“Ở đây!”, từ đằng xa đã thấy Liễu Nhược Y mặc một bộ quần áo màu trắng đứng bên đường vẫy vẫy tay.
Diệp Thính Phong đánh quặt vô lăng, từ từ dừng xe ngay bên cạnh cô.
Nhược Y ngồi vào trong xe, một mùi nước hoa thanh tao nhè nhẹ tỏa lan khắp xung quanh.
“Nước hoa nhãn hiệu gì thế?”, Thính Phong nhìn một lượt cách trang điểm vĩnh viễn không có đối thủ của Nhược Y, mỉm cười hỏi khẽ.
“Bijan”.
Thính Phong hơi chau mày nhìn cô, ánh mắt có phần tinh quái: “Anh vẫn thắc mắc sao mùi hương này lại giống đến thế, hóa ra đã bắt chước ai đó rồi”.
“Cũng không hẳn là như vậy”, Nhược Y có vẻ giận dỗi: “Em còn pha trộn thêm với các hương liệu khác nữa, cái kia chỉ là mùi hương cơ bản thôi”.
“Uhm”, nụ cười trên khóe môi Thính Phong càng rõ nét, “Cách làm đó của em, theo thành ngữ tiếng Trung thì gọi là gì nhỉ, ‘giấu đầu hở đuôi’, hay là ‘lạy ông tôi ở bụi này’?”.
“Bớt miệng đi!”, bộ dạng thục nữ ngay lập tức biến đâu mất tiêu, Liễu Nhược Y giận dữ trừng mắt với Thính Phong: “Có thực là anh đã nghĩ kỹ rồi không?”.
“Câu đó anh phải hỏi em mới đúng”. Thính Phong bình thản trả lời.
Liễu Nhược Y cứng họng, lập tức quay sang nhìn Thính Phong, thở dài một tiếng: “Đi mua nhẫn thôi”.
---³---
“Hai chiếc có gắn kim cương màu hồng này em đều thích, chỉ tiếc là hơi nhỏ”, Nhược Y nhìn hai chiếc nhẫn trong tay mình, có vẻ lưu luyến không muốn bỏ ra.
Người quản lý quầy hàng mỉm cười, sau đó giới thiệu với Thính Phong và Nhược Y: “Cả hai chiếc nhẫn này đều là sản phẩm mới được trưng bày chuyên biệt tại cửa hàng chúng tôi, xét cả về chất lượng lẫn mẫu mã đều cực kỳ hiếm thấy. Nếu như không được mức giá hợp lý, chúng tôi tuyệt đối không muốn bán đi, hoặc giả có người khách nào không phù hợp, chúng tôi cũng không thể bán được”.
Thính Phong đưa tay ra cầm chiếc nhẫn lên xem, những hạt kim cương màu hồng phấn bao xung quanh một viên kim cương cũng màu hồng trong suốt tạo thành một vòng hình trái tim. Phía bên ngoài và cả trên thân nhẫn đều được gắn dày đặc những hạt kim cương màu bạc nhỏ li ti, quả là một món đồ trang sức làm động lòng bất cứ ai.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, Thính Phong bất chợt nhớ đến một ngón tay thon gầy trắng muốt và mềm mại của Lãnh Hoan, chiếc nhẫn này đeo lên ngón tay cô ấy chắc là vừa vặn.
“Được rồi, để tôi lấy chiếc này. Gói lại cho tôi đi”, Liễu Nhược Y vẫn hơi tiếc nuối, chọn một chiếc nhẫn khác rồi đưa cho nhân viên quản lý, sau đó nhìn sang Thính Phong khi đó vẫn đang trầm tư không nói: “Làm sao thế?”.
Anh dường như hơi giật mình, sau đó liền trở lại bình thường, lập tức rút ví trong người ra, cầm một tấm thẻ đưa cho người quản lý.
Liễu Nhược Y đẩy tay anh lại: “Không cần, em sẽ tự mua”.
Diệp Thính Phong cười: “Làm gì có chuyện cô dâu tự mua nhẫn cưới cho mình, lẽ nào em muốn hai chúng ta mỗi người tự mua một cái hay sao?”.
