Lôi đài được bày ở bên đường, đối diện chéo với Ngưng Hương các, Diệp Ly đi tới, xa xa đã thấy một thanh đoản kiếm gắn đầy bảo thạch bày ở giữa lôi đài. Nếu không phải đối phương thật sự có lòng tin rất lớn vào tài bắn cung của mình, thì chính là có tiền mà lại không biết dùng để làm gì. Không nói tới rốt cuộc cây đao này như thế nào, chỉ nói riêng cái chuôi đao này và các loại hồng bảo thạch, ngọc bích, ngọc lục bảo khảm trên vỏ đao thôi, thì chỉ riêng bảo thạch trên vỏ đao đã có thể nói là giá trị liên thành rồi.
“Tần Phong.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.
Tần Phong đi theo phía sau tiến lên, thấp giọng nói: “Vương phi có gì phân phó?” Diệp Ly nhìn thoáng qua nam tử trung niên mặc trang phục võ sĩ Bắc Nhung trên đài, nói: “Điều tra thêm về lai lịch của người này.”
Tần Phong nhìn người trên đài một cái, rồi gật đầu nói: “Tuân lệnh.”
Ba người đang đứng ở phía sau đám người, thì trên khán đài, Vân Đình đã nhảy lên lôi đài, ngạo nghễ nhìn nam tử Bắc Nhung kia nói: “Ngươi nói đi, cách thức thi đấu của lôi đài này là gì?” Nam tử Bắc Nhung kia đánh giá trên dưới Vân Đình một cái, cười nói: “Vị công tử này trắng trẻo như vậy, mà cũng muốn lên so tài trên lôi đài sao? Coi chừng ngay cả cung cũng kéo không ra đó. Cường cung (là loại cung lớn, cao hơn người, muốn kéo được dây cung thì phải dùng lực thật mạnh) của Bắc Nhung chúng ta cũng không giống như của Đại Sở các ngươi.” Vân Đình cười lạnh một tiếng, nói: “Không thi đấu thì Bản công tử lên đài làm cái gì chứ? Nói chuyện phiếm với ngươi à?” Rồi đi tới chỗ đặt cung tên, tiện tay cầm lấy một cây cung và tên, trở tay chính là một mũi tên bắn về phía một cây cột bên góc trên lôi đài, chỉ nghe “vụt” một tiếng, mũi tên đã cắm sâu vào cây cột tới ba phân. Khách xem ở phía dưới cũng lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nam tử Bắc Nhung cũng vỗ tay, cười nói: “Tuyệt, không nghĩ tới vị công tử này còn là một cao thủ, đã như vậy, chúng ta bắt đầu đi.”
Vân Đình hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn cung tên trong tay mình, cũng không trả lời đối phương. Nam tử Bắc Nhung kia cũng không để ý, chỉ cười nói: “Quy tắc rất đơn giản. Tại hạ nghe nói Trung Nguyên các ngươi được gọi là cái gì mà thiện xạ như thần, bách phát bách trúng. Người Bắc Nhung chúng ta không thích những thứ phong nhã kia, cho dù là thiện xạ đi nữa. Mời công tử nhìn bên kia.” Nhìn theo phương hướng mà ngón tay của hắn chỉ, thì thấy ở cách lôi đài khoảng bảy tám chục bước có một cây đại thụ cao to. Lúc này trên cành cây được treo rất nhiều sợi tơ, cuối mỗi sợi tơ đều treo một đồng tiền. Lúc này đã là ban đêm, cho dù cả đường được chiếu sáng như ban ngày bởi những ngọn đèn dầu nhưng mà rốt cuộc cũng không thể bằng được ánh sáng mặt trời vào ban ngày. Nếu như không nhìn kỹ thì căn bản cũng không thể nhìn rõ được cả sợi tơ treo đồng tiền. Gió đêm thổi tới làm cho những đồng tiền đung đưa theo gió, thỉnh thoảng chạm vào nhau tạo nên những tiếng vang thanh thúy, chỉ nghe nam tử kia nói: “Phía trên cây này, có tổng cộng ba mươi đồng tiền, chỉ cần công tử bắn chúng rớt xuống hết, thì chuôi đao này sẽ thuộc về công tử. Công tử chỉ có thời gian nửa nén hương và mười mũi tên.” Nói cách khác phải dùng mười mũi tên bắn rớt hết ba mươi đồng tiền trong thời gian nửa nén hương.
“Vân Đình. . . . . .” Dưới đài, Trần Vân nhíu nhíu mày, bàn về bắn cung, thì hắn cũng không thua kém Vân Đình, nhưng chính hắn cũng thấy, muốn dùng mười mũi tên bắn rớt hết ba mươi đồng tiền này xuống là chuyện không thể làm được. Những đồng tiền này được treo không đồng đều, chằng chịt đan xen vào nhau, muốn bắn rơi những đồng tiền này cùng một lúc thì có thể nghĩ được là khó đến như thế nào. So với cái gọi là thiện xạ, thì độ khó như vậy đã cao hơn không biết bao nhiêu lần. Vân Đình nhìn chằm chằm đại thụ cách xa hơn mấy chục bước kia một lát, hừ lạnh một tiếng, rồi giơ tay lên lắp tên, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, mũi tên thoát khỏi dây cung, bay về phía đồng tiền trên cây. Chỉ nghe mấy tiếng thanh thúy vang lên, một đồng tiền đã bị xuyên qua giữa, mũi tên mang theo xung lực khổng lồ làm cho đồng tiền bị vỡ thành mấy mảnh rơi xuống trên mặt đất, nhưng mũi tên kia cũng không dừng lại, mà bắn đứt một sợi tơ treo đồng tiền khác, rồi mới cắm vào trong thân cây.
“Tuyệt!” Người xem dưới đài không thể không trầm trồ khen ngợi một lần nữa. Trời tối như vậy mà còn có thể bắn một mũi tên trúng hai đồng tiền, kỹ thuật bắn tên như vậy cũng tuyệt đối không thua kém cái gọi là thiện xạ. Nhưng sắc mặt của nam tử Bắc Nhung đứng trên lôi đài lại không lộ ra vẻ kinh ngạc, trên đài, Vân Đình và Trần Vân cũng không nói chuyện. Những người am hiểu bắn cung đều hiểu rằng, bắn tên như vậy thì càng về phía sau sẽ càng khó, tài bắn cung của Vân Đình khá tốt nhưng cũng chưa chắc bắn rớt được hết ba mươi đồng tiền này. Thấy Vân Đình lại lắp tên và bắn trúng một lần nữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền dưới tàng cây kia.
