edit: Phương Moe
Còn tại Dân Châu, Lục Lưu dần dần đã quen thuộc với sự vụ ở đây, tuy có nhiều việc cần xử lý nhưng Lục Lưu sẽ không vất vả tất bật như lúc trước mà mỗi ngày vừa đến thời gian là liền mặc kệ công vụ trực tiếp trở về phủ với tiểu thê tử.
Lâu dần quan lại ở Dân Châu có tâm tư muốn đưa mỹ nhân cho vị Vương gia trẻ tuổi này đều phai nhạt đi.
Dù sao Tuyên Vương đem vị tiểu Vương phi này là đầu quả tim mà bảo bối, chẳng lẽ bọn họ còn dám đi vỗ mông ngựa để bị ngựa đá sao?
Cuối cùng bọn họ quyết định dùng chiến thuật vu hồi (*) để cho phu nhân của mình cùng vị tiểu Vương phi này thiết lập mối quan hệ.
———————
(*) Chiến thuật vu hồi: dùng với những người khó tiếp cận. Hành động này trong giao tiếp chính là đi đường vòng để đạt được mục đích.
Và đây là một trong các chiến thuật được sử dụng trong quân sự. Chiến thuật này chính là tấn công bên sườn giúp đánh lừa địch ở dạng ngụy trang hoặc làm địch mất phương hướng bằng cách sử dụng nghi binh để khiến đối phương nhầm lẫn.
———————
Chỉ là Giang Diệu đang dưỡng thai nên không thể gặp một số người không liên quan.
Ngày hôm đó Giang Diệu đang ở trong phòng thêu yếm cho hài tử thì Bảo Lục đi vào nói bên ngoài có người đến thăm.
Giang Diệu cho rằng lại là những phụ nhân của mấy vị phu nhân kia nên liền nói:
“Em tuỳ tiện dùng một cái cớ từ chối giúp ta.”
Chuyện này cũng không cần tự nàng phải dạy chứ?
Vậy mà Bảo Lục lại cười khanh khách nói:
“Vương phi, là Đường tiểu thư. Đường tiểu thư đã đến Dân Châu rồi.”
Động tác trên tay của Giang Diệu ngừng lại, nhìn về phía Bảo Lục hưng phấn hỏi:
“Đường tỷ tỷ đến rồi?”
Bảo Lục gật đầu:
“Vào lúc này Đường tiểu thư đang ở tiền thính chờ Vương phi đấy.”
Nghe là Đường Anh đến đây, Giang Diệu lập tức thả cái yếm đang thêu xuống để đi ra ngoài gặp tỷ ấy.
Hứa ma ma đang bưng thuốc an thai vào thì thấy Vương phi nhà mình hấp tấp như vậy làm bà cũng sợ đến trắng cả mặt, vội vàng lớn tiếng dặn dò Bảo Lục:
“Còn đứng đó làm cái gì? Mau mau đến xem Vương phi đi.”
Bảo Lục vội vội vàng vàng gật đầu rồi đi theo.
Đường Anh ngồi ở tiền thính chờ Giang Diệu, lúc trước là tiểu cô nương hoạt bát thẳng thắn thì giờ ở kinh thành một thời gian đúng là đã khiến Đường Anh trở nên thận trọng một chút, ngay cả trang phục cũng xinh đẹp hơn.
Thấy Giang Diệu đến nàng cười tủm tỉm tiến lên muốn hành lễ, Giang Diệu lại đem nàng đỡ lấy rồi cùng nàng nói chuyện.
“Đường tỷ tỷ đến đây khi nào vậy?”
“Hôm qua vừa mới trở về.”
Đường Anh tinh tế đánh giá Giang Diệu một phen, thấy sắc mặt Giang Diệu hồng hào, khí sắc đúng là so với lúc trước tốt hơn một chút, gò má cũng bầu bĩnh hơn, biết được muội ấy đang mang thai thì Đường Anh cũng vì muội ấy mà cảm thấy hài lòng.
Dù sao gả cho đại nhân vật như Tuyên Vương Lục Lưu thì nên sớm sinh ra một tiểu Thế tử thì sẽ càng thêm vui vẻ.
Đường Anh cùng Giang Diệu đã lâu không gặp, giờ gặp lại thì người ta đã sắp là mẫu thân còn nàng thì việc hôn nhân vẫn còn khó nói, nhất thời trong lòng không tránh khỏi có một chút ước ao.
Đường Anh trở về Dân Châu, người Trấn Quốc Công phủ cũng biết nên Kiều Thị liền nhờ Đường phu nhân Tôn thị mang một chút đồ cần thiết khi mang thai cho Giang Diệu.
Đến khi Giang Diệu nhìn thấy gã sai vặt đem những thứ đồ đựng tràn đầy trong ba hòm lớn thì mới dở khóc dở cười:
“Làm phiền Đường tỷ tỷ, nương của ta…”
Đường Anh cũng cười, nói:
“Tỷ hiểu rõ, thời điểm tỷ tỷ của tỷ mang thai thì nương cũng như vậy….”
