Điều này đối với dân chúng mà nói không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất. Dân chúng lại khiêng cuốc quay về đồng ruộng, bắt đầu cày cấy trên những mảnh đất còn lưu máu cùng vết móng ngựa. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Tần Tiêu hạ lệnh đại quân lưu lại chờ đợi lương thảo của U Châu, đợi khi lương thảo vừa đến sẽ toàn quân xuất phát đến Tân La. Lý Tự Nghiệp chẳng khác gì con kiến bò trên chảo nóng, chỉ sợ Hoàn Tử Đan cướp hết toàn bộ quân công, lúc nào cũng quấn quýt Tần Tiêu xin được xuất chinh.
Tần Tiêu cho hắn kỳ hạn ba ngày, Lý Tự Nghiệp mới xem như an tĩnh một ít.
Tối hôm đó Tần Tiêu ở trong phòng ngủ trằn trọc, nhắm mắt lại liền nghĩ đến Tử Địch cùng Ngọc Hoàn, cuối cùng ngồi dậy xem sách, lúc này chợt nghe được trong phủ đô đốc có người nói chuyện.
- Vương gia đã ngủ, sáng mai tướng quân hãy đến đi.
- Được rồi, ngày mai ta lại đến.
Tần Tiêu rùng mình: Đây không phải là thanh âm của Lý Vi Ấn sao? Hắn không ở Tùng Mạc, vì sao lại về đây?
Tần Tiêu ngồi dậy đẩy cửa ra, nhìn ra ngoài lớn tiếng nói:
- Mời người tiến vào, ta còn chưa ngủ.
Vừa mới thắp đèn, Lý Vi Ấn đã đến cửa, nhẹ nhàng gõ gõ:
- Quấy rầy vương gia nghỉ ngơi!
- Ngô, không có việc gì, ngươi vào đi.
Tần Tiêu gẩy bấc đèn tùy ý đáp một câu, ánh mắt thoáng nhìn, lại ngạc nhiên phát hiện đại thủ lĩnh Khiết Đan Lý Thiệu Cố đi theo phía sau Lý Vi Ấn.
Tần Tiêu đứng thẳng người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người, tiến tới vài bước nói:
- Đại thủ lĩnh cũng đến sao? Mau mời!
Lý Vi Ấn tránh sang bên cạnh:
- Mời tam thúc đi trước.
Diễn cảm Lý Thiệu Cố bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn Tần Tiêu vài lần, cũng không chối từ nhấc chân đi tới. Tần Tiêu gọi binh tốt lấy chút trà rượu cùng thức ăn, sau đó vào phòng mời Lý Thiệu Cố cùng Lý Vi Ấn song song ngồi xuống.
Sắc mặt Lý Thiệu Cố không chút diễn cảm, ánh mắt thật bình tĩnh, chỉ nhìn đăm đăm vào Tần Tiêu.
Tần Tiêu ngồi xuống mời hắn dùng trà, mỉm cười hỏi:
- Từ khi vào phòng đại thủ lĩnh vẫn nhìn ta, sao vậy, bộ dạng của ta rất kỳ quái sao?
Lý Thiệu Cố chậm rãi lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp, thì thào nói:
- Ta chỉ muốn nhìn cho rõ ràng Lang Ma tướng quân trong truyền thuyết rốt cục là người như thế nào. Tuy rằng chúng ta giao thủ hai lần, ta đều bị thảm bại mà chấm dứt. Nhưng nói thật ta cũng không cam lòng. Đến bây giờ ta vẫn không tin Khiết Đan lại liên tục thua trong tay ngươi, thua đến trắng tay.
Tần Tiêu khẽ cười nói:
- Vậy bây giờ ngươi khẳng định thật thất vọng đi? Tần Tiêu này chỉ là một nam nhân thật bình thường. Bình thường tới mức đi ngoài đường sẽ bị bao phủ trong đám người.
