Mặc Tu Nghiêu ở tạm viện ngoài, Phượng Chi Dao dựa vào vách tường nhìn Từ Hồng Vũ từ trong viện đi ra, trong đôi mắt xinh đẹp có thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu và cảnh giác. Vương gia lúc này quả thật làm cho hắn cảm thấy bất an, nhưng đồng thời, Từ Hồng Vũ đến lúc này làm cho hắn và các tướng lĩnh Mặc gia quân cũng không cao hứng nổi. Thiên hạ ai không biết gia tộc Từ thị người người tài trí học thức đều uyên bác, nhưng nhiều năm qua, Từ thị và Định Quốc Vương phủ đều đối với Đại Sở trung tâm như một đấy. Nếu mục đích chuyến đi này của Từ Hồng Vũ là khuyên Vương gia nghe theo hoàng đế…, thì dựa vào quan hệ của Từ gia với Vương phi, ai dám chắc Vương gia sẽ không vì Từ Hồng Vũ mà thay đổi. Các tướng lĩnh Mặc gia quân. . . cũng vì điều này mà e ngại. Những năm gần đây, mà không, ngay cả khi Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh còn tại thế thì hoàng gia đã bắt đầu chèn ép Mặc gia quân rồi. Hơn nữa, lại nhìn vào “đãi ngộ” mà Vương gia nhận được, các tướng lĩnh Mặc gia quân vốn trung thành với Định Vương phủ lại càng thêm phẫn nộ. Hiện giờ Vương phi gặp nạn, ai ai cũng đều đau lòng, nhưng mặt khác, Vương gia đưa ra hàng loạt những mệnh lệnh kia lại mơ hồ khiến cho tướng sĩ Mặc gia quân có thêm một tia hi vọng.
Từ Hồng Vũ đứng ngoài cửa viện, nghiêng đầu nhìn Phượng Chi Dao đang đứng cạnh góc tường, nhàn nhạt cười nói: ” Phượng Tam công tử đang chờ tại hạ sao?”
Thấy vẻ không hề bất ngờ của Từ Hồng Vũ, ánh mắt Phượng Chi Doa lóe lên, nhướng mày cười nói: “Hồng Vũ tiên sinh một đường cực khổ, không bằng tiên sinh cứ nghỉ ngơi trước đã rồi Phượng Tam lại tìm ngài thỉnh giáo?”
Từ Hồng Vũ hắng giọng cười một tiếng lắc đầu nói: “Lão phu muốn uống một chén trà xanh, không biết Phượng Tam công tử có hân hạnh đón tiếp lão phu không?”
Phượng Tam nhàn nhạt mỉm cười, hạ mắt nói: “Sao Hồng Vũ tiên sinh lại khách sáo thế.”
Hai người tới khách viện đã chuẩn bị cho Từ Hồng Vũ ngồi xuống, Từ Hồng Vũ tự mình pha một bình trà ngon, rót một chén cho Phượng Chi Dao rồi lại tự mình rót thêm một chén mới lên tiếng cười nói: “Lão phu biết trong lòng Phượng Tam công tử đang lo lắng điều gì?” Phượng Chi Dao khẽ nhíu mày kiếm, nhìn Từ Hồng Vũ không nói gì. Từ Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu, ánh mắt hiền từ nhìn bộ dáng đề phòng của Phượng Chi Dao giống như đang nhìn một vãn bối không nghe lời, cười nói: “Từ gia. . . Chuyện trăm năm trước có thể làm, Phượng Tam công tử cho rằng trăm năm sau, không người nào dám làm sao?” Nghe vậy, trong lòng Phượng Chi Dao chấn động, căn bản không còn có ý nghĩ giấu diếm thần sắc kinh ngạc, cứ thế nhìn nam tử trung niên nho nhã trước mắt. Bỗng nhiên phát hiện giữa hai đầu lông mày của vị đại nho đương thời vốn nên đọc đủ thứ thi thư ôn văn nho nhã lúc này toát ra mấy phần sắc bén. Lúc này mới chợt hiểu ra, trăm năm trước, Từ gia thế nhưng là. . .gia chủ Từ gia tự mình giết Mạt Đại hoàng đế tiền triều để mở cửa thành cho Thái tổ hoàng đế vào đấy. Mặc dù ngày đó, vị gia chủ Từ gia kia cũng rút kiếm tự vẫn để đi theo Mạt Đế tiền triều, nhưng cũng khắc sâu một điều, cho dù Từ gia lúc đó hay tới tận bây giờ, cũng không phải đơn thuần là văn nhân ngu trung (trung thành đến ngu dốt) yếu đuối có cốt cách, mà còn quyết đoán mạnh mẽ cùng sát phạt hơn bất cứ tướng sĩ nào. Đồng thời, năm đó gia chủ Từ gia hành thích vua, mở thành cũng không phải vì thần phục Đại Sở, mà là vì ấm no yên bình của bá tính trong thiên hạ, cùng lưu lại một đường sinh cơ cho Từ thị đang đứng trước nguy cơ diệt tộc. Chuyện sau đó, ấu tử duy nhất còn sống của Từ gia- Từ Yếm Ly mới mười chín tuổi đã đi lên Thừa tướng vị, hơn nữa còn trở thành danh tướng một đời lưu danh sử sách. Mà Từ gia. . . đã đùng máu tươi của gia chủ Từ thị và hơn bảy mươi nhân tộc đổi lấy sự tôn trọng của người trong thiên hạ, tính mạng của Từ Yếm Ly và một hai trăm năm cường thịnh về sau của con cháu Từ thị.
