nhi, không nên cuốn vào những chuyện như thế này. Huống hồ…Định Vương phủ có con đường mà Định Vương phủ phải đi, còn Hoa gia cũng có con đường mà Hoa gia phải đi.”
“Vâng, Tôn nhi biết sai rồi.”
“Thôi, chuẩn bị vào cung đi.”
Phía Bắc Tử Kinh quan.
Trong quan nội Tử Kinh quan, phủ tướng quân, Lãnh Hoài nhìn chiến báo vừa mới đưa đến trên bàn thở dài thật sâu. Thủ hạ của hắn Lãnh Kình Vũ và Mộc Dương rốt rít nhìn sang, Lãnh Kình Vũ cau mày hỏi: “Cha, thế nào?” Lãnh Hoài khép mắt, trầm giọng nói: “Định Vương cự tuyệt xuất binh tương trợ Đại Sở, hơn nữa đồng ý với thỉnh cầu của Tây Lăng. Sẽ không nhúng tay vào chuyện của Đại Sở.” Mặc dù Lãnh gia và Định Vương phủ không cùng một đường, nhưng bản thân Lãnh Hoài đối với Định Vương phủ cũng không có ác ý. Chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi. Nhưng không thể không nói, tất cả con dân Đại Sở cũng giống như Lãnh Hoài vẫn hi vọng một phần vào Tây Bắc. Chẳng qua là hôm nay tất cả mọi người không thể không đối mặt với thực tế. Mặc gia quân, thật sự đã không còn là đội quân tinh nhuệ bảo vệ Đại Sở nữa rồi.
Lãnh Kình Vũ cau mày nói: “Sao Định Vương có thể làm như vậy ! Chẳng lẽ hắn không sợ bị dân chúng Đại Sở nói xấu sau lưng sao?”
Lãnh Hạo Vũ vốn đang thì thầm với Mộ Dung Đình bên cạnh, nghe được lời này liền nhướn mi, cười nhạo nói: “Tại sao Định Vương không thể làm vậy? Ngay từ mấy năm trước Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn dây dưa. Tại sao đại ca lại cho rằng Định Vương phủ nhất định phải xuất binh trợ giúp Đại Sở? Trăm năm qua Định Vương phủ bảo vệ Đại Sở thì không ai cảm kích, vào lúc này có chuyện người ta không chịu hỗ trợ thì lại là tội ác tày trời sao?”
Lãnh Kình Vũ cau mày, không vui nhìn Lãnh Hạo Vũ nói: “Bất luận thế nào thì Mặc gia quân vẫn là thần tử của Đại Sở, con cháu Mặc gia quân đều là dân chúng Đại Sở. Lúc này Mặc Tu Nghiêu khoanh tay đứng nhìn thì có khác gì với bỏ đá xuống giếng? Huống hồ, Tiên hoàng đã hạ chiếu thỉnh tội đồng thời khôi phục toàn bộ vinh quanh cho Định Vương phủ. Định Vương phủ tất nhiên vẫn là thần tử Đại Sở.”
Lãnh Hạo Vũ khinh thường cười lạnh một tiếng nói: “Có ai quy định tiên hoàng hạ chỉ thì Định Vương nhất định phải tiếp nhận sao? Có người quy định nói lời xin lỗi thì nhất định phải tha thứ hả? Đại ca, nếu lúc nào đấy đệ đệ không cẩn thận chém huynh một đao thì nói vậy huynh cũng nhất định tha thứ cho đệ đệ, đúng không?” Nhìn sắc mặt Lãnh Kình Vũ lập tức xanh mét, Lãnh Hạo Vũ nhún nhún vai buông tay nói: “Huynh xem, chúng ta là huynh đệ ruột thịt mà đại ca cũng không thể tha thứ cho đệ, huống chi Định Vương và Tiên Hoàng cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ.
“Đủ rồi, bây giờ là lúc để cãi vã hả?” Lãnh Hoài nhức đầu nhìn lướt qua hai huynh đệ vĩnh viễn không hợp nhau này, nói với Lãnh Kình Vũ: “Nhị đệ con nói không sai, những lời vừa rồi sau này đừng bao giờ nhắc lại nữa.” Sắc mặt Lãnh Kình Vũ vốn không tốt, giờ nhìn vào càng thêm âm trầm. Phụ thân nói đỡ cho Lãnh Hạo Vũ khiến hắn rất không quen. Kể từ lần Lãnh Hạo Vũ mang theo Mộ Dung Đình xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa lại cứu Lãnh Hoài khỏi bị loạn tiễn ngộ thương thì hình như phụ thân đối xử tốt với người đệ đệ này hơn trước.
Thật ra thì Lãnh Hoài nói lời này một phần là vì đồng ý với quan điểm của Lãnh Hạo Vũ nhưng phần lớn là muốn bảo hộ con trai trưởng. Dù sao thì năng lực ám vệ Định Vương phủ hắn đã lĩnh giáo qua, đồng thời phát hiện khi tiên hoàng không còn thì bọn họ và Định Vương phủ cũng không coi là lập trường đối lập hoàn toàn. Vậy thì không cần thiết đi đắc tội Định Vương làm gì. Về phần tiểu nhi tử mình luôn luôn không liếc mắt tới…Lãnh Hoài có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn về phía Lãnh Hạo Vũ đang ngồi tựa trên ghế nói cười với thê tử, trong mắt lóe lên một tia trầm tư.
