Hạ Trọng Phương nghe ngoài cửa sổ có tiếng động, quát hỏi: Người nào ở bên ngoài?
Không hiểu sao, vào lúc này Trầm Tử Trai lại giả tiếng mèo kêu, rồi né qua một bên.
Hạ Trọng Phương nghe tiếng mèo kêu, không nghi ngờ gì, chỉ đến đóng kín cửa sổ, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Một lúc sau, Trầm Tử Trai đi tìm Phương ngự y, bịt mũi nói: Lão Phương, cả người Bổn vương nóng ran, có phải bổ tâm hoàn có chút không đúng hay không?
Phương ngự y chẩn mạch cho Trầm Tử Trai, lắc lắc đầu nói: Vương Gia, người nhiệt huyết sôi trào, rõ ràng là tư xuân, có quan hệ gì với bổ tâm hoàn?
Trầm Tử Trai buông tay nói: Mặc kệ là vì sao, ngươi phải có cách để Bổn vương dừng chảy máu mũi chứ?
Phương ngự y đến gần nói: Đã sớm dừng lại.
Trầm Tử Trai sờ mũi, lắc đầu một cái, lúc này mới đi ra.
Hắn mới đến trong thư phòng, liền có mật thám tới bẩm, nói đã tra ra chứng cớ Tiểu Ngọc Lan sát hại Chương bà vú.
Trầm Tử Trai gọi Tô Lương vào nói: Sáng mai đem chứng cớ nộp cho quan phủ, để quan phủ phán quyết cho tốt.
Tiểu Ngọc Lan dám xui khiến Vương Du, muốn độc hại toàn gia Tề Vương phủ, chết không có gì đáng tiếc, chứ đừng nói đến việc tra ra chứng cứ bà ta sát hại Chương bà vú.
Tô Lương nhận lệnh, tự mình đi an bài.
Lần này Quan phủ làm việc cũng mạnh mẽ vang dội, rất nhanh tra ra tất cả chứng cứ phạm tội của Tiểu Ngọc Lan.
Sau khi Vương Du bị đuổi ra khỏi Vương gia, không có mặt mũi nào mà đi tới Giản gia, đành phải đến ở trong trạch viện của Trầm Tử Hữu sống một mình. Hôm nay nàng ta mới nghe nói quan phủ đã tra ra chứng cớ Chương bà vú là bị Tiểu Ngọc Lan sát hại, không phải do trượt chân rơi xuống giếng, chỉ sợ lần này Tiểu Ngọc Lan nhất định sẽ phải chịu tử tội.
Sắc mặt Thị Cầm trắng bệch, nhất nhất bẩm lại những gì đã nghe được cho Vương Du, lại nói: Du nương, để cứu di nương người phải đi cầu Phương gia thôi. Phương tán lang dù sao cũng là phu quân của di nương, không thể thấy chết không cứu .
Vương Du lắc đầu nói: Vô dụng thôi! Nhi tử của Phương tán lang - Phương Chấp Bình là Quận mã của Tề Vương phủ, lúc này hắn còn muốn phủi sạch quan hệ với di nương ấy chứ, sao lại chịu đi cứu người? Vả lại lúc trước di nương bị định tội xúi giục, hắn còn không chịu đi cứu, giờ là tử tội, hắn càng không ra tay.
Thị Cầm nói: Vậy di phu nhân chỉ có thể đợi chết?
Vương Du tằng hắng một cái nói: Bây giờ Tề vương được thế, nếu mẫu thân chịu giúp ta cầu xin Tề vương một tiếng, di nương có thể được cứu.
Thị Cầm nghe lời này, cũng hiểu ý là muốn đi cầu xin Vi Thanh Mi, liền nói: Lần trước phu nhân đã đuổi người đi, còn giúp đỡ người sao?
Mẫu thân thương yêu ta mới có thể nổi giận như vậy. Vương Du cầm tay Thị Cầm nói: Ngươi đi Vương gia bẩm báo nói ta bệnh sắp chết, muốn gặp mẫu thân lần cuối. Nếu mẫu thân đồng ý gặp ta, không chừng di nương sẽ được cứu.
Vi Thanh Mi nghe tin Vương Du bệnh sắp chết, lập tức đến Tề Vương phủ tìm Phương ngự y, nói: Sức khỏe Du nương vẫn luôn yếu, nhờ thuốc của Phương ngự y thân thể mới có chuyển biến tốt. Nghe nói giờ lại bị bệnh, ta muốn nhờ Phương ngự y đi khám cho nàng một chút, xem tình huống là như thế nào?
Phương ngự y đồng ý, nói: Thể chất Du nương vốn đã yếu, nếu tâm tư quá nặng sẽ dễ sinh bệnh.
Vi Thanh Mi để Phương ngự y dẫn theo ma ma ra cửa, bà không trở về nhà luôn mà ở lại Tề Vương phủ chờ tin tức. Dù sao cũng là nữ nhi mình nuôi hai mươi năm, đột nhiên nghe nói nàng bị bệnh nặng, cũng vô cùng lo lắng.
Hạ Trọng Phương thấy Vi Thanh Mi đứng ngồi không yên, liền nói: Mẫu thân, người lo lắng như vậy thì đi đến gặp nàng thôi!
Vi Thanh Mi lắc đầu nói: Hôm nay nghe nói quan phủ muốn xử tử Tiểu Ngọc Lan, Du nương liền bị bệnh nặng, không chừng là muốn gặp ta để cầu xin. Nếu ta gặp nàng, lại phải nhìn nàng cầu xin ta cứu Tiểu Ngọc Lan, ta cũng không cần tự tìm khổ sở.
Hạ Trọng Phương nghĩ tới việc lúc trước Tiểu Ngọc Lan giả mạo làm thân mẫu của mình, mặc kệ là thật lòng hay giả dối, thì bà ta cũng quan tâm đến nàng một thời gian, lúc này cũng có chút khó chịu, nhưng lại nói: Cũng do bà ta tự gây nghiệt.
Vương Du chờ cả ngày không thấy Vi Thanh Mi tới đây, lại thấy Phương ngự y tới bắt mạch thì biết rõ, Vi Thanh Mi không chịu tới gặp nàng ta, nhất thời không khỏi rơi lệ.
Phương ngự y chẩn mạch cho Vương Du, chỉ nói tâm trạng được thả lỏng thì bệnh liền hết, nhưng hắn vẫn mở hòm khai thuốc, xong mới cáo từ.
Vi Thanh Mi ở Tề Vương phủ đợi một lúc thì Phương ngự y tới, hỏi được là bệnh của Vương Du chỉ bị bệnh nhỏ liền thở phào một cái, đứng dậy cáo từ.
Hai ngày sau, Vương Du nghe tin Tiểu Ngọc Lan qua đời. Tiểu Ngọc Lan cũng biết mình không thoát khỏi tử tội, bởi
/137
|