Trong phủ Thừa tướng
Trong thư phòng, Liễu thừa tướng nhìn con gái mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi ở một bên mà chân mày hoa râm phải cau chặt lại, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong thư phòng không ngừng, thật lâu sau mới quay đầu lại nhìn Liễu quý phi chằm chằm, nói: “Con gái, rốt cuộc con muốn làm gì đây?” Liễu quý phi ngẩng đầu lên, nói hơi không vui: “Cái gì?” Liễu thừa tướng nói một cách tức giận: “Cái gì? Con còn hỏi cái gì? Lúc trước, chúng ta đã thương lượng thật tốt rồi, vậy tại sao con còn muốn đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu vào lúc này chứ?”
Đôi mi thanh tú của Liễu quý phi khẽ cau lại, “Sao ta lại trêu chọc Mặc Tu Nghiêu chứ?”
Liễu thừa tướng nhức đầu, có một đứa con gái thông minh, mỹ lệ, được thịnh sủng là chuyện tốt, nhưng có một đứa con gái không nghe lời thì cũng là một chuyện nhức đầu vạn phần. Xoa bóp trán, Liễu thừa tướng hít sâu một hơi mới nói một cách bình tĩnh hòa nhã: “Lúc trước, chúng ta đã nói xong rồi, giải quyết chuyện tuẫn táng trước. Hiện tại, chuyện này còn chưa giải quyết xong, con lại đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu, nếu lỡ như đột nhiên hắn ta nhúng tay vào… Con phải biết rằng, bây giờ, cha và Lê Vương còn đang chống lại áp lực của những người đọc sách và những lão cổ hủ để ngăn chận chuyện này. Chỉ cần Định Vương tùy tiện nói một câu, thì những người đó sẽ lại gây ầm ĩ lên.” Liễu quý phi lấy tay chống một bên má, nhàn nhạt nhìn Liễu thừa tướng, nói: “Vậy cha muốn thế nào?”
“Mặc kệ thế nào, con thả Phượng Chi Dao ra trước đi, hắn ta là người của Mặc Tu Nghiêu. Nếu Mặc Tu Nghiêu đã biểu lộ cũng không có chút ý định nhúng tay vào chuyện trong kinh thành nào, thì tạm thời chúng ta cũng đừng đi trêu chọc hắn ta nữa.”
Liễu quý phi nói một cách không vui: “Định Vương bắt Đàm Kế Chi, cha… Chẳng lẽ cha không biết Phượng Chi Dao đã làm chuyện gì sao?”
“Mặc kệ hắn ta đã làm cái gì!” Liễu thừa tướng nói một cách kiên quyết: “Hắn ta bắt Hoàng hậu thì sao? Chuyện này không có bất kỳ chỗ hại nào với chúng ta, nếu Hoàng hậu còn ở đó, thì khi Tân hoàng đăng cơ, nàng ta chính là Hoàng Thái hậu, đến lúc đó, Hoa gia có thể can thiệp triều chính, phụ tá Tân hoàng một cách quang minh chính đại. Bây giờ không phải đúng lúc sao? Tân hoàng còn bé, nếu mẹ ruột lại mất sớm nữa, thì đến lúc đó, con, thân là Quý phi của Tiên hoàng, tất nhiên sẽ là người có quyền thế nhất trong cung. Huống chi, Hoa gia có một nhược điểm nằm trong tay chúng ta như vậy, đến lúc đó……” Nghĩ đến tình cảnh Hoa gia bị Liễu gia dẫm ở dưới chân, thậm chí khống chế trong lòng bàn tay, Liễu thừa tướng lộ ra một nụ cười thoả thuê mãn nguyện.
Liễu quý phi cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên một ánh sáng lạnh đầy khinh thường. Người có quyền thế nhất trong cung? Vậy thì sao? Cho dù là ngôi vị Thái hậu, nhưng nếu không có người kia, thì nàng còn muốn địa vị tôn quý kia làm gì?
Liễu thừa tướng quay đầu lại liền thấy nụ cười lạnh và khinh thường nơi khóe môi của Liễu quý phi còn chưa biến mất, giật mình, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ con còn chưa hết hy vọng với Định Vương sao?”
Thấy ánh mắt kiên định của Liễu quý phi, Liễu thừa tướng chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một búng máu bị nghẹn lại, muốn nôn cũng không nôn ra được, khó chịu cực kỳ. Đến cùng thì lão đã tạo nghiệt gì, nên mới có một đứa con gái đầy thất vọng như vậy chứ? Quả nhiên là oan nghiệt mà!
“Đã qua bao nhiêu năm rồi, nếu Định Vương có thể coi trọng con, thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ, sao con còn……” Liễu thừa tướng khổ tâm khuyên nhủ.
“Câm miệng!” Câu nói này thật sự chạm vào nghịch lân của Liễu quý phi, trong nháy mắt, trên dung nhan tinh xảo bị nhuộm lên một ngọn lửa tức giận. Liễu quý phi nhìn phụ thân trước mặt đầy căm tức, cắn răng nói: “Ta không tin, chàng ấy không thể không thích ta. Chàng ấy chỉ không nhìn thấy ta mà thôi!”
Trong nháy mắt, Liễu thừa tướng không biết nói gì mới tốt. Lão thật sự không hiểu, rốt cuộc giáo dục của Liễu gia sai lầm ở chỗ nào, nên mới có thể nuôi ra một đứa con gái không chịu chết tâm như vậy. Một cô gái đã hơn ba mươi tuổi, đặt ở gia đình bình thường, thì cũng đã làm bà rồi, cho dù lúc đầu không tiến cung, thì nó cũng có thể là một phu nhân đương gia của thế gia danh môn. Có cô gái nào ở tuổi như vậy, mà vẫn một lòng một dạ treo tâm tư trên người một nam nhân khác sao? Lại là một nam nhân chẳng thèm ngó tới mình nữa!
“Oan nghiệt! Oan nghiệt mà……” Liễu thừa tướng dậm chân, thở dài, nói.
Nhưng Liễu quý phi cũng không để ý phụ thân đang lo lắng, khóe môi câu ra một nụ cười lạnh nhạt nhưng ngọt ngào, “Đúng, chính là như vậy. Chàng ấy chỉ không nhìn thấy ta mà thôi, ngày mai, ta sẽ đến Định Vương phủ để gặp, chắc chắn chàng ấy sẽ hiểu tấm lòng của ta dành cho chàng ấy.”
“Con xác định hắn ta sẽ không đuổi con ra sao?” Liễu thừa tướng giội nước lạnh không chút lưu tình. Liễu quý phi bắt người của Định Vương, phản ứng có khả năng nhất của Định Vương chính là cũng bắt Liễu quý phi lại. Đến lúc đó, bọn họ vẫn phải dùng người để đổi lại, nói không chừng còn phải trả giá nhiều hơn nữa. Trong lòng Liễu thừa tướng tuyệt đối không đánh giá cao rằng Mặc Tu Nghiêu sẽ chịu trả giá lớn gì để chuộc Phượng Chi Dao về, dù sao cũng chỉ là một thuộc hạ mà thôi. Nếu vì vậy mà Định Vương tức giận, thì chỉ sợ là bởi vì uy nghiêm bị khiêu khích nhiều hơn. Liễu thừa tướng thật sự không có cách nào thừa nhận đứa con gái này là do mình dạy nên.