Nếu không ai cố ý nhắc tới, trong mắt tất cả mọi người, con cháu Từ gia chính là thư hương môn đệ, là những văn nhân khí khái tài hoa hơn người. Đến tận lúc này, Phượng Chi Dao mới có thể chân chính hiểu được câu nói Từ gia còn đại diện cho tài trí hơn người và quyết đoán sát phạt mà không người nào sánh kịp. Một gia tộc trải qua hai triều mà hưng thịnh không suy, đặc biệt là vị gia chủ trong thời khắc thay đổi triều đại kia, phần tài trí và quyết đoán kia, cùng với sự nhẫn tâm tuyệt đối không thể là một văn nhân mang lòng thương xót thiên hạ tầm thường. Người Từ gia không thích máu tanh, nhưng lại chưa từng có ai nói bọn họ lại sợ máu tanh đấy.
Từ Hồng Vũ nhàn nhã thưởng thức uống trà, nhìn thần sắc người trẻ tuổi đối diện biến tới biến lui, chỉ cười mà không nói. Không có gia tộc nào tồn tại suốt mấy trăm năm lại thật sự từ bi, cho dù thoạt nhìn là vậy, mà bọn họ vẫn cố gắng làm như vậy, nhưng sự thật cũng tuyệt đối không chỉ có thế. Chẳng qua là người Từ gia đã nhìn thấu hết thảy, cho nên mới càng phải làm cho người ta không có cách nào lý giải. Tựa như bọn họ có thể vì giang sơn tiền triều, lấy thân văn nhân mà chết trận nơi sa trường. Tựa như bọn họ có thể vì hoàng gia chèn ép mà lui về Vân Châu, không để ý tới trong chuyện trong triều nữa. Lại tựa như. . . bọn họ có thể tự tay chém đầu quân chủ, hoàn toàn nhìn rõ vương triều đã tới lúc diệt vong, lại tựa như bọn họ có thể vì sự tồn vong của gia tộc mà hi sinh tính mạng của tất cả tộc nhân.
“Từ tiên sinh. . . . . .” Phượng Chi Dao có chút không tự nhiên nhấp một ngụm trà, hắn xưa nay luôn tự nhận thông minh có thừa, nhưng đứng trước vị đại nho khí chất luôn bình thản này, hắn lại không biết nên nói cái gì. Hay đúng hơn, hắn không rõ vì sao Từ Hồng Vũ phải nói những thứ này trước mặt mình. Từ Hồng Vũ nhìn hắn nhẹ giọng cười nói: “Chẳng qua là hi vọng lời nói này của lão phu có thể làm yên lòng chư vị Mặc gia quân thôi. Từ gia. . . không phải kẻ địch của Định quốc vương phủ.” Phượng Chi Dao đột nhiên ngẩng đầu, có chút không xác định, rốt cuộc mình có hiểu đúng ý tứ của Từ Hồng Vũ hay không. Chỉ nghe Từ Hồng Vũ nói tiếp: “Nhưng mà. . . Phượng Tam công tử. . . Đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
Chuẩn bị sẵn sàng? Phượng Chi Dao mờ mịt. Chuẩn bị cho cái gì? Thiên hạ đại loạn, tranh giành thiên hạ. . . Trong lòng Phượng Chi Dao hơi đình trệ, rất nhanh liền trở nên cuồng loạn. Bởi vì một câu này của Từ Hồng Vũ, vô tình hay cố ý đã thức tỉnh người trong mộng.
Tranh giành thiên hạ. . . Trong lòng vô số quân nhân Mặc gia mong mỏi Vương gia dẫn dắt bọn họ đi tới nơi nào, người từng hiểu rõ Mặc gia quân đều biết, từ lúc thành lập, Mặc gia quân chính là hùng binh với hy vọng nhất thống thiên hạ. Nhưng bởi vì sự cố kỵ trong lòng hoàng đế mà khắp nơi đều bị quản chế, vì thế mà hùng tâm tráng chí nhất thống thiên hạ Đại Sở chẳng bao giờ được thực hiện. Không chỉ có thế, dường như Mặc gia quân cũng dần dần tắt đi từng chút hùng tâm. Mà hiện tại. . . bọn họ thật đã chuẩn bị tốt để tranh giành thiên hạ sao? Vương gia vừa mất đi Vương phi, trong nháy mắt khiến cho thiên hạ một mảnh chiến loạn, nhưng lại là muốn đảo loạn thiên hạ, trả thù những cừu hận còn Vương gia lại đứng ngoài với tâm thái xem cuộc vui. Mà Vương gia hình như hoàn toàn không có suy nghĩ đến tương lai của Mặc gia quân, cho dù lúc đầu dựa vào sự dũng mãnh cùng với khí phách của Mặc gia quân, bọn họ có thể nhất thời thắng lợi, nhưng cục diện này hiển nhiên không thể duy trì lâu dài. Còn nữa. . . thân thể Vương gia cũng thời thời khắc khắc khiến Mặc gia quân không thể an lòng. Hưng phấn kích động trong lòng, địch ý đối với Từ Hồng Vũ trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh biến mất, Phượng Chi Dao lại không nhịn được mà sốt sắng. Cung kính nhìn Từ Hồng Vũ nói: “Xin tiên sinh chỉ giáo. Nếu Từ tiên sinh đã không quản ngàn dặm tới Nhữ Dương, tất nhiên sẽ không muốn nhìn thấy Vương gia cứ như vậy. . . . . .”
Phượng Chi Dao còn chưa nói hết, Từ Hồng Vũ ngồi đối diện lại hiển nhiên đã rất rõ ràng điều hắn muốn biểu đạt, cười nhạt nói: “Vương gia chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông thôi, Phượng Tam công tử trước hết cứ chờ đợi đã.”
Phượng Chi Dao cười khổ: “Vương gia như vậy đã mấy tháng này, đều tại Phượng Tam nhất thời váng đầu không nghĩ tới. . . Đa tạ Từ tiên sinh chỉ điểm.”
