Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Ngay lập tức, sắc mặt Liễu quý phi liền trở nên dữ tợn và khó coi chưa từng có, mặc dù nàng cũng không biết cái nói gọi là Thanh Phong quán là chỗ nào, nhưng cũng không gây trở ngại co việc hiểu rõ ý tứ trong câu nói kia của nàng. Nàng ta lại đánh đồng nàng với những kẻ dâm phụ dâm đãng luôn đói khát kia! Sao nàng ta dám?
“Diệp Ly! Tiện……”
Liễu quý phi còn chưa nói xong, thì chỉ nghe một tiếng “Bịch”, ngay lập tức, một bóng người màu trắng đã bị nhuộm đầy vết máu loang lổ liền bay ra ngoài. Trực tiếp bay thẳng ra khỏi đại sảnh đụng vào một tảng đá xanh trong vườn ở ngoài cửa rồi rơi xuống đất. Lần này cũng không có chút hạ thủ lưu tình nào, vì vậy, Liễu quý phi đụng vào đá ngã xuống đất gây ra một tiếng động rất lớn. Đám thị vệ đứng canh giữ ở ngoài cửa đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà buốt cả răng. Tiếng động mà bọn họ vừa mới nghe thấy chính là tiếng gãy xương sao?
Vừa rơi xuống đất, Liễu quý phi liền phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ. Đôi mắt luôn trong trẻo lạnh lùng đã mở thật to nhìn nam tử áo trắng đang bước từ từ ra từ bên trong chằm chằm, giống như từ trước đến giờ, chưa từng quen biết người này.
Mặc Tu Nghiêu đi tới trước mặt nàng ta, đứng nhìn xuống nữ nhân đầy thê thảm trên mặt đất, trong mắt không có chút thương tiếc và cảm động nào.
“Ai cho ngươi lá gan dám mắng nàng ấy?” Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu lạnh như băng, rơi vào trong tai của Liễu quý phi càng khiến cho nàng ta đau đến nỗi cả người đều phải run lên.
“Mặc Tu Nghiêu… Chàng thật nhẫn tâm!” Liễu quý phi cố gắng chống một tay ngồi dậy, một cánh tay khác thả lỏng ở một bên một cách quỷ dị, rõ ràng cánh tay này đã bị gãy xương khi nàng đụng vào đá rồi rơi xuống đất lúc nãy. Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, nhìn nữ nhân đang tràn đầy hận ý trước mặt mà chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, “Ngươi cho rằng, năm đó, ngươi đã giúp Bản vương một hai lần, thì Bản vương sẽ phá lệ mà đối xử với ngươi rộng lượng sao? Thậm chí, để cho ngươi nhục nhã vợ của Bản vương một cách tùy tiện sao?” Định Vương phủ cũng không thiếu nợ nàng ta, năm đó, Liễu quý phi đã giúp hắn không ít, nhưng Định Vương phủ cũng đã trả lại cho nàng ta. Chỉ có thể nói là theo như nhu cầu thôi. Hôm nay lại lấy cái này ra để nói chuyện, thì không khỏi quá buồn cười rồi!
“Nữ nhân kia… Nữ nhân kia quan trọng với chàng như vậy sao? Vì nàng ta… Ngay cả việc có được vùng đất rộng lớn ở phía Bắc dễ như trở bàn tay, mà chàng cũng tình nguyện vứt bỏ sao?” Liễu quý phi vừa giãy dụa vừa hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Chẳng lẽ A Ly nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Huống chi… Vì nàng ấy, đừng nói món đồ chưa có trong tay, cho dù là cả thiên hạ, thì Bản vương cũng có thể vứt bỏ.”
“Chàng?” Liễu quý phi nhìn nam tử áo trắng trước mặt chằm chằm đầy kinh hãi. Mặc Tu Nghiêu lại “Hừ” khẽ một tiếng, hơn nữa, càng chán ghét nữ nhân có đầy vết máu cả người, thê thảm vô cùng trước mặt này, phất tay một cái, phân phó thị vệ ở bên cạnh: “Ném ra ngoài!”
“Dạ, Vương gia.” Vừa nhận được lệnh, thị vệ không dám trì hoãn, vội vàng tiến lên kéo Liễu quý phi ra ngoài. Cả người Liễu quý phi bị thương nặng, nên khi bị kiềm chế lại càng không thể động đậy, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu chằm chằm đầy oán hận, nguyền rủa: “Mặc Tu Nghiêu, ngươi sẽ phải hối hận!”
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng đầy lạnh lùng, không rảnh mà để ý đến. Liễu quý phi bị kéo thẳng ra ngoài Định Vương phủ, bị ném ra ngoài không chút khách khí, rơi xuống đất dưới bậc thềm bên ngoài Định Vương phủ, va chạm mạnh khiến cho nàng phải rên khẽ lên một tiếng, hiển nhiên lại bị thương thêm một lần nữa. Những người đi theo nàng đến Định Vương phủ vội vàng bước lên muốn đỡ nàng dậy. Nhiều người ba chân bốn cẳng lại càng khiến cho nàng đau đến không muốn sống, không khỏi nổi giận, nói: “Cút ngay cho Bản cung!”
Tất cả mọi người đều sợ hết hồn, thật sự không biết tại sao Quý phi nương nương đi một chuyến đến Định Vương phủ lại bị thương thành như vậy. May mà Định Vương phủ ở nơi tập trung các Vương tôn, quý tộc trong Sở kinh, nên lúc này, trên đường phố cũng không có người đi đường nào qua lại. Nếu không, mặt mũi hoàng gia sẽ bị mất không còn một chút nào.
Thật vất vả, Liễu quý phi mới đứng lên khỏi mặt đất, nhưng lại ngẩn ra. Bên cạnh một góc tường gần đó, một thiếu niên mặc áo gấm khoảng mười hai, mười ba tuổi đang im lặng nhìn nàng mà khuôn mặt âm trầm như nước.
“Nương nương, là Tần Vương……” Cung nữ ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
“Hoàng nhi……” Liễu quý phi nhẹ giọng kêu.
Tần vương im lặng nhìn liễu Liễu quý phi một lát, rồi liền xoay người biến mất sau một khúc quanh trên đường lớn. Liễu quý phi kinh ngạc, nhìn đường phố trống vắng đến xuất thần, một cảm giác bất an khó hiểu liền lan tràn trong lòng một cách lặng lẽ.
Trong Định Vương phủ
Phượng Hoài Đình và Hoàng hậu thấy bộ dáng của Phượng Chi Dao liền sợ hết hồn, nhưng cũng không có ai hỏi ra tiếng. Thấy không khí hơi cổ quái, nên Diệp Ly không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng hỏi: “Phượng Tam, vết thương trên người không sao chứ?” Phượng Chi Dao nhìn Diệp Ly hơi cảm kích, cười nói: “Đa tạ Vương phi đã quan tâm, một vài vết thương ngoài da thôi, không sao.”
Ở bên cạnh, Phượng Hoài Đình và Hoàng hậu đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên khác, lấy tay gõ lên tay vịn của ghế một cách thờ ơ, nhìn Phượng Chi Dao cười như có như không, nói: “Phượng Tam, ngươi không có lời muốn nói sao?”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Phượng Chi Dao liền suy sụp xuống, vẻ mặt đầy đau khổ, nói: “Mặc cho Vương gia trách phạt.”
“Rất tốt.” Mặc Tu Nghiêu vỗ tay cười nói, “Ngươi đã nhận phạt, như vậy… Đi đến chỗ của Tần Phong lĩnh phạt thì sao hả? Trong mấy tháng tới, Bản vương không muốn nhìn thấy ngươi.” Phượng Chi Dao cảm thấy hơi ngoài ý muốn, mở to hai mắt, trong nháy mắt không hiểu rõ Vương gia đang đánh chủ ý gì. Đi đến chỗ của Tần Phong lĩnh phạt sao? Hình như chỗ của Tần Phong không có chức năng này thì phải? Mà quan trọng nhất là, Mặc Tu Nghiêu lại chấp nhận không nô dịch hắn mấy tháng được sao?
Sự ngoài ý muốn của hắn rơi vào trong mắt hai người không biết khác, thì lại cho rằng Mặc Tu Nghiêu trừng phạt nghiêm khắc vô cùng, nên sắc mặt đều trở nên khó coi. Thật lâu sau, Phượng Chi Dao mới tiếp nhận mệnh lệnh của Mặc Tu Nghiêu nhưng vẫn hơi thấp thỏm không yên, “Thuộc hạ tuân lệnh.” Mặc kệ Mặc Tu Nghiêu muốn hành hạ hắn như thế nào, dù sao cũng không chạy thoát được, còn không bằng đối mặt một cách thản nhiên.
