edit: Phương Moe
Từ Hoa Trạch sơn trở về, Giang Diệu liền đi một chuyến đến Bình Tân Hầu phủ gặp Hoắc Tuyền, nhân tiện đem chuyện Vệ Bảo Linh mời nàng cùng Hoắc Tuyền đi Minh Cao sơn trang.
Vậy mà Hoắc Tuyền nghe xong lại cười tủm tỉm hướng về Giang Diệu nói:
Đi chứ, làm sao lại không đi được? Nàng ta cũng đưa thiệp mời cho cả tỷ, chúng ta nhất định phải đi.
Chuyện này đúng là kỳ lạ. Giang Diệu nhìn về tiểu cô nương tính tình sang sảng, thẳng thắn phía trước mặt, thấy đôi mắt hạnh của nàng trong vắt, nhắc tới Vệ Bảo Linh dường như một chút tức giận cũng không có.
Giang Diệu mới nói:
Tỷ thật sự muốn đi?
Hoắc Tuyền gật đầu, nàng vươn tay vào trong đĩa bốc một viên lạc, rồi tung lên phía trên, mồm há ra nhanh chóng chuẩn xác tiếp lấy viên lạc, sau đó nhai rộp rộp mấy cái, hành động như này đã rất quen thuộc.
Mấy năm qua, mẫu thân của Hoắc Tuyền - Nghiêm thị vẫn luôn giáo dục nữ nhi rất nghiêm khắc, muốn đem nàng bồi dưỡng thành quý nữ danh môn đoan trang hiền thục, vì dù sao sau này Hoắc Tuyền cũng có thể sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Hoắc Tuyền bây giờ còn chưa tiến cung, nhưng thân phận thì đã định chắc chắn rồi, nếu gặp người ngoài thì Hoắc Tuyền tất nhiên sẽ bày ra bộ dáng đoan trang, hào phóng, nhưng khi ở cạnh người mình thân tín thì liền lộ ra ngay bản tính, thí dụ như hiện tại.
Giang Diệu đời trước không hề hiểu biết về Hoắc Tuyền, có chăng thì cũng chỉ là biết vẻ bề ngoài mang danh mẫu nghi thiên hạ. Chỉ là lúc đó nàng cùng Hoắc Tuyền không quen biết, nên tất nhiên nàng không thể hiểu được Hoắc Tuyền, nhưng hiện tại cũng là bởi vì rất quen thuộc cho nên nàng mới thấy đau lòng cho Hoắc Tuyền.
Nhìn Hoắc Tuyền ăn hạt lạc, hai tay Giang Diệu chống cằm nói:
Vậy được, nếu là tỷ đã muốn đi, vậy thì tiểu nữ đây xin bồi quân tử.
Hoắc Tuyền nở nụ cười tươi sáng, nói:
Vẫn là Diệu Diệu tốt...
Sau đó nàng thở dài nắm tay Giang Diệu tay, nói tiếp:
Có điều sang năm tỷ phải tiến cung, tỷ sẽ nhớ muội, nên muội phải thường xuyên đến gặp tỷ đó.
Giang Diệu gật đầu, cười cười trả lời được.
Hoắc Tuyền mỉm cười, nàng đối với Giang Diệu là thật tâm yêu thích. Hoắc Tuyền nhéo đôi tay mềm mại của Giang Diệu mấy cái, rồi chớp chớp mắt nói:
Diệu Diệu, qua năm nay là muội cũng mười ba. Cha mẹ muội có cùng muội đề cập tới việc hôn nhân chưa?
Giang Diệu không hề thẹn thùng, nói:
Nhị ca và Tam ca muội còn không có tin tức đây, muội gấp làm cái gì nhỉ?
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì việc hôn sự của Tam ca nàng không cần phải lo lắng, nhưng mà Nhị ca nàng...
Mấy ngày nay, số lần Tiết biểu tỷ đến Trấn Quốc Công phủ càng ngày càng ít. Suy nghĩ một chút, Giang Diệu bỗng nhiên mới phản ứng lại, nhìn về phía Hoắc Tuyền, hỏi:
Tuyền tỷ tỷ, tỷ hỏi muội cái này làm gì?
Hoắc Tuyền buông lỏng tay, hỏi Giang Diệu:
Muội cảm thấy... Ca ca của tỷ thế nào?
Hoắc Nghiễn a.
Nhắc đến Hoắc Nghiễn, Giang Diệu tất nhiên là thưởng thức hắn từ tự đáy lòng.
Những năm này nàng cùng Hoắc Tuyền quan hệ rất thân thiết mà Hoắc Nghiễn lại là ca ca Hoắc Tuyền nên nàng tự nhiên cũng tiếp xúc với hắn nhiều lần.
Hoắc Nghiễn cử chỉ khiêm tốn, nhã nhặn có lễ, mỗi lần nhìn nàng, trên mặt đều là mang theo ý cười. Lúc trước đây, nàng ghi nhớ Hoắc Nghiễn đời trước đối với nàng cuồng dại, có chút muốn gả cho hắn, nếu như có thể cùng hắn sản sinh tình yêu nam nữ, vậy thì càng tốt. Nhưng có một số việc muốn cưỡng cầu cũng không được, thời điểm nàng nhỏ tuổi, Hoắc Nghiễn giống như Đại ca ca chăm sóc nàng, bây giờ dần dần lớn rồi, thân phận cũng giống như định hình chắc chắn, nàng chỉ cảm thấy mình lại có thêm một ca ca là Hoắc Nghiễn.
Mà Hoắc Tuyền sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những chuyện này, khẳng định là có nguyên nhân. Giang Diệu bỗng như là tỉnh ngộ, đời trước Hoắc Nghiễn yêu thích nàng, như vậy đời này hắn vẫn là yêu thích nàng.
Nàng đối mặt với con mắt hiếu kì của Hoắc Tuyền, thầm nghĩ: chẳng lẽ nào là Hoắc Nghiễn nhờ muội muội hắn thăm dò ý nàng?
Nếu thật sự là như vậy, vậy cũng là hợp tình hợp lí.
Giang Diệu chăm chú suy nghĩ một chút, nói:
Hoắc đại ca đương nhiên là tốt, chỉ là Tuyền tỷ tỷ, muội coi tỷ như tỷ tỷ ruột, nên Hoắc đại ca chính là ca ca của muội.
Hoắc Tuyền hiểu được Giang Diệu là người rất thông minh, bây giờ thấy muội ấy nói trực tiếp như vậy, nàng cũng không quanh co lòng vòng, vội nói:
Cái gì mà ca ca hả? Ca ca muội còn chưa đủ nhiều sao, lại thêm một ca ca nữa là có ý gì? Kỳ thực tỷ cũng rõ ràng ba ca ca của muội đều ưu tú như vậy nên muội nhìn quen nam tử xuất sắc, tự nhiên không lọt mắt ca ca tỷ. Ca ca tỷ, tuy nói không thông minh nhưng lại là người thành thật, bộ dạng cũng tốt, có phải là a...
Nàng sợ Giang Diệu thẹn thùng, nhỏ giọng nói tiếp:
Tỷ coi muội là hảo tỷ muội, nên chuyện này sẽ cùng ngươi nói thẳng. Việc hôn nhân này, muội cũng không nên thẹn thùng, đời tỷ xem như là nhảy vào bên trong hố lửa không ra được rồi. Nhưng muội không giống tỷ, muội tốt như vậy, nhất định có thể gả cho đức lang quân như ý.
Giang Diệu ừm một tiếng, nói: Muội hiểu rõ ràng.
Đây là chuyện đại sự cả đời của cô nương gia, không có gì phải thẹn hay không thẹn thùng. Nàng cũng không muốn tùy tùy tiện tiện gả cho một người xa lạ. Trong lòng nàng đều không có ứng cử viên phù hợp, Hoắc Nghiễn xác thực xem như là xuất chúng, giống như Hoắc Tuyền nói, hắn mọi thứ đều tốt, còn rất thành thật, xác thực thích hợp làm phu quân.