Lý Thiệu Cố lặng im thật lâu chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Ngươi thật là một người phức tạp, phức tạp tới mức không ai rõ ràng được gương mặt thật của ngươi. Mấy ngày nay Trương Cửu Linh cùng Lý Vi Ấn liên tục đến khuyên hàng ta, ta từ trong miệng họ biết không ít chuyện của ngươi. Mọi người đều không thể xác định rốt cục ngươi là người thế nào. Ở trên chiến trường ngươi liều mạng quên cả sống chết còn hơn binh tốt, quân đội của ngươi là những kẻ điên không sợ chết. Theo đại cục mà xem cả đông bắc bị ngươi mưu đồ thật cẩn thận, Khiết Đan cũng chỉ là một vai diễn nhỏ thật đáng thương. Trong sinh hoạt bình thường ngươi lại thật tùy ý, thậm chí còn có chút lười nhác, hoang đường. Thậm chí ta còn biết ngươi từng ở trước mặt đối thủ Thái Bình công chúa mà chảy nước mắt, từng vì tướng sĩ hi sinh mà khóc, vì một con chiến mã mà chảy lệ. Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cục ngươi là người thế nào?
Tần Tiêu nghe Lý Thiệu Cố nói những lời này, không khỏi nở nụ cười:
- Ta là hạng người gì, đối với ngươi mà nói thật trọng yếu sao?
Lý Thiệu Cố cau chặt mày, lắc đầu:
- Ngươi đánh bại ta, tiêu diệt Khiết Đan, ta vẫn hoàn toàn không biết gì về ngươi. Điều này chẳng lẽ không buồn cười sao?
Tần Tiêu ha ha cười:
- Kỳ thật ngươi đã biết rất nhiều, chính bản thân ta còn không hiểu rõ mình như ngươi. Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Lý Thiệu Cố mười phần nhận chân nói:
- Đương nhiên không đủ. Bởi vì ta không thể đem những phương diện kia chỉnh hợp thành một người. Ta nghiên cứu Hán học hơn ba mươi năm, chưa từng gặp qua người Hán giống như ngươi. Ngươi làm việc này kỳ thật ta đều từng thấy qua trên thân người khác. Nhưng đem chỉnh hợp lại một người, ta sẽ cảm giác thật quỷ dị, thật không chân thật.
Tần Tiêu cười khổ bất đắc dĩ, gãi gãi đầu, sau đó nghiêng qua nhìn Lý Thiệu Cố:
- Có cần phải hiểu rõ ràng như thế sao? Người sao, vốn là sinh vật phức tạp, không có ai có thể đơn giản hiểu rõ. Mỗi người đều có một mặt phức tạp của chính họ.
- Ngươi nói đúng, người vốn là phức tạp.
Lý Thiệu Cố khẽ thở dài một hơi, nói:
- Chẳng qua ta thật sự cảm thấy hứng thú đối với ngươi. Ngươi là người thần bí nhất, phức tạp nhất mà ta từng tiếp xúc. Không phải ta khoa trương, tuy rằng ta ở trong mắt các ngươi chỉ là một người Hồ thô lỗ, nhưng ta chưa từng chân chính bội phục một người Hán nào. Ngươi, là người đầu tiên.
Tần Tiêu bật cười:
- Thật sự là rất vinh hạnh!
Biểu tình của Lý Thiệu Cố vô cùng nghiêm túc:
- Ta là nói thật, tuy rằng Khiết Đan bị đánh bại nhưng ta cũng không muốn đi nhờ vả Đại Đường, bởi vì ta cho rằng không đáng.
Tần Tiêu thoáng ngẩn ra, híp mắt nhìn Lý Thiệu Cố, trong ánh mắt toát ra tia uy hiếp, thản nhiên nói:
- Ý của ngươi là Đại Đường không xứng đứng đầu Khiết Đan?