Liễu quý phi cười một tiếng tràn đầy tin tưởng, “Sẽ không, trừ phi… Chàng ấy không muốn tính mạng của Phượng Tam nữa.”
Liễu thừa tướng cười lạnh, “Con đi gặp hắn ta làm gì? Hy vọng hắn ta cưới con làm vợ sao? Đừng nói cho cha, con không biết Định Vương tình thâm ý trọng với Vương phi, nhiều năm như vậy mà bên cạnh cũng vẫn chỉ có mỗi mình Định Vương phi. Con cho rằng Định Vương sẽ làm chuyện có lỗi với vợ mình chỉ vì một Phượng Tam sao?”
Không chỉ như vậy, chính Liễu thừa tướng cũng là một nam nhân. Chính là nhìn từ góc độ của một nam nhân mà nói, thì cũng tuyệt đối không thể vứt bỏ một người vợ kết tóc đã từng đồng tâm hiệp lực, lại có dung mạo và năng lực đều xuất chúng như Định Vương phi, mà đi thích một người phụ nhân đã gả cho người khác, hơn nữa còn có con với người đó, cho dù người phụ nhân này có đẹp như tiên nữ đi nữa. Vì sắc đẹp đơn thuần mà vứt bỏ người vợ đã từng vượt qua khó khan với mình, thì đó là cách làm hạ lưu, Liễu thừa tướng không phải là người tốt, nhưng cũng còn chưa phải là hạ lưu. Chuyện mà ngay cả lão đều khinh thường làm, thì sao Định Vương sẽ làm chứ?
Liễu quý phi nhìn Liễu thừa tướng một cách kỳ quái, nói: “Phụ thân, ta thật sự không hiểu. Chẳng lẽ cha chưa nhìn ra, mặc kệ là Tân hoàng hay Mặc Cảnh Lê, cũng đều không sánh bằng Định Vương sao? Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu muốn, thì chàng ấy có thể có được tuyệt đối sẽ không ít hơn Đại Sở, nếu ta tốt, thì tất nhiên, Liễu gia cũng sẽ tốt. Tại sao cha lại cứ phản đối như vậy?”
Trong lòng Liễu thừa tướng cười khổ, nhưng cũng lại khẳng định đã giáo dục đứa con gái này thất bại một lần nữa. Xem ra… Đã đến lúc nên buông tha. May mà còn có hai cháu gái đã sắp cập kê. Mặc dù dung mạo, tài năng không bằng đứa con gái này, nhưng cũng vẫn có thể nói là đứng đầu. Bên phía Lê Vương và Tần Vương cũng cần cân bằng một cách cẩn thận. Về phần Định Vương… Xin lỗi, Liễu thừa tướng chưa từng suy nghĩ đến khả năng đầu nhập vào Định Vương. Không chỉ bởi vì mấy năm nay, giữa Liễu gia và Định Vương phủ có ân oán, mà càng bởi vì cách làm việc của Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn khác với Liễu gia. Cho dù Định Vương thật sự thu nạp Liễu quý phi, thì Liễu gia cũng sẽ không vì vậy mà nhận được chút ích lợi nào.
Phất phất tay một cách vô lực, Liễu thừa tướng nói một cách thản nhiên: “Thôi, nếu cha nói mà con nghe không vào, thì cứ làm theo ý của con đi. Có điều… Cha chỉ hy vọng con đừng làm liên lụy tới Liễu gia. Sau này… Con cũng không cần về nữa, đến cùng vẫn là tần phi của Tiên hoàng, luôn chạy ra ngoài cung thì cũng không ổn.” Liễu quý phi sửng sốt, nhìn Liễu thừa tướng một cách khó hiểu. Qua nhiều năm như vậy, phụ thân của nàng chưa từng dùng loại khẩu khí này để nói với nàng điều gì. Không thể nói là tức giận hay lãnh đạm, mà chỉ là một loại nản lòng thoái chí và xa cách như ẩn như hiện, trên trực giác, Liễu quý phi không thích cảm giác này.
“Phụ thân……”
“Thôi, con đi đi. Đúng rồi, cha tính gả Nhàn nhi cho Lê Vương làm Trắc phi.” Liễu thừa tướng nói ra quyết định của chính mình.
Liễu quý phi sửng sốt một lúc, mới đứng dậy bước từ từ ra ngoài. Nàng không ngu ngốc, tất nhiên hiểu phụ thân làm như vậy là có ý gì. Đây là biểu thị, Liễu gia sẽ đặt cược lên người Lê Vương, hơn nữa, Liễu gia cũng định vứt bỏ mình và Tần vương. Ít nhất, sau này, Tần vương không còn quan trọng nhất với Liễu gia nữa. Cả đời này, ngoại trừ cầu xin Mặc Tu Nghiêu mà không được ra, cho tới bây giờ, Liễu quý phi đều thuận buồm xuôi gió, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình trở thành kẻ bị vứt bỏ.
Phụ thân… Phụ thân… Tại sao cha không hiểu ta?Ta cũng chỉ vì của chính hạnh phúc của ta mà thôi, chẳng lẽ có gì sai sao? Phụ thân, cha đã bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Quay đầu lại, Liễu quý phi nhìn thoáng qua Liễu thừa tướng đang cúi đầu trầm tư trong thư phòng, trên mặt hiện lên một tia oán hận ác độc, bước chân vững vàng đi về phía trước.
Đêm khuya, trong phòng giam âm u, vốn khoanh chân ngồi ở trên giường điều tức, Phượng Chi Dao từ từ mở mắt. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phượng Hoài Đình đang đắp áo choàng ngủ say trên giường ở gần bên cạnh, trong đôi mắt có một tia lo lắng lướt qua.
“Trác Tĩnh?” Ánh mắt nhìn ra cửa lao, Phượng Chi Dao thử hỏi.
Cửa lao truyền tới một tiếng tiếng cười trầm thấp, Tần Phong xuất hiện ở cửa lao, vẻ mặt thảnh thơi nhìn hắn ta trêu đùa: “Không phải Trác Tĩnh, có điều, Trác Tĩnh nhờ ta mang cho ngươi một câu.”
“Nói gì?” Phượng Chi Dao nhướng mày hỏi: “Sao ngươi ở đây?” Hắn nhớ Tần Phong không có theo chân bọn họ đến kinh thành.
Tần Phong bước từ từ vào trong địa lao, ý cười đầy mặt, nói: “Trác Tĩnh nói… Vương gia rất tức giận. Về phần tại sao ta lại ở đây, nhắc tới cũng trùng hợp, mới vào kinh đã nghe nói Phượng Tam công tử bị nữ nhân bắt giữ, đây chẳng phải là vội đến thăm tù sao? Dù sao so với Trác Tĩnh, vẫn là tình đồng liều giữa chúng ta càng sâu đậm hơn mấy phần, đúng không?”