Thật ra Lãnh Hoài không tính là không quan tâm đến con vợ kế, ít nhất thì so với Phượng Hoài Đình chẳng đoái hoài đến Phượng Tam thì ông vẫn còn chịu đi quản giáo Lãnh Hạo Vũ. Chẳng qua là Lãnh Hạo Vũ càng lớn thì tính tình càng bất hảo, ăn uống chơi gái đánh bạc không việc xấu nào không làm, khiến ông dần dần thất vọng. Về phần sau này Lãnh Hạo Vũ đột nhiên nói muốn ra ngoài làm ăn, mặc dù ông mất hứng khi thấy con trai làm thương nhân nhưng cũng không ngăn cản. Ít nhất so với việc làm một đứa con nhà giàu sống phóng túng thì thương nhân, mặc dù thân phận thấp nhưng rốt cuộc vẫn coi như là làm chính sự. Hơn nữa, Lãnh Hạo Vũ là con vợ kế, ngay từ đầu đã không thể có được tước vị, ngay cả chức quan cũng không dễ lấy. Nếu như đi buôn bán thì ít nhất sẽ không thiếu cơm áo, hơn nữa có Tướng quân phủ làm hậu thuẫn thì sẽ không có ai dám khi dễ hắn.
Mãi cho đến lần này Lãnh Hoài mới phát hiện, ngay cả mình cũng nhìn nhầm đứa con trai này. Lãnh Hoài còn nhớ rõ thành chiến hôm đó, thế công của Đại quân Bắc Cảnh dữ dội chưa từng có, đầu tường thành gần như bị mưa tên bao phủ. Lãnh Hoài đứng trên tường thành trơ mắt nhìn mấy mũi tên bắn về phía mình. Cũng là đứa con thứ này đột nhiên xuất hiện trên thành, trong tay cầm một thanh trường kiếm múa một đạo, ngăn cản toàn bộ mưa tên kia. Khi hắn hồi phục tinh thần thì đã bị Mộ Dung Đình ở phía sau kéo xuống dưỡi lỗ châu mai. Chỉ nhìn tiểu nhi tử thoải mái rút kiếm chém cơ hồ gió thổi cũng không lọt, Lãnh Hoài liền biết thân thủ hắn tuyệt đối hơn đứa con trai trưởng mà mình vẫn kiêu ngạo.
Lại nghĩ đến tin tức về Phượng gia truyền từ kinh thành đến tháng trước, Phượng Tam là tâm phúc của Định Vương, chuyện này Lãnh Hoài vẫn biết. Mà từ trước đến nay con thứ của mình lại luôn thân cận với Phượng Tam.
Lãnh Hạo Vũ tự nhiên nhận ra phụ thân đang quan sát mình, nhưng cũng không thèm để ý, vứt cho Lãnh Hoài một nụ cười có chút vô lại, quay đầu tiếp tục nói giỡn với Mộ Dung Đình.
Mộc Dương nhìn phụ tử một nhà ba người này mà có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn vốn là con trai độc nhất của Mộc Dương Hầu phủ, cũng không có thứ đệ hay thứ muội nào nên tất nhiên không thể hiểu được những lục đục trong này. Mặc dù bởi vì vấn đề thân phận nên hắn có chút thân cận hơn với Lãnh Kình Vũ, nhưng mà quan hệ với Lãnh Hạo Vũ cũng không tệ, lúc này tự nhiên không tiện nói thêm điều gì. Chỉ hỏi: “Lãnh tướng quân, trong triều có ý chỉ gì không?”
Lãnh Hoài lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Chúng ta chỉ cần phòng thủ Tử Kinh quan không cho người Bắc Cảnh bước qua Tử Kinh quan một bước là được, cần gì ý chỉ nào nữa?”
Hai người trẻ tuổi nghiêm nghị, “Tướng quân nói phải.”
“Phụ thân nói rất đúng.”
Ở nơi không ai nhìn thấy, Lãnh Hạo Vũ khinh thường bĩu môi, phòng thủ Tử Kinh quan.. Vậy thì nơi hậu phương, triều đình cũng phải kiên trì mới được. Nếu không, một khi quân nhu bị chặt đứt thì tướng sĩ đang liều mạng tại Tử Kinh quan cũng chỉ còn một con đường chết.
Phía trên chủ vị, chân mày Lãnh Hoài hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng không dễ phát giác.
Beta: Sakura
Sau khi đuổi Mặc Cảnh Du đi, tâm tình Mặc Tu Nghiêu khá tốt, kéo Diệp Ly ôm vào lòng, thỏa mãn thở dài cười nói: “A Ly, nàng nói xem mấy lão đầu tử kia nghĩ thế nào vậy? Biết rõ là ta không thể nào đồng ý mà vẫn còn phái người tới thuyết phục?”’