Lý Thiệu Cố thản nhiên cười, trong mũi khẽ hừ một tiếng, lắc đầu:
- Ta không phải ý tứ này. Đại Đường đích xác rất cường đại, thật dồi dào, uyên thâm, phồn thịnh. Có thể đứng đầu chư quốc, kể cả Khiết Đan. Ta chỉ là nói chính mình, ta thua không cam lòng. Nếu cho ta thêm một lần cơ hội, ta nhất định đánh bại ngươi trên chiến trường, vượt qua Sĩ Hộ Chân Hà, san bằng Doanh Châu, thống nhất đông bắc.
Tần Tiêu cũng không tức giận, thản nhiên cười:
- Ngô, san bằng Doanh Châu, thống nhất đông bắc...sau đó thì sao?
Lý Thiệu Cố sửng sốt:
- Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Tần Tiêu không khỏi cười ha ha:
- Lý Thiệu Cố, ngươi có biết vì sao ngươi lại bại không?
Thần sắc Lý Thiệu Cố chấn động, nghi hoặc dồn dập hỏi:
- Vì sao?
Tần Tiêu đứng dậy đi qua lại một lúc, thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi còn chưa đứng ở độ cao cần có. Không sai, ta thừa nhận ngươi đánh giặc rất lợi hại, có lẽ càng mạnh hơn so với ta. Nhưng cho dù ngươi đánh bại được Tần mỗ, có thể động tới được Đại Đường sao? Một trận chiến thắng không nói được điều gì. Nếu Tần Tiêu này bại, tự nhiên sẽ có người khác đến thu thập ngươi. Đây mới là đại cục. Mà ngươi sao, vẫn luôn đem ánh mắt dừng ở một khối khu vực, cuối cùng làm cho mình thua trận đó thôi. Ngươi thua, là bởi vì ngươi quá để ý thắng bại, quá để ý vinh dự cùng tồn vong. Có nhiều thứ kỳ quái như vậy, ngươi càng để ý, nó càng không thuộc về ngươi.
Dứt lời trên mặt Tần Tiêu lộ vẻ tự tin, hờ hững mỉm cười, bình tĩnh nhìn Lý Thiệu Cố.
Lý Thiệu Cố không tự chủ được há to miệng, ngây người nhìn Tần Tiêu, lẩm bẩm:
Tần Tiêu hạ lệnh đại quân lưu lại chờ đợi lương thảo của U Châu, đợi khi lương thảo vừa đến sẽ toàn quân xuất phát đến Tân La. Lý Tự Nghiệp chẳng khác gì con kiến bò trên chảo nóng, chỉ sợ Hoàn Tử Đan cướp hết toàn bộ quân công, lúc nào cũng quấn quýt Tần Tiêu xin được xuất chinh.
Tần Tiêu cho hắn kỳ hạn ba ngày, Lý Tự Nghiệp mới xem như an tĩnh một ít.
Tối hôm đó Tần Tiêu ở trong phòng ngủ trằn trọc, nhắm mắt lại liền nghĩ đến Tử Địch cùng Ngọc Hoàn, cuối cùng ngồi dậy xem sách, lúc này chợt nghe được trong phủ đô đốc có người nói chuyện.
- Vương gia đã ngủ, sáng mai tướng quân hãy đến đi.
- Được rồi, ngày mai ta lại đến.
Tần Tiêu rùng mình: Đây không phải là thanh âm của Lý Vi Ấn sao? Hắn không ở Tùng Mạc, vì sao lại về đây?
Tần Tiêu ngồi dậy đẩy cửa ra, nhìn ra ngoài lớn tiếng nói:
- Mời người tiến vào, ta còn chưa ngủ.
Vừa mới thắp đèn, Lý Vi Ấn đã đến cửa, nhẹ nhàng gõ gõ:
- Quấy rầy vương gia nghỉ ngơi!
- Ngô, không có việc gì, ngươi vào đi.
Tần Tiêu gẩy bấc đèn tùy ý đáp một câu, ánh mắt thoáng nhìn, lại ngạc nhiên phát hiện đại thủ lĩnh Khiết Đan Lý Thiệu Cố đi theo phía sau Lý Vi Ấn.
