Có thể nói Gia Luật Dã đã làm trò náo loạn ra một chuyện cười lớn như vậy trước mặt quyền quý các nước, nhìn Bạch Điêu bị giam trong lồng tre đang tức giận đụng vào lồng tre muốn thoát ra bị nâng xuống, Gia Luật Dã chật vật, sắc mặt âm trầm dọa người. Người đang ngồi nhìn bộ dáng chật vật của hắn ta, bàn luận xôn xao, người Định Vương phủ cố kỵ là chủ nhân, nên còn kìm nén một chút, nhưng những sứ giả từ các quốc gia khác tới thì lại không kín đáo như vậy, thậm chí mấy người tới từ Tây Lăng còn cười đến ngã trước ngã sau, càng khiến cho tâm tình Gia Luật Dã thêm tối tăm.
Diệp Ly giao Mặc Tiểu Bảo cho bà vú bên cạnh ôm xuống, lại cười nói: "Một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, các vị không cần để ý, không bằng, Gia Luật Vương tử đi xuống thay một bộ quần áo khác đi?"
Gia Luật Hoằng gật đầu, nói: "Vương phi nói rất đúng, Thất đệ không cẩn thận quấy nhiễu Vương gia và Vương phi, xin hãy tha lỗi. Thất đệ, mau đi đi." Xưa nay Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã ở Bắc Nhung đều không cùng một bàn, nói hận không được giết chết đối phương vẫn còn nhẹ. Nhưng lúc này, đang ở Đại Sở, nên cũng không tính muốn đấu tranh nội bộ, Gia Luật Hoằng cũng chỉ nhàn nhạt nhắc nhở một tiếng, sắc mặt Gia Luật Dã khó coi chắp tay với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, rồi xoay người đi xuống thay quần áo. Một đoạn nhạc đệm nhỏ cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, vẫn là Gia Luật Hoằng đứng dậy, cười nói: "Nếu Thất đệ đã dẫn đầu dâng lễ vật trước, vậy Tiểu Vương xin đại diện Bắc Nhung và Phụ Vương cũng chuẩn bị một phần lễ vật cho Tiểu thế tử, mong Định Vương và Vương phi không chê."
Gia Luật Hoằng vung tay lên, hai nam tử Bắc Nhung cầm một hộp gấm đi lên phía trước, cái hộp vừa được mở ra, một luồng sáng màu vàng lập tức chiếu sáng cả buổi tiệc, cũng khiến cho ánh mắt của các tân khách lấp lánh. Trong hộp gấm cũng đặt một con chim, nhưng khác với con Bạch Điêu chỉ biết bay loạn lung tung kia, đây là một con chim vàng, lớn gần bằng con Bạch Điêu kia, được làm bằng vàng, trông rất sống động, thậm chí ngay cả đôi mắt của Kim Điêu cũng được làm từ hai viên bảo thạch màu lục bích. Chỉ nhìn trọng lượng mà hai nam tử Bắc Nhung khỏe mạnh kia phải chịu là có thể nhìn ra, con chim vàng này tuyệt đối không phải được mạ vàng, mà thật sự được đúc từ vàng nguyên chất. Tuy nói trong cảnh nội Bắc Nhung có rất nhiều mỏ vàng, nhưng phần lễ vật mà Bắc Nhung tặng này cũng tuyệt đối đủ nặng.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, cười nói: "Đa tạ hậu lễ của Thái tử Bắc Nhung." Vung tay lên, lập tức có người tiến lên nhận lấy hộp đựng lễ vật, rồi cầm xuống, Gia Luật Hoằng cũng không để ý, nhàn nhạt cười, rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Sau đó, sứ giả các quốc gia cũng rối rít dâng lễ vật của mình lên, các tướng lãnh của Định Vương phủ cũng không dám rớt lại phía sau, đều tiến lên dâng lễ vật riêng của mình cho Tiểu thế tử. Ngược lại, không có tâm ý nhất, chính là, bốn mỹ nữ Tây Lăng được Trấn Nam Vương đưa lên, nhưng Mặc Tu Nghiêu lại nhận hết mà mắt cũng không chớp một cái. Thấy vậy, mọi người ở đây đều mang theo sắc mặt hơi cổ quái nhìn Định Vương và Định Vương phi đang ngồi phía trên. Diệp Ly cầm chén rượu, nhấp một miếng, thấp giọng cười nói: "Diễm phúc của Vương gia thật sâu." Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Có thể cưới A Ly làm vợ, tất nhiên diễm phúc của Bản vương phải sâu rồi." Diệp Ly khẽ nhướng mày, "Vậy bốn mỹ nữ Tây Lăng kia, Vương gia định làm gì?" Mặc Tu Nghiêu nói không quan tâm: "Tối nay nhận được nhiều lễ vật như vậy, sao chúng ta có thể không đáp lễ được? Gia Luật Dã, Gia Luật Hoằng, còn có Mặc Cảnh Lê, An Khê. . . Công chúa An Khê thì miễn, mỗi tên một người, không phải là xong rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể từ chối quà đáp lễ của Bản vương sao?" Cho dù không muốn, thì bọn họ cũng chỉ có thể xử lý âm thầm, tuyệt đối không thể quét mặt mũi của hắn trước công chúng được.
Nghe vậy, khóe môi Diệp Ly không thể không rút một cái, "Minh Tích và Phượng Tam nói thật đúng, Vương gia thật sự càng ngày càng keo kiệt." Đánh cược lấy tiền làm tiệc đầy tháng cho con trai còn chưa tính, ngay cả quà đáp lễ cũng muốn lấy từ trong số lễ vật được người khác tặng ra. Mặc Tu Nghiêu cười nói: "A Ly cũng không nên trách ta keo kiệt, ai bảo chúng ta, còn có Mặc gia quân nữa, đều phải ăn phải uống đây? Ừ. . . Ngoài ra, hai ngày trước, ta thấy được một bộ trang sức đeo tay của Tây Vực rất đẹp, rất hợp với A Ly. Tốn mất của ta sáu vạn lượng đấy."
"Sao? Tặng cho ta?" Nghe thấy bảng giá sáu vạn lượng khiến cho Diệp Ly khẽ nhíu mày, đây chính là sáu vạn lượng bạc trắng, mà không phải sáu vạn đồng tiền nha. Nhưng mà, nghe thấy Mặc Tu Nghiêu tặng, thì trong lòng mình vẫn có mấy phần vui mừng, không có cô gái nào không thích trượng phu tặng quà cho mình cả. Mặc Tu Nghiêu gật đầu, lại oán trách: "Những người này thật sự không biết gì cả, Mặc Tiểu Bảo là một tên nhóc con thì biết cái gì, A Ly sinh con mới cực khổ hơn chứ? Muốn tặng lễ thì cũng nên tặng cho A Ly mới đúng."
