Chuyện gặp mặt của Liễu Quý phi trong quán trà, đương nhiên dân chúng bình thường bên ngoài sẽ không biết. Thế nhưng không trở ngại một vài người đặc thù biết. Nói ví dụ như Mặc Cảnh Lê, Liễu Quý phi vừa mới rời trà lâu, thần sắc chật vật lúc nàng xuống lầu đã truyền vào Lê Vương phủ hay chính là Nhiếp chính vương phủ hiện nay. Nếu nói Mặc Cảnh Lê cũng không phải người khiến cho người ta yêu thích nhưng hiển nhiên vẫn biết làm người hơn Mặc Cảnh Kỳ. Nhiều năm này, hoàng gia tôn thất cùng Thân Vương, Vương gia đều bị Mặc Cảnh Kỳ chèn ép gắt gao, cho nên mọi người đối với vị hoàng đế này cũng không mặn không nhạt, cho dù mọi người đều biết Mặc Cảnh Kỳ đổ bệnh nhất định là có chút mờ ám từ Mặc Cảnh Lê, nhưng mà chưa từng có người nào mở miệng thay hắn nói một câu. Ngược lại, sau khi Mặc Cảnh Lê lên làm Nhiếp chính Vương, đều trọng đãi nhóm đường huynh bá phụ, hiện nay quan hệ nhóm tôn thất với Mặc Cảnh Lê tốt hơn nhiều.
Thời điểm tin tức truyền tới Lê Vương phủ, Du Vương Mặc Cảnh Du vừa vặn đang ở Nhiếp chính vương phủ uống trà. Mặc Cảnh Lê ngược lại cũng không giấu giếm, sau khi xem xong liền sang tay đưa tin tức cho Mặc Cảnh Du. Mặc Cảnh Du thấy Mặc Cảnh Lê tín nhiệm mình nên rất cao hứng, sau khi xem xong, quả thực mày kiếm nhíu chặt, để phong thư lên bàn vỗ một cái, nói: “Liễu Quý phi này, còn có Liễu gia rốt cuộc muốn làm gì? Một tần phi thâm cung lại có thể gióng trống khua chiêng chạy ra ngoài kinh đi bái tế tổ tiên Định Vương phủ, nàng cho rằng nàng là ai? Còn dám ở trên đường ngăn Định Vương và Định Vương phi lại mời dùng trà, mặt mũi hoàng gia còn muốn nữa hay không?”
Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: “Ngươi cũng không phải không biết Liễu Quý phi này? Ngoại trừ nàng ta có chút tâm tư với Mặc Tu Nghiêu thì còn có thể có gì?”
Mặc Cảnh Du hiển nhiên cũng nhớ được năm đó Liễu Quý phi si tình Mặc Tu Nghiêu làm cho một đám vương tôn công tử kinh thành hâm mộ không dứt , đáng tiếc Mặc Tu Nghiêu thân là người trong cuộc nhưng lại làm như cái gì cũng không phát sinh, đương nhiên không ai dám ở trước mặt hắn nhắc tới. Một nữ nhi khuê trung chưa gả hết lòng cảm mến một nam tử, mặc dù có chút tổn hại khuê dự nhưng nếu đúng là trai gái xứng đôi thì lại càng hay, cũng coi là một đoạn giai thoại. Nhưng mà một lão bà hơn ba mươi tuổi đã kết hôn còn quấn quýt si mê nam nhân không ngừng thì đó chính là không biết xấu hổ, hồng hạnh xuất tường.
“Đầu óc nàng ta hỏng rồi sao? Có thê tử như Định Vương phi thì ánh mắt Định Vương có mù mới đi coi trọng nàng ta?” Mặc dù chưa quen thuộc nhưng Mặc Cảnh Du cũng có chút thiện cảm với Diệp Ly Định Vương phi này. Dù sao cô gái có thể đảm nhiệm vị trí Định Vương phi như vậy, không nói toàn thiên hạ mà kể cả các triều đại đã qua cũng là hiếm thấy. Chỉ bằng lúc đầu khi Định Vương còn tàn tật lại hãm sâu vào dòng xoáy quyền lực ở kinh thành mà Định Vương phi vẫn bất ly bất khí (không rời) cũng đủ khiến cho mọi người khâm phục không dứt. Lời vừa nói ra khỏi miệng, Mặc Cảnh Du mới phát giác có chút không đúng lắm, hơi áy náy nhìn Mặc Cảnh Lê một cái. Năm đó cũng có một vị khác đui mù . Bằng không Định Vương phi nào tới phiên Định Vương mà sẽ là Lê Vương phi hiện tại.
Mặc Cảnh Lê lắc đầu một cái bày tỏ không để ý, lạnh lùng khẽ cụp mắt che giấu gợn sóng trong đó. Đã nhiều năm như vậy, thật ra thì Mặc Cảnh Lê đã sớm không còn là mao đầu tiểu tử không chịu suy nghĩ chu toàn đã muốn từ hôn năm đó. Lâu như vậy hắn cũng đã cẩn thận suy nghĩ. Ban đầu vội vã náo từ hôn có một nửa nguyên nhân là vì mình nhưng một nửa còn lại chính là vị hoàng huynh kia bất động thanh sắc giật dây. Mặc Cảnh Kỳ cho rằng hắn cũng là con trai trưởng của tiên đế cho nên có lẽ Từ gia sẽ giúp hắn nhưng sẽ không giúp Mặc Tu Nghiêu. Lại không ngờ rằng, hiện tại hắn đã ép Từ gia đến mức đi giúp Mặc Tu Nghiêu. Nếu như không phải tại hắn. Nhớ tới hôm đó ở hậu viện quán trọ nhìn thấy nữ tử áo xanh. Trong lòng Mặc Cảnh Lê co rút, càng oán hận Mặc Cảnh Kỳ. Cô gái nhã nhặn lịch sự dịu dàng lại thêm khí chất trời sinh kia vốn là thê tử của hắn!
“Liễu Quý phi muốn lôi kéo Mặc Tu Nghiêu hợp tác với nàng ta? Nếu như Định Vương thực sự đáp ứng… quả thật Lê Vương bất lợi vô cùng.” Vô luận như thế nào thì Đại Sở này không có ai không kiêng kỵ Mặc Tu Nghiêu. Cho dù hiện nay hắn không còn liên quan tới Đại Sở thì uy nghiêm và chiến công trăm năm của Định Vương phủ trong lòng dân chúng cùng đám quyền quý bọn họ chính là không cách nào thay thế được.