“Lần này là ngoài ý muốn.” Nghe thấy mấy chữ Vương gia rất tức giận, Phượng Chi Dao vẫn rụt cổ lại theo quán tính, sau đó cố gắng nói một cách bình tĩnh. Lần này thật sự là ngoài ý muốn, hắn nào biết nữ nhân kia lại chạy đến Đại Lý Tự vào lúc đó chứ? Cái nữ nhân Liễu quý phi thiếu não vì Vương gia kia cũng không phải là Mặc Cảnh Lê, nếu hắn dám chạy, thì Liễu quý phi sẽ thật sự dám giết Phượng Hoài Đình. Mặc dù hắn hận Phượng Hoài Đình đã lãnh quên mình, nhưng còn chưa tới nông nỗi muốn cha chết.
Tần Phong nghiêng đầu cười với người trong phòng giam bên cạnh một tiếng, rồi nói: “Bác trai, tại hạ là Tần Phong. Xem như là bạn thân của Phượng Tam, bác trai có khỏe không?”
Ngay từ lúc bọn họ nói câu đầu tiên, thì Phượng Hoài Đình ở trong phòng giam bên cạnh đã tỉnh rồi, vốn một nơi như phòng giam không phải là nơi có thể để cho người ta ngủ say. Phượng Hoài Đình ngẩn ra, gật đầu nói: “Lão phu vẫn khỏe, đa tạ Tần công tử.”
Tần Phong phất tay một cái, nói: “Lần này cũng là Phượng Tam làm việc không có suy nghĩ, đến khi trở về, Vương gia chúng ta sẽ dạy dỗ hắn ta thật nghiêm khắc. Bác trai, bây giờ chúng ta nên đi thôi.” Ánh mắt Phượng Hoài Đình đầy phức tạp, khóe môi cũng hiện lên một mùi vị khổ sở. Con của mình làm việc không có suy nghĩ, nhưng lại để cho người khác dạy dỗ và nói lời xin lỗi với kẻ làm cha như ông thay nó. Lần đầu tiên trong đời, Phượng Hoài Đình cảm thấy, có lẽ mình đã thật sự đối xử với đứa con trai này sai rồi.
Tần Phong đi ra phía trước, tiện tay rút một thanh chủy thủ có hàn quang rực rỡ ra, rồi chém một đao, cái khóa sắt to khoảng năm ngón tay và cái khóa lớn bằng đồng trên cửa lao liền bị đứt ra. Tần Phong vươn tay đón lấy rồi tiện tay ném ra phía sau, sau đó liền mở cửa lao ra. Tần Phong đứng ở cửa lao, mỉm cười nói với Phượng Hoài Đình: “Mời bác trai.” Thấy Phượng Hoài Đình còn hơi do dự, Tần Phong cười nói: “Bác trai không cần lo lắng, mặc dù những người khác của Phượng gia đang ở trong tay Lê Vương, nhưng chắc chắn Lê Vương sẽ không gây tổn thương cho bọn họ.” Chỉ có điều, tài sản của Phượng gia thì không biết chắc được, chỉ đáng tiếc, năm ngoái vừa mò được một khoảng tiền thật lớn ở Tây Lăng, nên Định Vương gia tỏ vẻ không thiếu tiền, hơn nữa, đây là sản nghiệp của gia đình Phượng Tam, nên cũng không tiện nuốt, bằng không, bọn họ cũng có thể kiếm một chén canh.
Lúc này, Phượng Hoài Đình mới đi ra, nhìn nhìn Tần Phong, rồi nói: “Quả nhiên, thủ hạ của Định Vương đều là ngọa hổ tàng long (có nhiều nhân tài, nhưng không lộ diện cho người khác biết).”
Tần Phong mỉm cười, vuốt ve chủy thủ trong tay một cách tùy ý, nói: “Chút tài mọn, khiến cho bác trai chê cười rồi. Mời bác trai, người của chúng ta đang tiếp ứng ở bên ngoài.”
Phượng Hoài Đình tạ ơn, nhìn Phượng Chi Dao một cái, rồi đi ra ngoài cửa. Tần Phong nhìn Phượng Chi Dao đầy vui vẻ, rồi cũng đi theo. Còn Phượng Chi Dao ở lại trong phòng giam thì liền trợn tròn mắt, “Tần Phong! Ta còn chưa đi ra ngoài đâu.”
Tần Phong ngước mắt nhìn trời đầy vô tội, “Cái gì? Ta chỉ nhận được lệnh đi cứu Phượng lão gia bị thuộc hạ của Định Vương phủ làm liên lụy ra thôi. Còn ai nữa sao? Không có nghe nói.”
“Ngươi!” Phượng Chi Dao nghiến răng nghiến lợi, Tần Phong cười đến vui sướng cực kỳ, “Phượng Tam, ngươi vẫn nên ngồi tù tiếp một cách đàng hoàng đi. Nói không chừng, chờ đến lúc ngươi đi ra, thì cơn tức giận của Vương gia sẽ tiêu tan đấy. Còn có, đừng nói cho ta, ngươi không mở được một cái khóa sắt nho nhỏ đó. A nha, còn có… Vương gia có lệnh, nếu ngươi đã thích ngồi tù như vậy, thì liền ở bên trong chờ thêm hai ngày đi. Yên tâm, vì Vương gia, chắc chắn nữ nhân kia sẽ không giết ngươi.”
“Ngươi chờ đó cho ta!” Phượng Chi Dao nhìn kẻ đang đi mất một cách nghênh ngang chằm chằm đầy tức giận, mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu làm như vậy tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là trừng phạt mà thôi. Nhưng nhớ tới thần sắc cười nhạo đầy đắc ý kia của Tần Phong thì vẫn không nhịn được mà oán hận ở trong lòng, liền nguyền rủa: “Bản công tử nguyền rủa đường tình của ngươi nhấp nhô!”
Mới vừa đi ra khỏi địa lao, tự dưng Tần Phong rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn trời. Quả nhiên, thời tiết tháng ba vẫn hơi lạnh thật.
Tần Phong dẫn Phượng Hoài Đình đi ra ngoài, dọc theo đường đi, gần như không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào, nhìn thấy thực lực của người dưới trướng Định Vương phủ dũng mãnh như thế, khiến cho trong lòng Phượng Hoài Đình càng có nhiều thêm mấy phần dao động và suy tư.