Tất cả mọi người trên điện hơi quái dị nhìn hai vợ chồng đang rất hòa thuận trên chủ vị, Định Vương nhận bốn mỹ nữ Tây Lăng trước mặt nhiều người như vậy, mà Định Vương phi lại không có chút bộ dáng không vui nào, thậm chí thoạt nhìn còn vui vẻ hơn hồi nãy nữa, thật sự có chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhìn cũng không giống đang gượng cười chút nào.
Mọi người còn chưa kịp nói thêm gì, thì đột nhiên, dưới cổng thành truyền đến một tiếng hô bén nhọn, "Thánh chỉ đến!"
Mọi người sửng sốt, đại đa số mọi người vẫn còn chưa phản ứng kịp về chuyện đang xảy ra. Trời đã khuya, người truyền thánh chỉ này nhô ra từ đâu thế? Bây giờ, chắc cửa thành đã phải đóng từ lâu rồi chứ? Hơn nữa hoàng đế Đại Sở này cũng kỳ quái quá, muốn chúc mừng Thế tử Định Vương, mà trước đó, ngay cả bóng người cũng không thấy, lúc này tiệc đã diễn ra được một nửa mới nhảy ra dọa người. Không ít người đều chuyển ánh mắt về phía Mặc Cảnh Lê, lại thấy mày kiếm của Mặc Cảnh Lê cũng nhíu chặt, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Thần sắc của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều ung dung không đổi, nụ cười nơi khóe môi Mặc Tu Nghiêu càng sâu, ánh mắt thờ ơ nhìn Từ Hồng Vũ và Từ Thanh Trần đang ngồi dưới đài một cái, Từ Hồng Vũ gật nhẹ đầu, Từ Thanh Trần vẫn lạnh nhạt mỉm cười như ánh trăng.
Không lâu sau, người truyền chỉ đã đi lên thành lâu. Một người đi đầu mặc triều phục chính nhị phẩm của triều đình, chính là Thượng thư bộ Lễ đương triều. Mấy người đi theo phía sau hắn đều là quan viên bộ Lễ, còn có mấy tên ngự tiền thị vệ đi theo, đều cùng một bộ dáng trang trọng nghiêm nghị. Hai tay Thượng thư bộ Lễ nâng thánh chỉ lên, giơ lên cao tới đỉnh đầu, cất cao giọng nói: "Thánh chỉ đến! Mặc Tu Nghiêu tiếp chỉ!" Mọi người ở tại chỗ xôn xao, đây không phải vội tới chúc mừng Thế tử Định Vương đầy tháng, đây rõ ràng là tới gây rối mà.
Mặc Cảnh Lê mang theo đám người Diệp Oánh đứng dậy, quỳ xuống đất tiếp chỉ, mặc dù hắn cũng không quan tâm đến vị hoàng đế ca ca này của mình, nhưng bây giờ hắn vẫn là Lê Vương Đại Sở, công phu ngoài mặt vẫn phải làm. Nhưng còn những người khác thì lại không khách khí như vậy, tướng lãnh và quan viên Mặc gia quân làm như không nghe thấy, nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm. Cái gọi là thánh chỉ, ở Tây Bắc, ngay cả tờ giấp nháp cũng không bằng. Về phần sứ thần các quốc gia như Tây Lăng, Bắc Nhung, thì lại càng là một bộ dáng xem cuộc vui. Ngồi ở chủ vị, hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý tứ đứng dậy tiếp chỉ. Từ đó, lại biến thành cục diện, cả buổi tiệc chỉ có đám người Mặc Cảnh Lê quỳ xuống đất, trong lòng Mặc Cảnh Lê thầm hận, cũng không nhịn được nữa, ở trong lòng thầm mắng hoàng huynh này của mình thật nhiều chuyện.
Hiển nhiên, Thượng thư bộ Lễ đến truyền chỉ cũng không ngờ tới cục diện như vậy, nhìn Mặc Tu Nghiêu ngồi trên đài cao lười biếng nghiêng người dựa vào ghế đang nhìn xuống mình từ trên cao, Thượng thư bộ Lễ trầm giọng nói: "Mặc Tu Nghiêu tiếp chỉ!"
"Đọc." Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói. Thượng thư bộ Lễ cau mày, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Hoặc đọc thứ trong tay ngươi, hoặc cầm thứ trong tay ngươi cút ra khỏi thành Nhữ Dương. Tối nay tâm tình Bản vương tốt, nên không muốn lấy mạng chó của các ngươi."
"Làm càn!" Thượng thư bộ Lễ bị tức đến đỏ mặt, chỉ vào Mặc Tu Nghiêu một lúc lâu cũng không nói ra lời. Mặc Tu Nghiêu đã bị hoàng đế hạ chỉ cách tước vị từ lâu mà còn dám lớn lối như thế, rõ ràng hoàn toàn không để triều đình và Hoàng thượng vào trong mắt, "Lê Vương điện hạ!" Thượng thư bộ Lễ cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên biết mình không có năng lực đối kháng với Mặc Tu Nghiêu, nên chỉ đành phải nhìn về phía Mặc Cảnh Lê đang quỳ gối ở một bên. Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm, chỉ cảm thấy mặt của mình cũng bị cái hoàng huynh này làm mất hết rồi. Đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thượng thư bộ Lễ một cái, nói: "Không nghe thấy sao? Còn không truyền chỉ, thật sự muốn bị ném ra ngoài?"
Sắc mặt Thượng thư bộ Lễ nhăn nhó mấy cái, rốt cuộc vẫn phải nuốt xuống cục tức này. Dù sao Hoàng thượng phái hắn tới chính là muốn truyền đạt phần ý chỉ này, nếu còn chưa tuyên đọc mà đã bị ném ra ngoài, thì khi trở lại kinh thành, hắn cũng tuyệt đối không có trái ngon để ăn. Hít sâu một hơi, Thượng thư bộ Lễ mở tấm lụa minh hoàng ra, cao giọng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: thứ nhân Mặc Tu Nghiêu cả gan làm loạn, tự nuôi binh riêng, tự phong Vương tước, mưu nghịch phạm thượng. Từ thị Vân Châu, cấu kết nghịch đảng, âm mưu loạn quốc, tội đáng phải giết. Mặc Tu Nghiêu, đoạt kỳ quốc họ, giáng xuống làm dân đen. Từ thị Vân Châu, cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Khâm thử!"
Trên cả cổng thành hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng rao hàng rong của người bán và tiếng dân chúng trên đường phố không xa dưới cổng thành cũng có thể nghe được rõ ràng. Tất cả mọi người đều lấy ánh mắt như đang nhìn kẻ điên nhìn Thượng thư bộ Lễ đang giơ thánh chỉ kia, cái món đồ kia có tác dụng gì chứ? Mặc Tu Nghiêu là ngươi nói muốn giáng chức thành cái gì thì liền giáng chức thành cái đó sao? Cho dù Mặc Cảnh Kỳ ngươi viết một ngàn đạo thánh chỉ đánh Mặc Tu Nghiêu vào bụi bậm, thì người ta vẫn ở Tây Bắc cao cao tại thượng ngạo thị vương hầu (ở trên cao kiêu ngạo nhìn vương hầu). Từ gia là ngươi nói cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội thì có thể chém sao? Ngươi thử chém một người của Từ gia trước xem? Chỉ nhìn một hàng người của Từ gia ngồi ở phía trước kia, cũng biết đạo thánh chỉ này của hoàng đế Đại Sở không đáng tin cậy đến cỡ nào rồi.
