Vạn Lôi nói:
- Ta nghe nói sau khi người Tân La công hãm Du Quan, lập tức vây Dịch Châu. Bởi vì đó là quân trấn gần U Châu nhất. Bọn họ muốn vây thành đánh viện binh, hấp dẫn đại quân U Châu tới. Nghe nói mặc dù người Tân La không công Dịch Châu, nhưng cũng có vài cuộc chiến công kích... Về sau khi Thạch Thu Giản đánh tới, hai phe nhân mã đại chiến một trận. Bởi vì nhân mã của Thạch Thu Giản quá ít nên đánh rất thảm. Nhân mã trong Dịch Châu tuy ít nhưng cũng dốc toàn bộ lực lượng giằng co cùng người Tân La...
Tần Tiêu nhảy dựng:
- Rồi thế nào?
Vạn Lôi xoay chuyển ánh mắt, nói:
- Rồi...mở ra cuộc đại quyết chiến sống còn!
Tần Tiêu hít sâu một hơi:
- Kết quả đây?
- Kết quả...
Vạn Lôi nói:
- Nghe nói Đường quân hi sinh hơn nửa, đánh tan đại quân hơn vạn của Tân La. Thạch Thu Giản...trọng thương!
Tần Tiêu bật dậy, lớn tiếng nói:
- Vạn Lôi, ngươi khẳng định biết rõ Tử Địch cùng Ngọc Hoàn đang ở Dịch Châu! Có tin tức gì ngươi nói thẳng cho ta biết đi!
- Đại soái đừng kích động!
Vạn Lôi cũng đứng dậy không ngừng nói:
- Không dối gạt đại soái, mạt tướng chỉ khuyên đại soái yên tâm, Tử Địch phu nhân...không ngại tính mạng!
- Không ngại tính mạng? Chỉ giáo cho! Chẳng lẽ là bị trọng thương?
Tần Tiêu trợn tròn mắt quát:
- Ngươi nói mau!
Lý Tự Nghiệp cũng gấp:
- Phải! Lão tiểu tử, vì sao lại ngập ngừng ấp úng như phụ nhân đây?
- Là thế này.
Vạn Lôi nói:
- Lúc đó Dịch Châu không có đại tướng lĩnh binh, Tử Địch phu nhân đi lên đầu thành giả mạo Anh Dực tướng quân chỉ huy đại chiến thủ thành. Vốn vẫn là như thế xem như Dịch Châu cũng bình yên vô sự. Người Tân La hình như cũng không biết nàng chính là đại soái phu nhân nên không dùng toàn lực công thành bắt giữ nàng, về sau khi Thạch Thu Giản đánh tới, nàng...nàng tự mình mang theo binh mã cùng dân chúng trong thành giết đi ra, cùng đại quân Tân La chiến đấu ước chừng năm canh giờ! Sau đó phu nhân dù sao cũng thân nữ lưu, sức lực cạn kiệt nên bị người đánh rơi xuống ngựa!
- A?
Tần Tiêu cả kinh kêu lên:
- Bị đánh rơi xuống ngựa còn nói là không việc gì?
- Đại soái đừng kích động!
Vạn Lôi kinh hoảng nói nhanh:
- Lúc ấy nàng đang cùng Thạch Thu Giản kề vai chiến đấu. Thạch Thu Giản cùng mấy thiên tướng liều mạng đem nàng cứu về trong thành, may mắn nhặt được tính mạng! Hơn nữa đúng lúc đó lại có một cỗ Đường quân đến trợ chiến, đánh lui người Tân La. Nghe nói cỗ đội ngũ kia tuy không nhiều, nhưng cực kỳ dũng mãnh, đánh người Tân La tơi bời!
- Cực kỳ dũng mãnh?
Tần Tiêu thoáng nhíu mày:
- Bộ đội thủ hạ của ai?
- Ta cũng không nghe được rõ ràng, lúc ấy phải vội vã xuất binh đi đánh Tân La.