Giang Diệu cười cười ngồi xuống cùng Đường Anh, sau đó liền tán gẫu đến chuyện ở kinh thành. Nghe Đường Anh nói tỷ phu đã giúp tỷ ấy xem xét ứng cử viên, lần này tỷ ấy trở về chính là tiện đường nhìn một phen, Giang Diệu nghe thấy thế thì cũng cảm thấy hài lòng.
Đường Anh không được tự nhiên, lỗ tai nóng rực nói:
“Người mà tỷ phu chọn chính là bạn thuở bé chơi cùng với tỷ. Có điều tỷ cũng không biết hắn lại….”
Lại thích nàng!
Đường Anh có chút thẹn thùng. Giang Diệu nhìn vẻ mặt của Đường Anh đúng là có chút ngạc nhiên, nghe Đường Anh nói đó là nam tử mà từ bé tỷ ấy đã quen biết, so với tỷ ấy lớn hơn hai tuổi vậy hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã rồi.
Đường Anh tiếp tục nói:
“Xưa nay tỷ luôn coi hắn như huynh trưởng, không ngờ hắn lại…. tỷ phu của tỷ nói khi hắn biết được tỷ muốn lập gia đình ở kinh thành thì hắn gấp đến độ đến kinh thành tìm tỷ, nhưng sau đó hắn bị cha mẹ phát hiện nên cuối cùng hắn bị trói lại bắt trở về.”
Đường Anh giống như đang kể chuyện cười nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười e thẹn, hiển nhiên là nàng đối với vị trúc mã này là vừa ý.
Ở trong mắt Giang Diệu thì nam tử có thể từ Dân Châu đuổi tới kinh thành cũng coi như là si tình. Với lại hai bên đều có ý định, mà lúc này Đường Anh đã trở về Dân Châu vậy hôn sự này tất nhiên cũng không còn xa.
Giang Diệu vui vẻ từ tận đáy lòng nói:
“Vậy trước tiên chúc mừng Đường tỷ tỷ. Lần tới tổ chức tiệc cưới thì tỷ nhớ phải mời muội đó nha.”
Đường Anh mím môi cười cười, nàng từng thấy thế nào là thanh niên tuấn kiệt ở kinh thành vì thế mà nàng cảm thấy con mọt sách lớn lên cùng mình từ nhỏ ngược lại cũng không tồi.
Bên trong phủ thì Giang Diệu và Đường Anh tán gẫu đến vui vẻ.
Còn bên ngoài thì con dâu trưởng của Tống gia – La thị và con dâu chi thứ hai Tần thị cùng Tống Yên đang đứng ở cửa lớn.
Tống Yên hỏi dò ý tứ của hai người:
“Nương, Nhị thẩm thẩm. Chúng ta…”
La thị cùng Tần thị do dự một lúc rồi mới tiến lên, nhưng lúc này bọn họ lại bị thị vệ ngăn cản đường đi.
Thị vị kia có bộ dáng lưng hùm vai gấy, lông mày rậm mắt to rất là doạ người.
Tần thị bị doạ sờ đến nỗi phải lui lại mấy bước, vẫn là La thị thận trọng gan dạ hơn tiến lên phía trước nói:
“Ta là phu nhân Tống phủ cũng là mợ của Vương gia nhà các ngươi, hôm nay ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn gặp Vương gia.”
Thị vệ kia vừa nghe liền đáp:
“Vương gia đã thông báo không cho phép những người không có liên quan đi vào. Còn người của Tống gia…” Thị vệ lạnh mặt nói tiếp: “..Mời trở về!”
Đây là ý gì? Chẳng lẽ là cố ý thông báo không cho phép người nhà họ Tống đi vào?
La thị nhớ tới chuyện xảy ra ngày ấy ở đại thọ Tống lão gia gia, có lẽ là đã chọc giận vị Tuyên Vương này rồi.
Nhưng mà… nhưng mà bọn họ xác thực có chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng, Tống nhị gia còn đang đợi ở trong nhà lao đấy.
Lão thái thái coi Tống nhị gia như là sinh mạng, tuy rằng căm ghét Tuyên Vương nhưng hôm nay nàng cùng Nhị đệ muội đến đây cầu viện thì lão thái thái cũng ngầm đồng ý.
Ngày ấy nếu không phải bọn họ dùng tên tuổi của Tuyên Vương doạ dẫm thì mấy người kia đã sớm bắt Tống nhị gia vào đại lao rồi.
Thị vệ không chịu cho bọn họ đi vào, La thị không thể làm gì được nên chỉ có thể ôn tồn nói:
“Vậy Vương phi của các ngươi có ở trong phủ không? Vị tiểu ca này để chúng ta đi vào nói với Vương phi vài câu?”
Dù sao cũng là cầu người, La thị tự nhiên cũng hạ thấp tư thái xuống. Lục Lưu là người sủng thê nên cách tốt nhất là bọn họ nên tác động đến Tuyên Vương phi, vậy cũng coi như đi không uổng chuyến này.
Thị vệ càng không chịu, lạnh mặt nói:
“Các ngươi muốn gặp Vương phi, còn không bằng cầu kiến Vương gia.”
Ý này chính là muốn gặp Vương gia là điều không thể huống hồ là Vương phi.