Dĩ nhiên Mặc Cảnh Kỳ cũng biết thánh chỉ này vô dụng, cho nên, hôm nay, hắn phái người tới cũng không phải thật sự muốn chém cả nhà Từ gia, cũng không phải thật sự muốn làm gì Mặc Tu Nghiêu. Hắn chỉ muốn Mặc Tu Nghiêu làm trò bị mất mặt trước mặt hào kiệt và quyền quý trong thiên hạ mà thôi.
"Ha ha. . . . . ." Đột nhiên, trên chủ vị phát ra một chuỗi tiếng cười rõ ràng. Mặc Tu Nghiêu cười đến cả người đều ngã vào ghế giống như nghe được điều gì đó hết sức buồn cười. Thật khó khăn cười xong, Mặc Tu Nghiêu mới dựa vào vai Diệp Ly ngồi dậy, mắt nhìn xuống Thượng thư bộ Lễ đang cố gắng trấn định ở phía dưới, nhướng mày nói: "Đoạt kỳ quốc họ? Có phải cái tên ngu ngốc Mặc Cảnh Kỳ kia đã quên hay không? Họ của Bản vương cũng không phải hắn ta ban cho. Chỉ là không khéo có cùng một tổ tiên với hắn ta mà thôi."
"Ngươi làm càn! Lại dám bất kính với Hoàng thượng như thế!" Mặc dù Thượng thư bộ Lễ giận dữ mắng, nhưng trên mặt cũng có mấy phần xấu hổ. Đại Sở lập quốc lấy hiếu đạo làm đầu, họ của tổ tiên, ngoại trừ lập công lao thật lớn được ban cho quốc họ ra, thì bất luận kẻ nào cũng không thể sửa đổi, bao gồm cả hoàng đế. Cho dù thật sự phạm vào tội lớn cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tru di cửu tộc, thì cũng không thể tùy ý sửa đổi họ của phạm nhân. Huống chi, nguyên bản Mặc Tu Nghiêu họ Mặc, cũng không phải họ được hoàng đế ban cho. Ngoài ra, mặc dù hai nhà có cùng tổ tiên, nhưng từ sau khi Thái tổ khai mở lập từ miếu, thì tuy Mặc Tu Nghiêu và Mặc Cảnh Kỳ có cùng họ, nhưng cũng đã tách biệt hoàn toàn. Mặc Cảnh Kỳ có quyền có thể trục xuất họ của rất nhiều Vương gia trong kinh thành, nhưng cũng không quản được đến trên đầu Mặc Tu Nghiêu. Nhưng có lúng túng như thế nào đi nữa, thì cũng không thể dễ dàng tha thứ việc Mặc Tu Nghiêu nhục mạ hoàng đế là ngu ngốc ở trước mặt mọi người.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nhướng mày, không xem Thượng thư bộ Lễ đang tức đến xanh mặt vào trong mắt chút nào. Có thể bị Mặc Cảnh Kỳ phái đến Tây Bắc tìm chết, hiển nhiên cũng không phải nhân vật quan trọng gì. Tám phần là vừa nhậm chức Thượng thư bộ Lễ đi?
Mặc Tu Nghiêu không so đo với hắn ta, nhưng các tướng lĩnh Mặc gia quân ở phía dưới lại không nhịn được, rối rít mở miệng tức giận mắng, mấy lão đại gia từ trong quân doanh ra, nên tất nhiên cũng không có chuyện mắng người cũng phải chi, hồ, giả, dã, văn nhã giống như những học sĩ phong lưu kia trên triều đình, mà lời thô tục gì cũng dám ra khỏi miệng, chỉ sợ cả đời này Mặc Cảnh Kỳ bị chửi cũng không bằng đêm nay. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã thưởng thức các tướng sĩ la mắng, cũng không có ý trói buộc. Dù sao lễ chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo cũng đã nhận xong, còn dư lại cũng là thời gian giải trí.
Ở phía dưới, Lôi Đằng Phong ngồi bên cạnh Trấn Nam Vương nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Phụ Vương, người thấy Định Vương đang có ý gì?" Mặc Cảnh Kỳ gây náo loạn như vậy, truyền ra ngoài, chắc chắn thể diện của Mặc Tu Nghiêu sẽ bị tổn hại. Nếu Mặc Tu Nghiêu muốn ngăn cản chuyện này, thì căn bản những quan viên truyền chỉ này sẽ không vào được. Bây giờ thấy bộ dáng chẳng những không có ý định ngăn cản, mà còn mơ hồ có ý phóng túng và đổ thêm dầu vào lửa của Mặc Tu Nghiêu, lại làm cho Lôi Đằng Phong hơi khó hiểu, rốt cuộc Mặc Tu Nghiêu muốn làm gì?
Trấn Nam Vương khẽ híp mắt, nhìn lướt qua Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trên chủ vị, vẻ mặt mỉm cười, nhưng trong con ngươi lại toát ra lạnh lẻo. Lại chuyển ánh mắt rơi vào trên người Diệp Ly, Diệp Ly an tĩnh ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn trò khôi hài trước mắt, giống như không có chút tức giận nào. Dĩ nhiên, Trấn Nam Vương biết, Diệp Ly cũng không phải một cô gái không biết tức giận. Trên thực tế thì nàng ta rất ít phát giận, nhưng một khi đã tức giận thật sự, thì đừng nói nữ tử, ngay cả đại đa số nam tử trên thế gian này cũng không chịu nổi. Mà hình như đám người Từ gia đang ngồi phía dưới cũng tương đối bình tĩnh, ngay cả tính tình nóng nảy nhất là Tam công tử và Ngũ công tử Từ gia, cũng đều yên lặng ngồi uống rượu, giống như việc này không liên quan đến mình vậy.
