“Diệp tiểu thư. . .” Tô Túy Điệp nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt vẫn thản nhiên làm chuyện của mình, không vui cau mày, ” Chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo đãi khách sao?”
Diệp Ly ngẩng đầu liếc nàng ta một cái, nhẹ giọng nói: “Cõi đời này Diệp tiểu thư có rất nhiều, nhưng chỉ có một Định Vương phi. Nếu Bạch Quý phi có một chút bộ dáng của khách thì Bản phi tự nhiên sẽ mang đạo tiếp khách ra đối đãi. Bạch Quý phi mời ngồi, dâng trà.”
Tô Túy Điệp khẽ cắn môi anh đào, xác định Diệp Ly quả thật không để mình vào trong mắt dù chỉ một chút, khẽ hừ một tiếng xoay người ngồi xuống bên cạnh. Không lâu sau đã có người mang nước trà đặt trước mặt Tô Túy Điệp, rồi lại không tiếng động cáo lui.
Diệp Ly viết xuống một chữ cuối cùng lên sổ con mới buông xuống bút ngẩng đầu nhìn Tô Túy Điệp nói: “Bạch Quý phi có chuyện gì muốn tìm Bản phi?”
Tô Túy Điệp nhìn qua Trác Tĩnh và Lâm Hàn đang ngồi, nói: “Túy Điệp có một số việc muốn nói riêng với Vương phi.”
Diệp Ly mím môi cười nói: “Không phải như thế, hai người bọn họ là trợ thủ đắc lực của Bản phi, cũng là người nhất mực trung thành với Định Quốc Vương phủ và Vương Gia. Vô luận Bạch Quý phi muốn nói gì, cũng không cần kiêng kỵ bọn họ.”
Tô Túy Điệp cực kỳ tức giận Diệp Ly dầu muối không vào, nhưng cũng không làm gì được. Bởi vì Diệp Ly rõ ràng không có chút hứng thú nào với chuyện nàng ta muốn nói. Bất đắc dĩ, Tô Túy Điệp chỉ có thể ngó chừng Diệp Ly nói: “Chẳng lẽ Vương phi không muốn biết thân phận của ta?”
Diệp Ly nhướng mày, khẽ mỉm cười nói với Lâm Hàn: “Lâm Hàn, đưa sổ con vừa nãy cho Bạch Quý phi nhìn một cái.”
Lâm Hàn lên tiếng, đứng dậy đưa sổ con đến trước mặt Tô Túy Điệp, Tô Túy Điệp có chút kỳ quái nhìn Diệp Ly một cái mới mở sổ con trong tay ra nhìn, càng nhìn sắc mặt lại càng tái nhợt. Trên sổ con viết những chuyện nàng ta ở Tây Lăng những năm này đến nhất thanh nhị sở, dù sao, chuyện Tô Túy Điệp ở Tây Lăng thay tên đổi họ cũng không đến mức phô trương. Nhưng dẫu sao nàng ta cũng là phi tử được vua Tây Lăng sủng ái nhất, làm sao có thể hoàn toàn bịt mắt người đời. Chỉ cần biết Bạch Lung chính là Tô Túy Điệp, chuyện còn lại, muốn tra lai lịch nàng ta thì quá dễ rồi.
Có chút chán nản thả sổ con trong tay xuống, Tô Túy Điệp nhìn thoáng qua thần sắc Diệp Ly vẫn bình thản trong lòng thầm than khổ, “Những chuyện này. . . Những chuyện này Tu Nghiêu cũng đã biết?”
Diệp Ly nói: “Đang chuẩn bị một lát nữa sẽ đưa qua cho Vương gia.”
“Ta không cho phép ngươi đưa cho hắn!” Tô Túy Điệp kêu lên, Trác Tĩnh và Lâm Hàn bên cạnh không hẹn mà cùng cau mày. Ánh mắt nhìn bộ dạng thất thố của mỹ nhân tuyệt sắc càng nhiều mấy phần xem thường, Vương phi của bọn họ sẽ không bao giờ làm ra cử chỉ thất lễ như thế.
Diệp Ly bưng trà lên nhấp một ngụm, nước trà hơi lạnh làm cho đôi mi thanh tú hơi khẽ nhíu, khó hiểu nâng mắt lên hỏi nàng ta: “Vì sao?”
“Vì sao. . . Vì sao à. . . Tóm lại ta không cho phép ngươi làm thế!” Tô Túy Điệp cường ngạnh nói.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Bạch Quý phi hiểu lầm rồi, ý Bản phi nói là, vì sao Bạch Quý phi lại cho rằng Bản phi phải nghe lời ngươi nói?”
“Ngươi. . . . . .” sắc mặt Tô Túy Điệp lúc trắng lúc xanh, qua một lúc lâu tựa hồ mới lấy lại bình tĩnh. Một lần nữa ngồi xuống, thậm chí còn có chút ưu nhã giơ tay phủi quần áo trắng trên người, hướng về phía Diệp Ly thản nhiên cười nói: “Ta biết, Vương phi ghen tỵ với ta chứ gì? Cũng phải thôi, dù sao ta mới là người cùng lớn lên với Tu Nghiêu. Cho dù trước kia ta không hiểu chuyện rời bỏ hắn, hiện tại ta đã trở lại, sớm muộn gì Tu Nghiêu cũng tha thứ cho ta. Ngươi đang lo sợ phải không?”
Diệp Ly lãnh đạm nhìn Tô Túy Điệp rồi cúi đầu tiếp tục xem sổ con trên bàn. Tô Túy Điệp che miệng ha hả cười một tiếng, nói: “Ta từ nhỏ lớn lên cùng Tu Nghiêu, hắn cho tới bây giờ cũng không nỡ để ta phải mệt nhọc. Nhìn ngươi khổ cực như vậy, sau này ta và Tu Nghiêu hòa hảo cũng sẽ cho ngươi một chốn dung thân .”
Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, nhìn nữ nhân trước mắt tự biên tự diễn đến diệc bất nhạc hồ, quệt quệt khóe môi, nói: “Đi mời Vương gia tới đây, Bạch Quý phi có chút không bình thường.”
Trác Tĩnh nhăn nhó một phát, thật nhanh đứng dậy đi ra ngoài.
Mặc Tu Nghiêu tới rất nhanh, lúc tiến vào thấy Tô Túy Điệp đang nhìn chằm chằm Diệp Ly đến ngẩn người. Giờ phút này Tô Túy Điệp có chút đồng tình với lời của Trấn Nam Vương rồi, Diệp Ly tuyệt đối là nữ tử khó đối phó nhất đời này nàng ta từng gặp. Vô luận Liễu Quý phi từng bất phân thắng bại với nàng ta tại Sở kinh, hay trong hoàng cung Tây Lăng Hoàng hậu tiền nhiệm thiếu chút nữa đã giết chết nàng, thậm chí là đương kim hoàng hậu, đều không bằng Diệp Ly.
Tô Túy Điệp tự thấy đời này đã gặp mặt không ít người, nhưng cho tới nay chưa từng thấy qua nữ tử như Diệp Ly. Vô luận khích bác ly gián hay chọc giận đối với nàng hoàn toàn đều không có chỗ hữu dụng, dường như nàng căn bản sẽ không tức giận, sẽ không ghen tỵ. Đối mặt với nàng, Tô Túy Điệp thậm chí cảm thấy mình không khác nào đang diễn trò hề.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Thấy Mặc Tu Nghiêu đi vào, Tô Túy Điệp mở to hai mắt nghênh đón.
Mặc Tu Nghiêu đứng ở cửa, ánh mắt nhàn nhạt quét qua người nàng ta, rồi nhanh chóng rơi xuống trên người Diệp Ly vẫn ngồi sau án thư, nhẹ giọng hỏi: “A Ly, sao thế?”
Diệp Ly tùy ý đưa tay chỉ Tô Túy Điệp ở một bên đang giương mắt đáng thương nhìn Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly nói: “A Ly cứ tùy ý xử lý, Bản vương đang nghị sự cùng với đám người Lữ tướng quân đấy.”
Diệp Ly cong mày cười một tiếng, nói: “Không dám, Bạch Quý phi là người từ nhỏ lớn lên cùng Vương gia, dù thế nào cũng có mấy phần tình nghĩa chứ.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Bản vương khi còn nhỏ thân là Nhị công tử của Định Quốc Vương phủ, sao lại lớn lên cùng tiểu thư Bạch gia của Tây Lăng được?”
Diệp Ly nheo mắt nhìn hắn, “Vậy Bạch Quý phi. . . . . .”
“Bạch Quý phi không phải là tù binh chúng ta bắt được sao? Lại nói, để cho tù binh trong phủ tùy ý chạy loạn, là A Ly nàng thất trách đấy.” Mặc tu Nghiêu cười nói.
“Tu Nghiêu, chàng . . .Chàng coi ta là tù binh?” Tô Túy Điệp run lên, vẻ mặt thống khổ hỏi.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Ngươi là Quý phi của Tây Lăng, không phải là tù binh thì chẳng phải là Bản vương tư thông với địch phản quốc, dấu riêng người trong hoàng thất của địch quốc sao?”
“Ngươi. . . Ngươi thật nham hiểm. . .” vẻ mặt Tô Túy Điệp u oán nhìn hai người ngồi sóng vai trước mắt, nước mắt rơi như mưa.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: ” Thu cái bộ dáng này của ngươi lại đi, dùng ở trên người Bản vương chỉ lãng phí thôi. Bản vương cho rằng, Hàn Minh Nguyệt đã chuyển lời của Bản vương cho ngươi đấy. Hay là. . . Ngươi cho rằng Bản vương nói giỡn sao?”
Tô Túy Điệp run lên, không sai, Hàn Minh Nguyệt đã nói cho nàng ta. Nhưng nàng ta quá mức tự tin vào dung mạo của mình, luôn cho rằng bởi vì Mặc Tu Nghiêu quá lâu đã không gặp mình. Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu nhìn thấy nàng ta, nhất định sẽ tha thứ.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Một mình ngươi xuất hiện cũng tốt, Bổn vương đang lo không biết tìm Hàn Minh Nguyệt ở đâu đây. Mấy ngày này ngươi biết điều một chút, ở yên trong phủ, chờ Hàn Minh Nguyệt đến, Bản vương sẽ tìm các ngươi tính sổ một thể.”
Tô Túy Điệp sợ run trong chốc lát, mới hỏi: “Trong mắt chàng, ta còn không quan trọng bằng Hàn Minh Nguyệt sao? Chàng hận ta như vậy, bất kể thế nào cũng sẽ không tha thứ cho ta sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Hàn Minh Nguyệt là Các chủ Thiên Nhất Các, mật thám thám tử trải rộng thiên hạ. Ngươi là cái gì?”
Lần này, Tô Túy Điệp đã thật sự tin rằng Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý đến mình. Hàn Minh Nguyệt là Thiên Nhất Các chủ, vô luận là bằng hữu hay kẻ thù đều là người Mặc Tu Nghiêu không xem nhẹ, nhưng nàng là cái gì? Mỹ nhân đệ nhất Thiên hạ? Nếu ban đầu Mặc Tu Nghiêu quả thật mê luyến sắc đẹp của nàng, thì sao nàng lại tàn nhẫn mà rời bỏ hắn chứ?
