edit: Phương Moe
Lúc này bên trong xe ngựa.
Giang Diệu cuối cùng vẫn nhịn không được, nàng đau đến nỗi khóc ra thành tiếng, gắt gao nắm chặt vạt áo của Lục Lưu. Nàng chưa từng sinh hài tử, thời điểm hoài thai mặc dù có chút gian khổ nhưng nàng vẫn chịu đựng được, chỉ cần nghĩ đến trong bụng nàng là hài của của nàng và Lục Lưu thì dù có cực khổ hơn nữa thì nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng vào lúc này quả thực quá đau.
Đôi mắt Giang Diệu phủ một tầng hơi nước, nhìn người bên cạnh thì cũng hoàn toàn mông lung, nàng chỉ mấp máy môi gọi:
“Lục Lưu…”
“Ta đây, ta ở đây..”
Sắc mặt Lục Lưu cũng là trắng bệch, thở hổn hển nắm chặt lấy tay thê tử.
Bộ dáng hoảng loạn luống cuống như thế, không hề còn vẻ thong dong bình tĩnh như thường ngày.
Lục Lưu ôm lấy thê tử, nhìn dáng vẻ nàng thống khổ còn chính mình chuyện gì cũng không làm được mà chỉ có thể hướng ra ngoài hô với người đánh xe:
“Nhanh hơn chút nữa!”
Phu xe nghe được tiếng gào này thì cũng sợ đến vỡ mật.
Vừa muốn vững vàng lại vừa phải nhanh, chuyện này không phải làm khó hắn sao?
Lục Lưu dùng bờ môi đụng một cái lên trán thê tử, thấy mặt nàng đầy mồ hôi, lúc này hắn liền dùng ống tay áo giúp nàng xoa xoa và ôn nhu nói:
“Chúng ta lập tức sẽ về tới nhà, nàng cố nhịn thêm chút nữa.”
Đau đớn dường như là giảm bớt đi một chút. Giang Diệu ngước mắt lên nhìn Lục Lưu, thấy vẻ mặt Lục Lưu của nàng căng thẳng sợ sệt như vậy, nàng bèn an ủi:
“Chàng yên tâm, Hứa ma ma nói sinh con rất dễ dàng… thiếp lại thông minh như vậy, người khác thuận thuận lợi lợi sinh được hài tử ra, thiếp khẳng định thiếp sinh càng nhanh, càng thuận lợi hơn. Chàng nói có đúng hay không?”
Lục Lưu nâng khuôn mặt nhỏ của thê tử lên hôn một cái, cười gật đầu:
“Đúng đấy, Diệu Nhi của ta là thông minh nhất.”
Giang Diệu lại nói:
“Hôm nay là do thiếp làm sai, đáng lẽ thiếp nên thương lượng cùng chàng. Chờ hài tử sinh ra, chàng muốn phạt thiếp thế nào thì chàng phạt.”
Nàng giơ tay lên sờ sờ mặt Lục Lưu, càng dựa sát hơn vào hắn, loan thần lẩm bẩm nói tiếp:
“Nhưng thiếp biết chàng không nỡ…”
Cho dù nàng thật sự là sai chuyện thì Lục Lưu nhà nàng cũng không nỡ trách phạt nàng đâu. Thế nên tính tình nàng mới càng ngày càng mềm mại thích nũng nịu, không hề có chuyện sợ hãi Lục Lưu… chuyện này hơn nửa trách nhiệm đều do hắn, ai bảo hắn cưng chiều thê tử như vậy đây?
Giang Diệu và Lục Lưu dựa vào nhau.
Nàng thoáng buông xuống mi mắt, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng. Nàng hiểu rõ nữ nhân sinh sản là như thế nào, đây chính là đi một vòng Quỷ Môn quan. Trước đây nàng đặc biệt yêu quý tính mạng của mình thì bây giờ nàng càng không nỡ chết.
… Nàng nắm trong tay quá rất nhiều, nhưng Lục Lưu chỉ có duy nhất nàng.
