Ba vị công tử Từ gia quả nhiên như lời Phượng Chi Dao nói, sáng sớm ngày hôm sau đã tới thành Nhữ Dương, chỉ nhìn bọn họ một thân phong trần mỏi mệt cũng biết nhất định là đi đường suốt đêm. Điều này làm cho Mặc Tu Nghiêu vốn còn chưa nói tin tức này cho Diệp Ly âm thầm khó chịu, không có chuyện gì chạy tới nhanh như vậy làm gì? A Ly ở chỗ này cũng sẽ không chạy mất. Nhưng một chút cũng không nghĩ đến người Từ gia đã biết chuyện.
Diệp Ly còn sống là tin tức đáng vui mừng bực nào, cả nhà không có chạy đến Tây Bắc là bởi vì thế cục không cho phép, nếu không hắn còn phiền não đến thế nào.
Đối với ba vị huynh đệ đến, Diệp Ly cũng vạn phần vui mừng. Nàng gần đây rảnh rỗi vô cùng, hai vị đại phu đều không cho nàng xử lý bất kỳ công sự nào, Mặc Tu Nghiêu lại càng trầm trọng hơn, ngay cả nữ công cũng không cho nàng đụng vào, mỗi ngày trừ ăn ngủ ra cũng chỉ có thể ở trong phủ, trong vườn hoa, các nơi tản bộ, thỉnh thoảng xem một chút sách. Diệp Ly cảm thấy mình sống hai đời cũng chưa có khi nào rảnh rỗi như vậy.
Trải qua một phen sống chết, cảm giác được gặp lại thân nhân tự nhiên là không nói nên lời, vô cùng kích động và vui sướng, "Nhị ca, Tam ca. . . Ngũ đệ, các người. . . . . ."
"Ly tỷ tỷ!" Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất lại càng không kiềm chế được vui mừng, giống như ngày thường tiến lên muốn lôi kéo Diệp Ly nói chuyện. Mặc Tu Nghiêu đứng bên cạnh đưa tay tách hai người ra, nhàn nhạt cười nói: "Ngũ đệ, hiện tại thân thể A Ly ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút."
Ách? Từ Thanh Viêm phảng phất lúc này mới nhận ra biểu tỷ trước mắt đã không còn mềm mại nhẹ nhàng như ngày thường, thân hình không tính là mượt mà lại càng làm nổi bật lên cái bụng đang lúc tròn trịa kia, làm hắn không khỏi kinh hãi chân tay luống cuống tội nghiệp nhìn Diệp Ly, ngay cả chuyện Mặc Tu Nghiêu xưng hô với hắn có chút quỷ dị mà cũng quên mất. Chỉ có Từ Thanh Trạch đang ngồi là nhíu mày, nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Diệp Ly mỉm cười vỗ vỗ Từ Thanh Viêm cười nói: "Hồi lâu không gặp, Ngũ đệ cao lớn không ít. Ngồi xuống nói chuyện đã."
Nhìn Diệp Ly được Mặc Tu Nghiêu đỡ đến thủ tọa (ghế trên) ngồi xuống, Từ Thanh Viêm có chút không cam lòng nháy mắt nhìn Diệp Ly, chỉ đành phải ngồi xuống bên cạch Từ Thanh Phong . Đám con cháu Từ gia thì hắn nhỏ tuổi nhất, những người khác cho dù là Từ Thanh Bách hơn Diệp Ly nửa tuổi cũng coi như là ca ca, chỉ có hắn mới là đệ đệ của Diệp Ly. Tuổi hai người gần nhau nên từ nhỏ coi như là cùng lớn lên, tình cảm của hắn với Diệp Ly khác với các ca ca, Từ Thanh Viêm từ nhỏ đã được Diệp Ly che chở, hắn cũng không coi Diệp Ly là biểu tỷ, chỉ cảm thấy nàng chính là tỷ tỷ ruột thịt của mình. Thời điểm Từ gia rời kinh thành, cũng bởi vì Diệp Ly không thể đồng hành mà khóc rống không ngừng, thiếu chút nữa không đi theo bọn họ mà ở lại kinh thành rồi. Mặc dù Từ Thanh Viêm còn nhỏ, nhưng hắn khó chịu và bất mãn với tham muốn giữ tỷ tỷ nhà mình của Mặc Tu Nghiêu. Người này khiến cho Ly tỷ tỷ phải vất vả mệt nhọc bao nhiêu không nói, còn suýt nữa mất cả tính mạng, hiện tại lại còn dám đề phòng tiểu gia đây là có ý gì? ! Thiếu niên trả thù rất đáng sợ nha, ngay lúc này Từ Thanh Viêm liền quyết định, Mặc Tu Nghiêu không để cho hắn quấn Ly tỷ tỷ, hắn càng phải quấn lấy Ly tỷ tỷ!
Từ Thanh Viêm dùng ánh mắt không có ý tốt khiêu khích, Mặc Tu Nghiêu dĩ nhiên cũng nhận ra, mắt phượng hơi trầm xuống lạnh lùng quét Từ Thanh Viêm một cái, trong mắt hàm chứa uy hiếp. Nhưng Từ Thanh Viêm là ai chứ, há lại sẽ bị một cái ánh mắt này hù dọa? Nhíu mày hướng về phía Mặc Tu Nghiêu nhe răng cười một tiếng.
Bên này ánh mắt chém giết lợi hại, bên kia Diệp Ly và Từ Thanh Trạch, Từ Thanh Phong trò chuyện với nhau thật vui. Diệp Ly nhìn qua thấy Từ Thanh Phong giờ trở nên trầm ổn không chỉ một ít, ngạc nhiên nói: "Nhị ca, Tam ca cùng Ngũ đệ làm sao lại đi cùng nhau ?"
Từ Thanh Phong cười sang sảng nói: "Ta vốn đang ở Tây Bắc, cũng là Tiểu Ngũ, ban đầu nghe nói muội xảy ra chuyện, cả đêm một mình chạy đến Tây Bắc. Nhưng lạc đường đi đến phía nam. Vừa lúc ta tìm được liền mang theo đệ ấy tới Tây Bắc." Từ Thanh Phong nói chuyện hắn mang theo Từ Thanh Viêm, hai người ở phụ cận Hồng Châu vòng vo một hai tháng chỉ vì mang một tia hi vọng may mắn có thể tìm được Diệp Ly.
Cuối cùng gặp được Từ Thanh Trạch đang đi Hồng Châu nhậm chức, ba huynh đệ lúc này mới tụ lại cùng một chỗ. Chẳng qua tung tích của Từ Thanh Phong và Từ Thanh Viêm cũng không thích hợp để cho ngoại nhân biết, cho nên Từ Thanh Trạch ngay cả Mặc Tu Nghiêu cũng không đề cập tới. Mấy tháng này Mặc Tu Nghiêu tâm phiền ý loạn, tự nhiên cũng không để ý tới những chuyện này.
