edit: Phương Moe
Nháy mắt liền tới cuối tháng tư, cách ngày Giang Diệu xuất giá còn có ba ngày.
Một đêm này, Giang Diệu mới vừa tắm rửa xong thì Kiều Thị liền đến.
Trong ngày thường, Kiều Thị mỗi đêm đều sẽ tới chỗ nàng nên Giang Diệu đúng là không phát giác ra điểm gì dị thường, nàng chỉ thấy vẻ mặt mẫu thân có chút không tự nhiên, lúc này nàng mới chớp chớp mắt to, kỳ quái hỏi:
“Nương làm sao vậy?”
Kiều Thị để tất cả bọn nha hoàn đi ra ngoài, sau đó hít sâu một hơi, đem sách nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng lấy ra, đưa cho nữ nhi.
Tuy nói tính tình Kiều Thị thẳng thắn, nhưng chuyện liên quan đến phu thê ân ái, tóm lại là nàng có chút khó mở miệng, phiền phiền nhiễu nhiễu mới đưa sách nhỏ mở ra, đem kinh nghiệm của chính mình truyền thụ cho nữ nhi.
Giang Diệu từ nhỏ đã yêu thích đọc sách, nhưng hiện nay nhìn phía trên sách nhỏ này đều là hình ảnh nam nữ hoả thân, rồi đủ loại tư thế ân ái… nàng lập tức liền hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Có điều ——
Những chuyện này nàng xác thực không hiểu, đúng là nên học.
Gò má Giang Diệu đỏ bừng bừng, mặc dù có chút thẹn thùng, mà nàng lại là học sinh ngoan, xưa nay sẽ không tỏ vẻ hiểu biết, nên nếu có vấn đề gì còn nghi hoặc thì nàng sẽ hỏi rõ ngay lập tức.
Kiều Thị vốn còn có chút không được tự nhiên, nhưng thấy nữ nhi trước mắt giống như học sinh ngoan ngoãn học hỏi tỉ mỉ, nhất thời nàng cũng thả lỏng hơn.
Mà cũng đúng thôi, chuyện phu thê cũng là một môn học nha, có cái gì mà phải ngượng ngùng nhăn nhó đây.
Chờ đến khi xem hoàn chỉnh bản xuân cung đồ xong, Kiều Thị ngáp một cái, hỏi:
“Con còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”
Hai tay Giang Diệu giữ chặt bản xuân cung đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức nhỏ máu, sửng sốt một lúc, liền lắc đầu một cái.
Chờ Kiều Thị rốt cục yên tâm rời đi, lúc này Giang Diệu mới lên trên giường nghỉ ngơi.
Chỉ là nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu đều là nội dung của xuân cung đồ mới xem vừa nãy. Khổ nỗi trí nhớ nàng lại tốt, nhìn qua một lần là sẽ đem nội dung nhớ như in trong đầu, làm sao cũng không thể quên được.
Ngủ không được, Giang Diệu liền ngồi dậy, mở xuân cung đồ ra, dự định ôn tập lại một lần nữa.
Chỉ là từ Kiều Thị cho đến xuân cung đồ đều miêu tả rất cẩn thận, hình ảnh chân thực, thậm chí ngay cả từng chiếc lông cũng được vẽ tỉ mỉ rõ ràng. Giang Diệu lật vài tờ, nhìn thấy hình vẽ vật kia của nam tử, Giang Diệu theo bản năng liền liên tưởng đến của Lục Lưu.
Đêm trừ tịch hồ đồ một phen, nàng còn có chút ấn tượng.
Giang Diệu nhíu chặt mi tâm, tinh tế nhớ lại.
Nàng đem xuân cung đồ đặt ở trên đầu gối, chậm rãi giơ hai tay lên, ngón trỏ cùng ngón cái uốn cong tạo ra một vòng tròn, cảm thấy vòng tròn này hơi nhỏ so với trong kí ức, nàng liền nới rộng vòng tròn ra một chút, rồi nàng cúi đầu liếc nhìn hình ảnh trong xuân cung đồ.