Trở lại Định Vương phủ thì sắc trời đã hừng sáng. Phượng Hoài Đình được người ta hướng dẫn để quen thuộc một phen, dùng một chút đồ ăn sáng, rồi được dẫn đến gặp Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không ở trong thư phòng, mà đang ở trong một vườn hoa nhỏ yên tĩnh ở sâu trong Định Vương phủ. Lúc Phượng Hoài Đình được dẫn đến, thì Mặc Tu Nghiêu đang luyện kiếm, bên cạnh bàn đó cách đó không xa, Diệp Ly và Hoàng hậu đang ngồi nói chuyện. Ở gần đó, có hai đứa bé đang ngồi trên mặt đất chụm đầu vào nhau, cũng không biết đang nói cái gì. Ánh sáng bình minh ấm áp chiếu vào trong đình viện, mùi hoa lan thoang thoảng tràn ngập trong không khí, trong nháy mắt, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ sảng khoái.
“Là Phượng lão gia sao? Đến đây, mời ngồi.” Diệp Ly phát hiện Phượng Hoài Đình đầu tiên, liền xoay người lại cười nói.
Phượng Hoài Đình bước đến, chắp tay nói: “Bái kiến Định Vương phi. Bái kiến… Hoàng hậu, nương nương……” Gần như trong nháy mắt, Hoàng hậu liền nhận thấy sự phê bình kín đáo của Phượng Hoài Đình về mình rất rõ ràng. Mỉm cười, cũng không nói chuyện, bây giờ, nàng cũng chỉ là khách, nên tất nhiên không thể giọng khách lấn át giọng chủ được. Trong lòng Diệp Ly hơi bất đắc dĩ, thở dài, chuyện mà Hoàng hậu có thể nhận thấy, thì tất nhiên nàng cũng không thể không phát hiện được. Mặc Tu Nghiêu mời Hoàng hậu tới để cùng gặp Phượng Hoài Đình, cũng không biết sau này Phượng Chi Dao có trách bọn họ không đây? Chỉ là, Diệp Ly hiểu suy nghĩ của Mặc Tu Nghiêu, nếu trong tương lại, Hoàng hậu ở chung với Phượng Chi Dao, thì như vậy, Phượng Hoài Đình chính là cửa ải mà bắt buộc bọn họ phải đi qua. Nếu Phượng Chi Dao thật sự không để ý đến Phượng Hoài Đình hay căn bản Phượng Hoài Đình không để ý đến Phượng Chi Dao, thì như vậy cũng không còn gì để nói. Nhưng nhìn biểu hiện của Phượng Chi Dao, rõ ràng là không có chuyện như vậy. Mà thái độ không thích của Phượng Hoài Đình dành cho Hoàng hậu, tất nhiên cũng bởi vì Phượng Chi Dao.
“Mời Phượng lão gia ngồi, Phượng Tam làm việc không suy nghĩ, làm liên luỵ đến Phượng gia. Kính xin Phượng lão gia đừng trách.”
Nghe vậy, Phượng Hoài Đình cười khổ, “Vương phi nói quá lời, lão phu hổ thẹn.” Nếu không phải ông lãng quên đứa con trai này, mà dạy dỗ ngay từ đầu, thì có lẽ Phượng Chi Dao sẽ không xem trọng Hoàng hậu đến như vậy, thậm chí trong nháy mắt xúc động mà xông vào cung bắt người. Năm đó, Hoàng hậu quan tâm chăm sóc Phượng Chi Dao, thì ông cũng biết, cho nên, cho dù có như vậy, thì ông cũng không có mặt mũi mà trách tội Hoàng hậu. Nhìn thoáng qua đứa bé mặc áo trắng hơi mắc cỡ đang nhào vào lòng Định Vương phi, và một đứa bé mặc áo đen nghiêm nghị đang đi tới, rồi leo lên bang ghế đá bên cạnh, mà ngồi ngay ngắn, trong mắt Phượng Hoài Đình hiện lên một tia tiếc nuối. Nếu… Con của Chi Dao, thì nói không chừng cũng đã lớn bằng hai đứa bé này rồi.
Ở bên cạnh, Mặc Tu Nghiêu dừng kiếm thế, tiện tay ném một cái, cắm thanh kiếm vào vỏ kiếm treo trên cây ở gần đó rồi đi vào trong đình. Diệp Ly cầm lấy chiếc khăn tay trên bàn của mình đưa cho hắn, Mặc Tu Nghiêu nhận lấy, lau sơ cái trán mà hầu như không có một giọt mồ hôi nào, rồi ngồi xuống bên người Diệp Ly.
“Vương gia……” Phượng Hoài Đình muốn đứng dậy, nhưng Mặc Tu Nghiêu liền khoát khoát tay ý bảo ông ấy ngồi xuống.
“Không cần đa lễ, lần này cũng là Phượng Tam làm việc không chu toàn, Phượng lão gia không chịu khổ gì chứ?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Trong lòng Phượng Hoài Đình hơi khó chịu, đây đã là người thứ ba nói với ông như vậy rồi. Điều này chứng tỏ, người của Định Vương phủ thật sự đã xem Phượng Chi Dao thành người nhà của mình mà không phải đơn giản chỉ là một thuộc hạ có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đồng thời, điều này cũng là châm chọc lớn nhất với kẻ làm cha như ông. Nhưng lúc này Phượng Hoài Đình cũng không có lòng dạ nào mà so đo những cái này, hỏi với giọng hơi lo lắng: “Vương gia, Chi Dao nó……” Ông biết, Phượng Chi Dao cũng không đi ra khỏi địa lao với bọn họ, cho dù Tần Phong đã nói cho ông biết rằng, Phượng Chi Dao còn có nhiệm vụ khác.
Mặc Tu Nghiêu tiện tay vén lọn tóc trắng bị gió thổi nhẹ lên, khóe môi câu ra một nụ cười mờ nhạt cực kỳ, “Phượng lão gia yên tâm, hôm nay Phượng Tam sẽ về. Chỉ là tính tình này của hắn ta, bị một chút trừng phạt cũng tốt, tránh cho sau này, đầu óc lại nóng lên nữa.”
Nghe Mặc Tu Nghiêu nói như vậy, trong lòng Phượng Hoài Đình vẫn còn hơi lo lắng không yên, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống. Ít nhất, ông tin rằng, Định Vương tuyệt đối sẽ không để cho Phượng Chi Dao bị nguy hiểm đến tính mạng, chắp tay nói với Mặc Tu Nghiêu: “Tại hạ đa tạ Vương gia đã cứu giúp. Sau này, nếu có chuyện gì cần tại hạ làm, xin Vương gia cứ việc sai bảo.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Phượng lão gia không cần phải khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi mà thôi. Có điều……”
“?” Phượng Hoài Đình bình tĩnh đợi câu nói kế tiếp của Mặc Tu Nghiêu.
“Chỉ sợ sản nghiệp của Phượng gia đã… Theo Bản vương được biết, thì hai vị lệnh lang đã đầu nhập vào Lê Vương. Trước khi mọi người trở về, thì Bản vương nhận được tin tức, người của Phượng gia người đã được thả ra, cái giá phải trả là.. Bảy phần sản nghiệp của Phượng gia.” Mặc Tu Nghiêu nâng chung trà lên uống một ngụm, rồi nói một cách bình tĩnh.