Diệp Ly dựa vào trong ngực hắn cười yếu ớt nói: “Tại sao bọn họ lại biết chàng sẽ không đáp ứng chứ? Bản thân ta cũng cảm thấy khả năng chàng đồng ý là rất lớn mà.” Dù sao quan niệm Định Vương phủ trăm năm thần phục Đại Sở đã trở thành thâm căn cố đế trong suy nghĩ của mọi người. Mặc dù trước đó Mặc Tu Nghiêu đã nói rõ cùng Đại Sở không còn liên quan nhưng sau đó Mặc Cảnh Kỳ hạ chiếu thỉnh tội, điều này khiến cho rất nhiều cựu thần tưởng đây chỉ là hiểu lầm, hiện nay chân tướng đã rõ ràng, Định Vương phủ tất nhiên vẫn còn là Vương phủ bảo vệ Đại Sở năm đó.
Nhưng mà bọn hắn cũng chưa nghĩ qua, Mặc Cảnh Kỳ có thể xin nhận lỗi trước người trong thiên hạ nhưng không ai quy định rằng Định Vương phủ và Mặc gia quân nhất định sẽ chấp nhận lời xin lỗi này, nhất định sẽ lựa chọn tha thứ. Từ phương diện này là có thể hiểu được, hoặc nếu là Mặc Cảnh Lê thì càng hiểu rõ ràng. Bất luận vì hắn biết Mặc Tu Nghiêu sẽ không đồng ý hay vì tôn nghiêm của chính mình thì Mặc Cảnh Lê cũng tuyệt đối không đi cầu Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cười nhạt nói: “Cũng được. Lần này khiến bọn họ chết tâm hoàn toàn đi.”
Diệp Ly ngẩng đầu lên, “Sứ giả Tây Lăng?” Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý nói: “Để cho hắn chờ thêm một lát, cũng là người quen của chúng ta.”
“Lôi Đằng Phong?” Chỉ cần nghĩ một chút Diệp Ly liền hiểu thân phận của người tới lần này, nếu muốn đàm phán cùng Mặc Tu Nghiêu thì Trấn Nam Vương không thể nào tùy tiện phái một tên tiểu miêu tiểu cẩu đến đây được. Mặc dù Tây Lăng là do Trấn Nam Vương phủ nắm quyền nhưng phụ tử Lôi Chấn Đình vẫn cực kì đề phòng hoàng thất Tây Lăng. Vì vậy, người có năng lực lại tin cậy được chỉ có Lôi Đằng Phong này. Diệp Ly có chút tò mò hỏi: “ Chàng tính đàm phán với Lôi Đằng Phong thế nào?” Mặc Tu Nghiêu kinh ngạc nhướng mày cười nói: “Tại sao Bản Vương lại muốn đàm phán với hắn?” Diệp Ly mở trừng hai mắt, “ Chẳng lẽ Định Vương không muốn biết Trấn Nam Vương sẽ đưa ra những điều kiện gì?”
Bên môi Mặc Tu Nghiêu dâng lên một tia cười nhạt, trong mắt lóe lên ánh sáng, “Bất luận hắn đưa ra điều kiện gì …thì Lôi Chấn Đình đều phải hối hận.”
Sau khi uống xong nửa tách trà, hai người dựa vào nhau nói chuyện trong chốc lát rồi mới sai người đi mời Lôi Đằng Phong tới đây.
Lôi Đằng Phong vốn tới trước Mặc Cảnh Du nhưng Mặc Cảnh Du dù đến sau lại được Mặc Tu Nghiêu lựa chọn tiếp kiến trước. Điều này làm cho lòng tin về cuộc đàm phán của Lôi Đằng Phong có chút dao động. Bết bát hơn là, sau khi Mặc Cảnh Du rời đi, Mặc Tu Nghiêu cũng không lập tức triệu kiến hắn mà để hắn ngồi chờ hơn nửa canh giờ. Đãi ngộ như vậy khiến tâm tình hắn đi xuống mấy phần nhưng những năm lịch lãm này cũng không phải là uổng phí, Lôi Đằng Phong cho tới giờ cũng không phải người dễ bị kích động, cho nên thời điểm Trác Tĩnh phụng mệnh đến mời hắn thì sắc mặt hắn vẫn thong dong như cũ, bình tĩnh ngồi đó uống trà.
“Tại hạ bái kiến Định Vương, bái kiến Định Vương phi. Sau lần từ biệt ở Tây Lăng năm ngoái, hai vị phong thái ngày càng hơn xưa.” Nhìn hai người sóng vai ngồi ở vị trí chủ vị, trong lòng Lôi Đằng Phong không khỏi cảm khái. Hai người này….Chỉ bằng những năm này Định Vương toàn tâm toàn ý đối với Định Vương phi cũng đủ khiến người ta sinh lòng hâm mộ. Đương nhiên, nếu có thể có một thê tử như Định Vương phi mà nói thì tin tưởng bất luận kẻ nào cũng nguyện ý toàn tâm toàn ý. Mặc dù cơ thiếp trong phủ Lôi Đằng Phong nhiều vô số nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hai người giống như vĩnh viễn sẽ sóng vai nâng đỡ nhau mà đi thì trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia hâm mộ.
Diệp Ly lại cười nói: “Mời Thế tử Trấn Nam Vương ngồi. Thoạt nhìn sau lần từ biệt năm ngoái, phong thái của Thế tử cũng càng thêm hơn người. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Thế tử được tấn phong làm Quận Vương, sau này nên gọi là Duệ Quận Vương đi?”