“Sẽ không.” Mặc Cảnh Lê phủ quyết nói: “Mặc Tu Nghiêu sẽ không hợp tác với nàng ta.”
Mặc Cảnh Du suy nghĩ một chút, cười một tiếng nói: “ Cũng đúng, nếu Định Vương đồng ý thì lúc ra cửa Liễu Quý phi đã không thất hồn lạc phách như vậy.”
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Mặc Tu Nghiêu trời sinh tính tình kiêu ngạo, hắn tuyệt đối sẽ không hợp tác với cừu nhân. Cho dù…. Chuyện năm đó Liễu Quý phi thật sự không liên quan. Nhưng con trai nàng cũng là con trai Mặc Cảnh Kỳ. Huống hồ Định Vương phi nhìn dịu dàng nhã nhặn lịch sự nhưng kỳ thật kiêu ngạo không kém gì Mặc Tu Nghiêu. Liễu Quý phi muốn hợp tác sẽ đưa ra yêu cầu gì thì Bản Vương cũng đoán được hai phần, Diệp Ly tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”
Nhìn Mặc Cảnh Lê tràn đầy tự tin chậm rãi nói, trong lòng Mặc Cảnh Du không khỏi lặng lẽ thở dài. Có thể hiểu rõ Định Vương phi, có thể dùng giọng nói này nói ra những lời như vậy, thật ra thì Lê Vương đã sớm hối hận đi. Chỉ tiếc, trên đời này, có rất nhiều chuyện bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù hối hận thế nào cũng vô dụng. Suy nghĩ một chút, Mặc Cảnh Du không nhịn được nhắc nhở: “Lê Vương, bây giờ không phải là thời điểm đi trêu chọc Định Vương phủ.” Lúc đầu Mặc Cảnh Lê vì Diệp Oánh mà nhất thời nóng đầu thối lui Tiên hoàng ban hôn, Mặc Cảnh Du không thể không lo lắng liệu Mặc Cảnh Lê có lại nhất thời nóng đầu vì Định Vương phi mà làm ra chuyện gì không thể vãn hồi chọc giận Mặc Tu Nghiêu hay không.
Mặc Cảnh Lê sửng sốt, cười nhạt một tiếng nói : “Bản vương tất có chừng mực, Du Vương không cần lo lắng. Hiện tại quả thật không phải thời điểm đụng đến Mặc Tu Nghiêu , mấy ngày bọn họ ở lại kinh thành lấy lễ tương đãi là được, bất luận kẻ nào trong Nhiếp chính vương phủ cũng không được đi tìm hắn gây phiền toái.” Mặc Cảnh Du gật gật đầu đồng ý, Du Vương phủ của hắn từ trước đến nay vẫn đối nhân xử thế khiêm tốn, tất nhiên càng không thể nào đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu.
“Nhưng mà, chúng ta không đụng đến hắn không có nghĩa là người khác cũng sẽ không đụng hắn.” Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói.
“Hả?” Mặc Cảnh Du sửng sốt.
Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Tiết lộ tin tức cho Mặc Cảnh Kỳ, nói cho hắn ta biết…Mặc Tu Nghiêu mà hắn kiêng kỵ nhất đã trở lại kinh thành.” Mặc Cảnh Du im lặng, lẳng lặng nhìn Mặc Cảnh Lê: ngươi muốn hù chết Mặc Cảnh Kỳ đi?
Mặc Cảnh Lê cũng không để ý ánh mắt Mặc Cảnh Du, lãnh đạm nói: “Liễu Quý phi nữ nhân kia trong lòng chỉ toàn là Mặc Tu Nghiêu, cũng không đáng sợ. Ngươi cho người theo dõi lão già Liễu gia kia, nghe nói mấy ngày nay theo chân Đức Vương thông đồng với nhau rồi?” Mặc Cảnh Du gật đầu, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Đức Vương thúc lớn tuổi, thật là hoa mắt rồi. Nhưng mà dù gì con trai Liễu Quý phi cũng là Thái tử mà Hoàng thượng đích thân phong, Đức Vương thúc thân cận với bọn họ cũng không có gì đáng trách!.”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng Liễu Quý phi sẽ an an ổn ổn để con trai làm Hoàng đế, còn lão già Liễu gia kia sẽ an phận thủ thường làm hiền thần phụ tá sao?”
Mặc Cảnh Du cau mày nói: “Thái tử rốt cuộc cũng là con ruột của Liễu Quý phi, chắc cũng không đến nỗi nào đi.” Mặc Cảnh Lê nhìn hắn nói: “Những năm này các ngươi không gần gũi với người trong cung, Du Vương không ngại cho người vào cung dò xét một chút xem Liễu Quý phi đối xử với Thái tử cùng với hai vị hoàng tử, công chúa khác thế nào? Đợi đến khi nàng ta trở thành Thái hậu….” Mặc Cảnh Du trầm giọng nói: “Thành Thái hậu rồi nàng còn muốn thế nào?” Thân là nữ tử thì trở thành Thái hậu đã là người tôn quý nhất thế gian rồi, Liễu Quý phi còn muốn thế nào nữa?
Mặc Cảnh Lê nói: “Chỉ sợ trong mắt Liễu Quý phi…mười vị trí Thái hậu cũng không giá trị bằng một Định Vương phi .”
“Cái gì?” Mặc Cảnh Du sửng sốt, đột nhiên phản ứng kịp, không khỏi đem chén trà trong tay hung hăng ném trên mặt đất, “Tiện nhân!.”
Mặc Cảnh Lê nhíu mày cười một tiếng, nói cũng đúng.
Trong hoàng cung.
Tẩm điện tráng lệ, bên trong yên tĩnh không một tiếng động, tràn ngập một hơi thở suy sụp mục nát nhàn nhạt. Mặc Cảnh Kỳ nằm trên giường không thể động đậy. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ đã già nua tiều tụy hơn mười tuổi. Nam nhân hơn ba mươi tuổi thoạt nhìn giống như người đã bị bệnh quấn thân quanh năm. Hắn không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Lê đã hạ độc gì nhưng mà hắn biết đây không phải là ngũ thạch tán. Độc tính của ngũ thạch tán cũng không bá đạo như vậy, kể từ ngày dừng thuốc, mỗi ngày hắn đều phải chịu nỗi đau bị đục khoét bứt rứt, mà thống khổ này cũng không vì hắn dừng thuốc mà dần giảm đi. Ngược lại, khiến cho thân thể hắn càng ngày càng thêm suy tàn.