Nhất thời Giang Diệu dùng sức nắm chặt tay áo Lục Lưu. Nàng thật sự không muốn chính mình xảy ra sơ xuất gì.
Còn Lục Lưu? Đừng nói Lục Lưu sẽ không trách phạt nàng, vào lúc này cho dù để hắn quỳ xuống làm tôn tử thì sợ rằng hắn cũng sẽ không do dự. Nam nhân có thể không có cốt khí đến mức nào thì đại để cũng đến mức này đi.
“Không phạt nàng, chỉ phạt nàng đời này tiếp tục sinh con cho ta.”
Mặt mày Giang Diệu loan loan, thoải mái nói:
“Được.”
Nàng yêu thích chuyện này, nàng phải sinh cho Lục Lưu của nàng thật nhiều hài tử để Tuyên Vương phủ lúc nào cũng náo nhiệt vui vẻ.
Lục Lưu mỗi ngày bận việc ở bên ngoài thì nàng và bọn nhỏ sẽ ở Tuyên Vương phủ chờ hắn.
Giang Diệu ảo tưởng đến cảnh tượng như vậy thì cái bụng dường như giảm đi mấy phần đau đớn.
Nhưng đến cuối cùng vẫn là một cơn đau rồi một cơn đau kịch liệt liên tiếp kéo nàng trở về thực tế.
Giang Diệu không chịu nổi, khóc reo lên:
“Lục Lưu, đau… Thiếp đau…”
Lục Lưu thấy thế tử gắt gao cắn môi của chính mình, hắn lập tức mở miệng nàng ra, đem tay của chính mình để đến bên miệng nàng và nói:
“Đừng cắn chính mình, nàng cắn vào tay ta này…”
Giang Diệu vốn đang đau đến chết đi sống lại, nhìn bên miệng mình có bàn tay lớn của Lục Lưu làm nàng cảm giác như là trong khổ có vui, nàng liền “hì hì” cười ra tiếng.
Cắn nam nhân của nàng sao? Vậy thà rằng nàng tự cắn chính mình. Cắn hắn đau thì nàng còn đau lòng hơn.
Giang Diệu lắc đầu, nói:
“Thiếp mới không muốn.”
Cười xong một cái lại bắt đầu đau đến khóc lên.
Nhìn thê tử vừa khóc lại vừa nhịn đau, trái tim Lục Lưu bị nhéo đến loạn tùng phèo rồi. Đời này hắn cũng chưa từng trải qua tâm tình như thế.
Chờ đến khi xe ngựa dừng lại, Lục Lưu mới vui vẻ nói:
“Diệu Nhi, về đến nơi rồi. Ta ôm nàng đi vào.”
“…vâng”
Giang Diệu gật đầu tựa vào lồng ngực Lục Lưu.
Lục Lưu cẩn thận từng li từng tí một ôm người xuống xe ngựa, xoải bước hướng về phía cửa lớn, lập tức đi đến chủ viện.
Thấy Lục Hà đi tới, Lục Lưu mới hỏi:
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Hà gật đầu, nhìn dáng vẻ ấy của Vương gia nhà mình, hắn lập tức nói:
“Bà đỡ đều đã đến, phòng sinh cũng chuẩn bị kỹ càng…”
Vừa nãy Lục Hà nhận được lệnh của Lục Lưu thì hắn nhanh chóng cưỡi ngựa trở về Tuyên Vương phủ trước, đem mọi chuyện an bài thoả đáng. Tốc độ Lục Hà làm việc cực nhanh, không bao lâu đã chuẩn bị xong chu toàn.
Vừa dứt lời, Lục Hà liền thấy Vương gia nhà mình ôm Vương phi vọt thẳng vào phòng sinh.
Lục Hà biết phòng sinh là nơi như thế nào nên hắn tự nhiên không có đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Còn riêng Lục Lưu thì không có nửa phần tự giác, hắn ôm thê tử đang đau đớn nằm trong lồng ngực một đường đi vào rồi rống to:
“Mau mau để Vương phi sinh hài tử ra, càng nhanh càng tốt.”
