edit: Phương Moe
Lục Lưu xoải bước đi ra khỏi Bạch Tửu lâu, Lục Hà theo ở phía sau, liếc mắt cẩn thận từng li từng tí một nhìn chủ tử nhà mình, không dám lên tiếng, từ lần trước sau khi gặp mặt Giang tiểu thư xong, Vương gia suốt ngày trầm mặt, chưa đến mùa đông mà hắn đứng cạnh cũng thấy không rét mà run, thật sự muốn mặc thêm áo bông nha… Vương gia là đang muốn hù chết người khác mà.
Hôm nay càng là không nên mời Vương gia đi xã giao, nhưng Thượng thư bộ Lễ kia đầu óc chắc bị hỏng rồi, hắn phải biết Vương gia xưa nay ít lời thiếu ngữ, thường ngày đều ít nói, làm sao sẽ đáp ứng lén lút cùng bọn họ hẹn gặp?
Mấy người này còn tưởng rằng Vương gia tâm tình tốt, nhân cơ hội muốn hối lộ Vương gia, cuối cùng bị Vương gia mạnh mẽ trách cứ một trận, lạnh lùng trào phúng mấy người có chức quan bất chính, những người kia sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, trong phòng vẻ mặt từng người, từng người như cha mẹ chết, lo lắng chức quan của mình khó giữ được, đầu đoán không ra nổi suy nghĩ trong lòng của vị Vương gia mặt lạnh này.
Lục Hà cũng không dám nói lời nào, thức thời vén mành xe ngựa lên, nhìn thấy tảng băng ngàn năm đi vào xe ngựa, mới thở phào một hơi rồi vươn mình lên lưng ngựa.
Vừa tới cửa lớn của Vương phủ, Lục Hà thấy gã sai vặt ở Ngọc Bàn viện chạy lại đây bẩm báo, Lục Hà liền ghì chặt dây cương rồi thoáng cúi người xuống nghe.
Nghe xong lời gã sai vặt nói, vẻ mặt Lục Hà lúc này mới lộ ra ý cười, hướng về phía gã sau vặt kia nói:
“Được, ta biết rồi.”
Hắn cười cười nhìn xe ngựa, rồi hướng về phu xe nháy mắt, để phu xe đem xe ngựa giá lâm đến cửa sau của Vương phủ.
Ngồi ở trên lưng ngựa, Lục Hà chợt cảm thấy tinh thần thật thoải mái. Lần này cuộc sống của hắn, cuối cùng cũng coi như là nhìn thấy ánh sáng rồi, không cần phải suốt ngày sống trong run sợ như vậy nữa.
Trong xe ngựa.
Vẻ mặt Lục Lưu lạnh lẽo, nhớ tới vật nhỏ không có lương tâm kia, giờ khắc này vẫn còn cảm thấy buồn bực đau hết cả đầu.
Xe ngựa dừng lại, Lục Lưu mới hồi phục tinh thần, bước xuống dưới, bỗng thấy cách đó không xa cạnh bức tường màu xám, dưới gốc cây xanh um tươi tốt có một tiểu cô nương khoác áo choàng đỏ đang cúi cúi đầu, vặn xoắn tay của chính mình đứng ở đằng kia.
Cái trán của Lục Lưu nhất thời giựt giựt lên, hắn cảm thấy vật nhỏ này chính là đến để trị hắn.
Giang Diệu thực sự không chú ý tới phía Lục Lưu đang đứng. Vừa nãy, nàng tràn đầy vui mừng đánh bạo đến đây, trong lòng đã nghĩ tới vài loại biện pháp để dỗ người, nhưng lại không có một cái nào là thỏa đáng. Lúc trước nàng khuyên Nhị tẩu thế này thế kia, vậy mà đến khi có chuyện rơi xuống người nàng, nàng chỉ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nàng tự cho là mình thông minh, kỳ thực chỉ là lý luận suông mà thôi. Nàng có thể tưởng tượng quá nhiều, nhưng cũng không dự liệu được mình căn bản dùng không được cái nào.