Lôi Đằng Phong ngẩn ra, chuyện hắn được phong làm Quận Vương mới xảy ra sau khi Tây Lăng xuất binh, hơn nữa không có rêu rao ra ngoài, không ngờ Diệp Ly lại biết chuyện này. Kênh tin tức của Định Vương phi quả nhiên không thể khinh thường. Cho dù trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt Lôi Đằng Phong cũng vẫn giữ vẻ thong dong bình tĩnh, cười nói: “Tiểu Vương hổ thẹn, Vương phi nói quá lời.”
“Như vậy…Không biết Duệ Vương đường xa đến là có chuyện gì?” DIệp Ly hỏi.
Lôi Đằng Phong nhìn nam tử tóc trắng đang mỉm cười ngồi cạnh Diệp Ly một chút, thấy Mặc Tu Nghiêu không có ý định lên tiếng, giống như đem chuyện này giao cho Vương phi toàn quyền xử lý. Mặc dù đã sớm biết địa vị của Định Vương phi trong Định Vương phủ có thể nói là đứng đầu trong các vị Vương phi nhưng Lôi Đằng Phong vẫn kinh ngạc như cũ, Mặc Tu Nghiêu lại có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho nàng xử lý.
Chống lại ánh mắt bình tĩnh của Diệp Ly, Lôi Đằng Phong thu liễm những suy nghĩ trong lòng, nghiêm mặt nói: “Định Vương phủ vốn tin tức linh thông, nói như vậy thì tin tức Tây Lăng xuất binh sang Đại Sở thì Định Vương và Vương phi đều đã biết?”
Diệp Ly gật đầu, mỉm cười không nói.
Lôi Đằng Phong thở dài trong lòng nói: “Hiện giờ xu thế trong thiên hạ Định Vương và Vương phi đều thấy rõ, tiểu Vương không dám múa rìu trước mặt Lỗ Ban. Hiện nay phía Bắc Đại Sở có Bắc Cảnh, Bắc Nhung, phía Tây có Tây Lăng ngay cả phía Đông cũng có cướp biển làm loạn. Đại Sở cho dù có nhiều người, nhiều binh cũng chưa chắc địch lại ba nước vây công. Tiểu Vương phụng mệnh Phụ Vương đến thỉnh giáo Định Vương điện hạ một chút, đối với chiến sự hiện nay, không biết Định Vương có tính toán gì?”
Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Cái nhìn này khiến cho Lôi Đằng Phong cảm thấy mình như một đứa ngốc vậy. Hắn đương nhiên hiểu Mặc Tu Nghiêu sẽ không nói cho hắn biết Mặc gia quân có tính toán gì, nhưng mà đối mặt với hai người dầu muối không vào này thì hắn cũng phải bắt đầu vào chủ đề chứ? Đối với hai người này thì gọn gàng dứt khoát không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.
Diệp Ly coi như không thấy bộ dáng lúng túng của Lôi Đằng Phong, lại cười nói: “ Không biết Trấn Nam Vương có ý gì? Chiến sự lần này, nếu Định Vương phủ nhúng tay thì thế nào? Mà không nhúng tay thì thế nào?”
Lôi Đằng Phong nói: “Định Vương phủ và Đại Sở đã ân đoạn nghĩa tuyệt, gia phụ tin tưởng Định Vương điện hạ là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như Mặc gia quân nguyện ý cùng ba nước chia sẻ Đại Sở thì không gì tốt hơn. Còn nếu Định Vương án binh bất động thì sau khi đoạt được Đại Sở, Tây Lăng nguyện ý dâng tặng hai châu phụ cận Tây Bắc.”
“Trấn Nam Vương quả là đại thủ bút.” Diệp Ly mỉm cười khen. Tây Bắc hôm nay tổng cộng cũng chỉ có bốn châu mười ba thành, Trấn Nam Vương vừa mở miệng đã đưa ra hai châu cũng tương đương với một nửa diện tích Tây Bắc mà lại không cần Mặc gia quân xuất một người nào. Nếu như làm ăn bình thường thì đây tuyệt đối là một khoản chỉ kiếm mà không bồi, thật sự là một vụ buôn bán tốt.
Lôi Đằng Phong cười nói: “Đây cũng chính là thành ý của gia phụ và Tây Lăng. Chỉ cần Mặc gia quân không giúp Đại Sở thì hết thảy đều tốt. Mặt khác, Tây Lăng và Tây Bắc sẽ ký một hiệp nghị, hai bên vĩnh viễn chung sống hòa bình. Không biết ý của Vương phi thế nào?” Diệp Ly nhíu lông mày, trầm tư trong chốc lát cười yếu ớt nói: “Điều kiện Duệ Vương đưa ra thật sự hết sức mê người. Nhưng mà chuyện này chỉ sợ Bản phi không thể quyết định trong chốc lát được.” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn Mặc Tu Nghiêu đang gối lên đùi mình mà ngủ, nói với Lôi Đằng Phong. Chuyện Định Vương không muốn làm thì ai cũng không có biện pháp.