Tần Tiêu đứng thẳng người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người, tiến tới vài bước nói:
- Đại thủ lĩnh cũng đến sao? Mau mời!
Lý Vi Ấn tránh sang bên cạnh:
- Mời tam thúc đi trước.
Diễn cảm Lý Thiệu Cố bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn Tần Tiêu vài lần, cũng không chối từ nhấc chân đi tới. Tần Tiêu gọi binh tốt lấy chút trà rượu cùng thức ăn, sau đó vào phòng mời Lý Thiệu Cố cùng Lý Vi Ấn song song ngồi xuống.
Sắc mặt Lý Thiệu Cố không chút diễn cảm, ánh mắt thật bình tĩnh, chỉ nhìn đăm đăm vào Tần Tiêu.
Tần Tiêu ngồi xuống mời hắn dùng trà, mỉm cười hỏi:
- Từ khi vào phòng đại thủ lĩnh vẫn nhìn ta, sao vậy, bộ dạng của ta rất kỳ quái sao?
Lý Thiệu Cố chậm rãi lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp, thì thào nói:
- Ta chỉ muốn nhìn cho rõ ràng Lang Ma tướng quân trong truyền thuyết rốt cục là người như thế nào. Tuy rằng chúng ta giao thủ hai lần, ta đều bị thảm bại mà chấm dứt. Nhưng nói thật ta cũng không cam lòng. Đến bây giờ ta vẫn không tin Khiết Đan lại liên tục thua trong tay ngươi, thua đến trắng tay.
Tần Tiêu khẽ cười nói:
- Vậy bây giờ ngươi khẳng định thật thất vọng đi? Tần Tiêu này chỉ là một nam nhân thật bình thường. Bình thường tới mức đi ngoài đường sẽ bị bao phủ trong đám người.
Lý Thiệu Cố lặng im thật lâu chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Ngươi thật là một người phức tạp, phức tạp tới mức không ai rõ ràng được gương mặt thật của ngươi. Mấy ngày nay Trương Cửu Linh cùng Lý Vi Ấn liên tục đến khuyên hàng ta, ta từ trong miệng họ biết không ít chuyện của ngươi. Mọi người đều không thể xác định rốt cục ngươi là người thế nào. Ở trên chiến trường ngươi liều mạng quên cả sống chết còn hơn binh tốt, quân đội của ngươi là những kẻ điên không sợ chết. Theo đại cục mà xem cả đông bắc bị ngươi mưu đồ thật cẩn thận, Khiết Đan cũng chỉ là một vai diễn nhỏ thật đáng thương. Trong sinh hoạt bình thường ngươi lại thật tùy ý, thậm chí còn có chút lười nhác, hoang đường. Thậm chí ta còn biết ngươi từng ở trước mặt đối thủ Thái Bình công chúa mà chảy nước mắt, từng vì tướng sĩ hi sinh mà khóc, vì một con chiến mã mà chảy lệ. Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cục ngươi là người thế nào?
Tần Tiêu nghe Lý Thiệu Cố nói những lời này, không khỏi nở nụ cười:
- Ta là hạng người gì, đối với ngươi mà nói thật trọng yếu sao?
Lý Thiệu Cố cau chặt mày, lắc đầu:
- Ngươi đánh bại ta, tiêu diệt Khiết Đan, ta vẫn hoàn toàn không biết gì về ngươi. Điều này chẳng lẽ không buồn cười sao?
Tần Tiêu ha ha cười:
- Kỳ thật ngươi đã biết rất nhiều, chính bản thân ta còn không hiểu rõ mình như ngươi. Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Lý Thiệu Cố mười phần nhận chân nói:
- Đương nhiên không đủ. Bởi vì ta không thể đem những phương diện kia chỉnh hợp thành một người. Ta nghiên cứu Hán học hơn ba mươi năm, chưa từng gặp qua người Hán giống như ngươi. Ngươi làm việc này kỳ thật ta đều từng thấy qua trên thân người khác. Nhưng đem chỉnh hợp lại một người, ta sẽ cảm giác thật quỷ dị, thật không chân thật.