Cho đến hôm nay, chỉ cần nhúc nhích một chút liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau. Mặc Cảnh Kỳ biết, mạng mình không còn dài. Nhưng mà hắn không cam lòng, hắn thật không cam lòng. Hắn cả đời mưu trù tính toán, lo lắng hốt hoảng không lấy có một ngày thư thản. Hiện nay Mặc Tu Nghiêu chiếm cứ Tây Bắc, Mặc Cảnh Lê dù không công khai nhưng thực tế đã chiếm lấy Đông nam, quân đội Bắc Cảnh đã tiến tới Tử Kinh quan, còn có Tây Lăng, Bắc Nhung đang nhìn chằm chằm. Nhiều chuyện như vậy, Mặc Cảnh Kỳ đều không thể buông xuống. Hắn không biết sau khi mình chết đi Đại Sở sẽ biến thành hình dáng gì, hắn không dám đi gặp liệt tổ liệt tông Đại Sở.
“Người đâu..” Mặc Cảnh Kỳ khàn khàn kêu lên.
Trong tẩm điện, yên tĩnh không tiếng động, hồi lâu không có ai đáp lại. Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt một hồi lại đột nhiên ha hả nở nụ cười, cười đến mức lệ rơi đầy mặt. Kể từ khi trúng độc hắn mới biết mình làm người thật thất bại.Vương thất dòng họ không có một người nào thay hắn nói chuyện, đại thần trong triều vội vàng đứng vào hàng ngũ tranh đấu, mẫu hậu trước có đến xem hắn hai ba lần nhưng sau đó cũng không trở lại. Ngay cả cung nữ thái giám trọng dụng bên người trước đây cũng không biết đã chạy đi nơi nào. Mấy ngày nay ngày nào cũng chỉ có một mình hắn đối mặt với tẩm điện trống rỗng… giống như một người trơ mắt nhìn lục phủ ngũ tạng của mình dần dần mục nát rồi chết đi, “Ha hả…”
“Người đâu! Người đâu… Trẫm muốn uống nước…” Mặc Cảnh Kỳ khàn giọng nói.
Một chén trà hoa văn long phượng đưa tới trước mặt, Mặc Cảnh Lê mặc một áo mãng bào đen bưng nước trà đứng bên giường. Khom lưng đỡ Mặc Cảnh Kỳ dậy đưa nước tới bên miệng hắn, đúng là Mặc Cảnh Kỳ rất khát, cũng không kịp uống dần mà cúi đầu một hơi uống hết phân nửa chén nước thở hổn hển. Lần nữa đỡ người xuống, Mặc Cảnh Lê để chén trà lại trên bàn cách đó không xa mới từ từ quay lại.
“Bây giờ ngươi còn tới làm gì?” Mặc Cảnh Kỳ lạnh lùng nói.
Mặc Cảnh Lê ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Tới nói cho hoàng huynh một tin tốt. Một người có thể đối phó với hoàng đệ của ngươi đã tới kinh thành, hoàng huynh thấy đối với ngươi mà nói đây có phải là tin tốt không?”
“Người nào?” Mặc Cảnh Kỳ không có hứng thú nghe hắn ra vẻ huyền bí, vào lúc này Mặc Cảnh Kỳ thật không nghĩ ra người nào có thể đối phó được Mặc Cảnh Lê tay nắm đại quyền nữa. Mặc Cảnh Lê hướng về phía hắn giễu cợt cười nói: “Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu trở lại, hoàng huynh, ngươi có cao hứng hay không?”
“Mặc… Mặc Tu Nghiêu? Tại sao hắn ta lại quay về? Tại sao ngươi không hạ lệnh bắt hắn lại?” Mặc Tu Nghiêu cả kinh thất sắc, lớn tiếng nói. Nhưng mà vừa rồi rống liền kèm theo một trận ho khan kinh thiên động địa. Nhìn Mặc Cảnh Kỳ nằm úp sấp ở bên giường, bộ dáng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt Mặc Cảnh Lê lóe lên nhàn nhạt thương hại. Hờ hững nói: “Bắt hắn lại? Hoàng huynh… ngươi cho là ta điên rồi sao? Đại Sở hôm nay bốn bề thụ địch, một Bắc Cảnh đã khiến người ta ứng phó không xuể, môt khi cùng Mặc gia quân khai chiến, Tây Lăng và Bắc Nhung nhất định thừa cơ mà xông vào. Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?”
“Mặc Tu Nghiêu cũng là địch nhân của chúng ta!.” Mặc Cảnh Kỳ căm hận nói.
“Hiện tại Mặc Tu Nghiêu chỉ là địch nhân của ngươi.” Mặc Cảnh Lê nhàn nhạt nói. Rũ mắt nhìn hắn, “Mặc Tu Văn là ngươi hại chết, năm đó mấy vạn Mặc gia quân chết ở biên quan cũng là do ngươi hại. Mặc Tu Nghiêu trọng thương cũng là do ngươi làm, lúc đầu Định Vương phi bị vây giết ở kinh thành cũng là ngươi chỉ điểm. Hoàng huynh… Mặc Tu Nghiêu không tới tìm ngươi thì tìm ai? Hắn ở Tây Bắc nghe nói ngươi sắp chết, liền vội vàng đuổi tới kinh thành, ngươi biết tại sao không? Hắn nói… Hắn tới tiễn ngươi một đoạn đường. Nếu như Hoàng huynh muốn Mặc Tu Nghiêu sớm rời kinh, thì nhanh chút…đi chết đi.”
“Ngươi…”
Mặc Cảnh Lê mắt lạnh nhìn hắn tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn một tin tức quên chưa nói cho hoàng huynh. Ái phi của hoàng huynh, Mẫu phi của Hoàng thái tử Đại Sở ta mới vừa đi tìm Mặc Tu Nghiêu. Ngươi biết nàng nói gì với Mặc Tu Nghiêu không?”
Mặc Cảnh Kỳ nhắm hờ mắt, rõ ràng không muốn nghe hắn nói. Hắn biết ý định của Mặc Cảnh Lê, người này chính là không muốn hắn tốt. Mặc Cảnh Lê cũng không thèm để ý hắn có đang nghe không, “Liễu Quý phi nói chỉ cần Mặc Tu Nghiêu có thể giúp nàng đối phó Bản vương thì sẽ nguyện ý cùng Định Vương hưởng giang sơn này. Thoạt nhìn… Cho dù không có Bản vương, thì Thái tử hoàng huynh chọn có thể lên ngôi vị hoàng đế được hay không cũng không đoán trước được.”