Lôi Đằng Phong chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hiểu không phải Diệp Ly nhất thời không thể quyết định mà là do lợi ích bọn họ đưa ra chưa đủ. Cắn răng, Lôi Đằng Phong nói: “Tại hạ nhớ phần lớn khoáng sản ở Tây Bắc đều là mua từ bên ngoài, trong đó chủ yếu là từ Tây Lăng. Chỉ cần Định Vương điện hạ đồng ý không nhúng tay vào chuyện này thì tất cả tiền hàng trong năm nay đều miễn trừ toàn bộ.”
Nhìn Mặc Tu Nghiêu nghiêng mặt sang một bên, nhíu mày nhưng vẫn không mở mắt, mặt Lôi Đằng Phong càng thêm xanh, cắn răng nói: “Giáp ranh giữa 3 nước Tây Lăng, Tây Bắc và Bắc Nhung có một núi quặng, vốn thuộc về Tây Lăng. Từ nay về sau sẽ chuyển giao toàn bộ cho Định Vương phủ.”
Cũng không phải là Lôi Đằng Phong không thể bỏ được núi quặng kia, dù sao nếu đã dự trù đây là một trong những điều kiện đàm phán thì cũng không phải là không thể dứt bỏ gì đó. Huống chi, núi quặng kia nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tây Lăng, Tây Bắc và Bắc Nhung nên thường xuyên bị người Bắc Nhung quấy phá, muốn yên ổn lấy quặng cũng không được. Sản lượng hàng năm mỏ này sản xuất ra cũng không bằng một số lẻ của tổng sản lượng Tây Lăng. Một khi Tây Lăng đoạt được Đại Sở, cho dù không phải toàn bộ thì dựa vào ưu thế địa lý cũng không cần tranh đoạt với Bắc Nhung và Bắc Cảnh ở phương Bắc. Chỉ cần Tây Lăng chiếm được toàn bộ phương Nam, nơi giàu có nhất Đại Sở thôi thì cũng được rồi. Lợi ích khổng lồ như vậy thì cho dù là một núi quặng hay ba núi năm núi bọn họ cũng chịu bỏ ra.
Chẳng qua những điều kiện hắn vừa rồi đã đạt tới ranh giới cuối cùng mà hắn có thể đưa ra. Dù sao thì Mặc Tu Nghiêu chẳng cần làm gì mà cũng có thể lấy được nhiều chỗ tốt như vậy. Nếu như đòi hỏi thêm thì cũng không phải là chuyện hắn có thể quyết định.
Diệp Ly sóng mắt lóe lên, mỉm cười nói: “Duệ Vương quả nhiên rất hào phóng. Nói vậy…Bản phi và Vương gia cũng nên suy nghĩ cẩn thận một phen.”
Lôi Đằng Phong có chút lo lắng nói: “Vương phi thứ lỗi, tại hạ quả thực không thể dừng lại Tây Bắc quá lâu.”
Diệp Ly cười nói: “Duệ Vương yên tâm, muộn nhất là sáng mai chúng ta sẽ cho Duệ Vương một đáp án. Duệ Vương từ xa tới hẳn là cũng mệt mỏi, dù sao cũng phải nghỉ lại một đêm mới có thể lên đường đúng không?”
Lôi Đằng Phong do dự một chút, vẫn gật đầu một cái. Hắn một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Tây Bắc chính là sợ Đại Sở tới trước một bước, đúng là mệt mỏi không ít, “Như vậy thì đa tạ Vương phi.” Diệp Ly gật đầu cười một tiếng, gọi Trác Tĩnh đang đứng hầu ngoài cửa nói: “Đưa Duệ Vương đi Sứ quán nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Lôi Đằng Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Diệp Ly muốn hắn ở lại nghỉ ngơi trong Định Vương phủ thì ngược lại hắn thực lo lắng. Sau khi cảm ơn Diệp Ly lần nữa, Lôi Đằng Phong mới theo Trác Tĩnh rời đi.
Trong đại sảnh một mảnh yên lặng, Diệp Ly dựa vào ghế, cúi đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt dưỡng thần gối đầu lên đùi mình như cũ, nhẹ giọng cười nói “Xem ra lần này Lôi Chấn Đình quả thật hạ quyết tâm đoạt lấy Đại Sở rồi.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Lôi Chấn Đình sắp sáu mươi rồi.”
Diệp Ly có chút 囧, mặc dù Lôi Chấn Đình đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn cách sáu mươi một khoảng đi? Nhưng mà điều này cũng không trở ngại nàng hiểu ý Mặc Tu Nghiêu. Lôi Chấn Đình đã già, mặc dù lão võ công cái thế nhưng không ai dám chắc lão có thể sống đến tuổi của Mộ Dung Hùng hay không. Huống hồ, cho dù lão có thể sống đến tuổi như Mộ Dung Hùng thì so với lão, Mặc Tu Nghiêu vẫn còn quá trẻ. Đặc biệt là sau khi dùng giải dược chế từ Bích Lạc hoa, độc trong người Mặc Tu Nghiêu không còn, vết thương cũ đều tốt hơn, ngay cả dung mạo cũng không thay đổi nhiều. Mấy năm qua dù Mặc Tu Nghiêu tuổi đã hơn ba mươi nhưng nhìn qua vẫn trẻ tuổi như hai mươi sáu hai mươi bảy.