Trầm ngâm một chút, trong lòng Trấn Nam Vương giật mình, trầm giọng nói: "Chỉ sợ. . . Mặc Tu Nghiêu muốn chân chính vạch mặt với Đại Sở." Điều này cũng không phải là một tin tức tốt với Tây Lăng. Mặc dù Tây Lăng, thậm chí Bắc Nhung, Nam Chiếu vẫn đều dốc hết sức lực muốn ly gián quan hệ giữa hoàng thất Đại Sở và Định Vương phủ. Nhưng lại tuyệt đối không hy vọng giữa hai nhà này xé rách mặt thật sự. Nếu như nói Định Vương phủ và Mặc gia quân là một thanh kiếm vô cùng sắc bén, thì như vậy, Đại Sở chính là một vỏ kiếm đã hơi bị loang lổ gỉ sét. Nhưng mà nó vẫn có thể ngăn chặn hành động của Định Vương phủ và Mặc gia quân vào lúc cần thiết, che lại mũi nhọn của thanh kiếm này, để cho mọi người đang không chỗ lui có thể có thời gian hồi phục và cơ hội phản kích. Giống như năm ấy, Mặc Tu Nghiêu xuất quân bình Nam, nếu không phải bị triều đình kiềm chế, thì chỉ sợ bây giờ, cho dù Nam Chiếu quốc không nước mất nhà tan, thì cũng đã thành danh nghĩa rồi. Mà một khi Mặc gia quân chân chính thoát khỏi sự khống chế của Đại Sở, thì sẽ giống như một thanh bảo kiếm không vỏ, khi nó muốn vung lên chém về chỗ nào đó, thì chắc chắn sẽ mang đến hủy diệt và máu tanh không thể tránh né, hơn nữa, cũng không ai có thể ngăn cản.
Lôi Đằng Phong ngẩn ra, hắn thân là Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng, nên tất nhiên cũng có thể suy nghĩ cẩn thận ra trọng điểm trong chuyện này. Chỉ là, hắn không rõ, tại sao Mặc Tu Nghiêu phải chọn quyết liệt với Đại Sở vào lúc này, lúc trước, khi Mặc gia quân giãy dụa trên sa trường, lại bị Mặc Cảnh Kỳ đâm dao găm ở sau lưng, Mặc Tu Nghiêu không phát tác, sau khi Diệp Ly rớt xuống vách núi, mặc dù Mặc Tu Nghiêu giết bảy ngàn tướng sĩ, chiếm Tây Bắc, nhưng cũng không chân chính phát tác. Ngay cả khi Mặc Cảnh Kỳ hạ chỉ tước đoạt Vương vị của hắn ta, thì hắn ta cũng không để ý tới, nhưng hôm nay. . . Nhìn trận thế trước mắt, Lôi Đằng Phong cũng hiểu, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu đã không muốn nhẫn nại tiếp nữa. Là bởi vì Từ gia sao? Nhìn thần sắc bình tĩnh của đám người Từ gia đang ngồi đối diện. Từ Thanh Vân tiên sinh tóc bạc trắng đến Ngũ công tử Từ gia nhỏ tuổi nhất, bọn họ đều có khí chất bất phàm, nhân trung tuấn kiệt. Nhưng nếu như nói, vì bọn họ, nên Mặc Tu Nghiêu mới chính thức trở mặt với Mặc Cảnh Kỳ, thì cũng không thể giải thích được hết, dù sao người Từ gia cũng đã đến Tây Bắc được một thời gian dài rồi.
Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Mặc Tu Nghiêu nói rất đúng, quả nhiên Mặc Cảnh Kỳ là tên ngu ngốc, hắn ta đã trúng kế của Mặc Tu Nghiêu rồi. Mặc Tu Nghiêu đang chờ chính hắn ta gây khó dễ trước!" Lấy ngạo khí của Mặc gia quân, bị Mặc Cảnh Kỳ nhục nhã như vậy mà không chống lại, thì mới không đúng.
Trong tiếng chửi bậy ồn ào, Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh giơ tay lên, lập tức tiếng chửi bậy của tướng sĩ Mặc gia quân ở phía dưới đều dừng lại. Tất cả mọi người nhìn Mặc Tu Nghiêu đang từ từ đứng lên, còn có Diệp Ly cũng cùng đứng dậy theo hắn. Hai người đứng sóng vai với nhau, cao cao tại thượng, đột nhiên, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác phải ngước nhìn. Mặc Tu Nghiêu mang theo nụ cười lãnh đạm nhìn Thượng thư bộ Lễ đã tức giận đến xanh mặt, sau đó ánh mắt quét qua trên người Mặc Cảnh Lê. Đột nhiên, trong lòng Mặc Cảnh Lê căng thẳng, chăm chú nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, bàn tay đặt sau lưng cũng lặng lẽ nắm chặt. Mặc Tu Nghiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu nói: "Mặc Cảnh Kỳ muốn nói gì, Bản vương rất rõ ràng, thật đúng lúc, hôm nay, tất cả mọi người đều ở đây, Bản vương cũng có một ít lời muốn nói. Ngươi nghe xong, liền mang không sót một chữ về cho Mặc Cảnh Kỳ cho Bản vương."
Ở phía sau, Trác Tĩnh cầm một cuộn lụa minh hoàng đi lên, Mặc Tu Nghiêu tiện tay cầm lấy nhìn một chút, sau đó cũng không để ý gì, liền tiện tay ném xuống, nói: "Phượng Tam, đọc!"
Vốn còn đang uống rượu với Trương Khởi Lan, Phượng Tam liền nhảy lên, tà áo đỏ tuyệt diễm xoay một vòng trên không trung như một đám mây hồng bay xuống trong đại điện, cầm trong tay chính là tấm lụa màu vàng sáng kia.
"Mặc Cảnh Kỳ ngu ngốc vô đạo, mưu hại trung lương. Thân là Đế vương, nhưng không nghĩ đến sự yên bình của xã tắc, trước, cấu kết với địch quốc, mưu hại Tiền Định Vương Mặc Tu Văn, khiến Tiên Vương chết đột ngột ở biên quan, mấy vạn Mặc gia quân vô tội phải táng thân. Sau, cấu kết với địch quốc, muốn đẩy Mặc gia quân và Bản vương vào chỗ chết. Hoàng thất Đại Sở, trước có thù giết cha thí huynh, sau có hận hãm hại vu khống với Mặc gia quân. Nhiều thế hệ Mặc gia quân thần phục Đại Sở trăm chết không hối, nay phải chịu nhục nhã và mối hận này, làm cho tổ tiên hổ thẹn, anh linh khó an. Đến đây, lấy Hồng Nhạn quan làm biên giới, Mặc gia quân và Đại Sở chia lãnh thổ ra thống trị, ân đoạn nghĩa tuyệt!" Hình như khi đọc lên những lời trong tấm lụa, trong giọng đọc của Phượng Chi Dao cũng mang theo nội lực của mình. Không nói trên cổng thành đang yên lặng, ngay cả trên đường phố ồn ào ở phía xa cũng trở nên yên lặng trong nháy mắt. Lập tức, giọng đọc trầm ổn rõ ràng của Phượng Chi Dao như vang vọng hơn nửa thành Nhữ Dương.
