Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 144 - Bình Dấm Chua

/173


edit: Phương Moe

Ra đến sân viện Giang Diệu mới cảm thấy thoải mái một chút.

Lục Bồng Bồng vội vội vàng vàng theo sau.

Giang Diệu nhìn gò má đỏ phừng phừng vì chạy của tiểu cô nương, hỏi:

“Làm sao mà lại chạy nhanh như vậy?”

Lục Bồng Bồng lo lắng nói:

“Bồng Bồng thấy sắc mặt Tam thẩm thẩm không được tốt nên có chút bận tâm, Tam thẩm thẩm không sao chứ?”

Thấy ánh mắt tiểu cô nương chân thành, Giang Diệu càng ngày càng yêu thích vị tiểu chất nữ xấp xỉ tuổi nàng này.

Hơn nữa, vừa nãy Lục Linh Lung tuy rằng vẫn quấn quít lấy nàng nói chuyện nhưng nàng cũng nghe được những phu nhân kia lại đang lén thảo luận về Lục Bồng Bồng, nếu là coi trọng thì không chừng mấy ngày nữa liền tới phủ cầu hôn. Chỉ là… nghĩ đến khoảng thời gian đi Dân Châu còn chưa đến nửa tháng, Giang Diệu liền có chút tiếc nuối, không thể tự mình giúp Lục Bồng Bồng.

Giang Diệu cười nói:

“Ta không có chuyện gì, Bồng Bồng nhanh đi về đi.”

Quả thực thấy sắc mặt của Tam thẩm thẩm đã tốt hơn, Lục Bồng Bồng cười cười, âm thanh giòn giòn:

“Được, vậy Bồng Bồng đi về trước.”

Giang Diệu nhìn Lục Bồng Bồng đi xa, bờ môi thoáng cong cong, nghĩ tiếp tục muốn đi dạo một chút, vậy mà mới vừa quay người lại liền thấy Lục Hành Chu một thân hỉ sự đứng ở trước mặt nàng.

Trong ngày thường Lục Hành Chu đa số đều mặc áo choàng màu nhạt, vì bản thân hắn hiền lành lịch sự, tính tình ôn hoà nên nhìn qua sẽ cảm thấy hắn là người thiện lương đôn hậu. Nam nhân này, nếu như muốn nói có tật xấu gì lớn thì quả thực là không có, hơn nữa tính tình hắn rất được các trưởng bối yêu thích, chính vì nguyên nhân này mà đời trước cha lại hài lòng Lục Hành Chu. Một người như thế nhất định sẽ đối tốt với thê tử của mình.

Giang Diệu chưa từng thấy hắn mặc hỉ bào. Không thể không nói xác thực khá đẹp đẽ.

Nhưng cho dù có đẹp hơn nữa thì cũng không sánh bằng Lục Lưu của nàng.

Giang Diệu chỉ đơn giản thưởng thức một phen, liền không có vẻ mặt gì khác, nhưng nếu muốn nàng chân tâm nói “Chúc mừng” là hoàn toàn không thể. Nàng không phải là người thiện lương.

Tuy rằng chuyện đời trước hai người này không hề biết, nhưng nhiều khi nàng còn ác độc muốn Lục Hành Chu và Tạ Nhân trải qua không hạnh phúc.

Giang Diêu ngoảnh mặt làm ngơ bước đi.

Lục Hành Chu thì lại nghĩ là nàng vẫn còn giận hắn, vội vàng nói:

“Chờ đã, chất nhi… chuyện lần trước là do chất nhi không đủ lý trí, hy vọng Tam thẩm thẩm không để trong lòng, chất nhi chỉ là…”

Chỉ là cái gì?

Lục Hành Chu dừng một chút. Hắn là người cố chấp, biết được bản thân hiểu lầm Giang Diệu, nên ngày ấy hắn liền đi tìm Tạ Nhân để hỏi rõ, nhưng không ngờ… không ngờ chuyện xảy ra ngày ấy ngoài sức tưởng tượng, khiến hắn không thể không phụ trách đối với Tạ Nhân.

Hôm nay là ngày vui của hắn cùng Tạ Nhân, hai người bọn họ đã bái đường thành thân. Chẳng lẽ hắn còn đi nói với Tam thẩm thẩm —— là bởi vì do thể tử của hắn nên mới khiến hắn có cái nhìn sai lệch về nàng?

Lục Hành Chu sẽ không ở sau lưng nói người nói xấu, lúc này cũng vậy.

Giang Diệu thấy hắn nửa ngày vẫn “Chỉ là”, cũng không kiên trì nghe xong. Có điều hắn có thể cùng nàng xin lỗi, cũng coi như là nằm ngoài dự liệu của nàng. Giang Diệu học Lục Lưu ngữ khí hờ hững, nói:

“… Ta không để ở trong lòng.”

Lục Hành Chu chậm rãi ngước mắt, nhìn tiểu nữ tử xinh đẹp trước mặt, đột nhiên nhớ tới khi còn bé, tiểu nữ oa ốm yếu bị lạnh đến tím cả mặt nắm lấy vạt áo hắn….nụ cười Lục Hành Chu ôn hòa, nói: “Vậy thì tốt.”

(๑>◡

/173

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status