Trên Thanh Nữ Phong.
Có một đạo nhân mặc áo xám khoanh tay đứng nhìn, mái tóc xám trắng cùng chòm râu bạc lất phất trong gió.
“Sư phụ.” Tô Hợp cúi đầu gọi một tiếng.
Thiên Lộc Tử quay đầu, mãnh liệt trợn to mắt, miệng khoa trương toét ra một độ cong hoàn hảo. “Đồ nhi ngươi đã về rồi —— “
Hắn vẫn như trước, giang rộng hai tay, nhảy loạn về phía trước. Tới lúc còn cách Tô Hợp nửa tấc, hắn ngừng lại, nghi ngờ nhìn Tô Hợp vẫn đứng yên không nhúc nhích trước mặt.
“Đồ nhi, sao ngươi không tránh?”
“Sư phụ.” Bỗng nhiên Tô Hợp thở dài, quỳ rạp xuống tuyết, đám tuyết dày cộm bị nện thành hai hố nho nhỏ. “Sư phụ, ta đã phụ công ơn dưỡng dục của người.”
“Sặc…” Thiên Lộc Tử lắc lắc tay, hiển nhiên là với tình huống trước mắt, không biết nên làm thế nào. “Đồ nhi a, ngươi cứ đứng lên trước rồi nói sau.”
Hắn đưa tay nâng nàng dậy, nhưng nàng vẫn quỳ bất động như cũ.
“Người từng nói, trên đời này đứng đầu chính là vàng bạc châu báu, thứ không đáng tin nhất chính là nam nhân.” Tô Hợp thì thầm. “Đáng tiếc, ta đã không nghe lời.”
“Đồ nhi a, thật ra…” Thật ra đây là danh ngôn của Vương Nhị tẩu tử bán đậu hũ dưới chân núi mà hắn tình cờ đọc lén được. Sao đứa nhỏ này lại nhớ rõ như thế chứ?
“Người từng nói quăng cái gì cũng được, nhưng không thể quăng bảo bối, không thể để mất thể diện, không thể đánh mất tâm.”
Hắn từng nói à? Thiên Lộc Tử đảo tròng mắt nhớ lại.
“Đáng tiếc, ta không chỉ có làm mất thể diện, mà còn đánh mất cả tâm.” Mắt Tô Hợp phủ đầy sương mù, không biết là đang cùng Thiên Lộc Tử nói chuyện không nữa, vẫn cứ lầm bầm lầu bầu. “Thật may là không quăng bảo bối.”
“Bảo bối?” Chỉ có hai chữ này chui vào lỗ tai Thiên Lộc Tử. “Đồ nhi, ngươi từ Sơn Hải giới đem về bảo bối gì thế?”
Tô Hợp lặng lẽ chỉ chính mình. “Ngay tại trong thân ta. Sư phụ, ngươi làm thế nào?”
Thiên Lộc Tử khụ khụ hai tiếng, lại kéo nàng dậy. Lúc này nàng cũng thuận theo, đứng lên.
“Đồ nhi a, ngươi đi theo vi sư lâu như vậy, sao lại không rõ đạo lý binh bất yếm trá[1] cơ chứ?” Hắn vuốt chòm râu, nhíu mày.”Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội[2]. Bảo vật trên người ngươi, đương nhiên sẽ khiến các yêu ma mơ ước. Lần này chịu thiệt thòi, coi như nhận được một bài học, về sau phải luôn tỉnh táo. Cái loại tình cảm này, chơi đùa thì được, chứ đừng thật lòng. “
“Nói như vậy, sư phụ ngươi sớm đã biết?” Tô Hợp trừng mắt nhìn, khôi phục sự trấn tĩnh.”Biết trong cơ thể ta thật sự có Thất Diệu Huyền Quang?”
“Không sai.” Thiên Lộc Tử gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Hợp nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn vo của Thiên Lộc Tử thật lâu. Thiên Lộc Tử trừng mắt nhìn lại, rồi xấu hổ dời mắt đi.
“Cái kia – đồ nhi a, không phải vi sư không nói cho ngươi, thật sự là —— “
“Biểu ca của ta, hắn cũng không phải là phàm nhân có đúng không? Hắn là Huỳnh Hoặc tinh quân, căn bản không phải là biểu ca của ta.”
Thiên Lộc Tử càng thêm căng thẳng. Vẻ mặt của đồ nhi có chút không thích hợp.
“Đồ nhi a, cái này gọi là nói dối có thiện ý.”
“Nói dối chính là nói dối, còn chia làm thiện ý và ác ý sao?” Tô Hợp giễu cơt, nở nụ cười một tiếng.”Ta vẫn nghĩ rằng đối với mọi chuyện xung quanh, ta đều nhìn thấy rõ ràng. Ai ngờ, người bên cạnh ta, đều có bí mật. Cũng bao gồm cả sư phụ ngươi, có đúng không?”