Nhìn một lúc, Giang Diệu đúng là càng ngày càng lo lắng.
Giữa lúc Giang Diệu đang lo lắng, đột nhiên nghe được tiếng “Cốc cốc cốc” từ phía cửa sổ truyền đến.
Giang Diệu ngẩn người quay đầu, nghĩ tới điều gì, nàng vội vàng đem xuân cung đồ giấu xuống dưới gối đầu, sau đó đi chân đất xuống giường, hướng về phía cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí một hỏi:
“Ai vậy?”
“… Là ta.”
Sao hắn lại đến rồi!
Giang Diệu do dự một lúc, lúc này mới chậm rãi đem cửa sổ hơi mở ra, bên ngoài ánh trăng trong sáng, bóng cây lắc lư, mà thân hình nam nhân cao to lại cười toe toét đứng ở đàng kia.
Cũng không sợ bị người khác thấy sao?! Cứ làm như đây là Vương phủ của hắn ý?
Mày liễu Giang Diệu nhíu lại, hạ thấp giọng nói lầm bầm:
“Chàng tới đây làm gì?”
Giọng điệu này, hiển nhiên là không có ý định cho hắn đi vào. Dù sao hai người bọn họ còn mấy hôm nữa là thành thân rồi, trước ngày thành thân không thích hợp gặp mặt, như vậy sẽ không may mắn. Tuy Giang Diệu không tin những chuyện này, nhưng nếu gả cho hắn, đương nhiên là nàng muốn cùng hắn an an ổn ổn sống hết đời. Nàng cũng không muốn gặp phải chuyện không may mắn đâu.
Lục Lưu đứng ở bên ngoài, thấy bên trong tiểu cô nương ăn mặc một thân tẩm y sắc ngọc lan, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, chỉ là cửa sổ này mở ra có một tý ty.
Tâm tư tiểu cô nương rất đơn giản, ý tứ đã quá rõ ràng. Nàng không muốn để cho hắn đi vào, vậy hắn cũng không miễn cưỡng nàng.
Lục Lưu giơ tay, trong tay cầm một vật nhỏ đưa vào cho nàng, nói:
“Ta chỉ đến nhìn nàng thôi, nàng ngủ sớm chút đi.”
Vật nhỏ mà Lục Lưu đưa cho Giang Diệu chính là một tiểu châu chấu xanh biếc đáng yêu mới được bện xong.
Đồ chơi nhỏ giỏi nhất là bắt tâm của tiểu cô nương làm tù binh, thí dụ như trước mắt, lúc trước Giang Diệu còn nghiêm mặt, vào lúc này không nhịn được khóe miệng uốn cong, cầm lấy tiểu châu chấu. Nàng ngửa đầu nhìn Lục Lưu, đôi mắt vui vẻ. Nam nhân này, còn coi nàng thành tiểu hài tử mà dỗ dành sao?!! Nhưng nàng xác thực rất yêu thích.
Giang Diệu vui vẻ nhận lấy tiểu châu chấu, thấy hắn không nói lời nào, cũng không đi, liền châm chước một lúc, nhỏ giọng hỏi:
“Chàng muốn vào sao?”
Lục Lưu không nói thẳng, chỉ nhìn nàng, hỏi:
“Vậy nàng chịu để ta đi vào sao?”
Nàng có chịu hay không… nhìn tiểu châu chấu trên tay, Giang Diệu do dự một chút, liền lặng lẽ đem cửa sổ mở ra.
Lục Lưu mỉm cười, không nói hai lời liền nhảy vào. Hắn đứng ở trước mặt của nàng, cúi đầu nhìn nhìn, thấy nàng để trần hai bàn chân nhỏ.
