Đoàn người cùng đến Quảng Lăng cung, Kiều Nguyên Bảo bởi vì vừa mới đánh nhau nên xiêm y bẩn thỉu, liền bị mang đi thay y phục khác.
Giang Diệu một mình ngồi ở Thiên điện của Quảng Lăng cung, bên người nàng có Bảo Cân và Bảo Lục bồi tiếp, cung tỳ Như Ý mới vừa rồi đi theo nàng, vào lúc này đã trở lại Ngọc Minh cung để đem việc này báo cáo cho Trưởng công chúa.
Giang Diệu ở trong điện chờ một lúc mới nghe được phía trước có một loạt tiếng bước chân. Nàng nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, đập vào mắt nàng chính là đôi giày huyền sắc cẩm vân của nam nhân, còn có một thân cẩm bào màu tím đậm hào hoa phú quý.
Nàng thấy phía sau hắn không có những người khác nên nàng cũng không hành lễ, mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Nàng ngược lại muốn xem xem, hắn làm thế nào để giúp đỡ Thụy Vương bắt nạt nàng.
Bảo Cân cùng Bảo Lục nhìn tiểu thư nhà mình như thế thì có chút bị doạ đến, hai người song song hành lễ, chờ đến khi nghe được Lục Lưu bảo các nàng lui xuống, mới do do dự dự giương mắt nhìn tiểu thư nhà mình một chút.
Giang Diệu hướng về phía hai nha hoàn nói:
“Các ngươi đi ra ngoài đi.”
Hai nha hoàn lúc này mới chậm rãi lui ra khỏi Thiên điện.
Lục Lưu tiến lại gần, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng một lúc, giữa lúc Giang Diệu nghĩ trên mặt của mình có phải hay không mọc ra hoa thì mới thấy Lục Lưu vươn tay đặt ra phía sau đầu nàng. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, con ngươi u trầm, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng, hỏi:
“Đụng vào chỗ này sao?”
Giang Diệu vốn không để ý, giờ bị Lục Lưu đụng vào như thế, ngược lại thật sự hơi đau. Lông mày nàng nhíu lại, gật đầu yếu ớt nói:
“ừm, có chút. Chàng nhẹ tay một chút.”
Nàng vừa nói như thế, Lục Lưu quả thực nhẹ lại. Hắn vươn tay sờ sờ, thấy sau đầu tiểu cô nương xác thực sưng lên một cục, hắn chậm rãi giúp nàng xoa.
Giang Diệu hưởng thụ cử chỉ ôn nhu của hắn, thoáng ngửa đầu nhìn hắn, nói:
“Kỳ thực lúc Nguyên Bảo mới vừa vào cung, ta đã nghĩ tìm chàng giúp đỡ, ta sợ hắn ứng phó không được Thụy Vương…”
Động tác của Lục Lưu dừng lại, hỏi:
“Vậy sau đó, vì sao nàng lại không nói với ta?”
Giang Diệu ngượng ngùng nói:
“Ta không muốn nợ chàng quá nhiều ân huệ.”
Thân phận của hai người bọn họ đã có chút bất bình đẳng. Nếu nàng lại thoái thác cho hắn xử lý giúp nàng chuyện này, vậy sẽ lại nợ thêm một ân tình.
Nàng nói xong, liếc mắt nhìn hắn, thấy mặt hắn trầm xuống, lúc này nàng mới vươn ngón tay chọc chọc vào ngực hắn, thăm dò hỏi:
“Chàng tức giận sao?”
Lục Lưu bắt lấy tay nhỏ đang nghịch ngợm của nàng, ăn ngay nói thật:
“Có chút.”
Tuy vậy hắn cũng rõ ràng điều nàng lo lắng, nói:
“Kỳ thực phẩm tính của Đôn nhi không xấu. Có điều —— chuyện hôm nay quả thực là hắn không đúng, ta sẽ xử lý hắn. Nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng”
Đây là… ý tứ này là đứng về bên nàng?
Trong lòng Giang Diệu ngọt ngào, có chút nho nhỏ mừng rỡ. Nghĩ đến tiểu thiếu niên kia dương dương tự đắc đưa cứu binh đến, nhưng không ngờ cứu binh này lại là người của nàng nha. Nàng hiểu rõ ràng, Lục Lưu là bởi vì nàng.