Hai tiểu cô nương chính là đang nói chuyện thì nha hoàn Cẩm Thuý hầu hạ bên người Hoắc Tuyền đi vào bẩm báo nói Hoắc Nghiễn đến rồi.
Hoắc Tuyền không nhịn được cười, nhìn Giang Diệu nói:
Quả nhiên không thể nói sau lưng người khác. Muội nhìn kìa, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến.
Hoắc Tuyền vừa nói vừa cười, đến khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu, ai một tiếng: Muội đừng đỏ mặt.
Mặt nàng đỏ sao?
Giang Diệu giơ tay lên sờ sờ mặt, bĩu môi nói:
Lần tới không cho tỷ lại nói chuyện này. Nàng mặt đỏ tất nhiên không phải là vì yêu thích Hoắc Nghiễn, chỉ là Hoắc Tuyền vừa mới giúp Hoắc Nghiễn hỏi thăm ý của nàng xong thì Hoắc Nghiễn liền đến nên trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.
Hoắc Tuyền vui vẻ nói một tiếng Xin tuân mệnh , sau đó nhìn thấy ca ca nhà mình đi vào, liền đứng lên nói:
Ca ca, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến gặp muội vậy?
Hoắc Nghiễn nở nụ cười ôn hoà, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, nói:
Vừa vặn rảnh rỗi, liền ghé thăm muội một chút.
Hoắc Nghiễn vừa mới qua sinh nhật mười bảy tuổi, chính là một công tử phong độ nhã nhặn. Hiện nay hắn mặc một bộ cẩm bào xanh ngọc, bên thắt lưng đeo túi thơm cùng ngọc bội, nghiễm nhiên là một bộ dáng công tử thế gia.
Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung thì Bình Tân Hầu phủ chính là hoàng thân quốc thích, Hoắc Nghiễn này thân là con trưởng đích tôn của Bình Tân Hầu phủ nên tiền đồ ngày sau đúng là không thể đo đếm.
Hiện nay Hoắc Nghiễn đã đến tuổi bàn luận hôn nhân nên cửa Hầu phủ sắp bị bà mai đạp đổ rồi. Thân phận được, hình dạng được, phẩm hạnh được, người con rể tốt như vậy đốt đèn lồng tìm cũng không thấy.
Giang Diệu cảm thấy nếu sau này mình cũng sinh được một nữ nhi thì chắc chắn nàng cũng vừa ý một người con rể như Hoắc Nghiễn.
Hoắc Nghiễn nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh Hoắc Tuyền, đối mặt với đôi mắt to tròn ngập nước của nàng khiến tai hắn cũng đỏ cả lên, Hoắc Nghiễn mỉm cười nói:
Diệu Diệu cũng ở đây sao.
Sau đó hắn nhận lấy bọc giấy dầu từ trong tay gã sai vặt phía sau, nói:
Đây là ta vừa nãy đi ngang qua cửa hàng mứt hoa quả nên tiện đường mua, tiểu cô nương đều rất thích ăn, hai người các muội mau nếm thử đi, xem có thích hay không?.
Nhìn ca ca mình bộ dáng ngốc nghếch, Hoắc Tuyền mím môi, có chút muốn cười. Nhưng mà ca ca ngốc này của nàng, ánh mắt đúng là tốt nha.
Hoắc Tuyền nhận lấy gói mứt rồi nói một tiếng cám ơn ca ca, lúc này mới hướng về Giang Diệu nói:
Diệu Diệu cùng ăn nhé?
Giang Diệu cười nói một câu cảm ơn khách khí, sau đó mới nói:
Hôm nay muội khuyên can đủ đường nương mới đáp ứng muội xuất môn, có điều không cho phép muội đi quá lâu. Vào lúc này nếu muội mà không quay trở về, lần tới nương sẽ không cho muội xuất môn nữa đâu. Tuyền tỷ tỷ, vậy chúng ta lần tới gặp nhau ở Minh Cao sơn trang nhé.
Hoắc Tuyền biết chuyện như vậy không thể làm quá gấp gáp, hơn nữa nàng có thể cảm nhận thấy tiểu cô nương người ta đối với ca ca của nàng vẫn có chút hảo cảm, chuyện này nha...vẫn có cơ hội.
Hoắc Tuyền cầm trong tay hai gói mứt hoa quả kín đáo đưa cho nha hoàn Bảo Cân bên cạnh Giang Diệu rồi lại cùng với ca ca mình đưa Giang Diệu ra ngoài phủ, chờ người lên xe ngựa, nhìn xe đã đi xa lúc này nàng mới dùng cùi chỏ huých vào người Đại ca nàng đang chỉ biết đứng ngây ngốc ra đấy.
Bên trong xe ngựa, Giang Diệu liền đem mứt hoa quả cho hai người Bảo Cân cùng Bảo Lục ăn.
Vừa mở ra, liền nghe thấy Bảo Lục kinh hô:
Nha, đây không phải là loại mứt hoa quả mà bình thường tiểu thư thích ăn nhất sao? Không trách Hoắc tiểu thư cùng tiểu thư nhà chúng ta tính khí hợp nhau, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau nha.
Giang Diệu khẩu vị có chút kỳ quái, trong ngày thường mua mứt hoa quả thì nàng đều không chọn mấy loại mà các tiểu cô nương bình thường yêu thích, mà thiên hướng khẩu vị của nàng có chút nặng, thích vị mà đa số mọi người đều ít khi mua.
Bảo Lục đơn thuần một chút nhưng Bảo Cân tâm tư lại cẩn thận, lập tức liền hiểu rõ ràng, hôm nay vị Hoắc công tử này đã biết được tiểu thư nhà nàng đến rồi, cho nên mới đến xem muội muội, mà mứt hoa quả này căn bản không phải mua cho Hoắc tiểu thư, mà là mua cho tiểu thư nhà nàng nha. Bởi vậy, ấn tượng của Bảo Cân đối với Hoắc Nghiễn lại tốt hơn mấy phần.
Vì một nụ cười của mỹ nhân nhà nàng mà vị Hoắc công tử này đồng ý tốn tâm tư như vậy, cũng thật là hiếm thấy. Bảo Cân liếc mắt nhìn tiểu thư yểu điệu nhà mình, nàng biết bộ dáng tiểu thư vô cùng đẹp, mà vị Hoắc công tử này cũng là một nhân tài tuấn mỹ.
Giang Diệu đối mặt với con mắt mỉm cười của Bảo Cân, lập tức liền rõ ràng, nhất thời lỗ tai có chút đỏ, nói:
Nhìn cái gì vậy?
Bảo Cân nói: Nhìn tiểu thư...tiểu thư thật đẹp.
Giang Diệu cười cười, cũng không nói gì nữa.
Đến lúc hồi phủ, Giang Diệu liền đem chuyện mùng sáu tháng sau muốn đi Minh Cao sơn trang nói cho mẫu thân Kiều Thị. Kiều Thị mới đầu có chút do dự, nhưng nghĩ đến ngày ấy Hoắc Tuyền cũng đi, hơn nữa nàng cũng không thể giữ nữ nhi cả đời.
Kiều Thị gật đầu, dặn dò: Vậy Diệu Diệu đi cùng A Tuyền đi, nha đầu kia là người có thủ đoạn nên hai đứa phải chú ý cẩn thận.
Giang Diệu nói: Vâng, Diệu Diệu sẽ chú ý.
Sau đó Kiều Thị cẩn thận từng li từng tí một hỏi: Hôm nay Diệu Diệu đi Hoắc phủ, có gặp qua hài tử Hoắc Nghiễn kia không?
Giang Diệu như thực chất nói: Diệu Diệu có gặp Hoắc đại ca đi tới chỗ của Tuyền tỷ tỷ, có điều con cùng Tuyền tỷ tỷ vừa vặn nói xong chuyện liền về luôn nên cũng không cùng Hoắc đại ca nói mấy câu.