“Ta yêu chàng. . . . . .” Tô Túy Điệp thấp giọng lẩm bẩm. Vô luận nàng ta có nhiều đàn ông thế nào, nàng ta cũng không thể không thừa nhận, chân chính có thể làm cho nàng ta yêu say đắm cũng chỉ có duy nhất nam tử trước mắt này.
Mặc Tu Nghiêu có chút tiếc nuối nhìn Diệp Ly đang ngồi bên cạnh chống cằm xem cuộc vui một cái, A Ly chưa từng nói thương hắn đấy. Nếu như những lời này là A Ly nói ra. . . . . . Chẳng qua chỉ thử tưởng tượng một chút, Mặc Tu Nghiêu đã cảm thấy tim mình tràn đầy hạnh phúc cùng với cảm giác vui mừng đến cực độ. Vui mừng phảng phất như phát ra từ tận đáy lòng.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Thấy Mặc Tu Nghiêu xuất thần, Tô Túy Điệp cho rằng hắn có chút mềm lòng, mừng rỡ tiến lên muốn kéo hắn.
Mặc Tu Nghiêu hạ mắt, ánh mắt không khỏi tìm tòi nhìn tay của Diệp Ly, nói: “Nếu A Ly đã nói đầu óc ngươi không tốt, phải đi xem đại phu xem chứ. Trác Tĩnh, lát nữa mời đại phu đến viện của Bạch Quý phi.”
Trác Tĩnh đứng dậy đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh. Bạch Quý phi mời!”
Tô Túy Điệp cắn răng, một tay vung lên hất tay Trác Tĩnh đang làm động tác mời, quay đầu lại nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, u oán nói: “Ta biết rồi, chàng vĩnh viễn cũng không tha thứ ta đúng không? Đã như vậy, còn không bằng ta cứ như vậy chết đi cho xong!”
Dứt lời, phi thân mạnh mẽ lao tới cây cột bên cạnh. Trác Tĩnh đang đứng cách nàng ta chừng môt bước nhỏ, vốn dĩ chỉ cần giơ tay ra là có thể kéo nàng ta lại. Nhưng không biết Trác Tĩnh nghĩ gì, vốn giơ tay lên nhưng còn chưa chạm vào vạt áo Tô Túy Điệp đã thu trở về. Cho nên, chỉ nghe bịch một tiếng, trên cây cột để lại một vệt máu đỏ, cả người Tô Túy Điệp mềm nhũn từ từ trượt xuống mặt đất, máu tươi theo gương mặt từ trên trán chảy xuống. Tô Túy Điệp giương mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu vẫn ngồi bên cạnh Diệp Ly văn phong không động, cắn răng nói: “Ngươi. . . Ngươi thật nham hiểm. . . . . .”, nói xong liền hôn mê.
Đáy lòng Diệp Ly thở dài một tiếng, nếu không phải đã biết Tô Túy Điệp là hạng người gì, một màn như vậy Diệp Ly không nhịn được cũng thấy nàng ta đáng thương đấy. Tô Túy Điệp ngoan độc với bản thân, nhưng vẫn xui xẻo như trước. Nàng ta quá coi nhẹ mức độ nhẫn tâm của Mặc Tu Nghiêu với mình. Người thừa kế thứ hai của Định Quốc Vương phủ, Định Quốc Vương gia đương nhiệm, sao có thể là người tâm địa thiện lương, lấy ơn báo oán. Người như Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly không dám nói hiểu rõ, nhưng vẫn biết một chút đấy . Ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử *. Nếu nàng mà là Tô Túy Điệp…, đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Mặc Tu Nghiêu nữa đấy. Có chút tiếc hận nhìn kiều nhan dính chút huyết sắc, khẽ thở dài: “Cũng không biết có thể xấu xí đi không nữa.”
*Ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử: thương thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết- trích Luận ngữ của Khổng Tử, đại khái gần nghĩa với câu “Yêu ai yêu cả đường đi lối về- Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng” của chúng ta đấy, nhưng mức độ thì mạnh hơn.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, “A Ly đang lo lắng cho nàng ta sao?”
Diệp Ly liếc hắn một cái, cười lạnh một tiếng: “Không, Bản phi nhìn có chút hả hê.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, bộ dạng rất hiểu nói: “Bản vương hiểu mà, A Ly đang ăn dấm chua. A Ly yên tâm, trong mắt Bản vương trừ A Ly ra thì không còn cô gái nào khác.”
Diệp Ly khẽ hừ một tiếng, không để ý tới Mặc Tu Nghiêu. Có điều nhìn khóe môi nàng hơi nhếch lên vẫn có thể nhìn ra một chút vui vẻ. Mặc Tu Nghiêu thầm than, suy tính xem làm thế nào mới có thể lừa gạt A Ly chính miệng thừa nhận yêu mình đây.
Lâm Hàn và Trác Tĩnh rất thức thời lui xuống, tìm người tới mang mỹ nhân tuyệt sắc đang ngất trên mặt đất về viện của nàng ta chữa trị. Vương phi không có hứng thú để ý tới nàng ta, Vương gia thoạt nhìn cũng không còn tâm tình để ý tới nàng ta, mặc dù vết thương trên trán thoạt nhìn cũng không chết được, nhưng vạn nhất nàng ta xui xẻo, thì cõi đời liền thiếu đi một mỹ nhân tuyệt sắc rồi.