Diệp Ly cau mày nói: "Tam ca không phải là đang ở trong quân sao?" Thân phận Từ Thanh Phong đặc thù, muốn rời khỏi không thể nào không khiến cho phía trên chú ý. Điều này làm cho nàng phải hoài nghi, có phải Từ Thanh Phong đào binh hay không. Từ Thanh Phong khoát khoát tay cười nói: "Hoàng thượng cũng không thật sự muốn Từ gia chúng ta lại đi ra một võ tướng, ta chỉ nói Tiểu Ngũ rời nhà trốn đi ta muốn đi tìm hắn, không tới mấy ngày đã được phê chuẩn." Diệp Ly có chút áy náy, nói vậy Từ Thanh Phong ở trong quân nói cũng bị không ít chèn ép, không chỉ là bởi vì hắn là nhi tử Từ gia, mà còn vì hắn là biểu ca của Định Vương phi.
"Ông ngoại và cậu có khỏe không? Đại ca, Tứ ca hiện giờ đang ở nơi nào?" Diệp Ly có chút lo lắng hỏi. Những tin tức này dĩ nhiên ám vệ cũng có truyền về, nhưng tóm lại nghe người thân của mình nói như vậy lại càng cho người ta cảm giác an tâm.
Từ Thanh Trạch lạnh nhạt nói: "Tây Nam hiện giờ đang đánh giặc, lão Tứ được mời trở lại kinh thành. Đại bá có ý để cho đệ ấy và phụ thân chọn cơ hội từ quan quy ẩn. Có thể Hoàng thượng sẽ không đáp ứng. Tổ phụ và phụ thân cũng khỏe, còn Đại ca. . ." Từ Thanh Trạch khẽ nhíu mày nói: "Đại ca chỉ truyền tin tức nói đang ở Nam Phương, nhưng chúng ta cũng không rõ huynh ấy rốt cuộc đang ở nơi nào." Hành tung của công tử Thanh Trần, cho dù là ám vệ hay Thiên Nhất các cũng chưa chắc có thể nắm chắc, nếu không phải hắn nói thì ai cũng không thể xác định hắn rốt cuộc đang ở địa phương nào.
Diệp Ly khẽ cau mày nói: "Bây giờ tính ra Từ gia chỉ có tung tích của Tứ ca là ở trong lòng bàn tay Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Kỳ có thể vì vậy mà nghi ngờ Từ gia hay không?" Từ Thanh Phong cười lạnh nói: "Đương kim kia từ lúc nào lại không nghi ngờ Từ gia rồi? Chỉ cần tổ phụ còn, chỉ cần Từ gia không quang minh chính đại tạo phản, cho dù là vì thanh danh thì hắn cũng sẽ không dám bất lợi với tổ phụ, đại bá cùng với cha ta. Dù chỉ là hình thức."
"Tam đệ." Từ Thanh Trạch cau mày, không đồng ý nhìn Từ Thanh Phong. Từ Thanh Phong hừ nhẹ một tiếng ngậm miệng không nói. Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu chặt, hiểu được gia sử Từ gia, Diệp Ly cảm giác mình hơi hiểu được ý nghĩ của ông ngoại và cậu. Lúc này Đại ca ở Nam Phương, Nhị ca Tam ca Ngũ đệ đều ở Tây Bắc, cho dù Hoàng đế thật muốn ra tay với Từ gia cũng không một lưới đánh gọn. Mà chỉ cần tổ phụ cùng đại cữu còn ở lại Vân Châu, chỉ cần nhị cữu còn ở kinh thành, cho dù Từ gia có quan hệ lằng nhằng với Định Quốc Vương phủ thì Hoàng đế cũng không dám tùy tiện mà động tới Từ gia. Dù sao, Từ gia là văn nhân thanh lưu (thanh cao) đứng đầu thiên hạ, lực ảnh hưởng kia tuyệt đối có thể xưng tụng không có giới hạn. Nếu thật sự ép phản Từ gia, Mặc Cảnh Kỳ tự mình cũng không dễ dàng. Tổ phụ và cậu cả. . . là vì Tây Bắc mà tranh thủ thời gian.
Hít sâu một hơi, trong lòng Diệp Ly tính toán đợi đến lúc đi kinh thành lấy hoa Bích Lạc, vô luận thế nào cũng phải đến Vân Châu một chuyến.
Ba người nói chuyện với nhau cũng quá nửa canh giờ, Mặc Tu Nghiêu liền đứng dậy cười nói với Diệp Ly: "A Ly, đến lúc để cho Trầm tiên sinh bắt mạch rồi. Cũng để cho mấy người Thanh Trạch nghỉ ngơi một chút, bọn họ đi suốt đêm mới tới được đây đấy. Đợi đến buổi tối chúng ta lại thiết yến tẩy trần cho bọn họ?" Diệp Ly nhìn thoáng qua ba người phong trần mệt mỏi, ảo não nói: "Ta thật là, Nhị ca, Tam ca cùng Ngũ đệ dọc đường đi cực khổ rồi, lại lôi kéo các huynh nói không ngừng. Nhị ca, viện trước kia của huynh vẫn còn giữ, trước hết huynh và Tam ca, Ngũ đệ rửa mặt nghỉ ngơi một phen. Một chút nữa chúng ta lại nói chuyện."
Từ Thanh Viêm chớp mắt nhìn Diệp Ly, "Ly tỷ tỷ, Tiểu Ngũ còn không có cùng Ly tỷ tỷ nói được mấy câu đâu."
Diệp Ly mỉm cười nhìn thiếu niên đã cao hơn mình một cái đầu, cười nói: "Sân của Nhị ca ở cạnh chủ viện, chúng ta có nhiều thời gian cơ mà. Đợi đến khi đệ nghỉ ngơi tốt rồi, tùy thời cũng có thể tới tìm ta nói chuyện." Từ Thanh Viêm hai mắt sáng lên, vui mừng cười nói: "Thật không?" Ánh mắt hoài nghi như có như không liếc người khác một cái nói: "Đến lúc đó sẽ không có người không để Thanh Viêm theo Ly tỷ tỷ nói chuyện chứ?" Diệp Ly vỗ vỗ ót hắn cười nói: "Làm sao có chứ? Tiểu Ngũ là đệ đệ duy nhất của tỷ tỷ đấy. Ai dám không để cho đệ nói chuyện với ta nào?" Từ Thanh Viêm đắc ý nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Mặc Tu Nghiêu trầm mắt xuống, ánh mắt sắc bén từ trên người Từ Thanh Viêm xẹt qua, cười nói: "A Ly nói rất đúng, A Ly muốn tìm Ngũ đệ nói chuyện phiếm thì lúc nào chẳng được, Ngũ đệ còn nhỏ tuổi, có rất nhiều thời gian." Ý là trừ bám lấy Diệp Ly, Từ Thanh Viêm chính là ăn chùa uống chùa cái gì cũng không biết làm như phế vật. Từ Thanh Viêm cắn răng, cười càng thêm rực rỡ, "Tỷ phu nói đúng, ta nhất định sẽ thường xuyên theo bên cạnh Ly tỷ tỷ, tỷ phu bận nhiều việc.. Chính sự, Ly tỷ tỷ một người thật cô đơn nhàm chán!"