Đợi đến khi Vân Đình bắn tới mũi tên thứ bảy và trên cây còn lại mười lăm đồng tiền, thì Tần Phong xuất hiện ở phía sau Diệp Ly lặng yên không một tiếng động, cũng làm cho Dao Cơ đi theo bên cạnh Diệp Ly sợ hết hồn. Diệp Ly nghiêng đầu nhìn Tần Phong, Tần Phong thấp giọng nói: “Người trung niên này đúng là người Bắc Nhung, nhưng lại không phải là người Bắc Nhung bình thường. Hắn là chiến tướng đắc lực dưới trướng Hách Liên Chân của Bắc Nhung, còn có danh xưng là thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung. Hơn nữa, phần thưởng mà hắn đưa ra cũng không đơn giản, đó là Bắc Nhung Vương đã ban cho hắn lúc Hách Liên Chân còn được trọng dụng. Nghe nói là Xuy Hào Đoạn Phát, vô cùng sắc bén.”
“A?” Diệp Ly nhướng mày, lại cười nói: “Cao thủ có tài bắn cung cao nhất Bắc Nhung đến Nhữ Dương bày võ đài?” Tần Phong cười nói: “Hắn tới đây bày võ đài cũng cũng không có quan hệ gì với Bắc Nhung Vương. Kể từ sau khi Hách Liên Chân không được trọng dụng nữa, thì mặc dù cũng có mấy thế lực muốn lôi kéo hắn, nhưng tất cả cũng đều bị hắn cự tuyệt, thậm chí ngay cả chức vị vốn có ở trong quân mà hắn cũng không cần, cho nên hiện tại hắn chỉ là một dân chúng bình thường, chỉ cần hắn không phạm vào vương pháp của các quốc gia, thì hắn thích bày lôi đài ở chỗ nào, người khác đều không có quyền xen vào.” Bởi vì Thế tử mới sinh ra, nên khi thành Nhữ Dương phát thiếp mời cũng đã tuyên bố là, hoan nghênh tất cả mọi người từ các quốc gia, các khu vực đến Tây Bắc trao đổi buôn bán hoặc du lịch, cho nên mấy ngày nay cũng có không ít cao thủ võ lâm trong giang hồ, du khách, thậm chí còn có cả tài tử thi nhân mở lôi đài, v..vv… để tranh tài. Dĩ nhiên nhiều hơn cả vẫn là thương nhân và du khách từ các nơi được nghe nói mà đến.
Diệp Ly quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Cho nên nói, hắn ta là người của Gia Luật Dã?”
Tần Phong gật đầu, nói: “Có thể nói là như vậy.” Diệp Ly cười lạnh, “Hay cho một cái Gia Luật Dã, còn là một Thất Vương tử Bắc Nhung!” Rõ ràng Gia Luật Dã biết Nhữ Dương là nơi đóng quân của Mặc gia quân và Hắc Vân Kỵ, nhưng lại phái một người như thế tới quấy rối. Không phải là muốn làm cho người ta biết, tài bắn cung của Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ cũng không có gì hơn cái này sao? Thấy Diệp Ly tức giận, Tần Phong thấp giọng hỏi: “Vương phi, thuộc hạ phái mấy người giải quyết hắn ta?” Yêu cầu hà khắc như vậy thì cho dù là Kỳ Lân cũng không có nhiều người có thể làm được, nhưng may mà cũng không phải là không có. Hôm nay từ bên trong mấy trăm Kỳ Lân lựa chọn ra, thì cũng có thể nhảy ra bảy tám người ứng chiến. Nhưng mà lúc trước Bắc Nhung cũng chưa chắc còn có người khác có được thực lực như của người trước mắt này, bằng không, sao hắn còn làm được gọi là cái gì thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung chứ? Diệp Ly lắc đầu, thản nhiên nói: “Loại mặt hàng này không cần Kỳ Lân phải xuất thủ, nói không chừng Gia Luật Dã chính là nghĩ muốn xem thử để hiểu một chút về Kỳ Lân đấy?” Sao Kỳ Lân có thể để cho bất luận kẻ nào muốn gặp là gặp chứ? Nếu nói là bộ đội đặc chủng, thì vô luận với người thời đại nào cũng là danh từ thần bí. Nếu là người mà mọi người đều có thể suy đoán được sức chiến đấu của bọn họ, thì vậy còn gì là bí mật, còn gì lá bài chủ chốt chứ?
“Sợ rằng Vân Giáo Úy phải thua.” Tần Phong chỉ chỉ Vân Đình đang chuẩn bị bắn mũi tên cuối cùng ở phía trước, trên cây còn treo tới mười ba đồng tiền, vô luận Vân Đình có tài giỏi như thế nào, thì cũng không thể bắn rớt xuống hết với một mũi tên được.
Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Người trẻ tuổi bị giết đi một chút nhuệ khí thì cũng là chuyện tốt. Thua thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung, hắn cũng không oan uổng.”
Tần Phong gật gật đầu, nói: “Vương phi nói rất đúng.”
Mũi tên cuối cùng của Vân Đình rời khỏi dây cung, lại một lần bắn rớt xuống ba đồng tiền, nhưng ngay cả như vậy, thì hiển nhiên ván này, Vân Đình vẫn thua. Gương mặt tuấn tú trẻ tuổi đông lạnh như băng, trong đó còn mang theo một tia chán nản không dễ phát hiện. Nam tử Bắc Nhung kia cười nói: “Vị công tử này, ngươi đã thua. Năm mươi lượng.” Vân Đình trầm mặt móc ra năm mươi lượng bạc từ trong ngực đưa cho nam tử Bắc Nhung kia, rồi xoay người nhảy xuống lôi đài.
“Không biết còn có vị cao thủ nào nguyện ý lên đài thử một lần không?” Nam tử cất bạc, vẻ mặt tươi cười nói với những người đang xem ở dưới đài.
“Ngay cả Mặc gia quân cũng không làm được, thì còn có ai có thể thắng được chứ?” Trong đám người dưới đài có người lớn tiếng nói, lập tức ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người Vân Đình. Nam tử trên đài cười nói: “A? Thì ra vị tiểu ca này là tướng sĩ Mặc gia quân? Thật là thất kính. Tại hạ nghe nói Mặc gia quân đều là thần tiễn thủ trong trăm người có một, không biết còn có tướng sĩ Mặc gia quân nào nguyện ý lên đài lãnh giáo hay không ? Vị công tử này thì sao?” Từ trên cao nhìn về phía Trần Vân ở bên cạnh Vân Đình, trong giọng nói rõ ràng cũng đã có thêm mấy phần khiêu khích. Tài bắn cung của Trần Vân và Vân Đình có thể nói là chẳng phân biệt được cao thấp, lúc này lên cũng không được mà không lên cũng không được. Sắc mặt Vân Đình trầm xuống, cũng nhận ra tại mình kiêu ngạo trong một lúc mà đã làm liên lụy tới Trần Vân. Đang muốn tiến lên nói chuyện, thì lại bị Trần Vân đưa tay kéo lại, nhưng lúc Trần Vân suy nghĩ một chút, đang muốn mở miệng, thì lại nghe thấy một giọng nói thanh nhã dễ nghe truyền tới từ phía sau, “Đã như vậy, không biết Bản phi có thể thử một lần hay không? Hô Diên tướng quân của Bắc Nhung?”