Nàng nhìn mẫu thân, hiểu được trong lòng mẫu thân đang bàn tính cái gì, nàng nhỏ giọng nói:
Nương, Diệu Diệu trong lòng tự có chủ ý riêng. Có một số việc, để con tự mình nghĩ thì tốt hơn
Kiều Thị nở nụ cười, vươn tay bóp khuôn mặt trắng nõn nà của nhữ nhi một cái, nói: Diệu Diệu còn biết trong lòng nương đang suy nghĩ gì sao?
Giang Diệu gật đầu Vâng một tiếng, nhàn nhạt nói: Không phải là nương đang nghĩ Hoắc đại ca có thích hợp hay không thích hợp làm con rể ngài sao?
Kiều Thị không nhịn được nói: Tiểu cô nương gia, sự tình như thế cũng không biết thẹn thùng.
Có điều trong lòng nàng xác thực là muốn như vậy, không ngờ nữ nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng so với nàng còn muốn thông minh hơn. Nếu nữ nhi đều đã nói như vậy, Kiều Thị phối hợp nói:
... Vậy thì được, nương mặc kệ không quản nữa, chính Diệu Diệu tự quyết định.
Nói là không quản, nhưng làm sao có khả năng thật sự mặc kệ đây?
Hoắc Nghiễn xác thực tốt, ánh mắt của phu quân Giang Chính Mậu rất xoi mói mà cũng thật sự thưởng thức Hoắc Nghiễn. Kiều Thị tuy rằng yêu thích đứa nhỏ Hoắc Nghiễn này, nhưng trong đầu nàng lại không có ý định muốn hắn trở thành con rể này. Chỉ là trong kinh thành to lớn này, thanh niên trẻ tuy nhiều mà muốn một người thoả mãn mọi điều kiện của Kiều Thị, cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Bốn hài tử, mắt thấy đều đến tuổi làm mai, mà mới chỉ có con cả Giang Thừa Nhượng đã định thân, cũng khó trách Kiều Thị sẽ phát sầu.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày mùng 6 tháng 9 ngày hôm đó, Giang Diệu đi Minh Cao sơn trang như đã hẹn với Vệ Bảo Linh.
Hôm nay đưa Giang Diệu đi là Nhị ca của Giang Diệu - Giang Thừa Hứa.
Giang Thừa Hứa tuổi mười bảy, dung mạo so với Giang Chính Mậu khi còn trẻ thì càng ngày càng phong trần tuấn lãng hơn. Mà khi còn bé ba ca ca của nàng dung mạo giống nhau như đúc, dần dần sau khi lớn lên thì mỗi người đều có một nét riêng thuộc về mình, bây giờ chỉ cần nhìn một chút thì đều có thể phân biệt được luôn, chứ không giống như con bé đều dễ dàng nhận sai người. Chỉ là tính tình này thì đúng là không hề sai biệt với lúc bé, Đại ca Giang Thừa Nhượng như ông cụ non, ôn hòa nội liễm; Tam ca Giang Thừa Ngạn cả ngày cợt nhả, chỉ có Nhị ca này của Giang Diệu là càng lớn càng đoán không ra.
Đến Minh Cao sơn trang, Giang Thừa Hứa tự mình đưa muội muội đi vào.
Thời điểm vào đến trong sân, liền thấy bảy, tám cô nương quần áo hoa lệ, dáng người đẹp đẽ lượn lờ cùng nhau.
Lúc này, một tiểu cô nương có vẻ đẹp tinh tế, mặc một thân nhu quần màu xanh nhạt, nghiêng đầu nhìn thấy hai huynh muội Giang Diệu, lập tức vui mừng chạy tới, lôi kéo tay Giang Diệu gọi: Diệu Diệu.
Sau đó mới sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Giang Thừa Hứa chào: Nhị biểu ca khoẻ.
Giang Thừa Hứa khẽ gật đầu Ừm một tiếng.
Tiểu cô nương khuôn mặt như trăng tròn, ở giữa mi tâm có một nốt ruồi nho nhỏ, da dẻ trắng nõn, âm thanh cười đến ngọt ngào, chính là Tiết Kim Nguyệt.
Giang Diệu nhìn Nhị ca mặt không hề cảm xúc, rồi lại liếc nhìn Tiết Kim Nguyệt có vẻ sợ sệt, trong lòng nàng có chút phát sầu. Đời này, nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ, cuối cùng cũng coi như để biểu tỷ không còn sợ Nhị ca nàng giống như đời trước. Có thời điểm tốt là nàng đều lén lút nói mấy lời hay về Nhị ca cho biểu tỷ.
Chỉ là Nhị ca nàng lại như cái hũ nút không thích nói chuyện, chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng. Mẫu thân nàng muốn thay Nhị ca làm mai, Nhị ca hắn chỉ nói không vội, nhưng lại không nói cho mẫu thân biết là trong lòng hắn đã có hình bóng một người rồi.
Chuyện như vậy, nàng là người ngoài cuộc, không thể giúp Nhị ca nói, chỉ có thể chờ đợi hắn tự mình mở miệng.
Nhưng cái loại tình huống Chính mình biết rõ ràng, nhưng kìm nén không thể nói tư vị này đúng là khiến nàng thật là khó chịu.
Giang Thừa Hứa đưa muội muội đến nơi, liền xoay người rời đi, chờ đến thời điểm chạng vạng hắn sẽ trở lại đón muội muội.
Giang Thừa Hứa vừa đi, Tiết Kim Nguyệt vẻ mặt cũng thoải mái một chút.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt tán gẫu, cuối cùng lại nói đến ca ca của biểu tỷ - Tiết Đằng, nàng hỏi: ... Tiết biểu ca đến tết sẽ trở về sao?
Tiết Đằng là ca ca ruột của Tiết Kim Nguyệt, hiện nay là Phò mã của Minh Hà trưởng công chúa.
Mà Tiết Đằng tuổi nhỏ tài cao, quanh năm chinh chiến sa trường, có lúc ngay cả tết cũng đều không trở lại.
Tiết Kim Nguyệt nghe xong, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng rủ xuống, bĩu môi nói lầm bầm:
... Năm ngoái ca ca của tỷ cũng nói đến tết sẽ quay về, kết quả tỷ vui vẻ đợi cả ngày, đợi đến tận đêm ba mươi, ca ca cũng đều không trở về.
Nói xong Tiết Kim Nguyệt lại ước ao được giống như Giang Diệu: ... Diệu Diệu muội thật sướng nha, lúc nào cũng có ba ca ca ở bên người. Tỷ đây, chỉ có mỗi một ca ca mà hắn quanh năm mất tích, có điều —— cũng thật tốt khi hiện tại có Kỳ biểu ca.
Giang Diệu nhíu mày, hiểu được Kỳ biểu ca trong miệng Tiết Kim Nguyệt chính là phu quân mà đời trước tỷ ấy sẽ gả đến.
Kỳ Trừng này, nàng cũng từng thấy, là một nam nhân nho nhã biết điều, rất chu đáo chăm sóc người khác. Nhưng ai biết, nhìn người thành thật như thế, sau khi thành thân lại biến thành bộ dáng hoa hoa công tử kia?
Giang Diệu cảm thấy không phải Kỳ Trừng này thay đổi tính nết, mà là bản tính của hắn vốn như vậy, chỉ là ở trước mặt biểu tỷ thì hắn nguỵ trang quá hoàn hảo mà thôi.
Giang Diệu biết biểu tỷ Tiết Kim Nguyệt đối với tình cảm rất trì độn, vào lúc này đối với Kỳ Trừng mới chỉ có chút hảo cảm mà thôi, còn chưa phát triển đến tình yêu nam nữ, tất cả vẫn còn kịp.
Giang Diệu nghĩ thầm: Chỉ cần để biểu tỷ thấy một mặt Kỳ Trừng phong lưu hoa tâm thì đời này nhất định sẽ không lại muốn gả cho hắn.