Từ Hồng Vũ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm đang dần nhú lên tia sáng đầu tiên, ánh mắt xa xăm, “Mặc gia quân có tư tâm của Mặc gia quân, Từ gia cũng có tư tâm của Từ gia. Vị kia ở Sở kinh. . . . . .” Từ Hồng Vũ lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Từ gia chưa bao giờ ngu trung, cho dù vì lê dân bách tính hay chuyện của Ly nhi, hay chỉ vì kéo dài truyền thừa trăm năm của Từ gia, Từ gia cũng sẽ không giúp Mặc Cảnh Kỳ.
Mặc Tu Nghiêu một mình ở trong phòng ngây người hai ngày, bất luận kẻ nào cũng không gặp. Ngày thứ ba mời Từ Hồng Vũ tiến vào mật đàm. Trừ hai người ra, không có ai biết hai người bọn họ nói về cái gì. Ba ngày sau Từ Hồng Vũ âm thầm lên đường trở lại Vân Châu.
Ngày thứ hai sau khi Từ Hồng Vũ rời đi, Mặc Tu Nghiêu mới từ trong phòng bước ra. Thấy nam tử bước chậm ra cửa phòng, Phượng Chi Dao lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc Tu Nghiêu vẫn tiều tụy tái nhợt hơn trước, ánh mắt của hắn vẫn mang theo lãnh mạc (lạnh nhạt thờ ờ) mà sắc bén, nhưng không còn tia nguy hiểm khiến cho lòng người kinh hãi, Phượng Chi Dao am tâm, cuối cùng Vương gia của bọn họ đã bình tĩnh trở lại. Một lần nữa Mặc Tu Nghiêu tiếp nhận lại sự vụ đã ném cho thuộc hạ suốt mấy tháng qua, đâu vào đấy phân phó mệnh lệnh cùng với điều hành binh mã. Khắp thiên hạ khói lửa nổi lên, vùng đất Tây Bắc vốn yên lặng dần dần lấy lại sức sống.
“Thuộc hạ Tần Phong tham kiến Vương gia!” Tần Phong đứng trước mặt Mặc Tu Nghiêu, gương mặt trẻ tuổi nhiều hơn tia tang thương nhàn nhạt. Mà khí chất toàn thân cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất hơn mấy tháng trước. Nếu nói Tần Phong trước kia là một thanh bảo kiếm giấu trong vỏ, thì bây giờ hắn chính là một lưỡi đao sắc bén tùy thời có thể vung lên bất cứ lúc nào. Mấy tháng này biên quan Tây Bắc có nơi nào mà không có dấu tích của Tần Phong hắn và Kỳ Lân. Lúc ban đầu theo lệnh Vương phi chặn lại ba mươi vạn đại quân Tây Lăng, hỏa thiêu lương thảo của Tây Lăng, hay sau khi nhận được tin Vương phi rơi nhai (rơi xuống vực), Tần Phong và Kỳ Lân bắt đầu độc lập tác chiến, điên cuồng trả thù quân Tây Lăng coi giữ biên cảnh hai nước. Chỉ trong ba tháng này, quân Tây Lăng coi giữ ba lần đổi tướng, hai lần cháy quân doanh. Mà Hoàng Thành Tây Lăng và Trấn Nam Vương phủ cách xa ngàn dặm cũng không may mắn tránh được. Mặc dù không gây ra tổn thất nghiêm trọng gì nhưng cũng đủ làm cho vua Tây Lăng và Trấn Nam Vương phủ náo loạn gà bay chó chạy. Đồng thời với cường độ cực cao và kết hợp nhiều cách chiến đấu đã khiến cho tất cả Kỳ Lân hoàn toàn lột xác thành những chiến sĩ tinh nhuệ thân kinh bách chiến. Hôm nay ở biên cảnh Tây Lăng, uy lực của cái tên Kỳ Lân còn cao hơn cả Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ.
Mặc Tu Nghiêu đánh giá Tần Phong trong chốc lát, rồi mới nói: ” Bản vương cũng đã biết hành động của các ngươi trong mấy ngày nay, có thương tổn gì không?”
Tần Phong trầm mặc chốc lát nói: “Đa tạ vương gia quan tâm, có tất cả ba huynh đệ tử trận, còn có năm người bị trọng thương.”
Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Có biết vì sao Bản vương gọi ngươi trở lại?”
“Thuộc hạ không biết.” Nói đến đây, giọng nói Tần Phong có chút cứng ngắc. Bọn họ đang định đem toàn bộ người đi tới Hoàng thành Tây Lăng vì Vương phi báo thù, nhưng Vương gia lại phái người tới lệnh cho hắn lập tức lên đường trở lại Nhữ Dương. Không chỉ chính hắn không muốn, mà tất cả các huynh đệ cũng không đồng tình. Tất cả bọn họ đều là Vương phi dạy nên, Vương phi bị Trấn Nam Vương hại chết, mối thù này nếu không thể trả thì bọn họ còn mặt mũi nào đi gặp Vương phi? Mặc Tu Nghiêu lấy ra một tập hồ sơ trong tay đặt xuống cạnh bàn nói: “Lôi Chấn Đình không dễ giết như vậy, hơn nữa, cho dù muốn giết hắn, ngươi định trả giá bằng bao nhiêu tính mạng?” Tần Phong cất cao giọng nói: “Cho dù tất cả Kỳ Lân đều chết trận, cũng phải báo thù thay Vương phi!” Mặc Tu Nghiêu hạ đầu về phía hồ sơ nói: “Lấy về nhìn một chút, suy nghĩ cẩn thận lại rồi tới gặp Bản vương.” Tần Phong đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn bút tích quen thuộc trên hồ sơ, dù là nam nhân mạnh mẽ cũng nhịn không được mà hốc mắt nóng lên, ngẩng đầu lên nói: “Khởi bẩm Vương gia, cái này Vương phi đã cho thuộc hạ xem. Vương phi định đợi đến khi chiến sự Tây Bắc kết thúc thì bắt đầu thi hành. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn, “Nói vậy, ngươi có thể làm được sao?”