Tự mình đưa ba người Từ Thanh Trạch đến trong viện nghỉ ngơi, Diệp Ly buồn cười nhìn Mặc Tu Nghiêu âm trầm nghiêm mặt khẽ thở dài: "Tiểu Ngũ vẫn còn con nít, chàng so đo với đệ ấy làm cái gì?" Lúc trước Từ Thanh Viêm và Mặc Tu Nghiêu giao đấu nàng tự nhiên cũng nhìn thấy, chẳng qua là không nói thôi. Lúc này nhìn lại sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm sắp nhỏ ra mực đến nơi, môi mỏng cũng mín thật chặt , càng giống hài tử cáu kỉnh. Mặc tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, hồi lâu mới nói: "Hắn cũng mười lăm tuổi rồi, đâu còn là con nít chứ?"
Diệp Ly giơ tay lên xoa gương mặt tuấn tú đang nhíu chặt của hắn, cười nói: "Hắn có hai mươi tuổi đi nữa cũng vẫn là đệ đệ của ta." Dứt lời, Diệp Ly trên dưới đánh giá Mặc Tu Nghiêu một phen, quay đầu nói: "Lại nói, Mặc Tu Nghiêu chàng gần đây ghen đến nghiện rồi sao? Dấm chua gì chàng cũng dám ăn, không sợ chua chết mình à?" Đối với Hàn Minh Tích chọn ba lấy bốn bắt bẻ còn chưa tính, tâm tư Hàn Minh Tích mặc dù không quá rõ ràng nhưng Diệp Ly cũng biết một chút, vì vậy mà nàng luôn luôn đối với Hàn Minh Tích không thân cận như với mấy người Phượng Chi Dao Tần Phong. Nhưng nếu như ngay cả Từ Thanh Viêm cũng xoi mói, vậy thì có chút quá mức rồi. Chuyện trọng yếu nhất, Diệp Ly thật ra có chút không rõ Mặc Tu Nghiêu cảnh giác như vậy là vì sao. Theo Diệp Ly, vô luận là võ công tài trí quyền thế, đương thời có thể vượt qua Mặc Tu Nghiêu đều không có mấy người, lúc trước Mặc Tu Nghiêu cũng không phải không có lòng tin đối với bản thân như vậy. Nếu nói là vì mình mới vừa trở về thì không sao, nhưng nàng trở lại cũng đến nửa tháng còn chưa khỏe thì có chút khoa trương rồi.
Mặc Tu Nghiêu vây nàng trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ trên môi đỏ của nàng nhẹ nhàng cắn một cái, thấp giọng nói: "Ta ghen không được sao? A Ly, không cho phép nàng đối tốt với nam nhân khác, ta sẽ tức giận."
Diệp Ly bất đắc dĩ, "Tiểu Ngũ không phải là nam nhân khác." Từ Thanh Viêm là đệ đệ của nàng, là đệ đệ mà nàng yêu thương từ nhỏ.
"Ngoại trừ ta ra thì tất cả nam nhân đều là nam nhân khác." Mặc Tu Nghiêu bá đạo phán định. Diệp Ly cơ hồ muốn trợn trắng mắt nhìn hắn, nắm lấy tay hắn đặt ở trên bụng lớn của mình cười hỏi: "Vậy hắn làm sao bây giờ? Trầm tiên sinh và Lâm đại phu đều nói là bé trai, cũng là nam nhân khác sao?" Mặc Tu Nghiêu đương nhiên nói: "Dĩ nhiên. Chờ sinh xong sẽ ném nó. . . đến hầu hạ dưới gối Thanh Vân tiên sinh. Hài tử được Thanh Vân tiên sinh dạy nhất định là siêu quần bạt tụy (xuất chúng) ." Xuất chúng khiến cho hắn hận, nếu không phải sớm biết A Ly chỉ coi mấy tiểu tử Từ gia là thân huynh đệ, mấy tiểu tử Từ gia cũng chỉ coi Diệp Ly là thân muội muội, nếu không hắn đã sớm ăn dấm chết rồi. Dưới ánh mắt uy hiếp của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không cam lòng đành phải nuốt mấy chữ kia trở về, uyển chuyển nói theo cách khác.
Diệp Ly cảm thấy một ngày nào đó nàng nhất định bị nam nhân này làm cho tức chết, nên từ trong ngực Mặc Tu Nghiêu xoay người đối mặt với hắn, giơ tay lên nắm mặt của hắn, "Mặc Tu Nghiêu, nó là con của chàng đấy!" Mặc Tu Nghiêu híp mắt nhìn lướt qua cái bụng tròn vo, hừ lạnh một tiếng, "Nam nhân khác!" Hắn nhìn vật nhỏ kia không vừa mắt đã lâu rồi, nếu không phải A Ly mang thai cũng sẽ không vì hành động bất tiện mà suýt nữa bỏ mạng, nếu không phải nàng mang thai, hắn cũng không cần. . . phải chịu đựng không thể thân cận với A Ly. Đơn giản là cái tên Trầm Dương vô liêm sỉ kia nói. . . . . . Nhớ tới nét mặt già nua đầy vẻ hả hê của Trầm Dương, Mặc Tu Nghiêu càng cảm thấy vật nhỏ trong bụng A Ly thật chướng mắt. Dĩ nhiên hắn cũng có sai, hắn thề đợi đến khi thằng nhóc này sinh ra , hắn tuyệt đối sẽ không để A Ly mang thai nữa, vừa nguy hiểm lại phiền toái!
Đối với bộ dạng trẻ con của nam nhân này Diệp Ly đã hoàn toàn vô lực rồi, nhưng nhìn ánh mắt hắn nhìn mình vừa ủy khuất lại vừa quật cường, Diệp Ly lại không khỏi cảm thấy hắn thật khả ái, một tí tức giận cũng không phát ra được. Kéo Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống, Diệp Ly cũng không để ý ngồi trên đùi hắn, để mặt hắn đối diện mình, "Công tử gia, chàng có thể đừng ấu trĩ như vậy có được không?" Mặc Tu Nghiêu bất mãn há mồm cắn, cắn ngón tay mảnh khảnh của Diệp Ly, nhưng cũng không nhẫn tâm dùng sức, nhẹ nhàng cắn một chút rồi thả ra, "Bản vương mới không trẻ con, cho dù có trẻ con cũng không cho phép A Ly ghét bỏ Bản vương."
Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, nhẹ giọng thở dài, tình trạng của Mặc Tu Nghiêu thời điểm Trầm Dương bắt mạch cho nàng đã từng lơ đãng nhắc tới. Nếu chỉ là một giai đoạn thất thường mà người bình thường có thể gặp phải thì nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt, ham muốn độc chiếm mạnh một chút càng chứng minh Mặc Tu Nghiêu quả thật rất yêu nàng. Cho dù hiện tại trong lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng nhưng vẫn nhiều hơn một tia vui mừng. Bây giờ cũng không thể để cho Mặc Tu Nghiêu cứ không có chút lòng tin nào với chính mình như vậy được. Nàng biết, một lần nàng rơi nhai kia đã đem những tâm tình ẩn sâu dưới đáy lòng Mặc Tu Nghiêu, ví dụ như tự ti, oán hận, vô lực đều kích thích ra đi ra ngoài, thậm chí còn lớn hơn bình thường rất nhiều. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu nhìn qua luôn đem nguyên nhân khiến nàng rơi nhai đổ lỗi cho hài tử, Trấn Nam Vương hay Mặc Cảnh Kỳ, thậm chí là Tô Túy Điệp, nhưng đáy lòng hắn thật ra thì luôn cảm thấy hết thảy đều là lỗi của hắn. Hắn cho rằng vì hắn không thể bảo vệ nàng mới khiến nàng gặp phải nguy hiểm. Diệp Ly vẫn muốn cùng hắn nói chuyện một chút, nhưng khi đối mặt với Mặc Tu Nghiêu lại luôn không biết mở miệng làm sao.
"Tu Nghiêu." Đưa tay lên gỡ mặt nạ của hắn xuống, xem ra dược hiệu của Lâm đại phu quả nhiên không kém, mặc dù mới qua mấy ngày nhưng vết sẹo trên mặt Mặc Tu Nghiêu đã có thể thấy được biến hóa. Cho dù tương lai không thể hoàn toàn biến mất, Diệp Ly cũng tin tưởng sẽ tốt hơn rất nhiều. Vòng tay lên ôm cổ hắn, Diệp Ly nhẹ nhàng hôn vào vết sẹo trên má trái của hắn. Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, cái ôm này của Diệp Ly tựa hồ nhất thời khiến hắn không phản ứng kịp. Diệp Ly hôn gương mặt của hắn, thấp giọng nói: "Tu Nghiêu, vô luận trên đời này có bao nhiêu người, ở trong lòng ta, chỉ có chàng mới là người ưu tú nhất tốt nhất. Chàng hiểu không?"
Đôi hàng mi dài của Mặc Tu Nghiêu khẽ giật, đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt đang nở nụ cười. Thê tử của hắn, cũng là nữ tử duy nhất hắn yêu thương trong kiếp này. Nàng nói trong lòng nàng chỉ có hắn mới là người ưu tú nhất tốt nhất, giọng nói dịu dàng khiến trong tâm hắn dâng lên vô hạn vui sướng, thậm chí so với thuở nhỏ được phụ vương khen ngợi còn khiến hắn càng mừng rỡ như điên. Đồng thời cũng khiến hắn lại càng thêm áy náy cùng với oán hận. Tại sao không thể để ta gặp được nàng ở thời điểm tốt đẹp nhất trong cuộc đời chứ?
"Tu Nghiêu, thế gian này nam tử tuấn mỹ vô song, tài hoa hơn người, quyền cao chức trọng có rất nhiều. Nhưng ta gặp được chàng . . . không phải là thiếu niên tài hoa kiêu ngạo, công tử của Định Vương phủ năm nào, mà là Định Quốc Vương gia Mặc Tu Nghiêu chàng, chàng hiểu không? Tu Nghiêu, nếu như ta gặp chàng sớm mười năm, ta nhất định sẽ không yêu chàng." Diệp Ly nhẹ giọng lẩm bẩm. Mười năm trước Mặc Tu Nghiêu còn quá trẻ, trẻ tuổi như vậy so với nàng đã sống hai đời người cảm thấy quá nhỏ. Thiếu niên ngày đó tao nhã tuyệt thế, hào quang bắn ra bốn phía sẽ chỉ khiến cho Diệp Ly tránh không kịp, nào có thời gian mà hiểu rõ. Mà lúc đó Mặc Tu Nghiêu tất nhiên sẽ không coi trọng một thiên kim không danh tiếng của Thượng Thư phủ là nàng. Cũng không phải nói Mặc Tu Nghiêu còn trẻ sẽ trông mặt bắt hình dong, mà căn bản Mặc Tu Nghiêu ở số tuổi kia chỉ sợ còn không đem bất kỳ nữ nhân nào nhìn vào trong mắt đấy. Cho nên ngay cả Tô Túy Điệp mỹ nhân tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, ở trong lòng Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ là một vị hôn thê phản bội thôi, không yêu sẽ không có hận. Nếu không có mười năm này, Diệp Ly sẽ không coi trọng Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không yêu Diệp Ly. Bọn họ gặp nhau vào thời điểm bản thân khó khăn nhất, nhưng Diệp Ly lại cảm thấy đó chính là lúc gặp đúng người.
"Như vậy, hiện tại A Ly yêu ta sao?" Mặc Tu Nghiêu thấp giọng hỏi, ánh mắt nhìn không chớp dung nhan thanh lệ trước mặt. Hắn biết A Ly nói đúng, nhưng lại không cách nào tưởng tượng được trong kiếp này nếu hắn bỏ lỡ nữ tử này thì bản thân sẽ như thế nào?
"Ta yêu chàng." Diệp Ly không che dấu chút nào thấp giọng nói. Nàng yêu người nam nhân này, bất tri bất giác đã yêu hắn. Cho nên nguyện ý vì hắn lao tâm lao lực xoay sở, nguyện ý vì hắn làm nhiều chuyện. Cho nên cho dù hắn kiêu ngạo, hắn ưu tú trác tuyệt hay đau lòng thống khổ hay yếu ớt đi chăng nữa. Một nữ nhân nguyện ý dung túng một nam nhân vô điều kiện như vậy, nàng tất nhiên là thương yêu hắn rồi.
"A Ly." Mặc Tu Nghiêu thỏa mãn khẽ gọi, cúi đầu ngậm chặt đôi môi hồng, cạy mở hàm răng trắng, khiêu khích nàng cùng mình dây dưa, "A Ly, ta yêu nàng. . . Mặc Tu Nghiêu ta kiếp này chỉ yêu một mình nàng. . . . . ."
"Khởi bẩm Vương gia, kinh thành. . . . . ."
Một giọng nam dồn dập vang lên, cắt đứt nhiệt liệt triền miên trong phòng. Phượng Chi Dao đứng ở cửa, trong lòng chỉ có hai chữ - xong rồi! Hắn lại quấy rầy đúng lúc Vương gia cùng Vương phi thân mật. Quan trọng nhất là, chết tiệt vì sao các ngươi muốn thân mật lại không đi vào bên trong? Cho dù chỉ có bình phong thôi cũng tốt a. Mặc Tu Nghiêu à, ngươi có cần đói khát như vậy hay không, Vương phi còn là một phụ nữ có thai đấy, ngươi đúng là cầm thú!
- đề lời nói với người xa lạ -
Nếu như sớm gặp nhau mười năm, A Ly sẽ không yêu Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu cũng ... không ... Có yêu A Ly. Sớm mười năm, A Ly sẽ không thích một thiếu niên thần thái phi dương như Mặc Tu Nghiêu, số tuổi hai kiếp cộng lại của A Ly vốn cũng tương đối lớn, mười năm trước Mặc Tu Nghiêu ở trong mắt nàng cũng chỉ là đứa bé. Cho dù phong tư chiến công trác tuyệt rực rỡ thì cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa lớn. Mười năm trước Mặc Tu Nghiêu sẽ không yêu A Ly, không phải bởi vì hắn nhìn không vừa mắt A Ly, mà là thiếu niên khi đó, thật ra trong lòng còn không có tình. Hắn để ý chính là bằng hữu, huynh đệ của hắn, sa trường chinh chiến xây dựng công huân bất thế.