Từ xưa tới nay, đối phó với nam nhân hữu dụng nhất chính là mỹ nhân kế, nhưng Tạ tiên sinh thường thường nhắc nhở nàng, nữ tử phải tránh lấy sắc dụ người. Nhưng vào lúc này đây, nàng có phải cũng coi như là dùng mỹ nhân kế, đem Lục Lưu lừa gạt vào trong trận doanh của mình…
Giang Diệu không có cầu xin cho Thụy Vương, dưới cái nhìn của nàng thì tiểu Ma vương bá đạo như Thụy Vương xác thực nên hảo hảo dạy dỗ một phen mới được. Chỉ là nàng vẫn còn có chút bận tâm, liền hỏi:
“Thái hậu sẽ không có ý kiến gì với chàng chứ?”
Lục Lưu liền đáp lại:
“Nàng yên tâm.”
Hắn nói yên tâm vậy thì nàng yên tâm rồi. Nàng gật đầu “Vâng” một tiếng, rõ ràng có chút nhớ hắn, nhưng vào lúc này gặp mặt nàng lại không biết nên cùng hắn nói cái gì mới tốt. Kỳ thực, cứ như vậy ở cùng một nơi, lẳng lặng không nói lời nào, cũng là một loại hạnh phúc.
Chính lúc nàng nghĩ ngợi thì bàn tay đang đặt sau gáy nàng thoáng dùng sức, đưa nàng ôm vào trong ngực hắn.
Khí tức trên người Lục Lưu vừa mát lạnh, vừa có một luồng ý vị đặc biệt của nam nhân khiến Giang Diệu vô cùng thoải mái. Hai đời gộp lại, Lục Lưu là ngoại nam duy nhất mà nàng thân cận qua, nàng đưa tay lên nắm nắm vạt áo trước ngực hắn, cái mũi không nhịn đường mà ngửi ngửi mùi vị nam tính trên người Lục Lưu….mùi vị rất thoả mãn…
Lục Lưu nhìn bộ dáng ngửi ngửi của nàng giống như cún con, không nhịn được mà cười cười, lại nghĩ đến vừa nãy Thụy Vương húc vào bụng nàng, hắn liền đưa tay đến trên bụng của nàng, xoa xoa bụng cho nàng.
Giang Diệu biết được là hắn có ý tốt, nhưng mà vuốt ve bụng nàng như vậy, đúng là khiến nàng ngại ngùng nha….
Nàng giương mắt ngơ ngác nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn rơi vào nàng trước ngực, lúc này mới đỏ mặt vội vàng hỏi:
“Chàng nhìn cái gì chứ.”
Nguyệt sự đã đến nghĩa là Giang Diệu chính là đại cô nương, thân thể này của nàng cũng dần dần phát dục, có điều vẫn là còn quá ngây ngô, hai cái bánh bao chậm lớn này của nàng tối đa chỉ to như quả quất thôi, có cái gì đáng để xem??
Lục Lưu mặc dù đối với nàng để tâm, có thể hôn nàng nhưng bánh bao này của nàng, đúng là vẫn không thể xuống tay được.
Lục Lưu khẽ cười không lên tiếng, Giang Diệu chợt phản ứng lại, là nàng lại tưởng bở rồi, nhất thời hai gò má bỏng rát, nhưng khoé miệng nàng cũng không nhịn được mà nhếch lên cười cười.
Tay Lục Lưu đang vuốt ve bụng nàng liền dừng lại, Giang Diệu theo bản năng nhìn về phía hắn:
“sao vậy?”
Lục Lưu mím môi, bỗng nhiên nói:
“Diệu Nhi… Ta muốn hôn nàng, có được hay không?”
Hai người bọn họ đều đã như vậy rồi mà hắn còn khách khí như thế. Giang Diệu có chút không quen, có điều thấy hắn tôn trọng nàng như vậy, hiển nhiên là đặt nàng trong lòng. Nàng do dự một lúc, mới giơ tay ra nói:
“Cho chàng hôn một cái.”
Được, hôn một cái thì hôn một cái, dù sao cũng hơn là không được hôn cái nào.
Lục Lưu liền không khách khí, hắn cúi người xuống, ngậm lấy cái miệng nhỏ của nàng mà cắn mút, môi nàng vừa mềm vừa ngọt khiến hắn chỉ muốn một ngụm nuốt luôn nàng vào bụng.
Hắn liền không nhịn được mà hôn một cái… rồi một cái…rồi lại hôn thêm cái nữa, đến khi thấy tiểu cô nương trong lồng ngực vì bị hắn hôn mà có vẻ sắp ngạt thở, lúc này hắn mới dừng lại.