Vạn Lôi nói:
- Đại soái yên tâm đi. Ta cẩn thận nghe ngóng tính mạng của Tử Địch phu nhân không đáng ngại. Bằng không đại sự như vậy, khẳng định đã truyền khắp cả Hà Bắc, vì sao ta lại không nghe được tin tức gì?
Lý Tự Nghiệp nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tần Tiêu, có chút khó chịu, cùng theo khuyên nhủ:
- Phải đó đại soái. Nha đầu kia chính là chúc miêu, miêu có chín mạng thôi! Đã đánh mất một vẫn còn tám mạng!
Vạn Lôi cả kinh, tức giận mắng:
- Hắc đản ngươi đây, thật sự là miệng xui xẻo! Ngu xuẩn không chịu nổi!
- A?
Lý Tự Nghiệp sửng sốt, lập tức sửa miệng:
- Nga, nga! Ta không phải ý tứ đó! Ý tứ của ta là...nha đầu kia...khẳng định cát nhân thiên tướng!
Tần Tiêu hít sâu một hơi, khoát tay nói:
- Sinh tử có mạng, phú quý do trời, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Vạn Lôi, ngươi nói nghe một chút triều đình có lệnh thế nào.
Vạn Lôi thấy Tần Tiêu chủ động đổi đề tài, trong lòng không khỏi thở ra một hơi nói:
- Triều đình hạ lệnh rất đơn giản. Chính là cho ta quét sạch hải vực Thanh Hải cùng Hoàng Hải, sau đó quay về công kích Đô Lý trấn cùng Kiến An thành của Tân La. Ngoài ra không còn gì khác. Nói là sau đó sẽ tiếp tục có mệnh lệnh truyền tới.
Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhíu mày:
- Mệnh lệnh kế tiếp? Binh bộ tại Trường An, cách nhau tới mấy ngàn dặm xa xôi, mệnh lệnh làm sao dễ dàng nhắn tới đây? Hơn nữa ngươi thu được hai mệnh lệnh trong thời gian ngắn như thế, thật sự là quái dị!
- Phải đó, ta cũng có chút kỳ quái.
Vạn Lôi nói:
- Lúc ấy ta vừa nhận được lệnh của Binh bộ còn chưa đầy nửa ngày, lập tức lại nhận được thánh chỉ, hạ lệnh ta phản công Tân La.
- Ân?
Tần Tiêu cả kinh:
- Ý của ngươi là, một là quân lệnh Binh bộ, một là thánh chỉ?
- Đúng rồi...
Vạn Lôi nghi hoặc hỏi:
- Có gì không đúng sao?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
- Không có gì không đúng. Ngược lại như vậy thì đúng rồi.
Lý Tự Nghiệp buồn bực gãi đầu:
- “Cái gì không đúng”, “đúng rồi”, ta nghe được nhiễu tới hôn mê!
Tần Tiêu thở ra một hơi, ánh mắt thản nhiên nói:
- Có thể suy đoán...hoàng thượng, hẳn đang ở tại Hà Bắc!
- A! Không thể nào!
Đêm đó Tần Tiêu quay về Bạc Chước thành kiểm tra tình huống, để Lý Thiệu Cố cùng Hoàn Tử Đan lưu ngoài thành chỉnh đốn binh mã.
Vào nửa đêm, trong thành im ắng vì giới nghiêm, chỉ nghe thanh âm nước sông Áp Lục không ngừng chảy xiết.
Tần Tiêu hành quân gấp vài ngày, có chút mệt mỏi, tắm nước nóng xong liền lên giường. Vốn nghĩ sẽ lập tức đi vào giấc ngủ, nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được.
Trong đầu của hắn vẫn luôn bồi hồi một vấn đề: Vì sao hoàng thượng lại tới Hà Bắc?
Cửu ngũ chí tôn một quốc gia lại rời khỏi kinh thành đi tới địa phương thế cục không rõ như Hà Bắc hiện tại, động cơ đích thật làm người hoài nghi.
Hay là hắn có kiêng kỵ gì đối với ta?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu run lên, tinh thần càng tỉnh táo, càng thêm khó ngủ. Vì thế dứt khoát ngồi dậy, khoát y phục đi sang phòng bên, gõ cửa phòng ngủ của Lý Tự Nghiệp.