Còn nữa, hiện nay Vương phi đang có thai, thân thể chân kim quý báu. Bọn họ đã thấy dáng dấp Vương gia coi Vương phi như bảo bối, làm sao bọn họ có thể đần độn để người nhà họ Tống đi vào.
Dù sao chuyện xảy ra ở tiệc đại thọ của Tống phủ ngày ấy cũng đã truyền ra cả cái đất Dân Châu. Bây giờ còn bày ra cái loại tư thế có việc cầu người như thế này…. da mặt Tống gia quả thực dày.
Hừ… trong lòng thị vệ cười gằn một tiếng khinh thường.
Tần thị khóc sướt mướt nhìn La thị, từ lâu nàng đã không còn biện pháp nào:
“Tẩu tẩu, chúng ta nên làm gì đây…”
Tống nhị gia tham ô nhận hối lộ, loại chuyện như thế này chỉ có Tuyên Vương mới có thể đứng ra đè ép xuống. Nhưng quan hệ giữa Tống lão thái thái và Tuyên Vương lại cứ căng như dây đàn. Cũng vì tầng quan hệ này mà La thị và Tần thị tất nhiên hiểu rõ hôm nay sẽ gặp cản trở, nhưng chỉ cần cứu Tống nhị gia ra khỏi đại lao thì loại nhục nhã như thế nào bọn họ cũng có thể chịu đựng được.
Tống Yên lẳng lặng bồi bên cạnh mẫu thân. Nàng thật sự không ưa thích thái độ này của tổ mẫu, mới đầu thì luôn miệng chửi rủa Tuyên Vương là đồ “sát tinh”, vậy mà đến khi có chuyện xảy ra lại muốn Tuyên Vương ra tay cứu Nhị thúc của nàng, đã thế còn để cho mẫu thân nàng cùng Nhị thẩm thẩm đến để van cầu Tuyên Vương… nàng cảm thấy tổ mẫu thật sự là quá đáng.
Chỉ là —— Nhị thúc nàng mặc dù là người vô liêm sỉ, nhưng đến cùng vẫn là thúc thúc ruột của nàng, nàng tự nhiên chỉ mong hắn bình an vô sự… Tuy nhiên nếu đổi lại là nàng gặp phải chuyện giống như ngày ấy thì nàng chắc chắn sẽ không chịu xuất phủ cứu người.
Giữa thời khắc ba người cùng đường mạt lộ(*) thì từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa uy nghiêm khí thế chạy tới.
Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn, sau đó phía trên xe xuất hiện một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào khí vũ hiên ngang bước xuống từ xe ngựa.
Đây chính là Tuyên Vương Lục Lưu!
Ánh mắt La thị toả sáng, nhất thời cực kì vui vẻ, nàng vội vội vàng vàng lôi kéo Nhị đệ muội Tần thị đi qua:
“Cuối cùng Tuyên Vương cũng trở về.”
Ngữ khí của La thị như trút được gánh nặng, giống như chỉ cần thấy người thì Tống nhị gia có thể được cứu.
——————
(*) Cùng đường mạt lộ: chỉ người gặp phải tình thế khó khăn quẫn bách, sa cơ lỡ vận chỉ đành biết bất lực.
——————
Mặt mày Lục Lưu như sương lạnh, rõ ràng là hắn có khuôn mặt cực kỳ xuất sắc tuấn mỹ vậy mà đôi mắt kia cứ như phủ một tầng băng, lạnh đến nỗi khiến người rét run.
Lục Lưu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua La thị và Tần thị rồi trực tiếp hướng về phía cửa lớn.
Khí thế quá lạnh lùng mạnh mẽ, Tần thị chỉ có thể nước mắt rưng rưng nhìn La thị.
Trong lòng La thị thở dài một hơi, nhưng chuyện hôm nay cũng không thể để cho lão thái thái thất vọng. Lúc này nàng liền đi tới phía trước thì lại bị tuỳ tùng phía sau Lục Lưu ngăn cản. Người tuỳ tùng này cũng là một thanh niên trẻ có tướng mạo nhã nhặn, ăn mặc một thân trường bào cổ tròn, nhìn dáng vẻ rất dễ ở chung.
La thị hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, đã thấy nam tử kia nói:
“Phu nhân mời trở về đi.”
Khóe miệng đang nở nụ cười của La thị cứng đờ, nàng nói:
“Ta có việc trọng yếu muốn gặp Vương gia các ngươi.”
Lục Hà cười cười, làm sao không biết việc trọng yếu trong miệng vị Tống phu nhân này là chuyện gì?
Có điều Tống nhị gia ỷ lại vào việc mình có cháu ngoại trai đến đây làm quan tiền nhiệm của Dân Châu nên lá gan cũng to hơn, người nào đưa bạc cũng dám nhận! Lục Hà đối với Vương gia chính là trung thành tuyệt đối, hắn hiểu được Tống gia đã đối xử với Vương gia tệ như thế nào, hiện phát sinh chuyện này nên Lục Hà tất nhiên càng nhìn người nhà họ Tống hạ thấp xuống, ngữ khí hắn lạnh nhạt nói:
“Chuyện của Tống gia, Vương gia nhà chúng ta sẽ không quản nhiều, phu nhân vẫn là nên trở về đi.”