Giang Diệu theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, vội vàng chạy đến bên giường xỏ giầy, còn khoác lên người một cái áo choàng mỏng. Có điều hiện nay chỉ có hai người cô nam quả nữ, Giang Diệu thưởng thức tiểu châu chấu trong tay, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Yên tĩnh một lúc, Lục Lưu tiến lên, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của nàng, đem cằm chống đỡ ở trên đỉnh đầu nàng, hỏi: “Sợ sệt sao?”
Hắn đến đây, chính là muốn nói cùng nàng chuyện này?
Nàng yêu thích Lục Lưu cũng rất tin tưởng hắn, mà khi thật sự cùng hắn thành thân, tâm trạng khó tránh khỏi sẽ căng thẳng. Mấy ngày nay Giang Diệu đứng ngồi không yên, mắt thấy tháng ngày áp sát thì nàng càng ngóng trông thời gian qua chậm một chút.
Lục Lưu có thể bao dung nàng, nhưng không thể bao dung nàng cả đời, nàng lo lắng quá nhiều chuyện cũng càng không tự tin làm Vương phi tốt của hắn.
Giang Diệu chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo hắn, nhỏ giọng thành thực đáp lời:
“Có chút.”
Mặc dù nàng sống lại một đời, nhưng chuyện lập gia đình lại là lần đầu tiên. Nói nửa điểm không sợ, đó là lừa người.
Lục Lưu cúi người hôn lên gò má của nàng, nói:
“Không có gì đáng sợ, tiến vào Tuyên Vương phủ, nàng chính là nữ chủ nhân, ai dám bắt nạt nàng hay sao?”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
“… Hôm nay ta chỉ muốn ghé thăm nàng một chút, mấy ngày nay nàng hãy nghỉ ngơi đầy đủ, bồi dưỡng đủ thể lực, để thích ứng hoàn cảnh mới thật tốt.”
Tuy rằng lời này của Lục Lưu nói rất hợp lý, nhưng Giang Diệu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm…
Thời điểm nàng tỉnh tỉnh mê mê, Lục Lưu đã đem nàng ôm lên giường nhỏ, khom lưng cởi giầy cho nàng.
Giang Diệu thấy hắn nhìn chân của mình, nàng theo bản năng động đậy ngón chân, sau đó đem hai chân tiến vào trong chăn.
Lục Lưu giúp nàng đắp kín chăn, thời điểm điều chỉnh gối, tay liền dừng một chút.
Giang Diệu nhất thời phản ứng lại, ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
“… Sao vậy?” Ngữ khí Lục Lưu bình tĩnh hỏi.
Giang Diệu lắc đầu một cái, một đôi mắt to nhìn hắn, nói:
“Không có gì, chính là —— chàng nhìn cũng đều nhìn rồi, giờ chàng đi nhanh lên đi.”
Biết nàng lo lắng, Lục Lưu trầm mặc một hồi, mới nói:
“Ta ngồi lại một chút, chờ nàng ngủ thì ta sẽ đi. Yên tâm, sẽ không để cho người nào phát hiện.”
Lục Lưu đem cánh tay rút ra, sau đó cầm tay nàng đặt vào trong chăn, hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng, cuối cùng cúi người hôn lên trán nàng, nói: “Ngủ đi.”
Ngữ khí hắn ôn nhu, như đang dỗ dành hài tử.
Thấy Lục Lưu không phát hiện ra cái gì, Giang Diệu tự nhiên yên tâm nhắm mắt ngủ.
Nghe hô hấp của tiểu cô nương đều đều, Lục Lưu liền biết nàng đã ngủ.
Hắn cũng nên đi rồi.
Hắn hôn lên môi nàng một cái, sau đó nghĩ tới điều gì, liền vươn tay sờ soạng dưới gối đầu của nàng. Hắn đem sách lấy ra, mở ra nhìn một chút, lúc này mới hiểu ý nở nụ cười, nhất thời đã rõ ràng chính mình nên làm như thế nào mới tốt. Sau khi xem kĩ, hắn một lần nữa để lại chỗ cũ.