Mọi người đều ngẩn ra, mới vừa rồi chỉ chú ý nhìn Vân Đình bắn tên trên đài, với lại bởi vì là buổi tối, mà Diệp Ly và Dao Cơ lại đứng ở vị trí không thu hút ở phía sau, nên mọi người ở phía trước và hai bên của lôi đài cũng không chú ý tới, trong đám người còn có hai cô gái mỹ lệ như vậy. Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Diệp Ly, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt đến trên người Diệp Ly, mà một nhóm người còn lại thì đánh giá người Bắc Nhung trên lôi đài. Người Bắc Nhung có địch ý với Đại Sở thì có thể hiểu được, cho nên lúc trước, khi người nọ khiêu khích Trần Vân, thì tất cả mọi người cũng không để trong lòng. Nhưng mà nếu như là người đã từng là Đại tướng quân danh chấn một thời tại Bắc Nhung, thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung, mà lại tới khiêu khích một tiểu tướng vô danh của Mặc gia quân, vậy thì không thể nào nói nổi nữa.
“Bái kiến Vương phi!” Trước lôi đài có gần một nửa là cư dân của thành Nhữ Dương, nhìn thấy Diệp Ly thì liền vội vàng tiến lên hành lễ và cũng nhường ra một con đường. Những người khác tự nhiên cũng hành lễ theo, mặc dù không phải là người ở dưới sự quản lý của Mặc gia quân và Định Vương phủ, nhưng người tới là khách thì cũng phải có sự tôn kính đối với chủ nhân.
Bị nhìn thấu thân phận, nam tử Bắc Nhung kia cũng ngẩn ra, lại thấy một cô gái mặc áo xanh đi ra từ trong đám người, dung mạo xinh đẹp thanh nhã, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng như bao danh môn khuê tú khác của Đại Sở, nhưng nụ cười kia lại để cho hắn cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, cười một tiếng với Diệp Ly, “Hóa ra là Định Vương phi, Vương phi nói cái gì mà Hô Diên tướng quân, tại hạ thật sự không hiểu?” Diệp Ly cười nhạt, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, thản nhiên nói: “Từng là thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung – Hô Diên Luật. Tuy nói những tên tiểu tử thủ hạ này của Bản phi có hơi không nên thân, nhưng lấy thân phận của tướng quân mà lại tự mình chỉ điểm cho bọn họ, thì cũng quá đại tài tiểu dụng rồi. Chút nữa, Bản phi phải cảm tạ hoàng tử điện hạ Bắc Nhung thật tốt mới được.” Ngụ ý, Hô Diên Luật thành danh đã lâu, lại đi khiêu khích hai tiểu tướng Mặc gia quân ở trước mặt mọi người, rõ ràng là lấy lớn hiếp nhỏ. Diệp Ly mỉm cười nhìn Hô Diên Luật, trong đôi mắt thủy linh trầm tĩnh mang theo lãnh ý nhàn nhạt, Hô Diên Luật cho là rời khỏi quân đội Bắc Nhung nhiều năm, thì sẽ không có ai có thể nhận ra hắn sao? Cho dù là người khác không nhận ra, thì hoàng tử Bắc Nhung cũng sẽ không thể không nhận ra.
Trong lòng Hô Diên Luật cả kinh, cười lớn nói: “Nếu Vương phi muốn thi đấu lôi đài, đương nhiên tại hạ rất hoan nghênh, Vương phi, xin mời.” Từ đầu đến cuối đều có ý định qua loa tách trách về thân phận của mình. Diệp Ly cũng không để ý, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái chuôi đoản đao gắn đầy bảo thạch bày ở giữa lôi đài kia, cười nói: “Vật mà Bắc Nhung Vương ban tặng, nói vậy thì tất nhiên là bất phàm, vậy Bản phi sẽ không khách khí.” Sắc mặt Hô Diên Luật trầm xuống, nói: “Vẫn chờ đến khi Vương phi thắng đã rồi nói sau.”
Lui qua một bên lấy cung tên đưa cho Diệp Ly. Cung tên dâng lên này thì Hô Diên Luật cũng không làm khó Diệp Ly, hắn cũng không phải là kẻ ngu, nếu vào lúc này làm trò trước mặt mọi người lấy ra một cây cường cung mà ngay cả đại hán vạm vỡ kéo ra cũng khó khăn, thì chỉ biết sẽ bị cho rằng là cố ý khi dễ làm khó Định Vương phi thân là nữ nhi. Như vậy còn không bằng chọn ra một cây cung thích hợp mà vẫn thua mình thì tốt hơn. Hô Diên Luật tuyệt đối tự tin với tài bắn cung của mình, đương nhiên sẽ không tin cô gái nhu nhược uyển chuyển hàm xúc trước mắt này là thần tiễn thủ bách phát bách trúng. Hắn cũng đã được nghe nói chuyện năm đó Định Vương phi dùng một mũi tên dọa công chúa Lăng Vân khóc, nhưng theo hắn thấy, thì khi đó ngay cả có bắn tên đi nữa thì Định Vương phi chỉ có thể được gọi là miễn cưỡng.
Thần sắc Diệp Ly thong dong nhận lấy cung tên mà Hô Diên Luật đưa tới, thử một chút, nhàn nhạt cười nói: “Cung tốt.”
Hô Diên Luật ngạo nghễ nói: “Bắc Nhung ta làm ra thì đương nhiên là cung tốt.”
Những đồng tiền đã được treo lại trên cây cách hơn mấy chục bước, Hô Diên Luật nói: “Vương phi có thể đến gần một chút nữa rồi bắn.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Đa tạ ý tốt của Hô Diên tướng quân.” Nếu là người khác thì nói không chừng thật sự sẽ tiếp nhận ý tốt của Hô Diên Luật, nhưng mà Diệp Ly thì lại biết, bắn tên cũng không phải càng gần thì càng dễ. Tỷ như tình hình bây giờ, nếu trực tiếp đứng dưới tàng cây thì đừng nói ngươi là thần tiễn thủ trong trăm người có một, mà ngay cả ngươi chính là trong ngàn người mới tìm được một, thì cũng tuyệt đối không có cách nào bắn rớt hết tất cả đồng tiền xuống.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Ly bình tĩnh đưa tay cầm lấy ba mũi tên, khoác lên trên vai, kéo cung. Mọi người nhao nhao hít một ngụm khí, Định Vương phi lại muốn bắn ra ba mũi tên cùng một lúc. Chỉ thấy Diệp Ly thuần thục kéo cung ra, hơi động nhắm một chút, sau đó buông tay không chút do dự. Chỉ nghe tiếng mũi tên phá không mà đi, dưới ngọn đèn dầu, ba vệt sáng màu bạc bắn nhanh về phía cây đại thụ ở nơi xa. Sau đó liền nghe thấy một chuỗi tiếng vang thanh thúy của đồng tiền rơi xuống đất. Trên tay của Diệp Ly lại không dừng lại chút nào, thậm chí ngay cả đi xem rốt cuộc ba mũi tên đầu bắn trúng bao nhiêu cũng không có, mà lại trở tay cầm lấy ba mũi tên khác lắp vào dây cung và kéo cung một lần nữa, bắn ——
Lại một chuỗi tiếng vang thanh thúy, ngay cả khi còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, thì lại thấy Diệp Ly đã kéo cung lần nữa, lần này, thân hình của nàng xoay một vòng, ngồi xổm dưới đất bắn ra ba mũi tên từ dưới lên.
