Đầu tháng mười
Đã trải qua mấy ngày mãnh liệt công kích liên tục không chút gián đoạn nào, rốt cuộc đại quân Tây Lăng lại hùng hổ giết vào thành Tín Dương một lần nữa sau gần một tháng. Sau đó, nghênh đón bọn họ lần này lại không phải là vàng bạc châu báu đầy đất, không có lương thực quân nhu, thậm chí ngay cả dân chúng thất kinh cũng không có. Hiện ra ở trước mắt bọn họ chính là một tòa thành hoàn toàn trống không. Cả tòa thành trì ngoại trừ tiếng động do tự bọn họ tạo ra, thì không còn một tiếng động nào khác nữa. Tất cả các hộ gia đình trong thành đã sớm người đi nhà trống, trong phòng trống rỗng, ngay cả một viên lương thực cũng không tìm được. Mà tất cả cửa hàng thì, nếu không phải bị dọn sạch, thì chính là bị tiêu hủy ngay tại chỗ, ngay cả giếng nước trong thành cũng bị người ta ném không ít đồ vật linh tinh vào, hiển nhiên muốn sử dụng lại một lần nữa thì chắc chắn phải tiêu tốn một phen công sức.
Sắc mặt của đầu lĩnh quân tiên phong cưỡi ngựa tiến vào xanh mét nhìn tòa thành trì trống rỗng trước mắt.
“Tướng quân, trong thành không có một người nào!” Binh sĩ dò đường phía trước trở lại bẩm báo.
“Vô liêm sỉ!” Đầu lĩnh quân tiên phong giận dữ, cũng không biết đang mắng tướng sĩ Đại Sở hay đang chửi mình. Mắng mấy câu, lại chỉ có thể phái người đi bẩm báo cho Trấn Nam Vương đi theo ở phía sau còn chưa vào thành.
“Đây là cái gì?” Tiên phong nhíu nhíu mày, chỉ vào một thứ đen nhánh không chút thu hút ở góc đường nào đó hỏi. Binh sĩ đứng ở trước ngựa hắn tiến lên xem xét, chỉ chốc lát sau mới hơi nghi ngờ trở lại bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, hình như là mấy cây trẩu còn có đá bị ướt. Chắc là bị rơi lúc người Đông Sở chạy đi.” Tiên phong chau mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhìn kỹ bốn phía, lại phát hiện có không ít dấu vết giống như vậy, hơn nữa hình như trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm. Từ lúc vừa mới vào thành đến chỗ bọn họ dừng lại lại có vài quán rượu dọc theo hai bên đường phố cho nên không có chú ý, nhưng hiện tại cẩn thận quan sát liền phát hiện, cho dù là ở phía ngoài quán rượu, thì mùi rượu này cũng quá nồng nặc. Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, thì cửa sổ trên lầu ở bên đường đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong. Một nam tử mặc áo đen lạnh lùng nhìn người phía dưới một cái, thật nhanh kéo cung lắp tên bắn, sau đó biến mất ở cửa sổ. Những động tác này cũng chỉ hoàn thành trong nháy mắt, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng bắn tên về phía cửa sổ, thì nam tử kia đã biến mất rồi.
“Cháy rồi!” Đột nhiên có người sợ hãi kêu một tiếng, hai bên đường phố đột nhiên bốc lên một đám lửa, hơn nữa lại nhanh chóng lan tràn ra.
“Có mai phục! Mau rút lui!”
Hơn thế nữa, đồng thời, trong thành Tín Dương lại ồn ào lên lần nữa, “Cửa thành cũng bốc cháy rồi!” Cửa thành truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm, sau đó đã thấy ánh lửa bốc lên cao, cho dù chỗ của bọn họ ở trong thành cũng có thể thấy rõ ràng ánh sáng màu đỏ bốc thẳng lên trời đó, có thể nghĩ được lửa cháy lớn đến như thế nào.