“Vương gia……” Hai thân ảnh đồng thời lên tiếng. Phượng Hoài Đình và Hoàng hậu lại không khỏi nhìn đối phương một chút, cuối cùng vẫn là Phượng Hoài Đình mở miệng: “Vương gia, lần này chính là do lão hủ mới dẫn đến, kính xin Vương gia niệm chút tình mọn của lão hủ, mà khai ân trừng phạt nhẹ.”
Phượng Chi Dao nhìn sắc mặt thì bình tĩnh, nhưng chân mày đã khẽ nhăn lại của Phượng Hoài Đình mà hơi ngoài ý muốn. Hiển nhiên không nghĩ tới Phượng Hoài Đình sẽ cầu tình thay hắn.
Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên: “Phượng lão gia nói quá lời, chuyện này là do Phượng Tam gây ra, làm sao lại trách Phượng lão gia được. Huống chi, xưa nay, Bản vương làm việc luôn thưởng phạt rõ ràng. Phượng Tam gây ra chuyện lớn như vậy, nếu không phạt thì sao có thể phục chúng được?” Chính Phượng Hoài Đình cũng là người lãnh đạo, nên tất nhiên biết tầm quan trọng của sự thưởng phạt rõ ràng. Nhưng một câu nói thong thả cuối cùng của Mặc Tu Nghiêu lại khiến cho trong lòng ông trầm xuống, “Yên tâm… Bản vương sẽ giữ lại cho hắn ta một mạng.”
“Vương gia… Không phải như vậy là quá nặng sao?” Hiển nhiên, cách hiểu của Mặc Tu Nghiêu và Phượng Hoài Đình xuất hiện sự khác biệt nghiêm trọng. Mặc Tu Nghiêu không bao giờ nghĩ tới chuyện muốn lấy mạng của Phượng Chi Dao, nên tất nhiên sẽ giữ lại cho hắn ta một mạng. Mà Phượng Hoài Đình lại cho rằng, một câu này của Mặc Tu Nghiêu có nghĩa là chỉ cần giữ lại một hơi thở, không chết là được.
Hít sâu một hơi, Phượng Hoài Đình nói một cách nghiêm túc: “Vương gia, vô luận như thế nào thì Phượng Chi Dao là con trai của lão hủ, bây giờ nó phạm lỗi thì cũng nên để cho người làm cha là ta trừng phạt.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày kinh ngạc, nói với Phượng Hoài Đình: “Bản vương nhớ Phượng gia đã trục xuất Phượng Tam ra khỏi cửa rồi.”
“Trên gia phả còn chưa xóa tên.” Phượng Hoài Đình nói một cách kiên định. Chỉ cần trên gia phả vẫn còn tên của Phượng Chi Dao, thì vĩnh viễn, Phượng Chi Dao luôn là con cháu của Phượng gia.
Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu, nói: “Vẫn không được. Phượng Chi Dao đã ba mươi, đã có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình từ lâu. Huống chi, chuyện lần này là chuyện công mà không phải là chuyện nhà. Nên tất nhiên vẫn do Bản vương trừng phạt. Phượng Tam, ngươi có ý kiến gì không?”
Ngay từ lúc Phượng Hoài Đình xin tha cho mình, thì Phượng Chi Dao đã ngây dại rồi, sao còn có ý kiến gì nữa? Giật mình kinh ngạc, liền lắc đầu. Tâm tình của Mặc Tu Nghiêu rất tốt, liền quay đầu lại nói với Phượng Hoài Đình: “Ngươi xem, chính Phượng Tam cũng không có ý kiến gì.”
Phượng Hoài Đình cắn răng một cái, liền nói: “Là lão hủ không biết cách dạy con. Lão hủ nguyện ý lĩnh phạt thay nó, kính xin Vương gia thành toàn.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Phượng Hoài Đình đầy bình tĩnh, nói một cách thản nhiên: “Phượng lão gia nên suy nghĩ rõ ràng. Xưa nay, hình phạt của Định Vương phủ luôn nghiêm khắc, đừng nói là thân thể suy yếu quanh năm như Phượng lão gia ngươi vậy, cho dù là những thanh niên đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, thì cũng chưa có mấy người chịu được. Thay người khác chịu phạt, là phải chịu gấp đôi.”
Phượng Hoài Đình nói đầy kiên định: “Nuôi không dạy, là lỗi của cha. Đây là kết quả mà lão hủ phải chịu. Xin Vương gia thành toàn.”
Nụ cười trên mặt của Mặc Tu Nghiêu càng vui sướng hơn, “Phượng Tam, ngươi nói sao?”
Rốt cuộc, Phượng Chi Dao cũng phục hồi tinh thần lại, cau mày nói một cách lãnh đạm: “Ai làm người đó chịu, ai muốn ông ấy chịu phạt thay chứ? Bản công tử không có quan hệ với ông ấy!”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Phượng Hoài Đình một cách khó xử, “Phượng lão gia, ngươi xem……” Diệp Ly ngồi bên cạnh âm thầm kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn vừa vừa phải phải thôi. Phượng Hoài Đình liếc Phượng Chi Dao một cái, nói với Mặc Tu Nghiêu: “Chỉ cần một ngày nó còn mang họ Phượng, thì không tới phiên nó làm chủ. Xin Vương gia thành toàn.”
“Được!” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại cho Diệp Ly một nụ cười yên tâm, “Người đâu! Mang Phượng lão gia đi xuống chịu phạt.”
“Vương gia!” Phượng Chi Dao tức đến giơ chân. Đương nhiên hắn biết Mặc Tu Nghiêu không thể nào thật sự đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng những trừng phạt có thể xảy ra kia, hắn chịu được, nhưng không có nghĩa là một ông lão gần sáu mươi như cha hắn cũng có thể chịu được.
Thị vệ ở ngoài cửa đã đi vào áp giải Phượng Hoài Đình đi mất. Phượng Chi Dao liền chạy ra ngoài cửa muốn đuổi theo, nhưng một cơn gió cực mạnh liền thổi lướt qua, Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, liền té ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Hoài Đình bị mang đi.
“Chạy cái gì mà chạy? Bản vương còn chưa tính sổ với ngươi đâu.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn Phượng Chi Dao đang quỳ một chân trên mặt đất, cười nói một cách nhẹ nhàng. Phượng Chi Dao nói đầy đau khổ: “Vương gia, ông lão kia đã sắp sáu mươi tuổi rồi, đừng nói ngài thật sự tính giết ông ấy chết đó?”
Mặc Tu Nghiêu liếc hắn một cái, liền nói: “Ta giết ông ấy chết thì chẳng phải đã đúng với ý muốn của ngươi rồi sao? Không phải ngươi hận ông ấy đến muốn giết chết sao?”
Phượng Chi Dao cắn răng, “Ông ấy là cha ta!” Cho dù không thích ông lão ấy thiên vị, nhưng hắn cũng không thể thật sự muốn cha hắn chết.
“Bản vương nhớ, lúc nãy có người nói với ta, không có quan hệ với ông ấy mà, vậy sao lúc này lại biến thành cha rồi?”
“Vương gia……” Phượng Chi Dao gấp đến muốn khóc, chỉ hy vọng các huynh đệ phía dưới đừng ra tay nhanh như vậy. Dựa vào tốc độ tia chớp như lúc nãy của Liễu quý phi, thì nếu cứ dây dưa thêm một lát nữa, nói không chừng đã hành hình xong rồi, “Vương gia, ta sai rồi. Đến cùng thì ngài muốn thế nào đây? Ta bán mạng cho ngài đến chết vẫn chưa đủ sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói một cách khinh thường: “Vốn ngươi đã phải bán mạng cho ta đến chết rồi.”
“Vậy ngài còn muốn thế nào đây?”
“Để cho cha của ngươi đến Tây Bắc.”
“Không có hỏi… A?” Phượng Chi Dao liền há hốc mồm, sao hắn lại không biết từ lúc nào mà Mặc Tu Nghiêu coi trọng cha hắn vậy?
“Không đồng ý?” Mặc Tu Nghiêu híp mắt đầy nguy hiểm.
“Đồng ý! Đồng ý!” Phượng Chi Dao gật đầu lia lịa, “Nhưng… Chỉ sợ cha ta sẽ không đồng ý.”
