Ba người đi vào phủ, Kiều Thị mới quay về phía nữ nhi:
“Một lúc nữa nương muốn đến phòng thu chi nhìn một chút, con ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Giang Diệu kéo cánh tay mẫu thân, nói:
“Nương, bài tập Tạ tiên sinh giao thì nữ nhi đã làm xong rồi. Tháng này nương an bài việc thêu thùa, nữ nhi hôm qua cũng đã làm xong, để ngày mai nữ nhi lấy tới cho nương nhìn một. Nương, một lúc nữa để nữ nhi đi cùng người.”
Thích thị “Xì xì” cười ra tiếng, nói:
“Diệu Diệu chúng ta khi nào lại ngoan ngoãn như vậy.”
Giang Diệu có chút chột dạ, lỗ tai nóng bỏng, sẵng giọng:
“Tam thẩm thẩm…”
Sau đó một đôi mắt to cẩn thận từng li từng tí một đánh giá vẻ mặt mẫu thân, thấy khuôn mặt mẫu thân nhàn nhạt, nửa phần không giống như là thắng bạc.
Giang Diệu mi tâm nhất thời nhíu lại, chỉ cảm giác mình sắp hết biện pháp rồi.
Đến khi đi đến tiền thính, Kiều Thị nhìn trên bàn gỗ lê đặt sáu cái giỏ trúc to đùng, bên trong toàn là quả vải, Kiều Thị nhìn mà choáng váng.
Vẫn là Thích thị nhanh chóng phản ứng lại, kinh hô:
“Nhiều quả vải như vậy là lấy từ đâu ra!”
Kiều Thị thích ăn quả vải, những người thân cận bên nàng đều biết đến. Giang Chính Mậu xưa nay sủng ái thê tử, hàng năm đều sẽ dùng không ít bạc để vận chuyển quả vải từ ngàn dặm xa xôi đến đây.
Không quan tâm tốn kém như nào, tóm lại chỉ muốn chiều lòng thê tử, hơn nữa quả vải này lại thuộc loại hoa quả quý giá, ngoại trừ một phần nhỏ được bán giá cao cho người có tiền thì phần lớn đều đưa vào trong cung.
Nên ngay cả Kiều Thị từ nhỏ cực được sủng ái, xuất giá cũng được phu quân nuông chiều nhưng cũng chưa thấy qua nhiều quả vải như vậy.
Nhìn quả vải cành lá xanh um, tràn đầy giỏ trúc, mỗi quả đều no đủ tròn trịa, tươi ngon, dường như là mới được hái từ trên cây xuống.
Lúc này, đại nha hoàn Thanh Mai bên người Kiều Thị mới lại đây, hướng về Kiều Thị nói:
“Phu nhân, sáu giỏ quả vải này là người bên Tuyên Vương phủ mới vừa đưa tới. Người kia là cận vệ thiếp thân của Tuyên Vương, hắn nói là Tuyên Vương biết phu nhân thích ăn quả vải, vừa vặn lại có được sáu giỏ quả vải này, nên liền tặng cho phu nhân để ngài thưởng thức.”
Giang Diệu biết cận vệ thiếp thân trong miệng Thanh Mai chính là Lục Hà.
“Vừa vặn” có được sáu giỏ quả vải này?? Kiều Thị cảm thấy cho dù mình là hài tử ba tuổi, cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này.
Có điều quả vải này là được hưởng sái ánh sáng từ ai, trong lòng Kiều Thị so với bất cứ ai khác đều rõ ràng.
Giang Diệu thấy mẫu thân nhìn mình, liền thẹn thùng cúi đầu, hai tay quấn quýt, cúi đầu đếm ngón tay chính mình, nhưng khóe miệng không nhịn được mà vểnh lên. Vẫn là Lục Lưu có con mắt tinh tường, có điều —— nàng nhớ được bản thân cũng chưa từng đề cập với hắn là mẫu thân thích ăn quả vải nha.