La thị ngẩn người, cũng rõ ràng chuyện này Lục Lưu không thể không biết. Kỳ thực nàng cũng biết vào lúc này hùng hổ chạy tới cửa đúng là có chút không tử tế, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, lão thái thái rất thương yêu nhi tử này…
La thị liếc mắt nhìn Tần thị bên cạnh, thấy hai mắt đệ muội đã sưng đỏ, vừa nghe lời tuỳ tùng kia nói xong thì đệ muội liền “phù phù” một tiếng quỳ xuống:
“Nếu Vương gia không chịu ra tay giúp đỡ thì ta sẽ quỳ mãi ở đây không đứng lên.”
Thế này đâu phải là cầu người, rõ ràng là uy hiếp trắng trợn!
Lục Lưu đang bước chân vào nhà hơi dừng lại một chút.
Tần thị nhìn thấy nhất thời kinh hỉ nhưng ngay sau đó đã thấy vị Tuyên Vương kia xoải bước nhanh chóng đi vào, giống như là nghe thấy mấy lời khiến người chán ghét.
Tần thị cũng không thể thật sự quỳ, chỉ biết bất lực ngồi co quắp dưới đất, sau đó vẫn là La thị cùng Tống Yên nâng Tần thị khóc sướt mướt trở về Tống gia.
Tống lão thái thái vẫn ngồi chờ tin tức, nhìn vẻ mặt của hai con dâu cùng tôn nữ trở về liền biết việc này không thành, bà đập mạnh tay xuống bàn trà, tức giận nói:
“Khá lắm Lục Lưu, ngươi ngay cả cậu ruột cũng mặc kệ, quả thật là người có tâm địa lạnh lùng.”
Tống Yên nhìn thấy cảnh này, mày liễu nhất thời cau lại.
Ngay sau đó nàng đã thấy lão thái thái hướng về phía nàng nói:
“Ngươi không phải là có quan hệ tốt với Giang thị kia sao? Ngươi mau mau nghĩ cách đi.”
Tống Yên biết Giang Diệu đã mang thai, ngày ấy nhìn thấy Giang Diệu không chút sợ hãi đứng ở trước mặt Tuyên Vương để bảo vệ hắn thì nàng đã rõ ràng cô nương như thế nên trải qua những tháng ngày hạnh phúc khiến người ta phải ước ao.
Vậy nàng làm sao có thể đến quấy rầy được? Nàng chỉ biết ngoan ngoãn đáp lời:
“Tôn nữ cùng Tuyên Vương phi cũng có quan hệ giống mọi người, ngày ấy sau khi tiệc mừng thọ của tổ phụ kết thúc thì Tuyên Vương phi liền không còn qua lại cùng tôn nữ nữa…”
Lời này vừa dứt thì mọi người cũng nhớ đến ngày ấy Tống lão thái thái lạnh lùng đuổi người —— hôm nay Tuyên Vương không chịu xuất phủ cứu giúp còn không phải do chính lão thái thái tạo nghiệt hay sao?
Không nể mặt mũi mà đối xử tệ bạc với ngoại tôn như vậy, bây giờ mới có mấy ngày đã muốn cầu người ta hỗ trợ, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?
Ngay cả Tống lão gia gia cũng không chịu nổi mà cảm thấy mất mặt. Nghĩ tới nhi tử hồ đồ kia mà ông cũng cảm thấy tâm vô cùng đau đớn, chỉ là thê tử quá mức nuông chiều nên mới nuôi hắn thành tính tình như này.
Vẻ mặt Tống lão thái thái cứng đờ, cao giọng hỏi:
“Ngươi đang chỉ trích ta không đúng?”
Tống Yên nhẹ nhàng đáp lời:
“Tôn nữ không dám.”
Không dám? Tống lão thái thái làm sao không nhìn ra tâm tư của tôn nữ, bà tức giận đến cắn răng, quát:
“Tháng này ngươi phải ở trong phòng, dù có chuyện gì cũng không cho phép ra ngoài!”
Ý tứ này chính là muốn cấm túc.
Đôi mắt Tống Yên rưng rưng nước, nhíu chặt lông mày cắn răng nói:
“Tôn nữ đã biết.”
Rồi Tống Yên hướng về phía lão thái thái hành lễ, trầm giọng nói:
“Tôn nữ sẽ trở về phòng ngay lập tức, tránh lại làm tổ mẫu tức giận.”
La thị vốn đối với Tống lão thái thái có bất mãn, nhưng những năm này Tống lão thái thái thương yêu nữ nhi của nàng nên cũng khiến trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Hiện nay thấy Tống lão thái thái phát hoả oán giận như vậy —— chính lão thái thái không chịu xuống mặt cầu người thì thôi, nàng đã đi cầu người giúp mà ngay cả một câu an ủi cũng không có, lại còn không lý do trút giận lên người nữ nhi, đây là cái đạo lý gì chứ!
La thị cũng hiểu tính tình của vị tiểu thúc này, nàng cảm thấy việc hắn bị vào nhà lao là không hề oan uổng… lúc này La thị liền cảm thấy chuyện hôm nay mình đến cầu kiến Tuyên Vương quả thực là một chuyện quá ngu xuẩn nực cười!