Ít nhất thì trong hai mươi năm tới, Mặc Tu Nghiêu sẽ đi tới thời kì đỉnh cao mà Lôi Chấn Đình thì ngày càng già yếu. Nói khó nghe một chút thì Mặc Tu Nghiêu bị thương thì không sao nhưng Lôi Chấn Đình bị thương thì chỉ có con đường chết. Mà Lôi Chấn Đình rất kiêu ngạo cho nên lão tuyệt đối không thể chấp nhận việc liên tiếp thua trong tay phụ tử Mặc Lưu Danh, cho nên lão không thể không làm gì. Nếu trong chốc lát không thể đụng tới Mặc Tu Nghiêu thì lão chỉ có thể khiến Tây Lăng lớn mạnh, sau đó mới tới đối phó Mặc Tu Nghiêu. Mà biện pháp nhanh nhất để Tây Lăng lớn mạnh đó chính là chiếm được Đại Sở rộng lớn, giàu có và đông đúc. Đây mới chính là nguyên nhân lão bỏ Nam Chiếu mà tấn công Đại Sở.
“Chàng nói xem, nếu như Lôi Chấn Đình biết được quyết định cuối cùng của chàng thì lão có tức chết hay không?” Nhớ tới chủ ý phá hư của người nào đó, Diệp Ly không khỏi tò mò cười hỏi.
“Sẽ không, Lôi Chấn Đình không dễ chết như vậy, nếu có chết thì..” Người đang nhắm mắt dưỡng thần lười biếng nói, trong giọng nói có nhiều hơn vài phần lạnh lẽo không dễ phát hiện, “Lão ta sẽ chết trên chiến trường.” Chết trong tay Bản Vương.
Lắc đầu một cái, Diệp Ly thở dài nói: “Nếu bị tàn phá bởi chiến tranh, không biết muôn dân trăm họ …” Diệp Ly không thể không thừa nhận trong lòng mình vẫn có một chút thấp thỏm. Nàng chưa từng chân chính thấy qua chiến tranh, cho dù là mấy năm trước dân chúng thành Tín Dương bị Tây Lăng tàn sát hàng loạt thì đó cũng là cuộc chiến trong phạm vi nhỏ. Mà trước mắt, gần như là thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.
Mặc Tu Nghiêu tìm kiếm tay nàng, “A Ly, đừng sợ…”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Ừ, không sợ. Bất luận thế nào thì ta sẽ ở bên chàng.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Lôi Đằng Phong mang theo lời hứa của Mặc Tu Nghiêu cùng hiệp nghị hòa hiếu vừa ký kết hài lòng rời đi. Một khi Tây Bắc quyết định khoanh tay đứng nhìn thì hầu như có thể đoán được Đại Sở sắp bị chôn vùi. Để đảm bảo những gì Tây Lăng bỏ ra lấy được hồi báo, Lôi Đằng Phong vừa rời Ly thành liền không chờ được mà đem tin tức này chiếu cáo thiên hạ. Tin tức này đối với đại quân các nước đang giao chiến với Đại Sở tuyệt đối là tin tốt, nhưng đối với Đại Sở đang ra sức chống cự mà nói thì không khác nào họa vô đơn chí. Thời điểm tin tức kia truyền khắp thiên hạ, đám quyền quý các nước đồng thời vỗ tay, xắn tay áo, nhìn chằm chằm về đế quốc to lớn đang lảo đảo sắp ngã cách đó không xa, mà vô số thần tử cùng dân chúng Đại Sở chỉ có thể khóc thảm thiết.
Tại Nam phương, Toái Tuyết quan, Mộ Dung Thận sau khi nghe được tin tức thuộc hạ bẩm báo chỉ có thể thở dài một tiếng, phất tay cho người lui ra. Đứng trên cổng thành Toái Tuyết quan nhìn về phương Bắc, một đại danh tướng gần như có thể thấy Đại Sở lấy tốc độ có thể thấy mà từ từ sụp đổ. Vậy mà bọn họ lại không thể ra sức, những người có năng lực cứu vớt Đại Sở nhiều năm trước đã bị quân vương ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng đuổi ra khỏi Đại Sở. Đại Sở đã chối bỏ bọn họ cho nên khi Đại Sở gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không bao giờ toàn lực giúp đỡ.
Sở Kinh, phủ Hoa quốc công, Hoa quốc công tóc trắng xóa nhìn Mặc Cảnh Du vẻ mặt mệt mỏi xoay người rời đi. Trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra một tia bi ai cùng bất đắc dĩ, lại thêm mấy phần kiên định cùng dứt khoát.
“Người đâu, ta muốn vào cung.” Hồi lâu, Hoa quốc công trầm giọng nói. Đứa cháu ruột hầu hạ bên cạnh có chút lo lắng hỏi, “Tổ phụ, lúc này người vào cung làm gì?”
Hoa quốc công trầm giọng nói: “Xin chiến. Biên cảnh Bắc Nhung không có người nào có thể thủ. Lão phu mặc dù lớn tuổi nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhúc nhích được.”