Diệp Ly còn sống là tin tức đáng vui mừng bực nào, cả nhà không có chạy đến Tây Bắc là bởi vì thế cục không cho phép, nếu không hắn còn phiền não đến thế nào.
Đối với ba vị huynh đệ đến, Diệp Ly cũng vạn phần vui mừng. Nàng gần đây rảnh rỗi vô cùng, hai vị đại phu đều không cho nàng xử lý bất kỳ công sự nào, Mặc Tu Nghiêu lại càng trầm trọng hơn, ngay cả nữ công cũng không cho nàng đụng vào, mỗi ngày trừ ăn ngủ ra cũng chỉ có thể ở trong phủ, trong vườn hoa, các nơi tản bộ, thỉnh thoảng xem một chút sách. Diệp Ly cảm thấy mình sống hai đời cũng chưa có khi nào rảnh rỗi như vậy.
Trải qua một phen sống chết, cảm giác được gặp lại thân nhân tự nhiên là không nói nên lời, vô cùng kích động và vui sướng, "Nhị ca, Tam ca. . . Ngũ đệ, các người. . . . . ."
"Ly tỷ tỷ!" Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất lại càng không kiềm chế được vui mừng, giống như ngày thường tiến lên muốn lôi kéo Diệp Ly nói chuyện. Mặc Tu Nghiêu đứng bên cạnh đưa tay tách hai người ra, nhàn nhạt cười nói: "Ngũ đệ, hiện tại thân thể A Ly ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút."
Ách? Từ Thanh Viêm phảng phất lúc này mới nhận ra biểu tỷ trước mắt đã không còn mềm mại nhẹ nhàng như ngày thường, thân hình không tính là mượt mà lại càng làm nổi bật lên cái bụng đang lúc tròn trịa kia, làm hắn không khỏi kinh hãi chân tay luống cuống tội nghiệp nhìn Diệp Ly, ngay cả chuyện Mặc Tu Nghiêu xưng hô với hắn có chút quỷ dị mà cũng quên mất. Chỉ có Từ Thanh Trạch đang ngồi là nhíu mày, nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Diệp Ly mỉm cười vỗ vỗ Từ Thanh Viêm cười nói: "Hồi lâu không gặp, Ngũ đệ cao lớn không ít. Ngồi xuống nói chuyện đã."
Nhìn Diệp Ly được Mặc Tu Nghiêu đỡ đến thủ tọa (ghế trên) ngồi xuống, Từ Thanh Viêm có chút không cam lòng nháy mắt nhìn Diệp Ly, chỉ đành phải ngồi xuống bên cạch Từ Thanh Phong . Đám con cháu Từ gia thì hắn nhỏ tuổi nhất, những người khác cho dù là Từ Thanh Bách hơn Diệp Ly nửa tuổi cũng coi như là ca ca, chỉ có hắn mới là đệ đệ của Diệp Ly. Tuổi hai người gần nhau nên từ nhỏ coi như là cùng lớn lên, tình cảm của hắn với Diệp Ly khác với các ca ca, Từ Thanh Viêm từ nhỏ đã được Diệp Ly che chở, hắn cũng không coi Diệp Ly là biểu tỷ, chỉ cảm thấy nàng chính là tỷ tỷ ruột thịt của mình. Thời điểm Từ gia rời kinh thành, cũng bởi vì Diệp Ly không thể đồng hành mà khóc rống không ngừng, thiếu chút nữa không đi theo bọn họ mà ở lại kinh thành rồi. Mặc dù Từ Thanh Viêm còn nhỏ, nhưng hắn khó chịu và bất mãn với tham muốn giữ tỷ tỷ nhà mình của Mặc Tu Nghiêu. Người này khiến cho Ly tỷ tỷ phải vất vả mệt nhọc bao nhiêu không nói, còn suýt nữa mất cả tính mạng, hiện tại lại còn dám đề phòng tiểu gia đây là có ý gì? ! Thiếu niên trả thù rất đáng sợ nha, ngay lúc này Từ Thanh Viêm liền quyết định, Mặc Tu Nghiêu không để cho hắn quấn Ly tỷ tỷ, hắn càng phải quấn lấy Ly tỷ tỷ!
Từ Thanh Viêm dùng ánh mắt không có ý tốt khiêu khích, Mặc Tu Nghiêu dĩ nhiên cũng nhận ra, mắt phượng hơi trầm xuống lạnh lùng quét Từ Thanh Viêm một cái, trong mắt hàm chứa uy hiếp. Nhưng Từ Thanh Viêm là ai chứ, há lại sẽ bị một cái ánh mắt này hù dọa? Nhíu mày hướng về phía Mặc Tu Nghiêu nhe răng cười một tiếng.
Bên này ánh mắt chém giết lợi hại, bên kia Diệp Ly và Từ Thanh Trạch, Từ Thanh Phong trò chuyện với nhau thật vui. Diệp Ly nhìn qua thấy Từ Thanh Phong giờ trở nên trầm ổn không chỉ một ít, ngạc nhiên nói: "Nhị ca, Tam ca cùng Ngũ đệ làm sao lại đi cùng nhau ?"
Từ Thanh Phong cười sang sảng nói: "Ta vốn đang ở Tây Bắc, cũng là Tiểu Ngũ, ban đầu nghe nói muội xảy ra chuyện, cả đêm một mình chạy đến Tây Bắc. Nhưng lạc đường đi đến phía nam. Vừa lúc ta tìm được liền mang theo đệ ấy tới Tây Bắc." Từ Thanh Phong nói chuyện hắn mang theo Từ Thanh Viêm, hai người ở phụ cận Hồng Châu vòng vo một hai tháng chỉ vì mang một tia hi vọng may mắn có thể tìm được Diệp Ly.
Cuối cùng gặp được Từ Thanh Trạch đang đi Hồng Châu nhậm chức, ba huynh đệ lúc này mới tụ lại cùng một chỗ. Chẳng qua tung tích của Từ Thanh Phong và Từ Thanh Viêm cũng không thích hợp để cho ngoại nhân biết, cho nên Từ Thanh Trạch ngay cả Mặc Tu Nghiêu cũng không đề cập tới. Mấy tháng này Mặc Tu Nghiêu tâm phiền ý loạn, tự nhiên cũng không để ý tới những chuyện này.
Diệp Ly cau mày nói: "Tam ca không phải là đang ở trong quân sao?" Thân phận Từ Thanh Phong đặc thù, muốn rời khỏi không thể nào không khiến cho phía trên chú ý. Điều này làm cho nàng phải hoài nghi, có phải Từ Thanh Phong đào binh hay không. Từ Thanh Phong khoát khoát tay cười nói: "Hoàng thượng cũng không thật sự muốn Từ gia chúng ta lại đi ra một võ tướng, ta chỉ nói Tiểu Ngũ rời nhà trốn đi ta muốn đi tìm hắn, không tới mấy ngày đã được phê chuẩn." Diệp Ly có chút áy náy, nói vậy Từ Thanh Phong ở trong quân nói cũng bị không ít chèn ép, không chỉ là bởi vì hắn là nhi tử Từ gia, mà còn vì hắn là biểu ca của Định Vương phi.