Còn tại Dân Châu, Lục Lưu dần dần đã quen thuộc với sự vụ ở đây, tuy có nhiều việc cần xử lý nhưng Lục Lưu sẽ không vất vả tất bật như lúc trước mà mỗi ngày vừa đến thời gian là liền mặc kệ công vụ trực tiếp trở về phủ với tiểu thê tử.
Lâu dần quan lại ở Dân Châu có tâm tư muốn đưa mỹ nhân cho vị Vương gia trẻ tuổi này đều phai nhạt đi.
Dù sao Tuyên Vương đem vị tiểu Vương phi này là đầu quả tim mà bảo bối, chẳng lẽ bọn họ còn dám đi vỗ mông ngựa để bị ngựa đá sao?
Cuối cùng bọn họ quyết định dùng chiến thuật vu hồi (*) để cho phu nhân của mình cùng vị tiểu Vương phi này thiết lập mối quan hệ.
———————
(*) Chiến thuật vu hồi: dùng với những người khó tiếp cận. Hành động này trong giao tiếp chính là đi đường vòng để đạt được mục đích.
Và đây là một trong các chiến thuật được sử dụng trong quân sự. Chiến thuật này chính là tấn công bên sườn giúp đánh lừa địch ở dạng ngụy trang hoặc làm địch mất phương hướng bằng cách sử dụng nghi binh để khiến đối phương nhầm lẫn.
———————
Chỉ là Giang Diệu đang dưỡng thai nên không thể gặp một số người không liên quan.
Ngày hôm đó Giang Diệu đang ở trong phòng thêu yếm cho hài tử thì Bảo Lục đi vào nói bên ngoài có người đến thăm.
Giang Diệu cho rằng lại là những phụ nhân của mấy vị phu nhân kia nên liền nói:
“Em tuỳ tiện dùng một cái cớ từ chối giúp ta.”
Chuyện này cũng không cần tự nàng phải dạy chứ?
Vậy mà Bảo Lục lại cười khanh khách nói:
“Vương phi, là Đường tiểu thư. Đường tiểu thư đã đến Dân Châu rồi.”
Động tác trên tay của Giang Diệu ngừng lại, nhìn về phía Bảo Lục hưng phấn hỏi:
“Đường tỷ tỷ đến rồi?”
Bảo Lục gật đầu:
“Vào lúc này Đường tiểu thư đang ở tiền thính chờ Vương phi đấy.”
Nghe là Đường Anh đến đây, Giang Diệu lập tức thả cái yếm đang thêu xuống để đi ra ngoài gặp tỷ ấy.
Hứa ma ma đang bưng thuốc an thai vào thì thấy Vương phi nhà mình hấp tấp như vậy làm bà cũng sợ đến trắng cả mặt, vội vàng lớn tiếng dặn dò Bảo Lục:
“Còn đứng đó làm cái gì? Mau mau đến xem Vương phi đi.”
Bảo Lục vội vội vàng vàng gật đầu rồi đi theo.
Đường Anh ngồi ở tiền thính chờ Giang Diệu, lúc trước là tiểu cô nương hoạt bát thẳng thắn thì giờ ở kinh thành một thời gian đúng là đã khiến Đường Anh trở nên thận trọng một chút, ngay cả trang phục cũng xinh đẹp hơn.
Thấy Giang Diệu đến nàng cười tủm tỉm tiến lên muốn hành lễ, Giang Diệu lại đem nàng đỡ lấy rồi cùng nàng nói chuyện.
“Đường tỷ tỷ đến đây khi nào vậy?”
“Hôm qua vừa mới trở về.”
Đường Anh tinh tế đánh giá Giang Diệu một phen, thấy sắc mặt Giang Diệu hồng hào, khí sắc đúng là so với lúc trước tốt hơn một chút, gò má cũng bầu bĩnh hơn, biết được muội ấy đang mang thai thì Đường Anh cũng vì muội ấy mà cảm thấy hài lòng.
Dù sao gả cho đại nhân vật như Tuyên Vương Lục Lưu thì nên sớm sinh ra một tiểu Thế tử thì sẽ càng thêm vui vẻ.
Đường Anh cùng Giang Diệu đã lâu không gặp, giờ gặp lại thì người ta đã sắp là mẫu thân còn nàng thì việc hôn nhân vẫn còn khó nói, nhất thời trong lòng không tránh khỏi có một chút ước ao.
Đường Anh trở về Dân Châu, người Trấn Quốc Công phủ cũng biết nên Kiều Thị liền nhờ Đường phu nhân Tôn thị mang một chút đồ cần thiết khi mang thai cho Giang Diệu.
Đến khi Giang Diệu nhìn thấy gã sai vặt đem những thứ đồ đựng tràn đầy trong ba hòm lớn thì mới dở khóc dở cười:
“Làm phiền Đường tỷ tỷ, nương của ta…”
Đường Anh cũng cười, nói:
“Tỷ hiểu rõ, thời điểm tỷ tỷ của tỷ mang thai thì nương cũng như vậy….”