Nghe vậy, Mặc Cảnh Kỳ liền biến sắc, thân thể càng không ngừng co quắp. Hung hăng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê, “Ngươi…ngươi nói bậy!.”
“Nói bậy?” Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “ Lúc Liễu Quý phi chưa vào cung luôn một lòng ái mộ Mặc Tu Nghiêu, chuyện này trong kinh thành có người nào không biết? Nếu Hoàng huynh không tin lời này… không ngại hiện lại phái người đi xem một chút xem Liễu Quý phi có còn ở trong cung không, đi ra ngoài từ lúc nào? Nhưng mà hoàng huynh cứ yên tâm, Mặc Tu Nghiêu chướng mắt ái phi ngươi nên đã cự tuyệt nàng. Buổi trưa hôm nay bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy Liễu Quý phi thất hồn lạc phách từ trong trà lâu đi ra.”
“Ngươi nói bậy…nói bậy.” Mặc Cảnh Kỳ nổi giận nói. Mặc Cảnh Lê lười để ý đến hắn, xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi tẩm điện…còn chưa đi đến ngự hoa viên đã đụng mặt Liễu Quý phi.
Nhìn Liễu Quý phi xinh đẹp như băng tuyết, trong mắt Mặc Cảnh Lê không chút lay động hòa nhã hay tán thưởng nào. Từ nhỏ đến lớn hắn cực ghét người cao ngạo, bất kể bộ dáng này có nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào đi nữa. Tất nhiên Liễu Quý phi cũng không có ấn tượng tốt gì với Mặc Cảnh Lê, lãnh đạm nói: “ Lê Vương định đi đâu?” Mặc Cảnh Lê lộ ra một tia ngoài cười mà trong không cười, nhàn nhạt nói: “Đang định trở về phủ, Quý phi nương nương muốn đi nơi nào?” Liễu Quý phi nói: “Đi chung quanh một chút.” Mặc Cảnh Lê nhướng mày nói: “Ồ? Quý phi nương nương không đi thăm Hoàng thượng sao?” Liễu Quý phi vốn là muốn đi xem Mặc Cảnh Kỳ một chút, xem có thể moi ra nhược điểm của Mặc Cảnh Lê hay không. Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói trước mặt Mặc Cảnh Lê, hờ hững nói: “Hoàng thượng cũng không tuyên bổn cung đi qua chiếu cố, Bổn cung tự tiện qua chẳng phải là quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi sao?”
“Thật như vậy sao? Đúng là Quý phi chu đáo, như vậy Bản Vương trước hết cáo từ.” Mặc Cảnh Lê tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, rồi xoay người đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Cảnh Lê phẩy tay áo bỏ đi, trên mặt Liễu Quý phi hiện ra một tia tức giận. Lê Vương lại dám vô lễ với nàng như vậy.
“Nương nương?” Thái giám bên cạnh cẩn thận hỏi.
Liễu Quý phi nhíu mày hỏi: “Đi điều tra một chút vừa rồi có phải Lê Vương đi xem Hoàng thượng không?” Thái giám lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi. Chỉ chốc lát sau đã vội vã trở lại, nhỏ giọng nói: “Nương nương anh minh, mời vừa rồi Lê Vương quả thật từ trong tẩm cung của bệ hạ đi ra, lúc này hình như đi tới cung Chương Đức.” Nhớ tới Thái hậu luôn không hòa nhã với mình, sắc mặt Liễu Quý phi lạnh hơn, khẽ hừ một tiếng nói: “ Bà già đó còn muốn đấu với Bản cung? Hừ, Bà ta muốn cũng không được.” Thái giám nịnh hót cười nói: “Nương nương nói phải, nương nương mới là thân mẫu của Thái tử điện hạ, đợi đến khi Thái tử điện hạ lên ngôi, nương nương chính là danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng thái hậu. Đúng rồi nương nương…Mới vừa rồi nô tài còn dò ra được một tin, Hoàng thượng mới vừa hạ chỉ giải trừ cấm túc cho Hoàng hậu nương nương, mặt khác, còn phong Chu tần làm Đức phi, Trịnh Chiêu viện làm Hiền phi.”
“Cái gì? Chuyện này từ khi nào?” Liễu Quý phi biến sắc, trầm giọng hỏi.
Thái giám cũng biết chuyện này quan trọng, vội vàng nói: “Chỉ mới vừa rồi,thời điểm lão nô đi, người truyền chỉ mới vừa đi về hướng cung Hoàng hậu nương nương.”
“Tại sao có thể như vậy? Hiện tại đi… Không được, không còn kịp rồi! Tại sao Hoàng thượng đột nhiên hạ ý chỉ này, chẳng lẽ là….Lê Vương?” Trong lòng Liễu Quý phi căng thẳng, vội vàng cất bước đi tới tẩm điện của Mặc Cảnh Kỳ. Hoàng hậu nương nương cùng với mấy phi tử không được sủng thì nàng vốn không để vào mắt, nhưng mà Trịnh Chiêu viện này dưới gối có một đứa con, năm nay đã tám tuổi, trời sinh thông minh lanh lợi rất được Hoàng thượng sủng ái. Chính vì vậy, Trịnh Chiêu viện tuy không được hoàng thượng sủng ái nhưng vẫn như cũ được phong Chiêu viện, hôm nay lại trở thành một trong tứ phi, Hiền phi. Mấy người này nếu liên hiệp với Hoàng hậu thì hết sức bất lợi với mình và Liễu gia.
Vội vã đi tới cửa tẩm điện, lại bị người ngăn ở bên ngoài. Liễu Quý phi trên mặt lạnh lẽo nói: “Các ngươi có ý gì?Bản cung muốn gặp Hoàng thượng.”
Mấy thị vệ canh cửa này đều là người của Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê phái người tới đây chính là không muốn cho Liễu Quý phi gây phiền toái. Tất nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Ngăn trước mặt Liễu Quý phi, thị vệ nghiêm mặt nói: “Nương nương thứ tội, Hoàng thượng có chỉ phải đợi Hoàng hậu nương nương cùng hai vị nương nương Đức phi, Hiền phi tiến tới tạ ân, trừ lần này ra, những người không có nhiệm vụ tất cả đều không gặp.”
“Nếu như Bản cung nhất định phải vào thì sao?” Liễu Quý phi lạnh giọng uy hiếp nói.
Thị vệ kia cũng không kém cạnh, trầm giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ, tự tiện xông vào tẩm điện, lấy phạm giá luận tội.”