Mặc Tu Nghiêu vỗ vỗ tay cười nói một cách thản nhiên: “Chuyện này không liên quan đến Bản vương. A, ngươi có thể nói cho ông ấy biết, nếu ông ấy không đồng ý, thì Bản vương sẽ giết ngươi. Đi đi…” Phất tay một cái, Mặc Tu Nghiêu hài lòng đuổi Phượng Chi Dao đi. Thấy Diệp Ly và Hoàng hậu ngồi bên cạnh đang che miệng nén cười, đến bây giờ, Phượng Chi Dao mới hiểu, mình đã bị đùa giỡn.
Suy sụp gục đầu xuống đầy bất đắc dĩ, Phượng Chi Dao đi ra cửa tìm cha hắn, sau lưng còn truyền đến giọng nói vui vẻ đầy rõ ràng của Mặc Tu Nghiêu, “Sau khi làm xong chuyện của cha ngươi, nhớ đến thư phòng xử lý hết những công vụ chồng chất trong mất ngày qua. Chính ngươi nói đó, bán mạng đến chết……”
Chân của Phượng Chi Dao lảo đảo. Hắn chính là có óc heo mà……
Mỉm cười nhìn Phượng Chi Dao đi khỏi, Diệp Ly nói với Mặc Tu Nghiêu đầy bất đắc dĩ: “Chàng cần gì phải đùa giỡn với hắn ta như thế?” Mặc Tu Nghiêu “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Đùa giỡn với hắn ta? Bản vương cũng không đùa giỡn với hắn ta. Trong mấy tháng tới, nếu hắn ta không bận đến chân không chạm đất, thì Bản vương sẽ thật sự xin lỗi hắn ta!”
Diệp Ly lắc đầu, hỏi: “Chàng cảm thấy Phượng Chi Dao sẽ thuyết phục Phượng lão gia được sao?”
Nói thật, một thiên tài buôn bán như Phượng Hoài Đình thì đúng là hiện tại bọn họ rất cần. Thật ra, ở trong lĩnh vực này, mặc kệ là Hàn Minh Tích hay Lãnh Hạo Vũ, đều không được xem là có sở trường. Lãnh Hạo Vũ quản lý Định Vương phủ sản nghiệp dưới trướng thì không sao, nhưng muốn gánh thêm cả Tây Bắc, thậm chí là những nền kinh tế lớn hơn nữa, thì liền trở nên như trứng chọi đá. Huống chi, bản thân Lãnh Hạo Vũ xuất thân tướng môn, mấy năm nay, vì Định Vương phủ mà vẫn luôn yên lặng làm thương nhân, thật sự hơi thiệt thòi cho hắn ta. Lần này phái hắn ta đến Tử Kinh Quan, Diệp Ly liền hiểu, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu đã chuẩn bị tìm kiếm nhân tài thay thế hắn ta rồi. Chỉ là, tìm đến Phượng Hoài Đình thì vẫn khiến cho Diệp Ly hơi kinh ngạc.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Trừ phi ông ấy không cần mạng của Phượng Chi Dao nữa.”
Diệp Ly lắc đầu, nói một cách hơi bi quan: “Ông ấy không chỉ là cha của một mình Phượng Chi Dao thôi, bên kia còn hai đứa con trai trưởng, còn có cả Phượng gia nữa. Chỉ sợ sức nặng của một mình Phượng Chi Dao sẽ không đủ.”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Cái này thì phải xem Phượng Hoài Đình có phải là một thương nhân chân chính không? Thương nhân, chỉ có tầm nhìn xa trông rộng thì không đủ. Nếu thật như vậy, thì không cần cũng được.”
Hoàng hậu nhìn hai người, nhẹ giọng cười nói: “Vương gia hao tổn tâm huyết vì thuộc hạ, thật sự là minh chủ khó gặp trên thế gian. Trong tương lai, nếu Phượng gia đi theo đệ, thì nhất định sẽ không chịu thiệt thòi.”
Mặc Tu Nghiêu lại nói với tỷ ấy: “Vậy còn Hoa gia thì sao?”
Hoàng hậu ngẩn ra, lắc đầu nói một cách bất đắc dĩ: “Hoa gia… Tỷ không làm chủ được.” Nàng hiểu rõ cha của mình, chỉ sợ, cho dù Đại Sở thật sự bị diệt vong, thì cha cũng sẽ không rời khỏi Đại Sở một bước. Cả đời chinh chiến vì quốc gia này, thật ra, những người đời trước này đều xem Đại Sở quan trọng hơn cả tính mạng của mình. Muốn thuyết phục bọn họ rời khỏi, thì căn bản là chuyện không có khả năng.
Hiển nhiên, Mặc Tu Nghiêu hiểu rõ Hoa Quốc Công, gật đầu nói: “Bản vương sẽ không bắt buộc Hoa gia đưa ra quyết định.”
“Cám ơn đệ, Tu Nghiêu.” Hoàng hậu mỉm cười nói.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đáp lại.
Trong Lê Vương phủ, vừa mới chiếm được gần hết Phượng gia, nên tâm tình Mặc Cảnh Lê rất tốt, ngồi trong thư phòng xem sổ sách của Phượng gia vừa mới đưa tới, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng, cho dù thần trí của Mặc Cảnh Kỳ thanh tỉnh một lúc đã phá vỡ tất cả kế hoạch của hắn, nhưng vậy thì sao chứ? Hắn còn sống, mà Mặc Cảnh Kỳ đã chết. Chỉ có người sống mới có thể thấy kết cục trong tương lai, cũng chỉ có người sống mới có thể có tất cả. Mặc Cảnh Kỳ trông cậy vào Mặc Tu Nghiêu có thể thu dọn tàn cuộc thay hắn ta, nhưng chỉ tiếc, căn bản Mặc Tu Nghiêu không có chút hứng thú nào với mấy chuyện này. Huống chi, dựa vào thực lực hiện nay của hắn, cho dù muốn cứng đối cứng với Mặc Tu Nghiêu, thì cũng chưa chắc không có sức để liều mạng. Chỉ là… Nghĩ đến cuộc chiến vẫn đang giằng co ở Tử Kinh Quan, Mặc Cảnh Lê “Hừ” khẽ một tiếng, tạm thời vẫn không thể trêu chọc Mặc Tu Nghiêu.
“Vương gia, Liễu quý phi tới.” Ngoài cửa, quản gia bẩm báo.
Mặc Cảnh Lê nhíu mày, nói một cách không vui: “Nàng ta tới làm gì?” Mặc dù hiện nay, hắn đã không sợ lời đồn nhảm nhí gì, nhưng dù sao Liễu quý phi vẫn là góa phụ của hoàng huynh hắn, hài cốt của Tiên hoàng còn chưa lạnh, Liễu quý phi đã chạy đến phủ Nhiếp Chính Vương, thì còn ra thể thống gì? Huống chi, Mặc Cảnh Lê vẫn luôn chướng mắt Liễu quý phi, nên nghe thấy nàng ta lại tùy tiện tới cửa, thì tất nhiên là không vui.
“Hình như Liễu quý phi bị thương nặng, nói là bắt buộc phải gặp được Vương gia.” Quản gia bẩm báo cẩn thận từng ly từng tí.
Mặc Cảnh Lê “Hừ” lạnh, nói: “Chắc đã đi Định Vương phủ tự chuốc khổ rồi chứ gì?” Tức giận đứng lên, lại phân phó: “Dẫn nàng ta tới khách sảnh, Bản vương đến liền.”
Mặc Cảnh Lê bước vào khách sảnh, nhìn thấy bộ dáng của Liễu quý phi thì cũng không thể không lắp bắp kinh hãi, trên váy áo trắng như tuyết loang lổ đầy vết máu, nhìn một cái là đã có thể nhìn ra bị roi quất, thậm chí có chỗ quần áo rách cả ra, còn có vết máu chưa lau sạch trên khuôn mặt tái nhợt cùng với cánh tay phải buông lỏng mất tự nhiên kia nữa, “Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói một cách không vui. Liễu quý phi mang theo bộ dạng này chạy đến phủ của hắn, truyền ra ngoài thì sẽ lại là một trận phong ba nữa.
Liễu quý phi ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười lạnh một tiếng, nói: “Còn có thể là chuyện gì? Không phải ngươi rất rõ ràng sao? Mặc Tu Nghiêu làm.”