Liễu Nhược Y lắc đầu, nụ cười như có chút gì đắng chát: “Từ trước tới giờ em vẫn luôn cho rằng nhẫn cưới phải là do một người yêu thương mình mua cho. Thính Phong, em có thật là người mà anh thực sự muốn đeo nhẫn cưới cho không?”.
Thính Phong sững người, phải mất mấy giây sau mới lặng lẽ thu tay cầm chiếc thẻ về.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, không khí bên ngoài đẹp hiếm thấy, ánh mặt trời rực rỡ.
Thính Phong nhìn dòng người ngược xuôi trên phố, bước chân đột nhiên sững lại.
Nhớ ngày hôm đó, anh cũng đứng ở đây nhìn sang bên đường đối diện, khi đó Lãnh Hoan đứng dưới biển hiệu của cửa hàng Tiffany, một mình cô đơn với nỗi buồn mê mải.
Chính biểu hiện đó của cô đã khiến anh không thể không gọi điện hỏi mấy câu.
Sau đó, cô đã cười hỏi anh, “Giám đốc Diệp có muốn mua nhẫn cưới không? Tự thấy khiếu thẩm mỹ của mình cũng không tồi lắm, nếu muốn thì em có thể quay lại cửa hàng chọn cho anh một đôi vừa ý đấy”.
Lúc sau, cô còn tức giận nói, “Tâm trạng của em như thế nào không thuộc phạm vi những điều anh nên quan tâm”.
Lãnh Hoan khi đó vẫn còn cứng cỏi, vẫn còn kiêu ngạo biết bao nhiêu. Là chính anh đã dần dần làm cô thay đổi, khiến cô ngày càng trở nên yếu đuối và bất lực.
“Thính Phong?”, Liễu Nhược Y nhìn anh với vẻ dò hỏi: “Hôm nay anh cứ là lạ thế nào ấy”.
Cơ thể anh hơi cứng lại, biểu cảm có vẻ mất tự nhiên: “Lạ ở chỗ nào?”.
“Đang nghĩ gì mà hồn vía bay đâu hết thế?”, Nhược Y mỉm cười, ánh mắt càng xét nét: “Anh không phải là một người dễ dàng mất tập trung như vậy”.
“Không có đâu”, Thính Phong cau mày rồi mở cánh cửa xe, “Chỉ là hơi mệt chút thôi”.
---³---
Nhấp một ngụm cà phê đen, Lãnh Hoan nhìn không rời mắt khỏi những cảnh quay trên màn hình. Ti vi đang phát một bộ phim của Vương Gia Vệ(1). Không nhớ đã có lần nghe ai đó nói, phim của Vương Gia Vệ giống như một bản nhạc Jazz chơi giữa trời đêm, nhịp điệu và tiết tấu hòa cũng với nhịp tim, khiến con người nghĩ đến những sự cô đơn và nỗi buồn từ kiếp trước. Trong các cảnh quay của ông luôn là một vòng luân hồi sinh tử, gặp gỡ rồi chia xa, trôi dạt nơi chân trời góc bể, tương lai thì mù mịt, bao nhiêu ước mơ khao khát cũng thành không, nỗi giày vò của sự thất bại luôn làm bạn... Nói tóm lại là toàn những người đau khổ muốn tìm trăm phương ngàn kế để quên đi dĩ vãng và quên vết thương lòng.
(1). Vương Gia Vệ: Một đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông.
Thử uống cà phê đen không cho đường, Lãnh Hoan bỗng nhiên thấy trong lòng mình đắng ngắt. Mấy bộ phim kiểu này chắc chỉ có những người đang trong cảnh chán chường như cô mới thấy hay. Nghĩ đến trong Thiên thần sa ngã(2) có một câu thế này: “Khi bạn còn đang ở tuổi thanh xuân, bạn luôn cho rằng mọi câu hỏi đều có thể tìm ra lời đáp, nhưng khi đã già, biết đâu bạn lại cảm thấy, trong đời người thực ra không có cái gì gọi là lời đáp cả”.
(2). Thiên thần sa ngã: Một bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ được sản xuất năm 1995, giới thiệu về cuộc sống của những tay sát thủ trong thế giới ngầm của Hồng Kông.
Có phải thế không?
Vì sao đến giờ mà cô vẫn chưa tìm được ra lời đáp cho mình?