(๑>◡
Nháy mắt liền tới cuối tháng tư, cách ngày Giang Diệu xuất giá còn có ba ngày.
Một đêm này, Giang Diệu mới vừa tắm rửa xong thì Kiều Thị liền đến.
Trong ngày thường, Kiều Thị mỗi đêm đều sẽ tới chỗ nàng nên Giang Diệu đúng là không phát giác ra điểm gì dị thường, nàng chỉ thấy vẻ mặt mẫu thân có chút không tự nhiên, lúc này nàng mới chớp chớp mắt to, kỳ quái hỏi:
“Nương làm sao vậy?”
Kiều Thị để tất cả bọn nha hoàn đi ra ngoài, sau đó hít sâu một hơi, đem sách nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng lấy ra, đưa cho nữ nhi.
Tuy nói tính tình Kiều Thị thẳng thắn, nhưng chuyện liên quan đến phu thê ân ái, tóm lại là nàng có chút khó mở miệng, phiền phiền nhiễu nhiễu mới đưa sách nhỏ mở ra, đem kinh nghiệm của chính mình truyền thụ cho nữ nhi.
Giang Diệu từ nhỏ đã yêu thích đọc sách, nhưng hiện nay nhìn phía trên sách nhỏ này đều là hình ảnh nam nữ hoả thân, rồi đủ loại tư thế ân ái… nàng lập tức liền hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Có điều ——
Những chuyện này nàng xác thực không hiểu, đúng là nên học.
Gò má Giang Diệu đỏ bừng bừng, mặc dù có chút thẹn thùng, mà nàng lại là học sinh ngoan, xưa nay sẽ không tỏ vẻ hiểu biết, nên nếu có vấn đề gì còn nghi hoặc thì nàng sẽ hỏi rõ ngay lập tức.
Kiều Thị vốn còn có chút không được tự nhiên, nhưng thấy nữ nhi trước mắt giống như học sinh ngoan ngoãn học hỏi tỉ mỉ, nhất thời nàng cũng thả lỏng hơn.
Mà cũng đúng thôi, chuyện phu thê cũng là một môn học nha, có cái gì mà phải ngượng ngùng nhăn nhó đây.
Chờ đến khi xem hoàn chỉnh bản xuân cung đồ xong, Kiều Thị ngáp một cái, hỏi:
“Con còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”
Hai tay Giang Diệu giữ chặt bản xuân cung đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức nhỏ máu, sửng sốt một lúc, liền lắc đầu một cái.
Chờ Kiều Thị rốt cục yên tâm rời đi, lúc này Giang Diệu mới lên trên giường nghỉ ngơi.
Chỉ là nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu đều là nội dung của xuân cung đồ mới xem vừa nãy. Khổ nỗi trí nhớ nàng lại tốt, nhìn qua một lần là sẽ đem nội dung nhớ như in trong đầu, làm sao cũng không thể quên được.
Ngủ không được, Giang Diệu liền ngồi dậy, mở xuân cung đồ ra, dự định ôn tập lại một lần nữa.
Chỉ là từ Kiều Thị cho đến xuân cung đồ đều miêu tả rất cẩn thận, hình ảnh chân thực, thậm chí ngay cả từng chiếc lông cũng được vẽ tỉ mỉ rõ ràng. Giang Diệu lật vài tờ, nhìn thấy hình vẽ vật kia của nam tử, Giang Diệu theo bản năng liền liên tưởng đến của Lục Lưu.
Đêm trừ tịch hồ đồ một phen, nàng còn có chút ấn tượng.
Giang Diệu nhíu chặt mi tâm, tinh tế nhớ lại.
Nàng đem xuân cung đồ đặt ở trên đầu gối, chậm rãi giơ hai tay lên, ngón trỏ cùng ngón cái uốn cong tạo ra một vòng tròn, cảm thấy vòng tròn này hơi nhỏ so với trong kí ức, nàng liền nới rộng vòng tròn ra một chút, rồi nàng cúi đầu liếc nhìn hình ảnh trong xuân cung đồ.