Mặc Cảnh Lê đánh giá Liễu quý phi thật cẩn thận, lúc này mới phát hiện, hình như nữ nhân này trở nên hơi hơi không giống với lúc trước. Vốn khi nhắc tới Mặc Tu Nghiêu, bất cứ lúc nào, thì trong mắt nữ nhân này đều mang theo si mê và ái mộ không có cách nào che giấu, mà bây giờ lại là hận ý đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù chỗ sâu trong đáy mắt vẫn còn mang theo một chút lưu luyến si mê không thể tránh né, nhưng Mặc Cảnh Lê tin tưởng, lúc này, trong lòng Liễu quý phi, hận ý dành cho Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối nhiều sự yêu mến.
Mặc Cảnh Lê ngồi xuống đối diện nàng ta, nói một cách lạnh nhạt: “Đã cảnh cáo ngươi trước rồi, đừng trêu chọc Mặc Tu Nghiêu. Hiện tại ngươi đã thấy rõ chưa? Đời này, ngoại trừ Diệp Ly ra, Mặc Tu Nghiêu đã từng thâm tình với nữ nhân nào chưa? Cho dù là Tô Túy Điệp… Cũng không phải đã chết trong tay Mặc Tu Nghiêu sao?”
“Đừng đánh đồng Bản cung với nữ nhân kia!” Liễu quý phi nói một cách chán ghét.
Mặc Cảnh Lê bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: “Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn Tô Túy Điệp chỗ nào sao?” Mặc kệ suy nghĩ của nàng ta, Mặc Cảnh Lê không nhịn được mà hỏi: “Bây giờ ngươi không đến Liễu gia, mà lại chạy đến quý phủ của Bản vương làm gì?” Liễu quý phi cúi đầu, nói một cách thản nhiên: “Liễu gia? Ha ha… Lúc trước, phụ thân ta nói cho ta biết, tính gả cháu gái út của ta cho Lê Vương. Diễm phúc của Lê Vương thật tốt. Đứa cháu gái út kia của ta chính là một bông hoa mới lớn, cũng được xem là mỹ nữ số một, số hai trong kinh thành.”
Mặc Cảnh Lê cau mày, nhưng liền hiểu ý tứ của Liễu quý phi và Liễu gia đang đánh chủ ý gì rất nhanh, nhìn Liễu quý phi chằm chằm, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Liễu quý phi cười nói: “Ta biết ngươi muốn Liễu gia ủng hộ ngươi, nhưng lại không muốn bị Liễu gia kiềm chế. Ta sẽ giúp ngươi, chiếm được Liễu gia một cách hoàn toàn… Không cần đám hỏi với Liễu gia.”
“Điều kiện là cái gì?” Mặc Cảnh Lê hỏi một cách gọn gang dứt khoát, tất nhiên Liễu quý phi không thể giúp hắn một cách vô duyên vô cớ được. Liễu quý phi cười nói: “Quả nhiên, Lê Vương luôn thẳng thắn. Điều kiện chính là… Ta muốn ngươi giết Diệp Ly giúp ta!”
Mặc Cảnh Lê ngẩn ra, cúi đầu nói: “Giết Diệp Ly? Ta điên rồi sao… Giết Diệp Ly sẽ dẫn đến kiểu trả thù gì của Mặc Tu Nghiêu chứ? Ai có thể gánh chịu nổi đây?” Trước kia, khi Diệp Ly rơi xuống vách núi, không nói Mặc Tu Nghiêu liền nhất đao lưỡng đoạn quyết tuyệt với Đại Sở, chiếm cứ vùng đất Tây Bắc rộng lớn của Đại Sở một cách dứt khoát, mà suýt nữa còn gây thành họa lớn là thiên hạ đại loạn. Qua nhiều năm như vậy, đương nhiên Mặc Cảnh Lê có thể tra được một chút chuyện vào năm đó. Năm đó, sau khi Diệp Ly rớt xuống núi, thân thể Mặc Tu Nghiêu liền tệ vô cùng, nếu không, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu thật sự dám khởi binh tấn công Đại Sở luôn. Chứ đừng nói bây giờ, hai người đã có một đứa con trai, chắc chắn tình cảm càng sâu hơn trước.
Liễu quý phi cười lạnh nói: “Dựa vào thực lực hiện nay của Lê Vương mà còn cần sợ Định Vương phủ sao? Chỉ cần có thế lực của Liễu gia, thì trên triều đình, có ít nhất một nửa người ủng hộ ngươi, đến lúc đó, ngươi có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế một cách quang minh chính đại……”
“Nữ nhân ngu xuẩn.” Mặc Cảnh Lê nói không chút khách khí. Vốn có lẽ Mặc gia quân không đáng sợ như vậy, nhưng hiện tại, tình thế giữa các quốc gia, nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật đã căng thẳng cực kỳ. Mà Đại Sở lại càng phải đối mặt với sự công kích của Bắc Cảnh, chỉ cần Mặc gia quân nhúng tay vào, thì Đại Sở chính là hai mặt thụ địch, đến lúc đó, chắc chắn Bắc Nhung cũng sẽ tranh thủ lấy lợi ích từ trong đó. Hiện tại, Đại Sở không thể đắc tội với Mặc Tu Nghiêu hơn bất cứ lúc nào.
“Ngươi thật sự không đồng ý sao?” Liễu quý phi híp mắt nói: “Như vậy, ngươi còn muốn có con trai của ngươi không?”
Trong đôi mắt hung dữ của Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia ác độc, nhang liền đè ép xuống rất nhanh, “Đổi một điều kiện khác. Không thể giết Diệp Ly được, không nói những cái khác, chính Diệp Ly cũng là cao thủ hạng nhất, đi theo bên cạnh còn có ám vệ và Kỳ Lân. Nếu giết nàng ấy dễ dàng như vậy, thì ngươi sẽ tìm đến Bản vương sao?”
Liễu quý phi cắn răng, trầm tư một lát rồi nói: “Giết con trai của Diệp Ly!”
“Vì sao?” Mặc Cảnh Lê cau mày hỏi.
“Ta muốn nàng ta sống không bằng chết!” Khuôn mặt mỹ lệ của Liễu quý phi như lệ quỷ, “Ta muốn nàng ta mất đi người quan trọng nhất, ta muốn cả ngày lẫn đêm, nàng ta đều sống trong nỗi đau thấu tim, vĩnh viễn không được an bình!”
Trong đại sảnh yên lặng một lát, Mặc Cảnh Lê nói: “Ta từ chối.”
“Ngươi!” Liễu quý phi nhìn Mặc Cảnh Lê chằm chằm đầy tức giận, Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng lần nào dùng chiêu này đều có tác dụng, cho tới bây giờ, Bản vương còn chưa thấy một con mắt của con trai ta nữa. Bản vương đã nói rồi… Dám gạt ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!” Thân thể Liễu quý phi khẽ run lên, đau đớn đã bị nàng cố gắng quên mất liền mơ hồ truyền đến, khiến cho nàng không nhịn đau được mà khẽ ngâm ra tiếng.
Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, Liễu quý phi đứng lên nói: “Nếu ngươi đã không tin Bản cung, vậy thì cũng không còn gì hay để nói nữa. Bản cung cáo từ.”
Mặc Cảnh Lê nhìn nàng ta chằm chằm, rồi nói: “Bản vương mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng không được phép động tới Diệp Ly.”
Liễu quý phi hơi kinh ngạc nhướng mày, quay đầu lại đánh giá Mặc Cảnh Lê, một lúc lâu sau mới nói: “Không được phép đông tới Diệp Ly? Xem ra Lê Vương không chịu đồng ý với ta không phải bởi vì kiêng kỵ Định Vương, mà là… Thật đúng là thương nhớ nữ nhân Diệp Ly kia thì phải? Thật hiếm có… Lê Vương lại nhớ mãi không quên một nữ nhân không thuộc về mình sao? Hay… Nam nhân đều đê tiện như vậy, không chiếm được mới là tốt nhất?”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, “Không cần ngươi quan tâm, vốn cũng tốt hơn tự đưa tới cửa lại bị người ta xem thường như ngươi.”
“Ngươi… Hừ!” Liễu quý phi cắn răng, vung tay áo bỏ đi. Bước đi đầy kiêu ngạo, trong lòng của nàng lại càng suy tính vô số tâm tư và tính toán, nhưng lại không biết, chuyện xui xẻo chân chính vẫn còn đang đợi nàng ở phía sau.