Hắn hôn nhẹ một cái lên trán nàng, đầu hắn chạm vào chán nàng rồi hỏi chuyện hôm nay nàng tiến cung.
Gò má Giang Diệu đỏ lừ, trong đầu lẩm bẩm Lục Lưu là tên đại lừa gạt, rõ ràng bảo hôn một cái…
Nghe Lục Lưu hỏi, nàng liền đem chuyện ra kể rõ mười mươi cho hắn nghe:
“….tính khí Trưởng công chúa rất tốt nên ta rất yêu thích, có điều tính tình nàng hoang dã nên công việc thêu thùa hơi khó khăn với nàng ấy.”
Nhớ lại hôm nay nàng nhìn tư thế Trưởng công chúa cầm kim may liền cảm thấy buồn cười.
Lục Lưu nắm nàng tay, hỏi:
“Nàng thêu thùa rất tốt?”
Giang Diệu làm mấy việc cần chậm rãi bình thản thì đều rất có năng khiếu, có điều nàng cũng không dám mèo khen mèo dài đuôi, chỉ nhỏ giọng nói:
“Diệu Diệu làm được.”
Nàng thấy Lục Lưu mở to mắt trừng trừng nhìn nàng, tâm trạng nàng hiểu rõ, nhưng biết rồi mà còn cố tình hỏi:
“Chàng nhìn ta làm gì?”
Lục Lưu nói:
“Diệu Nhi… nàng làm cho ta một cái hầu bao đi.”
Giang Diệu chẹp chẹp miệng nói không muốn, nhưng thấy tư thế của hắn không muốn buông ta, nàng liền lui bước nói:
“Để sau ta sẽ làm cho chàng.”
Cảm thấy thời gian hai người ở cùng một chỗ cũng lâu rồi, nàng liền thúc giục:
“Chàng nhanh đi ra ngoài đi, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”
Lục Lưu biết tiểu cô nương da mặt mỏng, cũng không bắt buộc nàng, chỉ hôn một cái lên má của nàng rồi xoay người đi ra ngoài.
Hai tay Giang Diệu ôm lấy khuôn mặt đang nóng như lửa đốt của mình, thật sự mắc cỡ không thể hình dung ra.
Đến khi nghe thấy tiếng Trưởng công chúa đi vào, lúc này Giang Diệu mới tiến lên nghênh tiếp.
Nói tới Thụy Vương, Trưởng công chúa cũng hiểu rõ tính tình của hắn, nói:
“… Đôn nhi chính là bị mẫu hậu làm hư, mấy năm qua không ít người bị hắn bắt nạt.”
Nàng biết Thụy Vương đụng ngã Giang Diệu, nhìn thân thể Giang Diệu gầy yếu nhỏ bé, nàng hỏi:
“Diệu Diệu không sao chứ?”
Giang Diệu cười khanh khách nói không có chuyện gì.
Còn Kiều Nguyên Bảo sau khi thay đổi xong xiêm y thì cũng đang đi vào.
Kiều Nguyên Bảo tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trước khi tiến cung đã được học quy củ, hiện nay thấy Trưởng công chúa, hắn ngoan ngoãn khéo léo hành lễ, động tác cũng rất là ra dáng.
Trưởng công chúa thấy khuôn mặt trắng nõn của Kiều Nguyên Bảo có chút máu ứ đọng, trên tay phải cũng bị quấn băng gạc, liền lúng túng nói:
“Đôn nhi thực sự là càng ngày càng quá đáng, ngươi yên tâm, Bổn cung nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Kiều Nguyên Bảo không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng bên người Giang Diệu.
Đến khi Kiều phủ cho người đến đón mập biểu đệ như thường ngày, Giang Diệu mới dắt mập biểu đệ ra khỏi Thiên điện.
Hai biểu tỷ đệ ra tới bên ngoài, liền nghe được bên trong điện truyền đến từng trận âm thanh khóc lóc. Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo không hẹn mà cùng dừng lại bước chân, hai mặt nhìn nhau, vểnh tai lên cẩn thận nghe, mới ngờ ngợ nghe được mấy chữ như “Cứu mạng” rồi “Đường ca, lần sau ta cũng không dám nữa.”
Kiều Nguyên Bảo lúc trước còn tưởng rằng Lục Lưu đứng về phía Thụy Vương, vào lúc này nghe thấy Lục Lưu đang giáo huấn Thụy Vương, nhất thời liền lộ ra nụ cười xán lạn, hướng về phía Giang Diệu nói:
“Tiểu biểu tỷ, Đại ca ca quá giỏi.”