Cuộn chặt thêm chiếc chăn mỏng quanh người, Lãnh Hoan nằm co tròn lại để chống chọi với căn phòng hoang lạnh.
“Nếu như anh còn dư một tấm vé tàu, em có đi cùng với anh không?”.
“Lạnh thế này sao không bật máy sưởi lên?”
Hai giọng nói thấp trầm hợp với nhau đến mức lạ kỳ, cô ngẩn người, đến tận khi anh đèn bật sáng vẫn còn chưa định thần lại được. Cô chỉ ngồi ngây ra nhìn Thính Phong không biết đã xuất hiện từ khi nào, đang bước lại gần cô.
“Anh về rồi à?”, Lãnh Hoan cười, đứng dậy, bàn chân trần bước trên tấm trải sàn màu trắng trông thật đáng thương.
“Không bật đèn, lại yên lặng như vậy”, Thính Phong cau mày khẽ trách, “Anh tưởng là em không đến”.
“Đang xem tập trung quá nên không để ý...”, cô cười ngượng nghịu, đón lấy chiếc áo khoác trong tay anh.
“Phim giải trí à”, anh liếc nhìn màn hình ti vi, tỏ thái độ khinh thường.
“Thính Phong”, cô không kìm được, lên tiếng, khóe miệng hơi cong lên: “Em đói rồi”.
“Chưa ăn tối à”, anh hỏi.
“Uhm”, cô cười tỏ vẻ biết lỗi, “Khách không mời lén lút đến đây, hóa ra nhà anh lại không có bếp”.
Cô cúi đầu, ngón tay đùa nghịch ống tay áo sơ mi của anh, khiến anh không thể không mềm lòng: “Nhà hàng dưới sòng bạc mở cửa suốt cả ngày, đầu bếp cũng toàn đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao còn gì”.
“Em biết rồi”, cô lúng búng, “Nhưng em làm sao dám nói với họ chứ, không khéo lại thành cái đích cho mọi người bắn tên vào mất”.
Anh trừng mắt nhìn cô, hơi cáu, chuyện này ngay cả anh còn không để ý, thì sao cô phải giấu mình trong bóng tối kỹ như vậy? Chả lẽ cô sợ những người khác biết quan hệ của họ đến thế?
Túm chặt lấy tay cô, anh kéo thẳng cô đi ra ngoài.
Nhìn thấy con số anh bấm trong thang máy, cô đang định cất lời thì anh đã bật cười chế giễu, sau đó chặn ngang một cách không thương tiếc: “Em tưởng rằng việc đi London với anh vẫn còn có người chưa biết hay sao?”
Cô bặm môi, đành ấm ức chọn cách im lặng, đi theo anh xuống nhà hàng.
Ngồi xuống ghế lật giở cuốn thực đơn, Lãnh Hoan cảm nhận rõ có vô số ánh mắt đang ngấm ngầm hướng về phía mình, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, tất cả đều lập tức quay đi chỗ khác.
Chơi cũng vui đấy nhỉ. Cô mím môi, một nụ cười tệ hại nở trên khuôn mặt.
“Thế nào rồi?”, Thính Phong nhìn cô đóng quyển thực đơn lại, hơi nghi hoặc.
“Anh biết làm món gì?”, Lãnh Hoan nhìn anh, mặt lộ rõ vẻ đợi mong.
Anh hơi ngẩn người, sau đó trả lời thành thật: “Sandwich”.
Quả nhiên là vậy, cô thở dài một cái trong lòng.
“Được rồi, vậy chúng ta ăn sandwich”, cô nhìn anh, “Sandwich do anh tự làm”.
“Em đang pha trò gì thế”, anh cau mày, nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, “Em chắc chứ?”.
Cô gật đầu một cách cực kỳ trịnh trọng.
“Em lấy gì ra để đổi chác đây?”, anh hỏi, miệng hơi hé cười.
“Thân mình”, cô trả lời ngắn gọn và rành mạch, nhìn thẳng vào anh.
“Hiếm thấy em rộng rãi như vậy”, ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, “Làm sao anh có thể không chấp nhận cơ chứ”.
Ngay sau đó, thực khách trong nhà hàng tò mò nhìn hai người bọn họ đi vào bếp, đồng thời một đám đầu bếp mặc áo trắng bị đuổi ra ngoài.