Khoé miệng Thích thị mỉm cười, đôi mắt đẹp cong cong, lúc này mới vươn tay cầm một quả vải, ung dung thong thả bóc lớp vỏ hồng hào, nhất thời lộ ra phần thịt quả trong suốt, căng mọng.
Thích thị cắn một miếng, ăn liền mấy miếng đã đem một quả vải ăn xong, dùng khăn lau miệng, sau đó cầm lấy một quả đưa cho Kiều Thị, khen:
“Thật ngọt nha. Đại tẩu cũng nếm thử đi.”
Giang Diệu ngẩng đầu lên, hướng về phía Thích thị cười cười. Thích thị cũng hướng về phía tiểu chất nữ nháy mắt một.
Mới đầu Giang Diệu thấy mẫu thân nàng sẽ không tiếp nhận ý của Lục Lưu, nhưng thật may mẫu thân vẫn nể tình, không có trả về, khiến Giang Diệu yên tâm chút —— dù sao cũng coi như là hiện tượng tốt.
Hơn nữa sáu giỏ quả vải này, ngoại trừ hiếu kính Kiều Thị, thì còn phân đủ cho hai phòng còn lại.
Lục Lưu không chỉ là muốn lấy lòng mẫu thân nàng mà còn muốn thu mua toàn bộ người của Trấn Quốc Công phủ nha.
Giang Diệu kìm nén vui mừng theo Kiều Thị trở về phòng, dù sao lúc trước Lục Lưu vô cớ xuất binh, chỉ dám dùng danh nghĩa trưởng công chúa, bây giờ đúng là có thể lấy danh nghĩa của chính mình tặng lễ.
Vừa vào phòng, Giang Diệu liền để Thanh Mai và Thanh Lan bầy ra hai đĩa, rồi nàng tự mình bóc quả vải cho Kiều Thị.
Nhìn thấy đôi tay của nữ nhi kiên trì giúp nàng bóc quả vải, trong lòng Kiều Thị lại hít vào một hơi. Chờ khi bóc xong, nữ nhi liền tự mình đưa quả vải đến bên mép nàng.
Nàng đối diện với ánh mắt ngoan ngoãn hiểu chuyện của nữ nhi cũng không có há mồm ra ăn.
Giang Diệu mở to mắt nhìn, nghi ngờ hô một tiếng:
“Nương?”
Lúc này Kiều Thị mới không kiềm chế được, hỏi:
“… Diệu Diệu, con thật sự vừa ý Tuyên Vương?”
。・°°・(>_<)・°°・。
Mà Tuyên Vương phủ bên này, Lục Lưu vừa nghe Trấn Quốc Công phủ đã nhận quả vải, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, thấy Lục Hà thật lâu không có lùi xuống, lúc này mới hỏi:
“Còn có chuyện gì?”
Lục Hà tiến lên một bước, mặt mày mỉm cười, hai tay dâng lên nói:
“Đây là Bảo Lục cô nương bên người Giang tiểu thư mới vừa mang thư đến.”
Lục Lưu thấy là thư của Giang Diệu, vội vàng đứng dậy tiếp nhận. Hắn đi tới phía trước cửa sổ, đem phong thư mở ra, chậm rãi nhìn chín chữ xinh đẹp đoan chính trên giấy thư: “Thế cuộc chuyển biến tốt, không ngừng cố gắng.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Tại Trấn Quốc Công phủ.
Tuy rằng Kiều Thị hỏi trực tiếp như thế, Giang Diệu cũng có chút thẹn thùng, có điều tình huống này so với lúc trước không hề nhắc tới Lục Lưu thì đã tốt lắm rồi. Giang Diệu đặt quả vải trong tay xuống phía dưới bàn, dùng khăn lau sạch tay, rũ mắt suy nghĩ một chút, hỏi:“Nương, lần trước không phải người cũng rất yêu thích Lục Lưu sao?”
Còn liên tiếp khen hắn đấy, nàng còn chưa thấy qua mẫu thân khen ngợi người khác nhiều như vậy đâu.