Beta: Sakura
Ngay lập tức, sắc mặt Liễu quý phi liền trở nên dữ tợn và khó coi chưa từng có, mặc dù nàng cũng không biết cái nói gọi là Thanh Phong quán là chỗ nào, nhưng cũng không gây trở ngại co việc hiểu rõ ý tứ trong câu nói kia của nàng. Nàng ta lại đánh đồng nàng với những kẻ dâm phụ dâm đãng luôn đói khát kia! Sao nàng ta dám?
“Diệp Ly! Tiện……”
Liễu quý phi còn chưa nói xong, thì chỉ nghe một tiếng “Bịch”, ngay lập tức, một bóng người màu trắng đã bị nhuộm đầy vết máu loang lổ liền bay ra ngoài. Trực tiếp bay thẳng ra khỏi đại sảnh đụng vào một tảng đá xanh trong vườn ở ngoài cửa rồi rơi xuống đất. Lần này cũng không có chút hạ thủ lưu tình nào, vì vậy, Liễu quý phi đụng vào đá ngã xuống đất gây ra một tiếng động rất lớn. Đám thị vệ đứng canh giữ ở ngoài cửa đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà buốt cả răng. Tiếng động mà bọn họ vừa mới nghe thấy chính là tiếng gãy xương sao?
Vừa rơi xuống đất, Liễu quý phi liền phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ. Đôi mắt luôn trong trẻo lạnh lùng đã mở thật to nhìn nam tử áo trắng đang bước từ từ ra từ bên trong chằm chằm, giống như từ trước đến giờ, chưa từng quen biết người này.
Mặc Tu Nghiêu đi tới trước mặt nàng ta, đứng nhìn xuống nữ nhân đầy thê thảm trên mặt đất, trong mắt không có chút thương tiếc và cảm động nào.
“Ai cho ngươi lá gan dám mắng nàng ấy?” Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu lạnh như băng, rơi vào trong tai của Liễu quý phi càng khiến cho nàng ta đau đến nỗi cả người đều phải run lên.
“Mặc Tu Nghiêu… Chàng thật nhẫn tâm!” Liễu quý phi cố gắng chống một tay ngồi dậy, một cánh tay khác thả lỏng ở một bên một cách quỷ dị, rõ ràng cánh tay này đã bị gãy xương khi nàng đụng vào đá rồi rơi xuống đất lúc nãy. Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, nhìn nữ nhân đang tràn đầy hận ý trước mặt mà chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, “Ngươi cho rằng, năm đó, ngươi đã giúp Bản vương một hai lần, thì Bản vương sẽ phá lệ mà đối xử với ngươi rộng lượng sao? Thậm chí, để cho ngươi nhục nhã vợ của Bản vương một cách tùy tiện sao?” Định Vương phủ cũng không thiếu nợ nàng ta, năm đó, Liễu quý phi đã giúp hắn không ít, nhưng Định Vương phủ cũng đã trả lại cho nàng ta. Chỉ có thể nói là theo như nhu cầu thôi. Hôm nay lại lấy cái này ra để nói chuyện, thì không khỏi quá buồn cười rồi!
“Nữ nhân kia… Nữ nhân kia quan trọng với chàng như vậy sao? Vì nàng ta… Ngay cả việc có được vùng đất rộng lớn ở phía Bắc dễ như trở bàn tay, mà chàng cũng tình nguyện vứt bỏ sao?” Liễu quý phi vừa giãy dụa vừa hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Chẳng lẽ A Ly nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Huống chi… Vì nàng ấy, đừng nói món đồ chưa có trong tay, cho dù là cả thiên hạ, thì Bản vương cũng có thể vứt bỏ.”
“Chàng?” Liễu quý phi nhìn nam tử áo trắng trước mặt chằm chằm đầy kinh hãi. Mặc Tu Nghiêu lại “Hừ” khẽ một tiếng, hơn nữa, càng chán ghét nữ nhân có đầy vết máu cả người, thê thảm vô cùng trước mặt này, phất tay một cái, phân phó thị vệ ở bên cạnh: “Ném ra ngoài!”
“Dạ, Vương gia.” Vừa nhận được lệnh, thị vệ không dám trì hoãn, vội vàng tiến lên kéo Liễu quý phi ra ngoài. Cả người Liễu quý phi bị thương nặng, nên khi bị kiềm chế lại càng không thể động đậy, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu chằm chằm đầy oán hận, nguyền rủa: “Mặc Tu Nghiêu, ngươi sẽ phải hối hận!”
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng đầy lạnh lùng, không rảnh mà để ý đến. Liễu quý phi bị kéo thẳng ra ngoài Định Vương phủ, bị ném ra ngoài không chút khách khí, rơi xuống đất dưới bậc thềm bên ngoài Định Vương phủ, va chạm mạnh khiến cho nàng phải rên khẽ lên một tiếng, hiển nhiên lại bị thương thêm một lần nữa. Những người đi theo nàng đến Định Vương phủ vội vàng bước lên muốn đỡ nàng dậy. Nhiều người ba chân bốn cẳng lại càng khiến cho nàng đau đến không muốn sống, không khỏi nổi giận, nói: “Cút ngay cho Bản cung!”
Tất cả mọi người đều sợ hết hồn, thật sự không biết tại sao Quý phi nương nương đi một chuyến đến Định Vương phủ lại bị thương thành như vậy. May mà Định Vương phủ ở nơi tập trung các Vương tôn, quý tộc trong Sở kinh, nên lúc này, trên đường phố cũng không có người đi đường nào qua lại. Nếu không, mặt mũi hoàng gia sẽ bị mất không còn một chút nào.
Thật vất vả, Liễu quý phi mới đứng lên khỏi mặt đất, nhưng lại ngẩn ra. Bên cạnh một góc tường gần đó, một thiếu niên mặc áo gấm khoảng mười hai, mười ba tuổi đang im lặng nhìn nàng mà khuôn mặt âm trầm như nước.
“Nương nương, là Tần Vương……” Cung nữ ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
“Hoàng nhi……” Liễu quý phi nhẹ giọng kêu.
Tần vương im lặng nhìn liễu Liễu quý phi một lát, rồi liền xoay người biến mất sau một khúc quanh trên đường lớn. Liễu quý phi kinh ngạc, nhìn đường phố trống vắng đến xuất thần, một cảm giác bất an khó hiểu liền lan tràn trong lòng một cách lặng lẽ.
Trong Định Vương phủ
Phượng Hoài Đình và Hoàng hậu thấy bộ dáng của Phượng Chi Dao liền sợ hết hồn, nhưng cũng không có ai hỏi ra tiếng. Thấy không khí hơi cổ quái, nên Diệp Ly không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng hỏi: “Phượng Tam, vết thương trên người không sao chứ?” Phượng Chi Dao nhìn Diệp Ly hơi cảm kích, cười nói: “Đa tạ Vương phi đã quan tâm, một vài vết thương ngoài da thôi, không sao.”
Ở bên cạnh, Phượng Hoài Đình và Hoàng hậu đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên khác, lấy tay gõ lên tay vịn của ghế một cách thờ ơ, nhìn Phượng Chi Dao cười như có như không, nói: “Phượng Tam, ngươi không có lời muốn nói sao?”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Phượng Chi Dao liền suy sụp xuống, vẻ mặt đầy đau khổ, nói: “Mặc cho Vương gia trách phạt.”
“Rất tốt.” Mặc Tu Nghiêu vỗ tay cười nói, “Ngươi đã nhận phạt, như vậy… Đi đến chỗ của Tần Phong lĩnh phạt thì sao hả? Trong mấy tháng tới, Bản vương không muốn nhìn thấy ngươi.” Phượng Chi Dao cảm thấy hơi ngoài ý muốn, mở to hai mắt, trong nháy mắt không hiểu rõ Vương gia đang đánh chủ ý gì. Đi đến chỗ của Tần Phong lĩnh phạt sao? Hình như chỗ của Tần Phong không có chức năng này thì phải? Mà quan trọng nhất là, Mặc Tu Nghiêu lại chấp nhận không nô dịch hắn mấy tháng được sao?
Sự ngoài ý muốn của hắn rơi vào trong mắt hai người không biết khác, thì lại cho rằng Mặc Tu Nghiêu trừng phạt nghiêm khắc vô cùng, nên sắc mặt đều trở nên khó coi. Thật lâu sau, Phượng Chi Dao mới tiếp nhận mệnh lệnh của Mặc Tu Nghiêu nhưng vẫn hơi thấp thỏm không yên, “Thuộc hạ tuân lệnh.” Mặc kệ Mặc Tu Nghiêu muốn hành hạ hắn như thế nào, dù sao cũng không chạy thoát được, còn không bằng đối mặt một cách thản nhiên.