Thiên Lộc Tử ngây ngốc, bắt đầu lắp bắp: “Đồ… đồ… đồ nhi, vi sư cũng không muốn lừa gạt ngươi —— “
“Quên đi.” Tô Hợp nhếch môi, mệt mỏi. “Bạch Lược nói ta là Thiên Cơ chuyển sinh. Vì thế mới là nguyên nhân sư phụ ngươi và Huỳnh Hoặc tinh quân quan tâm chăm sóc ta sao?”
“Đồ nhi.” Thiên Lộc Tử do dự nửa ngày.”Thật ra ngươi —— “
“Mặc kệ ta từng là ai. Hiện tại, ta chỉ là Tô Hợp.” Nàng hít sâu, tươi cười sáng lạn với Thiên Lộc Tử.”Sư phụ, cám ơn dẫn đường đăng của ngươi. Lông vũ của Phiến Ly ta đã nhờ hoàng hậu nương nương chuyển cho tộc nhân của nàng. Ta đi đây.”
“Đồ nhi ——” Thiên Lộc Tử nhẹ giọng, không biết nên nói cái gì.
Tô Hợp xoay người, từng bước rời khỏi Thanh Nữ Phong. Bóng dáng nàng nhìn thật cô độc, nhưng cũng rất trầm ổn.
Năm mới đến, trên đường treo đèn lồng đỏ thẫm, thường xuyên nghe thấy tiếng pháo nổ. Trên phố phường, người người mặt quần áo mới, nói cười vui vẻ. Những đứa trẻ đầu để kiểu trái đào, hai ba chỏm tóc, cầm kẹo hồ lô ăn thỏa thích. Tô Hợp thở phào nhẹ nhõm.
“Đại tiểu thư?” Tôn quản sự chạy ra nghênh đón nàng, vui sướng.”Cuối cùng người cũng đã trở về.”
“Tiểu thư?” Hòa La vui mừng tiếp nhân dây cương.”May quá, tuy rằng bỏ lỡ cơm tất niên, nhưng vẫn về trước tháng giêng.”
“Tôn thúc. Vất vả cho thúc quá .” Tô Hợp cười cười.”Chi nhánh Trường An vẫn tốt cả chứ?”
“Vẫn tốt. Hàng mà lão nô mang đi đã bán được phân nửa, chỉ còn thu xếp chờ cho người ta áp tải chuyến thứ hai tới.” Tôn quản sự nhìn nhìn phía sau nàng, có chút ngạc nhiên. “Bạch công tử đâu rồi? Không phải Hòa La đã nói người và Bạch công tử cùng nhau trở về quê hương hắn ư?”
“Đúng vậy! Bạch công tử đi đâu rồi ạ?” Hòa La cũng tiến lại gần.
Tô Hợp cười cười.”Hắn đã chết.”
“Cái gì? !” Tôn quản sự và Hòa La sợ hãi kêu lên.”Tiểu thư, ngươi đang nói đùa sao?”
“Về sau đừng nữa nhắc tới người này nữa. Coi như hắn đã chết.” Tô Hợp trấn tĩnh tinh thần.”Hòa La, Tôn thúc, tối nay thu xếp cho mọi người ăn uống một bữa đi.”
Dứt lời, nàng cầm túi gấm, đi về phòng xứng hương. Chỉ còn lại Hòa La và Tôn quản sự, hai người nhìn nhau không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tô Hợp lấy lá Đế hưu từ trong túi gấm ra, đặt vào trong chậu nước. Lá Đế hưu sau khi tiếp xúc với nước, dần dần giãn ra phát triển, ở các góc cạnh sinh sôi không ngừng, chỉ một lát sau, lá Đế hưu đã che kín toàn bộ bề mặt chậu nước, lúc này mới ngừng sinh trưởng.
Tô Hợp ngắt lấy một mảnh lá, đặt ở trong lòng bàn tay. Lá Đế hưu, có thể làm cho người ta quên ưu phiền. Thật sự có thể sao?
“Nương tử. Nương tử.” Tiếng gọi của Bạch Lược vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Nay trong tâm ta, chỉ có duy nhất một mình nàng.”
“Nương tử, đừng sợ. Có ta ở đây.”
“Ta muốn Tô Hợp, làm thê tử của Bạch Lược ta.”
Trên lá Đế hưu xanh biếc, rơi xuống một giọt nước trong suốt. Mỗi một giọt nước rơi, lại mơ hồ phản chiếu gương mặt Tô Hợp. “Người ta yêu, từ trước tới nay chỉ có Thủy nhi.”
Lá Đế hưu run rẩy, cuối cùng vẫn rũ xuống. Từng giọt nước mắt dọc theo phiến lá rơi xuống mặt đất.
Hai canh giờ sau.
“Tôn thúc, hay là —— thúc vào xem?” Vẻ mặt Hòa La lo lắng, nhìn phòng xứng hương đóng kín các cửa.”Tiểu thư làm sao vậy?”