“Mau! Dập lửa!” Đại quân Tây Lăng lập tức loạn thành một đống. Muốn dập lửa dễ như vậy sao, vốn thành Tín Dương đã thiếu nước, chỉ có chừng vài cái giếng nước, nhưng hiện tại không bị bịt kín thì cũng bị lấp mất. Chất lỏng trong thành lúc này có thể tìm được chỉ có một loại, đó chính là rượu. Không biết là cố ý hay vô tình, mà những thứ này lại được bày ở bên ngoài quán rượu, thậm chí còn được đặt ở hai bên đường, chỉ cần không cẩn thận có người làm vỡ bình, thì sẽ làm cho lửa cháy càng lớn hơn. Vốn nên là tiếng ca khải hoàn thì lúc này thành Tín Dương lại là tiếng la hét đau thương khắp nơi trong ánh lửa ngất trời.
Trên một ngọn núi cách mấy dặm bên ngoài thành Tín Dương, Diệp Ly ngắm nhìn thành Tín Dương đã biến thành một biển lửa nơi xa, nhẹ giọng thở dài nói: “Tín Dương đã bị phá hủy.” Tần Phong đứng ở phía sau Diệp Ly, vừa khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng mỏng, vừa nói: “Vương phi không cần phải lo lắng, thật ra thì đa phần kiến trúc của thành Tín Dương đều làm từ đất và đá, cho dù hơn phân nửa phòng ốc bị thiêu hủy, thì tương lai muốn xây mới lại cũng sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa, trận chiến này chúng ta cũng không mất một người nào, nhưng đã có thể tiêu diệt ít nhất năm vạn nhân mã của Tây Lăng. Thay vì giữ Tín Dương lại cho người Tây Lăng ở, còn không bằng đốt đi.” Diệp Ly cười nhạt, kéo áo choàng trên người lại, rồi xoay người nói: “Đi thôi, chỉ sợ trận chiến dịch này khiến cho Trấn Nam Vương tức giận không nhỏ, chúng ta vẫn nhanh chóng chạy tới Hồng Châu sớm đi.”
“Dạ, Vương phi.”
Thành Tín Dương quả thật như Tần Phong nói, đa số đều là kiến trúc đất đá, nên cũng không phải là nhiên liệu tốt. Nhưng ngay cả như vậy, thì lửa cũng cháy gần một ngày một đêm. Bởi vì cửa thành đã bị lửa chặn, nên người trong thành không thể ra được, mà người ngoài thành cũng không thể vào được. Khi rốt cục lửa dần dần yếu bớt vào ngày hôm sau, quân đội ngoài thành mới có thể vào thành, thì hầu như toàn quân trong thành đã bị diệt. Cho dù là người không bị lửa thiêu chết thì cũng chết vì không thở được trong tầng tầng khói dày đặc. Vốn là thành Tín Dương rộng lớn, khí phách, lúc này lại tối như mực làm cho người ta cảm thấy không khí chết chóc nặng nề.
Lúc Trấn Nam Vương bước vào thành Tín Dương thì sắc mặt đã không thể dùng từ âm trầm đơn giản để hình dung rồi, mà là âm u. Nhìn đống đổ nát thê lương trước mắt, còn có khói dày đặc chưa được dập tắt hoàn toàn hai bên đường phố cùng với mùi vị làm cho người ta ghê tởm trong không khí, thần sắc Trấn Nam Vương dữ tợn mà âm u, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Ly……” Tướng lãnh tiến vào theo Trấn Nam Vương cũng nơm nớp lo sợ, sợ nói sai hoặc làm sai cái gì lại chọc giận Trấn Nam Vương đang có tâm tình u ám. Thật lâu sau, chỉ nghe Trấn Nam Vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười nói: “Hay! Không nghĩ tới mười mấy năm sau Bản vương còn có thể gặp được một đối thủ như vậy! Mặc Lưu Danh, đây là con dâu tốt của ngươi! Diệp Ly… Không bắt sống ngươi, Bản vương thề không làm người! Truyền lệnh của Bản vương, người bắt sống được Định Quốc Vương phi, phần thưởng vạn lượng hoàng kim phong thiên hộ hầu!” Nghe vậy, mọi người chấn động, treo giải thưởng như vậy, gần như có thể so sánh với giải thưởng được treo cho lịch đại Định Quốc Vương gia. Trấn Nam Vương xoay người nhìn lướt qua bốn phía, cười lạnh một tiếng nói: “Để lại người đóng ở Tín Dương, những người còn lại, toàn quân lên đường, tiến nhanh đến Hồng Châu!”
“Dạ.”