“Vương gia……” Hai thân ảnh đồng thời lên tiếng. Phượng Hoài Đình và Hoàng hậu lại không khỏi nhìn đối phương một chút, cuối cùng vẫn là Phượng Hoài Đình mở miệng: “Vương gia, lần này chính là do lão hủ mới dẫn đến, kính xin Vương gia niệm chút tình mọn của lão hủ, mà khai ân trừng phạt nhẹ.”
Phượng Chi Dao nhìn sắc mặt thì bình tĩnh, nhưng chân mày đã khẽ nhăn lại của Phượng Hoài Đình mà hơi ngoài ý muốn. Hiển nhiên không nghĩ tới Phượng Hoài Đình sẽ cầu tình thay hắn.
Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên: “Phượng lão gia nói quá lời, chuyện này là do Phượng Tam gây ra, làm sao lại trách Phượng lão gia được. Huống chi, xưa nay, Bản vương làm việc luôn thưởng phạt rõ ràng. Phượng Tam gây ra chuyện lớn như vậy, nếu không phạt thì sao có thể phục chúng được?” Chính Phượng Hoài Đình cũng là người lãnh đạo, nên tất nhiên biết tầm quan trọng của sự thưởng phạt rõ ràng. Nhưng một câu nói thong thả cuối cùng của Mặc Tu Nghiêu lại khiến cho trong lòng ông trầm xuống, “Yên tâm… Bản vương sẽ giữ lại cho hắn ta một mạng.”
“Vương gia… Không phải như vậy là quá nặng sao?” Hiển nhiên, cách hiểu của Mặc Tu Nghiêu và Phượng Hoài Đình xuất hiện sự khác biệt nghiêm trọng. Mặc Tu Nghiêu không bao giờ nghĩ tới chuyện muốn lấy mạng của Phượng Chi Dao, nên tất nhiên sẽ giữ lại cho hắn ta một mạng. Mà Phượng Hoài Đình lại cho rằng, một câu này của Mặc Tu Nghiêu có nghĩa là chỉ cần giữ lại một hơi thở, không chết là được.
Hít sâu một hơi, Phượng Hoài Đình nói một cách nghiêm túc: “Vương gia, vô luận như thế nào thì Phượng Chi Dao là con trai của lão hủ, bây giờ nó phạm lỗi thì cũng nên để cho người làm cha là ta trừng phạt.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày kinh ngạc, nói với Phượng Hoài Đình: “Bản vương nhớ Phượng gia đã trục xuất Phượng Tam ra khỏi cửa rồi.”
“Trên gia phả còn chưa xóa tên.” Phượng Hoài Đình nói một cách kiên định. Chỉ cần trên gia phả vẫn còn tên của Phượng Chi Dao, thì vĩnh viễn, Phượng Chi Dao luôn là con cháu của Phượng gia.
Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu, nói: “Vẫn không được. Phượng Chi Dao đã ba mươi, đã có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình từ lâu. Huống chi, chuyện lần này là chuyện công mà không phải là chuyện nhà. Nên tất nhiên vẫn do Bản vương trừng phạt. Phượng Tam, ngươi có ý kiến gì không?”
Ngay từ lúc Phượng Hoài Đình xin tha cho mình, thì Phượng Chi Dao đã ngây dại rồi, sao còn có ý kiến gì nữa? Giật mình kinh ngạc, liền lắc đầu. Tâm tình của Mặc Tu Nghiêu rất tốt, liền quay đầu lại nói với Phượng Hoài Đình: “Ngươi xem, chính Phượng Tam cũng không có ý kiến gì.”
Phượng Hoài Đình cắn răng một cái, liền nói: “Là lão hủ không biết cách dạy con. Lão hủ nguyện ý lĩnh phạt thay nó, kính xin Vương gia thành toàn.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Phượng Hoài Đình đầy bình tĩnh, nói một cách thản nhiên: “Phượng lão gia nên suy nghĩ rõ ràng. Xưa nay, hình phạt của Định Vương phủ luôn nghiêm khắc, đừng nói là thân thể suy yếu quanh năm như Phượng lão gia ngươi vậy, cho dù là những thanh niên đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, thì cũng chưa có mấy người chịu được. Thay người khác chịu phạt, là phải chịu gấp đôi.”
Phượng Hoài Đình nói đầy kiên định: “Nuôi không dạy, là lỗi của cha. Đây là kết quả mà lão hủ phải chịu. Xin Vương gia thành toàn.”
Nụ cười trên mặt của Mặc Tu Nghiêu càng vui sướng hơn, “Phượng Tam, ngươi nói sao?”
Rốt cuộc, Phượng Chi Dao cũng phục hồi tinh thần lại, cau mày nói một cách lãnh đạm: “Ai làm người đó chịu, ai muốn ông ấy chịu phạt thay chứ? Bản công tử không có quan hệ với ông ấy!”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Phượng Hoài Đình một cách khó xử, “Phượng lão gia, ngươi xem……” Diệp Ly ngồi bên cạnh âm thầm kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn vừa vừa phải phải thôi. Phượng Hoài Đình liếc Phượng Chi Dao một cái, nói với Mặc Tu Nghiêu: “Chỉ cần một ngày nó còn mang họ Phượng, thì không tới phiên nó làm chủ. Xin Vương gia thành toàn.”
“Được!” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại cho Diệp Ly một nụ cười yên tâm, “Người đâu! Mang Phượng lão gia đi xuống chịu phạt.”
“Vương gia!” Phượng Chi Dao tức đến giơ chân. Đương nhiên hắn biết Mặc Tu Nghiêu không thể nào thật sự đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng những trừng phạt có thể xảy ra kia, hắn chịu được, nhưng không có nghĩa là một ông lão gần sáu mươi như cha hắn cũng có thể chịu được.
Thị vệ ở ngoài cửa đã đi vào áp giải Phượng Hoài Đình đi mất. Phượng Chi Dao liền chạy ra ngoài cửa muốn đuổi theo, nhưng một cơn gió cực mạnh liền thổi lướt qua, Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, liền té ngã xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Hoài Đình bị mang đi.
“Chạy cái gì mà chạy? Bản vương còn chưa tính sổ với ngươi đâu.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn Phượng Chi Dao đang quỳ một chân trên mặt đất, cười nói một cách nhẹ nhàng. Phượng Chi Dao nói đầy đau khổ: “Vương gia, ông lão kia đã sắp sáu mươi tuổi rồi, đừng nói ngài thật sự tính giết ông ấy chết đó?”
Mặc Tu Nghiêu liếc hắn một cái, liền nói: “Ta giết ông ấy chết thì chẳng phải đã đúng với ý muốn của ngươi rồi sao? Không phải ngươi hận ông ấy đến muốn giết chết sao?”
Phượng Chi Dao cắn răng, “Ông ấy là cha ta!” Cho dù không thích ông lão ấy thiên vị, nhưng hắn cũng không thể thật sự muốn cha hắn chết.
“Bản vương nhớ, lúc nãy có người nói với ta, không có quan hệ với ông ấy mà, vậy sao lúc này lại biến thành cha rồi?”
“Vương gia……” Phượng Chi Dao gấp đến muốn khóc, chỉ hy vọng các huynh đệ phía dưới đừng ra tay nhanh như vậy. Dựa vào tốc độ tia chớp như lúc nãy của Liễu quý phi, thì nếu cứ dây dưa thêm một lát nữa, nói không chừng đã hành hình xong rồi, “Vương gia, ta sai rồi. Đến cùng thì ngài muốn thế nào đây? Ta bán mạng cho ngài đến chết vẫn chưa đủ sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói một cách khinh thường: “Vốn ngươi đã phải bán mạng cho ta đến chết rồi.”
“Vậy ngài còn muốn thế nào đây?”
“Để cho cha của ngươi đến Tây Bắc.”
“Không có hỏi… A?” Phượng Chi Dao liền há hốc mồm, sao hắn lại không biết từ lúc nào mà Mặc Tu Nghiêu coi trọng cha hắn vậy?
“Không đồng ý?” Mặc Tu Nghiêu híp mắt đầy nguy hiểm.