“Ta không biết. Chẳng lẽ lại cãi nhau với Bạch công tử ?” Tôn quản sự lo âu bước lòng vòng.
“Không được, vẫn phải vào xem.” Hòa La cắn răng, quyết định vọt đi.
Ma Gia canh giữ trước cửa, giơ hai tay ngăn nàng lại. “Tiểu thư nói, không cho phép ai bước vào.”
Hòa La xoa xoa thắt lưng, ngửa đầu nhìn Ma Gia, ồn ào nói: “Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Ma Gia sờ sờ đầu, rất là khó xử.”Nhưng mà tiểu thư nói —— “
“Tên này, đầu óc ngươi sao lắm chuyện thế?”
“Đúng vậy, Ma Gia, tiểu thư không giống bình thường, tốt nhất vẫn để chúng ta vào xem sao.”
Ma Gia do dự một lát, thân thể cường tráng rốt cuộc cũng tránh sang một bên. “Được rồi.”
Hòa La đang muốn chạy vọt vào, thì Tô Hợp lại đẩy cửa bước ra.
“Ủa?” Tô Hợp nhìn ba người trước mắt. “Sao tất cả mọi người lại ở đây thế?”
Hòa La và Tôn quản sự nhìn Tô Hợp thần thái sáng láng, vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng rồi. Hòa La, Tôn thúc, đây là loại hương mà ta mới chế ra.” Tô Hợp đưa một bình sứ nhỏ trước mặt bọn họ quơ quơ. “Đem nay hai người các ngươi đem tới phòng thử hương thử xem.”
“Đây là cái gì?” Hòa La tiếp nhận, ngửi thửi. “Mùi rất dễ chịu…”
Tô Hợp cười cười: “Không chỉ dễ ngửi, còn là loại đặc hiệu, có thể làm cho người ta quên mất ưu thương, tinh thần tỉnh lại.”
“Thật sao?” Tô quản sự vui sướng cầm lấy. “Nếu thực sự có hiệu quả như vậy, cũng đủ sánh ngang với Quân tâm nhộn nhạo của Yêu Nhiêu phường rồi.”
“Tiểu Thư, thế này thì chúng ta phải đi tới phòng thử hương mới được.”
“Đúng rồi Hòa La, ta không cần. Ngươi tự thử xem là tốt rồi.”
“Vì sao?” Hòa La trong lòng kinh ngạc. Bộ dáng tiểu thư rõ ràng là tâm tình không tốt, tại sao lại không cần thứ này.
Tô Hợp thản nhiên cong môi.
“Có gì đó, hay là muốn thanh tỉnh chút, mới có thể nhớ rõ mùi hương của nó.”
“Tiểu thư, Bạch công tử hắn ——” Hòa La thử hỏi.
Thần sắc Tô Hợp lạnh lùng.”Ta lặp lại lần nữa. Người này đã chết rồi. Nếu các ngươi còn coi ta là tiểu thư, cũng đừng nhắc đến hắn nữa.”
Tôn quản sự và Hòa La rụt cổ lại. Ma Gia cúi mặt, cũng không muốn tìm rõ nguyên nhân.
“Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ. Mọi người đều đang chờ cả rồi.”
“Được.” Tô Hợp lấy ra một gói bạc vụn. “Hòa La, ngươi đem bỏ vào hồng bao, tặng cho mọi người đi. Ngày mai Mỹ nhân hương đóng cửa, ngừng kinh doanh một ngày, nói là chuẩn bị có loại hương mới.”
“Dạ.” Hòa La nhận lấy gói bạc.
Chẳng mấy khi Tô lão bản hào phóng như vậy, đám tiểu nhị trải qua tân niên vô cùng vui vẻ. Ngoài phòng tiếng pháo vang lên không ngừng, Tô Hợp đứng ở trong sân viện, nhìn trên bầu trời, những quần ánh sáng lúc sáng lúc tối lập lòe.
“Tiểu thư…”
Hòa La bưng một ấm trà, đưa tới trước mặt Tô Hợp. “Uống chút trà đi ạ, bên ngoài lạnh lắm.”
Tô Hợp nhận lấy, hai tay cầm, đặt ở bên môi thổi thổi.
“Táo đỏ long nhãn. Thật tốt, là ngọt .”
Hòa La cầm áo choàng, phủ lên trên vai nàng. “Tiểu thư, nếu trong lòng đau khổ, cũng đừng cố gắng gượng quá.”
Tô Hợp quay đầu nhìn nàng một cái, lại chuyển hướng nhìn lên bầu trời.
“Có người giống như là trà. Ngửi thì thấy rất thơm, nhìn qua rất đẹp, nhưng tới lúc uống lên miệng, lại không biết hắn có vị gì.” Nàng thở dài.