Thành Hồng Châu
Hồng Châu không phải là thành trì lớn nhất Tây Bắc, cũng không phải là thành trì kiên cố nhất Tây Bắc, nhưng bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, mà đại quân Tây Lăng lại bị Mặc gia quân ngăn trở tầng tầng lớp lớp, nên vẫn không thể chân chính tiến tới gần thành Hồng Châu. Mặc dù Tây Bắc đã chiến hỏa không ngừng, nhưng dân chúng và thương nhân trong thành Hồng Châu lại vẫn rất an nhàn, thoải mái. Bởi vì sau lưng bọn họ chính là con đường phải đi qua khi muốn tiến vào Trung Nguyên từ Tây Bắc, mặc dù thành Hồng Châu bị đại quân Tây Lăng công phá, thì bọn họ cũng kịp chạy trốn vào vùng Trung Nguyên. Huống chi, hiện tại khu vực đang đánh nhau trong lãnh thổ Đại Sở cũng không phải chỉ có Tây Bắc, cho nên ngược lại người chạy nạn lại ít đi rất nhiều.
“Vi thần Tuần phủ Tây Bắc Tôn Hành Chi và quan viên lớn nhỏ của thành Hồng Châu cung nghênh Định Quốc Vương phi.” Cửa thành, Thái Thú Hồng Châu dẫn quan viên lớn nhỏ đến đây nghênh đón đoàn người Diệp Ly.
Phượng Chi Dao liếc mắt nam tử trung niên đang tươi cười trước mắt một cái, người này cũng xem như là một nhánh của phái thân Hoàng (thuộc hạ trung thành của hoàng đế), chiến sự càng ngày càng khốc liệt thì liền chạy từ Tín Dương trốn tới Hồng Châu, từ trước tới giờ lại cách xa Mặc gia quân đóng ở gần Hồng Châu, thậm chí tìm mọi lý do trì hoãn trách nhiệm cung cấp lương thảo phải làm. Lúc này còn có lá gan đứng ở cửa thành đón tiếp Vương phi, quả thật là lá gan không nhỏ. Diệp Ly mặc một bộ áo xanh trắng trong thuần khiết, cũng không có hoa lệ ung dung như các phu nhân danh môn trong Sở kinh, vạt áo uốn lượn bay theo gió. Kiểu dáng cực kỳ bình thường đơn giản lại làm cho người không thể sinh ra nửa điểm bất kính và khinh thường. Vịn tay Trác Tĩnh xuống ngựa, thần sắc của Diệp Ly lạnh nhạt nhìn hai hàng người cung kính đứng trước mắt, khẽ gật đầu nói: “Tôn đại nhân miễn lễ.”
Tôn Hành Chi tiến lên, ân cần cười nói: “Vương phi đi đường mệt nhọc cực khổ, kính mời vào thành uống chén trà trước, đợi buổi tối thuộc hạ sẽ thiết yến tẩy trần cho Vương phi.”
Đôi mi thanh tú của Diệp Ly giương nhẹ, vội vã tuyên cáo quan hệ khách và chủ như vậy sao?
“Sợ rằng phải làm trái ý tốt của đại nhân rồi. Đại quân Tây Lăng tàn sát bừa bãi ở trong địa phận Hồng Châu, không biết đại nhân có phương pháp giải quyết chưa?”
Tôn Hành Chi cười nói: “Có Mặc gia quân ở đây, sao lại có chỗ cho người Tây Lăng càn rỡ chứ. Vi thần và dân chúng Hồng Châu đều rất yên tâm, rất yên tâm!” Ở một bên, mày kiếm của Phượng Chi Dao giương lên, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Tôn đại nhân cho là dân chúng Hồng Châu thì chỉ có riêng dân chúng trong thành Hồng Châu thôi sao? Bản tướng nhớ được Tôn đại nhân là Tuần phủ Tây Bắc chứ không phải là Thái Thú Hồng Châu đi? Mặt khác… mới vừa rồi ý của Tôn đại nhân giống như là hiện nay người Tây Lăng cướp bóc bốn phía của Tây Bắc là lỗi của Mặc gia quân thì phải?” Sắc mặt Tôn Hành Chi cứng đờ, nhưng rất nhanh liền cười làm lành nói: “Hạ quan không dám.” Không dám cũng không phải không có tội, Phượng Chi Dao hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý tới hắn nữa.