Cháu ruột Hoa gia ánh mắt đỏ lên, “Như vậy sao được? Tổ phụ đã lớn tuổi rồi, nên an hưởng tuổi già mới phải. Tôn nhi sẽ vào cung xin chỉ, Tôn nhi nguyện thay Tổ phụ ngăn chặn đại quân Bắc Nhung.” Nghĩ đến đây, không khỏi thầm hận mình mềm yếu. Hoa gia vốn là tướng môn, nhưng bởi quân vương kiêng kị cho nên từ tổ phụ trở xuống đều học văn. Cho dù mình muốn ra chiến trường, thì lấy cái gì ra mà chống đỡ?
“Tổ phụ. Cô cô và tỷ tỷ đều ở Tây Bắc, vì sao không nhờ các nàng…”
“Hồ nháo!” Hoa quốc công lạnh lùng nói: “Các nàng đều là nữ nhi, không nên cuốn vào những chuyện như thế này. Huống hồ…Định Vương phủ có con đường mà Định Vương phủ phải đi, còn Hoa gia cũng có con đường mà Hoa gia phải đi.”
“Vâng, Tôn nhi biết sai rồi.”
“Thôi, chuẩn bị vào cung đi.”
Phía Bắc Tử Kinh quan.
Trong quan nội Tử Kinh quan, phủ tướng quân, Lãnh Hoài nhìn chiến báo vừa mới đưa đến trên bàn thở dài thật sâu. Thủ hạ của hắn Lãnh Kình Vũ và Mộc Dương rốt rít nhìn sang, Lãnh Kình Vũ cau mày hỏi: “Cha, thế nào?” Lãnh Hoài khép mắt, trầm giọng nói: “Định Vương cự tuyệt xuất binh tương trợ Đại Sở, hơn nữa đồng ý với thỉnh cầu của Tây Lăng. Sẽ không nhúng tay vào chuyện của Đại Sở.” Mặc dù Lãnh gia và Định Vương phủ không cùng một đường, nhưng bản thân Lãnh Hoài đối với Định Vương phủ cũng không có ác ý. Chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi. Nhưng không thể không nói, tất cả con dân Đại Sở cũng giống như Lãnh Hoài vẫn hi vọng một phần vào Tây Bắc. Chẳng qua là hôm nay tất cả mọi người không thể không đối mặt với thực tế. Mặc gia quân, thật sự đã không còn là đội quân tinh nhuệ bảo vệ Đại Sở nữa rồi.
Lãnh Kình Vũ cau mày nói: “Sao Định Vương có thể làm như vậy ! Chẳng lẽ hắn không sợ bị dân chúng Đại Sở nói xấu sau lưng sao?”
Lãnh Hạo Vũ vốn đang thì thầm với Mộ Dung Đình bên cạnh, nghe được lời này liền nhướn mi, cười nhạo nói: “Tại sao Định Vương không thể làm vậy? Ngay từ mấy năm trước Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn dây dưa. Tại sao đại ca lại cho rằng Định Vương phủ nhất định phải xuất binh trợ giúp Đại Sở? Trăm năm qua Định Vương phủ bảo vệ Đại Sở thì không ai cảm kích, vào lúc này có chuyện người ta không chịu hỗ trợ thì lại là tội ác tày trời sao?”
Lãnh Kình Vũ cau mày, không vui nhìn Lãnh Hạo Vũ nói: “Bất luận thế nào thì Mặc gia quân vẫn là thần tử của Đại Sở, con cháu Mặc gia quân đều là dân chúng Đại Sở. Lúc này Mặc Tu Nghiêu khoanh tay đứng nhìn thì có khác gì với bỏ đá xuống giếng? Huống hồ, Tiên hoàng đã hạ chiếu thỉnh tội đồng thời khôi phục toàn bộ vinh quanh cho Định Vương phủ. Định Vương phủ tất nhiên vẫn là thần tử Đại Sở.”
Lãnh Hạo Vũ khinh thường cười lạnh một tiếng nói: “Có ai quy định tiên hoàng hạ chỉ thì Định Vương nhất định phải tiếp nhận sao? Có người quy định nói lời xin lỗi thì nhất định phải tha thứ hả? Đại ca, nếu lúc nào đấy đệ đệ không cẩn thận chém huynh một đao thì nói vậy huynh cũng nhất định tha thứ cho đệ đệ, đúng không?” Nhìn sắc mặt Lãnh Kình Vũ lập tức xanh mét, Lãnh Hạo Vũ nhún nhún vai buông tay nói: “Huynh xem, chúng ta là huynh đệ ruột thịt mà đại ca cũng không thể tha thứ cho đệ, huống chi Định Vương và Tiên Hoàng cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ.
“Đủ rồi, bây giờ là lúc để cãi vã hả?” Lãnh Hoài nhức đầu nhìn lướt qua hai huynh đệ vĩnh viễn không hợp nhau này, nói với Lãnh Kình Vũ: “Nhị đệ con nói không sai, những lời vừa rồi sau này đừng bao giờ nhắc lại nữa.” Sắc mặt Lãnh Kình Vũ vốn không tốt, giờ nhìn vào càng thêm âm trầm. Phụ thân nói đỡ cho Lãnh Hạo Vũ khiến hắn rất không quen. Kể từ lần Lãnh Hạo Vũ mang theo Mộ Dung Đình xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa lại cứu Lãnh Hoài khỏi bị loạn tiễn ngộ thương thì hình như phụ thân đối xử tốt với người đệ đệ này hơn trước.