Kiều Thị nghiêm túc nói:
“Diệu Diệu, nương xác thực thưởng thức Tuyên Vương, nhưng con cũng nên rõ ràng, thưởng thức cũng chỉ là thưởng thức, cùng với chuyện tuyển con rể là việc không giống nhau. Nương xác thực đã nói với con, hôn nhân đại sự này sẽ do chính con làm chủ, nhưng với điều kiện là con phải chọn được đúng người thì cha của con và ta sẽ đều đồng ý. Con là nữ nhi của nương, ánh mắt của con, nương tin tưởng. Chỉ là —— Tuyên Vương xác thực mọi thứ đều tốt, nhưng con phải nhớ kỹ, dòng dõi Tuyên Vương phủ so với Trấn Quốc Công phủ càng muốn cao hơn, nếu thật sự gả đi, ngày sau con ở Tuyên Vương phủ bị ủy khuất gì thì cha cùng nương cũng không thể ra sức bảo hộ con.”
Cha và nương lo sợ Lục Lưu phụ nàng sao?
Giang Diệu thừa nhận mình có chút bị tình cảm làm choáng váng đầu óc, từ lúc hiểu rõ chính mình đã nhận định Lục Lưu thì có một số việc nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Lục Lưu biểu hiện tốt để cha mẹ nàng thoả mãn thì hôn sự này có thể thuận lợi được định ra. Giang Diệu phản ứng lại, hỏi:
“Nương, ý cha cũng là thế này sao?”
Kiều Thị nói:
“Cha của con đương nhiên là muốn tốt cho con. Mấy ngày nay hắn cũng có chút phát sầu, nhìn biểu hiện trước mắt của Tuyên Vương xác thực làm người ta thoả mãn, nhưng còn sau này thì sao?”
Sau này?
Giang Diệu không hề trả lời, chỉ hỏi:
“Nương, vậy trước đây khi người gả cho cha thì có nghĩ tới có một ngày cha sẽ phụ người không?”
Kiều Thị hừ một tiếng: “Hắn mà dám!”
Cha mẹ nàng là thanh Mai Trúc mã biểu huynh muội, tình cảm thâm sâu, Giang Diệu tự nhiên cũng có thể hiểu được mẫu thân nàng tự tin. Đúng nha, cha nàng không dám. Nhưng phu thê là chuyện cả đời, ai có thể ngờ tới sau này sẽ có thay đổi ra sao đây? Giang Diệu mỉm cười, nói:
“Nương yêu thích cha như thế, nữ nhi cũng là yêu thích Lục Lưu như vậy. Nương tin tưởng ánh mắt của chính mình, nữ nhi cũng vậy… Đây cũng là quyết định của chính nữ nhi, ngày sau Lục Lưu đối với nữ nhi ra sao, nữ nhi đều không oán không hối. Nếu như cha mẹ chọn một người tự nhận là thành thật đôn hậu, đem nữ nhi gả qua đó, sau này nữ nhi bị ủy khuất thì mới oán cha mẹ. Nương… nữ nhi không thể biết mười năm hay hai mươi năm sau, Lục Lưu có thể hay không cũng giống như những nam nhân khác tam thê tứ thiếp, phong lưu đa tình…. nhưng hiện tại, trong lòng nữ nhi nguyện ý tin tưởng hắn.”
Nhìn trên mặt nữ nhi không có nửa phần ngượng ngùng, mà lời này nói ra đúng là uyển chuyển rành mạnh, khiến Kiều Thị ngơ ngác trầm mặc hồi lâu.
Coi như bọn họ giúp nữ nhi chọn một vị hôn phu thành thật đôn hậu, thì lòng người khó đoán, không biết được ngày sau sẽ đối với nữ nhi ra sao.
Kiều Thị đem nữ nhi ôm sát trong lồng ngực, giơ tay vuốt ve đầu của nàng, vui mừng nói:
“Diệu Diệu thực sự lớn rồi!”