Hình như không khí hơi lúng túng, một nam tử trung niên đứng ở phía sau Tôn Hành Chi hơi hoảng sợ, mới vội vàng đứng dậy, nói: “Hạ quan… Thái thú Hồng Châu Tề An Vinh bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Tề đại nhân, Bản phi nghe nói lương thảo của Mặc gia quân mà Hồng Châu phải cung cấp lại chậm chạp chưa đưa tới, vì sao vậy?” Tề An Vinh Phi liếc nhanh qua Tôn Hành Chi bên cạnh một cái, quanh co nói: “Này… Vương phi thứ tội. Các nơi Tây Bắc đều bị người Tây Lăng cướp bóc, hơn nữa Hồng Châu lại bị thiệt hại nghiêm trọng, cho nên… Cho nên lương thảo phải chậm trễ mấy ngày. Kính xin Vương phi thứ tội……” Diệp Ly mím môi cười nhạt nói: “Thì ra là như vậy, cũng đã làm cực khổ Tề đại nhân rồi.” Nghe lời nói của Diệp Ly, tuy trời đang vào tháng mười nhưng Tề An Vinh cũng không nhịn được đưa tay lau mồ hôi trên trán, hốc mắt bởi vì tửu sắc quá độ mà thâm quầng lại mơ hồ khẽ run, luôn miệng cười nói: “Không dám… Không dám…”
Mặt Trác Tĩnh lạnh lùng nhìn mọi người một cái, nói: “Còn không nhường đường chẳng lẽ muốn Vương phi nghỉ ở ngoài thành sao?”
Tề An Vinh vội vàng lui ra sau, nhường ra một con đường, “Vương phi, mời, Vương phi, mời……”
Diệp Ly đang muốn bước vào trong thành, thì sau lưng lại truyền đến giọng của Tôn Hành Chi bị gạt ở một bên, “Vương phi, chậm đã!”
Diệp Ly quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tôn Hành Chi. Chân mày duyên dáng khẽ gảy nhẹ, mỉm cười chờ hắn nói tiếp. Tôn Hành Chi nhìn chung quanh một chút, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, mới ưỡn ngực nói: “Vương phi đại giá quang lâm thành Hồng Châu, quan viên lớn nhỏ và dân chúng của Hồng Châu tất nhiên hoan nghênh. Nhưng Mặc gia quân lại không thể cùng đi theo Vương phi vào thành!” Khóe môi Diệp Ly mỉm cười, cười hỏi: “Vì sao?” Tôn Hành Chi nghiêm mặt nói: “Nhiều người như vậy, một khi vào thành, sẽ tạo thành hỗn loạn bên trong thành, xin Vương phi nghĩ lại. Hơn nữa, theo như luật của Đại Sở ta, binh sĩ mỗi thành không được vượt qua năm vạn người. Vương phi mang đến… có đến mười mấy vạn người đi?” Hình như phát hiện mình nói có lý, giọng nói của Tôn Hành Chi cũng càng to hơn.
Diệp Ly cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm nam tử trung niên vẫn đang đắc ý trước mặt.
Thấy Diệp Ly không nói lời nào, Tôn Hành Chi càng kiêu ngạo hơn. Ngay cả vốn còn có mấy phần cẩn thận cũng mất đi bảy tám phần, cười nói: “Vương phi, hạ quan nói có lý không?” Khóe môi Diệp Ly nứt ra một nụ cười xinh đẹp trào phúng, Tôn Hành Chi đang dương dương đắc ý nên không phát hiện được mấy người đi theo bên cạnh ở Diệp Ly đang cau mày đều yên lặng lui về sau hai bước để tránh bị vạ lây.
“Tôn đại nhân, ngươi cũng đã biết Bản phi mới vừa phóng hỏa đốt Tín Dương đi?” Giọng nói của Diệp Ly trầm thấp mà lạnh lùng.
Tôn Hành Chi không khỏi rùng mình một cái, nụ cười lập tức cứng ngắc lại trên mặt, hơi kinh ngạc nhìn cô gái đột nhiên biến sắc trước mắt, “Vương… Vương phi…”
“Bản phi dám đốt Tín Dương thì cũng sẽ không sợ giết thêm hai tên quan viên vô dụng!”