“Anh có chắc là sau năm phút sẽ xong không?”, sự nghi ngờ của cô lập tức bị anh nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường.
Lãnh Hoan tỏ ra biết điều, im bặt, sau đó đứng nhìn anh hoa chân múa tay, thấy hơi tức cười nhưng có bị đánh chết cũng không dám cười.
Năm phút sau, cô nhận chiếc bánh sandwich do anh đưa lại, cắn một miếng rồi từ từ nhai.
Anh theo dõi sát sao phản ứng của cô, có vẻ hơi căng thẳng.
“Cũng tạm được”, Lãnh Hoan nhận xét, sau đó nhìn anh với vẻ nghi ngờ, “Anh không cho pho mát à?”.
Anh sững người lại, song vẫn nói cứng: “Ai quy định làm bánh sandwich thì nhất định phải cho pho mát chứ?”.
Cô cứng đầu cứng cổ chỉ vào gói giấy nhỏ đã mở sẵn trên bàn nguyên liệu: “Pho mát anh cũng đã lấy ra cắt lát rồi, lẽ nào chỉ để nhìn không thôi?”.
Lời vừa nói xong đã thấy mặt anh xám lại, cô vội vàng xua tay lấp liếm: “Là em chỉ nói thế thôi, không có pho mát mùi vị vẫn thơm ngon mà...”.
Vừa nói, Lãnh Hoan vừa cắn thêm một miếng, sau đó làm điệu bộ ra vẻ ngây ngất như trong quảng cáo gà rán Kentucky.
Thính Phong tức điên lên, anh đúng là điên thật rồi mới dính dáng đến người con gái này. Khuôn mặt lạnh như băng, anh quay người đi ra khỏi bếp.
Chỉ còn mình Lãnh Hoan đứng nguyên tại chỗ, cười tới mức ho sù sụ.
Thật là hiếm khi được anh tự tay làm đồ ăn cho.
Miếng sandwich đơn giản trong tay cô khi đó thậm chí đối với cô còn quý giá, còn ngon hơn cả sanwich của Von Essen Platinum Club.
Bởi vì nó nói với cô rằng, anh cũng đã quan tâm đến cô.
Diệp Thính Phong đánh quặt vô lăng, từ từ dừng xe ngay bên cạnh cô.
Nhược Y ngồi vào trong xe, một mùi nước hoa thanh tao nhè nhẹ tỏa lan khắp xung quanh.
“Nước hoa nhãn hiệu gì thế?”, Thính Phong nhìn một lượt cách trang điểm vĩnh viễn không có đối thủ của Nhược Y, mỉm cười hỏi khẽ.
“Bijan”.
Thính Phong hơi chau mày nhìn cô, ánh mắt có phần tinh quái: “Anh vẫn thắc mắc sao mùi hương này lại giống đến thế, hóa ra đã bắt chước ai đó rồi”.
“Cũng không hẳn là như vậy”, Nhược Y có vẻ giận dỗi: “Em còn pha trộn thêm với các hương liệu khác nữa, cái kia chỉ là mùi hương cơ bản thôi”.
“Uhm”, nụ cười trên khóe môi Thính Phong càng rõ nét, “Cách làm đó của em, theo thành ngữ tiếng Trung thì gọi là gì nhỉ, ‘giấu đầu hở đuôi’, hay là ‘lạy ông tôi ở bụi này’?”.
“Bớt miệng đi!”, bộ dạng thục nữ ngay lập tức biến đâu mất tiêu, Liễu Nhược Y giận dữ trừng mắt với Thính Phong: “Có thực là anh đã nghĩ kỹ rồi không?”.
“Câu đó anh phải hỏi em mới đúng”. Thính Phong bình thản trả lời.
Liễu Nhược Y cứng họng, lập tức quay sang nhìn Thính Phong, thở dài một tiếng: “Đi mua nhẫn thôi”.
---³---
“Hai chiếc có gắn kim cương màu hồng này em đều thích, chỉ tiếc là hơi nhỏ”, Nhược Y nhìn hai chiếc nhẫn trong tay mình, có vẻ lưu luyến không muốn bỏ ra.