Tần Phong trầm mặc chốc lát, nặng nề gật đầu nói: “Có thể! Thuộc hạ nhất định không cô phụ kỳ vọng của Vương gia và Vương phi.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Rất tốt. Những thứ này giao cho ngươi, Bản vương chỉ cho ngươi thời gian một năm, ta muốn cái tên Kỳ Lân vang dội thiên hạ!”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Mặc Tu Nghiêu phất tay một cái nói: “Đi đi, có cần gì thì tìm Phượng Tam và Trác Tĩnh.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
“Đúng rồi. . . . . .” Tần Phong xoay người còn chưa ra tới cửa, từ sau lưng đã truyền đến giọng nói của Mặc Tu Nghiêu: “Ngươi đi tìm Mặc Hoa, chỗ hắn có người sau này sẽ giao cho ngươi, Mặc Hoa sẽ biết cần làm thế nào.” Tần Phong trầm mặc gật đầu, sau khi trở về hắn đã gặp Trác Tĩnh và Lâm Hàn, tự nhiên biết người Mặc Tu Nghiêu nói là kẻ nào. Trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, nhưng trong lòng lại không rõ là đối với việc người đàn bà kia còn sống cao hứng hay khinh bỉ Mặc Hoa ngay cả một nữ nhân cũng giết không chết.
“Hàn công tử.” Vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt Hàn Minh Nguyệt đang vội vàng bước tới, Tần Phong nhíu nhíu mày gật đầu qua loa chào hỏi. Bởi vì liên quan tới Diệp Ly, hầu như người bên cạnh Diệp Ly cũng không thích Hàn Minh Nguyệt, cho dù là lúc quan hệ của Diệp Ly và Hàn Minh Nguyệt nhìn qua coi như ôn hòa. Hàn Minh Nguyệt nhìn Tần Phong biến hóa khá lớn, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, gật đầu hỏi: “Vương gia khỏe chứ?” Tần Phong gật đầu nói: “Tại hạ còn có việc, đi trước cáo từ.” Nhìn bóng lưng đang rời đi, Hàn Minh Nguyệt không khỏi cười khổ. Mấy tháng này hắn ở thành Nhữ Dương cũng không được chào đón, mặc dù Mặc Tu Nghiêu cũng không đuổi hắn đi nhưng người bên dưới rõ ràng cũng tỏ thái độ không hoan nghênh. Nếu không phải nhìn mặt Hàn Minh Tích, có lẽ mấy người Trác Tĩnh đã trực tiếp ném hắn ra khỏi cửa. Hàn Minh Nguyệt cũng chưa bao giờ nghĩ tới, lại có một ngày mình phải dựa vào mặt mũi của đệ đệ từ nhỏ nuôi lớn mà có chỗ ở đấy. Nhưng. . . lúc này hắn lại không thể rời đi. Hắn không biết Mặc Tu Nghiêu nghĩ thế nào? Rõ ràng cực kỳ hận Túy Điệp, lại vẫn không hạ thủ giết nàng. Thậm chí Hàn Minh Nguyệt nhìn ra được, mặc dù cho người hành hạ Tô Túy Điệp, nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng không cho người hạ tử thủ (giết chết), thậm chí còn cho phép hắn mỗi mấy ngày có thể đi thăm Tô Túy Điệp. Chính vì … chuyện này, mới khiến hắn không buông xuống được. Có đôi khi thậm chí hắn còn nghĩ, Mặc Tu Nghiêu sai người trực tiếp giết Tô Túy Điệp có phải tốt hơn một chút không.
“Tu Nghiêu. . .” Bước vào thư phòng, đã thấy Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ngay ngắn sau án thư nhìn cái gì đó đến xuất thần.
Phục hồi lại tinh thần, Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“Rốt cục ngươi muốn làm thế nào với Túy Điệp?” Hàn Minh Nguyệt không nhịn được hỏi, hắn đã nghe Mặc Hoa nói, hôm nay Túy Điệp sẽ bị giao cho Tần Phong. Hắn không biết Tần Phong sẽ làm gì, nhưng trực giác nhận thấy tình cảnh của Túy Điệp sẽ càng bết bát hơn hiện tại.
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, ngẩng đầu hỏi hắn: “Có phải Tô Túy Điệp cảm thấy Bản vương còn chưa dứt tình với nàng ta?”
Hàn Minh Nguyệt trầm mặc không nói, mấy tháng này Túy Điệp quả thật không có gì quá thống khổ, ít nhất so với thái độ ngoan tuyệt lúc trước của Mặc Tu Nghiêu bên vách núi còn kém xa. Thậm chí Mặc Tu Nghiêu còn cho người chữa khỏi tay nàng. Cho nên Tô Túy Điệp cho rằng Mặc Tu Nghiêu còn không nỡ, sở dĩ bây giờ vẫn còn hành hạ nàng, chỉ vì cơn giận chưa tan và làm cho người khác nhìn thôi. Nhưng Hàn Minh Nguyệt lại rõ ràng, đây hết thảy đều là Tô Túy Điệp tự mình đa tình thôi. Từ nhiều năm trước, một thoáng Tô Túy Điệp quay lưng đi kia, nàng ta đã vĩnh viễn mất đi năng lực khiến Mặc Tu Nghiêu dao động, mà nói nàng ta chưa từng có khả năng này thì càng đúng hơn. Mà bây giờ, âm tàn trong mắt Mặc Tu Nghiêu khi nhắc tới Tô Túy Điệp càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
“Ngươi yên tâm, nàng ta sẽ không chết . Ít nhất. . . Trước tháng mười năm nay nàng ta sẽ không chết .”