Đã trải qua mấy ngày mãnh liệt công kích liên tục không chút gián đoạn nào, rốt cuộc đại quân Tây Lăng lại hùng hổ giết vào thành Tín Dương một lần nữa sau gần một tháng. Sau đó, nghênh đón bọn họ lần này lại không phải là vàng bạc châu báu đầy đất, không có lương thực quân nhu, thậm chí ngay cả dân chúng thất kinh cũng không có. Hiện ra ở trước mắt bọn họ chính là một tòa thành hoàn toàn trống không. Cả tòa thành trì ngoại trừ tiếng động do tự bọn họ tạo ra, thì không còn một tiếng động nào khác nữa. Tất cả các hộ gia đình trong thành đã sớm người đi nhà trống, trong phòng trống rỗng, ngay cả một viên lương thực cũng không tìm được. Mà tất cả cửa hàng thì, nếu không phải bị dọn sạch, thì chính là bị tiêu hủy ngay tại chỗ, ngay cả giếng nước trong thành cũng bị người ta ném không ít đồ vật linh tinh vào, hiển nhiên muốn sử dụng lại một lần nữa thì chắc chắn phải tiêu tốn một phen công sức.
Sắc mặt của đầu lĩnh quân tiên phong cưỡi ngựa tiến vào xanh mét nhìn tòa thành trì trống rỗng trước mắt.
“Tướng quân, trong thành không có một người nào!” Binh sĩ dò đường phía trước trở lại bẩm báo.
“Vô liêm sỉ!” Đầu lĩnh quân tiên phong giận dữ, cũng không biết đang mắng tướng sĩ Đại Sở hay đang chửi mình. Mắng mấy câu, lại chỉ có thể phái người đi bẩm báo cho Trấn Nam Vương đi theo ở phía sau còn chưa vào thành.
“Đây là cái gì?” Tiên phong nhíu nhíu mày, chỉ vào một thứ đen nhánh không chút thu hút ở góc đường nào đó hỏi. Binh sĩ đứng ở trước ngựa hắn tiến lên xem xét, chỉ chốc lát sau mới hơi nghi ngờ trở lại bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, hình như là mấy cây trẩu còn có đá bị ướt. Chắc là bị rơi lúc người Đông Sở chạy đi.” Tiên phong chau mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhìn kỹ bốn phía, lại phát hiện có không ít dấu vết giống như vậy, hơn nữa hình như trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm. Từ lúc vừa mới vào thành đến chỗ bọn họ dừng lại lại có vài quán rượu dọc theo hai bên đường phố cho nên không có chú ý, nhưng hiện tại cẩn thận quan sát liền phát hiện, cho dù là ở phía ngoài quán rượu, thì mùi rượu này cũng quá nồng nặc. Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, thì cửa sổ trên lầu ở bên đường đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong. Một nam tử mặc áo đen lạnh lùng nhìn người phía dưới một cái, thật nhanh kéo cung lắp tên bắn, sau đó biến mất ở cửa sổ. Những động tác này cũng chỉ hoàn thành trong nháy mắt, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng bắn tên về phía cửa sổ, thì nam tử kia đã biến mất rồi.
“Cháy rồi!” Đột nhiên có người sợ hãi kêu một tiếng, hai bên đường phố đột nhiên bốc lên một đám lửa, hơn nữa lại nhanh chóng lan tràn ra.
“Có mai phục! Mau rút lui!”
Hơn thế nữa, đồng thời, trong thành Tín Dương lại ồn ào lên lần nữa, “Cửa thành cũng bốc cháy rồi!” Cửa thành truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm, sau đó đã thấy ánh lửa bốc lên cao, cho dù chỗ của bọn họ ở trong thành cũng có thể thấy rõ ràng ánh sáng màu đỏ bốc thẳng lên trời đó, có thể nghĩ được lửa cháy lớn đến như thế nào.