Giang Diệu cười cười. Nàng cũng không phải là lớn lên, chỉ là đời trước trải qua sinh tử, có một số việc đối với nàng mà nói cũng không có trọng yếu như vậy. Lập gia đình là một chuyện, nhưng những ngày tháng này là chính nàng trải qua, chỉ cần nàng cảm thấy hài lòng thì muốn gả cho ai liền chỉ gả cho người đó.
Hiện nay nàng cùng Lục Lưu hai bên tình nguyện và đều có tình cảm với nhau, nam chưa kết hôn nữ chưa gả chồng, hắn muốn thú nàng, vậy tại sao nàng lại không đáp ứng?
Giang Diệu kéo kéo ống tay áo mẫu thân, lại nhỏ giọng hỏi:
“Nương, vậy Lục Lưu…”
Kiều Thị cười cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt thẹn thùng của nữ nhi:
“Diệu Diệu yên tâm, nơi đó của cha con, nương sẽ đi nói rõ ràng với hắn. Hắn là người hiểu lý lẽ.”
Giang Diệu vui mừng không ngớt, ôm cánh tay Kiều Thị, nói:
“Cảm ơn nương.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Buổi tối hôm đó, Kiều Thị dự định sẽ nói ý nghĩ của mình với Giang Chính Mậu.
Giang Chính Mậu mặc một thân tẩm y bạch trù, mới vừa nằm xuống giường đã nghe được mấy lời này của thê tử, hắn ngẩn ra, hỏi:
“Đây là ý của nàng hay là ý tứ của Diệu Diệu?”
Kiều Thị nói: “Tâm tư của nữ nhi đều viết hết lên mặt rồi, chàng làm cha chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?”
Cái này trong lòng Giang Chính Mậu tất nhiên là rõ ràng. Nữ nhi của hắn một lòng thương nhớ Tuyên Vương, giờ chỉ đang chờ hắn gật đầu, mà Giang Chính Mậu đối với Lục Lưu lại có thành kiến cũng sâu.
Mấy ngày hôm nay, không quan tâm là vào triều hay là đi bộ Lại, các đồng liêu năm xưa không quen thuộc lắm thì giờ đây mỗi một người đều vây lấy hắn, cùng hắn nói chuyện cũng coi như thôi đi, lại còn đều cười tủm tỉm chúc mừng hắn.
—— hôn sự này rõ ràng hắn còn không đáp ứng đấy!
Trong lòng Giang Chính Mậu có chút bực bội, nói:
“Hắn cầu hôn rêu rao như thế, nếu chúng ta không đáp ứng, sau này sợ là không ai còn dám tới cửa cầu hôn Diệu Diệu.”
Tuy thái độ Tuyên Vương hoà nhã, nhưng trong đó mơ hồ có tư thế bức hôn, Giang Chính Mậu dĩ nhiên là nhìn ra rồi.
Giang Chính Mậu hừ hừ một tiếng. Hắn ghét nhất là bị bức bách, huống hồ đây lại là việc hôn nhân của bảo bối nữ nhi.
Kiều Thị giơ tay bóp bóp mặt hắn, nói:
“Nhìn chàng kia, hừ hừ cái gì mà hừ hừ hả? Làm sao, nhanh như vậy liền có dáng vẻ cậy mình là nhạc phụ rồi sao?”
Giang Chính Mậu cúi đầu nhìn thê tử, nói: “Chúng ta không phải còn chưa có đáp ứng sao?”
Hôm nay cả buổi trưa ngồi đánh bài lá nên giờ Kiều Thị có chút buồn ngủ, nàng ngáp một, đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc bị bịt kín bởi một tầng sương mù, nàng xoay xoay người tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng phu quân, nhắm mắt lẩm bẩm:
“Ngược lại ý tứ của thiếp giống ý tứ Diệu Diệu, lần tới Tuyên Vương lại đến cầu thân thì chàng tự biết mình phải làm gì rồi đấy.”
Nhìn xemmm….. thê tử cùng nữ nhi đều hướng về người ngoài.
Giang Chính Mậu nghiêng người đè lên thê tử, vươn tay dùng sức nhào nặn nơi to tròn, mềm mại kia, buồn bực nói:
“Từng người, từng người đều muốn trái ngược ý ta!”