Người quản lý quầy hàng mỉm cười, sau đó giới thiệu với Thính Phong và Nhược Y: “Cả hai chiếc nhẫn này đều là sản phẩm mới được trưng bày chuyên biệt tại cửa hàng chúng tôi, xét cả về chất lượng lẫn mẫu mã đều cực kỳ hiếm thấy. Nếu như không được mức giá hợp lý, chúng tôi tuyệt đối không muốn bán đi, hoặc giả có người khách nào không phù hợp, chúng tôi cũng không thể bán được”.
Thính Phong đưa tay ra cầm chiếc nhẫn lên xem, những hạt kim cương màu hồng phấn bao xung quanh một viên kim cương cũng màu hồng trong suốt tạo thành một vòng hình trái tim. Phía bên ngoài và cả trên thân nhẫn đều được gắn dày đặc những hạt kim cương màu bạc nhỏ li ti, quả là một món đồ trang sức làm động lòng bất cứ ai.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, Thính Phong bất chợt nhớ đến một ngón tay thon gầy trắng muốt và mềm mại của Lãnh Hoan, chiếc nhẫn này đeo lên ngón tay cô ấy chắc là vừa vặn.
“Được rồi, để tôi lấy chiếc này. Gói lại cho tôi đi”, Liễu Nhược Y vẫn hơi tiếc nuối, chọn một chiếc nhẫn khác rồi đưa cho nhân viên quản lý, sau đó nhìn sang Thính Phong khi đó vẫn đang trầm tư không nói: “Làm sao thế?”.
Anh dường như hơi giật mình, sau đó liền trở lại bình thường, lập tức rút ví trong người ra, cầm một tấm thẻ đưa cho người quản lý.
Liễu Nhược Y đẩy tay anh lại: “Không cần, em sẽ tự mua”.
Diệp Thính Phong cười: “Làm gì có chuyện cô dâu tự mua nhẫn cưới cho mình, lẽ nào em muốn hai chúng ta mỗi người tự mua một cái hay sao?”.
Liễu Nhược Y lắc đầu, nụ cười như có chút gì đắng chát: “Từ trước tới giờ em vẫn luôn cho rằng nhẫn cưới phải là do một người yêu thương mình mua cho. Thính Phong, em có thật là người mà anh thực sự muốn đeo nhẫn cưới cho không?”.
Thính Phong sững người, phải mất mấy giây sau mới lặng lẽ thu tay cầm chiếc thẻ về.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, không khí bên ngoài đẹp hiếm thấy, ánh mặt trời rực rỡ.
Thính Phong nhìn dòng người ngược xuôi trên phố, bước chân đột nhiên sững lại.
Nhớ ngày hôm đó, anh cũng đứng ở đây nhìn sang bên đường đối diện, khi đó Lãnh Hoan đứng dưới biển hiệu của cửa hàng Tiffany, một mình cô đơn với nỗi buồn mê mải.
Chính biểu hiện đó của cô đã khiến anh không thể không gọi điện hỏi mấy câu.
Sau đó, cô đã cười hỏi anh, “Giám đốc Diệp có muốn mua nhẫn cưới không? Tự thấy khiếu thẩm mỹ của mình cũng không tồi lắm, nếu muốn thì em có thể quay lại cửa hàng chọn cho anh một đôi vừa ý đấy”.
Lúc sau, cô còn tức giận nói, “Tâm trạng của em như thế nào không thuộc phạm vi những điều anh nên quan tâm”.
Lãnh Hoan khi đó vẫn còn cứng cỏi, vẫn còn kiêu ngạo biết bao nhiêu. Là chính anh đã dần dần làm cô thay đổi, khiến cô ngày càng trở nên yếu đuối và bất lực.
“Thính Phong?”, Liễu Nhược Y nhìn anh với vẻ dò hỏi: “Hôm nay anh cứ là lạ thế nào ấy”.
Cơ thể anh hơi cứng lại, biểu cảm có vẻ mất tự nhiên: “Lạ ở chỗ nào?”.
“Đang nghĩ gì mà hồn vía bay đâu hết thế?”, Nhược Y mỉm cười, ánh mắt càng xét nét: “Anh không phải là một người dễ dàng mất tập trung như vậy”.
“Không có đâu”, Thính Phong cau mày rồi mở cánh cửa xe, “Chỉ là hơi mệt chút thôi”.