Chỉ trong chốc lát, mười mũi tên cũng chỉ còn lại có một mũi, mọi người nhìn lại dưới đại thụ kia, trên cây còn treo năm đồng tiền. Trong lòng của không ít người đã âm thầm sốt ruột theo Diệp Ly, nhưng mà, vô luận trận chiến này thắng hay thua, thì đều tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi tài bắn cung của Mặc gia quân nữa.
Trong một sương phòng của Ngưng Hương các cách đó không xa, cửa sổ mở rộng ra lại vừa vặn nhìn rõ được lôi đài phía dưới. Hai người nam tử ngồi đối diện nhau, nhìn về lôi đài phía dưới, thần sắc đều hơi phức tạp khó phân biệt, “Lê Vương, ngươi nói. . . mũi tên cuối cùng này của Định Vương phi sẽ như thế nào?” Mặc Cảnh Lê ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén, lạnh lùng nói: “Diệp Ly thắng hay thua có quan hệ gì với Bản vương? Danh tiếng của Mặc gia quân cũng không phải là của Bản vương, thanh bảo đao Khiếu Nguyệt kia cũng không phải là của Bản vương.” Nghe vậy, Gia Luật Dã cũng không thể không lắc đầu thở dài, rồi nói: “Phúc khí của Định Vương thật là tốt a, nếu có được cô gái như thế làm vợ, thì quả nhiên là hạnh phúc nhân gian.”
Xoảng! Chén rượu trong tay Mặc Cảnh Lê được đặt mạnh lên trên mặt bàn, đến nổi bầu rượu và cái đĩa trên bàn cũng rung lên theo.
Gia Luật Dã mỉm cười nhìn thần sắc âm trầm như mây đen giăng đầy trời của Mặc Cảnh Lê, mỉm cười nói: “Lại nói Định Vương phi lại vốn là vị hôn thê được tiên hoàng Đại Sở chỉ định cho Lê Vương, thật đáng tiếc a. . .”
Răng rắc. . . Chén rượu trong tay Mặc Cảnh Lê lên tiếng mà vỡ ra, chỉ để lại những mảnh nhỏ đầy tay.
Trong một gian phòng khác, Lôi Đằng Phong và Trấn Nam Vương cũng chú ý tới lôi đài đối diện. Lôi Đằng Phong mỉm cười khen: “Không nghĩ tới Định Vương phi lại tiến bộ thần tốc như thế, còn nhớ hai năm trước ngay cả kéo cung mà Định Vương phi cũng còn chưa thành thạo nữa. Phụ Vương, người cảm thấy, ai sẽ thắng?” Trấn Nam Vương lại giống như không nghe thấy, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm cô gái mặc áo xanh trên lôi đài, trong mắt chớp động lên ánh sáng kỳ dị. Lôi Đằng Phong thấy thế cũng không nói nhiều nữa, trong đôi mắt an tĩnh cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trên lôi đài, Hô Diên Luật nhìn chằm chằm cô gái mặc áo xanh trước mắt, lại vừa che giấu đi khiếp sợ ở trong lòng, “Định Vương phi, đây là mũi tên cuối cùng rồi.”
Diệp Ly khẽ mỉm cười, ung dung lấy mũi tên ra, lần này nàng lại không gấp gáp, mà là thong thả ung dung lắp tên rồi nhắm. Tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngừng thở nhìn mấy đồng tiền còn sót lại trên cây kia. Chỉ thấy Diệp Ly đột nhiên nhún chân một cái, phi thân lên, ngừng lại một chút ở phía sau bàn, sau đó, cả người nhảy lên phía trước, đồng thời, kéo cung thật nhanh khi đang ở trong không trung, bắn ra một mũi tên. Sưu ——
Mũi tên vụt qua cắm thẳng vào trên cây đại thụ, tất cả mọi người dại ra nhìn cây đại thụ trống trơn trước mắt, những tiền đồng vốn được treo đung đưa trên cây đã biến mất hoàn toàn, người tinh mắt sẽ nhìn thấy được mấy sợi tơ dài ngắn không bằng nhau vẫn còn treo trên cành cây. Mũi tên cuối cùng của Định Vương phi đã không cắt đứt những sợi tơ vô cùng mỏng manh ấy, tài bắn cung và nhãn lực như thế thì làm sao mà không khiến cho người ta kinh sợ và giật mình được chứ? Diệp Ly quay đầu lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Hô Diên Luật, nhàn nhạt cười nói: “Quy tắc vẫn như vậy, nếu Hô Diên tướng quân có thể làm được như vậy, thì Bản Phi sẽ chịu thua!”
Mọi người ồ lên, lúc trước là Hô Diên Luật bày lôi đài khiêu chiến với mọi người, nhưng tình huống bây giờ thì lại ngược lại, Định Vương phi khiêu chiến cao thủ đệ nhất Bắc Nhung Hô Diên Luật này ở trước mặt mọi người. Mọi người dưới đài nghị luận rối rít, Vân Đình mới vừa rồi còn mặt lạnh, lúc này lại hưng phấn dị thường, “Sao, Hô Diên tướng quân? Đừng nói là ngươi không dám nhận khiêu chiến của Vương phi chúng ta đi?”
Sắc mặt Hô Diên Luật xanh mét, thật sự là hắn không dám. Hô Diên Luật có thể được xưng là cao thủ đệ nhất Bắc Nhung thì đương nhiên là phải có công phu chân chính. Nếu để cho hắn một ít thời gian, thì có lẽ hắn cũng có thể làm được giống như cách thức mới vừa rồi của Diệp Ly, nhưng bây giờ thì lại không thể. Hắn có thể bảo đảm bắn rơi tất cả đồng tiền trong vòng mười mũi tên, nhưng không cách nào khống chế ba mũi tên cùng một lúc bắn rơi bảy tám đồng thậm chí là nhiều hơn. Mà hiển nhiên Diệp Ly đã nhận ra điểm này, cho nên mới đưa ra cho hắn vấn đề khó khăn như vậy.
“Hô Diên tướng quân?” Diệp Ly mỉm cười nhắc nhở.
“Tại hạ nhận thua!” Hô Diên Luật cắn răng nói, lập tức nhấc lên một mảnh hư thanh. Diệp Ly đi tới giữa lôi đài, cầm lấy đoản đao được gắn đầy bảo thạch đặt ở trên bàn, mở ra, một cổ hàn khí lập tức đập vào mặt. Ánh sáng tỏa ra từ thân đao chiếu lên người, lưỡi đao sắc bén mà âm hàn lại càng biểu hiện ra chuôi đao này từng uống vô số máu. Diệp Ly vung tay lên, cái bàn đặt đao ở trước mặt lập tức bị chia năm xẻ bảy. Diệp Ly cất đao vào bao, khen: “Quả nhiên là đao tốt. Như vậy, tạ ơn Hô Diên tướng quân.”