"Hoàng thất Đại Sở giết phụ huynh (Phụ Vương+huynh trưởng) ta, nhục nhã anh liệt của ta. Đến đây, Bản vương và hoàng thất Đại Sở ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!" Cuối cùng, giọng nói của Mặc Tu Nghiêu quanh quẩn trên cả bầu trời thành Nhữ Dương. Trên cổng thành, tướng sĩ Mặc gia quân đứng dậy hô to "Vương gia anh minh". Ở một bên, ánh mắt Mặc Cảnh Lê phức tạp khó phân biệt, còn sắc mặt Thượng thư bộ Lễ đang xanh mét, lúc này, đã trắng bệch, lảo đảo muốn ngã.
Diệp Ly giao Mặc Tiểu Bảo cho bà vú bên cạnh ôm xuống, lại cười nói: "Một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, các vị không cần để ý, không bằng, Gia Luật Vương tử đi xuống thay một bộ quần áo khác đi?"
Gia Luật Hoằng gật đầu, nói: "Vương phi nói rất đúng, Thất đệ không cẩn thận quấy nhiễu Vương gia và Vương phi, xin hãy tha lỗi. Thất đệ, mau đi đi." Xưa nay Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã ở Bắc Nhung đều không cùng một bàn, nói hận không được giết chết đối phương vẫn còn nhẹ. Nhưng lúc này, đang ở Đại Sở, nên cũng không tính muốn đấu tranh nội bộ, Gia Luật Hoằng cũng chỉ nhàn nhạt nhắc nhở một tiếng, sắc mặt Gia Luật Dã khó coi chắp tay với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, rồi xoay người đi xuống thay quần áo. Một đoạn nhạc đệm nhỏ cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, vẫn là Gia Luật Hoằng đứng dậy, cười nói: "Nếu Thất đệ đã dẫn đầu dâng lễ vật trước, vậy Tiểu Vương xin đại diện Bắc Nhung và Phụ Vương cũng chuẩn bị một phần lễ vật cho Tiểu thế tử, mong Định Vương và Vương phi không chê."
Gia Luật Hoằng vung tay lên, hai nam tử Bắc Nhung cầm một hộp gấm đi lên phía trước, cái hộp vừa được mở ra, một luồng sáng màu vàng lập tức chiếu sáng cả buổi tiệc, cũng khiến cho ánh mắt của các tân khách lấp lánh. Trong hộp gấm cũng đặt một con chim, nhưng khác với con Bạch Điêu chỉ biết bay loạn lung tung kia, đây là một con chim vàng, lớn gần bằng con Bạch Điêu kia, được làm bằng vàng, trông rất sống động, thậm chí ngay cả đôi mắt của Kim Điêu cũng được làm từ hai viên bảo thạch màu lục bích. Chỉ nhìn trọng lượng mà hai nam tử Bắc Nhung khỏe mạnh kia phải chịu là có thể nhìn ra, con chim vàng này tuyệt đối không phải được mạ vàng, mà thật sự được đúc từ vàng nguyên chất. Tuy nói trong cảnh nội Bắc Nhung có rất nhiều mỏ vàng, nhưng phần lễ vật mà Bắc Nhung tặng này cũng tuyệt đối đủ nặng.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, cười nói: "Đa tạ hậu lễ của Thái tử Bắc Nhung." Vung tay lên, lập tức có người tiến lên nhận lấy hộp đựng lễ vật, rồi cầm xuống, Gia Luật Hoằng cũng không để ý, nhàn nhạt cười, rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Sau đó, sứ giả các quốc gia cũng rối rít dâng lễ vật của mình lên, các tướng lãnh của Định Vương phủ cũng không dám rớt lại phía sau, đều tiến lên dâng lễ vật riêng của mình cho Tiểu thế tử. Ngược lại, không có tâm ý nhất, chính là, bốn mỹ nữ Tây Lăng được Trấn Nam Vương đưa lên, nhưng Mặc Tu Nghiêu lại nhận hết mà mắt cũng không chớp một cái. Thấy vậy, mọi người ở đây đều mang theo sắc mặt hơi cổ quái nhìn Định Vương và Định Vương phi đang ngồi phía trên. Diệp Ly cầm chén rượu, nhấp một miếng, thấp giọng cười nói: "Diễm phúc của Vương gia thật sâu." Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Có thể cưới A Ly làm vợ, tất nhiên diễm phúc của Bản vương phải sâu rồi." Diệp Ly khẽ nhướng mày, "Vậy bốn mỹ nữ Tây Lăng kia, Vương gia định làm gì?" Mặc Tu Nghiêu nói không quan tâm: "Tối nay nhận được nhiều lễ vật như vậy, sao chúng ta có thể không đáp lễ được? Gia Luật Dã, Gia Luật Hoằng, còn có Mặc Cảnh Lê, An Khê. . . Công chúa An Khê thì miễn, mỗi tên một người, không phải là xong rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể từ chối quà đáp lễ của Bản vương sao?" Cho dù không muốn, thì bọn họ cũng chỉ có thể xử lý âm thầm, tuyệt đối không thể quét mặt mũi của hắn trước công chúng được.
Nghe vậy, khóe môi Diệp Ly không thể không rút một cái, "Minh Tích và Phượng Tam nói thật đúng, Vương gia thật sự càng ngày càng keo kiệt." Đánh cược lấy tiền làm tiệc đầy tháng cho con trai còn chưa tính, ngay cả quà đáp lễ cũng muốn lấy từ trong số lễ vật được người khác tặng ra. Mặc Tu Nghiêu cười nói: "A Ly cũng không nên trách ta keo kiệt, ai bảo chúng ta, còn có Mặc gia quân nữa, đều phải ăn phải uống đây? Ừ. . . Ngoài ra, hai ngày trước, ta thấy được một bộ trang sức đeo tay của Tây Vực rất đẹp, rất hợp với A Ly. Tốn mất của ta sáu vạn lượng đấy."
"Sao? Tặng cho ta?" Nghe thấy bảng giá sáu vạn lượng khiến cho Diệp Ly khẽ nhíu mày, đây chính là sáu vạn lượng bạc trắng, mà không phải sáu vạn đồng tiền nha. Nhưng mà, nghe thấy Mặc Tu Nghiêu tặng, thì trong lòng mình vẫn có mấy phần vui mừng, không có cô gái nào không thích trượng phu tặng quà cho mình cả. Mặc Tu Nghiêu gật đầu, lại oán trách: "Những người này thật sự không biết gì cả, Mặc Tiểu Bảo là một tên nhóc con thì biết cái gì, A Ly sinh con mới cực khổ hơn chứ? Muốn tặng lễ thì cũng nên tặng cho A Ly mới đúng."
Tất cả mọi người trên điện hơi quái dị nhìn hai vợ chồng đang rất hòa thuận trên chủ vị, Định Vương nhận bốn mỹ nữ Tây Lăng trước mặt nhiều người như vậy, mà Định Vương phi lại không có chút bộ dáng không vui nào, thậm chí thoạt nhìn còn vui vẻ hơn hồi nãy nữa, thật sự có chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhìn cũng không giống đang gượng cười chút nào.