---³---
Nhấp một ngụm cà phê đen, Lãnh Hoan nhìn không rời mắt khỏi những cảnh quay trên màn hình. Ti vi đang phát một bộ phim của Vương Gia Vệ(1). Không nhớ đã có lần nghe ai đó nói, phim của Vương Gia Vệ giống như một bản nhạc Jazz chơi giữa trời đêm, nhịp điệu và tiết tấu hòa cũng với nhịp tim, khiến con người nghĩ đến những sự cô đơn và nỗi buồn từ kiếp trước. Trong các cảnh quay của ông luôn là một vòng luân hồi sinh tử, gặp gỡ rồi chia xa, trôi dạt nơi chân trời góc bể, tương lai thì mù mịt, bao nhiêu ước mơ khao khát cũng thành không, nỗi giày vò của sự thất bại luôn làm bạn... Nói tóm lại là toàn những người đau khổ muốn tìm trăm phương ngàn kế để quên đi dĩ vãng và quên vết thương lòng.
(1). Vương Gia Vệ: Một đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông.
Thử uống cà phê đen không cho đường, Lãnh Hoan bỗng nhiên thấy trong lòng mình đắng ngắt. Mấy bộ phim kiểu này chắc chỉ có những người đang trong cảnh chán chường như cô mới thấy hay. Nghĩ đến trong Thiên thần sa ngã(2) có một câu thế này: “Khi bạn còn đang ở tuổi thanh xuân, bạn luôn cho rằng mọi câu hỏi đều có thể tìm ra lời đáp, nhưng khi đã già, biết đâu bạn lại cảm thấy, trong đời người thực ra không có cái gì gọi là lời đáp cả”.
(2). Thiên thần sa ngã: Một bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ được sản xuất năm 1995, giới thiệu về cuộc sống của những tay sát thủ trong thế giới ngầm của Hồng Kông.
Có phải thế không?
Vì sao đến giờ mà cô vẫn chưa tìm được ra lời đáp cho mình?
Cuộn chặt thêm chiếc chăn mỏng quanh người, Lãnh Hoan nằm co tròn lại để chống chọi với căn phòng hoang lạnh.
“Nếu như anh còn dư một tấm vé tàu, em có đi cùng với anh không?”.
“Lạnh thế này sao không bật máy sưởi lên?”
Hai giọng nói thấp trầm hợp với nhau đến mức lạ kỳ, cô ngẩn người, đến tận khi anh đèn bật sáng vẫn còn chưa định thần lại được. Cô chỉ ngồi ngây ra nhìn Thính Phong không biết đã xuất hiện từ khi nào, đang bước lại gần cô.
“Anh về rồi à?”, Lãnh Hoan cười, đứng dậy, bàn chân trần bước trên tấm trải sàn màu trắng trông thật đáng thương.
“Không bật đèn, lại yên lặng như vậy”, Thính Phong cau mày khẽ trách, “Anh tưởng là em không đến”.
“Đang xem tập trung quá nên không để ý...”, cô cười ngượng nghịu, đón lấy chiếc áo khoác trong tay anh.
“Phim giải trí à”, anh liếc nhìn màn hình ti vi, tỏ thái độ khinh thường.
“Thính Phong”, cô không kìm được, lên tiếng, khóe miệng hơi cong lên: “Em đói rồi”.
“Chưa ăn tối à”, anh hỏi.
“Uhm”, cô cười tỏ vẻ biết lỗi, “Khách không mời lén lút đến đây, hóa ra nhà anh lại không có bếp”.
Cô cúi đầu, ngón tay đùa nghịch ống tay áo sơ mi của anh, khiến anh không thể không mềm lòng: “Nhà hàng dưới sòng bạc mở cửa suốt cả ngày, đầu bếp cũng toàn đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao còn gì”.
“Em biết rồi”, cô lúng búng, “Nhưng em làm sao dám nói với họ chứ, không khéo lại thành cái đích cho mọi người bắn tên vào mất”.
Anh trừng mắt nhìn cô, hơi cáu, chuyện này ngay cả anh còn không để ý, thì sao cô phải giấu mình trong bóng tối kỹ như vậy? Chả lẽ cô sợ những người khác biết quan hệ của họ đến thế?