Nhìn bảo đao bị Diệp Ly cất vào trong tay áo, sắc mặt Hô Diên Luật âm trầm, nhưng cũng không thể nói gì nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Ly mang theo bảo đao mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đi xuống lôi đài, rồi nhanh nhẹn rời đi.
“Tần Phong.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.
Tần Phong đi theo phía sau tiến lên, thấp giọng nói: “Vương phi có gì phân phó?” Diệp Ly nhìn thoáng qua nam tử trung niên mặc trang phục võ sĩ Bắc Nhung trên đài, nói: “Điều tra thêm về lai lịch của người này.”
Tần Phong nhìn người trên đài một cái, rồi gật đầu nói: “Tuân lệnh.”
Ba người đang đứng ở phía sau đám người, thì trên khán đài, Vân Đình đã nhảy lên lôi đài, ngạo nghễ nhìn nam tử Bắc Nhung kia nói: “Ngươi nói đi, cách thức thi đấu của lôi đài này là gì?” Nam tử Bắc Nhung kia đánh giá trên dưới Vân Đình một cái, cười nói: “Vị công tử này trắng trẻo như vậy, mà cũng muốn lên so tài trên lôi đài sao? Coi chừng ngay cả cung cũng kéo không ra đó. Cường cung (là loại cung lớn, cao hơn người, muốn kéo được dây cung thì phải dùng lực thật mạnh) của Bắc Nhung chúng ta cũng không giống như của Đại Sở các ngươi.” Vân Đình cười lạnh một tiếng, nói: “Không thi đấu thì Bản công tử lên đài làm cái gì chứ? Nói chuyện phiếm với ngươi à?” Rồi đi tới chỗ đặt cung tên, tiện tay cầm lấy một cây cung và tên, trở tay chính là một mũi tên bắn về phía một cây cột bên góc trên lôi đài, chỉ nghe “vụt” một tiếng, mũi tên đã cắm sâu vào cây cột tới ba phân. Khách xem ở phía dưới cũng lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nam tử Bắc Nhung cũng vỗ tay, cười nói: “Tuyệt, không nghĩ tới vị công tử này còn là một cao thủ, đã như vậy, chúng ta bắt đầu đi.”
Vân Đình hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn cung tên trong tay mình, cũng không trả lời đối phương. Nam tử Bắc Nhung kia cũng không để ý, chỉ cười nói: “Quy tắc rất đơn giản. Tại hạ nghe nói Trung Nguyên các ngươi được gọi là cái gì mà thiện xạ như thần, bách phát bách trúng. Người Bắc Nhung chúng ta không thích những thứ phong nhã kia, cho dù là thiện xạ đi nữa. Mời công tử nhìn bên kia.” Nhìn theo phương hướng mà ngón tay của hắn chỉ, thì thấy ở cách lôi đài khoảng bảy tám chục bước có một cây đại thụ cao to. Lúc này trên cành cây được treo rất nhiều sợi tơ, cuối mỗi sợi tơ đều treo một đồng tiền. Lúc này đã là ban đêm, cho dù cả đường được chiếu sáng như ban ngày bởi những ngọn đèn dầu nhưng mà rốt cuộc cũng không thể bằng được ánh sáng mặt trời vào ban ngày. Nếu như không nhìn kỹ thì căn bản cũng không thể nhìn rõ được cả sợi tơ treo đồng tiền. Gió đêm thổi tới làm cho những đồng tiền đung đưa theo gió, thỉnh thoảng chạm vào nhau tạo nên những tiếng vang thanh thúy, chỉ nghe nam tử kia nói: “Phía trên cây này, có tổng cộng ba mươi đồng tiền, chỉ cần công tử bắn chúng rớt xuống hết, thì chuôi đao này sẽ thuộc về công tử. Công tử chỉ có thời gian nửa nén hương và mười mũi tên.” Nói cách khác phải dùng mười mũi tên bắn rớt hết ba mươi đồng tiền trong thời gian nửa nén hương.
“Vân Đình. . . . . .” Dưới đài, Trần Vân nhíu nhíu mày, bàn về bắn cung, thì hắn cũng không thua kém Vân Đình, nhưng chính hắn cũng thấy, muốn dùng mười mũi tên bắn rớt hết ba mươi đồng tiền này xuống là chuyện không thể làm được. Những đồng tiền này được treo không đồng đều, chằng chịt đan xen vào nhau, muốn bắn rơi những đồng tiền này cùng một lúc thì có thể nghĩ được là khó đến như thế nào. So với cái gọi là thiện xạ, thì độ khó như vậy đã cao hơn không biết bao nhiêu lần. Vân Đình nhìn chằm chằm đại thụ cách xa hơn mấy chục bước kia một lát, hừ lạnh một tiếng, rồi giơ tay lên lắp tên, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, mũi tên thoát khỏi dây cung, bay về phía đồng tiền trên cây. Chỉ nghe mấy tiếng thanh thúy vang lên, một đồng tiền đã bị xuyên qua giữa, mũi tên mang theo xung lực khổng lồ làm cho đồng tiền bị vỡ thành mấy mảnh rơi xuống trên mặt đất, nhưng mũi tên kia cũng không dừng lại, mà bắn đứt một sợi tơ treo đồng tiền khác, rồi mới cắm vào trong thân cây.
“Tuyệt!” Người xem dưới đài không thể không trầm trồ khen ngợi một lần nữa. Trời tối như vậy mà còn có thể bắn một mũi tên trúng hai đồng tiền, kỹ thuật bắn tên như vậy cũng tuyệt đối không thua kém cái gọi là thiện xạ. Nhưng sắc mặt của nam tử Bắc Nhung đứng trên lôi đài lại không lộ ra vẻ kinh ngạc, trên đài, Vân Đình và Trần Vân cũng không nói chuyện. Những người am hiểu bắn cung đều hiểu rằng, bắn tên như vậy thì càng về phía sau sẽ càng khó, tài bắn cung của Vân Đình khá tốt nhưng cũng chưa chắc bắn rớt được hết ba mươi đồng tiền này. Thấy Vân Đình lại lắp tên và bắn trúng một lần nữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền dưới tàng cây kia.
Đợi đến khi Vân Đình bắn tới mũi tên thứ bảy và trên cây còn lại mười lăm đồng tiền, thì Tần Phong xuất hiện ở phía sau Diệp Ly lặng yên không một tiếng động, cũng làm cho Dao Cơ đi theo bên cạnh Diệp Ly sợ hết hồn. Diệp Ly nghiêng đầu nhìn Tần Phong, Tần Phong thấp giọng nói: “Người trung niên này đúng là người Bắc Nhung, nhưng lại không phải là người Bắc Nhung bình thường. Hắn là chiến tướng đắc lực dưới trướng Hách Liên Chân của Bắc Nhung, còn có danh xưng là thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung. Hơn nữa, phần thưởng mà hắn đưa ra cũng không đơn giản, đó là Bắc Nhung Vương đã ban cho hắn lúc Hách Liên Chân còn được trọng dụng. Nghe nói là Xuy Hào Đoạn Phát, vô cùng sắc bén.”