Tô Túy Điệp ở tạm một tiểu viện có chút hoang vắng trong phủ Thái Thú. Phủ Thái Thú nhỏ hơn Vương Phủ và phủ đệ của quan lớn quyền quý trong kinh thành, người một nhà Thái Thú ở tự nhiên sẽ rất rộng rãi. Nhưng hiện tại Thái Thú thành Tín Dương đã sớm không biết chạy đi đâu, vào ở đây không chỉ có hai người Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly, còn có đám người Nam Hầu và phần lớn tướng lãnh cao cấp đóng ở thành Tín Dương. Do đó, Tô Túy Điệp có thể được phân đến một mình một tiểu viện ở góc hẻo lánh của hậu viện coi như là đã được ưu đãi.
Tỉnh lại sau hôn mê, Tô Túy Điệp theo phản xạ sờ sờ cái trán. Băng gạc thật dày trên trán cùng với cảm giác đau rõ mồm một làm cho nàng vừa hận lại vừa hối hận, Mặc Tu Nghiêu quá vô tình, nàng quá rõ ràng công phu của Mặc Tu Nghiêu thế nào, chỉ cần Mặc Tu Nghiêu không muốn mình chết thì tuyệt đối không có chuyện nàng đụng tới cây cột. Hối hận mình nhất thời vọng động, nếu vì vậy mà phá hủy dung nhan tuyệt sắc này. . . Nghĩ đến đây, Tô Túy Điệp vội vàng xuống giường đi tới phía gương đồng đặt trên bàn. Cái tiểu viện này có lẽ là nơi ở của tiểu thiếp không được sủng ái ở phủ Thái Thú, mặc dù đồ dùng của nữ tử không thiếu nhưng hoàn toàn khác với những thứ Tô Túy Điệp bình thường quen dùng. Những vật phẩm này không hề tinh xảo, ngay cả gương đồng cũng mờ mờ mịt mịt nên nhìn cũng không rõ lắm. Tô Túy Điệp nhìn hồi lâu cũng chỉ có thể thấy khuôn mặt cùng với một vòng vải trắng quấn thật dày trên trán trong gương đồng mơ mơ hồ hồ. Nhất thời gấp gáp, Tô Túy Điệp đưa tay muốn gỡ vải trắng trên đầu.
“A nha. . . Bạch tiểu thư, không thể làm vậy!” Nha đầu hầu hạ Tô Túy Điệp từ ngoài đi vào, vừa hay nhìn thấy hành động của nàng vội vàng tiến lên kéo tay nàng.
“Càn rỡ!” Sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, người nào dám vô lễ như thế với nàng, Tô Túy Điệp lớn tiếng quát lên.
Nha đầu kia bị quát đến hoảng sợ, vội vàng nói: “Đại phu đã nói rồi, vết thương còn chưa lành nên tiểu thư ngàn vạn lần không thể đụng vào, vạn nhất lưu lại vết sẹo sẽ không tốt.”
Nghe lời nha đầu nói…, rốt cục Tô Túy Điệp cũng bình tĩnh lại, nhìn nàng: “Ngươi nói trên mặt ta sẽ không lưu lại vết sẹo?” Nha đầu kia chần chờ một chút, gật đầu nói: “Chỉ cần Bạch tiểu thư cố gắng tĩnh dưỡng, chắc. . . Sẽ không đâu.”
Thấy nha đầu liên tục khẳng định, Tô Túy Điệp mới yên lòng, ngồi trước gương đồng đánh giá dung nhan mơ hồ trong gương của mình, vừa nói: “Là ai đã đưa ta về?”
Tiểu nha đầu nói: “Là Trác đại nhân và Lâm đại nhân phái người đưa tiểu thư trở lại .”
Tô Túy Điệp siết tay, “Vương gia có tới nhìn không?”
Nha đầu có chút kỳ quái nhìn nàng một cái, vẫn cung kính đáp: “Hồi tiểu thư, Vương gia chưa từng tới qua.”
Nghe vậy Tô Túy Điệp lạch cạch một tiếng, ném chiếc lược trong tay lên bàn, tiểu nha đầu cẩn thận lui về phía sau hai bước. Nàng vốn là nha đầu trong phủ Thái Thú, mặc dù trong chiến loạn tránh được một kiếp nhưng cũng không còn nhà để về. May là Vương phi nhân từ cho nàng lưu lại trong phủ, nàng được phái tới hầu hạ Bạch tiểu thư xinh đẹp này vốn có chút vui mừng , dù sao mỹ nhân như thế có thể nhìn thấy cũng là một loại phúc khí. Nhưng qua vài ngày, nàng đã cảm thấy Bạch tiểu thư này thật sự rất kỳ quái. Vốn nghe Vương phi gọi Bạch tiểu thư là Bạch quý phi, nàng mặc dù không biết nàng ta là Quý phi gì nhưng cũng vẫn kính cẩn gọi, lại không ngờ Bạch tiểu thư giận dữ nhất định phải bắt nàng đổi giọng gọi Tô tiểu thư. Nhưng Trác đại nhân cũng đã nói, khách nhân họ Bạch. Cho nên nàng đành phải lùi một bước gọi Bạch tiểu thư. Hơn nữa Bạch tiểu thư thỉnh thoảng rất thân mật nhắc tới Vương gia, mặc dù nàng chỉ là nha đầu không có kiến thức, nhưng vẫn nhìn ra được Vương gia đối Bạch tiểu thư còn không bằng một phần vạn ôn tình đối với Vương Phi đấy.
“Chết tiệt! Ta mới không tin trong lòng chàng thật sự không có ta dù chỉ một chút!” Kinh ngạc nhìn dung nhan có chút mơ hồ trong gương đồng, Tô Túy Điệp chán ghét cau mày nói: “Đi đổi lại một bộ gương tốt!”