Mọi người còn chưa kịp nói thêm gì, thì đột nhiên, dưới cổng thành truyền đến một tiếng hô bén nhọn, "Thánh chỉ đến!"
Mọi người sửng sốt, đại đa số mọi người vẫn còn chưa phản ứng kịp về chuyện đang xảy ra. Trời đã khuya, người truyền thánh chỉ này nhô ra từ đâu thế? Bây giờ, chắc cửa thành đã phải đóng từ lâu rồi chứ? Hơn nữa hoàng đế Đại Sở này cũng kỳ quái quá, muốn chúc mừng Thế tử Định Vương, mà trước đó, ngay cả bóng người cũng không thấy, lúc này tiệc đã diễn ra được một nửa mới nhảy ra dọa người. Không ít người đều chuyển ánh mắt về phía Mặc Cảnh Lê, lại thấy mày kiếm của Mặc Cảnh Lê cũng nhíu chặt, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Thần sắc của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều ung dung không đổi, nụ cười nơi khóe môi Mặc Tu Nghiêu càng sâu, ánh mắt thờ ơ nhìn Từ Hồng Vũ và Từ Thanh Trần đang ngồi dưới đài một cái, Từ Hồng Vũ gật nhẹ đầu, Từ Thanh Trần vẫn lạnh nhạt mỉm cười như ánh trăng.
Không lâu sau, người truyền chỉ đã đi lên thành lâu. Một người đi đầu mặc triều phục chính nhị phẩm của triều đình, chính là Thượng thư bộ Lễ đương triều. Mấy người đi theo phía sau hắn đều là quan viên bộ Lễ, còn có mấy tên ngự tiền thị vệ đi theo, đều cùng một bộ dáng trang trọng nghiêm nghị. Hai tay Thượng thư bộ Lễ nâng thánh chỉ lên, giơ lên cao tới đỉnh đầu, cất cao giọng nói: "Thánh chỉ đến! Mặc Tu Nghiêu tiếp chỉ!" Mọi người ở tại chỗ xôn xao, đây không phải vội tới chúc mừng Thế tử Định Vương đầy tháng, đây rõ ràng là tới gây rối mà.
Mặc Cảnh Lê mang theo đám người Diệp Oánh đứng dậy, quỳ xuống đất tiếp chỉ, mặc dù hắn cũng không quan tâm đến vị hoàng đế ca ca này của mình, nhưng bây giờ hắn vẫn là Lê Vương Đại Sở, công phu ngoài mặt vẫn phải làm. Nhưng còn những người khác thì lại không khách khí như vậy, tướng lãnh và quan viên Mặc gia quân làm như không nghe thấy, nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm. Cái gọi là thánh chỉ, ở Tây Bắc, ngay cả tờ giấp nháp cũng không bằng. Về phần sứ thần các quốc gia như Tây Lăng, Bắc Nhung, thì lại càng là một bộ dáng xem cuộc vui. Ngồi ở chủ vị, hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý tứ đứng dậy tiếp chỉ. Từ đó, lại biến thành cục diện, cả buổi tiệc chỉ có đám người Mặc Cảnh Lê quỳ xuống đất, trong lòng Mặc Cảnh Lê thầm hận, cũng không nhịn được nữa, ở trong lòng thầm mắng hoàng huynh này của mình thật nhiều chuyện.
Hiển nhiên, Thượng thư bộ Lễ đến truyền chỉ cũng không ngờ tới cục diện như vậy, nhìn Mặc Tu Nghiêu ngồi trên đài cao lười biếng nghiêng người dựa vào ghế đang nhìn xuống mình từ trên cao, Thượng thư bộ Lễ trầm giọng nói: "Mặc Tu Nghiêu tiếp chỉ!"
"Đọc." Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói. Thượng thư bộ Lễ cau mày, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Hoặc đọc thứ trong tay ngươi, hoặc cầm thứ trong tay ngươi cút ra khỏi thành Nhữ Dương. Tối nay tâm tình Bản vương tốt, nên không muốn lấy mạng chó của các ngươi."
"Làm càn!" Thượng thư bộ Lễ bị tức đến đỏ mặt, chỉ vào Mặc Tu Nghiêu một lúc lâu cũng không nói ra lời. Mặc Tu Nghiêu đã bị hoàng đế hạ chỉ cách tước vị từ lâu mà còn dám lớn lối như thế, rõ ràng hoàn toàn không để triều đình và Hoàng thượng vào trong mắt, "Lê Vương điện hạ!" Thượng thư bộ Lễ cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên biết mình không có năng lực đối kháng với Mặc Tu Nghiêu, nên chỉ đành phải nhìn về phía Mặc Cảnh Lê đang quỳ gối ở một bên. Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm, chỉ cảm thấy mặt của mình cũng bị cái hoàng huynh này làm mất hết rồi. Đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thượng thư bộ Lễ một cái, nói: "Không nghe thấy sao? Còn không truyền chỉ, thật sự muốn bị ném ra ngoài?"
Sắc mặt Thượng thư bộ Lễ nhăn nhó mấy cái, rốt cuộc vẫn phải nuốt xuống cục tức này. Dù sao Hoàng thượng phái hắn tới chính là muốn truyền đạt phần ý chỉ này, nếu còn chưa tuyên đọc mà đã bị ném ra ngoài, thì khi trở lại kinh thành, hắn cũng tuyệt đối không có trái ngon để ăn. Hít sâu một hơi, Thượng thư bộ Lễ mở tấm lụa minh hoàng ra, cao giọng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: thứ nhân Mặc Tu Nghiêu cả gan làm loạn, tự nuôi binh riêng, tự phong Vương tước, mưu nghịch phạm thượng. Từ thị Vân Châu, cấu kết nghịch đảng, âm mưu loạn quốc, tội đáng phải giết. Mặc Tu Nghiêu, đoạt kỳ quốc họ, giáng xuống làm dân đen. Từ thị Vân Châu, cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Khâm thử!"
Trên cả cổng thành hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng rao hàng rong của người bán và tiếng dân chúng trên đường phố không xa dưới cổng thành cũng có thể nghe được rõ ràng. Tất cả mọi người đều lấy ánh mắt như đang nhìn kẻ điên nhìn Thượng thư bộ Lễ đang giơ thánh chỉ kia, cái món đồ kia có tác dụng gì chứ? Mặc Tu Nghiêu là ngươi nói muốn giáng chức thành cái gì thì liền giáng chức thành cái đó sao? Cho dù Mặc Cảnh Kỳ ngươi viết một ngàn đạo thánh chỉ đánh Mặc Tu Nghiêu vào bụi bậm, thì người ta vẫn ở Tây Bắc cao cao tại thượng ngạo thị vương hầu (ở trên cao kiêu ngạo nhìn vương hầu). Từ gia là ngươi nói cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội thì có thể chém sao? Ngươi thử chém một người của Từ gia trước xem? Chỉ nhìn một hàng người của Từ gia ngồi ở phía trước kia, cũng biết đạo thánh chỉ này của hoàng đế Đại Sở không đáng tin cậy đến cỡ nào rồi.