“A?” Diệp Ly nhướng mày, lại cười nói: “Cao thủ có tài bắn cung cao nhất Bắc Nhung đến Nhữ Dương bày võ đài?” Tần Phong cười nói: “Hắn tới đây bày võ đài cũng cũng không có quan hệ gì với Bắc Nhung Vương. Kể từ sau khi Hách Liên Chân không được trọng dụng nữa, thì mặc dù cũng có mấy thế lực muốn lôi kéo hắn, nhưng tất cả cũng đều bị hắn cự tuyệt, thậm chí ngay cả chức vị vốn có ở trong quân mà hắn cũng không cần, cho nên hiện tại hắn chỉ là một dân chúng bình thường, chỉ cần hắn không phạm vào vương pháp của các quốc gia, thì hắn thích bày lôi đài ở chỗ nào, người khác đều không có quyền xen vào.” Bởi vì Thế tử mới sinh ra, nên khi thành Nhữ Dương phát thiếp mời cũng đã tuyên bố là, hoan nghênh tất cả mọi người từ các quốc gia, các khu vực đến Tây Bắc trao đổi buôn bán hoặc du lịch, cho nên mấy ngày nay cũng có không ít cao thủ võ lâm trong giang hồ, du khách, thậm chí còn có cả tài tử thi nhân mở lôi đài, v..vv… để tranh tài. Dĩ nhiên nhiều hơn cả vẫn là thương nhân và du khách từ các nơi được nghe nói mà đến.
Diệp Ly quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Cho nên nói, hắn ta là người của Gia Luật Dã?”
Tần Phong gật đầu, nói: “Có thể nói là như vậy.” Diệp Ly cười lạnh, “Hay cho một cái Gia Luật Dã, còn là một Thất Vương tử Bắc Nhung!” Rõ ràng Gia Luật Dã biết Nhữ Dương là nơi đóng quân của Mặc gia quân và Hắc Vân Kỵ, nhưng lại phái một người như thế tới quấy rối. Không phải là muốn làm cho người ta biết, tài bắn cung của Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ cũng không có gì hơn cái này sao? Thấy Diệp Ly tức giận, Tần Phong thấp giọng hỏi: “Vương phi, thuộc hạ phái mấy người giải quyết hắn ta?” Yêu cầu hà khắc như vậy thì cho dù là Kỳ Lân cũng không có nhiều người có thể làm được, nhưng may mà cũng không phải là không có. Hôm nay từ bên trong mấy trăm Kỳ Lân lựa chọn ra, thì cũng có thể nhảy ra bảy tám người ứng chiến. Nhưng mà lúc trước Bắc Nhung cũng chưa chắc còn có người khác có được thực lực như của người trước mắt này, bằng không, sao hắn còn làm được gọi là cái gì thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung chứ? Diệp Ly lắc đầu, thản nhiên nói: “Loại mặt hàng này không cần Kỳ Lân phải xuất thủ, nói không chừng Gia Luật Dã chính là nghĩ muốn xem thử để hiểu một chút về Kỳ Lân đấy?” Sao Kỳ Lân có thể để cho bất luận kẻ nào muốn gặp là gặp chứ? Nếu nói là bộ đội đặc chủng, thì vô luận với người thời đại nào cũng là danh từ thần bí. Nếu là người mà mọi người đều có thể suy đoán được sức chiến đấu của bọn họ, thì vậy còn gì là bí mật, còn gì lá bài chủ chốt chứ?
“Sợ rằng Vân Giáo Úy phải thua.” Tần Phong chỉ chỉ Vân Đình đang chuẩn bị bắn mũi tên cuối cùng ở phía trước, trên cây còn treo tới mười ba đồng tiền, vô luận Vân Đình có tài giỏi như thế nào, thì cũng không thể bắn rớt xuống hết với một mũi tên được.
Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Người trẻ tuổi bị giết đi một chút nhuệ khí thì cũng là chuyện tốt. Thua thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung, hắn cũng không oan uổng.”
Tần Phong gật gật đầu, nói: “Vương phi nói rất đúng.”
Mũi tên cuối cùng của Vân Đình rời khỏi dây cung, lại một lần bắn rớt xuống ba đồng tiền, nhưng ngay cả như vậy, thì hiển nhiên ván này, Vân Đình vẫn thua. Gương mặt tuấn tú trẻ tuổi đông lạnh như băng, trong đó còn mang theo một tia chán nản không dễ phát hiện. Nam tử Bắc Nhung kia cười nói: “Vị công tử này, ngươi đã thua. Năm mươi lượng.” Vân Đình trầm mặt móc ra năm mươi lượng bạc từ trong ngực đưa cho nam tử Bắc Nhung kia, rồi xoay người nhảy xuống lôi đài.
“Không biết còn có vị cao thủ nào nguyện ý lên đài thử một lần không?” Nam tử cất bạc, vẻ mặt tươi cười nói với những người đang xem ở dưới đài.
“Ngay cả Mặc gia quân cũng không làm được, thì còn có ai có thể thắng được chứ?” Trong đám người dưới đài có người lớn tiếng nói, lập tức ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người Vân Đình. Nam tử trên đài cười nói: “A? Thì ra vị tiểu ca này là tướng sĩ Mặc gia quân? Thật là thất kính. Tại hạ nghe nói Mặc gia quân đều là thần tiễn thủ trong trăm người có một, không biết còn có tướng sĩ Mặc gia quân nào nguyện ý lên đài lãnh giáo hay không ? Vị công tử này thì sao?” Từ trên cao nhìn về phía Trần Vân ở bên cạnh Vân Đình, trong giọng nói rõ ràng cũng đã có thêm mấy phần khiêu khích. Tài bắn cung của Trần Vân và Vân Đình có thể nói là chẳng phân biệt được cao thấp, lúc này lên cũng không được mà không lên cũng không được. Sắc mặt Vân Đình trầm xuống, cũng nhận ra tại mình kiêu ngạo trong một lúc mà đã làm liên lụy tới Trần Vân. Đang muốn tiến lên nói chuyện, thì lại bị Trần Vân đưa tay kéo lại, nhưng lúc Trần Vân suy nghĩ một chút, đang muốn mở miệng, thì lại nghe thấy một giọng nói thanh nhã dễ nghe truyền tới từ phía sau, “Đã như vậy, không biết Bản phi có thể thử một lần hay không? Hô Diên tướng quân của Bắc Nhung?”
Mọi người đều ngẩn ra, mới vừa rồi chỉ chú ý nhìn Vân Đình bắn tên trên đài, với lại bởi vì là buổi tối, mà Diệp Ly và Dao Cơ lại đứng ở vị trí không thu hút ở phía sau, nên mọi người ở phía trước và hai bên của lôi đài cũng không chú ý tới, trong đám người còn có hai cô gái mỹ lệ như vậy. Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Diệp Ly, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt đến trên người Diệp Ly, mà một nhóm người còn lại thì đánh giá người Bắc Nhung trên lôi đài. Người Bắc Nhung có địch ý với Đại Sở thì có thể hiểu được, cho nên lúc trước, khi người nọ khiêu khích Trần Vân, thì tất cả mọi người cũng không để trong lòng. Nhưng mà nếu như là người đã từng là Đại tướng quân danh chấn một thời tại Bắc Nhung, thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung, mà lại tới khiêu khích một tiểu tướng vô danh của Mặc gia quân, vậy thì không thể nào nói nổi nữa.