Thấy Tiết Kim Nguyệt lải nhải nói về Kỳ Trừng, Giang Diệu cũng không có hứng thú nghe biểu tỷ nói tiếp nữa. Vừa vào đến bên trong, một nhóm tiểu cô nương liền xúm lại gần nàng, còn một số khác thì không lại gần mà chỉ đứng bên cạnh Vệ Bảo Linh.
Nhóm tiểu cô nương đang xúm quanh nàng này cũng không phải ai cũng đều yêu thích nàng, chỉ là đối phương hứng thú với Giang Thừa Hứa mới cùng nàng đến đây hoặc là một ca ca khác của Trấn Quốc công phủ mà thôi.
Vệ Bảo Linh cười tủm tỉm đi tới, khách khí nói: Giang tiểu thư đến rồi.
Nàng tinh tế đánh giá một phen, thấy Giang Diệu này khuôn mặt như hoa như ngọc thì trong lòng có chút phản cảm nhưng trên mặt không chút biến sắc, nói:
Đừng đứng, đều ngồi xuống nói chuyện đi.
Nhìn Vệ Bảo Linh bày ra dáng vẻ chủ nhân, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt nhìn nhau nở nụ cười, từng người ngồi xuống.
Bờ môi Vệ Bảo Linh hồng hào uốn cong, nói: Ta còn tưởng rằng Hoắc tiểu thư và Giang tiểu thư sẽ cùng nhau đến đây? Làm sao vậy? Hoắc tiểu thư hôm nay không tới sao?
Hoắc Tuyền sắp tiến cung mà Vệ Bảo Linh cùng Cảnh Huệ đế lại là thanh Mai Trúc mã, nên giữa hai người này như nước với lửa, hôm nay đại thể mọi người chính là đến xem kịch vui, nếu nhân vật chính Hoắc Tuyền không đến thì đúng là có chút mất hứng.
Giang Diệu tiếp nhận nước trà nha hoàn đưa lên, rồi quay về Vệ Bảo Linh nói: Tuyền tỷ tỷ đã nói với ta rồi, hôm nay là Vệ tiểu thư thiết yến, nàng nhất định sẽ đến.
Con ngươi trong suốt của Vệ Bảo Linh mang theo ý cười, nói:
Vậy thì tốt. Ta cũng nhiều ngày nay không thấy nàng ấy, cũng có chút nhớ nàng.
Vệ Bảo Linh tiếp chuyện Giang Diệu xong, thấy lại có người đến rồi, liền đi ra bắt chuyện.
Dường như người đến chính là đại nhân vật gì, nguyên là nhóm tiểu cô nương đang ngồi, mỗi một người đều đứng dậy lại gần chào hỏi.
Giang Diệu ít khi tụ hội kiểu này, đúng là rất hiếu kỳ, quay về Tiết Kim Nguyệt hỏi:
Tiết biểu tỷ, chẳng lẽ là Trưởng công chúa đến rồi?
Nếu là trưởng công chúa, các nàng cũng nên qua hành lễ mới đúng.
Tiết Kim Nguyệt lắc đầu một cái, nhìn Giang Diệu nói:
Mới không phải... Đấy là Lục Linh Lung.
Khoé miệng nàng mím lại, nhỏ giọng nói tiếp:
Có điều mọi người đến chào hỏi cũng không phải là vì nể mặt mũi của nàng ta, chẳng qua điều họ muốn là nịnh bợ Tuyên Vương mà thôi. Nhưng mà, nàng ta suốt ngày tự mình nói nàng cùng Tam thúc quan hệ tốt, rồi Tam thúc rất thương nàng ta, nhưng theo như tỷ được biết, Tuyên Vương mới không thèm để ý đến cô cháu gái làm người ta ghét này đâu.
Nói đến đâu, Tiết Kim Nguyệt hé miệng cười cười.
Giang Diệu cũng cười theo. Nàng ngẩng đầu, nhìn Vệ Bảo Linh thân thiết kéo tay Lục Linh Lung, dáng vẻ vừa nói vừa cười thân thiết như tỷ muội ruột.
Lúc trước Ngụy vương đắc thế thì La An quận chúa cũng như Lục Linh Lung, đi tới chỗ nào cũng đều là chúng tinh củng nguyệt, nhưng ai có thể ngờ Ngụy vương lại thất thế cuối cùng bỏ lỡ cơ hội lên ngôi vị hoàng đế.
Vệ Bảo Linh dẫn Lục Linh Lung lại đây.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt lễ phép đứng dậy chào hỏi.
Lục Linh Lung nhìn thấy khuôn mặt này của Giang Diệu liền quái gở nói:
Ồ... Giang tiểu thư cũng ở đây sao? Nàng xem xét nhìn bốn phía, che miệng cười nói:
Ba người ca ca kia của ngươi đâu rồi? Không phải đi đến chỗ nào cũng sẽ giống như cái đuôi theo ngươi sao, làm sao vào lúc này lại không thấy người đâu?
Lục Linh Lung khi còn bé đã được nuông chiều, bây giờ Lục Linh Lung lại ỷ có Tam thúc Tuyên Vương quyền khuynh triều chính nên càng ngày nàng ta càng hung hăng bá đạo.
Tuyên Vương rõ ràng chưa bao giờ đứng ra bảo hộ Lục Linh Lung, nhưng không ai dám nghi vấn Tuyên Vương đối với cô cháu gái Lục Linh Lung này là thương yêu. Dù sao Tuyên Vương còn chưa kết hôn, dưới gối không có con cái, đối với cháu gái thương yêu chút cũng là điều bình thường hơn được. Bởi vậy, càng ngày càng cổ vũ Lục Linh Lung kiêu ngạo.
Thấy Lục Linh Lung nói Giang Diệu như vậy, trong lòng Vệ Bảo Linh rất là hả hê.
Vệ Bảo Linh trong bụng vụng trộm vui mừng, trên mặt lại nói:
Linh Lung, ngươi đừng nói Giang tiểu thư như vậy.
Giang Diệu mỉm cười nói: Ca ca ta, xưa nay thương ta, chuyện này ta nghĩ tất cả mọi người đều biết. Còn Lục tiểu thư, không phải tiểu thư vẫn hay nói Tuyên Vương thương nhất cô cháu gái là tiểu thư sao? Vậy sao hôm nay Tuyên Vương không tự mình đưa Lục tiểu thư tới đây? Trước đó vài ngày, Tuyên Vương giúp cha ta cha một vấn đề nhỏ, nếu hôm nay nhờ ánh sáng của Lục tiểu thư mà ta có thể chiêm ngưỡng phong thái của Tuyên Vương, thì đây cũng là vinh hạnh của ta. Dù sao Tuyên Vương là vị trưởng bối mà ta cực tôn trọng.
Tiểu cô nương gia không nên đề cao nam nhân bên ngoài, nhưng bối phận Lục Lưu so với Giang Diệu cao hơn, nên Giang Diệu đem hắn coi như trưởng bối mà kính yêu, đúng là không có cái gì là không thích hợp.
Lục Linh Lung là rõ ràng nhất chính mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng Tam thúc, cũng chỉ khi ở trước mặt người ngoài nàng mới tỏ vẻ mình là cô cháu gái được thương yêu. Dù là ở cùng dưới một mái hiên, Lục Linh Lung cũng không cơ hội gặp mặt Tam thúc, chứ đừng nói đến chuyện để hắn thương yêu nàng.
Đến cùng vẫn là tiểu cô nương, chưa va chạm nhiều, Lục Linh Lung nhất thời tức giận đến mặt mày đều đỏ, thở phì phò vội vàng rời khỏi. Vệ Bảo Linh nhanh chóng đi theo động viên.
Giang Diệu hừ hừ một tiếng. Dám nói xấu ca ca của nàng vậy thì nàng ta cũng phải nhìn xem mình có bản lãnh ấy hay không.