Nhìn một lúc, Giang Diệu đúng là càng ngày càng lo lắng.
Giữa lúc Giang Diệu đang lo lắng, đột nhiên nghe được tiếng “Cốc cốc cốc” từ phía cửa sổ truyền đến.
Giang Diệu ngẩn người quay đầu, nghĩ tới điều gì, nàng vội vàng đem xuân cung đồ giấu xuống dưới gối đầu, sau đó đi chân đất xuống giường, hướng về phía cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí một hỏi:
“Ai vậy?”
“… Là ta.”
Sao hắn lại đến rồi!
Giang Diệu do dự một lúc, lúc này mới chậm rãi đem cửa sổ hơi mở ra, bên ngoài ánh trăng trong sáng, bóng cây lắc lư, mà thân hình nam nhân cao to lại cười toe toét đứng ở đàng kia.
Cũng không sợ bị người khác thấy sao?! Cứ làm như đây là Vương phủ của hắn ý?
Mày liễu Giang Diệu nhíu lại, hạ thấp giọng nói lầm bầm:
“Chàng tới đây làm gì?”
Giọng điệu này, hiển nhiên là không có ý định cho hắn đi vào. Dù sao hai người bọn họ còn mấy hôm nữa là thành thân rồi, trước ngày thành thân không thích hợp gặp mặt, như vậy sẽ không may mắn. Tuy Giang Diệu không tin những chuyện này, nhưng nếu gả cho hắn, đương nhiên là nàng muốn cùng hắn an an ổn ổn sống hết đời. Nàng cũng không muốn gặp phải chuyện không may mắn đâu.
Lục Lưu đứng ở bên ngoài, thấy bên trong tiểu cô nương ăn mặc một thân tẩm y sắc ngọc lan, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, chỉ là cửa sổ này mở ra có một tý ty.
Tâm tư tiểu cô nương rất đơn giản, ý tứ đã quá rõ ràng. Nàng không muốn để cho hắn đi vào, vậy hắn cũng không miễn cưỡng nàng.
Lục Lưu giơ tay, trong tay cầm một vật nhỏ đưa vào cho nàng, nói:
“Ta chỉ đến nhìn nàng thôi, nàng ngủ sớm chút đi.”
Vật nhỏ mà Lục Lưu đưa cho Giang Diệu chính là một tiểu châu chấu xanh biếc đáng yêu mới được bện xong.
Đồ chơi nhỏ giỏi nhất là bắt tâm của tiểu cô nương làm tù binh, thí dụ như trước mắt, lúc trước Giang Diệu còn nghiêm mặt, vào lúc này không nhịn được khóe miệng uốn cong, cầm lấy tiểu châu chấu. Nàng ngửa đầu nhìn Lục Lưu, đôi mắt vui vẻ. Nam nhân này, còn coi nàng thành tiểu hài tử mà dỗ dành sao?!! Nhưng nàng xác thực rất yêu thích.
Giang Diệu vui vẻ nhận lấy tiểu châu chấu, thấy hắn không nói lời nào, cũng không đi, liền châm chước một lúc, nhỏ giọng hỏi:
“Chàng muốn vào sao?”
Lục Lưu không nói thẳng, chỉ nhìn nàng, hỏi:
“Vậy nàng chịu để ta đi vào sao?”
Nàng có chịu hay không… nhìn tiểu châu chấu trên tay, Giang Diệu do dự một chút, liền lặng lẽ đem cửa sổ mở ra.
Lục Lưu mỉm cười, không nói hai lời liền nhảy vào. Hắn đứng ở trước mặt của nàng, cúi đầu nhìn nhìn, thấy nàng để trần hai bàn chân nhỏ.