Lý Tự Nghiệp đang ngáy vang, thình lình bị Tần Tiêu đánh thức đành dụi mắt nhập nhèm đi ra mở cửa, đón hắn vào phòng.
Tần Tiêu nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ mông lung của hắn, vỗ vài bàn tay lên mặt hắn, cuối cùng làm cho hắn thanh tỉnh. Lý Tự Nghiệp ngáp dài mấy cái, ồn ào nói:
- Chuyện gì chứ, đại nguyên soái?
- Nói chuyện với ta một chút.
Tần Tiêu đóng cửa lại, kéo hắn ngồi xuống cạnh bàn, rót chén trà cho hai người, nói:
- Hắc đản, nghĩ đến chúng ta lăn lộn cùng nhau đã sắp mười năm rồi đi?
- Phải đó, thời gian thật vui vẻ. Đảo mắt đã sắp mười năm.
Lý Tự Nghiệp nói:
- Huynh đệ, hôm nay nhìn ngươi có chút kỳ quái nha. Người thông minh như ngươi vì sao không có việc gì lại lôi kéo người có đầu óc mù mờ như ta nói chuyện phiếm đây?
- Cũng bởi vì đầu óc ngươi đơn giản nên có chút vấn đề ta muốn thỉnh giáo ngươi.
Tần Tiêu cười cười nói:
- Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi không cần suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất trả lời.
- Được!
Lý Tự Nghiệp cũng bị khơi gợi lên hứng thú, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Tần Tiêu.
Tần Tiêu nói:
- Ta hỏi ngươi, trước mắt từ Hà Bắc đến vùng Liêu Đông ai lớn nhất?
Lý Tự Nghiệp liền cao giọng hô:
- Đương nhiên là ngươi lớn nhất thôi! Loại vấn đề này còn cần hỏi?
Tần Tiêu nghe được sửng sốt, cũng nhíu mày, sắc mặt biến thành có chút khó xem, liên tục lắc đầu.
- Ta nghe nói sau khi người Tân La công hãm Du Quan, lập tức vây Dịch Châu. Bởi vì đó là quân trấn gần U Châu nhất. Bọn họ muốn vây thành đánh viện binh, hấp dẫn đại quân U Châu tới. Nghe nói mặc dù người Tân La không công Dịch Châu, nhưng cũng có vài cuộc chiến công kích... Về sau khi Thạch Thu Giản đánh tới, hai phe nhân mã đại chiến một trận. Bởi vì nhân mã của Thạch Thu Giản quá ít nên đánh rất thảm. Nhân mã trong Dịch Châu tuy ít nhưng cũng dốc toàn bộ lực lượng giằng co cùng người Tân La...
Tần Tiêu nhảy dựng:
- Rồi thế nào?
Vạn Lôi xoay chuyển ánh mắt, nói:
- Rồi...mở ra cuộc đại quyết chiến sống còn!
Tần Tiêu hít sâu một hơi:
- Kết quả đây?
- Kết quả...
Vạn Lôi nói:
- Nghe nói Đường quân hi sinh hơn nửa, đánh tan đại quân hơn vạn của Tân La. Thạch Thu Giản...trọng thương!
Tần Tiêu bật dậy, lớn tiếng nói:
- Vạn Lôi, ngươi khẳng định biết rõ Tử Địch cùng Ngọc Hoàn đang ở Dịch Châu! Có tin tức gì ngươi nói thẳng cho ta biết đi!
- Đại soái đừng kích động!
Vạn Lôi cũng đứng dậy không ngừng nói:
- Không dối gạt đại soái, mạt tướng chỉ khuyên đại soái yên tâm, Tử Địch phu nhân...không ngại tính mạng!
- Không ngại tính mạng? Chỉ giáo cho! Chẳng lẽ là bị trọng thương?
Tần Tiêu trợn tròn mắt quát:
- Ngươi nói mau!
Lý Tự Nghiệp cũng gấp:
- Phải! Lão tiểu tử, vì sao lại ngập ngừng ấp úng như phụ nhân đây?