Hàn Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, “Ngươi. . . Ngươi định đem nàng. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Đúng như ngươi nghĩ . Nếu tới tháng mười năm nay còn không có tin tức của A Ly, Bản vương sẽ dùng máu của nàng ta tới tế sơn, ngọn núi mà A Ly rơi nhai. Sang năm sau. . . Nên đến phiên Lôi Chấn Đình rồi. . . . . . Ngươi nói xem cái chủ ý này thế nào? Mỗi năm một người, tất cả những kẻ đã thương tổn A Ly và hài tử của Bản vương, cho đến khi A Ly trở lại mới thôi. . .” Hoặc là đến khi thiên hạ này hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ mới thôi.
“Nhưng mà. . . . . .” Hàn Minh Nguyệt ngần ngại nói. Định Vương phi đã chết rồi sao.
Từ Hồng Vũ đứng ngoài cửa viện, nghiêng đầu nhìn Phượng Chi Dao đang đứng cạnh góc tường, nhàn nhạt cười nói: ” Phượng Tam công tử đang chờ tại hạ sao?”
Thấy vẻ không hề bất ngờ của Từ Hồng Vũ, ánh mắt Phượng Chi Doa lóe lên, nhướng mày cười nói: “Hồng Vũ tiên sinh một đường cực khổ, không bằng tiên sinh cứ nghỉ ngơi trước đã rồi Phượng Tam lại tìm ngài thỉnh giáo?”
Từ Hồng Vũ hắng giọng cười một tiếng lắc đầu nói: “Lão phu muốn uống một chén trà xanh, không biết Phượng Tam công tử có hân hạnh đón tiếp lão phu không?”
Phượng Tam nhàn nhạt mỉm cười, hạ mắt nói: “Sao Hồng Vũ tiên sinh lại khách sáo thế.”
Hai người tới khách viện đã chuẩn bị cho Từ Hồng Vũ ngồi xuống, Từ Hồng Vũ tự mình pha một bình trà ngon, rót một chén cho Phượng Chi Dao rồi lại tự mình rót thêm một chén mới lên tiếng cười nói: “Lão phu biết trong lòng Phượng Tam công tử đang lo lắng điều gì?” Phượng Chi Dao khẽ nhíu mày kiếm, nhìn Từ Hồng Vũ không nói gì. Từ Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu, ánh mắt hiền từ nhìn bộ dáng đề phòng của Phượng Chi Dao giống như đang nhìn một vãn bối không nghe lời, cười nói: “Từ gia. . . Chuyện trăm năm trước có thể làm, Phượng Tam công tử cho rằng trăm năm sau, không người nào dám làm sao?” Nghe vậy, trong lòng Phượng Chi Dao chấn động, căn bản không còn có ý nghĩ giấu diếm thần sắc kinh ngạc, cứ thế nhìn nam tử trung niên nho nhã trước mắt. Bỗng nhiên phát hiện giữa hai đầu lông mày của vị đại nho đương thời vốn nên đọc đủ thứ thi thư ôn văn nho nhã lúc này toát ra mấy phần sắc bén. Lúc này mới chợt hiểu ra, trăm năm trước, Từ gia thế nhưng là. . .gia chủ Từ gia tự mình giết Mạt Đại hoàng đế tiền triều để mở cửa thành cho Thái tổ hoàng đế vào đấy. Mặc dù ngày đó, vị gia chủ Từ gia kia cũng rút kiếm tự vẫn để đi theo Mạt Đế tiền triều, nhưng cũng khắc sâu một điều, cho dù Từ gia lúc đó hay tới tận bây giờ, cũng không phải đơn thuần là văn nhân ngu trung (trung thành đến ngu dốt) yếu đuối có cốt cách, mà còn quyết đoán mạnh mẽ cùng sát phạt hơn bất cứ tướng sĩ nào. Đồng thời, năm đó gia chủ Từ gia hành thích vua, mở thành cũng không phải vì thần phục Đại Sở, mà là vì ấm no yên bình của bá tính trong thiên hạ, cùng lưu lại một đường sinh cơ cho Từ thị đang đứng trước nguy cơ diệt tộc. Chuyện sau đó, ấu tử duy nhất còn sống của Từ gia- Từ Yếm Ly mới mười chín tuổi đã đi lên Thừa tướng vị, hơn nữa còn trở thành danh tướng một đời lưu danh sử sách. Mà Từ gia. . . đã đùng máu tươi của gia chủ Từ thị và hơn bảy mươi nhân tộc đổi lấy sự tôn trọng của người trong thiên hạ, tính mạng của Từ Yếm Ly và một hai trăm năm cường thịnh về sau của con cháu Từ thị.
Nếu không ai cố ý nhắc tới, trong mắt tất cả mọi người, con cháu Từ gia chính là thư hương môn đệ, là những văn nhân khí khái tài hoa hơn người. Đến tận lúc này, Phượng Chi Dao mới có thể chân chính hiểu được câu nói Từ gia còn đại diện cho tài trí hơn người và quyết đoán sát phạt mà không người nào sánh kịp. Một gia tộc trải qua hai triều mà hưng thịnh không suy, đặc biệt là vị gia chủ trong thời khắc thay đổi triều đại kia, phần tài trí và quyết đoán kia, cùng với sự nhẫn tâm tuyệt đối không thể là một văn nhân mang lòng thương xót thiên hạ tầm thường. Người Từ gia không thích máu tanh, nhưng lại chưa từng có ai nói bọn họ lại sợ máu tanh đấy.