“Mau! Dập lửa!” Đại quân Tây Lăng lập tức loạn thành một đống. Muốn dập lửa dễ như vậy sao, vốn thành Tín Dương đã thiếu nước, chỉ có chừng vài cái giếng nước, nhưng hiện tại không bị bịt kín thì cũng bị lấp mất. Chất lỏng trong thành lúc này có thể tìm được chỉ có một loại, đó chính là rượu. Không biết là cố ý hay vô tình, mà những thứ này lại được bày ở bên ngoài quán rượu, thậm chí còn được đặt ở hai bên đường, chỉ cần không cẩn thận có người làm vỡ bình, thì sẽ làm cho lửa cháy càng lớn hơn. Vốn nên là tiếng ca khải hoàn thì lúc này thành Tín Dương lại là tiếng la hét đau thương khắp nơi trong ánh lửa ngất trời.
Trên một ngọn núi cách mấy dặm bên ngoài thành Tín Dương, Diệp Ly ngắm nhìn thành Tín Dương đã biến thành một biển lửa nơi xa, nhẹ giọng thở dài nói: “Tín Dương đã bị phá hủy.” Tần Phong đứng ở phía sau Diệp Ly, vừa khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng mỏng, vừa nói: “Vương phi không cần phải lo lắng, thật ra thì đa phần kiến trúc của thành Tín Dương đều làm từ đất và đá, cho dù hơn phân nửa phòng ốc bị thiêu hủy, thì tương lai muốn xây mới lại cũng sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa, trận chiến này chúng ta cũng không mất một người nào, nhưng đã có thể tiêu diệt ít nhất năm vạn nhân mã của Tây Lăng. Thay vì giữ Tín Dương lại cho người Tây Lăng ở, còn không bằng đốt đi.” Diệp Ly cười nhạt, kéo áo choàng trên người lại, rồi xoay người nói: “Đi thôi, chỉ sợ trận chiến dịch này khiến cho Trấn Nam Vương tức giận không nhỏ, chúng ta vẫn nhanh chóng chạy tới Hồng Châu sớm đi.”
“Dạ, Vương phi.”
Thành Tín Dương quả thật như Tần Phong nói, đa số đều là kiến trúc đất đá, nên cũng không phải là nhiên liệu tốt. Nhưng ngay cả như vậy, thì lửa cũng cháy gần một ngày một đêm. Bởi vì cửa thành đã bị lửa chặn, nên người trong thành không thể ra được, mà người ngoài thành cũng không thể vào được. Khi rốt cục lửa dần dần yếu bớt vào ngày hôm sau, quân đội ngoài thành mới có thể vào thành, thì hầu như toàn quân trong thành đã bị diệt. Cho dù là người không bị lửa thiêu chết thì cũng chết vì không thở được trong tầng tầng khói dày đặc. Vốn là thành Tín Dương rộng lớn, khí phách, lúc này lại tối như mực làm cho người ta cảm thấy không khí chết chóc nặng nề.
Lúc Trấn Nam Vương bước vào thành Tín Dương thì sắc mặt đã không thể dùng từ âm trầm đơn giản để hình dung rồi, mà là âm u. Nhìn đống đổ nát thê lương trước mắt, còn có khói dày đặc chưa được dập tắt hoàn toàn hai bên đường phố cùng với mùi vị làm cho người ta ghê tởm trong không khí, thần sắc Trấn Nam Vương dữ tợn mà âm u, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Ly……” Tướng lãnh tiến vào theo Trấn Nam Vương cũng nơm nớp lo sợ, sợ nói sai hoặc làm sai cái gì lại chọc giận Trấn Nam Vương đang có tâm tình u ám. Thật lâu sau, chỉ nghe Trấn Nam Vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười nói: “Hay! Không nghĩ tới mười mấy năm sau Bản vương còn có thể gặp được một đối thủ như vậy! Mặc Lưu Danh, đây là con dâu tốt của ngươi! Diệp Ly… Không bắt sống ngươi, Bản vương thề không làm người! Truyền lệnh của Bản vương, người bắt sống được Định Quốc Vương phi, phần thưởng vạn lượng hoàng kim phong thiên hộ hầu!” Nghe vậy, mọi người chấn động, treo giải thưởng như vậy, gần như có thể so sánh với giải thưởng được treo cho lịch đại Định Quốc Vương gia. Trấn Nam Vương xoay người nhìn lướt qua bốn phía, cười lạnh một tiếng nói: “Để lại người đóng ở Tín Dương, những người còn lại, toàn quân lên đường, tiến nhanh đến Hồng Châu!”
“Dạ.”