“Hiện tại ta đã biết. Bạch Lược giống như một chén trà, đối ta mà nói, là khó khăn nuốt xuống cổ họng mà đắng ngắt.”
Hòa La lẳng lặng đứng ở bên cạnh nàng.
“Như vậy cũng tốt. Cay đắng như vậy, làm cho ta tỉnh táo lại.” Tô Hợp nở nụ cười một tiếng, cầm trong tay chén trà đưa đến bên miệng uống một ngụm.
“Cám ơn ngươi, Hòa La. Đã không có nam nhân, ít nhất ta còn có chén trà ngọt ngào này làm cho ta cảm thấy ấm áp.”
“Tô nhi.”
Tô Hợp không quay đầu lại.
“Vô Hoặc công tử?” Hòa La mở to mắt, nhìn thấy Quân Vô Hoặc đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Quân Vô Hoặc gật gật đầu với nàng.”Hòa La cô nương, hãy để ta và Tô nhi nói chuyện riêng một lát.”
Hòa La nhìn thoáng qua về phía Tô Hợp vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gật đầu lui ra ngoài.
“Tô nhi.”
Quân Vô Hoặc nhìn bóng dáng nàng, bỗng nhiên có chút không xác định. Cứ tưởng có thể nói ra dễ dàng, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này của nàng, trong nháy mắt lại không nói lên lời.
“Biểu ca.” Rốt cuộc Tô Hợp cũng cử động, nhưng vẫn không quay đầu lại. “Không, ngươi không phải là biểu ca của ta. Ngươi là Huỳnh Hoặc tinh quân, đúng không?”
“Tô nhi, đúng là ta sai khi đã che giấu thân phận thật của ta. Nhưng…”
“Huỳnh Hoặc tinh quân. Ngươi muốn cho ta biết sự thật, ta đã nhìn thấy rất rõ ràng.”
Quân Vô Hoặc cau mày, nắm chặt tay lại. “Tô nhi, đừng đối xử với ta như vậy. Ta biết nàng sẽ khó chấp nhận chuyện này, nhưng…”
“Ta đã chấp nhận rồi.” Tô Hợp xoay người lại. “Tinh quân tới đây, là muốn một lần nữa lặp lại cho ta nghe sao? Ta đã biết, Bạch Lược hắn tiếp cận ta, vì trong cơ thể ta có thứ gì đó. Người hắn yêu là Thủy tinh quân. Ta đều biết cả rồi.”
Từng chữ nói ra, giống như kim đâm sâu vào trong tim Tô Hợp.
“Tô nhi, đừng như vậy.” Trên mặt Quân Vô Hoặc tràn đầy thống khổ. “Ta cũng không muốn làm thương tổn nàng, nhưng chỉ có như vậy, nàng mới nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của Bạch Lược.”
“Thật ư? Hiện tại ta rất rõ ràng. Chính là ta không hiểu, vì sao ngươi phải làm hết thảy mọi chuyện như vậy?” Ánh mắt Tô Hợp dường như nhìn người xa lạ, lạnh lùng, lãnh đạm. “Là vì ta là muội muội của ngươi ư?”
“Không, nàng không phải là muội muội của ta.”
Hoảng hốt, khiến Quân Vô Hoặc trở nên khó thở. Nhìn gương mặt Tô Hợp trầm tĩnh không chút gợn sóng, giống như một bức tượng. Bỗng nhiên Quân Vô Hoặc vươn tay, gắt gao ôm nàng.
Tô Hợp ngẩn người, nâng tay muốn đẩy hắn ra, lại bị lời hắn nói ra làm cho kinh ngạc.
“Người ta yêu nhất là Tô nhi.”
“Tô nhi, ta yêu nàng. Ta làm tất cả mọi chuyện, đều là vì nàng.” Giọng nói Quân Vô Hoặc run run, cánh tay ôm càng ngày càng chặt, giống như muốn giữ chặt trân bảo. “Ta yêu nàng lâu như vậy, nhưng trong mắt nàng hết thảy chỉ có Bạch Lược. Chỉ có thể làm như vậy, mới có thể cho nàng thấy rõ ràng mọi chuyện.”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Ta đau đầu quá. Hóa ra, Huỳnh Hoặc tinh quân lại có tình cảm loạn luân sao?
Lời của Bạch Lược:
Lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của, Huỳnh Hoặc, thật ra ngươi cũng là kẻ quá vô liêm sỉ đấy?!
Lời của Quân Vô Hoặc:
Cũng giống ngươi lừa tài, lừa sắc, lừa tình cảm thôi!
(Trong suốt quá trình hỗn chiến của Quân Vô Hoặc và Bạch Lược, thỉnh người xem tự trang bị mũ sắt, tránh bị ngộ thương!)
[1] Binh bất yếm trá:thành ngữ chỉ việc trong đạo dùng binh có thể dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng
[2] Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội:người bình thường vô học vô tội, người tài giỏi có công lại bị ghép tội
Có một đạo nhân mặc áo xám khoanh tay đứng nhìn, mái tóc xám trắng cùng chòm râu bạc lất phất trong gió.