Từ Hồng Vũ nhàn nhã thưởng thức uống trà, nhìn thần sắc người trẻ tuổi đối diện biến tới biến lui, chỉ cười mà không nói. Không có gia tộc nào tồn tại suốt mấy trăm năm lại thật sự từ bi, cho dù thoạt nhìn là vậy, mà bọn họ vẫn cố gắng làm như vậy, nhưng sự thật cũng tuyệt đối không chỉ có thế. Chẳng qua là người Từ gia đã nhìn thấu hết thảy, cho nên mới càng phải làm cho người ta không có cách nào lý giải. Tựa như bọn họ có thể vì giang sơn tiền triều, lấy thân văn nhân mà chết trận nơi sa trường. Tựa như bọn họ có thể vì hoàng gia chèn ép mà lui về Vân Châu, không để ý tới trong chuyện trong triều nữa. Lại tựa như. . . bọn họ có thể tự tay chém đầu quân chủ, hoàn toàn nhìn rõ vương triều đã tới lúc diệt vong, lại tựa như bọn họ có thể vì sự tồn vong của gia tộc mà hi sinh tính mạng của tất cả tộc nhân.
“Từ tiên sinh. . . . . .” Phượng Chi Dao có chút không tự nhiên nhấp một ngụm trà, hắn xưa nay luôn tự nhận thông minh có thừa, nhưng đứng trước vị đại nho khí chất luôn bình thản này, hắn lại không biết nên nói cái gì. Hay đúng hơn, hắn không rõ vì sao Từ Hồng Vũ phải nói những thứ này trước mặt mình. Từ Hồng Vũ nhìn hắn nhẹ giọng cười nói: “Chẳng qua là hi vọng lời nói này của lão phu có thể làm yên lòng chư vị Mặc gia quân thôi. Từ gia. . . không phải kẻ địch của Định quốc vương phủ.” Phượng Chi Dao đột nhiên ngẩng đầu, có chút không xác định, rốt cuộc mình có hiểu đúng ý tứ của Từ Hồng Vũ hay không. Chỉ nghe Từ Hồng Vũ nói tiếp: “Nhưng mà. . . Phượng Tam công tử. . . Đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
Chuẩn bị sẵn sàng? Phượng Chi Dao mờ mịt. Chuẩn bị cho cái gì? Thiên hạ đại loạn, tranh giành thiên hạ. . . Trong lòng Phượng Chi Dao hơi đình trệ, rất nhanh liền trở nên cuồng loạn. Bởi vì một câu này của Từ Hồng Vũ, vô tình hay cố ý đã thức tỉnh người trong mộng.
Tranh giành thiên hạ. . . Trong lòng vô số quân nhân Mặc gia mong mỏi Vương gia dẫn dắt bọn họ đi tới nơi nào, người từng hiểu rõ Mặc gia quân đều biết, từ lúc thành lập, Mặc gia quân chính là hùng binh với hy vọng nhất thống thiên hạ. Nhưng bởi vì sự cố kỵ trong lòng hoàng đế mà khắp nơi đều bị quản chế, vì thế mà hùng tâm tráng chí nhất thống thiên hạ Đại Sở chẳng bao giờ được thực hiện. Không chỉ có thế, dường như Mặc gia quân cũng dần dần tắt đi từng chút hùng tâm. Mà hiện tại. . . bọn họ thật đã chuẩn bị tốt để tranh giành thiên hạ sao? Vương gia vừa mất đi Vương phi, trong nháy mắt khiến cho thiên hạ một mảnh chiến loạn, nhưng lại là muốn đảo loạn thiên hạ, trả thù những cừu hận còn Vương gia lại đứng ngoài với tâm thái xem cuộc vui. Mà Vương gia hình như hoàn toàn không có suy nghĩ đến tương lai của Mặc gia quân, cho dù lúc đầu dựa vào sự dũng mãnh cùng với khí phách của Mặc gia quân, bọn họ có thể nhất thời thắng lợi, nhưng cục diện này hiển nhiên không thể duy trì lâu dài. Còn nữa. . . thân thể Vương gia cũng thời thời khắc khắc khiến Mặc gia quân không thể an lòng. Hưng phấn kích động trong lòng, địch ý đối với Từ Hồng Vũ trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh biến mất, Phượng Chi Dao lại không nhịn được mà sốt sắng. Cung kính nhìn Từ Hồng Vũ nói: “Xin tiên sinh chỉ giáo. Nếu Từ tiên sinh đã không quản ngàn dặm tới Nhữ Dương, tất nhiên sẽ không muốn nhìn thấy Vương gia cứ như vậy. . . . . .”
Phượng Chi Dao còn chưa nói hết, Từ Hồng Vũ ngồi đối diện lại hiển nhiên đã rất rõ ràng điều hắn muốn biểu đạt, cười nhạt nói: “Vương gia chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông thôi, Phượng Tam công tử trước hết cứ chờ đợi đã.”
Phượng Chi Dao cười khổ: “Vương gia như vậy đã mấy tháng này, đều tại Phượng Tam nhất thời váng đầu không nghĩ tới. . . Đa tạ Từ tiên sinh chỉ điểm.”
Từ Hồng Vũ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm đang dần nhú lên tia sáng đầu tiên, ánh mắt xa xăm, “Mặc gia quân có tư tâm của Mặc gia quân, Từ gia cũng có tư tâm của Từ gia. Vị kia ở Sở kinh. . . . . .” Từ Hồng Vũ lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Từ gia chưa bao giờ ngu trung, cho dù vì lê dân bách tính hay chuyện của Ly nhi, hay chỉ vì kéo dài truyền thừa trăm năm của Từ gia, Từ gia cũng sẽ không giúp Mặc Cảnh Kỳ.
Mặc Tu Nghiêu một mình ở trong phòng ngây người hai ngày, bất luận kẻ nào cũng không gặp. Ngày thứ ba mời Từ Hồng Vũ tiến vào mật đàm. Trừ hai người ra, không có ai biết hai người bọn họ nói về cái gì. Ba ngày sau Từ Hồng Vũ âm thầm lên đường trở lại Vân Châu.