“Đồng ý! Đồng ý!” Phượng Chi Dao gật đầu lia lịa, “Nhưng… Chỉ sợ cha ta sẽ không đồng ý.”
Mặc Tu Nghiêu vỗ vỗ tay cười nói một cách thản nhiên: “Chuyện này không liên quan đến Bản vương. A, ngươi có thể nói cho ông ấy biết, nếu ông ấy không đồng ý, thì Bản vương sẽ giết ngươi. Đi đi…” Phất tay một cái, Mặc Tu Nghiêu hài lòng đuổi Phượng Chi Dao đi. Thấy Diệp Ly và Hoàng hậu ngồi bên cạnh đang che miệng nén cười, đến bây giờ, Phượng Chi Dao mới hiểu, mình đã bị đùa giỡn.
Suy sụp gục đầu xuống đầy bất đắc dĩ, Phượng Chi Dao đi ra cửa tìm cha hắn, sau lưng còn truyền đến giọng nói vui vẻ đầy rõ ràng của Mặc Tu Nghiêu, “Sau khi làm xong chuyện của cha ngươi, nhớ đến thư phòng xử lý hết những công vụ chồng chất trong mất ngày qua. Chính ngươi nói đó, bán mạng đến chết……”
Chân của Phượng Chi Dao lảo đảo. Hắn chính là có óc heo mà……
Mỉm cười nhìn Phượng Chi Dao đi khỏi, Diệp Ly nói với Mặc Tu Nghiêu đầy bất đắc dĩ: “Chàng cần gì phải đùa giỡn với hắn ta như thế?” Mặc Tu Nghiêu “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Đùa giỡn với hắn ta? Bản vương cũng không đùa giỡn với hắn ta. Trong mấy tháng tới, nếu hắn ta không bận đến chân không chạm đất, thì Bản vương sẽ thật sự xin lỗi hắn ta!”
Diệp Ly lắc đầu, hỏi: “Chàng cảm thấy Phượng Chi Dao sẽ thuyết phục Phượng lão gia được sao?”
Nói thật, một thiên tài buôn bán như Phượng Hoài Đình thì đúng là hiện tại bọn họ rất cần. Thật ra, ở trong lĩnh vực này, mặc kệ là Hàn Minh Tích hay Lãnh Hạo Vũ, đều không được xem là có sở trường. Lãnh Hạo Vũ quản lý Định Vương phủ sản nghiệp dưới trướng thì không sao, nhưng muốn gánh thêm cả Tây Bắc, thậm chí là những nền kinh tế lớn hơn nữa, thì liền trở nên như trứng chọi đá. Huống chi, bản thân Lãnh Hạo Vũ xuất thân tướng môn, mấy năm nay, vì Định Vương phủ mà vẫn luôn yên lặng làm thương nhân, thật sự hơi thiệt thòi cho hắn ta. Lần này phái hắn ta đến Tử Kinh Quan, Diệp Ly liền hiểu, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu đã chuẩn bị tìm kiếm nhân tài thay thế hắn ta rồi. Chỉ là, tìm đến Phượng Hoài Đình thì vẫn khiến cho Diệp Ly hơi kinh ngạc.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Trừ phi ông ấy không cần mạng của Phượng Chi Dao nữa.”
Diệp Ly lắc đầu, nói một cách hơi bi quan: “Ông ấy không chỉ là cha của một mình Phượng Chi Dao thôi, bên kia còn hai đứa con trai trưởng, còn có cả Phượng gia nữa. Chỉ sợ sức nặng của một mình Phượng Chi Dao sẽ không đủ.”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Cái này thì phải xem Phượng Hoài Đình có phải là một thương nhân chân chính không? Thương nhân, chỉ có tầm nhìn xa trông rộng thì không đủ. Nếu thật như vậy, thì không cần cũng được.”
Hoàng hậu nhìn hai người, nhẹ giọng cười nói: “Vương gia hao tổn tâm huyết vì thuộc hạ, thật sự là minh chủ khó gặp trên thế gian. Trong tương lai, nếu Phượng gia đi theo đệ, thì nhất định sẽ không chịu thiệt thòi.”
Mặc Tu Nghiêu lại nói với tỷ ấy: “Vậy còn Hoa gia thì sao?”
Hoàng hậu ngẩn ra, lắc đầu nói một cách bất đắc dĩ: “Hoa gia… Tỷ không làm chủ được.” Nàng hiểu rõ cha của mình, chỉ sợ, cho dù Đại Sở thật sự bị diệt vong, thì cha cũng sẽ không rời khỏi Đại Sở một bước. Cả đời chinh chiến vì quốc gia này, thật ra, những người đời trước này đều xem Đại Sở quan trọng hơn cả tính mạng của mình. Muốn thuyết phục bọn họ rời khỏi, thì căn bản là chuyện không có khả năng.
Hiển nhiên, Mặc Tu Nghiêu hiểu rõ Hoa Quốc Công, gật đầu nói: “Bản vương sẽ không bắt buộc Hoa gia đưa ra quyết định.”
“Cám ơn đệ, Tu Nghiêu.” Hoàng hậu mỉm cười nói.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đáp lại.
Trong Lê Vương phủ, vừa mới chiếm được gần hết Phượng gia, nên tâm tình Mặc Cảnh Lê rất tốt, ngồi trong thư phòng xem sổ sách của Phượng gia vừa mới đưa tới, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng, cho dù thần trí của Mặc Cảnh Kỳ thanh tỉnh một lúc đã phá vỡ tất cả kế hoạch của hắn, nhưng vậy thì sao chứ? Hắn còn sống, mà Mặc Cảnh Kỳ đã chết. Chỉ có người sống mới có thể thấy kết cục trong tương lai, cũng chỉ có người sống mới có thể có tất cả. Mặc Cảnh Kỳ trông cậy vào Mặc Tu Nghiêu có thể thu dọn tàn cuộc thay hắn ta, nhưng chỉ tiếc, căn bản Mặc Tu Nghiêu không có chút hứng thú nào với mấy chuyện này. Huống chi, dựa vào thực lực hiện nay của hắn, cho dù muốn cứng đối cứng với Mặc Tu Nghiêu, thì cũng chưa chắc không có sức để liều mạng. Chỉ là… Nghĩ đến cuộc chiến vẫn đang giằng co ở Tử Kinh Quan, Mặc Cảnh Lê “Hừ” khẽ một tiếng, tạm thời vẫn không thể trêu chọc Mặc Tu Nghiêu.
“Vương gia, Liễu quý phi tới.” Ngoài cửa, quản gia bẩm báo.
Mặc Cảnh Lê nhíu mày, nói một cách không vui: “Nàng ta tới làm gì?” Mặc dù hiện nay, hắn đã không sợ lời đồn nhảm nhí gì, nhưng dù sao Liễu quý phi vẫn là góa phụ của hoàng huynh hắn, hài cốt của Tiên hoàng còn chưa lạnh, Liễu quý phi đã chạy đến phủ Nhiếp Chính Vương, thì còn ra thể thống gì? Huống chi, Mặc Cảnh Lê vẫn luôn chướng mắt Liễu quý phi, nên nghe thấy nàng ta lại tùy tiện tới cửa, thì tất nhiên là không vui.
“Hình như Liễu quý phi bị thương nặng, nói là bắt buộc phải gặp được Vương gia.” Quản gia bẩm báo cẩn thận từng ly từng tí.
Mặc Cảnh Lê “Hừ” lạnh, nói: “Chắc đã đi Định Vương phủ tự chuốc khổ rồi chứ gì?” Tức giận đứng lên, lại phân phó: “Dẫn nàng ta tới khách sảnh, Bản vương đến liền.”
Mặc Cảnh Lê bước vào khách sảnh, nhìn thấy bộ dáng của Liễu quý phi thì cũng không thể không lắp bắp kinh hãi, trên váy áo trắng như tuyết loang lổ đầy vết máu, nhìn một cái là đã có thể nhìn ra bị roi quất, thậm chí có chỗ quần áo rách cả ra, còn có vết máu chưa lau sạch trên khuôn mặt tái nhợt cùng với cánh tay phải buông lỏng mất tự nhiên kia nữa, “Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói một cách không vui. Liễu quý phi mang theo bộ dạng này chạy đến phủ của hắn, truyền ra ngoài thì sẽ lại là một trận phong ba nữa.
Liễu quý phi ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười lạnh một tiếng, nói: “Còn có thể là chuyện gì? Không phải ngươi rất rõ ràng sao? Mặc Tu Nghiêu làm.”