Từ Hoa Trạch sơn trở về, Giang Diệu liền đi một chuyến đến Bình Tân Hầu phủ gặp Hoắc Tuyền, nhân tiện đem chuyện Vệ Bảo Linh mời nàng cùng Hoắc Tuyền đi Minh Cao sơn trang.
Vậy mà Hoắc Tuyền nghe xong lại cười tủm tỉm hướng về Giang Diệu nói:
Đi chứ, làm sao lại không đi được? Nàng ta cũng đưa thiệp mời cho cả tỷ, chúng ta nhất định phải đi.
Chuyện này đúng là kỳ lạ. Giang Diệu nhìn về tiểu cô nương tính tình sang sảng, thẳng thắn phía trước mặt, thấy đôi mắt hạnh của nàng trong vắt, nhắc tới Vệ Bảo Linh dường như một chút tức giận cũng không có.
Giang Diệu mới nói:
Tỷ thật sự muốn đi?
Hoắc Tuyền gật đầu, nàng vươn tay vào trong đĩa bốc một viên lạc, rồi tung lên phía trên, mồm há ra nhanh chóng chuẩn xác tiếp lấy viên lạc, sau đó nhai rộp rộp mấy cái, hành động như này đã rất quen thuộc.
Mấy năm qua, mẫu thân của Hoắc Tuyền - Nghiêm thị vẫn luôn giáo dục nữ nhi rất nghiêm khắc, muốn đem nàng bồi dưỡng thành quý nữ danh môn đoan trang hiền thục, vì dù sao sau này Hoắc Tuyền cũng có thể sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Hoắc Tuyền bây giờ còn chưa tiến cung, nhưng thân phận thì đã định chắc chắn rồi, nếu gặp người ngoài thì Hoắc Tuyền tất nhiên sẽ bày ra bộ dáng đoan trang, hào phóng, nhưng khi ở cạnh người mình thân tín thì liền lộ ra ngay bản tính, thí dụ như hiện tại.
Giang Diệu đời trước không hề hiểu biết về Hoắc Tuyền, có chăng thì cũng chỉ là biết vẻ bề ngoài mang danh mẫu nghi thiên hạ. Chỉ là lúc đó nàng cùng Hoắc Tuyền không quen biết, nên tất nhiên nàng không thể hiểu được Hoắc Tuyền, nhưng hiện tại cũng là bởi vì rất quen thuộc cho nên nàng mới thấy đau lòng cho Hoắc Tuyền.
Nhìn Hoắc Tuyền ăn hạt lạc, hai tay Giang Diệu chống cằm nói:
Vậy được, nếu là tỷ đã muốn đi, vậy thì tiểu nữ đây xin bồi quân tử.
Hoắc Tuyền nở nụ cười tươi sáng, nói:
Vẫn là Diệu Diệu tốt...
Sau đó nàng thở dài nắm tay Giang Diệu tay, nói tiếp:
Có điều sang năm tỷ phải tiến cung, tỷ sẽ nhớ muội, nên muội phải thường xuyên đến gặp tỷ đó.
Giang Diệu gật đầu, cười cười trả lời được.
Hoắc Tuyền mỉm cười, nàng đối với Giang Diệu là thật tâm yêu thích. Hoắc Tuyền nhéo đôi tay mềm mại của Giang Diệu mấy cái, rồi chớp chớp mắt nói:
Diệu Diệu, qua năm nay là muội cũng mười ba. Cha mẹ muội có cùng muội đề cập tới việc hôn nhân chưa?
Giang Diệu không hề thẹn thùng, nói:
Nhị ca và Tam ca muội còn không có tin tức đây, muội gấp làm cái gì nhỉ?
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì việc hôn sự của Tam ca nàng không cần phải lo lắng, nhưng mà Nhị ca nàng...
Mấy ngày nay, số lần Tiết biểu tỷ đến Trấn Quốc Công phủ càng ngày càng ít. Suy nghĩ một chút, Giang Diệu bỗng nhiên mới phản ứng lại, nhìn về phía Hoắc Tuyền, hỏi:
Tuyền tỷ tỷ, tỷ hỏi muội cái này làm gì?
Hoắc Tuyền buông lỏng tay, hỏi Giang Diệu:
Muội cảm thấy... Ca ca của tỷ thế nào?
Hoắc Nghiễn a.
Nhắc đến Hoắc Nghiễn, Giang Diệu tất nhiên là thưởng thức hắn từ tự đáy lòng.
Những năm này nàng cùng Hoắc Tuyền quan hệ rất thân thiết mà Hoắc Nghiễn lại là ca ca Hoắc Tuyền nên nàng tự nhiên cũng tiếp xúc với hắn nhiều lần.
Hoắc Nghiễn cử chỉ khiêm tốn, nhã nhặn có lễ, mỗi lần nhìn nàng, trên mặt đều là mang theo ý cười. Lúc trước đây, nàng ghi nhớ Hoắc Nghiễn đời trước đối với nàng cuồng dại, có chút muốn gả cho hắn, nếu như có thể cùng hắn sản sinh tình yêu nam nữ, vậy thì càng tốt. Nhưng có một số việc muốn cưỡng cầu cũng không được, thời điểm nàng nhỏ tuổi, Hoắc Nghiễn giống như Đại ca ca chăm sóc nàng, bây giờ dần dần lớn rồi, thân phận cũng giống như định hình chắc chắn, nàng chỉ cảm thấy mình lại có thêm một ca ca là Hoắc Nghiễn.
Mà Hoắc Tuyền sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những chuyện này, khẳng định là có nguyên nhân. Giang Diệu bỗng như là tỉnh ngộ, đời trước Hoắc Nghiễn yêu thích nàng, như vậy đời này hắn vẫn là yêu thích nàng.
Nàng đối mặt với con mắt hiếu kì của Hoắc Tuyền, thầm nghĩ: chẳng lẽ nào là Hoắc Nghiễn nhờ muội muội hắn thăm dò ý nàng?
Nếu thật sự là như vậy, vậy cũng là hợp tình hợp lí.
Giang Diệu chăm chú suy nghĩ một chút, nói:
Hoắc đại ca đương nhiên là tốt, chỉ là Tuyền tỷ tỷ, muội coi tỷ như tỷ tỷ ruột, nên Hoắc đại ca chính là ca ca của muội.
Hoắc Tuyền hiểu được Giang Diệu là người rất thông minh, bây giờ thấy muội ấy nói trực tiếp như vậy, nàng cũng không quanh co lòng vòng, vội nói:
Cái gì mà ca ca hả? Ca ca muội còn chưa đủ nhiều sao, lại thêm một ca ca nữa là có ý gì? Kỳ thực tỷ cũng rõ ràng ba ca ca của muội đều ưu tú như vậy nên muội nhìn quen nam tử xuất sắc, tự nhiên không lọt mắt ca ca tỷ. Ca ca tỷ, tuy nói không thông minh nhưng lại là người thành thật, bộ dạng cũng tốt, có phải là a...
Nàng sợ Giang Diệu thẹn thùng, nhỏ giọng nói tiếp:
Tỷ coi muội là hảo tỷ muội, nên chuyện này sẽ cùng ngươi nói thẳng. Việc hôn nhân này, muội cũng không nên thẹn thùng, đời tỷ xem như là nhảy vào bên trong hố lửa không ra được rồi. Nhưng muội không giống tỷ, muội tốt như vậy, nhất định có thể gả cho đức lang quân như ý.
Giang Diệu ừm một tiếng, nói: Muội hiểu rõ ràng.
Đây là chuyện đại sự cả đời của cô nương gia, không có gì phải thẹn hay không thẹn thùng. Nàng cũng không muốn tùy tùy tiện tiện gả cho một người xa lạ. Trong lòng nàng đều không có ứng cử viên phù hợp, Hoắc Nghiễn xác thực xem như là xuất chúng, giống như Hoắc Tuyền nói, hắn mọi thứ đều tốt, còn rất thành thật, xác thực thích hợp làm phu quân.