Dĩ nhiên Mặc Cảnh Kỳ cũng biết thánh chỉ này vô dụng, cho nên, hôm nay, hắn phái người tới cũng không phải thật sự muốn chém cả nhà Từ gia, cũng không phải thật sự muốn làm gì Mặc Tu Nghiêu. Hắn chỉ muốn Mặc Tu Nghiêu làm trò bị mất mặt trước mặt hào kiệt và quyền quý trong thiên hạ mà thôi.
"Ha ha. . . . . ." Đột nhiên, trên chủ vị phát ra một chuỗi tiếng cười rõ ràng. Mặc Tu Nghiêu cười đến cả người đều ngã vào ghế giống như nghe được điều gì đó hết sức buồn cười. Thật khó khăn cười xong, Mặc Tu Nghiêu mới dựa vào vai Diệp Ly ngồi dậy, mắt nhìn xuống Thượng thư bộ Lễ đang cố gắng trấn định ở phía dưới, nhướng mày nói: "Đoạt kỳ quốc họ? Có phải cái tên ngu ngốc Mặc Cảnh Kỳ kia đã quên hay không? Họ của Bản vương cũng không phải hắn ta ban cho. Chỉ là không khéo có cùng một tổ tiên với hắn ta mà thôi."
"Ngươi làm càn! Lại dám bất kính với Hoàng thượng như thế!" Mặc dù Thượng thư bộ Lễ giận dữ mắng, nhưng trên mặt cũng có mấy phần xấu hổ. Đại Sở lập quốc lấy hiếu đạo làm đầu, họ của tổ tiên, ngoại trừ lập công lao thật lớn được ban cho quốc họ ra, thì bất luận kẻ nào cũng không thể sửa đổi, bao gồm cả hoàng đế. Cho dù thật sự phạm vào tội lớn cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tru di cửu tộc, thì cũng không thể tùy ý sửa đổi họ của phạm nhân. Huống chi, nguyên bản Mặc Tu Nghiêu họ Mặc, cũng không phải họ được hoàng đế ban cho. Ngoài ra, mặc dù hai nhà có cùng tổ tiên, nhưng từ sau khi Thái tổ khai mở lập từ miếu, thì tuy Mặc Tu Nghiêu và Mặc Cảnh Kỳ có cùng họ, nhưng cũng đã tách biệt hoàn toàn. Mặc Cảnh Kỳ có quyền có thể trục xuất họ của rất nhiều Vương gia trong kinh thành, nhưng cũng không quản được đến trên đầu Mặc Tu Nghiêu. Nhưng có lúng túng như thế nào đi nữa, thì cũng không thể dễ dàng tha thứ việc Mặc Tu Nghiêu nhục mạ hoàng đế là ngu ngốc ở trước mặt mọi người.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nhướng mày, không xem Thượng thư bộ Lễ đang tức đến xanh mặt vào trong mắt chút nào. Có thể bị Mặc Cảnh Kỳ phái đến Tây Bắc tìm chết, hiển nhiên cũng không phải nhân vật quan trọng gì. Tám phần là vừa nhậm chức Thượng thư bộ Lễ đi?
Mặc Tu Nghiêu không so đo với hắn ta, nhưng các tướng lĩnh Mặc gia quân ở phía dưới lại không nhịn được, rối rít mở miệng tức giận mắng, mấy lão đại gia từ trong quân doanh ra, nên tất nhiên cũng không có chuyện mắng người cũng phải chi, hồ, giả, dã, văn nhã giống như những học sĩ phong lưu kia trên triều đình, mà lời thô tục gì cũng dám ra khỏi miệng, chỉ sợ cả đời này Mặc Cảnh Kỳ bị chửi cũng không bằng đêm nay. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã thưởng thức các tướng sĩ la mắng, cũng không có ý trói buộc. Dù sao lễ chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo cũng đã nhận xong, còn dư lại cũng là thời gian giải trí.
Ở phía dưới, Lôi Đằng Phong ngồi bên cạnh Trấn Nam Vương nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Phụ Vương, người thấy Định Vương đang có ý gì?" Mặc Cảnh Kỳ gây náo loạn như vậy, truyền ra ngoài, chắc chắn thể diện của Mặc Tu Nghiêu sẽ bị tổn hại. Nếu Mặc Tu Nghiêu muốn ngăn cản chuyện này, thì căn bản những quan viên truyền chỉ này sẽ không vào được. Bây giờ thấy bộ dáng chẳng những không có ý định ngăn cản, mà còn mơ hồ có ý phóng túng và đổ thêm dầu vào lửa của Mặc Tu Nghiêu, lại làm cho Lôi Đằng Phong hơi khó hiểu, rốt cuộc Mặc Tu Nghiêu muốn làm gì?
Trấn Nam Vương khẽ híp mắt, nhìn lướt qua Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trên chủ vị, vẻ mặt mỉm cười, nhưng trong con ngươi lại toát ra lạnh lẻo. Lại chuyển ánh mắt rơi vào trên người Diệp Ly, Diệp Ly an tĩnh ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn trò khôi hài trước mắt, giống như không có chút tức giận nào. Dĩ nhiên, Trấn Nam Vương biết, Diệp Ly cũng không phải một cô gái không biết tức giận. Trên thực tế thì nàng ta rất ít phát giận, nhưng một khi đã tức giận thật sự, thì đừng nói nữ tử, ngay cả đại đa số nam tử trên thế gian này cũng không chịu nổi. Mà hình như đám người Từ gia đang ngồi phía dưới cũng tương đối bình tĩnh, ngay cả tính tình nóng nảy nhất là Tam công tử và Ngũ công tử Từ gia, cũng đều yên lặng ngồi uống rượu, giống như việc này không liên quan đến mình vậy.
Trầm ngâm một chút, trong lòng Trấn Nam Vương giật mình, trầm giọng nói: "Chỉ sợ. . . Mặc Tu Nghiêu muốn chân chính vạch mặt với Đại Sở." Điều này cũng không phải là một tin tức tốt với Tây Lăng. Mặc dù Tây Lăng, thậm chí Bắc Nhung, Nam Chiếu vẫn đều dốc hết sức lực muốn ly gián quan hệ giữa hoàng thất Đại Sở và Định Vương phủ. Nhưng lại tuyệt đối không hy vọng giữa hai nhà này xé rách mặt thật sự. Nếu như nói Định Vương phủ và Mặc gia quân là một thanh kiếm vô cùng sắc bén, thì như vậy, Đại Sở chính là một vỏ kiếm đã hơi bị loang lổ gỉ sét. Nhưng mà nó vẫn có thể ngăn chặn hành động của Định Vương phủ và Mặc gia quân vào lúc cần thiết, che lại mũi nhọn của thanh kiếm này, để cho mọi người đang không chỗ lui có thể có thời gian hồi phục và cơ hội phản kích. Giống như năm ấy, Mặc Tu Nghiêu xuất quân bình Nam, nếu không phải bị triều đình kiềm chế, thì chỉ sợ bây giờ, cho dù Nam Chiếu quốc không nước mất nhà tan, thì cũng đã thành danh nghĩa rồi. Mà một khi Mặc gia quân chân chính thoát khỏi sự khống chế của Đại Sở, thì sẽ giống như một thanh bảo kiếm không vỏ, khi nó muốn vung lên chém về chỗ nào đó, thì chắc chắn sẽ mang đến hủy diệt và máu tanh không thể tránh né, hơn nữa, cũng không ai có thể ngăn cản.