Hiện nay nhìn thấy trước mắt xuất hiện đôi giầy huyền sắc, tâm Giang Diệu nhảy lên một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn, mấp máy môi:
“Lục… Lục Lưu?”
Hắn… Không phải đã đi rồi à?
Không chờ Lục Lưu đáp lại, Giang Diệu đột nhiên ngay lập tức nhào vào trong ngực của hắn, hai tay ôm thật chặt lấy hắn, mềm mại kêu:
“Lục Lưu…”
Thân thể Lục Lưu ngây ra. Đại để là hắn không nghĩ tới, ở trước mặt mọi người thế này, nàng lại chủ động ôm ấp hắn như vậy.
Mà Lục Lưu là người vô cùng tinh tế, vừa mới nhìn thấy viền mắt nàng hồng hồng, hắn đã nghĩ nàng có thể là bị ủy khuất gì rồi. Lòng hắn mền nhũn, muốn ôn nhu động viên nàng, nhưng sau đó hắn lại nỗ lực duy trì lý trí. Vật nhỏ không lương tâm như thế, hắn che chở nàng làm cái gì chứ?
Nhưng nghe nàng mềm mại kêu tên của hắn, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, hắn liền cảm thấy lúc trước cho dù nàng làm chuyện tội ác ngập trời thì hắn cũng có thể tha thứ. Huống hồ nàng còn nhỏ tuổi như vậy.
Đấy nhìn xem, nàng còn chưa nói gì mà hắn đã tự động viện cớ giúp nàng rồi. Nàng ngay cả thang cũng không cần tìm, chỉ cần nàng vừa đứng ở nơi đó thì chính hắn đã tự động mang thang cho nàng xuống…. hắn đúng là không có tiền đồ mà.
Lục Lưu thở dài một tiếng, thoáng cúi đầu hôn một cái lên đầu nàng, âm thanh thả mềm một chút, nói:
“Theo ta vào thôi.”
(๑>◡◡
Lục Lưu xoải bước đi ra khỏi Bạch Tửu lâu, Lục Hà theo ở phía sau, liếc mắt cẩn thận từng li từng tí một nhìn chủ tử nhà mình, không dám lên tiếng, từ lần trước sau khi gặp mặt Giang tiểu thư xong, Vương gia suốt ngày trầm mặt, chưa đến mùa đông mà hắn đứng cạnh cũng thấy không rét mà run, thật sự muốn mặc thêm áo bông nha… Vương gia là đang muốn hù chết người khác mà.
Hôm nay càng là không nên mời Vương gia đi xã giao, nhưng Thượng thư bộ Lễ kia đầu óc chắc bị hỏng rồi, hắn phải biết Vương gia xưa nay ít lời thiếu ngữ, thường ngày đều ít nói, làm sao sẽ đáp ứng lén lút cùng bọn họ hẹn gặp?
Mấy người này còn tưởng rằng Vương gia tâm tình tốt, nhân cơ hội muốn hối lộ Vương gia, cuối cùng bị Vương gia mạnh mẽ trách cứ một trận, lạnh lùng trào phúng mấy người có chức quan bất chính, những người kia sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn, trong phòng vẻ mặt từng người, từng người như cha mẹ chết, lo lắng chức quan của mình khó giữ được, đầu đoán không ra nổi suy nghĩ trong lòng của vị Vương gia mặt lạnh này.
Lục Hà cũng không dám nói lời nào, thức thời vén mành xe ngựa lên, nhìn thấy tảng băng ngàn năm đi vào xe ngựa, mới thở phào một hơi rồi vươn mình lên lưng ngựa.
Vừa tới cửa lớn của Vương phủ, Lục Hà thấy gã sai vặt ở Ngọc Bàn viện chạy lại đây bẩm báo, Lục Hà liền ghì chặt dây cương rồi thoáng cúi người xuống nghe.