“Một lúc nữa nương muốn đến phòng thu chi nhìn một chút, con ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Giang Diệu kéo cánh tay mẫu thân, nói:
“Nương, bài tập Tạ tiên sinh giao thì nữ nhi đã làm xong rồi. Tháng này nương an bài việc thêu thùa, nữ nhi hôm qua cũng đã làm xong, để ngày mai nữ nhi lấy tới cho nương nhìn một. Nương, một lúc nữa để nữ nhi đi cùng người.”
Thích thị “Xì xì” cười ra tiếng, nói:
“Diệu Diệu chúng ta khi nào lại ngoan ngoãn như vậy.”
Giang Diệu có chút chột dạ, lỗ tai nóng bỏng, sẵng giọng:
“Tam thẩm thẩm…”
Sau đó một đôi mắt to cẩn thận từng li từng tí một đánh giá vẻ mặt mẫu thân, thấy khuôn mặt mẫu thân nhàn nhạt, nửa phần không giống như là thắng bạc.
Giang Diệu mi tâm nhất thời nhíu lại, chỉ cảm giác mình sắp hết biện pháp rồi.
Đến khi đi đến tiền thính, Kiều Thị nhìn trên bàn gỗ lê đặt sáu cái giỏ trúc to đùng, bên trong toàn là quả vải, Kiều Thị nhìn mà choáng váng.
Vẫn là Thích thị nhanh chóng phản ứng lại, kinh hô:
“Nhiều quả vải như vậy là lấy từ đâu ra!”
Kiều Thị thích ăn quả vải, những người thân cận bên nàng đều biết đến. Giang Chính Mậu xưa nay sủng ái thê tử, hàng năm đều sẽ dùng không ít bạc để vận chuyển quả vải từ ngàn dặm xa xôi đến đây.
Không quan tâm tốn kém như nào, tóm lại chỉ muốn chiều lòng thê tử, hơn nữa quả vải này lại thuộc loại hoa quả quý giá, ngoại trừ một phần nhỏ được bán giá cao cho người có tiền thì phần lớn đều đưa vào trong cung.
Nên ngay cả Kiều Thị từ nhỏ cực được sủng ái, xuất giá cũng được phu quân nuông chiều nhưng cũng chưa thấy qua nhiều quả vải như vậy.
Nhìn quả vải cành lá xanh um, tràn đầy giỏ trúc, mỗi quả đều no đủ tròn trịa, tươi ngon, dường như là mới được hái từ trên cây xuống.
Lúc này, đại nha hoàn Thanh Mai bên người Kiều Thị mới lại đây, hướng về Kiều Thị nói:
“Phu nhân, sáu giỏ quả vải này là người bên Tuyên Vương phủ mới vừa đưa tới. Người kia là cận vệ thiếp thân của Tuyên Vương, hắn nói là Tuyên Vương biết phu nhân thích ăn quả vải, vừa vặn lại có được sáu giỏ quả vải này, nên liền tặng cho phu nhân để ngài thưởng thức.”
Giang Diệu biết cận vệ thiếp thân trong miệng Thanh Mai chính là Lục Hà.
“Vừa vặn” có được sáu giỏ quả vải này?? Kiều Thị cảm thấy cho dù mình là hài tử ba tuổi, cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này.
Có điều quả vải này là được hưởng sái ánh sáng từ ai, trong lòng Kiều Thị so với bất cứ ai khác đều rõ ràng.
Giang Diệu thấy mẫu thân nhìn mình, liền thẹn thùng cúi đầu, hai tay quấn quýt, cúi đầu đếm ngón tay chính mình, nhưng khóe miệng không nhịn được mà vểnh lên. Vẫn là Lục Lưu có con mắt tinh tường, có điều —— nàng nhớ được bản thân cũng chưa từng đề cập với hắn là mẫu thân thích ăn quả vải nha.
Khoé miệng Thích thị mỉm cười, đôi mắt đẹp cong cong, lúc này mới vươn tay cầm một quả vải, ung dung thong thả bóc lớp vỏ hồng hào, nhất thời lộ ra phần thịt quả trong suốt, căng mọng.