Thành Hồng Châu
Hồng Châu không phải là thành trì lớn nhất Tây Bắc, cũng không phải là thành trì kiên cố nhất Tây Bắc, nhưng bởi vì vị trí địa lý đặc biệt, mà đại quân Tây Lăng lại bị Mặc gia quân ngăn trở tầng tầng lớp lớp, nên vẫn không thể chân chính tiến tới gần thành Hồng Châu. Mặc dù Tây Bắc đã chiến hỏa không ngừng, nhưng dân chúng và thương nhân trong thành Hồng Châu lại vẫn rất an nhàn, thoải mái. Bởi vì sau lưng bọn họ chính là con đường phải đi qua khi muốn tiến vào Trung Nguyên từ Tây Bắc, mặc dù thành Hồng Châu bị đại quân Tây Lăng công phá, thì bọn họ cũng kịp chạy trốn vào vùng Trung Nguyên. Huống chi, hiện tại khu vực đang đánh nhau trong lãnh thổ Đại Sở cũng không phải chỉ có Tây Bắc, cho nên ngược lại người chạy nạn lại ít đi rất nhiều.
“Vi thần Tuần phủ Tây Bắc Tôn Hành Chi và quan viên lớn nhỏ của thành Hồng Châu cung nghênh Định Quốc Vương phi.” Cửa thành, Thái Thú Hồng Châu dẫn quan viên lớn nhỏ đến đây nghênh đón đoàn người Diệp Ly.
Phượng Chi Dao liếc mắt nam tử trung niên đang tươi cười trước mắt một cái, người này cũng xem như là một nhánh của phái thân Hoàng (thuộc hạ trung thành của hoàng đế), chiến sự càng ngày càng khốc liệt thì liền chạy từ Tín Dương trốn tới Hồng Châu, từ trước tới giờ lại cách xa Mặc gia quân đóng ở gần Hồng Châu, thậm chí tìm mọi lý do trì hoãn trách nhiệm cung cấp lương thảo phải làm. Lúc này còn có lá gan đứng ở cửa thành đón tiếp Vương phi, quả thật là lá gan không nhỏ. Diệp Ly mặc một bộ áo xanh trắng trong thuần khiết, cũng không có hoa lệ ung dung như các phu nhân danh môn trong Sở kinh, vạt áo uốn lượn bay theo gió. Kiểu dáng cực kỳ bình thường đơn giản lại làm cho người không thể sinh ra nửa điểm bất kính và khinh thường. Vịn tay Trác Tĩnh xuống ngựa, thần sắc của Diệp Ly lạnh nhạt nhìn hai hàng người cung kính đứng trước mắt, khẽ gật đầu nói: “Tôn đại nhân miễn lễ.”
Tôn Hành Chi tiến lên, ân cần cười nói: “Vương phi đi đường mệt nhọc cực khổ, kính mời vào thành uống chén trà trước, đợi buổi tối thuộc hạ sẽ thiết yến tẩy trần cho Vương phi.”
Đôi mi thanh tú của Diệp Ly giương nhẹ, vội vã tuyên cáo quan hệ khách và chủ như vậy sao?
“Sợ rằng phải làm trái ý tốt của đại nhân rồi. Đại quân Tây Lăng tàn sát bừa bãi ở trong địa phận Hồng Châu, không biết đại nhân có phương pháp giải quyết chưa?”
Tôn Hành Chi cười nói: “Có Mặc gia quân ở đây, sao lại có chỗ cho người Tây Lăng càn rỡ chứ. Vi thần và dân chúng Hồng Châu đều rất yên tâm, rất yên tâm!” Ở một bên, mày kiếm của Phượng Chi Dao giương lên, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Tôn đại nhân cho là dân chúng Hồng Châu thì chỉ có riêng dân chúng trong thành Hồng Châu thôi sao? Bản tướng nhớ được Tôn đại nhân là Tuần phủ Tây Bắc chứ không phải là Thái Thú Hồng Châu đi? Mặt khác… mới vừa rồi ý của Tôn đại nhân giống như là hiện nay người Tây Lăng cướp bóc bốn phía của Tây Bắc là lỗi của Mặc gia quân thì phải?” Sắc mặt Tôn Hành Chi cứng đờ, nhưng rất nhanh liền cười làm lành nói: “Hạ quan không dám.” Không dám cũng không phải không có tội, Phượng Chi Dao hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý tới hắn nữa.