“Sư phụ.” Tô Hợp cúi đầu gọi một tiếng.
Thiên Lộc Tử quay đầu, mãnh liệt trợn to mắt, miệng khoa trương toét ra một độ cong hoàn hảo. “Đồ nhi ngươi đã về rồi —— “
Hắn vẫn như trước, giang rộng hai tay, nhảy loạn về phía trước. Tới lúc còn cách Tô Hợp nửa tấc, hắn ngừng lại, nghi ngờ nhìn Tô Hợp vẫn đứng yên không nhúc nhích trước mặt.
“Đồ nhi, sao ngươi không tránh?”
“Sư phụ.” Bỗng nhiên Tô Hợp thở dài, quỳ rạp xuống tuyết, đám tuyết dày cộm bị nện thành hai hố nho nhỏ. “Sư phụ, ta đã phụ công ơn dưỡng dục của người.”
“Sặc…” Thiên Lộc Tử lắc lắc tay, hiển nhiên là với tình huống trước mắt, không biết nên làm thế nào. “Đồ nhi a, ngươi cứ đứng lên trước rồi nói sau.”
Hắn đưa tay nâng nàng dậy, nhưng nàng vẫn quỳ bất động như cũ.
“Người từng nói, trên đời này đứng đầu chính là vàng bạc châu báu, thứ không đáng tin nhất chính là nam nhân.” Tô Hợp thì thầm. “Đáng tiếc, ta đã không nghe lời.”
“Đồ nhi a, thật ra…” Thật ra đây là danh ngôn của Vương Nhị tẩu tử bán đậu hũ dưới chân núi mà hắn tình cờ đọc lén được. Sao đứa nhỏ này lại nhớ rõ như thế chứ?
“Người từng nói quăng cái gì cũng được, nhưng không thể quăng bảo bối, không thể để mất thể diện, không thể đánh mất tâm.”
Hắn từng nói à? Thiên Lộc Tử đảo tròng mắt nhớ lại.
“Đáng tiếc, ta không chỉ có làm mất thể diện, mà còn đánh mất cả tâm.” Mắt Tô Hợp phủ đầy sương mù, không biết là đang cùng Thiên Lộc Tử nói chuyện không nữa, vẫn cứ lầm bầm lầu bầu. “Thật may là không quăng bảo bối.”
“Bảo bối?” Chỉ có hai chữ này chui vào lỗ tai Thiên Lộc Tử. “Đồ nhi, ngươi từ Sơn Hải giới đem về bảo bối gì thế?”
Tô Hợp lặng lẽ chỉ chính mình. “Ngay tại trong thân ta. Sư phụ, ngươi làm thế nào?”
Thiên Lộc Tử khụ khụ hai tiếng, lại kéo nàng dậy. Lúc này nàng cũng thuận theo, đứng lên.
“Đồ nhi a, ngươi đi theo vi sư lâu như vậy, sao lại không rõ đạo lý binh bất yếm trá[1] cơ chứ?” Hắn vuốt chòm râu, nhíu mày.”Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội[2]. Bảo vật trên người ngươi, đương nhiên sẽ khiến các yêu ma mơ ước. Lần này chịu thiệt thòi, coi như nhận được một bài học, về sau phải luôn tỉnh táo. Cái loại tình cảm này, chơi đùa thì được, chứ đừng thật lòng. “
“Nói như vậy, sư phụ ngươi sớm đã biết?” Tô Hợp trừng mắt nhìn, khôi phục sự trấn tĩnh.”Biết trong cơ thể ta thật sự có Thất Diệu Huyền Quang?”
“Không sai.” Thiên Lộc Tử gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Hợp nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn vo của Thiên Lộc Tử thật lâu. Thiên Lộc Tử trừng mắt nhìn lại, rồi xấu hổ dời mắt đi.
“Cái kia – đồ nhi a, không phải vi sư không nói cho ngươi, thật sự là —— “
“Biểu ca của ta, hắn cũng không phải là phàm nhân có đúng không? Hắn là Huỳnh Hoặc tinh quân, căn bản không phải là biểu ca của ta.”
Thiên Lộc Tử càng thêm căng thẳng. Vẻ mặt của đồ nhi có chút không thích hợp.
“Đồ nhi a, cái này gọi là nói dối có thiện ý.”
“Nói dối chính là nói dối, còn chia làm thiện ý và ác ý sao?” Tô Hợp giễu cơt, nở nụ cười một tiếng.”Ta vẫn nghĩ rằng đối với mọi chuyện xung quanh, ta đều nhìn thấy rõ ràng. Ai ngờ, người bên cạnh ta, đều có bí mật. Cũng bao gồm cả sư phụ ngươi, có đúng không?”