“Bái kiến Vương phi!” Trước lôi đài có gần một nửa là cư dân của thành Nhữ Dương, nhìn thấy Diệp Ly thì liền vội vàng tiến lên hành lễ và cũng nhường ra một con đường. Những người khác tự nhiên cũng hành lễ theo, mặc dù không phải là người ở dưới sự quản lý của Mặc gia quân và Định Vương phủ, nhưng người tới là khách thì cũng phải có sự tôn kính đối với chủ nhân.
Bị nhìn thấu thân phận, nam tử Bắc Nhung kia cũng ngẩn ra, lại thấy một cô gái mặc áo xanh đi ra từ trong đám người, dung mạo xinh đẹp thanh nhã, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng như bao danh môn khuê tú khác của Đại Sở, nhưng nụ cười kia lại để cho hắn cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, cười một tiếng với Diệp Ly, “Hóa ra là Định Vương phi, Vương phi nói cái gì mà Hô Diên tướng quân, tại hạ thật sự không hiểu?” Diệp Ly cười nhạt, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, thản nhiên nói: “Từng là thần tiễn thủ đệ nhất Bắc Nhung – Hô Diên Luật. Tuy nói những tên tiểu tử thủ hạ này của Bản phi có hơi không nên thân, nhưng lấy thân phận của tướng quân mà lại tự mình chỉ điểm cho bọn họ, thì cũng quá đại tài tiểu dụng rồi. Chút nữa, Bản phi phải cảm tạ hoàng tử điện hạ Bắc Nhung thật tốt mới được.” Ngụ ý, Hô Diên Luật thành danh đã lâu, lại đi khiêu khích hai tiểu tướng Mặc gia quân ở trước mặt mọi người, rõ ràng là lấy lớn hiếp nhỏ. Diệp Ly mỉm cười nhìn Hô Diên Luật, trong đôi mắt thủy linh trầm tĩnh mang theo lãnh ý nhàn nhạt, Hô Diên Luật cho là rời khỏi quân đội Bắc Nhung nhiều năm, thì sẽ không có ai có thể nhận ra hắn sao? Cho dù là người khác không nhận ra, thì hoàng tử Bắc Nhung cũng sẽ không thể không nhận ra.
Trong lòng Hô Diên Luật cả kinh, cười lớn nói: “Nếu Vương phi muốn thi đấu lôi đài, đương nhiên tại hạ rất hoan nghênh, Vương phi, xin mời.” Từ đầu đến cuối đều có ý định qua loa tách trách về thân phận của mình. Diệp Ly cũng không để ý, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái chuôi đoản đao gắn đầy bảo thạch bày ở giữa lôi đài kia, cười nói: “Vật mà Bắc Nhung Vương ban tặng, nói vậy thì tất nhiên là bất phàm, vậy Bản phi sẽ không khách khí.” Sắc mặt Hô Diên Luật trầm xuống, nói: “Vẫn chờ đến khi Vương phi thắng đã rồi nói sau.”
Lui qua một bên lấy cung tên đưa cho Diệp Ly. Cung tên dâng lên này thì Hô Diên Luật cũng không làm khó Diệp Ly, hắn cũng không phải là kẻ ngu, nếu vào lúc này làm trò trước mặt mọi người lấy ra một cây cường cung mà ngay cả đại hán vạm vỡ kéo ra cũng khó khăn, thì chỉ biết sẽ bị cho rằng là cố ý khi dễ làm khó Định Vương phi thân là nữ nhi. Như vậy còn không bằng chọn ra một cây cung thích hợp mà vẫn thua mình thì tốt hơn. Hô Diên Luật tuyệt đối tự tin với tài bắn cung của mình, đương nhiên sẽ không tin cô gái nhu nhược uyển chuyển hàm xúc trước mắt này là thần tiễn thủ bách phát bách trúng. Hắn cũng đã được nghe nói chuyện năm đó Định Vương phi dùng một mũi tên dọa công chúa Lăng Vân khóc, nhưng theo hắn thấy, thì khi đó ngay cả có bắn tên đi nữa thì Định Vương phi chỉ có thể được gọi là miễn cưỡng.
Thần sắc Diệp Ly thong dong nhận lấy cung tên mà Hô Diên Luật đưa tới, thử một chút, nhàn nhạt cười nói: “Cung tốt.”
Hô Diên Luật ngạo nghễ nói: “Bắc Nhung ta làm ra thì đương nhiên là cung tốt.”
Những đồng tiền đã được treo lại trên cây cách hơn mấy chục bước, Hô Diên Luật nói: “Vương phi có thể đến gần một chút nữa rồi bắn.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Đa tạ ý tốt của Hô Diên tướng quân.” Nếu là người khác thì nói không chừng thật sự sẽ tiếp nhận ý tốt của Hô Diên Luật, nhưng mà Diệp Ly thì lại biết, bắn tên cũng không phải càng gần thì càng dễ. Tỷ như tình hình bây giờ, nếu trực tiếp đứng dưới tàng cây thì đừng nói ngươi là thần tiễn thủ trong trăm người có một, mà ngay cả ngươi chính là trong ngàn người mới tìm được một, thì cũng tuyệt đối không có cách nào bắn rớt hết tất cả đồng tiền xuống.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Ly bình tĩnh đưa tay cầm lấy ba mũi tên, khoác lên trên vai, kéo cung. Mọi người nhao nhao hít một ngụm khí, Định Vương phi lại muốn bắn ra ba mũi tên cùng một lúc. Chỉ thấy Diệp Ly thuần thục kéo cung ra, hơi động nhắm một chút, sau đó buông tay không chút do dự. Chỉ nghe tiếng mũi tên phá không mà đi, dưới ngọn đèn dầu, ba vệt sáng màu bạc bắn nhanh về phía cây đại thụ ở nơi xa. Sau đó liền nghe thấy một chuỗi tiếng vang thanh thúy của đồng tiền rơi xuống đất. Trên tay của Diệp Ly lại không dừng lại chút nào, thậm chí ngay cả đi xem rốt cuộc ba mũi tên đầu bắn trúng bao nhiêu cũng không có, mà lại trở tay cầm lấy ba mũi tên khác lắp vào dây cung và kéo cung một lần nữa, bắn ——
Lại một chuỗi tiếng vang thanh thúy, ngay cả khi còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, thì lại thấy Diệp Ly đã kéo cung lần nữa, lần này, thân hình của nàng xoay một vòng, ngồi xổm dưới đất bắn ra ba mũi tên từ dưới lên.