Trong thư phòng, Liễu thừa tướng nhìn con gái mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi ở một bên mà chân mày hoa râm phải cau chặt lại, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong thư phòng không ngừng, thật lâu sau mới quay đầu lại nhìn Liễu quý phi chằm chằm, nói: “Con gái, rốt cuộc con muốn làm gì đây?” Liễu quý phi ngẩng đầu lên, nói hơi không vui: “Cái gì?” Liễu thừa tướng nói một cách tức giận: “Cái gì? Con còn hỏi cái gì? Lúc trước, chúng ta đã thương lượng thật tốt rồi, vậy tại sao con còn muốn đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu vào lúc này chứ?”
Đôi mi thanh tú của Liễu quý phi khẽ cau lại, “Sao ta lại trêu chọc Mặc Tu Nghiêu chứ?”
Liễu thừa tướng nhức đầu, có một đứa con gái thông minh, mỹ lệ, được thịnh sủng là chuyện tốt, nhưng có một đứa con gái không nghe lời thì cũng là một chuyện nhức đầu vạn phần. Xoa bóp trán, Liễu thừa tướng hít sâu một hơi mới nói một cách bình tĩnh hòa nhã: “Lúc trước, chúng ta đã nói xong rồi, giải quyết chuyện tuẫn táng trước. Hiện tại, chuyện này còn chưa giải quyết xong, con lại đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu, nếu lỡ như đột nhiên hắn ta nhúng tay vào… Con phải biết rằng, bây giờ, cha và Lê Vương còn đang chống lại áp lực của những người đọc sách và những lão cổ hủ để ngăn chận chuyện này. Chỉ cần Định Vương tùy tiện nói một câu, thì những người đó sẽ lại gây ầm ĩ lên.” Liễu quý phi lấy tay chống một bên má, nhàn nhạt nhìn Liễu thừa tướng, nói: “Vậy cha muốn thế nào?”
“Mặc kệ thế nào, con thả Phượng Chi Dao ra trước đi, hắn ta là người của Mặc Tu Nghiêu. Nếu Mặc Tu Nghiêu đã biểu lộ cũng không có chút ý định nhúng tay vào chuyện trong kinh thành nào, thì tạm thời chúng ta cũng đừng đi trêu chọc hắn ta nữa.”
Liễu quý phi nói một cách không vui: “Định Vương bắt Đàm Kế Chi, cha… Chẳng lẽ cha không biết Phượng Chi Dao đã làm chuyện gì sao?”
“Mặc kệ hắn ta đã làm cái gì!” Liễu thừa tướng nói một cách kiên quyết: “Hắn ta bắt Hoàng hậu thì sao? Chuyện này không có bất kỳ chỗ hại nào với chúng ta, nếu Hoàng hậu còn ở đó, thì khi Tân hoàng đăng cơ, nàng ta chính là Hoàng Thái hậu, đến lúc đó, Hoa gia có thể can thiệp triều chính, phụ tá Tân hoàng một cách quang minh chính đại. Bây giờ không phải đúng lúc sao? Tân hoàng còn bé, nếu mẹ ruột lại mất sớm nữa, thì đến lúc đó, con, thân là Quý phi của Tiên hoàng, tất nhiên sẽ là người có quyền thế nhất trong cung. Huống chi, Hoa gia có một nhược điểm nằm trong tay chúng ta như vậy, đến lúc đó……” Nghĩ đến tình cảnh Hoa gia bị Liễu gia dẫm ở dưới chân, thậm chí khống chế trong lòng bàn tay, Liễu thừa tướng lộ ra một nụ cười thoả thuê mãn nguyện.
Liễu quý phi cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên một ánh sáng lạnh đầy khinh thường. Người có quyền thế nhất trong cung? Vậy thì sao? Cho dù là ngôi vị Thái hậu, nhưng nếu không có người kia, thì nàng còn muốn địa vị tôn quý kia làm gì?
Liễu thừa tướng quay đầu lại liền thấy nụ cười lạnh và khinh thường nơi khóe môi của Liễu quý phi còn chưa biến mất, giật mình, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ con còn chưa hết hy vọng với Định Vương sao?”
Thấy ánh mắt kiên định của Liễu quý phi, Liễu thừa tướng chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một búng máu bị nghẹn lại, muốn nôn cũng không nôn ra được, khó chịu cực kỳ. Đến cùng thì lão đã tạo nghiệt gì, nên mới có một đứa con gái đầy thất vọng như vậy chứ? Quả nhiên là oan nghiệt mà!
“Đã qua bao nhiêu năm rồi, nếu Định Vương có thể coi trọng con, thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ, sao con còn……” Liễu thừa tướng khổ tâm khuyên nhủ.
“Câm miệng!” Câu nói này thật sự chạm vào nghịch lân của Liễu quý phi, trong nháy mắt, trên dung nhan tinh xảo bị nhuộm lên một ngọn lửa tức giận. Liễu quý phi nhìn phụ thân trước mặt đầy căm tức, cắn răng nói: “Ta không tin, chàng ấy không thể không thích ta. Chàng ấy chỉ không nhìn thấy ta mà thôi!”
Trong nháy mắt, Liễu thừa tướng không biết nói gì mới tốt. Lão thật sự không hiểu, rốt cuộc giáo dục của Liễu gia sai lầm ở chỗ nào, nên mới có thể nuôi ra một đứa con gái không chịu chết tâm như vậy. Một cô gái đã hơn ba mươi tuổi, đặt ở gia đình bình thường, thì cũng đã làm bà rồi, cho dù lúc đầu không tiến cung, thì nó cũng có thể là một phu nhân đương gia của thế gia danh môn. Có cô gái nào ở tuổi như vậy, mà vẫn một lòng một dạ treo tâm tư trên người một nam nhân khác sao? Lại là một nam nhân chẳng thèm ngó tới mình nữa!
“Oan nghiệt! Oan nghiệt mà……” Liễu thừa tướng dậm chân, thở dài, nói.
Nhưng Liễu quý phi cũng không để ý phụ thân đang lo lắng, khóe môi câu ra một nụ cười lạnh nhạt nhưng ngọt ngào, “Đúng, chính là như vậy. Chàng ấy chỉ không nhìn thấy ta mà thôi, ngày mai, ta sẽ đến Định Vương phủ để gặp, chắc chắn chàng ấy sẽ hiểu tấm lòng của ta dành cho chàng ấy.”
“Con xác định hắn ta sẽ không đuổi con ra sao?” Liễu thừa tướng giội nước lạnh không chút lưu tình. Liễu quý phi bắt người của Định Vương, phản ứng có khả năng nhất của Định Vương chính là cũng bắt Liễu quý phi lại. Đến lúc đó, bọn họ vẫn phải dùng người để đổi lại, nói không chừng còn phải trả giá nhiều hơn nữa. Trong lòng Liễu thừa tướng tuyệt đối không đánh giá cao rằng Mặc Tu Nghiêu sẽ chịu trả giá lớn gì để chuộc Phượng Chi Dao về, dù sao cũng chỉ là một thuộc hạ mà thôi. Nếu vì vậy mà Định Vương tức giận, thì chỉ sợ là bởi vì uy nghiêm bị khiêu khích nhiều hơn. Liễu thừa tướng thật sự không có cách nào thừa nhận đứa con gái này là do mình dạy nên.