Diệp Ly ngẩng đầu liếc nàng ta một cái, nhẹ giọng nói: “Cõi đời này Diệp tiểu thư có rất nhiều, nhưng chỉ có một Định Vương phi. Nếu Bạch Quý phi có một chút bộ dáng của khách thì Bản phi tự nhiên sẽ mang đạo tiếp khách ra đối đãi. Bạch Quý phi mời ngồi, dâng trà.”
Tô Túy Điệp khẽ cắn môi anh đào, xác định Diệp Ly quả thật không để mình vào trong mắt dù chỉ một chút, khẽ hừ một tiếng xoay người ngồi xuống bên cạnh. Không lâu sau đã có người mang nước trà đặt trước mặt Tô Túy Điệp, rồi lại không tiếng động cáo lui.
Diệp Ly viết xuống một chữ cuối cùng lên sổ con mới buông xuống bút ngẩng đầu nhìn Tô Túy Điệp nói: “Bạch Quý phi có chuyện gì muốn tìm Bản phi?”
Tô Túy Điệp nhìn qua Trác Tĩnh và Lâm Hàn đang ngồi, nói: “Túy Điệp có một số việc muốn nói riêng với Vương phi.”
Diệp Ly mím môi cười nói: “Không phải như thế, hai người bọn họ là trợ thủ đắc lực của Bản phi, cũng là người nhất mực trung thành với Định Quốc Vương phủ và Vương Gia. Vô luận Bạch Quý phi muốn nói gì, cũng không cần kiêng kỵ bọn họ.”
Tô Túy Điệp cực kỳ tức giận Diệp Ly dầu muối không vào, nhưng cũng không làm gì được. Bởi vì Diệp Ly rõ ràng không có chút hứng thú nào với chuyện nàng ta muốn nói. Bất đắc dĩ, Tô Túy Điệp chỉ có thể ngó chừng Diệp Ly nói: “Chẳng lẽ Vương phi không muốn biết thân phận của ta?”
Diệp Ly nhướng mày, khẽ mỉm cười nói với Lâm Hàn: “Lâm Hàn, đưa sổ con vừa nãy cho Bạch Quý phi nhìn một cái.”
Lâm Hàn lên tiếng, đứng dậy đưa sổ con đến trước mặt Tô Túy Điệp, Tô Túy Điệp có chút kỳ quái nhìn Diệp Ly một cái mới mở sổ con trong tay ra nhìn, càng nhìn sắc mặt lại càng tái nhợt. Trên sổ con viết những chuyện nàng ta ở Tây Lăng những năm này đến nhất thanh nhị sở, dù sao, chuyện Tô Túy Điệp ở Tây Lăng thay tên đổi họ cũng không đến mức phô trương. Nhưng dẫu sao nàng ta cũng là phi tử được vua Tây Lăng sủng ái nhất, làm sao có thể hoàn toàn bịt mắt người đời. Chỉ cần biết Bạch Lung chính là Tô Túy Điệp, chuyện còn lại, muốn tra lai lịch nàng ta thì quá dễ rồi.
Có chút chán nản thả sổ con trong tay xuống, Tô Túy Điệp nhìn thoáng qua thần sắc Diệp Ly vẫn bình thản trong lòng thầm than khổ, “Những chuyện này. . . Những chuyện này Tu Nghiêu cũng đã biết?”
Diệp Ly nói: “Đang chuẩn bị một lát nữa sẽ đưa qua cho Vương gia.”
“Ta không cho phép ngươi đưa cho hắn!” Tô Túy Điệp kêu lên, Trác Tĩnh và Lâm Hàn bên cạnh không hẹn mà cùng cau mày. Ánh mắt nhìn bộ dạng thất thố của mỹ nhân tuyệt sắc càng nhiều mấy phần xem thường, Vương phi của bọn họ sẽ không bao giờ làm ra cử chỉ thất lễ như thế.
Diệp Ly bưng trà lên nhấp một ngụm, nước trà hơi lạnh làm cho đôi mi thanh tú hơi khẽ nhíu, khó hiểu nâng mắt lên hỏi nàng ta: “Vì sao?”
“Vì sao. . . Vì sao à. . . Tóm lại ta không cho phép ngươi làm thế!” Tô Túy Điệp cường ngạnh nói.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Bạch Quý phi hiểu lầm rồi, ý Bản phi nói là, vì sao Bạch Quý phi lại cho rằng Bản phi phải nghe lời ngươi nói?”
“Ngươi. . . . . .” sắc mặt Tô Túy Điệp lúc trắng lúc xanh, qua một lúc lâu tựa hồ mới lấy lại bình tĩnh. Một lần nữa ngồi xuống, thậm chí còn có chút ưu nhã giơ tay phủi quần áo trắng trên người, hướng về phía Diệp Ly thản nhiên cười nói: “Ta biết, Vương phi ghen tỵ với ta chứ gì? Cũng phải thôi, dù sao ta mới là người cùng lớn lên với Tu Nghiêu. Cho dù trước kia ta không hiểu chuyện rời bỏ hắn, hiện tại ta đã trở lại, sớm muộn gì Tu Nghiêu cũng tha thứ cho ta. Ngươi đang lo sợ phải không?”
Diệp Ly lãnh đạm nhìn Tô Túy Điệp rồi cúi đầu tiếp tục xem sổ con trên bàn. Tô Túy Điệp che miệng ha hả cười một tiếng, nói: “Ta từ nhỏ lớn lên cùng Tu Nghiêu, hắn cho tới bây giờ cũng không nỡ để ta phải mệt nhọc. Nhìn ngươi khổ cực như vậy, sau này ta và Tu Nghiêu hòa hảo cũng sẽ cho ngươi một chốn dung thân .”
Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, nhìn nữ nhân trước mắt tự biên tự diễn đến diệc bất nhạc hồ, quệt quệt khóe môi, nói: “Đi mời Vương gia tới đây, Bạch Quý phi có chút không bình thường.”
Trác Tĩnh nhăn nhó một phát, thật nhanh đứng dậy đi ra ngoài.
Mặc Tu Nghiêu tới rất nhanh, lúc tiến vào thấy Tô Túy Điệp đang nhìn chằm chằm Diệp Ly đến ngẩn người. Giờ phút này Tô Túy Điệp có chút đồng tình với lời của Trấn Nam Vương rồi, Diệp Ly tuyệt đối là nữ tử khó đối phó nhất đời này nàng ta từng gặp. Vô luận Liễu Quý phi từng bất phân thắng bại với nàng ta tại Sở kinh, hay trong hoàng cung Tây Lăng Hoàng hậu tiền nhiệm thiếu chút nữa đã giết chết nàng, thậm chí là đương kim hoàng hậu, đều không bằng Diệp Ly.
Tô Túy Điệp tự thấy đời này đã gặp mặt không ít người, nhưng cho tới nay chưa từng thấy qua nữ tử như Diệp Ly. Vô luận khích bác ly gián hay chọc giận đối với nàng hoàn toàn đều không có chỗ hữu dụng, dường như nàng căn bản sẽ không tức giận, sẽ không ghen tỵ. Đối mặt với nàng, Tô Túy Điệp thậm chí cảm thấy mình không khác nào đang diễn trò hề.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Thấy Mặc Tu Nghiêu đi vào, Tô Túy Điệp mở to hai mắt nghênh đón.
Mặc Tu Nghiêu đứng ở cửa, ánh mắt nhàn nhạt quét qua người nàng ta, rồi nhanh chóng rơi xuống trên người Diệp Ly vẫn ngồi sau án thư, nhẹ giọng hỏi: “A Ly, sao thế?”
Diệp Ly tùy ý đưa tay chỉ Tô Túy Điệp ở một bên đang giương mắt đáng thương nhìn Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly nói: “A Ly cứ tùy ý xử lý, Bản vương đang nghị sự cùng với đám người Lữ tướng quân đấy.”
Diệp Ly cong mày cười một tiếng, nói: “Không dám, Bạch Quý phi là người từ nhỏ lớn lên cùng Vương gia, dù thế nào cũng có mấy phần tình nghĩa chứ.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Bản vương khi còn nhỏ thân là Nhị công tử của Định Quốc Vương phủ, sao lại lớn lên cùng tiểu thư Bạch gia của Tây Lăng được?”
Diệp Ly nheo mắt nhìn hắn, “Vậy Bạch Quý phi. . . . . .”
“Bạch Quý phi không phải là tù binh chúng ta bắt được sao? Lại nói, để cho tù binh trong phủ tùy ý chạy loạn, là A Ly nàng thất trách đấy.” Mặc tu Nghiêu cười nói.
“Tu Nghiêu, chàng . . .Chàng coi ta là tù binh?” Tô Túy Điệp run lên, vẻ mặt thống khổ hỏi.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Ngươi là Quý phi của Tây Lăng, không phải là tù binh thì chẳng phải là Bản vương tư thông với địch phản quốc, dấu riêng người trong hoàng thất của địch quốc sao?”
“Ngươi. . . Ngươi thật nham hiểm. . .” vẻ mặt Tô Túy Điệp u oán nhìn hai người ngồi sóng vai trước mắt, nước mắt rơi như mưa.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: ” Thu cái bộ dáng này của ngươi lại đi, dùng ở trên người Bản vương chỉ lãng phí thôi. Bản vương cho rằng, Hàn Minh Nguyệt đã chuyển lời của Bản vương cho ngươi đấy. Hay là. . . Ngươi cho rằng Bản vương nói giỡn sao?”
Tô Túy Điệp run lên, không sai, Hàn Minh Nguyệt đã nói cho nàng ta. Nhưng nàng ta quá mức tự tin vào dung mạo của mình, luôn cho rằng bởi vì Mặc Tu Nghiêu quá lâu đã không gặp mình. Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu nhìn thấy nàng ta, nhất định sẽ tha thứ.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Một mình ngươi xuất hiện cũng tốt, Bổn vương đang lo không biết tìm Hàn Minh Nguyệt ở đâu đây. Mấy ngày này ngươi biết điều một chút, ở yên trong phủ, chờ Hàn Minh Nguyệt đến, Bản vương sẽ tìm các ngươi tính sổ một thể.”
Tô Túy Điệp sợ run trong chốc lát, mới hỏi: “Trong mắt chàng, ta còn không quan trọng bằng Hàn Minh Nguyệt sao? Chàng hận ta như vậy, bất kể thế nào cũng sẽ không tha thứ cho ta sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Hàn Minh Nguyệt là Các chủ Thiên Nhất Các, mật thám thám tử trải rộng thiên hạ. Ngươi là cái gì?”
Lần này, Tô Túy Điệp đã thật sự tin rằng Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý đến mình. Hàn Minh Nguyệt là Thiên Nhất Các chủ, vô luận là bằng hữu hay kẻ thù đều là người Mặc Tu Nghiêu không xem nhẹ, nhưng nàng là cái gì? Mỹ nhân đệ nhất Thiên hạ? Nếu ban đầu Mặc Tu Nghiêu quả thật mê luyến sắc đẹp của nàng, thì sao nàng lại tàn nhẫn mà rời bỏ hắn chứ?