Liễu Quý phi cắn răng, đang muốn nổi giận, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng thái giám thông báo, “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Nhìn Hoàng hậu mặc phượng bào chậm rãi bước xuống từ phượng liễn, Liễu Quý phi hơi cau mày. Trừ lần Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên phát bệnh thì nàng đã thật lâu chưa thấy Hoàng hậu. Mấy năm nay Hoàng hậu bị cấm chừng khiến cho nàng gần như quên đi nữ nhân này, nhưng hôm nay nàng ta lại xuất hiện lần nữa, vẫn là nét mặt tỏa sáng, ung dung hoa quý như cũ, trời sinh khiến cho nàng cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu.
“Sao vậy?” Hoàng hậu bước xuống phượng niễn, nhìn mọi người đang giằng co trước mặt cau mày hỏi.
Thời điểm tin tức truyền tới Lê Vương phủ, Du Vương Mặc Cảnh Du vừa vặn đang ở Nhiếp chính vương phủ uống trà. Mặc Cảnh Lê ngược lại cũng không giấu giếm, sau khi xem xong liền sang tay đưa tin tức cho Mặc Cảnh Du. Mặc Cảnh Du thấy Mặc Cảnh Lê tín nhiệm mình nên rất cao hứng, sau khi xem xong, quả thực mày kiếm nhíu chặt, để phong thư lên bàn vỗ một cái, nói: “Liễu Quý phi này, còn có Liễu gia rốt cuộc muốn làm gì? Một tần phi thâm cung lại có thể gióng trống khua chiêng chạy ra ngoài kinh đi bái tế tổ tiên Định Vương phủ, nàng cho rằng nàng là ai? Còn dám ở trên đường ngăn Định Vương và Định Vương phi lại mời dùng trà, mặt mũi hoàng gia còn muốn nữa hay không?”
Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: “Ngươi cũng không phải không biết Liễu Quý phi này? Ngoại trừ nàng ta có chút tâm tư với Mặc Tu Nghiêu thì còn có thể có gì?”
Mặc Cảnh Du hiển nhiên cũng nhớ được năm đó Liễu Quý phi si tình Mặc Tu Nghiêu làm cho một đám vương tôn công tử kinh thành hâm mộ không dứt , đáng tiếc Mặc Tu Nghiêu thân là người trong cuộc nhưng lại làm như cái gì cũng không phát sinh, đương nhiên không ai dám ở trước mặt hắn nhắc tới. Một nữ nhi khuê trung chưa gả hết lòng cảm mến một nam tử, mặc dù có chút tổn hại khuê dự nhưng nếu đúng là trai gái xứng đôi thì lại càng hay, cũng coi là một đoạn giai thoại. Nhưng mà một lão bà hơn ba mươi tuổi đã kết hôn còn quấn quýt si mê nam nhân không ngừng thì đó chính là không biết xấu hổ, hồng hạnh xuất tường.
“Đầu óc nàng ta hỏng rồi sao? Có thê tử như Định Vương phi thì ánh mắt Định Vương có mù mới đi coi trọng nàng ta?” Mặc dù chưa quen thuộc nhưng Mặc Cảnh Du cũng có chút thiện cảm với Diệp Ly Định Vương phi này. Dù sao cô gái có thể đảm nhiệm vị trí Định Vương phi như vậy, không nói toàn thiên hạ mà kể cả các triều đại đã qua cũng là hiếm thấy. Chỉ bằng lúc đầu khi Định Vương còn tàn tật lại hãm sâu vào dòng xoáy quyền lực ở kinh thành mà Định Vương phi vẫn bất ly bất khí (không rời) cũng đủ khiến cho mọi người khâm phục không dứt. Lời vừa nói ra khỏi miệng, Mặc Cảnh Du mới phát giác có chút không đúng lắm, hơi áy náy nhìn Mặc Cảnh Lê một cái. Năm đó cũng có một vị khác đui mù . Bằng không Định Vương phi nào tới phiên Định Vương mà sẽ là Lê Vương phi hiện tại.
Mặc Cảnh Lê lắc đầu một cái bày tỏ không để ý, lạnh lùng khẽ cụp mắt che giấu gợn sóng trong đó. Đã nhiều năm như vậy, thật ra thì Mặc Cảnh Lê đã sớm không còn là mao đầu tiểu tử không chịu suy nghĩ chu toàn đã muốn từ hôn năm đó. Lâu như vậy hắn cũng đã cẩn thận suy nghĩ. Ban đầu vội vã náo từ hôn có một nửa nguyên nhân là vì mình nhưng một nửa còn lại chính là vị hoàng huynh kia bất động thanh sắc giật dây. Mặc Cảnh Kỳ cho rằng hắn cũng là con trai trưởng của tiên đế cho nên có lẽ Từ gia sẽ giúp hắn nhưng sẽ không giúp Mặc Tu Nghiêu. Lại không ngờ rằng, hiện tại hắn đã ép Từ gia đến mức đi giúp Mặc Tu Nghiêu. Nếu như không phải tại hắn. Nhớ tới hôm đó ở hậu viện quán trọ nhìn thấy nữ tử áo xanh. Trong lòng Mặc Cảnh Lê co rút, càng oán hận Mặc Cảnh Kỳ. Cô gái nhã nhặn lịch sự dịu dàng lại thêm khí chất trời sinh kia vốn là thê tử của hắn!
“Liễu Quý phi muốn lôi kéo Mặc Tu Nghiêu hợp tác với nàng ta? Nếu như Định Vương thực sự đáp ứng… quả thật Lê Vương bất lợi vô cùng.” Vô luận như thế nào thì Đại Sở này không có ai không kiêng kỵ Mặc Tu Nghiêu. Cho dù hiện nay hắn không còn liên quan tới Đại Sở thì uy nghiêm và chiến công trăm năm của Định Vương phủ trong lòng dân chúng cùng đám quyền quý bọn họ chính là không cách nào thay thế được.
“Sẽ không.” Mặc Cảnh Lê phủ quyết nói: “Mặc Tu Nghiêu sẽ không hợp tác với nàng ta.”
Mặc Cảnh Du suy nghĩ một chút, cười một tiếng nói: “ Cũng đúng, nếu Định Vương đồng ý thì lúc ra cửa Liễu Quý phi đã không thất hồn lạc phách như vậy.”