Ngày thứ hai sau khi Từ Hồng Vũ rời đi, Mặc Tu Nghiêu mới từ trong phòng bước ra. Thấy nam tử bước chậm ra cửa phòng, Phượng Chi Dao lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc Tu Nghiêu vẫn tiều tụy tái nhợt hơn trước, ánh mắt của hắn vẫn mang theo lãnh mạc (lạnh nhạt thờ ờ) mà sắc bén, nhưng không còn tia nguy hiểm khiến cho lòng người kinh hãi, Phượng Chi Dao am tâm, cuối cùng Vương gia của bọn họ đã bình tĩnh trở lại. Một lần nữa Mặc Tu Nghiêu tiếp nhận lại sự vụ đã ném cho thuộc hạ suốt mấy tháng qua, đâu vào đấy phân phó mệnh lệnh cùng với điều hành binh mã. Khắp thiên hạ khói lửa nổi lên, vùng đất Tây Bắc vốn yên lặng dần dần lấy lại sức sống.
“Thuộc hạ Tần Phong tham kiến Vương gia!” Tần Phong đứng trước mặt Mặc Tu Nghiêu, gương mặt trẻ tuổi nhiều hơn tia tang thương nhàn nhạt. Mà khí chất toàn thân cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất hơn mấy tháng trước. Nếu nói Tần Phong trước kia là một thanh bảo kiếm giấu trong vỏ, thì bây giờ hắn chính là một lưỡi đao sắc bén tùy thời có thể vung lên bất cứ lúc nào. Mấy tháng này biên quan Tây Bắc có nơi nào mà không có dấu tích của Tần Phong hắn và Kỳ Lân. Lúc ban đầu theo lệnh Vương phi chặn lại ba mươi vạn đại quân Tây Lăng, hỏa thiêu lương thảo của Tây Lăng, hay sau khi nhận được tin Vương phi rơi nhai (rơi xuống vực), Tần Phong và Kỳ Lân bắt đầu độc lập tác chiến, điên cuồng trả thù quân Tây Lăng coi giữ biên cảnh hai nước. Chỉ trong ba tháng này, quân Tây Lăng coi giữ ba lần đổi tướng, hai lần cháy quân doanh. Mà Hoàng Thành Tây Lăng và Trấn Nam Vương phủ cách xa ngàn dặm cũng không may mắn tránh được. Mặc dù không gây ra tổn thất nghiêm trọng gì nhưng cũng đủ làm cho vua Tây Lăng và Trấn Nam Vương phủ náo loạn gà bay chó chạy. Đồng thời với cường độ cực cao và kết hợp nhiều cách chiến đấu đã khiến cho tất cả Kỳ Lân hoàn toàn lột xác thành những chiến sĩ tinh nhuệ thân kinh bách chiến. Hôm nay ở biên cảnh Tây Lăng, uy lực của cái tên Kỳ Lân còn cao hơn cả Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ.
Mặc Tu Nghiêu đánh giá Tần Phong trong chốc lát, rồi mới nói: ” Bản vương cũng đã biết hành động của các ngươi trong mấy ngày nay, có thương tổn gì không?”
Tần Phong trầm mặc chốc lát nói: “Đa tạ vương gia quan tâm, có tất cả ba huynh đệ tử trận, còn có năm người bị trọng thương.”
Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Có biết vì sao Bản vương gọi ngươi trở lại?”
“Thuộc hạ không biết.” Nói đến đây, giọng nói Tần Phong có chút cứng ngắc. Bọn họ đang định đem toàn bộ người đi tới Hoàng thành Tây Lăng vì Vương phi báo thù, nhưng Vương gia lại phái người tới lệnh cho hắn lập tức lên đường trở lại Nhữ Dương. Không chỉ chính hắn không muốn, mà tất cả các huynh đệ cũng không đồng tình. Tất cả bọn họ đều là Vương phi dạy nên, Vương phi bị Trấn Nam Vương hại chết, mối thù này nếu không thể trả thì bọn họ còn mặt mũi nào đi gặp Vương phi? Mặc Tu Nghiêu lấy ra một tập hồ sơ trong tay đặt xuống cạnh bàn nói: “Lôi Chấn Đình không dễ giết như vậy, hơn nữa, cho dù muốn giết hắn, ngươi định trả giá bằng bao nhiêu tính mạng?” Tần Phong cất cao giọng nói: “Cho dù tất cả Kỳ Lân đều chết trận, cũng phải báo thù thay Vương phi!” Mặc Tu Nghiêu hạ đầu về phía hồ sơ nói: “Lấy về nhìn một chút, suy nghĩ cẩn thận lại rồi tới gặp Bản vương.” Tần Phong đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn bút tích quen thuộc trên hồ sơ, dù là nam nhân mạnh mẽ cũng nhịn không được mà hốc mắt nóng lên, ngẩng đầu lên nói: “Khởi bẩm Vương gia, cái này Vương phi đã cho thuộc hạ xem. Vương phi định đợi đến khi chiến sự Tây Bắc kết thúc thì bắt đầu thi hành. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn, “Nói vậy, ngươi có thể làm được sao?”