Hắn ưỡn thẳng sống lưng, dương dương đắc ý nói:
“Nguyên Bảo biết Đại ca ca thương Nguyên Bảo nhất.”
Giang Diệu thấy mập biểu đệ rốt cục cũng nở nụ cười, tâm trạng nàng tự nhiên cũng vui vẻ theo.
Có điều… Lục Lưu là đang đau lòng vì nàng.
Sau khi đưa Kiều Nguyên Bảo lên xe ngựa, Giang Diệu cũng cùng Trưởng công chúa nói tạm biệt rồi trở về Trấn Quốc Công phủ.
。・°°・(>_<)・°°・。
Đi được nửa đường thì xe ngựa của Giang Diệu vừa vặn bị hỏng, đúng là chuyện tốt không tới mà chuyện xấu lại tới đúng lúc.
Giang Diệu cùng hai nha hoàn đứng đợi ở một bên chờ phu xe sửa xe, một lát sau đã thấy một chiếc xe ngựa đang tiến lại đây, phía trên là một vị công tử phong độ trẻ tuổi đi xuống.
Chỉ là vị công tử trẻ tuổi này mặt mày phong lưu, chính là cái dạng công tử bột.
Nhưng mà Giang Diệu lại biết công tử bột này.
Phùng Ngọc Tuyền tiến lên, nói:
“Xe ngựa Giang muội muội hỏng rồi.”
Hắn nhiệt tình nói tiếp:
“Nhìn sắc trời không còn sớm, nếu không để ta đưa Giang muội muội trở về đi thôi.”
Giang Diệu bị Phùng Ngọc Tuyền một câu “Giang muội muội”, hai câu “Giang muội muội” mà khiến nàng nổi cả da gà, lông mày cũng nhíu chặt lại, nhàn nhạt nói một câu:
“Không cần.”
Phùng Ngọc Tuyền vẫn không buông tha, nói:
“Giang muội muội yên tâm, ngươi ngồi bên trong xe, ta ngồi ở bên ngoài, có được hay không?”
Trước đó vài ngày, Phùng Ngọc Tuyền vẫn quấn quít lấy Phùng thị để Phùng thị giúp hắn tạo cơ hội, nhưng mỗi lần như thế Phùng thị đều nói hắn đừng có gấp gáp.
Mà Phùng Ngọc Tuyền xưa nay tính tình gấp, huống hồ lại là chuyện như thế, hắn có thể không nóng nảy sao được?
Hôm nay hắn hỏi thăm được, Giang Diệu
muốn tiến cung nên hắn ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, đợi đủ một canh giờ, thật vất vả hắn mới đợi được, nơi nào cam lòng thả nàng đi luôn?
Con mắt Phùng Ngọc Tuyền ở trên người Giang Diệu ngắm tới ngắm lui, hai nha hoàn nhìn mà chỉ muốn móc mắt hắn ra, dù sao hắn cũng coi như là nửa biểu công tử, nên hai nàng không dám trêu trọc hắn mà chỉ tiến lên che chắn ở trước mặt tiểu thư nhà mình.
Không nhìn được cô nương mà mình sáng nhớ chiều mong, lông mày Phùng Ngọc Tuyền nhíu lại nhìn hai nha hoàn không có mắt này.
Giữa lúc lúc này, lại có một chiếc xe ngựa ngừng lại.
Màn xe vén lên, chợt lộ ra một khuôn mặt cười xinh đẹp thanh lệ.
Tiểu cô nương này chính là biểu tỷ Lương Thanh Huyên mà Giang Diệu ít khi gặp gỡ.
Lương Thanh Huyên là một người thông minh, nhìn một chút liền ra đầu mối, mà nàng cũng biết Phùng Ngọc Tuyền này, hiểu được hắn là cái loại mười phần công tử bột. Lương Thanh Huyên mỉm cười giải vây, nói:
“Tỷ đang muốn đi Thanh Vân thư viện tìm đại ca tỷ, cùng Trấn Quốc Công phủ đúng là tiện đường. Diệu Diệu, nếu không ngại thì đi cùng tỷ một đoạn đường đi.”
Giang Diệu liền gật đầu, trong lòng rất là cảm kích, nói:
“Vậy thì Diệu Diệu làm phiền Huyên biểu tỷ.”
Nàng được Bảo Cân và Bảo Lục trực tiếp nâng lên xe ngựa của Huyên biểu tỷ, ngay cả một cái liếc mắt thì nàng cũng không nguyện ý nhìn cái tên Phùng Ngọc Tuyền phía sau.