Liễu quý phi cười một tiếng tràn đầy tin tưởng, “Sẽ không, trừ phi… Chàng ấy không muốn tính mạng của Phượng Tam nữa.”
Liễu thừa tướng cười lạnh, “Con đi gặp hắn ta làm gì? Hy vọng hắn ta cưới con làm vợ sao? Đừng nói cho cha, con không biết Định Vương tình thâm ý trọng với Vương phi, nhiều năm như vậy mà bên cạnh cũng vẫn chỉ có mỗi mình Định Vương phi. Con cho rằng Định Vương sẽ làm chuyện có lỗi với vợ mình chỉ vì một Phượng Tam sao?”
Không chỉ như vậy, chính Liễu thừa tướng cũng là một nam nhân. Chính là nhìn từ góc độ của một nam nhân mà nói, thì cũng tuyệt đối không thể vứt bỏ một người vợ kết tóc đã từng đồng tâm hiệp lực, lại có dung mạo và năng lực đều xuất chúng như Định Vương phi, mà đi thích một người phụ nhân đã gả cho người khác, hơn nữa còn có con với người đó, cho dù người phụ nhân này có đẹp như tiên nữ đi nữa. Vì sắc đẹp đơn thuần mà vứt bỏ người vợ đã từng vượt qua khó khan với mình, thì đó là cách làm hạ lưu, Liễu thừa tướng không phải là người tốt, nhưng cũng còn chưa phải là hạ lưu. Chuyện mà ngay cả lão đều khinh thường làm, thì sao Định Vương sẽ làm chứ?
Liễu quý phi nhìn Liễu thừa tướng một cách kỳ quái, nói: “Phụ thân, ta thật sự không hiểu. Chẳng lẽ cha chưa nhìn ra, mặc kệ là Tân hoàng hay Mặc Cảnh Lê, cũng đều không sánh bằng Định Vương sao? Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu muốn, thì chàng ấy có thể có được tuyệt đối sẽ không ít hơn Đại Sở, nếu ta tốt, thì tất nhiên, Liễu gia cũng sẽ tốt. Tại sao cha lại cứ phản đối như vậy?”
Trong lòng Liễu thừa tướng cười khổ, nhưng cũng lại khẳng định đã giáo dục đứa con gái này thất bại một lần nữa. Xem ra… Đã đến lúc nên buông tha. May mà còn có hai cháu gái đã sắp cập kê. Mặc dù dung mạo, tài năng không bằng đứa con gái này, nhưng cũng vẫn có thể nói là đứng đầu. Bên phía Lê Vương và Tần Vương cũng cần cân bằng một cách cẩn thận. Về phần Định Vương… Xin lỗi, Liễu thừa tướng chưa từng suy nghĩ đến khả năng đầu nhập vào Định Vương. Không chỉ bởi vì mấy năm nay, giữa Liễu gia và Định Vương phủ có ân oán, mà càng bởi vì cách làm việc của Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn khác với Liễu gia. Cho dù Định Vương thật sự thu nạp Liễu quý phi, thì Liễu gia cũng sẽ không vì vậy mà nhận được chút ích lợi nào.
Phất phất tay một cách vô lực, Liễu thừa tướng nói một cách thản nhiên: “Thôi, nếu cha nói mà con nghe không vào, thì cứ làm theo ý của con đi. Có điều… Cha chỉ hy vọng con đừng làm liên lụy tới Liễu gia. Sau này… Con cũng không cần về nữa, đến cùng vẫn là tần phi của Tiên hoàng, luôn chạy ra ngoài cung thì cũng không ổn.” Liễu quý phi sửng sốt, nhìn Liễu thừa tướng một cách khó hiểu. Qua nhiều năm như vậy, phụ thân của nàng chưa từng dùng loại khẩu khí này để nói với nàng điều gì. Không thể nói là tức giận hay lãnh đạm, mà chỉ là một loại nản lòng thoái chí và xa cách như ẩn như hiện, trên trực giác, Liễu quý phi không thích cảm giác này.
“Phụ thân……”
“Thôi, con đi đi. Đúng rồi, cha tính gả Nhàn nhi cho Lê Vương làm Trắc phi.” Liễu thừa tướng nói ra quyết định của chính mình.
Liễu quý phi sửng sốt một lúc, mới đứng dậy bước từ từ ra ngoài. Nàng không ngu ngốc, tất nhiên hiểu phụ thân làm như vậy là có ý gì. Đây là biểu thị, Liễu gia sẽ đặt cược lên người Lê Vương, hơn nữa, Liễu gia cũng định vứt bỏ mình và Tần vương. Ít nhất, sau này, Tần vương không còn quan trọng nhất với Liễu gia nữa. Cả đời này, ngoại trừ cầu xin Mặc Tu Nghiêu mà không được ra, cho tới bây giờ, Liễu quý phi đều thuận buồm xuôi gió, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày mình trở thành kẻ bị vứt bỏ.
Phụ thân… Phụ thân… Tại sao cha không hiểu ta?Ta cũng chỉ vì của chính hạnh phúc của ta mà thôi, chẳng lẽ có gì sai sao? Phụ thân, cha đã bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Quay đầu lại, Liễu quý phi nhìn thoáng qua Liễu thừa tướng đang cúi đầu trầm tư trong thư phòng, trên mặt hiện lên một tia oán hận ác độc, bước chân vững vàng đi về phía trước.
Đêm khuya, trong phòng giam âm u, vốn khoanh chân ngồi ở trên giường điều tức, Phượng Chi Dao từ từ mở mắt. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phượng Hoài Đình đang đắp áo choàng ngủ say trên giường ở gần bên cạnh, trong đôi mắt có một tia lo lắng lướt qua.
“Trác Tĩnh?” Ánh mắt nhìn ra cửa lao, Phượng Chi Dao thử hỏi.
Cửa lao truyền tới một tiếng tiếng cười trầm thấp, Tần Phong xuất hiện ở cửa lao, vẻ mặt thảnh thơi nhìn hắn ta trêu đùa: “Không phải Trác Tĩnh, có điều, Trác Tĩnh nhờ ta mang cho ngươi một câu.”
“Nói gì?” Phượng Chi Dao nhướng mày hỏi: “Sao ngươi ở đây?” Hắn nhớ Tần Phong không có theo chân bọn họ đến kinh thành.
Tần Phong bước từ từ vào trong địa lao, ý cười đầy mặt, nói: “Trác Tĩnh nói… Vương gia rất tức giận. Về phần tại sao ta lại ở đây, nhắc tới cũng trùng hợp, mới vào kinh đã nghe nói Phượng Tam công tử bị nữ nhân bắt giữ, đây chẳng phải là vội đến thăm tù sao? Dù sao so với Trác Tĩnh, vẫn là tình đồng liều giữa chúng ta càng sâu đậm hơn mấy phần, đúng không?”