Thích thị cắn một miếng, ăn liền mấy miếng đã đem một quả vải ăn xong, dùng khăn lau miệng, sau đó cầm lấy một quả đưa cho Kiều Thị, khen:
“Thật ngọt nha. Đại tẩu cũng nếm thử đi.”
Giang Diệu ngẩng đầu lên, hướng về phía Thích thị cười cười. Thích thị cũng hướng về phía tiểu chất nữ nháy mắt một.
Mới đầu Giang Diệu thấy mẫu thân nàng sẽ không tiếp nhận ý của Lục Lưu, nhưng thật may mẫu thân vẫn nể tình, không có trả về, khiến Giang Diệu yên tâm chút —— dù sao cũng coi như là hiện tượng tốt.
Hơn nữa sáu giỏ quả vải này, ngoại trừ hiếu kính Kiều Thị, thì còn phân đủ cho hai phòng còn lại.
Lục Lưu không chỉ là muốn lấy lòng mẫu thân nàng mà còn muốn thu mua toàn bộ người của Trấn Quốc Công phủ nha.
Giang Diệu kìm nén vui mừng theo Kiều Thị trở về phòng, dù sao lúc trước Lục Lưu vô cớ xuất binh, chỉ dám dùng danh nghĩa trưởng công chúa, bây giờ đúng là có thể lấy danh nghĩa của chính mình tặng lễ.
Vừa vào phòng, Giang Diệu liền để Thanh Mai và Thanh Lan bầy ra hai đĩa, rồi nàng tự mình bóc quả vải cho Kiều Thị.
Nhìn thấy đôi tay của nữ nhi kiên trì giúp nàng bóc quả vải, trong lòng Kiều Thị lại hít vào một hơi. Chờ khi bóc xong, nữ nhi liền tự mình đưa quả vải đến bên mép nàng.
Nàng đối diện với ánh mắt ngoan ngoãn hiểu chuyện của nữ nhi cũng không có há mồm ra ăn.
Giang Diệu mở to mắt nhìn, nghi ngờ hô một tiếng:
“Nương?”
Lúc này Kiều Thị mới không kiềm chế được, hỏi:
“… Diệu Diệu, con thật sự vừa ý Tuyên Vương?”
。・°°・(>_<)・°°・。
Mà Tuyên Vương phủ bên này, Lục Lưu vừa nghe Trấn Quốc Công phủ đã nhận quả vải, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, thấy Lục Hà thật lâu không có lùi xuống, lúc này mới hỏi:
“Còn có chuyện gì?”
Lục Hà tiến lên một bước, mặt mày mỉm cười, hai tay dâng lên nói:
“Đây là Bảo Lục cô nương bên người Giang tiểu thư mới vừa mang thư đến.”
Lục Lưu thấy là thư của Giang Diệu, vội vàng đứng dậy tiếp nhận. Hắn đi tới phía trước cửa sổ, đem phong thư mở ra, chậm rãi nhìn chín chữ xinh đẹp đoan chính trên giấy thư: “Thế cuộc chuyển biến tốt, không ngừng cố gắng.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Tại Trấn Quốc Công phủ.
Tuy rằng Kiều Thị hỏi trực tiếp như thế, Giang Diệu cũng có chút thẹn thùng, có điều tình huống này so với lúc trước không hề nhắc tới Lục Lưu thì đã tốt lắm rồi. Giang Diệu đặt quả vải trong tay xuống phía dưới bàn, dùng khăn lau sạch tay, rũ mắt suy nghĩ một chút, hỏi:“Nương, lần trước không phải người cũng rất yêu thích Lục Lưu sao?”
Còn liên tiếp khen hắn đấy, nàng còn chưa thấy qua mẫu thân khen ngợi người khác nhiều như vậy đâu.