Giang Diệu một mình ngồi ở Thiên điện của Quảng Lăng cung, bên người nàng có Bảo Cân và Bảo Lục bồi tiếp, cung tỳ Như Ý mới vừa rồi đi theo nàng, vào lúc này đã trở lại Ngọc Minh cung để đem việc này báo cáo cho Trưởng công chúa.
Giang Diệu ở trong điện chờ một lúc mới nghe được phía trước có một loạt tiếng bước chân. Nàng nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, đập vào mắt nàng chính là đôi giày huyền sắc cẩm vân của nam nhân, còn có một thân cẩm bào màu tím đậm hào hoa phú quý.
Nàng thấy phía sau hắn không có những người khác nên nàng cũng không hành lễ, mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Nàng ngược lại muốn xem xem, hắn làm thế nào để giúp đỡ Thụy Vương bắt nạt nàng.
Bảo Cân cùng Bảo Lục nhìn tiểu thư nhà mình như thế thì có chút bị doạ đến, hai người song song hành lễ, chờ đến khi nghe được Lục Lưu bảo các nàng lui xuống, mới do do dự dự giương mắt nhìn tiểu thư nhà mình một chút.
Giang Diệu hướng về phía hai nha hoàn nói:
“Các ngươi đi ra ngoài đi.”
Hai nha hoàn lúc này mới chậm rãi lui ra khỏi Thiên điện.
Lục Lưu tiến lại gần, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng một lúc, giữa lúc Giang Diệu nghĩ trên mặt của mình có phải hay không mọc ra hoa thì mới thấy Lục Lưu vươn tay đặt ra phía sau đầu nàng. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, con ngươi u trầm, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng, hỏi:
“Đụng vào chỗ này sao?”
Giang Diệu vốn không để ý, giờ bị Lục Lưu đụng vào như thế, ngược lại thật sự hơi đau. Lông mày nàng nhíu lại, gật đầu yếu ớt nói:
“ừm, có chút. Chàng nhẹ tay một chút.”
Nàng vừa nói như thế, Lục Lưu quả thực nhẹ lại. Hắn vươn tay sờ sờ, thấy sau đầu tiểu cô nương xác thực sưng lên một cục, hắn chậm rãi giúp nàng xoa.
Giang Diệu hưởng thụ cử chỉ ôn nhu của hắn, thoáng ngửa đầu nhìn hắn, nói:
“Kỳ thực lúc Nguyên Bảo mới vừa vào cung, ta đã nghĩ tìm chàng giúp đỡ, ta sợ hắn ứng phó không được Thụy Vương…”
Động tác của Lục Lưu dừng lại, hỏi:
“Vậy sau đó, vì sao nàng lại không nói với ta?”
Giang Diệu ngượng ngùng nói:
“Ta không muốn nợ chàng quá nhiều ân huệ.”
Thân phận của hai người bọn họ đã có chút bất bình đẳng. Nếu nàng lại thoái thác cho hắn xử lý giúp nàng chuyện này, vậy sẽ lại nợ thêm một ân tình.
Nàng nói xong, liếc mắt nhìn hắn, thấy mặt hắn trầm xuống, lúc này nàng mới vươn ngón tay chọc chọc vào ngực hắn, thăm dò hỏi:
“Chàng tức giận sao?”
Lục Lưu bắt lấy tay nhỏ đang nghịch ngợm của nàng, ăn ngay nói thật:
“Có chút.”
Tuy vậy hắn cũng rõ ràng điều nàng lo lắng, nói:
“Kỳ thực phẩm tính của Đôn nhi không xấu. Có điều —— chuyện hôm nay quả thực là hắn không đúng, ta sẽ xử lý hắn. Nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng”
Đây là… ý tứ này là đứng về bên nàng?
Trong lòng Giang Diệu ngọt ngào, có chút nho nhỏ mừng rỡ. Nghĩ đến tiểu thiếu niên kia dương dương tự đắc đưa cứu binh đến, nhưng không ngờ cứu binh này lại là người của nàng nha. Nàng hiểu rõ ràng, Lục Lưu là bởi vì nàng.