Giang Diệu cười cười ngồi xuống cùng Đường Anh, sau đó liền tán gẫu đến chuyện ở kinh thành. Nghe Đường Anh nói tỷ phu đã giúp tỷ ấy xem xét ứng cử viên, lần này tỷ ấy trở về chính là tiện đường nhìn một phen, Giang Diệu nghe thấy thế thì cũng cảm thấy hài lòng.
Đường Anh không được tự nhiên, lỗ tai nóng rực nói:
“Người mà tỷ phu chọn chính là bạn thuở bé chơi cùng với tỷ. Có điều tỷ cũng không biết hắn lại….”
Lại thích nàng!
Đường Anh có chút thẹn thùng. Giang Diệu nhìn vẻ mặt của Đường Anh đúng là có chút ngạc nhiên, nghe Đường Anh nói đó là nam tử mà từ bé tỷ ấy đã quen biết, so với tỷ ấy lớn hơn hai tuổi vậy hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã rồi.
Đường Anh tiếp tục nói:
“Xưa nay tỷ luôn coi hắn như huynh trưởng, không ngờ hắn lại…. tỷ phu của tỷ nói khi hắn biết được tỷ muốn lập gia đình ở kinh thành thì hắn gấp đến độ đến kinh thành tìm tỷ, nhưng sau đó hắn bị cha mẹ phát hiện nên cuối cùng hắn bị trói lại bắt trở về.”
Đường Anh giống như đang kể chuyện cười nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười e thẹn, hiển nhiên là nàng đối với vị trúc mã này là vừa ý.
Ở trong mắt Giang Diệu thì nam tử có thể từ Dân Châu đuổi tới kinh thành cũng coi như là si tình. Với lại hai bên đều có ý định, mà lúc này Đường Anh đã trở về Dân Châu vậy hôn sự này tất nhiên cũng không còn xa.
Giang Diệu vui vẻ từ tận đáy lòng nói:
“Vậy trước tiên chúc mừng Đường tỷ tỷ. Lần tới tổ chức tiệc cưới thì tỷ nhớ phải mời muội đó nha.”
Đường Anh mím môi cười cười, nàng từng thấy thế nào là thanh niên tuấn kiệt ở kinh thành vì thế mà nàng cảm thấy con mọt sách lớn lên cùng mình từ nhỏ ngược lại cũng không tồi.
Bên trong phủ thì Giang Diệu và Đường Anh tán gẫu đến vui vẻ.
Còn bên ngoài thì con dâu trưởng của Tống gia – La thị và con dâu chi thứ hai Tần thị cùng Tống Yên đang đứng ở cửa lớn.
Tống Yên hỏi dò ý tứ của hai người:
“Nương, Nhị thẩm thẩm. Chúng ta…”
La thị cùng Tần thị do dự một lúc rồi mới tiến lên, nhưng lúc này bọn họ lại bị thị vệ ngăn cản đường đi.
Thị vị kia có bộ dáng lưng hùm vai gấy, lông mày rậm mắt to rất là doạ người.
Tần thị bị doạ sờ đến nỗi phải lui lại mấy bước, vẫn là La thị thận trọng gan dạ hơn tiến lên phía trước nói:
“Ta là phu nhân Tống phủ cũng là mợ của Vương gia nhà các ngươi, hôm nay ta đến đây là có chuyện quan trọng muốn gặp Vương gia.”
Thị vệ kia vừa nghe liền đáp:
“Vương gia đã thông báo không cho phép những người không có liên quan đi vào. Còn người của Tống gia…” Thị vệ lạnh mặt nói tiếp: “..Mời trở về!”
Đây là ý gì? Chẳng lẽ là cố ý thông báo không cho phép người nhà họ Tống đi vào?
La thị nhớ tới chuyện xảy ra ngày ấy ở đại thọ Tống lão gia gia, có lẽ là đã chọc giận vị Tuyên Vương này rồi.
Nhưng mà… nhưng mà bọn họ xác thực có chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng, Tống nhị gia còn đang đợi ở trong nhà lao đấy.
Lão thái thái coi Tống nhị gia như là sinh mạng, tuy rằng căm ghét Tuyên Vương nhưng hôm nay nàng cùng Nhị đệ muội đến đây cầu viện thì lão thái thái cũng ngầm đồng ý.
Ngày ấy nếu không phải bọn họ dùng tên tuổi của Tuyên Vương doạ dẫm thì mấy người kia đã sớm bắt Tống nhị gia vào đại lao rồi.
Thị vệ không chịu cho bọn họ đi vào, La thị không thể làm gì được nên chỉ có thể ôn tồn nói:
“Vậy Vương phi của các ngươi có ở trong phủ không? Vị tiểu ca này để chúng ta đi vào nói với Vương phi vài câu?”
Dù sao cũng là cầu người, La thị tự nhiên cũng hạ thấp tư thái xuống. Lục Lưu là người sủng thê nên cách tốt nhất là bọn họ nên tác động đến Tuyên Vương phi, vậy cũng coi như đi không uổng chuyến này.
Thị vệ càng không chịu, lạnh mặt nói:
“Các ngươi muốn gặp Vương phi, còn không bằng cầu kiến Vương gia.”
Ý này chính là muốn gặp Vương gia là điều không thể huống hồ là Vương phi.