"Ông ngoại và cậu có khỏe không? Đại ca, Tứ ca hiện giờ đang ở nơi nào?" Diệp Ly có chút lo lắng hỏi. Những tin tức này dĩ nhiên ám vệ cũng có truyền về, nhưng tóm lại nghe người thân của mình nói như vậy lại càng cho người ta cảm giác an tâm.
Từ Thanh Trạch lạnh nhạt nói: "Tây Nam hiện giờ đang đánh giặc, lão Tứ được mời trở lại kinh thành. Đại bá có ý để cho đệ ấy và phụ thân chọn cơ hội từ quan quy ẩn. Có thể Hoàng thượng sẽ không đáp ứng. Tổ phụ và phụ thân cũng khỏe, còn Đại ca. . ." Từ Thanh Trạch khẽ nhíu mày nói: "Đại ca chỉ truyền tin tức nói đang ở Nam Phương, nhưng chúng ta cũng không rõ huynh ấy rốt cuộc đang ở nơi nào." Hành tung của công tử Thanh Trần, cho dù là ám vệ hay Thiên Nhất các cũng chưa chắc có thể nắm chắc, nếu không phải hắn nói thì ai cũng không thể xác định hắn rốt cuộc đang ở địa phương nào.
Diệp Ly khẽ cau mày nói: "Bây giờ tính ra Từ gia chỉ có tung tích của Tứ ca là ở trong lòng bàn tay Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Kỳ có thể vì vậy mà nghi ngờ Từ gia hay không?" Từ Thanh Phong cười lạnh nói: "Đương kim kia từ lúc nào lại không nghi ngờ Từ gia rồi? Chỉ cần tổ phụ còn, chỉ cần Từ gia không quang minh chính đại tạo phản, cho dù là vì thanh danh thì hắn cũng sẽ không dám bất lợi với tổ phụ, đại bá cùng với cha ta. Dù chỉ là hình thức."
"Tam đệ." Từ Thanh Trạch cau mày, không đồng ý nhìn Từ Thanh Phong. Từ Thanh Phong hừ nhẹ một tiếng ngậm miệng không nói. Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu chặt, hiểu được gia sử Từ gia, Diệp Ly cảm giác mình hơi hiểu được ý nghĩ của ông ngoại và cậu. Lúc này Đại ca ở Nam Phương, Nhị ca Tam ca Ngũ đệ đều ở Tây Bắc, cho dù Hoàng đế thật muốn ra tay với Từ gia cũng không một lưới đánh gọn. Mà chỉ cần tổ phụ cùng đại cữu còn ở lại Vân Châu, chỉ cần nhị cữu còn ở kinh thành, cho dù Từ gia có quan hệ lằng nhằng với Định Quốc Vương phủ thì Hoàng đế cũng không dám tùy tiện mà động tới Từ gia. Dù sao, Từ gia là văn nhân thanh lưu (thanh cao) đứng đầu thiên hạ, lực ảnh hưởng kia tuyệt đối có thể xưng tụng không có giới hạn. Nếu thật sự ép phản Từ gia, Mặc Cảnh Kỳ tự mình cũng không dễ dàng. Tổ phụ và cậu cả. . . là vì Tây Bắc mà tranh thủ thời gian.
Hít sâu một hơi, trong lòng Diệp Ly tính toán đợi đến lúc đi kinh thành lấy hoa Bích Lạc, vô luận thế nào cũng phải đến Vân Châu một chuyến.
Ba người nói chuyện với nhau cũng quá nửa canh giờ, Mặc Tu Nghiêu liền đứng dậy cười nói với Diệp Ly: "A Ly, đến lúc để cho Trầm tiên sinh bắt mạch rồi. Cũng để cho mấy người Thanh Trạch nghỉ ngơi một chút, bọn họ đi suốt đêm mới tới được đây đấy. Đợi đến buổi tối chúng ta lại thiết yến tẩy trần cho bọn họ?" Diệp Ly nhìn thoáng qua ba người phong trần mệt mỏi, ảo não nói: "Ta thật là, Nhị ca, Tam ca cùng Ngũ đệ dọc đường đi cực khổ rồi, lại lôi kéo các huynh nói không ngừng. Nhị ca, viện trước kia của huynh vẫn còn giữ, trước hết huynh và Tam ca, Ngũ đệ rửa mặt nghỉ ngơi một phen. Một chút nữa chúng ta lại nói chuyện."
Từ Thanh Viêm chớp mắt nhìn Diệp Ly, "Ly tỷ tỷ, Tiểu Ngũ còn không có cùng Ly tỷ tỷ nói được mấy câu đâu."
Diệp Ly mỉm cười nhìn thiếu niên đã cao hơn mình một cái đầu, cười nói: "Sân của Nhị ca ở cạnh chủ viện, chúng ta có nhiều thời gian cơ mà. Đợi đến khi đệ nghỉ ngơi tốt rồi, tùy thời cũng có thể tới tìm ta nói chuyện." Từ Thanh Viêm hai mắt sáng lên, vui mừng cười nói: "Thật không?" Ánh mắt hoài nghi như có như không liếc người khác một cái nói: "Đến lúc đó sẽ không có người không để Thanh Viêm theo Ly tỷ tỷ nói chuyện chứ?" Diệp Ly vỗ vỗ ót hắn cười nói: "Làm sao có chứ? Tiểu Ngũ là đệ đệ duy nhất của tỷ tỷ đấy. Ai dám không để cho đệ nói chuyện với ta nào?" Từ Thanh Viêm đắc ý nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái. Mặc Tu Nghiêu trầm mắt xuống, ánh mắt sắc bén từ trên người Từ Thanh Viêm xẹt qua, cười nói: "A Ly nói rất đúng, A Ly muốn tìm Ngũ đệ nói chuyện phiếm thì lúc nào chẳng được, Ngũ đệ còn nhỏ tuổi, có rất nhiều thời gian." Ý là trừ bám lấy Diệp Ly, Từ Thanh Viêm chính là ăn chùa uống chùa cái gì cũng không biết làm như phế vật. Từ Thanh Viêm cắn răng, cười càng thêm rực rỡ, "Tỷ phu nói đúng, ta nhất định sẽ thường xuyên theo bên cạnh Ly tỷ tỷ, tỷ phu bận nhiều việc.. Chính sự, Ly tỷ tỷ một người thật cô đơn nhàm chán!"