Từ xưa tới nay, đối phó với nam nhân hữu dụng nhất chính là mỹ nhân kế, nhưng Tạ tiên sinh thường thường nhắc nhở nàng, nữ tử phải tránh lấy sắc dụ người. Nhưng vào lúc này đây, nàng có phải cũng coi như là dùng mỹ nhân kế, đem Lục Lưu lừa gạt vào trong trận doanh của mình…
Giang Diệu không có cầu xin cho Thụy Vương, dưới cái nhìn của nàng thì tiểu Ma vương bá đạo như Thụy Vương xác thực nên hảo hảo dạy dỗ một phen mới được. Chỉ là nàng vẫn còn có chút bận tâm, liền hỏi:
“Thái hậu sẽ không có ý kiến gì với chàng chứ?”
Lục Lưu liền đáp lại:
“Nàng yên tâm.”
Hắn nói yên tâm vậy thì nàng yên tâm rồi. Nàng gật đầu “Vâng” một tiếng, rõ ràng có chút nhớ hắn, nhưng vào lúc này gặp mặt nàng lại không biết nên cùng hắn nói cái gì mới tốt. Kỳ thực, cứ như vậy ở cùng một nơi, lẳng lặng không nói lời nào, cũng là một loại hạnh phúc.
Chính lúc nàng nghĩ ngợi thì bàn tay đang đặt sau gáy nàng thoáng dùng sức, đưa nàng ôm vào trong ngực hắn.
Khí tức trên người Lục Lưu vừa mát lạnh, vừa có một luồng ý vị đặc biệt của nam nhân khiến Giang Diệu vô cùng thoải mái. Hai đời gộp lại, Lục Lưu là ngoại nam duy nhất mà nàng thân cận qua, nàng đưa tay lên nắm nắm vạt áo trước ngực hắn, cái mũi không nhịn đường mà ngửi ngửi mùi vị nam tính trên người Lục Lưu….mùi vị rất thoả mãn…
Lục Lưu nhìn bộ dáng ngửi ngửi của nàng giống như cún con, không nhịn được mà cười cười, lại nghĩ đến vừa nãy Thụy Vương húc vào bụng nàng, hắn liền đưa tay đến trên bụng của nàng, xoa xoa bụng cho nàng.
Giang Diệu biết được là hắn có ý tốt, nhưng mà vuốt ve bụng nàng như vậy, đúng là khiến nàng ngại ngùng nha….
Nàng giương mắt ngơ ngác nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn rơi vào nàng trước ngực, lúc này mới đỏ mặt vội vàng hỏi:
“Chàng nhìn cái gì chứ.”
Nguyệt sự đã đến nghĩa là Giang Diệu chính là đại cô nương, thân thể này của nàng cũng dần dần phát dục, có điều vẫn là còn quá ngây ngô, hai cái bánh bao chậm lớn này của nàng tối đa chỉ to như quả quất thôi, có cái gì đáng để xem??
Lục Lưu mặc dù đối với nàng để tâm, có thể hôn nàng nhưng bánh bao này của nàng, đúng là vẫn không thể xuống tay được.
Lục Lưu khẽ cười không lên tiếng, Giang Diệu chợt phản ứng lại, là nàng lại tưởng bở rồi, nhất thời hai gò má bỏng rát, nhưng khoé miệng nàng cũng không nhịn được mà nhếch lên cười cười.
Tay Lục Lưu đang vuốt ve bụng nàng liền dừng lại, Giang Diệu theo bản năng nhìn về phía hắn:
“sao vậy?”
Lục Lưu mím môi, bỗng nhiên nói:
“Diệu Nhi… Ta muốn hôn nàng, có được hay không?”
Hai người bọn họ đều đã như vậy rồi mà hắn còn khách khí như thế. Giang Diệu có chút không quen, có điều thấy hắn tôn trọng nàng như vậy, hiển nhiên là đặt nàng trong lòng. Nàng do dự một lúc, mới giơ tay ra nói:
“Cho chàng hôn một cái.”
Được, hôn một cái thì hôn một cái, dù sao cũng hơn là không được hôn cái nào.
Lục Lưu liền không khách khí, hắn cúi người xuống, ngậm lấy cái miệng nhỏ của nàng mà cắn mút, môi nàng vừa mềm vừa ngọt khiến hắn chỉ muốn một ngụm nuốt luôn nàng vào bụng.
Hắn liền không nhịn được mà hôn một cái… rồi một cái…rồi lại hôn thêm cái nữa, đến khi thấy tiểu cô nương trong lồng ngực vì bị hắn hôn mà có vẻ sắp ngạt thở, lúc này hắn mới dừng lại.
Hắn hôn nhẹ một cái lên trán nàng, đầu hắn chạm vào chán nàng rồi hỏi chuyện hôm nay nàng tiến cung.