Túm chặt lấy tay cô, anh kéo thẳng cô đi ra ngoài.
Nhìn thấy con số anh bấm trong thang máy, cô đang định cất lời thì anh đã bật cười chế giễu, sau đó chặn ngang một cách không thương tiếc: “Em tưởng rằng việc đi London với anh vẫn còn có người chưa biết hay sao?”
Cô bặm môi, đành ấm ức chọn cách im lặng, đi theo anh xuống nhà hàng.
Ngồi xuống ghế lật giở cuốn thực đơn, Lãnh Hoan cảm nhận rõ có vô số ánh mắt đang ngấm ngầm hướng về phía mình, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, tất cả đều lập tức quay đi chỗ khác.
Chơi cũng vui đấy nhỉ. Cô mím môi, một nụ cười tệ hại nở trên khuôn mặt.
“Thế nào rồi?”, Thính Phong nhìn cô đóng quyển thực đơn lại, hơi nghi hoặc.
“Anh biết làm món gì?”, Lãnh Hoan nhìn anh, mặt lộ rõ vẻ đợi mong.
Anh hơi ngẩn người, sau đó trả lời thành thật: “Sandwich”.
Quả nhiên là vậy, cô thở dài một cái trong lòng.
“Được rồi, vậy chúng ta ăn sandwich”, cô nhìn anh, “Sandwich do anh tự làm”.
“Em đang pha trò gì thế”, anh cau mày, nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, “Em chắc chứ?”.
Cô gật đầu một cách cực kỳ trịnh trọng.
“Em lấy gì ra để đổi chác đây?”, anh hỏi, miệng hơi hé cười.
“Thân mình”, cô trả lời ngắn gọn và rành mạch, nhìn thẳng vào anh.
“Hiếm thấy em rộng rãi như vậy”, ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, “Làm sao anh có thể không chấp nhận cơ chứ”.
Ngay sau đó, thực khách trong nhà hàng tò mò nhìn hai người bọn họ đi vào bếp, đồng thời một đám đầu bếp mặc áo trắng bị đuổi ra ngoài.
“Anh có chắc là sau năm phút sẽ xong không?”, sự nghi ngờ của cô lập tức bị anh nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường.
Lãnh Hoan tỏ ra biết điều, im bặt, sau đó đứng nhìn anh hoa chân múa tay, thấy hơi tức cười nhưng có bị đánh chết cũng không dám cười.
Năm phút sau, cô nhận chiếc bánh sandwich do anh đưa lại, cắn một miếng rồi từ từ nhai.
Anh theo dõi sát sao phản ứng của cô, có vẻ hơi căng thẳng.
“Cũng tạm được”, Lãnh Hoan nhận xét, sau đó nhìn anh với vẻ nghi ngờ, “Anh không cho pho mát à?”.
Anh sững người lại, song vẫn nói cứng: “Ai quy định làm bánh sandwich thì nhất định phải cho pho mát chứ?”.
Cô cứng đầu cứng cổ chỉ vào gói giấy nhỏ đã mở sẵn trên bàn nguyên liệu: “Pho mát anh cũng đã lấy ra cắt lát rồi, lẽ nào chỉ để nhìn không thôi?”.
Lời vừa nói xong đã thấy mặt anh xám lại, cô vội vàng xua tay lấp liếm: “Là em chỉ nói thế thôi, không có pho mát mùi vị vẫn thơm ngon mà...”.
Vừa nói, Lãnh Hoan vừa cắn thêm một miếng, sau đó làm điệu bộ ra vẻ ngây ngất như trong quảng cáo gà rán Kentucky.
Thính Phong tức điên lên, anh đúng là điên thật rồi mới dính dáng đến người con gái này. Khuôn mặt lạnh như băng, anh quay người đi ra khỏi bếp.
Chỉ còn mình Lãnh Hoan đứng nguyên tại chỗ, cười tới mức ho sù sụ.
Thật là hiếm khi được anh tự tay làm đồ ăn cho.
Miếng sandwich đơn giản trong tay cô khi đó thậm chí đối với cô còn quý giá, còn ngon hơn cả sanwich của Von Essen Platinum Club.
Bởi vì nó nói với cô rằng, anh cũng đã quan tâm đến cô.
/51
|