Chỉ trong chốc lát, mười mũi tên cũng chỉ còn lại có một mũi, mọi người nhìn lại dưới đại thụ kia, trên cây còn treo năm đồng tiền. Trong lòng của không ít người đã âm thầm sốt ruột theo Diệp Ly, nhưng mà, vô luận trận chiến này thắng hay thua, thì đều tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi tài bắn cung của Mặc gia quân nữa.
Trong một sương phòng của Ngưng Hương các cách đó không xa, cửa sổ mở rộng ra lại vừa vặn nhìn rõ được lôi đài phía dưới. Hai người nam tử ngồi đối diện nhau, nhìn về lôi đài phía dưới, thần sắc đều hơi phức tạp khó phân biệt, “Lê Vương, ngươi nói. . . mũi tên cuối cùng này của Định Vương phi sẽ như thế nào?” Mặc Cảnh Lê ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén, lạnh lùng nói: “Diệp Ly thắng hay thua có quan hệ gì với Bản vương? Danh tiếng của Mặc gia quân cũng không phải là của Bản vương, thanh bảo đao Khiếu Nguyệt kia cũng không phải là của Bản vương.” Nghe vậy, Gia Luật Dã cũng không thể không lắc đầu thở dài, rồi nói: “Phúc khí của Định Vương thật là tốt a, nếu có được cô gái như thế làm vợ, thì quả nhiên là hạnh phúc nhân gian.”
Xoảng! Chén rượu trong tay Mặc Cảnh Lê được đặt mạnh lên trên mặt bàn, đến nổi bầu rượu và cái đĩa trên bàn cũng rung lên theo.
Gia Luật Dã mỉm cười nhìn thần sắc âm trầm như mây đen giăng đầy trời của Mặc Cảnh Lê, mỉm cười nói: “Lại nói Định Vương phi lại vốn là vị hôn thê được tiên hoàng Đại Sở chỉ định cho Lê Vương, thật đáng tiếc a. . .”
Răng rắc. . . Chén rượu trong tay Mặc Cảnh Lê lên tiếng mà vỡ ra, chỉ để lại những mảnh nhỏ đầy tay.
Trong một gian phòng khác, Lôi Đằng Phong và Trấn Nam Vương cũng chú ý tới lôi đài đối diện. Lôi Đằng Phong mỉm cười khen: “Không nghĩ tới Định Vương phi lại tiến bộ thần tốc như thế, còn nhớ hai năm trước ngay cả kéo cung mà Định Vương phi cũng còn chưa thành thạo nữa. Phụ Vương, người cảm thấy, ai sẽ thắng?” Trấn Nam Vương lại giống như không nghe thấy, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm cô gái mặc áo xanh trên lôi đài, trong mắt chớp động lên ánh sáng kỳ dị. Lôi Đằng Phong thấy thế cũng không nói nhiều nữa, trong đôi mắt an tĩnh cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trên lôi đài, Hô Diên Luật nhìn chằm chằm cô gái mặc áo xanh trước mắt, lại vừa che giấu đi khiếp sợ ở trong lòng, “Định Vương phi, đây là mũi tên cuối cùng rồi.”
Diệp Ly khẽ mỉm cười, ung dung lấy mũi tên ra, lần này nàng lại không gấp gáp, mà là thong thả ung dung lắp tên rồi nhắm. Tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngừng thở nhìn mấy đồng tiền còn sót lại trên cây kia. Chỉ thấy Diệp Ly đột nhiên nhún chân một cái, phi thân lên, ngừng lại một chút ở phía sau bàn, sau đó, cả người nhảy lên phía trước, đồng thời, kéo cung thật nhanh khi đang ở trong không trung, bắn ra một mũi tên. Sưu ——
Mũi tên vụt qua cắm thẳng vào trên cây đại thụ, tất cả mọi người dại ra nhìn cây đại thụ trống trơn trước mắt, những tiền đồng vốn được treo đung đưa trên cây đã biến mất hoàn toàn, người tinh mắt sẽ nhìn thấy được mấy sợi tơ dài ngắn không bằng nhau vẫn còn treo trên cành cây. Mũi tên cuối cùng của Định Vương phi đã không cắt đứt những sợi tơ vô cùng mỏng manh ấy, tài bắn cung và nhãn lực như thế thì làm sao mà không khiến cho người ta kinh sợ và giật mình được chứ? Diệp Ly quay đầu lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Hô Diên Luật, nhàn nhạt cười nói: “Quy tắc vẫn như vậy, nếu Hô Diên tướng quân có thể làm được như vậy, thì Bản Phi sẽ chịu thua!”
Mọi người ồ lên, lúc trước là Hô Diên Luật bày lôi đài khiêu chiến với mọi người, nhưng tình huống bây giờ thì lại ngược lại, Định Vương phi khiêu chiến cao thủ đệ nhất Bắc Nhung Hô Diên Luật này ở trước mặt mọi người. Mọi người dưới đài nghị luận rối rít, Vân Đình mới vừa rồi còn mặt lạnh, lúc này lại hưng phấn dị thường, “Sao, Hô Diên tướng quân? Đừng nói là ngươi không dám nhận khiêu chiến của Vương phi chúng ta đi?”
Sắc mặt Hô Diên Luật xanh mét, thật sự là hắn không dám. Hô Diên Luật có thể được xưng là cao thủ đệ nhất Bắc Nhung thì đương nhiên là phải có công phu chân chính. Nếu để cho hắn một ít thời gian, thì có lẽ hắn cũng có thể làm được giống như cách thức mới vừa rồi của Diệp Ly, nhưng bây giờ thì lại không thể. Hắn có thể bảo đảm bắn rơi tất cả đồng tiền trong vòng mười mũi tên, nhưng không cách nào khống chế ba mũi tên cùng một lúc bắn rơi bảy tám đồng thậm chí là nhiều hơn. Mà hiển nhiên Diệp Ly đã nhận ra điểm này, cho nên mới đưa ra cho hắn vấn đề khó khăn như vậy.
“Hô Diên tướng quân?” Diệp Ly mỉm cười nhắc nhở.
“Tại hạ nhận thua!” Hô Diên Luật cắn răng nói, lập tức nhấc lên một mảnh hư thanh. Diệp Ly đi tới giữa lôi đài, cầm lấy đoản đao được gắn đầy bảo thạch đặt ở trên bàn, mở ra, một cổ hàn khí lập tức đập vào mặt. Ánh sáng tỏa ra từ thân đao chiếu lên người, lưỡi đao sắc bén mà âm hàn lại càng biểu hiện ra chuôi đao này từng uống vô số máu. Diệp Ly vung tay lên, cái bàn đặt đao ở trước mặt lập tức bị chia năm xẻ bảy. Diệp Ly cất đao vào bao, khen: “Quả nhiên là đao tốt. Như vậy, tạ ơn Hô Diên tướng quân.”
Nhìn bảo đao bị Diệp Ly cất vào trong tay áo, sắc mặt Hô Diên Luật âm trầm, nhưng cũng không thể nói gì nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Ly mang theo bảo đao mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đi xuống lôi đài, rồi nhanh nhẹn rời đi.
/447
|