Nhóm bà đỡ vừa nghe thấy lời này của Tuyên Vương, tuy rằng không đúng lúc nhưng thật sự có chút buồn cười.
Cho dù là gà mái đẻ trứng cũng không phải muốn ra là liền ra…
Nhưng mọi người cũng rõ ràng thân phận Vương phi tôn quý, hiện nay lại là sinh non, ngay cả tính mạng cũng không dám đảm bảo. Thấy Tuyên Vương đem Tuyên Vương phi phóng tới trên giường, lúc này một bà đỡ trong nhóm mới nói:
“Nữ tử sinh sản phải mất một ít canh giờ, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi.”
Đi ra ngoài…
Đôi mắt Lục Lưu đột nhiên trợn to. Thê tử của hắn ở bên trong cực khổ, tại sao hắn phải đi ra ngoài? Lục Lưu chỉ nắm tay thê tử, ngồi im ở bên giường không chịu ra.
Giờ khắc này Lục Lưu cũng không dám hù doạ những bà đỡ này, hắn hít sâu một hơi nỗ lực để ngữ khí của chính mình bình tĩnh hơn:
“Bản Vương sẽ ở cạnh Vương phi. Các ngươi không cần để ý đến Bản vương, chỉ cần tập trung việc của mình là được.”
Chuyện này…
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó liếc mắt sang nhìn Hứa ma ma.
Hứa ma ma là ma ma hồi môn của Vương phi, lại là người nhìn Vương phi lớn lên nên lời nói đúng là có chút phân lượng.
Hứa ma ma tiến lên sốt ruột nói:
“Vương gia, nước ối Vương phi đã vỡ nên hài tử muốn mau mau sinh ra rồi. Nếu Vương gia ngài ở đây, Vương phi sẽ không có cách nào tập trung tinh lực để sinh con, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi.”
Lục Lưu không muốn đi.
Đến khi nghe nói mình sẽ làm thê tử phân tâm thì mới có chút phản ứng lại. Dáng vẻ hắn sững sờ nhìn có chút ngu đần, bàn tay rõ ràng run rẩy xoa mặt thê tử, nỉ non gọi:
“Diệu Nhi…”
Giang Diệu hiểu rõ đạo lý nam tử không thích hợp tiến vào phòng sinh, hơn nữa Lục Lưu căng thẳng thành dáng vẻ ấy xác thực nàng sẽ phân tâm.
Giang Diệu bèn nói:
“Chàng đi ra ngoài đi. Thiếp có thể!”
Lục Lưu dừng lại một chút rồi mới nói:
“Được, ta đợi nàng ở bên ngoài.”
Lục Lưu nói xong liền hôn một cái lên gò má thê tử nhưng vẫn chưa chịu buông tay ra.
“Ta ở ngay bên ngoài đợi nàng.”
Giang Diệu cười cười:
“Thiếp biết rồi.”
“Vậy… vậy ta đi ra ngoài.”
Thấy hắn đúng là lề mề lại dông dài mãi vẫn chưa chịu đi.
Giang Diệu gật đầu một cái, sau đó dùng sức kéo bàn tay hắn ra, ngữ khí không kiên nhẫn giục hắn:
“Chàng mau đi ra ngoài đi.”
Lục Lưu ngây ngốc đứng dậy, lại thấy thê tử trên giường nhỏ đầu đầy mồ hôi, hắn mới cắn chặt răng bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nam nhân rốt cục rời đi, Giang Diệu mới cúi đầu liếc mắt nhìn cái bụng nhô lên cao vút của mình và hướng về phía Hứa ma ma cùng nhóm bà đỡ nói:
“Ta đã chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu đi.”
Lục Lưu mới vừa đi tới bên ngoài đã nghe được âm thanh cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng chặt lại.
Hắn ở trước cửa phòng đứng ngây ngốc một lúc, nghe thấy tiếng thê tử kêu thê thảm ở bên trong thì nắm đấm vừa mới buông ra liền càng nắm chặt mấy phần.