Còn nữa, hiện nay Vương phi đang có thai, thân thể chân kim quý báu. Bọn họ đã thấy dáng dấp Vương gia coi Vương phi như bảo bối, làm sao bọn họ có thể đần độn để người nhà họ Tống đi vào.
Dù sao chuyện xảy ra ở tiệc đại thọ của Tống phủ ngày ấy cũng đã truyền ra cả cái đất Dân Châu. Bây giờ còn bày ra cái loại tư thế có việc cầu người như thế này…. da mặt Tống gia quả thực dày.
Hừ… trong lòng thị vệ cười gằn một tiếng khinh thường.
Tần thị khóc sướt mướt nhìn La thị, từ lâu nàng đã không còn biện pháp nào:
“Tẩu tẩu, chúng ta nên làm gì đây…”
Tống nhị gia tham ô nhận hối lộ, loại chuyện như thế này chỉ có Tuyên Vương mới có thể đứng ra đè ép xuống. Nhưng quan hệ giữa Tống lão thái thái và Tuyên Vương lại cứ căng như dây đàn. Cũng vì tầng quan hệ này mà La thị và Tần thị tất nhiên hiểu rõ hôm nay sẽ gặp cản trở, nhưng chỉ cần cứu Tống nhị gia ra khỏi đại lao thì loại nhục nhã như thế nào bọn họ cũng có thể chịu đựng được.
Tống Yên lẳng lặng bồi bên cạnh mẫu thân. Nàng thật sự không ưa thích thái độ này của tổ mẫu, mới đầu thì luôn miệng chửi rủa Tuyên Vương là đồ “sát tinh”, vậy mà đến khi có chuyện xảy ra lại muốn Tuyên Vương ra tay cứu Nhị thúc của nàng, đã thế còn để cho mẫu thân nàng cùng Nhị thẩm thẩm đến để van cầu Tuyên Vương… nàng cảm thấy tổ mẫu thật sự là quá đáng.
Chỉ là —— Nhị thúc nàng mặc dù là người vô liêm sỉ, nhưng đến cùng vẫn là thúc thúc ruột của nàng, nàng tự nhiên chỉ mong hắn bình an vô sự… Tuy nhiên nếu đổi lại là nàng gặp phải chuyện giống như ngày ấy thì nàng chắc chắn sẽ không chịu xuất phủ cứu người.
Giữa thời khắc ba người cùng đường mạt lộ(*) thì từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa uy nghiêm khí thế chạy tới.
Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn, sau đó phía trên xe xuất hiện một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào khí vũ hiên ngang bước xuống từ xe ngựa.
Đây chính là Tuyên Vương Lục Lưu!
Ánh mắt La thị toả sáng, nhất thời cực kì vui vẻ, nàng vội vội vàng vàng lôi kéo Nhị đệ muội Tần thị đi qua:
“Cuối cùng Tuyên Vương cũng trở về.”
Ngữ khí của La thị như trút được gánh nặng, giống như chỉ cần thấy người thì Tống nhị gia có thể được cứu.
——————
(*) Cùng đường mạt lộ: chỉ người gặp phải tình thế khó khăn quẫn bách, sa cơ lỡ vận chỉ đành biết bất lực.
——————
Mặt mày Lục Lưu như sương lạnh, rõ ràng là hắn có khuôn mặt cực kỳ xuất sắc tuấn mỹ vậy mà đôi mắt kia cứ như phủ một tầng băng, lạnh đến nỗi khiến người rét run.
Lục Lưu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua La thị và Tần thị rồi trực tiếp hướng về phía cửa lớn.
Khí thế quá lạnh lùng mạnh mẽ, Tần thị chỉ có thể nước mắt rưng rưng nhìn La thị.
Trong lòng La thị thở dài một hơi, nhưng chuyện hôm nay cũng không thể để cho lão thái thái thất vọng. Lúc này nàng liền đi tới phía trước thì lại bị tuỳ tùng phía sau Lục Lưu ngăn cản. Người tuỳ tùng này cũng là một thanh niên trẻ có tướng mạo nhã nhặn, ăn mặc một thân trường bào cổ tròn, nhìn dáng vẻ rất dễ ở chung.
La thị hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, đã thấy nam tử kia nói:
“Phu nhân mời trở về đi.”
Khóe miệng đang nở nụ cười của La thị cứng đờ, nàng nói:
“Ta có việc trọng yếu muốn gặp Vương gia các ngươi.”
Lục Hà cười cười, làm sao không biết việc trọng yếu trong miệng vị Tống phu nhân này là chuyện gì?
Có điều Tống nhị gia ỷ lại vào việc mình có cháu ngoại trai đến đây làm quan tiền nhiệm của Dân Châu nên lá gan cũng to hơn, người nào đưa bạc cũng dám nhận! Lục Hà đối với Vương gia chính là trung thành tuyệt đối, hắn hiểu được Tống gia đã đối xử với Vương gia tệ như thế nào, hiện phát sinh chuyện này nên Lục Hà tất nhiên càng nhìn người nhà họ Tống hạ thấp xuống, ngữ khí hắn lạnh nhạt nói:
“Chuyện của Tống gia, Vương gia nhà chúng ta sẽ không quản nhiều, phu nhân vẫn là nên trở về đi.”