Gò má Giang Diệu đỏ lừ, trong đầu lẩm bẩm Lục Lưu là tên đại lừa gạt, rõ ràng bảo hôn một cái…
Nghe Lục Lưu hỏi, nàng liền đem chuyện ra kể rõ mười mươi cho hắn nghe:
“….tính khí Trưởng công chúa rất tốt nên ta rất yêu thích, có điều tính tình nàng hoang dã nên công việc thêu thùa hơi khó khăn với nàng ấy.”
Nhớ lại hôm nay nàng nhìn tư thế Trưởng công chúa cầm kim may liền cảm thấy buồn cười.
Lục Lưu nắm nàng tay, hỏi:
“Nàng thêu thùa rất tốt?”
Giang Diệu làm mấy việc cần chậm rãi bình thản thì đều rất có năng khiếu, có điều nàng cũng không dám mèo khen mèo dài đuôi, chỉ nhỏ giọng nói:
“Diệu Diệu làm được.”
Nàng thấy Lục Lưu mở to mắt trừng trừng nhìn nàng, tâm trạng nàng hiểu rõ, nhưng biết rồi mà còn cố tình hỏi:
“Chàng nhìn ta làm gì?”
Lục Lưu nói:
“Diệu Nhi… nàng làm cho ta một cái hầu bao đi.”
Giang Diệu chẹp chẹp miệng nói không muốn, nhưng thấy tư thế của hắn không muốn buông ta, nàng liền lui bước nói:
“Để sau ta sẽ làm cho chàng.”
Cảm thấy thời gian hai người ở cùng một chỗ cũng lâu rồi, nàng liền thúc giục:
“Chàng nhanh đi ra ngoài đi, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”
Lục Lưu biết tiểu cô nương da mặt mỏng, cũng không bắt buộc nàng, chỉ hôn một cái lên má của nàng rồi xoay người đi ra ngoài.
Hai tay Giang Diệu ôm lấy khuôn mặt đang nóng như lửa đốt của mình, thật sự mắc cỡ không thể hình dung ra.
Đến khi nghe thấy tiếng Trưởng công chúa đi vào, lúc này Giang Diệu mới tiến lên nghênh tiếp.
Nói tới Thụy Vương, Trưởng công chúa cũng hiểu rõ tính tình của hắn, nói:
“… Đôn nhi chính là bị mẫu hậu làm hư, mấy năm qua không ít người bị hắn bắt nạt.”
Nàng biết Thụy Vương đụng ngã Giang Diệu, nhìn thân thể Giang Diệu gầy yếu nhỏ bé, nàng hỏi:
“Diệu Diệu không sao chứ?”
Giang Diệu cười khanh khách nói không có chuyện gì.
Còn Kiều Nguyên Bảo sau khi thay đổi xong xiêm y thì cũng đang đi vào.
Kiều Nguyên Bảo tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trước khi tiến cung đã được học quy củ, hiện nay thấy Trưởng công chúa, hắn ngoan ngoãn khéo léo hành lễ, động tác cũng rất là ra dáng.
Trưởng công chúa thấy khuôn mặt trắng nõn của Kiều Nguyên Bảo có chút máu ứ đọng, trên tay phải cũng bị quấn băng gạc, liền lúng túng nói:
“Đôn nhi thực sự là càng ngày càng quá đáng, ngươi yên tâm, Bổn cung nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Kiều Nguyên Bảo không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng bên người Giang Diệu.
Đến khi Kiều phủ cho người đến đón mập biểu đệ như thường ngày, Giang Diệu mới dắt mập biểu đệ ra khỏi Thiên điện.
Hai biểu tỷ đệ ra tới bên ngoài, liền nghe được bên trong điện truyền đến từng trận âm thanh khóc lóc. Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo không hẹn mà cùng dừng lại bước chân, hai mặt nhìn nhau, vểnh tai lên cẩn thận nghe, mới ngờ ngợ nghe được mấy chữ như “Cứu mạng” rồi “Đường ca, lần sau ta cũng không dám nữa.”
Kiều Nguyên Bảo lúc trước còn tưởng rằng Lục Lưu đứng về phía Thụy Vương, vào lúc này nghe thấy Lục Lưu đang giáo huấn Thụy Vương, nhất thời liền lộ ra nụ cười xán lạn, hướng về phía Giang Diệu nói:
“Tiểu biểu tỷ, Đại ca ca quá giỏi.”