Hai tiểu cô nương chính là đang nói chuyện thì nha hoàn Cẩm Thuý hầu hạ bên người Hoắc Tuyền đi vào bẩm báo nói Hoắc Nghiễn đến rồi.
Hoắc Tuyền không nhịn được cười, nhìn Giang Diệu nói:
Quả nhiên không thể nói sau lưng người khác. Muội nhìn kìa, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến.
Hoắc Tuyền vừa nói vừa cười, đến khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu, ai một tiếng: Muội đừng đỏ mặt.
Mặt nàng đỏ sao?
Giang Diệu giơ tay lên sờ sờ mặt, bĩu môi nói:
Lần tới không cho tỷ lại nói chuyện này. Nàng mặt đỏ tất nhiên không phải là vì yêu thích Hoắc Nghiễn, chỉ là Hoắc Tuyền vừa mới giúp Hoắc Nghiễn hỏi thăm ý của nàng xong thì Hoắc Nghiễn liền đến nên trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.
Hoắc Tuyền vui vẻ nói một tiếng Xin tuân mệnh , sau đó nhìn thấy ca ca nhà mình đi vào, liền đứng lên nói:
Ca ca, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến gặp muội vậy?
Hoắc Nghiễn nở nụ cười ôn hoà, khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, nói:
Vừa vặn rảnh rỗi, liền ghé thăm muội một chút.
Hoắc Nghiễn vừa mới qua sinh nhật mười bảy tuổi, chính là một công tử phong độ nhã nhặn. Hiện nay hắn mặc một bộ cẩm bào xanh ngọc, bên thắt lưng đeo túi thơm cùng ngọc bội, nghiễm nhiên là một bộ dáng công tử thế gia.
Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung thì Bình Tân Hầu phủ chính là hoàng thân quốc thích, Hoắc Nghiễn này thân là con trưởng đích tôn của Bình Tân Hầu phủ nên tiền đồ ngày sau đúng là không thể đo đếm.
Hiện nay Hoắc Nghiễn đã đến tuổi bàn luận hôn nhân nên cửa Hầu phủ sắp bị bà mai đạp đổ rồi. Thân phận được, hình dạng được, phẩm hạnh được, người con rể tốt như vậy đốt đèn lồng tìm cũng không thấy.
Giang Diệu cảm thấy nếu sau này mình cũng sinh được một nữ nhi thì chắc chắn nàng cũng vừa ý một người con rể như Hoắc Nghiễn.
Hoắc Nghiễn nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh Hoắc Tuyền, đối mặt với đôi mắt to tròn ngập nước của nàng khiến tai hắn cũng đỏ cả lên, Hoắc Nghiễn mỉm cười nói:
Diệu Diệu cũng ở đây sao.
Sau đó hắn nhận lấy bọc giấy dầu từ trong tay gã sai vặt phía sau, nói:
Đây là ta vừa nãy đi ngang qua cửa hàng mứt hoa quả nên tiện đường mua, tiểu cô nương đều rất thích ăn, hai người các muội mau nếm thử đi, xem có thích hay không?.
Nhìn ca ca mình bộ dáng ngốc nghếch, Hoắc Tuyền mím môi, có chút muốn cười. Nhưng mà ca ca ngốc này của nàng, ánh mắt đúng là tốt nha.
Hoắc Tuyền nhận lấy gói mứt rồi nói một tiếng cám ơn ca ca, lúc này mới hướng về Giang Diệu nói:
Diệu Diệu cùng ăn nhé?
Giang Diệu cười nói một câu cảm ơn khách khí, sau đó mới nói:
Hôm nay muội khuyên can đủ đường nương mới đáp ứng muội xuất môn, có điều không cho phép muội đi quá lâu. Vào lúc này nếu muội mà không quay trở về, lần tới nương sẽ không cho muội xuất môn nữa đâu. Tuyền tỷ tỷ, vậy chúng ta lần tới gặp nhau ở Minh Cao sơn trang nhé.
Hoắc Tuyền biết chuyện như vậy không thể làm quá gấp gáp, hơn nữa nàng có thể cảm nhận thấy tiểu cô nương người ta đối với ca ca của nàng vẫn có chút hảo cảm, chuyện này nha...vẫn có cơ hội.
Hoắc Tuyền cầm trong tay hai gói mứt hoa quả kín đáo đưa cho nha hoàn Bảo Cân bên cạnh Giang Diệu rồi lại cùng với ca ca mình đưa Giang Diệu ra ngoài phủ, chờ người lên xe ngựa, nhìn xe đã đi xa lúc này nàng mới dùng cùi chỏ huých vào người Đại ca nàng đang chỉ biết đứng ngây ngốc ra đấy.
Bên trong xe ngựa, Giang Diệu liền đem mứt hoa quả cho hai người Bảo Cân cùng Bảo Lục ăn.
Vừa mở ra, liền nghe thấy Bảo Lục kinh hô:
Nha, đây không phải là loại mứt hoa quả mà bình thường tiểu thư thích ăn nhất sao? Không trách Hoắc tiểu thư cùng tiểu thư nhà chúng ta tính khí hợp nhau, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau nha.
Giang Diệu khẩu vị có chút kỳ quái, trong ngày thường mua mứt hoa quả thì nàng đều không chọn mấy loại mà các tiểu cô nương bình thường yêu thích, mà thiên hướng khẩu vị của nàng có chút nặng, thích vị mà đa số mọi người đều ít khi mua.
Bảo Lục đơn thuần một chút nhưng Bảo Cân tâm tư lại cẩn thận, lập tức liền hiểu rõ ràng, hôm nay vị Hoắc công tử này đã biết được tiểu thư nhà nàng đến rồi, cho nên mới đến xem muội muội, mà mứt hoa quả này căn bản không phải mua cho Hoắc tiểu thư, mà là mua cho tiểu thư nhà nàng nha. Bởi vậy, ấn tượng của Bảo Cân đối với Hoắc Nghiễn lại tốt hơn mấy phần.
Vì một nụ cười của mỹ nhân nhà nàng mà vị Hoắc công tử này đồng ý tốn tâm tư như vậy, cũng thật là hiếm thấy. Bảo Cân liếc mắt nhìn tiểu thư yểu điệu nhà mình, nàng biết bộ dáng tiểu thư vô cùng đẹp, mà vị Hoắc công tử này cũng là một nhân tài tuấn mỹ.
Giang Diệu đối mặt với con mắt mỉm cười của Bảo Cân, lập tức liền rõ ràng, nhất thời lỗ tai có chút đỏ, nói:
Nhìn cái gì vậy?
Bảo Cân nói: Nhìn tiểu thư...tiểu thư thật đẹp.
Giang Diệu cười cười, cũng không nói gì nữa.
Đến lúc hồi phủ, Giang Diệu liền đem chuyện mùng sáu tháng sau muốn đi Minh Cao sơn trang nói cho mẫu thân Kiều Thị. Kiều Thị mới đầu có chút do dự, nhưng nghĩ đến ngày ấy Hoắc Tuyền cũng đi, hơn nữa nàng cũng không thể giữ nữ nhi cả đời.
Kiều Thị gật đầu, dặn dò: Vậy Diệu Diệu đi cùng A Tuyền đi, nha đầu kia là người có thủ đoạn nên hai đứa phải chú ý cẩn thận.
Giang Diệu nói: Vâng, Diệu Diệu sẽ chú ý.
Sau đó Kiều Thị cẩn thận từng li từng tí một hỏi: Hôm nay Diệu Diệu đi Hoắc phủ, có gặp qua hài tử Hoắc Nghiễn kia không?
Giang Diệu như thực chất nói: Diệu Diệu có gặp Hoắc đại ca đi tới chỗ của Tuyền tỷ tỷ, có điều con cùng Tuyền tỷ tỷ vừa vặn nói xong chuyện liền về luôn nên cũng không cùng Hoắc đại ca nói mấy câu.