- Là thế này.
Vạn Lôi nói:
- Lúc đó Dịch Châu không có đại tướng lĩnh binh, Tử Địch phu nhân đi lên đầu thành giả mạo Anh Dực tướng quân chỉ huy đại chiến thủ thành. Vốn vẫn là như thế xem như Dịch Châu cũng bình yên vô sự. Người Tân La hình như cũng không biết nàng chính là đại soái phu nhân nên không dùng toàn lực công thành bắt giữ nàng, về sau khi Thạch Thu Giản đánh tới, nàng...nàng tự mình mang theo binh mã cùng dân chúng trong thành giết đi ra, cùng đại quân Tân La chiến đấu ước chừng năm canh giờ! Sau đó phu nhân dù sao cũng thân nữ lưu, sức lực cạn kiệt nên bị người đánh rơi xuống ngựa!
- A?
Tần Tiêu cả kinh kêu lên:
- Bị đánh rơi xuống ngựa còn nói là không việc gì?
- Đại soái đừng kích động!
Vạn Lôi kinh hoảng nói nhanh:
- Lúc ấy nàng đang cùng Thạch Thu Giản kề vai chiến đấu. Thạch Thu Giản cùng mấy thiên tướng liều mạng đem nàng cứu về trong thành, may mắn nhặt được tính mạng! Hơn nữa đúng lúc đó lại có một cỗ Đường quân đến trợ chiến, đánh lui người Tân La. Nghe nói cỗ đội ngũ kia tuy không nhiều, nhưng cực kỳ dũng mãnh, đánh người Tân La tơi bời!
- Cực kỳ dũng mãnh?
Tần Tiêu thoáng nhíu mày:
- Bộ đội thủ hạ của ai?
- Ta cũng không nghe được rõ ràng, lúc ấy phải vội vã xuất binh đi đánh Tân La.
Vạn Lôi nói:
- Đại soái yên tâm đi. Ta cẩn thận nghe ngóng tính mạng của Tử Địch phu nhân không đáng ngại. Bằng không đại sự như vậy, khẳng định đã truyền khắp cả Hà Bắc, vì sao ta lại không nghe được tin tức gì?
Lý Tự Nghiệp nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tần Tiêu, có chút khó chịu, cùng theo khuyên nhủ:
- Phải đó đại soái. Nha đầu kia chính là chúc miêu, miêu có chín mạng thôi! Đã đánh mất một vẫn còn tám mạng!
Vạn Lôi cả kinh, tức giận mắng:
- Hắc đản ngươi đây, thật sự là miệng xui xẻo! Ngu xuẩn không chịu nổi!
- A?
Lý Tự Nghiệp sửng sốt, lập tức sửa miệng:
- Nga, nga! Ta không phải ý tứ đó! Ý tứ của ta là...nha đầu kia...khẳng định cát nhân thiên tướng!
Tần Tiêu hít sâu một hơi, khoát tay nói:
- Sinh tử có mạng, phú quý do trời, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Vạn Lôi, ngươi nói nghe một chút triều đình có lệnh thế nào.
Vạn Lôi thấy Tần Tiêu chủ động đổi đề tài, trong lòng không khỏi thở ra một hơi nói:
- Triều đình hạ lệnh rất đơn giản. Chính là cho ta quét sạch hải vực Thanh Hải cùng Hoàng Hải, sau đó quay về công kích Đô Lý trấn cùng Kiến An thành của Tân La. Ngoài ra không còn gì khác. Nói là sau đó sẽ tiếp tục có mệnh lệnh truyền tới.
Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhíu mày:
- Mệnh lệnh kế tiếp? Binh bộ tại Trường An, cách nhau tới mấy ngàn dặm xa xôi, mệnh lệnh làm sao dễ dàng nhắn tới đây? Hơn nữa ngươi thu được hai mệnh lệnh trong thời gian ngắn như thế, thật sự là quái dị!
- Phải đó, ta cũng có chút kỳ quái.