Hình như không khí hơi lúng túng, một nam tử trung niên đứng ở phía sau Tôn Hành Chi hơi hoảng sợ, mới vội vàng đứng dậy, nói: “Hạ quan… Thái thú Hồng Châu Tề An Vinh bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Tề đại nhân, Bản phi nghe nói lương thảo của Mặc gia quân mà Hồng Châu phải cung cấp lại chậm chạp chưa đưa tới, vì sao vậy?” Tề An Vinh Phi liếc nhanh qua Tôn Hành Chi bên cạnh một cái, quanh co nói: “Này… Vương phi thứ tội. Các nơi Tây Bắc đều bị người Tây Lăng cướp bóc, hơn nữa Hồng Châu lại bị thiệt hại nghiêm trọng, cho nên… Cho nên lương thảo phải chậm trễ mấy ngày. Kính xin Vương phi thứ tội……” Diệp Ly mím môi cười nhạt nói: “Thì ra là như vậy, cũng đã làm cực khổ Tề đại nhân rồi.” Nghe lời nói của Diệp Ly, tuy trời đang vào tháng mười nhưng Tề An Vinh cũng không nhịn được đưa tay lau mồ hôi trên trán, hốc mắt bởi vì tửu sắc quá độ mà thâm quầng lại mơ hồ khẽ run, luôn miệng cười nói: “Không dám… Không dám…”
Mặt Trác Tĩnh lạnh lùng nhìn mọi người một cái, nói: “Còn không nhường đường chẳng lẽ muốn Vương phi nghỉ ở ngoài thành sao?”
Tề An Vinh vội vàng lui ra sau, nhường ra một con đường, “Vương phi, mời, Vương phi, mời……”
Diệp Ly đang muốn bước vào trong thành, thì sau lưng lại truyền đến giọng của Tôn Hành Chi bị gạt ở một bên, “Vương phi, chậm đã!”
Diệp Ly quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tôn Hành Chi. Chân mày duyên dáng khẽ gảy nhẹ, mỉm cười chờ hắn nói tiếp. Tôn Hành Chi nhìn chung quanh một chút, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, mới ưỡn ngực nói: “Vương phi đại giá quang lâm thành Hồng Châu, quan viên lớn nhỏ và dân chúng của Hồng Châu tất nhiên hoan nghênh. Nhưng Mặc gia quân lại không thể cùng đi theo Vương phi vào thành!” Khóe môi Diệp Ly mỉm cười, cười hỏi: “Vì sao?” Tôn Hành Chi nghiêm mặt nói: “Nhiều người như vậy, một khi vào thành, sẽ tạo thành hỗn loạn bên trong thành, xin Vương phi nghĩ lại. Hơn nữa, theo như luật của Đại Sở ta, binh sĩ mỗi thành không được vượt qua năm vạn người. Vương phi mang đến… có đến mười mấy vạn người đi?” Hình như phát hiện mình nói có lý, giọng nói của Tôn Hành Chi cũng càng to hơn.
Diệp Ly cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm nam tử trung niên vẫn đang đắc ý trước mặt.
Thấy Diệp Ly không nói lời nào, Tôn Hành Chi càng kiêu ngạo hơn. Ngay cả vốn còn có mấy phần cẩn thận cũng mất đi bảy tám phần, cười nói: “Vương phi, hạ quan nói có lý không?” Khóe môi Diệp Ly nứt ra một nụ cười xinh đẹp trào phúng, Tôn Hành Chi đang dương dương đắc ý nên không phát hiện được mấy người đi theo bên cạnh ở Diệp Ly đang cau mày đều yên lặng lui về sau hai bước để tránh bị vạ lây.
“Tôn đại nhân, ngươi cũng đã biết Bản phi mới vừa phóng hỏa đốt Tín Dương đi?” Giọng nói của Diệp Ly trầm thấp mà lạnh lùng.
Tôn Hành Chi không khỏi rùng mình một cái, nụ cười lập tức cứng ngắc lại trên mặt, hơi kinh ngạc nhìn cô gái đột nhiên biến sắc trước mắt, “Vương… Vương phi…”
“Bản phi dám đốt Tín Dương thì cũng sẽ không sợ giết thêm hai tên quan viên vô dụng!”
/447
|