Kiều Thị nghiêm túc nói:
“Diệu Diệu, nương xác thực thưởng thức Tuyên Vương, nhưng con cũng nên rõ ràng, thưởng thức cũng chỉ là thưởng thức, cùng với chuyện tuyển con rể là việc không giống nhau. Nương xác thực đã nói với con, hôn nhân đại sự này sẽ do chính con làm chủ, nhưng với điều kiện là con phải chọn được đúng người thì cha của con và ta sẽ đều đồng ý. Con là nữ nhi của nương, ánh mắt của con, nương tin tưởng. Chỉ là —— Tuyên Vương xác thực mọi thứ đều tốt, nhưng con phải nhớ kỹ, dòng dõi Tuyên Vương phủ so với Trấn Quốc Công phủ càng muốn cao hơn, nếu thật sự gả đi, ngày sau con ở Tuyên Vương phủ bị ủy khuất gì thì cha cùng nương cũng không thể ra sức bảo hộ con.”
Cha và nương lo sợ Lục Lưu phụ nàng sao?
Giang Diệu thừa nhận mình có chút bị tình cảm làm choáng váng đầu óc, từ lúc hiểu rõ chính mình đã nhận định Lục Lưu thì có một số việc nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Lục Lưu biểu hiện tốt để cha mẹ nàng thoả mãn thì hôn sự này có thể thuận lợi được định ra. Giang Diệu phản ứng lại, hỏi:
“Nương, ý cha cũng là thế này sao?”
Kiều Thị nói:
“Cha của con đương nhiên là muốn tốt cho con. Mấy ngày nay hắn cũng có chút phát sầu, nhìn biểu hiện trước mắt của Tuyên Vương xác thực làm người ta thoả mãn, nhưng còn sau này thì sao?”
Sau này?
Giang Diệu không hề trả lời, chỉ hỏi:
“Nương, vậy trước đây khi người gả cho cha thì có nghĩ tới có một ngày cha sẽ phụ người không?”
Kiều Thị hừ một tiếng: “Hắn mà dám!”
Cha mẹ nàng là thanh Mai Trúc mã biểu huynh muội, tình cảm thâm sâu, Giang Diệu tự nhiên cũng có thể hiểu được mẫu thân nàng tự tin. Đúng nha, cha nàng không dám. Nhưng phu thê là chuyện cả đời, ai có thể ngờ tới sau này sẽ có thay đổi ra sao đây? Giang Diệu mỉm cười, nói:
“Nương yêu thích cha như thế, nữ nhi cũng là yêu thích Lục Lưu như vậy. Nương tin tưởng ánh mắt của chính mình, nữ nhi cũng vậy… Đây cũng là quyết định của chính nữ nhi, ngày sau Lục Lưu đối với nữ nhi ra sao, nữ nhi đều không oán không hối. Nếu như cha mẹ chọn một người tự nhận là thành thật đôn hậu, đem nữ nhi gả qua đó, sau này nữ nhi bị ủy khuất thì mới oán cha mẹ. Nương… nữ nhi không thể biết mười năm hay hai mươi năm sau, Lục Lưu có thể hay không cũng giống như những nam nhân khác tam thê tứ thiếp, phong lưu đa tình…. nhưng hiện tại, trong lòng nữ nhi nguyện ý tin tưởng hắn.”
Nhìn trên mặt nữ nhi không có nửa phần ngượng ngùng, mà lời này nói ra đúng là uyển chuyển rành mạnh, khiến Kiều Thị ngơ ngác trầm mặc hồi lâu.
Coi như bọn họ giúp nữ nhi chọn một vị hôn phu thành thật đôn hậu, thì lòng người khó đoán, không biết được ngày sau sẽ đối với nữ nhi ra sao.
Kiều Thị đem nữ nhi ôm sát trong lồng ngực, giơ tay vuốt ve đầu của nàng, vui mừng nói:
“Diệu Diệu thực sự lớn rồi!”
Giang Diệu cười cười. Nàng cũng không phải là lớn lên, chỉ là đời trước trải qua sinh tử, có một số việc đối với nàng mà nói cũng không có trọng yếu như vậy. Lập gia đình là một chuyện, nhưng những ngày tháng này là chính nàng trải qua, chỉ cần nàng cảm thấy hài lòng thì muốn gả cho ai liền chỉ gả cho người đó.