“Ta yêu chàng. . . . . .” Tô Túy Điệp thấp giọng lẩm bẩm. Vô luận nàng ta có nhiều đàn ông thế nào, nàng ta cũng không thể không thừa nhận, chân chính có thể làm cho nàng ta yêu say đắm cũng chỉ có duy nhất nam tử trước mắt này.
Mặc Tu Nghiêu có chút tiếc nuối nhìn Diệp Ly đang ngồi bên cạnh chống cằm xem cuộc vui một cái, A Ly chưa từng nói thương hắn đấy. Nếu như những lời này là A Ly nói ra. . . . . . Chẳng qua chỉ thử tưởng tượng một chút, Mặc Tu Nghiêu đã cảm thấy tim mình tràn đầy hạnh phúc cùng với cảm giác vui mừng đến cực độ. Vui mừng phảng phất như phát ra từ tận đáy lòng.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Thấy Mặc Tu Nghiêu xuất thần, Tô Túy Điệp cho rằng hắn có chút mềm lòng, mừng rỡ tiến lên muốn kéo hắn.
Mặc Tu Nghiêu hạ mắt, ánh mắt không khỏi tìm tòi nhìn tay của Diệp Ly, nói: “Nếu A Ly đã nói đầu óc ngươi không tốt, phải đi xem đại phu xem chứ. Trác Tĩnh, lát nữa mời đại phu đến viện của Bạch Quý phi.”
Trác Tĩnh đứng dậy đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh. Bạch Quý phi mời!”
Tô Túy Điệp cắn răng, một tay vung lên hất tay Trác Tĩnh đang làm động tác mời, quay đầu lại nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, u oán nói: “Ta biết rồi, chàng vĩnh viễn cũng không tha thứ ta đúng không? Đã như vậy, còn không bằng ta cứ như vậy chết đi cho xong!”
Dứt lời, phi thân mạnh mẽ lao tới cây cột bên cạnh. Trác Tĩnh đang đứng cách nàng ta chừng môt bước nhỏ, vốn dĩ chỉ cần giơ tay ra là có thể kéo nàng ta lại. Nhưng không biết Trác Tĩnh nghĩ gì, vốn giơ tay lên nhưng còn chưa chạm vào vạt áo Tô Túy Điệp đã thu trở về. Cho nên, chỉ nghe bịch một tiếng, trên cây cột để lại một vệt máu đỏ, cả người Tô Túy Điệp mềm nhũn từ từ trượt xuống mặt đất, máu tươi theo gương mặt từ trên trán chảy xuống. Tô Túy Điệp giương mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu vẫn ngồi bên cạnh Diệp Ly văn phong không động, cắn răng nói: “Ngươi. . . Ngươi thật nham hiểm. . . . . .”, nói xong liền hôn mê.
Đáy lòng Diệp Ly thở dài một tiếng, nếu không phải đã biết Tô Túy Điệp là hạng người gì, một màn như vậy Diệp Ly không nhịn được cũng thấy nàng ta đáng thương đấy. Tô Túy Điệp ngoan độc với bản thân, nhưng vẫn xui xẻo như trước. Nàng ta quá coi nhẹ mức độ nhẫn tâm của Mặc Tu Nghiêu với mình. Người thừa kế thứ hai của Định Quốc Vương phủ, Định Quốc Vương gia đương nhiệm, sao có thể là người tâm địa thiện lương, lấy ơn báo oán. Người như Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly không dám nói hiểu rõ, nhưng vẫn biết một chút đấy . Ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử *. Nếu nàng mà là Tô Túy Điệp…, đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Mặc Tu Nghiêu nữa đấy. Có chút tiếc hận nhìn kiều nhan dính chút huyết sắc, khẽ thở dài: “Cũng không biết có thể xấu xí đi không nữa.”
*Ái chi dục kỳ sinh, ác chi dục kỳ tử: thương thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết- trích Luận ngữ của Khổng Tử, đại khái gần nghĩa với câu “Yêu ai yêu cả đường đi lối về- Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng” của chúng ta đấy, nhưng mức độ thì mạnh hơn.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, “A Ly đang lo lắng cho nàng ta sao?”
Diệp Ly liếc hắn một cái, cười lạnh một tiếng: “Không, Bản phi nhìn có chút hả hê.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, bộ dạng rất hiểu nói: “Bản vương hiểu mà, A Ly đang ăn dấm chua. A Ly yên tâm, trong mắt Bản vương trừ A Ly ra thì không còn cô gái nào khác.”
Diệp Ly khẽ hừ một tiếng, không để ý tới Mặc Tu Nghiêu. Có điều nhìn khóe môi nàng hơi nhếch lên vẫn có thể nhìn ra một chút vui vẻ. Mặc Tu Nghiêu thầm than, suy tính xem làm thế nào mới có thể lừa gạt A Ly chính miệng thừa nhận yêu mình đây.
Lâm Hàn và Trác Tĩnh rất thức thời lui xuống, tìm người tới mang mỹ nhân tuyệt sắc đang ngất trên mặt đất về viện của nàng ta chữa trị. Vương phi không có hứng thú để ý tới nàng ta, Vương gia thoạt nhìn cũng không còn tâm tình để ý tới nàng ta, mặc dù vết thương trên trán thoạt nhìn cũng không chết được, nhưng vạn nhất nàng ta xui xẻo, thì cõi đời liền thiếu đi một mỹ nhân tuyệt sắc rồi.