Mặc Cảnh Lê đánh giá Liễu quý phi thật cẩn thận, lúc này mới phát hiện, hình như nữ nhân này trở nên hơi hơi không giống với lúc trước. Vốn khi nhắc tới Mặc Tu Nghiêu, bất cứ lúc nào, thì trong mắt nữ nhân này đều mang theo si mê và ái mộ không có cách nào che giấu, mà bây giờ lại là hận ý đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù chỗ sâu trong đáy mắt vẫn còn mang theo một chút lưu luyến si mê không thể tránh né, nhưng Mặc Cảnh Lê tin tưởng, lúc này, trong lòng Liễu quý phi, hận ý dành cho Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối nhiều sự yêu mến.
Mặc Cảnh Lê ngồi xuống đối diện nàng ta, nói một cách lạnh nhạt: “Đã cảnh cáo ngươi trước rồi, đừng trêu chọc Mặc Tu Nghiêu. Hiện tại ngươi đã thấy rõ chưa? Đời này, ngoại trừ Diệp Ly ra, Mặc Tu Nghiêu đã từng thâm tình với nữ nhân nào chưa? Cho dù là Tô Túy Điệp… Cũng không phải đã chết trong tay Mặc Tu Nghiêu sao?”
“Đừng đánh đồng Bản cung với nữ nhân kia!” Liễu quý phi nói một cách chán ghét.
Mặc Cảnh Lê bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: “Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn Tô Túy Điệp chỗ nào sao?” Mặc kệ suy nghĩ của nàng ta, Mặc Cảnh Lê không nhịn được mà hỏi: “Bây giờ ngươi không đến Liễu gia, mà lại chạy đến quý phủ của Bản vương làm gì?” Liễu quý phi cúi đầu, nói một cách thản nhiên: “Liễu gia? Ha ha… Lúc trước, phụ thân ta nói cho ta biết, tính gả cháu gái út của ta cho Lê Vương. Diễm phúc của Lê Vương thật tốt. Đứa cháu gái út kia của ta chính là một bông hoa mới lớn, cũng được xem là mỹ nữ số một, số hai trong kinh thành.”
Mặc Cảnh Lê cau mày, nhưng liền hiểu ý tứ của Liễu quý phi và Liễu gia đang đánh chủ ý gì rất nhanh, nhìn Liễu quý phi chằm chằm, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Liễu quý phi cười nói: “Ta biết ngươi muốn Liễu gia ủng hộ ngươi, nhưng lại không muốn bị Liễu gia kiềm chế. Ta sẽ giúp ngươi, chiếm được Liễu gia một cách hoàn toàn… Không cần đám hỏi với Liễu gia.”
“Điều kiện là cái gì?” Mặc Cảnh Lê hỏi một cách gọn gang dứt khoát, tất nhiên Liễu quý phi không thể giúp hắn một cách vô duyên vô cớ được. Liễu quý phi cười nói: “Quả nhiên, Lê Vương luôn thẳng thắn. Điều kiện chính là… Ta muốn ngươi giết Diệp Ly giúp ta!”
Mặc Cảnh Lê ngẩn ra, cúi đầu nói: “Giết Diệp Ly? Ta điên rồi sao… Giết Diệp Ly sẽ dẫn đến kiểu trả thù gì của Mặc Tu Nghiêu chứ? Ai có thể gánh chịu nổi đây?” Trước kia, khi Diệp Ly rơi xuống vách núi, không nói Mặc Tu Nghiêu liền nhất đao lưỡng đoạn quyết tuyệt với Đại Sở, chiếm cứ vùng đất Tây Bắc rộng lớn của Đại Sở một cách dứt khoát, mà suýt nữa còn gây thành họa lớn là thiên hạ đại loạn. Qua nhiều năm như vậy, đương nhiên Mặc Cảnh Lê có thể tra được một chút chuyện vào năm đó. Năm đó, sau khi Diệp Ly rớt xuống núi, thân thể Mặc Tu Nghiêu liền tệ vô cùng, nếu không, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu thật sự dám khởi binh tấn công Đại Sở luôn. Chứ đừng nói bây giờ, hai người đã có một đứa con trai, chắc chắn tình cảm càng sâu hơn trước.
Liễu quý phi cười lạnh nói: “Dựa vào thực lực hiện nay của Lê Vương mà còn cần sợ Định Vương phủ sao? Chỉ cần có thế lực của Liễu gia, thì trên triều đình, có ít nhất một nửa người ủng hộ ngươi, đến lúc đó, ngươi có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế một cách quang minh chính đại……”
“Nữ nhân ngu xuẩn.” Mặc Cảnh Lê nói không chút khách khí. Vốn có lẽ Mặc gia quân không đáng sợ như vậy, nhưng hiện tại, tình thế giữa các quốc gia, nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật đã căng thẳng cực kỳ. Mà Đại Sở lại càng phải đối mặt với sự công kích của Bắc Cảnh, chỉ cần Mặc gia quân nhúng tay vào, thì Đại Sở chính là hai mặt thụ địch, đến lúc đó, chắc chắn Bắc Nhung cũng sẽ tranh thủ lấy lợi ích từ trong đó. Hiện tại, Đại Sở không thể đắc tội với Mặc Tu Nghiêu hơn bất cứ lúc nào.
“Ngươi thật sự không đồng ý sao?” Liễu quý phi híp mắt nói: “Như vậy, ngươi còn muốn có con trai của ngươi không?”
Trong đôi mắt hung dữ của Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia ác độc, nhang liền đè ép xuống rất nhanh, “Đổi một điều kiện khác. Không thể giết Diệp Ly được, không nói những cái khác, chính Diệp Ly cũng là cao thủ hạng nhất, đi theo bên cạnh còn có ám vệ và Kỳ Lân. Nếu giết nàng ấy dễ dàng như vậy, thì ngươi sẽ tìm đến Bản vương sao?”
Liễu quý phi cắn răng, trầm tư một lát rồi nói: “Giết con trai của Diệp Ly!”
“Vì sao?” Mặc Cảnh Lê cau mày hỏi.
“Ta muốn nàng ta sống không bằng chết!” Khuôn mặt mỹ lệ của Liễu quý phi như lệ quỷ, “Ta muốn nàng ta mất đi người quan trọng nhất, ta muốn cả ngày lẫn đêm, nàng ta đều sống trong nỗi đau thấu tim, vĩnh viễn không được an bình!”
Trong đại sảnh yên lặng một lát, Mặc Cảnh Lê nói: “Ta từ chối.”
“Ngươi!” Liễu quý phi nhìn Mặc Cảnh Lê chằm chằm đầy tức giận, Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng lần nào dùng chiêu này đều có tác dụng, cho tới bây giờ, Bản vương còn chưa thấy một con mắt của con trai ta nữa. Bản vương đã nói rồi… Dám gạt ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!” Thân thể Liễu quý phi khẽ run lên, đau đớn đã bị nàng cố gắng quên mất liền mơ hồ truyền đến, khiến cho nàng không nhịn đau được mà khẽ ngâm ra tiếng.
Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, Liễu quý phi đứng lên nói: “Nếu ngươi đã không tin Bản cung, vậy thì cũng không còn gì hay để nói nữa. Bản cung cáo từ.”
Mặc Cảnh Lê nhìn nàng ta chằm chằm, rồi nói: “Bản vương mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng không được phép động tới Diệp Ly.”
Liễu quý phi hơi kinh ngạc nhướng mày, quay đầu lại đánh giá Mặc Cảnh Lê, một lúc lâu sau mới nói: “Không được phép đông tới Diệp Ly? Xem ra Lê Vương không chịu đồng ý với ta không phải bởi vì kiêng kỵ Định Vương, mà là… Thật đúng là thương nhớ nữ nhân Diệp Ly kia thì phải? Thật hiếm có… Lê Vương lại nhớ mãi không quên một nữ nhân không thuộc về mình sao? Hay… Nam nhân đều đê tiện như vậy, không chiếm được mới là tốt nhất?”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, “Không cần ngươi quan tâm, vốn cũng tốt hơn tự đưa tới cửa lại bị người ta xem thường như ngươi.”
“Ngươi… Hừ!” Liễu quý phi cắn răng, vung tay áo bỏ đi. Bước đi đầy kiêu ngạo, trong lòng của nàng lại càng suy tính vô số tâm tư và tính toán, nhưng lại không biết, chuyện xui xẻo chân chính vẫn còn đang đợi nàng ở phía sau.
/447
|