Hiện nay nàng cùng Lục Lưu hai bên tình nguyện và đều có tình cảm với nhau, nam chưa kết hôn nữ chưa gả chồng, hắn muốn thú nàng, vậy tại sao nàng lại không đáp ứng?
Giang Diệu kéo kéo ống tay áo mẫu thân, lại nhỏ giọng hỏi:
“Nương, vậy Lục Lưu…”
Kiều Thị cười cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt thẹn thùng của nữ nhi:
“Diệu Diệu yên tâm, nơi đó của cha con, nương sẽ đi nói rõ ràng với hắn. Hắn là người hiểu lý lẽ.”
Giang Diệu vui mừng không ngớt, ôm cánh tay Kiều Thị, nói:
“Cảm ơn nương.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Buổi tối hôm đó, Kiều Thị dự định sẽ nói ý nghĩ của mình với Giang Chính Mậu.
Giang Chính Mậu mặc một thân tẩm y bạch trù, mới vừa nằm xuống giường đã nghe được mấy lời này của thê tử, hắn ngẩn ra, hỏi:
“Đây là ý của nàng hay là ý tứ của Diệu Diệu?”
Kiều Thị nói: “Tâm tư của nữ nhi đều viết hết lên mặt rồi, chàng làm cha chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?”
Cái này trong lòng Giang Chính Mậu tất nhiên là rõ ràng. Nữ nhi của hắn một lòng thương nhớ Tuyên Vương, giờ chỉ đang chờ hắn gật đầu, mà Giang Chính Mậu đối với Lục Lưu lại có thành kiến cũng sâu.
Mấy ngày hôm nay, không quan tâm là vào triều hay là đi bộ Lại, các đồng liêu năm xưa không quen thuộc lắm thì giờ đây mỗi một người đều vây lấy hắn, cùng hắn nói chuyện cũng coi như thôi đi, lại còn đều cười tủm tỉm chúc mừng hắn.
—— hôn sự này rõ ràng hắn còn không đáp ứng đấy!
Trong lòng Giang Chính Mậu có chút bực bội, nói:
“Hắn cầu hôn rêu rao như thế, nếu chúng ta không đáp ứng, sau này sợ là không ai còn dám tới cửa cầu hôn Diệu Diệu.”
Tuy thái độ Tuyên Vương hoà nhã, nhưng trong đó mơ hồ có tư thế bức hôn, Giang Chính Mậu dĩ nhiên là nhìn ra rồi.
Giang Chính Mậu hừ hừ một tiếng. Hắn ghét nhất là bị bức bách, huống hồ đây lại là việc hôn nhân của bảo bối nữ nhi.
Kiều Thị giơ tay bóp bóp mặt hắn, nói:
“Nhìn chàng kia, hừ hừ cái gì mà hừ hừ hả? Làm sao, nhanh như vậy liền có dáng vẻ cậy mình là nhạc phụ rồi sao?”
Giang Chính Mậu cúi đầu nhìn thê tử, nói: “Chúng ta không phải còn chưa có đáp ứng sao?”
Hôm nay cả buổi trưa ngồi đánh bài lá nên giờ Kiều Thị có chút buồn ngủ, nàng ngáp một, đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc bị bịt kín bởi một tầng sương mù, nàng xoay xoay người tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng phu quân, nhắm mắt lẩm bẩm:
“Ngược lại ý tứ của thiếp giống ý tứ Diệu Diệu, lần tới Tuyên Vương lại đến cầu thân thì chàng tự biết mình phải làm gì rồi đấy.”
Nhìn xemmm….. thê tử cùng nữ nhi đều hướng về người ngoài.
Giang Chính Mậu nghiêng người đè lên thê tử, vươn tay dùng sức nhào nặn nơi to tròn, mềm mại kia, buồn bực nói:
“Từng người, từng người đều muốn trái ngược ý ta!”
/173
|