Nàng nhìn mẫu thân, hiểu được trong lòng mẫu thân đang bàn tính cái gì, nàng nhỏ giọng nói:
Nương, Diệu Diệu trong lòng tự có chủ ý riêng. Có một số việc, để con tự mình nghĩ thì tốt hơn
Kiều Thị nở nụ cười, vươn tay bóp khuôn mặt trắng nõn nà của nhữ nhi một cái, nói: Diệu Diệu còn biết trong lòng nương đang suy nghĩ gì sao?
Giang Diệu gật đầu Vâng một tiếng, nhàn nhạt nói: Không phải là nương đang nghĩ Hoắc đại ca có thích hợp hay không thích hợp làm con rể ngài sao?
Kiều Thị không nhịn được nói: Tiểu cô nương gia, sự tình như thế cũng không biết thẹn thùng.
Có điều trong lòng nàng xác thực là muốn như vậy, không ngờ nữ nhi tuổi tuy nhỏ, nhưng so với nàng còn muốn thông minh hơn. Nếu nữ nhi đều đã nói như vậy, Kiều Thị phối hợp nói:
... Vậy thì được, nương mặc kệ không quản nữa, chính Diệu Diệu tự quyết định.
Nói là không quản, nhưng làm sao có khả năng thật sự mặc kệ đây?
Hoắc Nghiễn xác thực tốt, ánh mắt của phu quân Giang Chính Mậu rất xoi mói mà cũng thật sự thưởng thức Hoắc Nghiễn. Kiều Thị tuy rằng yêu thích đứa nhỏ Hoắc Nghiễn này, nhưng trong đầu nàng lại không có ý định muốn hắn trở thành con rể này. Chỉ là trong kinh thành to lớn này, thanh niên trẻ tuy nhiều mà muốn một người thoả mãn mọi điều kiện của Kiều Thị, cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Bốn hài tử, mắt thấy đều đến tuổi làm mai, mà mới chỉ có con cả Giang Thừa Nhượng đã định thân, cũng khó trách Kiều Thị sẽ phát sầu.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày mùng 6 tháng 9 ngày hôm đó, Giang Diệu đi Minh Cao sơn trang như đã hẹn với Vệ Bảo Linh.
Hôm nay đưa Giang Diệu đi là Nhị ca của Giang Diệu - Giang Thừa Hứa.
Giang Thừa Hứa tuổi mười bảy, dung mạo so với Giang Chính Mậu khi còn trẻ thì càng ngày càng phong trần tuấn lãng hơn. Mà khi còn bé ba ca ca của nàng dung mạo giống nhau như đúc, dần dần sau khi lớn lên thì mỗi người đều có một nét riêng thuộc về mình, bây giờ chỉ cần nhìn một chút thì đều có thể phân biệt được luôn, chứ không giống như con bé đều dễ dàng nhận sai người. Chỉ là tính tình này thì đúng là không hề sai biệt với lúc bé, Đại ca Giang Thừa Nhượng như ông cụ non, ôn hòa nội liễm; Tam ca Giang Thừa Ngạn cả ngày cợt nhả, chỉ có Nhị ca này của Giang Diệu là càng lớn càng đoán không ra.
Đến Minh Cao sơn trang, Giang Thừa Hứa tự mình đưa muội muội đi vào.
Thời điểm vào đến trong sân, liền thấy bảy, tám cô nương quần áo hoa lệ, dáng người đẹp đẽ lượn lờ cùng nhau.
Lúc này, một tiểu cô nương có vẻ đẹp tinh tế, mặc một thân nhu quần màu xanh nhạt, nghiêng đầu nhìn thấy hai huynh muội Giang Diệu, lập tức vui mừng chạy tới, lôi kéo tay Giang Diệu gọi: Diệu Diệu.
Sau đó mới sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Giang Thừa Hứa chào: Nhị biểu ca khoẻ.
Giang Thừa Hứa khẽ gật đầu Ừm một tiếng.
Tiểu cô nương khuôn mặt như trăng tròn, ở giữa mi tâm có một nốt ruồi nho nhỏ, da dẻ trắng nõn, âm thanh cười đến ngọt ngào, chính là Tiết Kim Nguyệt.
Giang Diệu nhìn Nhị ca mặt không hề cảm xúc, rồi lại liếc nhìn Tiết Kim Nguyệt có vẻ sợ sệt, trong lòng nàng có chút phát sầu. Đời này, nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ, cuối cùng cũng coi như để biểu tỷ không còn sợ Nhị ca nàng giống như đời trước. Có thời điểm tốt là nàng đều lén lút nói mấy lời hay về Nhị ca cho biểu tỷ.
Chỉ là Nhị ca nàng lại như cái hũ nút không thích nói chuyện, chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng. Mẫu thân nàng muốn thay Nhị ca làm mai, Nhị ca hắn chỉ nói không vội, nhưng lại không nói cho mẫu thân biết là trong lòng hắn đã có hình bóng một người rồi.
Chuyện như vậy, nàng là người ngoài cuộc, không thể giúp Nhị ca nói, chỉ có thể chờ đợi hắn tự mình mở miệng.
Nhưng cái loại tình huống Chính mình biết rõ ràng, nhưng kìm nén không thể nói tư vị này đúng là khiến nàng thật là khó chịu.
Giang Thừa Hứa đưa muội muội đến nơi, liền xoay người rời đi, chờ đến thời điểm chạng vạng hắn sẽ trở lại đón muội muội.
Giang Thừa Hứa vừa đi, Tiết Kim Nguyệt vẻ mặt cũng thoải mái một chút.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt tán gẫu, cuối cùng lại nói đến ca ca của biểu tỷ - Tiết Đằng, nàng hỏi: ... Tiết biểu ca đến tết sẽ trở về sao?
Tiết Đằng là ca ca ruột của Tiết Kim Nguyệt, hiện nay là Phò mã của Minh Hà trưởng công chúa.
Mà Tiết Đằng tuổi nhỏ tài cao, quanh năm chinh chiến sa trường, có lúc ngay cả tết cũng đều không trở lại.
Tiết Kim Nguyệt nghe xong, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng rủ xuống, bĩu môi nói lầm bầm:
... Năm ngoái ca ca của tỷ cũng nói đến tết sẽ quay về, kết quả tỷ vui vẻ đợi cả ngày, đợi đến tận đêm ba mươi, ca ca cũng đều không trở về.
Nói xong Tiết Kim Nguyệt lại ước ao được giống như Giang Diệu: ... Diệu Diệu muội thật sướng nha, lúc nào cũng có ba ca ca ở bên người. Tỷ đây, chỉ có mỗi một ca ca mà hắn quanh năm mất tích, có điều —— cũng thật tốt khi hiện tại có Kỳ biểu ca.
Giang Diệu nhíu mày, hiểu được Kỳ biểu ca trong miệng Tiết Kim Nguyệt chính là phu quân mà đời trước tỷ ấy sẽ gả đến.
Kỳ Trừng này, nàng cũng từng thấy, là một nam nhân nho nhã biết điều, rất chu đáo chăm sóc người khác. Nhưng ai biết, nhìn người thành thật như thế, sau khi thành thân lại biến thành bộ dáng hoa hoa công tử kia?
Giang Diệu cảm thấy không phải Kỳ Trừng này thay đổi tính nết, mà là bản tính của hắn vốn như vậy, chỉ là ở trước mặt biểu tỷ thì hắn nguỵ trang quá hoàn hảo mà thôi.
Giang Diệu biết biểu tỷ Tiết Kim Nguyệt đối với tình cảm rất trì độn, vào lúc này đối với Kỳ Trừng mới chỉ có chút hảo cảm mà thôi, còn chưa phát triển đến tình yêu nam nữ, tất cả vẫn còn kịp.
Giang Diệu nghĩ thầm: Chỉ cần để biểu tỷ thấy một mặt Kỳ Trừng phong lưu hoa tâm thì đời này nhất định sẽ không lại muốn gả cho hắn.