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Mặc Tu Nghiêu trời sinh tính tình kiêu ngạo, hắn tuyệt đối sẽ không hợp tác với cừu nhân. Cho dù…. Chuyện năm đó Liễu Quý phi thật sự không liên quan. Nhưng con trai nàng cũng là con trai Mặc Cảnh Kỳ. Huống hồ Định Vương phi nhìn dịu dàng nhã nhặn lịch sự nhưng kỳ thật kiêu ngạo không kém gì Mặc Tu Nghiêu. Liễu Quý phi muốn hợp tác sẽ đưa ra yêu cầu gì thì Bản Vương cũng đoán được hai phần, Diệp Ly tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”
Nhìn Mặc Cảnh Lê tràn đầy tự tin chậm rãi nói, trong lòng Mặc Cảnh Du không khỏi lặng lẽ thở dài. Có thể hiểu rõ Định Vương phi, có thể dùng giọng nói này nói ra những lời như vậy, thật ra thì Lê Vương đã sớm hối hận đi. Chỉ tiếc, trên đời này, có rất nhiều chuyện bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù hối hận thế nào cũng vô dụng. Suy nghĩ một chút, Mặc Cảnh Du không nhịn được nhắc nhở: “Lê Vương, bây giờ không phải là thời điểm đi trêu chọc Định Vương phủ.” Lúc đầu Mặc Cảnh Lê vì Diệp Oánh mà nhất thời nóng đầu thối lui Tiên hoàng ban hôn, Mặc Cảnh Du không thể không lo lắng liệu Mặc Cảnh Lê có lại nhất thời nóng đầu vì Định Vương phi mà làm ra chuyện gì không thể vãn hồi chọc giận Mặc Tu Nghiêu hay không.
Mặc Cảnh Lê sửng sốt, cười nhạt một tiếng nói : “Bản vương tất có chừng mực, Du Vương không cần lo lắng. Hiện tại quả thật không phải thời điểm đụng đến Mặc Tu Nghiêu , mấy ngày bọn họ ở lại kinh thành lấy lễ tương đãi là được, bất luận kẻ nào trong Nhiếp chính vương phủ cũng không được đi tìm hắn gây phiền toái.” Mặc Cảnh Du gật gật đầu đồng ý, Du Vương phủ của hắn từ trước đến nay vẫn đối nhân xử thế khiêm tốn, tất nhiên càng không thể nào đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu.
“Nhưng mà, chúng ta không đụng đến hắn không có nghĩa là người khác cũng sẽ không đụng hắn.” Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói.
“Hả?” Mặc Cảnh Du sửng sốt.
Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Tiết lộ tin tức cho Mặc Cảnh Kỳ, nói cho hắn ta biết…Mặc Tu Nghiêu mà hắn kiêng kỵ nhất đã trở lại kinh thành.” Mặc Cảnh Du im lặng, lẳng lặng nhìn Mặc Cảnh Lê: ngươi muốn hù chết Mặc Cảnh Kỳ đi?
Mặc Cảnh Lê cũng không để ý ánh mắt Mặc Cảnh Du, lãnh đạm nói: “Liễu Quý phi nữ nhân kia trong lòng chỉ toàn là Mặc Tu Nghiêu, cũng không đáng sợ. Ngươi cho người theo dõi lão già Liễu gia kia, nghe nói mấy ngày nay theo chân Đức Vương thông đồng với nhau rồi?” Mặc Cảnh Du gật đầu, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Đức Vương thúc lớn tuổi, thật là hoa mắt rồi. Nhưng mà dù gì con trai Liễu Quý phi cũng là Thái tử mà Hoàng thượng đích thân phong, Đức Vương thúc thân cận với bọn họ cũng không có gì đáng trách!.”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng Liễu Quý phi sẽ an an ổn ổn để con trai làm Hoàng đế, còn lão già Liễu gia kia sẽ an phận thủ thường làm hiền thần phụ tá sao?”
Mặc Cảnh Du cau mày nói: “Thái tử rốt cuộc cũng là con ruột của Liễu Quý phi, chắc cũng không đến nỗi nào đi.” Mặc Cảnh Lê nhìn hắn nói: “Những năm này các ngươi không gần gũi với người trong cung, Du Vương không ngại cho người vào cung dò xét một chút xem Liễu Quý phi đối xử với Thái tử cùng với hai vị hoàng tử, công chúa khác thế nào? Đợi đến khi nàng ta trở thành Thái hậu….” Mặc Cảnh Du trầm giọng nói: “Thành Thái hậu rồi nàng còn muốn thế nào?” Thân là nữ tử thì trở thành Thái hậu đã là người tôn quý nhất thế gian rồi, Liễu Quý phi còn muốn thế nào nữa?
Mặc Cảnh Lê nói: “Chỉ sợ trong mắt Liễu Quý phi…mười vị trí Thái hậu cũng không giá trị bằng một Định Vương phi .”
“Cái gì?” Mặc Cảnh Du sửng sốt, đột nhiên phản ứng kịp, không khỏi đem chén trà trong tay hung hăng ném trên mặt đất, “Tiện nhân!.”
Mặc Cảnh Lê nhíu mày cười một tiếng, nói cũng đúng.
Trong hoàng cung.
Tẩm điện tráng lệ, bên trong yên tĩnh không một tiếng động, tràn ngập một hơi thở suy sụp mục nát nhàn nhạt. Mặc Cảnh Kỳ nằm trên giường không thể động đậy. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ đã già nua tiều tụy hơn mười tuổi. Nam nhân hơn ba mươi tuổi thoạt nhìn giống như người đã bị bệnh quấn thân quanh năm. Hắn không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Lê đã hạ độc gì nhưng mà hắn biết đây không phải là ngũ thạch tán. Độc tính của ngũ thạch tán cũng không bá đạo như vậy, kể từ ngày dừng thuốc, mỗi ngày hắn đều phải chịu nỗi đau bị đục khoét bứt rứt, mà thống khổ này cũng không vì hắn dừng thuốc mà dần giảm đi. Ngược lại, khiến cho thân thể hắn càng ngày càng thêm suy tàn.
Cho đến hôm nay, chỉ cần nhúc nhích một chút liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau. Mặc Cảnh Kỳ biết, mạng mình không còn dài. Nhưng mà hắn không cam lòng, hắn thật không cam lòng. Hắn cả đời mưu trù tính toán, lo lắng hốt hoảng không lấy có một ngày thư thản. Hiện nay Mặc Tu Nghiêu chiếm cứ Tây Bắc, Mặc Cảnh Lê dù không công khai nhưng thực tế đã chiếm lấy Đông nam, quân đội Bắc Cảnh đã tiến tới Tử Kinh quan, còn có Tây Lăng, Bắc Nhung đang nhìn chằm chằm. Nhiều chuyện như vậy, Mặc Cảnh Kỳ đều không thể buông xuống. Hắn không biết sau khi mình chết đi Đại Sở sẽ biến thành hình dáng gì, hắn không dám đi gặp liệt tổ liệt tông Đại Sở.