Tô Túy Điệp ở tạm một tiểu viện có chút hoang vắng trong phủ Thái Thú. Phủ Thái Thú nhỏ hơn Vương Phủ và phủ đệ của quan lớn quyền quý trong kinh thành, người một nhà Thái Thú ở tự nhiên sẽ rất rộng rãi. Nhưng hiện tại Thái Thú thành Tín Dương đã sớm không biết chạy đi đâu, vào ở đây không chỉ có hai người Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly, còn có đám người Nam Hầu và phần lớn tướng lãnh cao cấp đóng ở thành Tín Dương. Do đó, Tô Túy Điệp có thể được phân đến một mình một tiểu viện ở góc hẻo lánh của hậu viện coi như là đã được ưu đãi.
Tỉnh lại sau hôn mê, Tô Túy Điệp theo phản xạ sờ sờ cái trán. Băng gạc thật dày trên trán cùng với cảm giác đau rõ mồm một làm cho nàng vừa hận lại vừa hối hận, Mặc Tu Nghiêu quá vô tình, nàng quá rõ ràng công phu của Mặc Tu Nghiêu thế nào, chỉ cần Mặc Tu Nghiêu không muốn mình chết thì tuyệt đối không có chuyện nàng đụng tới cây cột. Hối hận mình nhất thời vọng động, nếu vì vậy mà phá hủy dung nhan tuyệt sắc này. . . Nghĩ đến đây, Tô Túy Điệp vội vàng xuống giường đi tới phía gương đồng đặt trên bàn. Cái tiểu viện này có lẽ là nơi ở của tiểu thiếp không được sủng ái ở phủ Thái Thú, mặc dù đồ dùng của nữ tử không thiếu nhưng hoàn toàn khác với những thứ Tô Túy Điệp bình thường quen dùng. Những vật phẩm này không hề tinh xảo, ngay cả gương đồng cũng mờ mờ mịt mịt nên nhìn cũng không rõ lắm. Tô Túy Điệp nhìn hồi lâu cũng chỉ có thể thấy khuôn mặt cùng với một vòng vải trắng quấn thật dày trên trán trong gương đồng mơ mơ hồ hồ. Nhất thời gấp gáp, Tô Túy Điệp đưa tay muốn gỡ vải trắng trên đầu.
“A nha. . . Bạch tiểu thư, không thể làm vậy!” Nha đầu hầu hạ Tô Túy Điệp từ ngoài đi vào, vừa hay nhìn thấy hành động của nàng vội vàng tiến lên kéo tay nàng.
“Càn rỡ!” Sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, người nào dám vô lễ như thế với nàng, Tô Túy Điệp lớn tiếng quát lên.
Nha đầu kia bị quát đến hoảng sợ, vội vàng nói: “Đại phu đã nói rồi, vết thương còn chưa lành nên tiểu thư ngàn vạn lần không thể đụng vào, vạn nhất lưu lại vết sẹo sẽ không tốt.”
Nghe lời nha đầu nói…, rốt cục Tô Túy Điệp cũng bình tĩnh lại, nhìn nàng: “Ngươi nói trên mặt ta sẽ không lưu lại vết sẹo?” Nha đầu kia chần chờ một chút, gật đầu nói: “Chỉ cần Bạch tiểu thư cố gắng tĩnh dưỡng, chắc. . . Sẽ không đâu.”
Thấy nha đầu liên tục khẳng định, Tô Túy Điệp mới yên lòng, ngồi trước gương đồng đánh giá dung nhan mơ hồ trong gương của mình, vừa nói: “Là ai đã đưa ta về?”
Tiểu nha đầu nói: “Là Trác đại nhân và Lâm đại nhân phái người đưa tiểu thư trở lại .”
Tô Túy Điệp siết tay, “Vương gia có tới nhìn không?”
Nha đầu có chút kỳ quái nhìn nàng một cái, vẫn cung kính đáp: “Hồi tiểu thư, Vương gia chưa từng tới qua.”
Nghe vậy Tô Túy Điệp lạch cạch một tiếng, ném chiếc lược trong tay lên bàn, tiểu nha đầu cẩn thận lui về phía sau hai bước. Nàng vốn là nha đầu trong phủ Thái Thú, mặc dù trong chiến loạn tránh được một kiếp nhưng cũng không còn nhà để về. May là Vương phi nhân từ cho nàng lưu lại trong phủ, nàng được phái tới hầu hạ Bạch tiểu thư xinh đẹp này vốn có chút vui mừng , dù sao mỹ nhân như thế có thể nhìn thấy cũng là một loại phúc khí. Nhưng qua vài ngày, nàng đã cảm thấy Bạch tiểu thư này thật sự rất kỳ quái. Vốn nghe Vương phi gọi Bạch tiểu thư là Bạch quý phi, nàng mặc dù không biết nàng ta là Quý phi gì nhưng cũng vẫn kính cẩn gọi, lại không ngờ Bạch tiểu thư giận dữ nhất định phải bắt nàng đổi giọng gọi Tô tiểu thư. Nhưng Trác đại nhân cũng đã nói, khách nhân họ Bạch. Cho nên nàng đành phải lùi một bước gọi Bạch tiểu thư. Hơn nữa Bạch tiểu thư thỉnh thoảng rất thân mật nhắc tới Vương gia, mặc dù nàng chỉ là nha đầu không có kiến thức, nhưng vẫn nhìn ra được Vương gia đối Bạch tiểu thư còn không bằng một phần vạn ôn tình đối với Vương Phi đấy.
“Chết tiệt! Ta mới không tin trong lòng chàng thật sự không có ta dù chỉ một chút!” Kinh ngạc nhìn dung nhan có chút mơ hồ trong gương đồng, Tô Túy Điệp chán ghét cau mày nói: “Đi đổi lại một bộ gương tốt!”
/447
|