Thấy Tiết Kim Nguyệt lải nhải nói về Kỳ Trừng, Giang Diệu cũng không có hứng thú nghe biểu tỷ nói tiếp nữa. Vừa vào đến bên trong, một nhóm tiểu cô nương liền xúm lại gần nàng, còn một số khác thì không lại gần mà chỉ đứng bên cạnh Vệ Bảo Linh.
Nhóm tiểu cô nương đang xúm quanh nàng này cũng không phải ai cũng đều yêu thích nàng, chỉ là đối phương hứng thú với Giang Thừa Hứa mới cùng nàng đến đây hoặc là một ca ca khác của Trấn Quốc công phủ mà thôi.
Vệ Bảo Linh cười tủm tỉm đi tới, khách khí nói: Giang tiểu thư đến rồi.
Nàng tinh tế đánh giá một phen, thấy Giang Diệu này khuôn mặt như hoa như ngọc thì trong lòng có chút phản cảm nhưng trên mặt không chút biến sắc, nói:
Đừng đứng, đều ngồi xuống nói chuyện đi.
Nhìn Vệ Bảo Linh bày ra dáng vẻ chủ nhân, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt nhìn nhau nở nụ cười, từng người ngồi xuống.
Bờ môi Vệ Bảo Linh hồng hào uốn cong, nói: Ta còn tưởng rằng Hoắc tiểu thư và Giang tiểu thư sẽ cùng nhau đến đây? Làm sao vậy? Hoắc tiểu thư hôm nay không tới sao?
Hoắc Tuyền sắp tiến cung mà Vệ Bảo Linh cùng Cảnh Huệ đế lại là thanh Mai Trúc mã, nên giữa hai người này như nước với lửa, hôm nay đại thể mọi người chính là đến xem kịch vui, nếu nhân vật chính Hoắc Tuyền không đến thì đúng là có chút mất hứng.
Giang Diệu tiếp nhận nước trà nha hoàn đưa lên, rồi quay về Vệ Bảo Linh nói: Tuyền tỷ tỷ đã nói với ta rồi, hôm nay là Vệ tiểu thư thiết yến, nàng nhất định sẽ đến.
Con ngươi trong suốt của Vệ Bảo Linh mang theo ý cười, nói:
Vậy thì tốt. Ta cũng nhiều ngày nay không thấy nàng ấy, cũng có chút nhớ nàng.
Vệ Bảo Linh tiếp chuyện Giang Diệu xong, thấy lại có người đến rồi, liền đi ra bắt chuyện.
Dường như người đến chính là đại nhân vật gì, nguyên là nhóm tiểu cô nương đang ngồi, mỗi một người đều đứng dậy lại gần chào hỏi.
Giang Diệu ít khi tụ hội kiểu này, đúng là rất hiếu kỳ, quay về Tiết Kim Nguyệt hỏi:
Tiết biểu tỷ, chẳng lẽ là Trưởng công chúa đến rồi?
Nếu là trưởng công chúa, các nàng cũng nên qua hành lễ mới đúng.
Tiết Kim Nguyệt lắc đầu một cái, nhìn Giang Diệu nói:
Mới không phải... Đấy là Lục Linh Lung.
Khoé miệng nàng mím lại, nhỏ giọng nói tiếp:
Có điều mọi người đến chào hỏi cũng không phải là vì nể mặt mũi của nàng ta, chẳng qua điều họ muốn là nịnh bợ Tuyên Vương mà thôi. Nhưng mà, nàng ta suốt ngày tự mình nói nàng cùng Tam thúc quan hệ tốt, rồi Tam thúc rất thương nàng ta, nhưng theo như tỷ được biết, Tuyên Vương mới không thèm để ý đến cô cháu gái làm người ta ghét này đâu.
Nói đến đâu, Tiết Kim Nguyệt hé miệng cười cười.
Giang Diệu cũng cười theo. Nàng ngẩng đầu, nhìn Vệ Bảo Linh thân thiết kéo tay Lục Linh Lung, dáng vẻ vừa nói vừa cười thân thiết như tỷ muội ruột.
Lúc trước Ngụy vương đắc thế thì La An quận chúa cũng như Lục Linh Lung, đi tới chỗ nào cũng đều là chúng tinh củng nguyệt, nhưng ai có thể ngờ Ngụy vương lại thất thế cuối cùng bỏ lỡ cơ hội lên ngôi vị hoàng đế.
Vệ Bảo Linh dẫn Lục Linh Lung lại đây.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt lễ phép đứng dậy chào hỏi.
Lục Linh Lung nhìn thấy khuôn mặt này của Giang Diệu liền quái gở nói:
Ồ... Giang tiểu thư cũng ở đây sao? Nàng xem xét nhìn bốn phía, che miệng cười nói:
Ba người ca ca kia của ngươi đâu rồi? Không phải đi đến chỗ nào cũng sẽ giống như cái đuôi theo ngươi sao, làm sao vào lúc này lại không thấy người đâu?
Lục Linh Lung khi còn bé đã được nuông chiều, bây giờ Lục Linh Lung lại ỷ có Tam thúc Tuyên Vương quyền khuynh triều chính nên càng ngày nàng ta càng hung hăng bá đạo.
Tuyên Vương rõ ràng chưa bao giờ đứng ra bảo hộ Lục Linh Lung, nhưng không ai dám nghi vấn Tuyên Vương đối với cô cháu gái Lục Linh Lung này là thương yêu. Dù sao Tuyên Vương còn chưa kết hôn, dưới gối không có con cái, đối với cháu gái thương yêu chút cũng là điều bình thường hơn được. Bởi vậy, càng ngày càng cổ vũ Lục Linh Lung kiêu ngạo.
Thấy Lục Linh Lung nói Giang Diệu như vậy, trong lòng Vệ Bảo Linh rất là hả hê.
Vệ Bảo Linh trong bụng vụng trộm vui mừng, trên mặt lại nói:
Linh Lung, ngươi đừng nói Giang tiểu thư như vậy.
Giang Diệu mỉm cười nói: Ca ca ta, xưa nay thương ta, chuyện này ta nghĩ tất cả mọi người đều biết. Còn Lục tiểu thư, không phải tiểu thư vẫn hay nói Tuyên Vương thương nhất cô cháu gái là tiểu thư sao? Vậy sao hôm nay Tuyên Vương không tự mình đưa Lục tiểu thư tới đây? Trước đó vài ngày, Tuyên Vương giúp cha ta cha một vấn đề nhỏ, nếu hôm nay nhờ ánh sáng của Lục tiểu thư mà ta có thể chiêm ngưỡng phong thái của Tuyên Vương, thì đây cũng là vinh hạnh của ta. Dù sao Tuyên Vương là vị trưởng bối mà ta cực tôn trọng.
Tiểu cô nương gia không nên đề cao nam nhân bên ngoài, nhưng bối phận Lục Lưu so với Giang Diệu cao hơn, nên Giang Diệu đem hắn coi như trưởng bối mà kính yêu, đúng là không có cái gì là không thích hợp.
Lục Linh Lung là rõ ràng nhất chính mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng Tam thúc, cũng chỉ khi ở trước mặt người ngoài nàng mới tỏ vẻ mình là cô cháu gái được thương yêu. Dù là ở cùng dưới một mái hiên, Lục Linh Lung cũng không cơ hội gặp mặt Tam thúc, chứ đừng nói đến chuyện để hắn thương yêu nàng.
Đến cùng vẫn là tiểu cô nương, chưa va chạm nhiều, Lục Linh Lung nhất thời tức giận đến mặt mày đều đỏ, thở phì phò vội vàng rời khỏi. Vệ Bảo Linh nhanh chóng đi theo động viên.
Giang Diệu hừ hừ một tiếng. Dám nói xấu ca ca của nàng vậy thì nàng ta cũng phải nhìn xem mình có bản lãnh ấy hay không.
/173
|