“Người đâu..” Mặc Cảnh Kỳ khàn khàn kêu lên.
Trong tẩm điện, yên tĩnh không tiếng động, hồi lâu không có ai đáp lại. Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt một hồi lại đột nhiên ha hả nở nụ cười, cười đến mức lệ rơi đầy mặt. Kể từ khi trúng độc hắn mới biết mình làm người thật thất bại.Vương thất dòng họ không có một người nào thay hắn nói chuyện, đại thần trong triều vội vàng đứng vào hàng ngũ tranh đấu, mẫu hậu trước có đến xem hắn hai ba lần nhưng sau đó cũng không trở lại. Ngay cả cung nữ thái giám trọng dụng bên người trước đây cũng không biết đã chạy đi nơi nào. Mấy ngày nay ngày nào cũng chỉ có một mình hắn đối mặt với tẩm điện trống rỗng… giống như một người trơ mắt nhìn lục phủ ngũ tạng của mình dần dần mục nát rồi chết đi, “Ha hả…”
“Người đâu! Người đâu… Trẫm muốn uống nước…” Mặc Cảnh Kỳ khàn giọng nói.
Một chén trà hoa văn long phượng đưa tới trước mặt, Mặc Cảnh Lê mặc một áo mãng bào đen bưng nước trà đứng bên giường. Khom lưng đỡ Mặc Cảnh Kỳ dậy đưa nước tới bên miệng hắn, đúng là Mặc Cảnh Kỳ rất khát, cũng không kịp uống dần mà cúi đầu một hơi uống hết phân nửa chén nước thở hổn hển. Lần nữa đỡ người xuống, Mặc Cảnh Lê để chén trà lại trên bàn cách đó không xa mới từ từ quay lại.
“Bây giờ ngươi còn tới làm gì?” Mặc Cảnh Kỳ lạnh lùng nói.
Mặc Cảnh Lê ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Tới nói cho hoàng huynh một tin tốt. Một người có thể đối phó với hoàng đệ của ngươi đã tới kinh thành, hoàng huynh thấy đối với ngươi mà nói đây có phải là tin tốt không?”
“Người nào?” Mặc Cảnh Kỳ không có hứng thú nghe hắn ra vẻ huyền bí, vào lúc này Mặc Cảnh Kỳ thật không nghĩ ra người nào có thể đối phó được Mặc Cảnh Lê tay nắm đại quyền nữa. Mặc Cảnh Lê hướng về phía hắn giễu cợt cười nói: “Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu trở lại, hoàng huynh, ngươi có cao hứng hay không?”
“Mặc… Mặc Tu Nghiêu? Tại sao hắn ta lại quay về? Tại sao ngươi không hạ lệnh bắt hắn lại?” Mặc Tu Nghiêu cả kinh thất sắc, lớn tiếng nói. Nhưng mà vừa rồi rống liền kèm theo một trận ho khan kinh thiên động địa. Nhìn Mặc Cảnh Kỳ nằm úp sấp ở bên giường, bộ dáng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt Mặc Cảnh Lê lóe lên nhàn nhạt thương hại. Hờ hững nói: “Bắt hắn lại? Hoàng huynh… ngươi cho là ta điên rồi sao? Đại Sở hôm nay bốn bề thụ địch, một Bắc Cảnh đã khiến người ta ứng phó không xuể, môt khi cùng Mặc gia quân khai chiến, Tây Lăng và Bắc Nhung nhất định thừa cơ mà xông vào. Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?”
“Mặc Tu Nghiêu cũng là địch nhân của chúng ta!.” Mặc Cảnh Kỳ căm hận nói.
“Hiện tại Mặc Tu Nghiêu chỉ là địch nhân của ngươi.” Mặc Cảnh Lê nhàn nhạt nói. Rũ mắt nhìn hắn, “Mặc Tu Văn là ngươi hại chết, năm đó mấy vạn Mặc gia quân chết ở biên quan cũng là do ngươi hại. Mặc Tu Nghiêu trọng thương cũng là do ngươi làm, lúc đầu Định Vương phi bị vây giết ở kinh thành cũng là ngươi chỉ điểm. Hoàng huynh… Mặc Tu Nghiêu không tới tìm ngươi thì tìm ai? Hắn ở Tây Bắc nghe nói ngươi sắp chết, liền vội vàng đuổi tới kinh thành, ngươi biết tại sao không? Hắn nói… Hắn tới tiễn ngươi một đoạn đường. Nếu như Hoàng huynh muốn Mặc Tu Nghiêu sớm rời kinh, thì nhanh chút…đi chết đi.”
“Ngươi…”
Mặc Cảnh Lê mắt lạnh nhìn hắn tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn một tin tức quên chưa nói cho hoàng huynh. Ái phi của hoàng huynh, Mẫu phi của Hoàng thái tử Đại Sở ta mới vừa đi tìm Mặc Tu Nghiêu. Ngươi biết nàng nói gì với Mặc Tu Nghiêu không?”
Mặc Cảnh Kỳ nhắm hờ mắt, rõ ràng không muốn nghe hắn nói. Hắn biết ý định của Mặc Cảnh Lê, người này chính là không muốn hắn tốt. Mặc Cảnh Lê cũng không thèm để ý hắn có đang nghe không, “Liễu Quý phi nói chỉ cần Mặc Tu Nghiêu có thể giúp nàng đối phó Bản vương thì sẽ nguyện ý cùng Định Vương hưởng giang sơn này. Thoạt nhìn… Cho dù không có Bản vương, thì Thái tử hoàng huynh chọn có thể lên ngôi vị hoàng đế được hay không cũng không đoán trước được.”
Nghe vậy, Mặc Cảnh Kỳ liền biến sắc, thân thể càng không ngừng co quắp. Hung hăng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê, “Ngươi…ngươi nói bậy!.”
“Nói bậy?” Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “ Lúc Liễu Quý phi chưa vào cung luôn một lòng ái mộ Mặc Tu Nghiêu, chuyện này trong kinh thành có người nào không biết? Nếu Hoàng huynh không tin lời này… không ngại hiện lại phái người đi xem một chút xem Liễu Quý phi có còn ở trong cung không, đi ra ngoài từ lúc nào? Nhưng mà hoàng huynh cứ yên tâm, Mặc Tu Nghiêu chướng mắt ái phi ngươi nên đã cự tuyệt nàng. Buổi trưa hôm nay bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy Liễu Quý phi thất hồn lạc phách từ trong trà lâu đi ra.”