Lôi Đằng Phong ngẩn ra, hắn thân là Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng, nên tất nhiên cũng có thể suy nghĩ cẩn thận ra trọng điểm trong chuyện này. Chỉ là, hắn không rõ, tại sao Mặc Tu Nghiêu phải chọn quyết liệt với Đại Sở vào lúc này, lúc trước, khi Mặc gia quân giãy dụa trên sa trường, lại bị Mặc Cảnh Kỳ đâm dao găm ở sau lưng, Mặc Tu Nghiêu không phát tác, sau khi Diệp Ly rớt xuống vách núi, mặc dù Mặc Tu Nghiêu giết bảy ngàn tướng sĩ, chiếm Tây Bắc, nhưng cũng không chân chính phát tác. Ngay cả khi Mặc Cảnh Kỳ hạ chỉ tước đoạt Vương vị của hắn ta, thì hắn ta cũng không để ý tới, nhưng hôm nay. . . Nhìn trận thế trước mắt, Lôi Đằng Phong cũng hiểu, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu đã không muốn nhẫn nại tiếp nữa. Là bởi vì Từ gia sao? Nhìn thần sắc bình tĩnh của đám người Từ gia đang ngồi đối diện. Từ Thanh Vân tiên sinh tóc bạc trắng đến Ngũ công tử Từ gia nhỏ tuổi nhất, bọn họ đều có khí chất bất phàm, nhân trung tuấn kiệt. Nhưng nếu như nói, vì bọn họ, nên Mặc Tu Nghiêu mới chính thức trở mặt với Mặc Cảnh Kỳ, thì cũng không thể giải thích được hết, dù sao người Từ gia cũng đã đến Tây Bắc được một thời gian dài rồi.
Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Mặc Tu Nghiêu nói rất đúng, quả nhiên Mặc Cảnh Kỳ là tên ngu ngốc, hắn ta đã trúng kế của Mặc Tu Nghiêu rồi. Mặc Tu Nghiêu đang chờ chính hắn ta gây khó dễ trước!" Lấy ngạo khí của Mặc gia quân, bị Mặc Cảnh Kỳ nhục nhã như vậy mà không chống lại, thì mới không đúng.
Trong tiếng chửi bậy ồn ào, Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh giơ tay lên, lập tức tiếng chửi bậy của tướng sĩ Mặc gia quân ở phía dưới đều dừng lại. Tất cả mọi người nhìn Mặc Tu Nghiêu đang từ từ đứng lên, còn có Diệp Ly cũng cùng đứng dậy theo hắn. Hai người đứng sóng vai với nhau, cao cao tại thượng, đột nhiên, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác phải ngước nhìn. Mặc Tu Nghiêu mang theo nụ cười lãnh đạm nhìn Thượng thư bộ Lễ đã tức giận đến xanh mặt, sau đó ánh mắt quét qua trên người Mặc Cảnh Lê. Đột nhiên, trong lòng Mặc Cảnh Lê căng thẳng, chăm chú nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, bàn tay đặt sau lưng cũng lặng lẽ nắm chặt. Mặc Tu Nghiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu nói: "Mặc Cảnh Kỳ muốn nói gì, Bản vương rất rõ ràng, thật đúng lúc, hôm nay, tất cả mọi người đều ở đây, Bản vương cũng có một ít lời muốn nói. Ngươi nghe xong, liền mang không sót một chữ về cho Mặc Cảnh Kỳ cho Bản vương."
Ở phía sau, Trác Tĩnh cầm một cuộn lụa minh hoàng đi lên, Mặc Tu Nghiêu tiện tay cầm lấy nhìn một chút, sau đó cũng không để ý gì, liền tiện tay ném xuống, nói: "Phượng Tam, đọc!"
Vốn còn đang uống rượu với Trương Khởi Lan, Phượng Tam liền nhảy lên, tà áo đỏ tuyệt diễm xoay một vòng trên không trung như một đám mây hồng bay xuống trong đại điện, cầm trong tay chính là tấm lụa màu vàng sáng kia.
"Mặc Cảnh Kỳ ngu ngốc vô đạo, mưu hại trung lương. Thân là Đế vương, nhưng không nghĩ đến sự yên bình của xã tắc, trước, cấu kết với địch quốc, mưu hại Tiền Định Vương Mặc Tu Văn, khiến Tiên Vương chết đột ngột ở biên quan, mấy vạn Mặc gia quân vô tội phải táng thân. Sau, cấu kết với địch quốc, muốn đẩy Mặc gia quân và Bản vương vào chỗ chết. Hoàng thất Đại Sở, trước có thù giết cha thí huynh, sau có hận hãm hại vu khống với Mặc gia quân. Nhiều thế hệ Mặc gia quân thần phục Đại Sở trăm chết không hối, nay phải chịu nhục nhã và mối hận này, làm cho tổ tiên hổ thẹn, anh linh khó an. Đến đây, lấy Hồng Nhạn quan làm biên giới, Mặc gia quân và Đại Sở chia lãnh thổ ra thống trị, ân đoạn nghĩa tuyệt!" Hình như khi đọc lên những lời trong tấm lụa, trong giọng đọc của Phượng Chi Dao cũng mang theo nội lực của mình. Không nói trên cổng thành đang yên lặng, ngay cả trên đường phố ồn ào ở phía xa cũng trở nên yên lặng trong nháy mắt. Lập tức, giọng đọc trầm ổn rõ ràng của Phượng Chi Dao như vang vọng hơn nửa thành Nhữ Dương.
"Hoàng thất Đại Sở giết phụ huynh (Phụ Vương+huynh trưởng) ta, nhục nhã anh liệt của ta. Đến đây, Bản vương và hoàng thất Đại Sở ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!" Cuối cùng, giọng nói của Mặc Tu Nghiêu quanh quẩn trên cả bầu trời thành Nhữ Dương. Trên cổng thành, tướng sĩ Mặc gia quân đứng dậy hô to "Vương gia anh minh". Ở một bên, ánh mắt Mặc Cảnh Lê phức tạp khó phân biệt, còn sắc mặt Thượng thư bộ Lễ đang xanh mét, lúc này, đã trắng bệch, lảo đảo muốn ngã.
/447
|