Tự mình đưa ba người Từ Thanh Trạch đến trong viện nghỉ ngơi, Diệp Ly buồn cười nhìn Mặc Tu Nghiêu âm trầm nghiêm mặt khẽ thở dài: "Tiểu Ngũ vẫn còn con nít, chàng so đo với đệ ấy làm cái gì?" Lúc trước Từ Thanh Viêm và Mặc Tu Nghiêu giao đấu nàng tự nhiên cũng nhìn thấy, chẳng qua là không nói thôi. Lúc này nhìn lại sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm sắp nhỏ ra mực đến nơi, môi mỏng cũng mín thật chặt , càng giống hài tử cáu kỉnh. Mặc tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, hồi lâu mới nói: "Hắn cũng mười lăm tuổi rồi, đâu còn là con nít chứ?"
Diệp Ly giơ tay lên xoa gương mặt tuấn tú đang nhíu chặt của hắn, cười nói: "Hắn có hai mươi tuổi đi nữa cũng vẫn là đệ đệ của ta." Dứt lời, Diệp Ly trên dưới đánh giá Mặc Tu Nghiêu một phen, quay đầu nói: "Lại nói, Mặc Tu Nghiêu chàng gần đây ghen đến nghiện rồi sao? Dấm chua gì chàng cũng dám ăn, không sợ chua chết mình à?" Đối với Hàn Minh Tích chọn ba lấy bốn bắt bẻ còn chưa tính, tâm tư Hàn Minh Tích mặc dù không quá rõ ràng nhưng Diệp Ly cũng biết một chút, vì vậy mà nàng luôn luôn đối với Hàn Minh Tích không thân cận như với mấy người Phượng Chi Dao Tần Phong. Nhưng nếu như ngay cả Từ Thanh Viêm cũng xoi mói, vậy thì có chút quá mức rồi. Chuyện trọng yếu nhất, Diệp Ly thật ra có chút không rõ Mặc Tu Nghiêu cảnh giác như vậy là vì sao. Theo Diệp Ly, vô luận là võ công tài trí quyền thế, đương thời có thể vượt qua Mặc Tu Nghiêu đều không có mấy người, lúc trước Mặc Tu Nghiêu cũng không phải không có lòng tin đối với bản thân như vậy. Nếu nói là vì mình mới vừa trở về thì không sao, nhưng nàng trở lại cũng đến nửa tháng còn chưa khỏe thì có chút khoa trương rồi.
Mặc Tu Nghiêu vây nàng trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ trên môi đỏ của nàng nhẹ nhàng cắn một cái, thấp giọng nói: "Ta ghen không được sao? A Ly, không cho phép nàng đối tốt với nam nhân khác, ta sẽ tức giận."
Diệp Ly bất đắc dĩ, "Tiểu Ngũ không phải là nam nhân khác." Từ Thanh Viêm là đệ đệ của nàng, là đệ đệ mà nàng yêu thương từ nhỏ.
"Ngoại trừ ta ra thì tất cả nam nhân đều là nam nhân khác." Mặc Tu Nghiêu bá đạo phán định. Diệp Ly cơ hồ muốn trợn trắng mắt nhìn hắn, nắm lấy tay hắn đặt ở trên bụng lớn của mình cười hỏi: "Vậy hắn làm sao bây giờ? Trầm tiên sinh và Lâm đại phu đều nói là bé trai, cũng là nam nhân khác sao?" Mặc Tu Nghiêu đương nhiên nói: "Dĩ nhiên. Chờ sinh xong sẽ ném nó. . . đến hầu hạ dưới gối Thanh Vân tiên sinh. Hài tử được Thanh Vân tiên sinh dạy nhất định là siêu quần bạt tụy (xuất chúng) ." Xuất chúng khiến cho hắn hận, nếu không phải sớm biết A Ly chỉ coi mấy tiểu tử Từ gia là thân huynh đệ, mấy tiểu tử Từ gia cũng chỉ coi Diệp Ly là thân muội muội, nếu không hắn đã sớm ăn dấm chết rồi. Dưới ánh mắt uy hiếp của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không cam lòng đành phải nuốt mấy chữ kia trở về, uyển chuyển nói theo cách khác.
Diệp Ly cảm thấy một ngày nào đó nàng nhất định bị nam nhân này làm cho tức chết, nên từ trong ngực Mặc Tu Nghiêu xoay người đối mặt với hắn, giơ tay lên nắm mặt của hắn, "Mặc Tu Nghiêu, nó là con của chàng đấy!" Mặc Tu Nghiêu híp mắt nhìn lướt qua cái bụng tròn vo, hừ lạnh một tiếng, "Nam nhân khác!" Hắn nhìn vật nhỏ kia không vừa mắt đã lâu rồi, nếu không phải A Ly mang thai cũng sẽ không vì hành động bất tiện mà suýt nữa bỏ mạng, nếu không phải nàng mang thai, hắn cũng không cần. . . phải chịu đựng không thể thân cận với A Ly. Đơn giản là cái tên Trầm Dương vô liêm sỉ kia nói. . . . . . Nhớ tới nét mặt già nua đầy vẻ hả hê của Trầm Dương, Mặc Tu Nghiêu càng cảm thấy vật nhỏ trong bụng A Ly thật chướng mắt. Dĩ nhiên hắn cũng có sai, hắn thề đợi đến khi thằng nhóc này sinh ra , hắn tuyệt đối sẽ không để A Ly mang thai nữa, vừa nguy hiểm lại phiền toái!
Đối với bộ dạng trẻ con của nam nhân này Diệp Ly đã hoàn toàn vô lực rồi, nhưng nhìn ánh mắt hắn nhìn mình vừa ủy khuất lại vừa quật cường, Diệp Ly lại không khỏi cảm thấy hắn thật khả ái, một tí tức giận cũng không phát ra được. Kéo Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống, Diệp Ly cũng không để ý ngồi trên đùi hắn, để mặt hắn đối diện mình, "Công tử gia, chàng có thể đừng ấu trĩ như vậy có được không?" Mặc Tu Nghiêu bất mãn há mồm cắn, cắn ngón tay mảnh khảnh của Diệp Ly, nhưng cũng không nhẫn tâm dùng sức, nhẹ nhàng cắn một chút rồi thả ra, "Bản vương mới không trẻ con, cho dù có trẻ con cũng không cho phép A Ly ghét bỏ Bản vương."
Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, nhẹ giọng thở dài, tình trạng của Mặc Tu Nghiêu thời điểm Trầm Dương bắt mạch cho nàng đã từng lơ đãng nhắc tới. Nếu chỉ là một giai đoạn thất thường mà người bình thường có thể gặp phải thì nàng cũng không cảm thấy có gì không tốt, ham muốn độc chiếm mạnh một chút càng chứng minh Mặc Tu Nghiêu quả thật rất yêu nàng. Cho dù hiện tại trong lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng nhưng vẫn nhiều hơn một tia vui mừng. Bây giờ cũng không thể để cho Mặc Tu Nghiêu cứ không có chút lòng tin nào với chính mình như vậy được. Nàng biết, một lần nàng rơi nhai kia đã đem những tâm tình ẩn sâu dưới đáy lòng Mặc Tu Nghiêu, ví dụ như tự ti, oán hận, vô lực đều kích thích ra đi ra ngoài, thậm chí còn lớn hơn bình thường rất nhiều. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu nhìn qua luôn đem nguyên nhân khiến nàng rơi nhai đổ lỗi cho hài tử, Trấn Nam Vương hay Mặc Cảnh Kỳ, thậm chí là Tô Túy Điệp, nhưng đáy lòng hắn thật ra thì luôn cảm thấy hết thảy đều là lỗi của hắn. Hắn cho rằng vì hắn không thể bảo vệ nàng mới khiến nàng gặp phải nguy hiểm. Diệp Ly vẫn muốn cùng hắn nói chuyện một chút, nhưng khi đối mặt với Mặc Tu Nghiêu lại luôn không biết mở miệng làm sao.