“Ngươi nói bậy…nói bậy.” Mặc Cảnh Kỳ nổi giận nói. Mặc Cảnh Lê lười để ý đến hắn, xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi tẩm điện…còn chưa đi đến ngự hoa viên đã đụng mặt Liễu Quý phi.
Nhìn Liễu Quý phi xinh đẹp như băng tuyết, trong mắt Mặc Cảnh Lê không chút lay động hòa nhã hay tán thưởng nào. Từ nhỏ đến lớn hắn cực ghét người cao ngạo, bất kể bộ dáng này có nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào đi nữa. Tất nhiên Liễu Quý phi cũng không có ấn tượng tốt gì với Mặc Cảnh Lê, lãnh đạm nói: “ Lê Vương định đi đâu?” Mặc Cảnh Lê lộ ra một tia ngoài cười mà trong không cười, nhàn nhạt nói: “Đang định trở về phủ, Quý phi nương nương muốn đi nơi nào?” Liễu Quý phi nói: “Đi chung quanh một chút.” Mặc Cảnh Lê nhướng mày nói: “Ồ? Quý phi nương nương không đi thăm Hoàng thượng sao?” Liễu Quý phi vốn là muốn đi xem Mặc Cảnh Kỳ một chút, xem có thể moi ra nhược điểm của Mặc Cảnh Lê hay không. Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói trước mặt Mặc Cảnh Lê, hờ hững nói: “Hoàng thượng cũng không tuyên bổn cung đi qua chiếu cố, Bổn cung tự tiện qua chẳng phải là quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi sao?”
“Thật như vậy sao? Đúng là Quý phi chu đáo, như vậy Bản Vương trước hết cáo từ.” Mặc Cảnh Lê tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, rồi xoay người đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Cảnh Lê phẩy tay áo bỏ đi, trên mặt Liễu Quý phi hiện ra một tia tức giận. Lê Vương lại dám vô lễ với nàng như vậy.
“Nương nương?” Thái giám bên cạnh cẩn thận hỏi.
Liễu Quý phi nhíu mày hỏi: “Đi điều tra một chút vừa rồi có phải Lê Vương đi xem Hoàng thượng không?” Thái giám lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi. Chỉ chốc lát sau đã vội vã trở lại, nhỏ giọng nói: “Nương nương anh minh, mời vừa rồi Lê Vương quả thật từ trong tẩm cung của bệ hạ đi ra, lúc này hình như đi tới cung Chương Đức.” Nhớ tới Thái hậu luôn không hòa nhã với mình, sắc mặt Liễu Quý phi lạnh hơn, khẽ hừ một tiếng nói: “ Bà già đó còn muốn đấu với Bản cung? Hừ, Bà ta muốn cũng không được.” Thái giám nịnh hót cười nói: “Nương nương nói phải, nương nương mới là thân mẫu của Thái tử điện hạ, đợi đến khi Thái tử điện hạ lên ngôi, nương nương chính là danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng thái hậu. Đúng rồi nương nương…Mới vừa rồi nô tài còn dò ra được một tin, Hoàng thượng mới vừa hạ chỉ giải trừ cấm túc cho Hoàng hậu nương nương, mặt khác, còn phong Chu tần làm Đức phi, Trịnh Chiêu viện làm Hiền phi.”
“Cái gì? Chuyện này từ khi nào?” Liễu Quý phi biến sắc, trầm giọng hỏi.
Thái giám cũng biết chuyện này quan trọng, vội vàng nói: “Chỉ mới vừa rồi,thời điểm lão nô đi, người truyền chỉ mới vừa đi về hướng cung Hoàng hậu nương nương.”
“Tại sao có thể như vậy? Hiện tại đi… Không được, không còn kịp rồi! Tại sao Hoàng thượng đột nhiên hạ ý chỉ này, chẳng lẽ là….Lê Vương?” Trong lòng Liễu Quý phi căng thẳng, vội vàng cất bước đi tới tẩm điện của Mặc Cảnh Kỳ. Hoàng hậu nương nương cùng với mấy phi tử không được sủng thì nàng vốn không để vào mắt, nhưng mà Trịnh Chiêu viện này dưới gối có một đứa con, năm nay đã tám tuổi, trời sinh thông minh lanh lợi rất được Hoàng thượng sủng ái. Chính vì vậy, Trịnh Chiêu viện tuy không được hoàng thượng sủng ái nhưng vẫn như cũ được phong Chiêu viện, hôm nay lại trở thành một trong tứ phi, Hiền phi. Mấy người này nếu liên hiệp với Hoàng hậu thì hết sức bất lợi với mình và Liễu gia.
Vội vã đi tới cửa tẩm điện, lại bị người ngăn ở bên ngoài. Liễu Quý phi trên mặt lạnh lẽo nói: “Các ngươi có ý gì?Bản cung muốn gặp Hoàng thượng.”
Mấy thị vệ canh cửa này đều là người của Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê phái người tới đây chính là không muốn cho Liễu Quý phi gây phiền toái. Tất nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Ngăn trước mặt Liễu Quý phi, thị vệ nghiêm mặt nói: “Nương nương thứ tội, Hoàng thượng có chỉ phải đợi Hoàng hậu nương nương cùng hai vị nương nương Đức phi, Hiền phi tiến tới tạ ân, trừ lần này ra, những người không có nhiệm vụ tất cả đều không gặp.”
“Nếu như Bản cung nhất định phải vào thì sao?” Liễu Quý phi lạnh giọng uy hiếp nói.
Thị vệ kia cũng không kém cạnh, trầm giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ, tự tiện xông vào tẩm điện, lấy phạm giá luận tội.”
Liễu Quý phi cắn răng, đang muốn nổi giận, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng thái giám thông báo, “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Nhìn Hoàng hậu mặc phượng bào chậm rãi bước xuống từ phượng liễn, Liễu Quý phi hơi cau mày. Trừ lần Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên phát bệnh thì nàng đã thật lâu chưa thấy Hoàng hậu. Mấy năm nay Hoàng hậu bị cấm chừng khiến cho nàng gần như quên đi nữ nhân này, nhưng hôm nay nàng ta lại xuất hiện lần nữa, vẫn là nét mặt tỏa sáng, ung dung hoa quý như cũ, trời sinh khiến cho nàng cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu.
“Sao vậy?” Hoàng hậu bước xuống phượng niễn, nhìn mọi người đang giằng co trước mặt cau mày hỏi.
/447
|