Hắn ưỡn thẳng sống lưng, dương dương đắc ý nói:
“Nguyên Bảo biết Đại ca ca thương Nguyên Bảo nhất.”
Giang Diệu thấy mập biểu đệ rốt cục cũng nở nụ cười, tâm trạng nàng tự nhiên cũng vui vẻ theo.
Có điều… Lục Lưu là đang đau lòng vì nàng.
Sau khi đưa Kiều Nguyên Bảo lên xe ngựa, Giang Diệu cũng cùng Trưởng công chúa nói tạm biệt rồi trở về Trấn Quốc Công phủ.
。・°°・(>_<)・°°・。
Đi được nửa đường thì xe ngựa của Giang Diệu vừa vặn bị hỏng, đúng là chuyện tốt không tới mà chuyện xấu lại tới đúng lúc.
Giang Diệu cùng hai nha hoàn đứng đợi ở một bên chờ phu xe sửa xe, một lát sau đã thấy một chiếc xe ngựa đang tiến lại đây, phía trên là một vị công tử phong độ trẻ tuổi đi xuống.
Chỉ là vị công tử trẻ tuổi này mặt mày phong lưu, chính là cái dạng công tử bột.
Nhưng mà Giang Diệu lại biết công tử bột này.
Phùng Ngọc Tuyền tiến lên, nói:
“Xe ngựa Giang muội muội hỏng rồi.”
Hắn nhiệt tình nói tiếp:
“Nhìn sắc trời không còn sớm, nếu không để ta đưa Giang muội muội trở về đi thôi.”
Giang Diệu bị Phùng Ngọc Tuyền một câu “Giang muội muội”, hai câu “Giang muội muội” mà khiến nàng nổi cả da gà, lông mày cũng nhíu chặt lại, nhàn nhạt nói một câu:
“Không cần.”
Phùng Ngọc Tuyền vẫn không buông tha, nói:
“Giang muội muội yên tâm, ngươi ngồi bên trong xe, ta ngồi ở bên ngoài, có được hay không?”
Trước đó vài ngày, Phùng Ngọc Tuyền vẫn quấn quít lấy Phùng thị để Phùng thị giúp hắn tạo cơ hội, nhưng mỗi lần như thế Phùng thị đều nói hắn đừng có gấp gáp.
Mà Phùng Ngọc Tuyền xưa nay tính tình gấp, huống hồ lại là chuyện như thế, hắn có thể không nóng nảy sao được?
Hôm nay hắn hỏi thăm được, Giang Diệu
muốn tiến cung nên hắn ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, đợi đủ một canh giờ, thật vất vả hắn mới đợi được, nơi nào cam lòng thả nàng đi luôn?
Con mắt Phùng Ngọc Tuyền ở trên người Giang Diệu ngắm tới ngắm lui, hai nha hoàn nhìn mà chỉ muốn móc mắt hắn ra, dù sao hắn cũng coi như là nửa biểu công tử, nên hai nàng không dám trêu trọc hắn mà chỉ tiến lên che chắn ở trước mặt tiểu thư nhà mình.
Không nhìn được cô nương mà mình sáng nhớ chiều mong, lông mày Phùng Ngọc Tuyền nhíu lại nhìn hai nha hoàn không có mắt này.
Giữa lúc lúc này, lại có một chiếc xe ngựa ngừng lại.
Màn xe vén lên, chợt lộ ra một khuôn mặt cười xinh đẹp thanh lệ.
Tiểu cô nương này chính là biểu tỷ Lương Thanh Huyên mà Giang Diệu ít khi gặp gỡ.
Lương Thanh Huyên là một người thông minh, nhìn một chút liền ra đầu mối, mà nàng cũng biết Phùng Ngọc Tuyền này, hiểu được hắn là cái loại mười phần công tử bột. Lương Thanh Huyên mỉm cười giải vây, nói:
“Tỷ đang muốn đi Thanh Vân thư viện tìm đại ca tỷ, cùng Trấn Quốc Công phủ đúng là tiện đường. Diệu Diệu, nếu không ngại thì đi cùng tỷ một đoạn đường đi.”
Giang Diệu liền gật đầu, trong lòng rất là cảm kích, nói:
“Vậy thì Diệu Diệu làm phiền Huyên biểu tỷ.”
Nàng được Bảo Cân và Bảo Lục trực tiếp nâng lên xe ngựa của Huyên biểu tỷ, ngay cả một cái liếc mắt thì nàng cũng không nguyện ý nhìn cái tên Phùng Ngọc Tuyền phía sau.
/173
|