"Tu Nghiêu." Đưa tay lên gỡ mặt nạ của hắn xuống, xem ra dược hiệu của Lâm đại phu quả nhiên không kém, mặc dù mới qua mấy ngày nhưng vết sẹo trên mặt Mặc Tu Nghiêu đã có thể thấy được biến hóa. Cho dù tương lai không thể hoàn toàn biến mất, Diệp Ly cũng tin tưởng sẽ tốt hơn rất nhiều. Vòng tay lên ôm cổ hắn, Diệp Ly nhẹ nhàng hôn vào vết sẹo trên má trái của hắn. Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, cái ôm này của Diệp Ly tựa hồ nhất thời khiến hắn không phản ứng kịp. Diệp Ly hôn gương mặt của hắn, thấp giọng nói: "Tu Nghiêu, vô luận trên đời này có bao nhiêu người, ở trong lòng ta, chỉ có chàng mới là người ưu tú nhất tốt nhất. Chàng hiểu không?"
Đôi hàng mi dài của Mặc Tu Nghiêu khẽ giật, đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt đang nở nụ cười. Thê tử của hắn, cũng là nữ tử duy nhất hắn yêu thương trong kiếp này. Nàng nói trong lòng nàng chỉ có hắn mới là người ưu tú nhất tốt nhất, giọng nói dịu dàng khiến trong tâm hắn dâng lên vô hạn vui sướng, thậm chí so với thuở nhỏ được phụ vương khen ngợi còn khiến hắn càng mừng rỡ như điên. Đồng thời cũng khiến hắn lại càng thêm áy náy cùng với oán hận. Tại sao không thể để ta gặp được nàng ở thời điểm tốt đẹp nhất trong cuộc đời chứ?
"Tu Nghiêu, thế gian này nam tử tuấn mỹ vô song, tài hoa hơn người, quyền cao chức trọng có rất nhiều. Nhưng ta gặp được chàng . . . không phải là thiếu niên tài hoa kiêu ngạo, công tử của Định Vương phủ năm nào, mà là Định Quốc Vương gia Mặc Tu Nghiêu chàng, chàng hiểu không? Tu Nghiêu, nếu như ta gặp chàng sớm mười năm, ta nhất định sẽ không yêu chàng." Diệp Ly nhẹ giọng lẩm bẩm. Mười năm trước Mặc Tu Nghiêu còn quá trẻ, trẻ tuổi như vậy so với nàng đã sống hai đời người cảm thấy quá nhỏ. Thiếu niên ngày đó tao nhã tuyệt thế, hào quang bắn ra bốn phía sẽ chỉ khiến cho Diệp Ly tránh không kịp, nào có thời gian mà hiểu rõ. Mà lúc đó Mặc Tu Nghiêu tất nhiên sẽ không coi trọng một thiên kim không danh tiếng của Thượng Thư phủ là nàng. Cũng không phải nói Mặc Tu Nghiêu còn trẻ sẽ trông mặt bắt hình dong, mà căn bản Mặc Tu Nghiêu ở số tuổi kia chỉ sợ còn không đem bất kỳ nữ nhân nào nhìn vào trong mắt đấy. Cho nên ngay cả Tô Túy Điệp mỹ nhân tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, ở trong lòng Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ là một vị hôn thê phản bội thôi, không yêu sẽ không có hận. Nếu không có mười năm này, Diệp Ly sẽ không coi trọng Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không yêu Diệp Ly. Bọn họ gặp nhau vào thời điểm bản thân khó khăn nhất, nhưng Diệp Ly lại cảm thấy đó chính là lúc gặp đúng người.
"Như vậy, hiện tại A Ly yêu ta sao?" Mặc Tu Nghiêu thấp giọng hỏi, ánh mắt nhìn không chớp dung nhan thanh lệ trước mặt. Hắn biết A Ly nói đúng, nhưng lại không cách nào tưởng tượng được trong kiếp này nếu hắn bỏ lỡ nữ tử này thì bản thân sẽ như thế nào?
"Ta yêu chàng." Diệp Ly không che dấu chút nào thấp giọng nói. Nàng yêu người nam nhân này, bất tri bất giác đã yêu hắn. Cho nên nguyện ý vì hắn lao tâm lao lực xoay sở, nguyện ý vì hắn làm nhiều chuyện. Cho nên cho dù hắn kiêu ngạo, hắn ưu tú trác tuyệt hay đau lòng thống khổ hay yếu ớt đi chăng nữa. Một nữ nhân nguyện ý dung túng một nam nhân vô điều kiện như vậy, nàng tất nhiên là thương yêu hắn rồi.
"A Ly." Mặc Tu Nghiêu thỏa mãn khẽ gọi, cúi đầu ngậm chặt đôi môi hồng, cạy mở hàm răng trắng, khiêu khích nàng cùng mình dây dưa, "A Ly, ta yêu nàng. . . Mặc Tu Nghiêu ta kiếp này chỉ yêu một mình nàng. . . . . ."
"Khởi bẩm Vương gia, kinh thành. . . . . ."
Một giọng nam dồn dập vang lên, cắt đứt nhiệt liệt triền miên trong phòng. Phượng Chi Dao đứng ở cửa, trong lòng chỉ có hai chữ - xong rồi! Hắn lại quấy rầy đúng lúc Vương gia cùng Vương phi thân mật. Quan trọng nhất là, chết tiệt vì sao các ngươi muốn thân mật lại không đi vào bên trong? Cho dù chỉ có bình phong thôi cũng tốt a. Mặc Tu Nghiêu à, ngươi có cần đói khát như vậy hay không, Vương phi còn là một phụ nữ có thai đấy, ngươi đúng là cầm thú!
- đề lời nói với người xa lạ -
Nếu như sớm gặp nhau mười năm, A Ly sẽ không yêu Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu cũng ... không ... Có yêu A Ly. Sớm mười năm, A Ly sẽ không thích một thiếu niên thần thái phi dương như Mặc Tu Nghiêu, số tuổi hai kiếp cộng lại của A Ly vốn cũng tương đối lớn, mười năm trước Mặc Tu Nghiêu ở trong mắt nàng cũng chỉ là đứa bé. Cho dù phong tư chiến công trác tuyệt rực rỡ thì cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa lớn. Mười năm trước Mặc Tu Nghiêu sẽ không yêu A Ly, không phải bởi vì hắn nhìn không vừa mắt A Ly, mà là thiếu niên khi đó, thật ra trong lòng còn không có tình. Hắn để ý chính là bằng hữu, huynh đệ của hắn, sa trường chinh chiến xây dựng công huân bất thế.
/447
|