Nghe xong lời gã sai vặt nói, vẻ mặt Lục Hà lúc này mới lộ ra ý cười, hướng về phía gã sau vặt kia nói:
“Được, ta biết rồi.”
Hắn cười cười nhìn xe ngựa, rồi hướng về phu xe nháy mắt, để phu xe đem xe ngựa giá lâm đến cửa sau của Vương phủ.
Ngồi ở trên lưng ngựa, Lục Hà chợt cảm thấy tinh thần thật thoải mái. Lần này cuộc sống của hắn, cuối cùng cũng coi như là nhìn thấy ánh sáng rồi, không cần phải suốt ngày sống trong run sợ như vậy nữa.
Trong xe ngựa.
Vẻ mặt Lục Lưu lạnh lẽo, nhớ tới vật nhỏ không có lương tâm kia, giờ khắc này vẫn còn cảm thấy buồn bực đau hết cả đầu.
Xe ngựa dừng lại, Lục Lưu mới hồi phục tinh thần, bước xuống dưới, bỗng thấy cách đó không xa cạnh bức tường màu xám, dưới gốc cây xanh um tươi tốt có một tiểu cô nương khoác áo choàng đỏ đang cúi cúi đầu, vặn xoắn tay của chính mình đứng ở đằng kia.
Cái trán của Lục Lưu nhất thời giựt giựt lên, hắn cảm thấy vật nhỏ này chính là đến để trị hắn.
Giang Diệu thực sự không chú ý tới phía Lục Lưu đang đứng. Vừa nãy, nàng tràn đầy vui mừng đánh bạo đến đây, trong lòng đã nghĩ tới vài loại biện pháp để dỗ người, nhưng lại không có một cái nào là thỏa đáng. Lúc trước nàng khuyên Nhị tẩu thế này thế kia, vậy mà đến khi có chuyện rơi xuống người nàng, nàng chỉ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nàng tự cho là mình thông minh, kỳ thực chỉ là lý luận suông mà thôi. Nàng có thể tưởng tượng quá nhiều, nhưng cũng không dự liệu được mình căn bản dùng không được cái nào.
Hiện nay nhìn thấy trước mắt xuất hiện đôi giầy huyền sắc, tâm Giang Diệu nhảy lên một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn, mấp máy môi:
“Lục… Lục Lưu?”
Hắn… Không phải đã đi rồi à?
Không chờ Lục Lưu đáp lại, Giang Diệu đột nhiên ngay lập tức nhào vào trong ngực của hắn, hai tay ôm thật chặt lấy hắn, mềm mại kêu:
“Lục Lưu…”
Thân thể Lục Lưu ngây ra. Đại để là hắn không nghĩ tới, ở trước mặt mọi người thế này, nàng lại chủ động ôm ấp hắn như vậy.
Mà Lục Lưu là người vô cùng tinh tế, vừa mới nhìn thấy viền mắt nàng hồng hồng, hắn đã nghĩ nàng có thể là bị ủy khuất gì rồi. Lòng hắn mền nhũn, muốn ôn nhu động viên nàng, nhưng sau đó hắn lại nỗ lực duy trì lý trí. Vật nhỏ không lương tâm như thế, hắn che chở nàng làm cái gì chứ?
Nhưng nghe nàng mềm mại kêu tên của hắn, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, hắn liền cảm thấy lúc trước cho dù nàng làm chuyện tội ác ngập trời thì hắn cũng có thể tha thứ. Huống hồ nàng còn nhỏ tuổi như vậy.
Đấy nhìn xem, nàng còn chưa nói gì mà hắn đã tự động viện cớ giúp nàng rồi. Nàng ngay cả thang cũng không cần tìm, chỉ cần nàng vừa đứng ở nơi đó thì chính hắn đã tự động mang thang cho nàng xuống…. hắn đúng là không có tiền đồ mà.
Lục Lưu thở dài một tiếng, thoáng cúi đầu hôn một cái lên đầu nàng, âm thanh thả mềm một chút, nói:
“Theo ta vào thôi.”
(๑>◡◡
/173
|