“Lần này là ngoài ý muốn.” Nghe thấy mấy chữ Vương gia rất tức giận, Phượng Chi Dao vẫn rụt cổ lại theo quán tính, sau đó cố gắng nói một cách bình tĩnh. Lần này thật sự là ngoài ý muốn, hắn nào biết nữ nhân kia lại chạy đến Đại Lý Tự vào lúc đó chứ? Cái nữ nhân Liễu quý phi thiếu não vì Vương gia kia cũng không phải là Mặc Cảnh Lê, nếu hắn dám chạy, thì Liễu quý phi sẽ thật sự dám giết Phượng Hoài Đình. Mặc dù hắn hận Phượng Hoài Đình đã lãnh quên mình, nhưng còn chưa tới nông nỗi muốn cha chết.
Tần Phong nghiêng đầu cười với người trong phòng giam bên cạnh một tiếng, rồi nói: “Bác trai, tại hạ là Tần Phong. Xem như là bạn thân của Phượng Tam, bác trai có khỏe không?”
Ngay từ lúc bọn họ nói câu đầu tiên, thì Phượng Hoài Đình ở trong phòng giam bên cạnh đã tỉnh rồi, vốn một nơi như phòng giam không phải là nơi có thể để cho người ta ngủ say. Phượng Hoài Đình ngẩn ra, gật đầu nói: “Lão phu vẫn khỏe, đa tạ Tần công tử.”
Tần Phong phất tay một cái, nói: “Lần này cũng là Phượng Tam làm việc không có suy nghĩ, đến khi trở về, Vương gia chúng ta sẽ dạy dỗ hắn ta thật nghiêm khắc. Bác trai, bây giờ chúng ta nên đi thôi.” Ánh mắt Phượng Hoài Đình đầy phức tạp, khóe môi cũng hiện lên một mùi vị khổ sở. Con của mình làm việc không có suy nghĩ, nhưng lại để cho người khác dạy dỗ và nói lời xin lỗi với kẻ làm cha như ông thay nó. Lần đầu tiên trong đời, Phượng Hoài Đình cảm thấy, có lẽ mình đã thật sự đối xử với đứa con trai này sai rồi.
Tần Phong đi ra phía trước, tiện tay rút một thanh chủy thủ có hàn quang rực rỡ ra, rồi chém một đao, cái khóa sắt to khoảng năm ngón tay và cái khóa lớn bằng đồng trên cửa lao liền bị đứt ra. Tần Phong vươn tay đón lấy rồi tiện tay ném ra phía sau, sau đó liền mở cửa lao ra. Tần Phong đứng ở cửa lao, mỉm cười nói với Phượng Hoài Đình: “Mời bác trai.” Thấy Phượng Hoài Đình còn hơi do dự, Tần Phong cười nói: “Bác trai không cần lo lắng, mặc dù những người khác của Phượng gia đang ở trong tay Lê Vương, nhưng chắc chắn Lê Vương sẽ không gây tổn thương cho bọn họ.” Chỉ có điều, tài sản của Phượng gia thì không biết chắc được, chỉ đáng tiếc, năm ngoái vừa mò được một khoảng tiền thật lớn ở Tây Lăng, nên Định Vương gia tỏ vẻ không thiếu tiền, hơn nữa, đây là sản nghiệp của gia đình Phượng Tam, nên cũng không tiện nuốt, bằng không, bọn họ cũng có thể kiếm một chén canh.
Lúc này, Phượng Hoài Đình mới đi ra, nhìn nhìn Tần Phong, rồi nói: “Quả nhiên, thủ hạ của Định Vương đều là ngọa hổ tàng long (có nhiều nhân tài, nhưng không lộ diện cho người khác biết).”
Tần Phong mỉm cười, vuốt ve chủy thủ trong tay một cách tùy ý, nói: “Chút tài mọn, khiến cho bác trai chê cười rồi. Mời bác trai, người của chúng ta đang tiếp ứng ở bên ngoài.”
Phượng Hoài Đình tạ ơn, nhìn Phượng Chi Dao một cái, rồi đi ra ngoài cửa. Tần Phong nhìn Phượng Chi Dao đầy vui vẻ, rồi cũng đi theo. Còn Phượng Chi Dao ở lại trong phòng giam thì liền trợn tròn mắt, “Tần Phong! Ta còn chưa đi ra ngoài đâu.”
Tần Phong ngước mắt nhìn trời đầy vô tội, “Cái gì? Ta chỉ nhận được lệnh đi cứu Phượng lão gia bị thuộc hạ của Định Vương phủ làm liên lụy ra thôi. Còn ai nữa sao? Không có nghe nói.”
“Ngươi!” Phượng Chi Dao nghiến răng nghiến lợi, Tần Phong cười đến vui sướng cực kỳ, “Phượng Tam, ngươi vẫn nên ngồi tù tiếp một cách đàng hoàng đi. Nói không chừng, chờ đến lúc ngươi đi ra, thì cơn tức giận của Vương gia sẽ tiêu tan đấy. Còn có, đừng nói cho ta, ngươi không mở được một cái khóa sắt nho nhỏ đó. A nha, còn có… Vương gia có lệnh, nếu ngươi đã thích ngồi tù như vậy, thì liền ở bên trong chờ thêm hai ngày đi. Yên tâm, vì Vương gia, chắc chắn nữ nhân kia sẽ không giết ngươi.”
“Ngươi chờ đó cho ta!” Phượng Chi Dao nhìn kẻ đang đi mất một cách nghênh ngang chằm chằm đầy tức giận, mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu làm như vậy tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là trừng phạt mà thôi. Nhưng nhớ tới thần sắc cười nhạo đầy đắc ý kia của Tần Phong thì vẫn không nhịn được mà oán hận ở trong lòng, liền nguyền rủa: “Bản công tử nguyền rủa đường tình của ngươi nhấp nhô!”
Mới vừa đi ra khỏi địa lao, tự dưng Tần Phong rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn trời. Quả nhiên, thời tiết tháng ba vẫn hơi lạnh thật.
Tần Phong dẫn Phượng Hoài Đình đi ra ngoài, dọc theo đường đi, gần như không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào, nhìn thấy thực lực của người dưới trướng Định Vương phủ dũng mãnh như thế, khiến cho trong lòng Phượng Hoài Đình càng có nhiều thêm mấy phần dao động và suy tư.