Giang Diệu theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, vội vàng chạy đến bên giường xỏ giầy, còn khoác lên người một cái áo choàng mỏng. Có điều hiện nay chỉ có hai người cô nam quả nữ, Giang Diệu thưởng thức tiểu châu chấu trong tay, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Yên tĩnh một lúc, Lục Lưu tiến lên, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của nàng, đem cằm chống đỡ ở trên đỉnh đầu nàng, hỏi: “Sợ sệt sao?”
Hắn đến đây, chính là muốn nói cùng nàng chuyện này?
Nàng yêu thích Lục Lưu cũng rất tin tưởng hắn, mà khi thật sự cùng hắn thành thân, tâm trạng khó tránh khỏi sẽ căng thẳng. Mấy ngày nay Giang Diệu đứng ngồi không yên, mắt thấy tháng ngày áp sát thì nàng càng ngóng trông thời gian qua chậm một chút.
Lục Lưu có thể bao dung nàng, nhưng không thể bao dung nàng cả đời, nàng lo lắng quá nhiều chuyện cũng càng không tự tin làm Vương phi tốt của hắn.
Giang Diệu chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo hắn, nhỏ giọng thành thực đáp lời:
“Có chút.”
Mặc dù nàng sống lại một đời, nhưng chuyện lập gia đình lại là lần đầu tiên. Nói nửa điểm không sợ, đó là lừa người.
Lục Lưu cúi người hôn lên gò má của nàng, nói:
“Không có gì đáng sợ, tiến vào Tuyên Vương phủ, nàng chính là nữ chủ nhân, ai dám bắt nạt nàng hay sao?”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
“… Hôm nay ta chỉ muốn ghé thăm nàng một chút, mấy ngày nay nàng hãy nghỉ ngơi đầy đủ, bồi dưỡng đủ thể lực, để thích ứng hoàn cảnh mới thật tốt.”
Tuy rằng lời này của Lục Lưu nói rất hợp lý, nhưng Giang Diệu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm…
Thời điểm nàng tỉnh tỉnh mê mê, Lục Lưu đã đem nàng ôm lên giường nhỏ, khom lưng cởi giầy cho nàng.
Giang Diệu thấy hắn nhìn chân của mình, nàng theo bản năng động đậy ngón chân, sau đó đem hai chân tiến vào trong chăn.
Lục Lưu giúp nàng đắp kín chăn, thời điểm điều chỉnh gối, tay liền dừng một chút.
Giang Diệu nhất thời phản ứng lại, ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
“… Sao vậy?” Ngữ khí Lục Lưu bình tĩnh hỏi.
Giang Diệu lắc đầu một cái, một đôi mắt to nhìn hắn, nói:
“Không có gì, chính là —— chàng nhìn cũng đều nhìn rồi, giờ chàng đi nhanh lên đi.”
Biết nàng lo lắng, Lục Lưu trầm mặc một hồi, mới nói:
“Ta ngồi lại một chút, chờ nàng ngủ thì ta sẽ đi. Yên tâm, sẽ không để cho người nào phát hiện.”
Lục Lưu đem cánh tay rút ra, sau đó cầm tay nàng đặt vào trong chăn, hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng, cuối cùng cúi người hôn lên trán nàng, nói: “Ngủ đi.”
Ngữ khí hắn ôn nhu, như đang dỗ dành hài tử.
Thấy Lục Lưu không phát hiện ra cái gì, Giang Diệu tự nhiên yên tâm nhắm mắt ngủ.
Nghe hô hấp của tiểu cô nương đều đều, Lục Lưu liền biết nàng đã ngủ.
Hắn cũng nên đi rồi.
Hắn hôn lên môi nàng một cái, sau đó nghĩ tới điều gì, liền vươn tay sờ soạng dưới gối đầu của nàng. Hắn đem sách lấy ra, mở ra nhìn một chút, lúc này mới hiểu ý nở nụ cười, nhất thời đã rõ ràng chính mình nên làm như thế nào mới tốt. Sau khi xem kĩ, hắn một lần nữa để lại chỗ cũ.
(๑>◡
/173
|