Tần Tiêu cười khổ bất đắc dĩ, gãi gãi đầu, sau đó nghiêng qua nhìn Lý Thiệu Cố:
- Có cần phải hiểu rõ ràng như thế sao? Người sao, vốn là sinh vật phức tạp, không có ai có thể đơn giản hiểu rõ. Mỗi người đều có một mặt phức tạp của chính họ.
- Ngươi nói đúng, người vốn là phức tạp.
Lý Thiệu Cố khẽ thở dài một hơi, nói:
- Chẳng qua ta thật sự cảm thấy hứng thú đối với ngươi. Ngươi là người thần bí nhất, phức tạp nhất mà ta từng tiếp xúc. Không phải ta khoa trương, tuy rằng ta ở trong mắt các ngươi chỉ là một người Hồ thô lỗ, nhưng ta chưa từng chân chính bội phục một người Hán nào. Ngươi, là người đầu tiên.
Tần Tiêu bật cười:
- Thật sự là rất vinh hạnh!
Biểu tình của Lý Thiệu Cố vô cùng nghiêm túc:
- Ta là nói thật, tuy rằng Khiết Đan bị đánh bại nhưng ta cũng không muốn đi nhờ vả Đại Đường, bởi vì ta cho rằng không đáng.
Tần Tiêu thoáng ngẩn ra, híp mắt nhìn Lý Thiệu Cố, trong ánh mắt toát ra tia uy hiếp, thản nhiên nói:
- Ý của ngươi là Đại Đường không xứng đứng đầu Khiết Đan?
Lý Thiệu Cố thản nhiên cười, trong mũi khẽ hừ một tiếng, lắc đầu:
- Ta không phải ý tứ này. Đại Đường đích xác rất cường đại, thật dồi dào, uyên thâm, phồn thịnh. Có thể đứng đầu chư quốc, kể cả Khiết Đan. Ta chỉ là nói chính mình, ta thua không cam lòng. Nếu cho ta thêm một lần cơ hội, ta nhất định đánh bại ngươi trên chiến trường, vượt qua Sĩ Hộ Chân Hà, san bằng Doanh Châu, thống nhất đông bắc.
Tần Tiêu cũng không tức giận, thản nhiên cười:
- Ngô, san bằng Doanh Châu, thống nhất đông bắc...sau đó thì sao?
Lý Thiệu Cố sửng sốt:
- Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Tần Tiêu không khỏi cười ha ha:
- Lý Thiệu Cố, ngươi có biết vì sao ngươi lại bại không?
Thần sắc Lý Thiệu Cố chấn động, nghi hoặc dồn dập hỏi:
- Vì sao?
Tần Tiêu đứng dậy đi qua lại một lúc, thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi còn chưa đứng ở độ cao cần có. Không sai, ta thừa nhận ngươi đánh giặc rất lợi hại, có lẽ càng mạnh hơn so với ta. Nhưng cho dù ngươi đánh bại được Tần mỗ, có thể động tới được Đại Đường sao? Một trận chiến thắng không nói được điều gì. Nếu Tần Tiêu này bại, tự nhiên sẽ có người khác đến thu thập ngươi. Đây mới là đại cục. Mà ngươi sao, vẫn luôn đem ánh mắt dừng ở một khối khu vực, cuối cùng làm cho mình thua trận đó thôi. Ngươi thua, là bởi vì ngươi quá để ý thắng bại, quá để ý vinh dự cùng tồn vong. Có nhiều thứ kỳ quái như vậy, ngươi càng để ý, nó càng không thuộc về ngươi.
Dứt lời trên mặt Tần Tiêu lộ vẻ tự tin, hờ hững mỉm cười, bình tĩnh nhìn Lý Thiệu Cố.
Lý Thiệu Cố không tự chủ được há to miệng, ngây người nhìn Tần Tiêu, lẩm bẩm:
/868
|