La thị ngẩn người, cũng rõ ràng chuyện này Lục Lưu không thể không biết. Kỳ thực nàng cũng biết vào lúc này hùng hổ chạy tới cửa đúng là có chút không tử tế, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, lão thái thái rất thương yêu nhi tử này…
La thị liếc mắt nhìn Tần thị bên cạnh, thấy hai mắt đệ muội đã sưng đỏ, vừa nghe lời tuỳ tùng kia nói xong thì đệ muội liền “phù phù” một tiếng quỳ xuống:
“Nếu Vương gia không chịu ra tay giúp đỡ thì ta sẽ quỳ mãi ở đây không đứng lên.”
Thế này đâu phải là cầu người, rõ ràng là uy hiếp trắng trợn!
Lục Lưu đang bước chân vào nhà hơi dừng lại một chút.
Tần thị nhìn thấy nhất thời kinh hỉ nhưng ngay sau đó đã thấy vị Tuyên Vương kia xoải bước nhanh chóng đi vào, giống như là nghe thấy mấy lời khiến người chán ghét.
Tần thị cũng không thể thật sự quỳ, chỉ biết bất lực ngồi co quắp dưới đất, sau đó vẫn là La thị cùng Tống Yên nâng Tần thị khóc sướt mướt trở về Tống gia.
Tống lão thái thái vẫn ngồi chờ tin tức, nhìn vẻ mặt của hai con dâu cùng tôn nữ trở về liền biết việc này không thành, bà đập mạnh tay xuống bàn trà, tức giận nói:
“Khá lắm Lục Lưu, ngươi ngay cả cậu ruột cũng mặc kệ, quả thật là người có tâm địa lạnh lùng.”
Tống Yên nhìn thấy cảnh này, mày liễu nhất thời cau lại.
Ngay sau đó nàng đã thấy lão thái thái hướng về phía nàng nói:
“Ngươi không phải là có quan hệ tốt với Giang thị kia sao? Ngươi mau mau nghĩ cách đi.”
Tống Yên biết Giang Diệu đã mang thai, ngày ấy nhìn thấy Giang Diệu không chút sợ hãi đứng ở trước mặt Tuyên Vương để bảo vệ hắn thì nàng đã rõ ràng cô nương như thế nên trải qua những tháng ngày hạnh phúc khiến người ta phải ước ao.
Vậy nàng làm sao có thể đến quấy rầy được? Nàng chỉ biết ngoan ngoãn đáp lời:
“Tôn nữ cùng Tuyên Vương phi cũng có quan hệ giống mọi người, ngày ấy sau khi tiệc mừng thọ của tổ phụ kết thúc thì Tuyên Vương phi liền không còn qua lại cùng tôn nữ nữa…”
Lời này vừa dứt thì mọi người cũng nhớ đến ngày ấy Tống lão thái thái lạnh lùng đuổi người —— hôm nay Tuyên Vương không chịu xuất phủ cứu giúp còn không phải do chính lão thái thái tạo nghiệt hay sao?
Không nể mặt mũi mà đối xử tệ bạc với ngoại tôn như vậy, bây giờ mới có mấy ngày đã muốn cầu người ta hỗ trợ, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?
Ngay cả Tống lão gia gia cũng không chịu nổi mà cảm thấy mất mặt. Nghĩ tới nhi tử hồ đồ kia mà ông cũng cảm thấy tâm vô cùng đau đớn, chỉ là thê tử quá mức nuông chiều nên mới nuôi hắn thành tính tình như này.
Vẻ mặt Tống lão thái thái cứng đờ, cao giọng hỏi:
“Ngươi đang chỉ trích ta không đúng?”
Tống Yên nhẹ nhàng đáp lời:
“Tôn nữ không dám.”
Không dám? Tống lão thái thái làm sao không nhìn ra tâm tư của tôn nữ, bà tức giận đến cắn răng, quát:
“Tháng này ngươi phải ở trong phòng, dù có chuyện gì cũng không cho phép ra ngoài!”
Ý tứ này chính là muốn cấm túc.
Đôi mắt Tống Yên rưng rưng nước, nhíu chặt lông mày cắn răng nói:
“Tôn nữ đã biết.”
Rồi Tống Yên hướng về phía lão thái thái hành lễ, trầm giọng nói:
“Tôn nữ sẽ trở về phòng ngay lập tức, tránh lại làm tổ mẫu tức giận.”
La thị vốn đối với Tống lão thái thái có bất mãn, nhưng những năm này Tống lão thái thái thương yêu nữ nhi của nàng nên cũng khiến trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Hiện nay thấy Tống lão thái thái phát hoả oán giận như vậy —— chính lão thái thái không chịu xuống mặt cầu người thì thôi, nàng đã đi cầu người giúp mà ngay cả một câu an ủi cũng không có, lại còn không lý do trút giận lên người nữ nhi, đây là cái đạo lý gì chứ!
La thị cũng hiểu tính tình của vị tiểu thúc này, nàng cảm thấy việc hắn bị vào nhà lao là không hề oan uổng… lúc này La thị liền cảm thấy chuyện hôm nay mình đến cầu kiến Tuyên Vương quả thực là một chuyện quá ngu xuẩn nực cười!
/173
|