Trở lại Định Vương phủ thì sắc trời đã hừng sáng. Phượng Hoài Đình được người ta hướng dẫn để quen thuộc một phen, dùng một chút đồ ăn sáng, rồi được dẫn đến gặp Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không ở trong thư phòng, mà đang ở trong một vườn hoa nhỏ yên tĩnh ở sâu trong Định Vương phủ. Lúc Phượng Hoài Đình được dẫn đến, thì Mặc Tu Nghiêu đang luyện kiếm, bên cạnh bàn đó cách đó không xa, Diệp Ly và Hoàng hậu đang ngồi nói chuyện. Ở gần đó, có hai đứa bé đang ngồi trên mặt đất chụm đầu vào nhau, cũng không biết đang nói cái gì. Ánh sáng bình minh ấm áp chiếu vào trong đình viện, mùi hoa lan thoang thoảng tràn ngập trong không khí, trong nháy mắt, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ sảng khoái.
“Là Phượng lão gia sao? Đến đây, mời ngồi.” Diệp Ly phát hiện Phượng Hoài Đình đầu tiên, liền xoay người lại cười nói.
Phượng Hoài Đình bước đến, chắp tay nói: “Bái kiến Định Vương phi. Bái kiến… Hoàng hậu, nương nương……” Gần như trong nháy mắt, Hoàng hậu liền nhận thấy sự phê bình kín đáo của Phượng Hoài Đình về mình rất rõ ràng. Mỉm cười, cũng không nói chuyện, bây giờ, nàng cũng chỉ là khách, nên tất nhiên không thể giọng khách lấn át giọng chủ được. Trong lòng Diệp Ly hơi bất đắc dĩ, thở dài, chuyện mà Hoàng hậu có thể nhận thấy, thì tất nhiên nàng cũng không thể không phát hiện được. Mặc Tu Nghiêu mời Hoàng hậu tới để cùng gặp Phượng Hoài Đình, cũng không biết sau này Phượng Chi Dao có trách bọn họ không đây? Chỉ là, Diệp Ly hiểu suy nghĩ của Mặc Tu Nghiêu, nếu trong tương lại, Hoàng hậu ở chung với Phượng Chi Dao, thì như vậy, Phượng Hoài Đình chính là cửa ải mà bắt buộc bọn họ phải đi qua. Nếu Phượng Chi Dao thật sự không để ý đến Phượng Hoài Đình hay căn bản Phượng Hoài Đình không để ý đến Phượng Chi Dao, thì như vậy cũng không còn gì để nói. Nhưng nhìn biểu hiện của Phượng Chi Dao, rõ ràng là không có chuyện như vậy. Mà thái độ không thích của Phượng Hoài Đình dành cho Hoàng hậu, tất nhiên cũng bởi vì Phượng Chi Dao.
“Mời Phượng lão gia ngồi, Phượng Tam làm việc không suy nghĩ, làm liên luỵ đến Phượng gia. Kính xin Phượng lão gia đừng trách.”
Nghe vậy, Phượng Hoài Đình cười khổ, “Vương phi nói quá lời, lão phu hổ thẹn.” Nếu không phải ông lãng quên đứa con trai này, mà dạy dỗ ngay từ đầu, thì có lẽ Phượng Chi Dao sẽ không xem trọng Hoàng hậu đến như vậy, thậm chí trong nháy mắt xúc động mà xông vào cung bắt người. Năm đó, Hoàng hậu quan tâm chăm sóc Phượng Chi Dao, thì ông cũng biết, cho nên, cho dù có như vậy, thì ông cũng không có mặt mũi mà trách tội Hoàng hậu. Nhìn thoáng qua đứa bé mặc áo trắng hơi mắc cỡ đang nhào vào lòng Định Vương phi, và một đứa bé mặc áo đen nghiêm nghị đang đi tới, rồi leo lên bang ghế đá bên cạnh, mà ngồi ngay ngắn, trong mắt Phượng Hoài Đình hiện lên một tia tiếc nuối. Nếu… Con của Chi Dao, thì nói không chừng cũng đã lớn bằng hai đứa bé này rồi.
Ở bên cạnh, Mặc Tu Nghiêu dừng kiếm thế, tiện tay ném một cái, cắm thanh kiếm vào vỏ kiếm treo trên cây ở gần đó rồi đi vào trong đình. Diệp Ly cầm lấy chiếc khăn tay trên bàn của mình đưa cho hắn, Mặc Tu Nghiêu nhận lấy, lau sơ cái trán mà hầu như không có một giọt mồ hôi nào, rồi ngồi xuống bên người Diệp Ly.
“Vương gia……” Phượng Hoài Đình muốn đứng dậy, nhưng Mặc Tu Nghiêu liền khoát khoát tay ý bảo ông ấy ngồi xuống.
“Không cần đa lễ, lần này cũng là Phượng Tam làm việc không chu toàn, Phượng lão gia không chịu khổ gì chứ?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Trong lòng Phượng Hoài Đình hơi khó chịu, đây đã là người thứ ba nói với ông như vậy rồi. Điều này chứng tỏ, người của Định Vương phủ thật sự đã xem Phượng Chi Dao thành người nhà của mình mà không phải đơn giản chỉ là một thuộc hạ có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng đồng thời, điều này cũng là châm chọc lớn nhất với kẻ làm cha như ông. Nhưng lúc này Phượng Hoài Đình cũng không có lòng dạ nào mà so đo những cái này, hỏi với giọng hơi lo lắng: “Vương gia, Chi Dao nó……” Ông biết, Phượng Chi Dao cũng không đi ra khỏi địa lao với bọn họ, cho dù Tần Phong đã nói cho ông biết rằng, Phượng Chi Dao còn có nhiệm vụ khác.
Mặc Tu Nghiêu tiện tay vén lọn tóc trắng bị gió thổi nhẹ lên, khóe môi câu ra một nụ cười mờ nhạt cực kỳ, “Phượng lão gia yên tâm, hôm nay Phượng Tam sẽ về. Chỉ là tính tình này của hắn ta, bị một chút trừng phạt cũng tốt, tránh cho sau này, đầu óc lại nóng lên nữa.”
Nghe Mặc Tu Nghiêu nói như vậy, trong lòng Phượng Hoài Đình vẫn còn hơi lo lắng không yên, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống. Ít nhất, ông tin rằng, Định Vương tuyệt đối sẽ không để cho Phượng Chi Dao bị nguy hiểm đến tính mạng, chắp tay nói với Mặc Tu Nghiêu: “Tại hạ đa tạ Vương gia đã cứu giúp. Sau này, nếu có chuyện gì cần tại hạ làm, xin Vương gia cứ việc sai bảo.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Phượng lão gia không cần phải khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi mà thôi. Có điều……”
“?” Phượng Hoài Đình bình tĩnh đợi câu nói kế tiếp của Mặc Tu Nghiêu.
“Chỉ sợ sản nghiệp của Phượng gia đã… Theo Bản vương được biết, thì hai vị lệnh lang đã đầu nhập vào Lê Vương. Trước khi mọi người trở về, thì Bản vương nhận được tin tức, người của Phượng gia người đã được thả ra, cái giá phải trả là.. Bảy phần sản nghiệp của Phượng gia.” Mặc Tu Nghiêu nâng chung trà lên uống một ngụm, rồi nói một cách bình tĩnh.
/447
|