Thiên Lộc Tử ngây ngốc, bắt đầu lắp bắp: “Đồ… đồ… đồ nhi, vi sư cũng không muốn lừa gạt ngươi —— “
“Quên đi.” Tô Hợp nhếch môi, mệt mỏi. “Bạch Lược nói ta là Thiên Cơ chuyển sinh. Vì thế mới là nguyên nhân sư phụ ngươi và Huỳnh Hoặc tinh quân quan tâm chăm sóc ta sao?”
“Đồ nhi.” Thiên Lộc Tử do dự nửa ngày.”Thật ra ngươi —— “
“Mặc kệ ta từng là ai. Hiện tại, ta chỉ là Tô Hợp.” Nàng hít sâu, tươi cười sáng lạn với Thiên Lộc Tử.”Sư phụ, cám ơn dẫn đường đăng của ngươi. Lông vũ của Phiến Ly ta đã nhờ hoàng hậu nương nương chuyển cho tộc nhân của nàng. Ta đi đây.”
“Đồ nhi ——” Thiên Lộc Tử nhẹ giọng, không biết nên nói cái gì.
Tô Hợp xoay người, từng bước rời khỏi Thanh Nữ Phong. Bóng dáng nàng nhìn thật cô độc, nhưng cũng rất trầm ổn.
Năm mới đến, trên đường treo đèn lồng đỏ thẫm, thường xuyên nghe thấy tiếng pháo nổ. Trên phố phường, người người mặt quần áo mới, nói cười vui vẻ. Những đứa trẻ đầu để kiểu trái đào, hai ba chỏm tóc, cầm kẹo hồ lô ăn thỏa thích. Tô Hợp thở phào nhẹ nhõm.
“Đại tiểu thư?” Tôn quản sự chạy ra nghênh đón nàng, vui sướng.”Cuối cùng người cũng đã trở về.”
“Tiểu thư?” Hòa La vui mừng tiếp nhân dây cương.”May quá, tuy rằng bỏ lỡ cơm tất niên, nhưng vẫn về trước tháng giêng.”
“Tôn thúc. Vất vả cho thúc quá .” Tô Hợp cười cười.”Chi nhánh Trường An vẫn tốt cả chứ?”
“Vẫn tốt. Hàng mà lão nô mang đi đã bán được phân nửa, chỉ còn thu xếp chờ cho người ta áp tải chuyến thứ hai tới.” Tôn quản sự nhìn nhìn phía sau nàng, có chút ngạc nhiên. “Bạch công tử đâu rồi? Không phải Hòa La đã nói người và Bạch công tử cùng nhau trở về quê hương hắn ư?”
“Đúng vậy! Bạch công tử đi đâu rồi ạ?” Hòa La cũng tiến lại gần.
Tô Hợp cười cười.”Hắn đã chết.”
“Cái gì? !” Tôn quản sự và Hòa La sợ hãi kêu lên.”Tiểu thư, ngươi đang nói đùa sao?”
“Về sau đừng nữa nhắc tới người này nữa. Coi như hắn đã chết.” Tô Hợp trấn tĩnh tinh thần.”Hòa La, Tôn thúc, tối nay thu xếp cho mọi người ăn uống một bữa đi.”
Dứt lời, nàng cầm túi gấm, đi về phòng xứng hương. Chỉ còn lại Hòa La và Tôn quản sự, hai người nhìn nhau không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tô Hợp lấy lá Đế hưu từ trong túi gấm ra, đặt vào trong chậu nước. Lá Đế hưu sau khi tiếp xúc với nước, dần dần giãn ra phát triển, ở các góc cạnh sinh sôi không ngừng, chỉ một lát sau, lá Đế hưu đã che kín toàn bộ bề mặt chậu nước, lúc này mới ngừng sinh trưởng.
Tô Hợp ngắt lấy một mảnh lá, đặt ở trong lòng bàn tay. Lá Đế hưu, có thể làm cho người ta quên ưu phiền. Thật sự có thể sao?
“Nương tử. Nương tử.” Tiếng gọi của Bạch Lược vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Nay trong tâm ta, chỉ có duy nhất một mình nàng.”
“Nương tử, đừng sợ. Có ta ở đây.”
“Ta muốn Tô Hợp, làm thê tử của Bạch Lược ta.”
Trên lá Đế hưu xanh biếc, rơi xuống một giọt nước trong suốt. Mỗi một giọt nước rơi, lại mơ hồ phản chiếu gương mặt Tô Hợp. “Người ta yêu, từ trước tới nay chỉ có Thủy nhi.”
Lá Đế hưu run rẩy, cuối cùng vẫn rũ xuống. Từng giọt nước mắt dọc theo phiến lá rơi xuống mặt đất.
Hai canh giờ sau.
“Tôn thúc, hay là —— thúc vào xem?” Vẻ mặt Hòa La lo lắng, nhìn phòng xứng hương đóng kín các cửa.”Tiểu thư làm sao vậy?”