Tần Phong trầm mặc chốc lát, nặng nề gật đầu nói: “Có thể! Thuộc hạ nhất định không cô phụ kỳ vọng của Vương gia và Vương phi.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Rất tốt. Những thứ này giao cho ngươi, Bản vương chỉ cho ngươi thời gian một năm, ta muốn cái tên Kỳ Lân vang dội thiên hạ!”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Mặc Tu Nghiêu phất tay một cái nói: “Đi đi, có cần gì thì tìm Phượng Tam và Trác Tĩnh.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
“Đúng rồi. . . . . .” Tần Phong xoay người còn chưa ra tới cửa, từ sau lưng đã truyền đến giọng nói của Mặc Tu Nghiêu: “Ngươi đi tìm Mặc Hoa, chỗ hắn có người sau này sẽ giao cho ngươi, Mặc Hoa sẽ biết cần làm thế nào.” Tần Phong trầm mặc gật đầu, sau khi trở về hắn đã gặp Trác Tĩnh và Lâm Hàn, tự nhiên biết người Mặc Tu Nghiêu nói là kẻ nào. Trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, nhưng trong lòng lại không rõ là đối với việc người đàn bà kia còn sống cao hứng hay khinh bỉ Mặc Hoa ngay cả một nữ nhân cũng giết không chết.
“Hàn công tử.” Vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt Hàn Minh Nguyệt đang vội vàng bước tới, Tần Phong nhíu nhíu mày gật đầu qua loa chào hỏi. Bởi vì liên quan tới Diệp Ly, hầu như người bên cạnh Diệp Ly cũng không thích Hàn Minh Nguyệt, cho dù là lúc quan hệ của Diệp Ly và Hàn Minh Nguyệt nhìn qua coi như ôn hòa. Hàn Minh Nguyệt nhìn Tần Phong biến hóa khá lớn, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, gật đầu hỏi: “Vương gia khỏe chứ?” Tần Phong gật đầu nói: “Tại hạ còn có việc, đi trước cáo từ.” Nhìn bóng lưng đang rời đi, Hàn Minh Nguyệt không khỏi cười khổ. Mấy tháng này hắn ở thành Nhữ Dương cũng không được chào đón, mặc dù Mặc Tu Nghiêu cũng không đuổi hắn đi nhưng người bên dưới rõ ràng cũng tỏ thái độ không hoan nghênh. Nếu không phải nhìn mặt Hàn Minh Tích, có lẽ mấy người Trác Tĩnh đã trực tiếp ném hắn ra khỏi cửa. Hàn Minh Nguyệt cũng chưa bao giờ nghĩ tới, lại có một ngày mình phải dựa vào mặt mũi của đệ đệ từ nhỏ nuôi lớn mà có chỗ ở đấy. Nhưng. . . lúc này hắn lại không thể rời đi. Hắn không biết Mặc Tu Nghiêu nghĩ thế nào? Rõ ràng cực kỳ hận Túy Điệp, lại vẫn không hạ thủ giết nàng. Thậm chí Hàn Minh Nguyệt nhìn ra được, mặc dù cho người hành hạ Tô Túy Điệp, nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng không cho người hạ tử thủ (giết chết), thậm chí còn cho phép hắn mỗi mấy ngày có thể đi thăm Tô Túy Điệp. Chính vì … chuyện này, mới khiến hắn không buông xuống được. Có đôi khi thậm chí hắn còn nghĩ, Mặc Tu Nghiêu sai người trực tiếp giết Tô Túy Điệp có phải tốt hơn một chút không.
“Tu Nghiêu. . .” Bước vào thư phòng, đã thấy Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ngay ngắn sau án thư nhìn cái gì đó đến xuất thần.
Phục hồi lại tinh thần, Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“Rốt cục ngươi muốn làm thế nào với Túy Điệp?” Hàn Minh Nguyệt không nhịn được hỏi, hắn đã nghe Mặc Hoa nói, hôm nay Túy Điệp sẽ bị giao cho Tần Phong. Hắn không biết Tần Phong sẽ làm gì, nhưng trực giác nhận thấy tình cảnh của Túy Điệp sẽ càng bết bát hơn hiện tại.
Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, ngẩng đầu hỏi hắn: “Có phải Tô Túy Điệp cảm thấy Bản vương còn chưa dứt tình với nàng ta?”
Hàn Minh Nguyệt trầm mặc không nói, mấy tháng này Túy Điệp quả thật không có gì quá thống khổ, ít nhất so với thái độ ngoan tuyệt lúc trước của Mặc Tu Nghiêu bên vách núi còn kém xa. Thậm chí Mặc Tu Nghiêu còn cho người chữa khỏi tay nàng. Cho nên Tô Túy Điệp cho rằng Mặc Tu Nghiêu còn không nỡ, sở dĩ bây giờ vẫn còn hành hạ nàng, chỉ vì cơn giận chưa tan và làm cho người khác nhìn thôi. Nhưng Hàn Minh Nguyệt lại rõ ràng, đây hết thảy đều là Tô Túy Điệp tự mình đa tình thôi. Từ nhiều năm trước, một thoáng Tô Túy Điệp quay lưng đi kia, nàng ta đã vĩnh viễn mất đi năng lực khiến Mặc Tu Nghiêu dao động, mà nói nàng ta chưa từng có khả năng này thì càng đúng hơn. Mà bây giờ, âm tàn trong mắt Mặc Tu Nghiêu khi nhắc tới Tô Túy Điệp càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
“Ngươi yên tâm, nàng ta sẽ không chết . Ít nhất. . . Trước tháng mười năm nay nàng ta sẽ không chết .”
Hàn Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, “Ngươi. . . Ngươi định đem nàng. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Đúng như ngươi nghĩ . Nếu tới tháng mười năm nay còn không có tin tức của A Ly, Bản vương sẽ dùng máu của nàng ta tới tế sơn, ngọn núi mà A Ly rơi nhai. Sang năm sau. . . Nên đến phiên Lôi Chấn Đình rồi. . . . . . Ngươi nói xem cái chủ ý này thế nào? Mỗi năm một người, tất cả những kẻ đã thương tổn A Ly và hài tử của Bản vương, cho đến khi A Ly trở lại mới thôi. . .” Hoặc là đến khi thiên hạ này hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ mới thôi.
“Nhưng mà. . . . . .” Hàn Minh Nguyệt ngần ngại nói. Định Vương phi đã chết rồi sao.
/447
|