(๑>◡◡
Lúc này bên trong xe ngựa.
Giang Diệu cuối cùng vẫn nhịn không được, nàng đau đến nỗi khóc ra thành tiếng, gắt gao nắm chặt vạt áo của Lục Lưu. Nàng chưa từng sinh hài tử, thời điểm hoài thai mặc dù có chút gian khổ nhưng nàng vẫn chịu đựng được, chỉ cần nghĩ đến trong bụng nàng là hài của của nàng và Lục Lưu thì dù có cực khổ hơn nữa thì nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng vào lúc này quả thực quá đau.
Đôi mắt Giang Diệu phủ một tầng hơi nước, nhìn người bên cạnh thì cũng hoàn toàn mông lung, nàng chỉ mấp máy môi gọi:
“Lục Lưu…”
“Ta đây, ta ở đây..”
Sắc mặt Lục Lưu cũng là trắng bệch, thở hổn hển nắm chặt lấy tay thê tử.
Bộ dáng hoảng loạn luống cuống như thế, không hề còn vẻ thong dong bình tĩnh như thường ngày.
Lục Lưu ôm lấy thê tử, nhìn dáng vẻ nàng thống khổ còn chính mình chuyện gì cũng không làm được mà chỉ có thể hướng ra ngoài hô với người đánh xe:
“Nhanh hơn chút nữa!”
Phu xe nghe được tiếng gào này thì cũng sợ đến vỡ mật.
Vừa muốn vững vàng lại vừa phải nhanh, chuyện này không phải làm khó hắn sao?
Lục Lưu dùng bờ môi đụng một cái lên trán thê tử, thấy mặt nàng đầy mồ hôi, lúc này hắn liền dùng ống tay áo giúp nàng xoa xoa và ôn nhu nói:
“Chúng ta lập tức sẽ về tới nhà, nàng cố nhịn thêm chút nữa.”
Đau đớn dường như là giảm bớt đi một chút. Giang Diệu ngước mắt lên nhìn Lục Lưu, thấy vẻ mặt Lục Lưu của nàng căng thẳng sợ sệt như vậy, nàng bèn an ủi:
“Chàng yên tâm, Hứa ma ma nói sinh con rất dễ dàng… thiếp lại thông minh như vậy, người khác thuận thuận lợi lợi sinh được hài tử ra, thiếp khẳng định thiếp sinh càng nhanh, càng thuận lợi hơn. Chàng nói có đúng hay không?”
Lục Lưu nâng khuôn mặt nhỏ của thê tử lên hôn một cái, cười gật đầu:
“Đúng đấy, Diệu Nhi của ta là thông minh nhất.”
Giang Diệu lại nói:
“Hôm nay là do thiếp làm sai, đáng lẽ thiếp nên thương lượng cùng chàng. Chờ hài tử sinh ra, chàng muốn phạt thiếp thế nào thì chàng phạt.”
Nàng giơ tay lên sờ sờ mặt Lục Lưu, càng dựa sát hơn vào hắn, loan thần lẩm bẩm nói tiếp:
“Nhưng thiếp biết chàng không nỡ…”
Cho dù nàng thật sự là sai chuyện thì Lục Lưu nhà nàng cũng không nỡ trách phạt nàng đâu. Thế nên tính tình nàng mới càng ngày càng mềm mại thích nũng nịu, không hề có chuyện sợ hãi Lục Lưu… chuyện này hơn nửa trách nhiệm đều do hắn, ai bảo hắn cưng chiều thê tử như vậy đây?
Giang Diệu và Lục Lưu dựa vào nhau.
Nàng thoáng buông xuống mi mắt, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng. Nàng hiểu rõ nữ nhân sinh sản là như thế nào, đây chính là đi một vòng Quỷ Môn quan. Trước đây nàng đặc biệt yêu quý tính mạng của mình thì bây giờ nàng càng không nỡ chết.
… Nàng nắm trong tay quá rất nhiều, nhưng Lục Lưu chỉ có duy nhất nàng.