“Ta không biết. Chẳng lẽ lại cãi nhau với Bạch công tử ?” Tôn quản sự lo âu bước lòng vòng.
“Không được, vẫn phải vào xem.” Hòa La cắn răng, quyết định vọt đi.
Ma Gia canh giữ trước cửa, giơ hai tay ngăn nàng lại. “Tiểu thư nói, không cho phép ai bước vào.”
Hòa La xoa xoa thắt lưng, ngửa đầu nhìn Ma Gia, ồn ào nói: “Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Ma Gia sờ sờ đầu, rất là khó xử.”Nhưng mà tiểu thư nói —— “
“Tên này, đầu óc ngươi sao lắm chuyện thế?”
“Đúng vậy, Ma Gia, tiểu thư không giống bình thường, tốt nhất vẫn để chúng ta vào xem sao.”
Ma Gia do dự một lát, thân thể cường tráng rốt cuộc cũng tránh sang một bên. “Được rồi.”
Hòa La đang muốn chạy vọt vào, thì Tô Hợp lại đẩy cửa bước ra.
“Ủa?” Tô Hợp nhìn ba người trước mắt. “Sao tất cả mọi người lại ở đây thế?”
Hòa La và Tôn quản sự nhìn Tô Hợp thần thái sáng láng, vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng rồi. Hòa La, Tôn thúc, đây là loại hương mà ta mới chế ra.” Tô Hợp đưa một bình sứ nhỏ trước mặt bọn họ quơ quơ. “Đem nay hai người các ngươi đem tới phòng thử hương thử xem.”
“Đây là cái gì?” Hòa La tiếp nhận, ngửi thửi. “Mùi rất dễ chịu…”
Tô Hợp cười cười: “Không chỉ dễ ngửi, còn là loại đặc hiệu, có thể làm cho người ta quên mất ưu thương, tinh thần tỉnh lại.”
“Thật sao?” Tô quản sự vui sướng cầm lấy. “Nếu thực sự có hiệu quả như vậy, cũng đủ sánh ngang với Quân tâm nhộn nhạo của Yêu Nhiêu phường rồi.”
“Tiểu Thư, thế này thì chúng ta phải đi tới phòng thử hương mới được.”
“Đúng rồi Hòa La, ta không cần. Ngươi tự thử xem là tốt rồi.”
“Vì sao?” Hòa La trong lòng kinh ngạc. Bộ dáng tiểu thư rõ ràng là tâm tình không tốt, tại sao lại không cần thứ này.
Tô Hợp thản nhiên cong môi.
“Có gì đó, hay là muốn thanh tỉnh chút, mới có thể nhớ rõ mùi hương của nó.”
“Tiểu thư, Bạch công tử hắn ——” Hòa La thử hỏi.
Thần sắc Tô Hợp lạnh lùng.”Ta lặp lại lần nữa. Người này đã chết rồi. Nếu các ngươi còn coi ta là tiểu thư, cũng đừng nhắc đến hắn nữa.”
Tôn quản sự và Hòa La rụt cổ lại. Ma Gia cúi mặt, cũng không muốn tìm rõ nguyên nhân.
“Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ. Mọi người đều đang chờ cả rồi.”
“Được.” Tô Hợp lấy ra một gói bạc vụn. “Hòa La, ngươi đem bỏ vào hồng bao, tặng cho mọi người đi. Ngày mai Mỹ nhân hương đóng cửa, ngừng kinh doanh một ngày, nói là chuẩn bị có loại hương mới.”
“Dạ.” Hòa La nhận lấy gói bạc.
Chẳng mấy khi Tô lão bản hào phóng như vậy, đám tiểu nhị trải qua tân niên vô cùng vui vẻ. Ngoài phòng tiếng pháo vang lên không ngừng, Tô Hợp đứng ở trong sân viện, nhìn trên bầu trời, những quần ánh sáng lúc sáng lúc tối lập lòe.
“Tiểu thư…”
Hòa La bưng một ấm trà, đưa tới trước mặt Tô Hợp. “Uống chút trà đi ạ, bên ngoài lạnh lắm.”
Tô Hợp nhận lấy, hai tay cầm, đặt ở bên môi thổi thổi.
“Táo đỏ long nhãn. Thật tốt, là ngọt .”
Hòa La cầm áo choàng, phủ lên trên vai nàng. “Tiểu thư, nếu trong lòng đau khổ, cũng đừng cố gắng gượng quá.”
Tô Hợp quay đầu nhìn nàng một cái, lại chuyển hướng nhìn lên bầu trời.
“Có người giống như là trà. Ngửi thì thấy rất thơm, nhìn qua rất đẹp, nhưng tới lúc uống lên miệng, lại không biết hắn có vị gì.” Nàng thở dài.