Vạn Lôi nói:
- Lúc ấy ta vừa nhận được lệnh của Binh bộ còn chưa đầy nửa ngày, lập tức lại nhận được thánh chỉ, hạ lệnh ta phản công Tân La.
- Ân?
Tần Tiêu cả kinh:
- Ý của ngươi là, một là quân lệnh Binh bộ, một là thánh chỉ?
- Đúng rồi...
Vạn Lôi nghi hoặc hỏi:
- Có gì không đúng sao?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
- Không có gì không đúng. Ngược lại như vậy thì đúng rồi.
Lý Tự Nghiệp buồn bực gãi đầu:
- “Cái gì không đúng”, “đúng rồi”, ta nghe được nhiễu tới hôn mê!
Tần Tiêu thở ra một hơi, ánh mắt thản nhiên nói:
- Có thể suy đoán...hoàng thượng, hẳn đang ở tại Hà Bắc!
- A! Không thể nào!
Đêm đó Tần Tiêu quay về Bạc Chước thành kiểm tra tình huống, để Lý Thiệu Cố cùng Hoàn Tử Đan lưu ngoài thành chỉnh đốn binh mã.
Vào nửa đêm, trong thành im ắng vì giới nghiêm, chỉ nghe thanh âm nước sông Áp Lục không ngừng chảy xiết.
Tần Tiêu hành quân gấp vài ngày, có chút mệt mỏi, tắm nước nóng xong liền lên giường. Vốn nghĩ sẽ lập tức đi vào giấc ngủ, nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được.
Trong đầu của hắn vẫn luôn bồi hồi một vấn đề: Vì sao hoàng thượng lại tới Hà Bắc?
Cửu ngũ chí tôn một quốc gia lại rời khỏi kinh thành đi tới địa phương thế cục không rõ như Hà Bắc hiện tại, động cơ đích thật làm người hoài nghi.
Hay là hắn có kiêng kỵ gì đối với ta?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu run lên, tinh thần càng tỉnh táo, càng thêm khó ngủ. Vì thế dứt khoát ngồi dậy, khoát y phục đi sang phòng bên, gõ cửa phòng ngủ của Lý Tự Nghiệp.
Lý Tự Nghiệp đang ngáy vang, thình lình bị Tần Tiêu đánh thức đành dụi mắt nhập nhèm đi ra mở cửa, đón hắn vào phòng.
Tần Tiêu nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ mông lung của hắn, vỗ vài bàn tay lên mặt hắn, cuối cùng làm cho hắn thanh tỉnh. Lý Tự Nghiệp ngáp dài mấy cái, ồn ào nói:
- Chuyện gì chứ, đại nguyên soái?
- Nói chuyện với ta một chút.
Tần Tiêu đóng cửa lại, kéo hắn ngồi xuống cạnh bàn, rót chén trà cho hai người, nói:
- Hắc đản, nghĩ đến chúng ta lăn lộn cùng nhau đã sắp mười năm rồi đi?
- Phải đó, thời gian thật vui vẻ. Đảo mắt đã sắp mười năm.
Lý Tự Nghiệp nói:
- Huynh đệ, hôm nay nhìn ngươi có chút kỳ quái nha. Người thông minh như ngươi vì sao không có việc gì lại lôi kéo người có đầu óc mù mờ như ta nói chuyện phiếm đây?
- Cũng bởi vì đầu óc ngươi đơn giản nên có chút vấn đề ta muốn thỉnh giáo ngươi.
Tần Tiêu cười cười nói:
- Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi không cần suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất trả lời.
- Được!
Lý Tự Nghiệp cũng bị khơi gợi lên hứng thú, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Tần Tiêu.
Tần Tiêu nói:
- Ta hỏi ngươi, trước mắt từ Hà Bắc đến vùng Liêu Đông ai lớn nhất?
Lý Tự Nghiệp liền cao giọng hô:
- Đương nhiên là ngươi lớn nhất thôi! Loại vấn đề này còn cần hỏi?
Tần Tiêu nghe được sửng sốt, cũng nhíu mày, sắc mặt biến thành có chút khó xem, liên tục lắc đầu.
/868
|