Nhất thời Giang Diệu dùng sức nắm chặt tay áo Lục Lưu. Nàng thật sự không muốn chính mình xảy ra sơ xuất gì.
Còn Lục Lưu? Đừng nói Lục Lưu sẽ không trách phạt nàng, vào lúc này cho dù để hắn quỳ xuống làm tôn tử thì sợ rằng hắn cũng sẽ không do dự. Nam nhân có thể không có cốt khí đến mức nào thì đại để cũng đến mức này đi.
“Không phạt nàng, chỉ phạt nàng đời này tiếp tục sinh con cho ta.”
Mặt mày Giang Diệu loan loan, thoải mái nói:
“Được.”
Nàng yêu thích chuyện này, nàng phải sinh cho Lục Lưu của nàng thật nhiều hài tử để Tuyên Vương phủ lúc nào cũng náo nhiệt vui vẻ.
Lục Lưu mỗi ngày bận việc ở bên ngoài thì nàng và bọn nhỏ sẽ ở Tuyên Vương phủ chờ hắn.
Giang Diệu ảo tưởng đến cảnh tượng như vậy thì cái bụng dường như giảm đi mấy phần đau đớn.
Nhưng đến cuối cùng vẫn là một cơn đau rồi một cơn đau kịch liệt liên tiếp kéo nàng trở về thực tế.
Giang Diệu không chịu nổi, khóc reo lên:
“Lục Lưu, đau… Thiếp đau…”
Lục Lưu thấy thế tử gắt gao cắn môi của chính mình, hắn lập tức mở miệng nàng ra, đem tay của chính mình để đến bên miệng nàng và nói:
“Đừng cắn chính mình, nàng cắn vào tay ta này…”
Giang Diệu vốn đang đau đến chết đi sống lại, nhìn bên miệng mình có bàn tay lớn của Lục Lưu làm nàng cảm giác như là trong khổ có vui, nàng liền “hì hì” cười ra tiếng.
Cắn nam nhân của nàng sao? Vậy thà rằng nàng tự cắn chính mình. Cắn hắn đau thì nàng còn đau lòng hơn.
Giang Diệu lắc đầu, nói:
“Thiếp mới không muốn.”
Cười xong một cái lại bắt đầu đau đến khóc lên.
Nhìn thê tử vừa khóc lại vừa nhịn đau, trái tim Lục Lưu bị nhéo đến loạn tùng phèo rồi. Đời này hắn cũng chưa từng trải qua tâm tình như thế.
Chờ đến khi xe ngựa dừng lại, Lục Lưu mới vui vẻ nói:
“Diệu Nhi, về đến nơi rồi. Ta ôm nàng đi vào.”
“…vâng”
Giang Diệu gật đầu tựa vào lồng ngực Lục Lưu.
Lục Lưu cẩn thận từng li từng tí một ôm người xuống xe ngựa, xoải bước hướng về phía cửa lớn, lập tức đi đến chủ viện.
Thấy Lục Hà đi tới, Lục Lưu mới hỏi:
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Hà gật đầu, nhìn dáng vẻ ấy của Vương gia nhà mình, hắn lập tức nói:
“Bà đỡ đều đã đến, phòng sinh cũng chuẩn bị kỹ càng…”
Vừa nãy Lục Hà nhận được lệnh của Lục Lưu thì hắn nhanh chóng cưỡi ngựa trở về Tuyên Vương phủ trước, đem mọi chuyện an bài thoả đáng. Tốc độ Lục Hà làm việc cực nhanh, không bao lâu đã chuẩn bị xong chu toàn.
Vừa dứt lời, Lục Hà liền thấy Vương gia nhà mình ôm Vương phi vọt thẳng vào phòng sinh.
Lục Hà biết phòng sinh là nơi như thế nào nên hắn tự nhiên không có đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Còn riêng Lục Lưu thì không có nửa phần tự giác, hắn ôm thê tử đang đau đớn nằm trong lồng ngực một đường đi vào rồi rống to:
“Mau mau để Vương phi sinh hài tử ra, càng nhanh càng tốt.”