“Hiện tại ta đã biết. Bạch Lược giống như một chén trà, đối ta mà nói, là khó khăn nuốt xuống cổ họng mà đắng ngắt.”
Hòa La lẳng lặng đứng ở bên cạnh nàng.
“Như vậy cũng tốt. Cay đắng như vậy, làm cho ta tỉnh táo lại.” Tô Hợp nở nụ cười một tiếng, cầm trong tay chén trà đưa đến bên miệng uống một ngụm.
“Cám ơn ngươi, Hòa La. Đã không có nam nhân, ít nhất ta còn có chén trà ngọt ngào này làm cho ta cảm thấy ấm áp.”
“Tô nhi.”
Tô Hợp không quay đầu lại.
“Vô Hoặc công tử?” Hòa La mở to mắt, nhìn thấy Quân Vô Hoặc đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Quân Vô Hoặc gật gật đầu với nàng.”Hòa La cô nương, hãy để ta và Tô nhi nói chuyện riêng một lát.”
Hòa La nhìn thoáng qua về phía Tô Hợp vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gật đầu lui ra ngoài.
“Tô nhi.”
Quân Vô Hoặc nhìn bóng dáng nàng, bỗng nhiên có chút không xác định. Cứ tưởng có thể nói ra dễ dàng, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này của nàng, trong nháy mắt lại không nói lên lời.
“Biểu ca.” Rốt cuộc Tô Hợp cũng cử động, nhưng vẫn không quay đầu lại. “Không, ngươi không phải là biểu ca của ta. Ngươi là Huỳnh Hoặc tinh quân, đúng không?”
“Tô nhi, đúng là ta sai khi đã che giấu thân phận thật của ta. Nhưng…”
“Huỳnh Hoặc tinh quân. Ngươi muốn cho ta biết sự thật, ta đã nhìn thấy rất rõ ràng.”
Quân Vô Hoặc cau mày, nắm chặt tay lại. “Tô nhi, đừng đối xử với ta như vậy. Ta biết nàng sẽ khó chấp nhận chuyện này, nhưng…”
“Ta đã chấp nhận rồi.” Tô Hợp xoay người lại. “Tinh quân tới đây, là muốn một lần nữa lặp lại cho ta nghe sao? Ta đã biết, Bạch Lược hắn tiếp cận ta, vì trong cơ thể ta có thứ gì đó. Người hắn yêu là Thủy tinh quân. Ta đều biết cả rồi.”
Từng chữ nói ra, giống như kim đâm sâu vào trong tim Tô Hợp.
“Tô nhi, đừng như vậy.” Trên mặt Quân Vô Hoặc tràn đầy thống khổ. “Ta cũng không muốn làm thương tổn nàng, nhưng chỉ có như vậy, nàng mới nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của Bạch Lược.”
“Thật ư? Hiện tại ta rất rõ ràng. Chính là ta không hiểu, vì sao ngươi phải làm hết thảy mọi chuyện như vậy?” Ánh mắt Tô Hợp dường như nhìn người xa lạ, lạnh lùng, lãnh đạm. “Là vì ta là muội muội của ngươi ư?”
“Không, nàng không phải là muội muội của ta.”
Hoảng hốt, khiến Quân Vô Hoặc trở nên khó thở. Nhìn gương mặt Tô Hợp trầm tĩnh không chút gợn sóng, giống như một bức tượng. Bỗng nhiên Quân Vô Hoặc vươn tay, gắt gao ôm nàng.
Tô Hợp ngẩn người, nâng tay muốn đẩy hắn ra, lại bị lời hắn nói ra làm cho kinh ngạc.
“Người ta yêu nhất là Tô nhi.”
“Tô nhi, ta yêu nàng. Ta làm tất cả mọi chuyện, đều là vì nàng.” Giọng nói Quân Vô Hoặc run run, cánh tay ôm càng ngày càng chặt, giống như muốn giữ chặt trân bảo. “Ta yêu nàng lâu như vậy, nhưng trong mắt nàng hết thảy chỉ có Bạch Lược. Chỉ có thể làm như vậy, mới có thể cho nàng thấy rõ ràng mọi chuyện.”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Ta đau đầu quá. Hóa ra, Huỳnh Hoặc tinh quân lại có tình cảm loạn luân sao?
Lời của Bạch Lược:
Lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của, Huỳnh Hoặc, thật ra ngươi cũng là kẻ quá vô liêm sỉ đấy?!
Lời của Quân Vô Hoặc:
Cũng giống ngươi lừa tài, lừa sắc, lừa tình cảm thôi!
(Trong suốt quá trình hỗn chiến của Quân Vô Hoặc và Bạch Lược, thỉnh người xem tự trang bị mũ sắt, tránh bị ngộ thương!)
[1] Binh bất yếm trá:thành ngữ chỉ việc trong đạo dùng binh có thể dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng
[2] Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội:người bình thường vô học vô tội, người tài giỏi có công lại bị ghép tội
/27
|