Thật ra thì Lãnh Hoài nói lời này một phần là vì đồng ý với quan điểm của Lãnh Hạo Vũ nhưng phần lớn là muốn bảo hộ con trai trưởng. Dù sao thì năng lực ám vệ Định Vương phủ hắn đã lĩnh giáo qua, đồng thời phát hiện khi tiên hoàng không còn thì bọn họ và Định Vương phủ cũng không coi là lập trường đối lập hoàn toàn. Vậy thì không cần thiết đi đắc tội Định Vương làm gì. Về phần tiểu nhi tử mình luôn luôn không liếc mắt tới…Lãnh Hoài có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn về phía Lãnh Hạo Vũ đang ngồi tựa trên ghế nói cười với thê tử, trong mắt lóe lên một tia trầm tư.
Thật ra Lãnh Hoài không tính là không quan tâm đến con vợ kế, ít nhất thì so với Phượng Hoài Đình chẳng đoái hoài đến Phượng Tam thì ông vẫn còn chịu đi quản giáo Lãnh Hạo Vũ. Chẳng qua là Lãnh Hạo Vũ càng lớn thì tính tình càng bất hảo, ăn uống chơi gái đánh bạc không việc xấu nào không làm, khiến ông dần dần thất vọng. Về phần sau này Lãnh Hạo Vũ đột nhiên nói muốn ra ngoài làm ăn, mặc dù ông mất hứng khi thấy con trai làm thương nhân nhưng cũng không ngăn cản. Ít nhất so với việc làm một đứa con nhà giàu sống phóng túng thì thương nhân, mặc dù thân phận thấp nhưng rốt cuộc vẫn coi như là làm chính sự. Hơn nữa, Lãnh Hạo Vũ là con vợ kế, ngay từ đầu đã không thể có được tước vị, ngay cả chức quan cũng không dễ lấy. Nếu như đi buôn bán thì ít nhất sẽ không thiếu cơm áo, hơn nữa có Tướng quân phủ làm hậu thuẫn thì sẽ không có ai dám khi dễ hắn.
Mãi cho đến lần này Lãnh Hoài mới phát hiện, ngay cả mình cũng nhìn nhầm đứa con trai này. Lãnh Hoài còn nhớ rõ thành chiến hôm đó, thế công của Đại quân Bắc Cảnh dữ dội chưa từng có, đầu tường thành gần như bị mưa tên bao phủ. Lãnh Hoài đứng trên tường thành trơ mắt nhìn mấy mũi tên bắn về phía mình. Cũng là đứa con thứ này đột nhiên xuất hiện trên thành, trong tay cầm một thanh trường kiếm múa một đạo, ngăn cản toàn bộ mưa tên kia. Khi hắn hồi phục tinh thần thì đã bị Mộ Dung Đình ở phía sau kéo xuống dưỡi lỗ châu mai. Chỉ nhìn tiểu nhi tử thoải mái rút kiếm chém cơ hồ gió thổi cũng không lọt, Lãnh Hoài liền biết thân thủ hắn tuyệt đối hơn đứa con trai trưởng mà mình vẫn kiêu ngạo.
Lại nghĩ đến tin tức về Phượng gia truyền từ kinh thành đến tháng trước, Phượng Tam là tâm phúc của Định Vương, chuyện này Lãnh Hoài vẫn biết. Mà từ trước đến nay con thứ của mình lại luôn thân cận với Phượng Tam.
Lãnh Hạo Vũ tự nhiên nhận ra phụ thân đang quan sát mình, nhưng cũng không thèm để ý, vứt cho Lãnh Hoài một nụ cười có chút vô lại, quay đầu tiếp tục nói giỡn với Mộ Dung Đình.
Mộc Dương nhìn phụ tử một nhà ba người này mà có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn vốn là con trai độc nhất của Mộc Dương Hầu phủ, cũng không có thứ đệ hay thứ muội nào nên tất nhiên không thể hiểu được những lục đục trong này. Mặc dù bởi vì vấn đề thân phận nên hắn có chút thân cận hơn với Lãnh Kình Vũ, nhưng mà quan hệ với Lãnh Hạo Vũ cũng không tệ, lúc này tự nhiên không tiện nói thêm điều gì. Chỉ hỏi: “Lãnh tướng quân, trong triều có ý chỉ gì không?”
Lãnh Hoài lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Chúng ta chỉ cần phòng thủ Tử Kinh quan không cho người Bắc Cảnh bước qua Tử Kinh quan một bước là được, cần gì ý chỉ nào nữa?”
Hai người trẻ tuổi nghiêm nghị, “Tướng quân nói phải.”
“Phụ thân nói rất đúng.”
Ở nơi không ai nhìn thấy, Lãnh Hạo Vũ khinh thường bĩu môi, phòng thủ Tử Kinh quan.. Vậy thì nơi hậu phương, triều đình cũng phải kiên trì mới được. Nếu không, một khi quân nhu bị chặt đứt thì tướng sĩ đang liều mạng tại Tử Kinh quan cũng chỉ còn một con đường chết.
Phía trên chủ vị, chân mày Lãnh Hoài hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng không dễ phát giác.
/447
|