Nhóm bà đỡ vừa nghe thấy lời này của Tuyên Vương, tuy rằng không đúng lúc nhưng thật sự có chút buồn cười.
Cho dù là gà mái đẻ trứng cũng không phải muốn ra là liền ra…
Nhưng mọi người cũng rõ ràng thân phận Vương phi tôn quý, hiện nay lại là sinh non, ngay cả tính mạng cũng không dám đảm bảo. Thấy Tuyên Vương đem Tuyên Vương phi phóng tới trên giường, lúc này một bà đỡ trong nhóm mới nói:
“Nữ tử sinh sản phải mất một ít canh giờ, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi.”
Đi ra ngoài…
Đôi mắt Lục Lưu đột nhiên trợn to. Thê tử của hắn ở bên trong cực khổ, tại sao hắn phải đi ra ngoài? Lục Lưu chỉ nắm tay thê tử, ngồi im ở bên giường không chịu ra.
Giờ khắc này Lục Lưu cũng không dám hù doạ những bà đỡ này, hắn hít sâu một hơi nỗ lực để ngữ khí của chính mình bình tĩnh hơn:
“Bản Vương sẽ ở cạnh Vương phi. Các ngươi không cần để ý đến Bản vương, chỉ cần tập trung việc của mình là được.”
Chuyện này…
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó liếc mắt sang nhìn Hứa ma ma.
Hứa ma ma là ma ma hồi môn của Vương phi, lại là người nhìn Vương phi lớn lên nên lời nói đúng là có chút phân lượng.
Hứa ma ma tiến lên sốt ruột nói:
“Vương gia, nước ối Vương phi đã vỡ nên hài tử muốn mau mau sinh ra rồi. Nếu Vương gia ngài ở đây, Vương phi sẽ không có cách nào tập trung tinh lực để sinh con, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi.”
Lục Lưu không muốn đi.
Đến khi nghe nói mình sẽ làm thê tử phân tâm thì mới có chút phản ứng lại. Dáng vẻ hắn sững sờ nhìn có chút ngu đần, bàn tay rõ ràng run rẩy xoa mặt thê tử, nỉ non gọi:
“Diệu Nhi…”
Giang Diệu hiểu rõ đạo lý nam tử không thích hợp tiến vào phòng sinh, hơn nữa Lục Lưu căng thẳng thành dáng vẻ ấy xác thực nàng sẽ phân tâm.
Giang Diệu bèn nói:
“Chàng đi ra ngoài đi. Thiếp có thể!”
Lục Lưu dừng lại một chút rồi mới nói:
“Được, ta đợi nàng ở bên ngoài.”
Lục Lưu nói xong liền hôn một cái lên gò má thê tử nhưng vẫn chưa chịu buông tay ra.
“Ta ở ngay bên ngoài đợi nàng.”
Giang Diệu cười cười:
“Thiếp biết rồi.”
“Vậy… vậy ta đi ra ngoài.”
Thấy hắn đúng là lề mề lại dông dài mãi vẫn chưa chịu đi.
Giang Diệu gật đầu một cái, sau đó dùng sức kéo bàn tay hắn ra, ngữ khí không kiên nhẫn giục hắn:
“Chàng mau đi ra ngoài đi.”
Lục Lưu ngây ngốc đứng dậy, lại thấy thê tử trên giường nhỏ đầu đầy mồ hôi, hắn mới cắn chặt răng bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nam nhân rốt cục rời đi, Giang Diệu mới cúi đầu liếc mắt nhìn cái bụng nhô lên cao vút của mình và hướng về phía Hứa ma ma cùng nhóm bà đỡ nói:
“Ta đã chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu đi.”
Lục Lưu mới vừa đi tới bên ngoài đã nghe được âm thanh cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng chặt lại.
Hắn ở trước cửa phòng đứng ngây ngốc một lúc, nghe thấy tiếng thê tử kêu thê thảm ở bên trong thì nắm đấm vừa mới buông ra liền càng nắm chặt mấy phần.
(๑>◡◡
/173
|