“Mỹ nhân hương” làcửa hàng buôn bán phấn son nổi danh bậc nhất thành Lạc Dương, danh tiếng của nócòn vượt ra khỏi phạm vi thành.
Nơi này bán những loại son phấn tốt nhất, đặcbiệt nhất, sáp thơm, son phấn, nước hoa, chỉ cần khách đặt tiền lập tức cửahang sẽ chọn mùi thơm phù hợp với khách nhất, thỏa mãn yêu cầu của khách.
Đám nữ nhi khuê các thành Lạc Dương không thiếungân lượng, họ chỉ sợ loại son phấn mình ưa dùng có kẻ khác dùng mất.Từ đó, cóthể tưởng tượng được, cửa hàng “Mỹ nhân hương” này buôn bán phát đạt ra sao.
Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân khiến Mỹnhân hương nổi danh thiên hạ. Một nguyên nhân khác không thể bỏ qua, chính làcô chủ Tô Hợp.
Tô Hợp là một cô gái đã ngoài hai mươi, sở hữuvẻ đẹp của một tuyệt sắc giai nhân, thế nhưng tính cách lại cực kỳ keo kiệt,lúc nào cũng tính toán chi li.
Thật sự là một gian thương.
Năm Tô Hợp mười bảy tuổi bắt đầu tiếp nhận vịtrí quản lý Mỹ nhân hương, ngay lập tức, danh tiếng về vẻ đẹp của nàng lan xa.Nếu không phải đã qua tuổi tuyển tú, thì chắc chắn nàng sẽ bị đưa tới hậu cungcủa Thiên tử tại tây kinh Trường An, chờ Thiên tử ân sủng.
Đám thiếu niên công tử thành Lạc Dương bắt đầurục rịch hành động, tìm đủ mọi cách để có được mỹ nhân, nóng lòng thử sức.
Công tử nhà họ Hàn, có tài văn chương phong lưunổi tiếng bậc nhất thành Lạc Dương. Mỗi ngày đều đứng đợi ở con đường mà Tô Hợpthường đi qua, dùng thơ văn để bắt chuyện. Theo lời của những nhân chứng ở hiệntrường kể lại, lúc ấy dưới tầng liễu che phủ, công tử họ Hàn mặc quần trắng áotrắng, tay cầm quạt giấy vẻ mặt tâm trạng động lòng người, đôi lông mày hơinhíu lại, vừa mở miệng đã làm được bài Trăng soi hoa lê.
Nhưng lúc Tô Hợp đi ngang qua, nàng chỉ liếc mắtmột cái, khóe miệng nhếch lên, giống như đang ngắm nhìn một bức tranh thủy mặcrồi nhanh chân rời đi.
Lại có tam thiếu gia nhà họ Phùng, dùng bộ Đạp Nguyệtkiếm pháp đã lấy đi tâm tư của rất nhiều thiếu nữ thành Lạc Dương. Mỗi hôm TôHợp ra khỏi cửa, bị đám lưu manh mắt không tròng đùa giỡn, tam thiếu gia từtrên trời giáng xuống, thân pháp nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, cứu mỹ nhântrong vòng nguy cấp.
Nhưng sắc mặt Tô Hợp lộ ra vẻ chán ghét cựcđiểm, ngay lập tức biến mất không có tung tích.
Truyền kỳ hay nhất lúc đó không thể không nhắctới chuyện giữa nàng và công tử nhà Đỗ phủ doãn[1].
Nhắc tới công tử phủ Doãn - Đỗ Hành Quang, chínhlà chàng trai hoàng kim độc thân bậc nhất trong bảng xếp hạng của thành LạcDương. Hắn mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành sử quan trẻ tuổi nhất, là Thiếudoãn đại nhân phủ Hà Nam, là trợ thủ đắc lực của phủ doãn Đỗ đại nhân. Vì thếcũng chẳng có gì lạ khi đám thiếu nữ thành Lạc Dương đề cử hắn là phu quân lýtưởng nhất, vị thế gia công tử hoàn hảo nhất.
Một ngày nọ, vô tình trông thấy Tô Hợp, nhìnthấy vẻ đẹp động lòng người của nàng, chàng trai anh tuấn kiệt xuất ấy đã thềbỏ thói trăng hoa, nhất định sẽ ôm được người đẹp vào lòng.
Lần này thật bất ngờ là Tô Hợp không vô tình nhưmọi khi, ngược lại còn nhếch môi, ánh mắt sáng rực quan sát hắn một lượt, rồivui vẻ đáp ứng lời mời du hồ của Thiếu doãn đại nhân.
Từ đó, lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, có lầnthứ hai ắt sẽ có lần thứ ba.
Du hồ xong rồi uống trà, uống trà xong rồi dùngbữa. Người trong thành Lạc Dương xôn xao, đều nói rằng cuối cùng cô chủ Tô cũngkhông thoát khỏi sức hấp dẫn của vị công tử phong lưu và vô cùng ôn nhu, quảnhiên là không ai ngờ tới kết cục này.
Trong thành Lạc Dương, các thiếu gia công tửnghe tin này ganh tị đến nỗi buông tiếng thở dài, những thiếu nữ khuê cácđau lòng lấy nước mắt rửa mặt qua ngày.
Ấy thế mà, hơn tháng sau, quan hệ của hai vịđương sự vẫn chỉ dừng lại ở mức thưởng trà và dùng bữa, chỉ thỉnh thoảng mớithấy họ đồng hành cùng nhau.
Mỹ nhân hương càng ngày càng ăn nên làm ra.Nguyên nhân do đâu thì không biết, chỉ biết lại có lời đồn đại mới trong thànhLạc Dương nói là Đỗ công tử phong lưu phóng khoáng kia chỉ yêu thích các cô gáicó hương thơm đặc sắc.
Kẻ hiểu rõ tình hình thì nói, Đỗ công tử khôngtrở thành người trong lòng của Tô Hợp cô nương, nhưng thật ra lại thành ngườiphát ngôn quảng cáo miễn phí cho Mỹ nhân hương.
Kẻ không hiểu chuyện thì nói, Tô Hợp cô nương vẻđẹp tuyệt sắc, cực kỳ khôn khéo nhưng lại không hiểu chuyện phong tình.
Vì thế đám người theo đuổi Tô Hợp chấm dứt đau thương,mà đám bà mối tới nhà họ Tô thuyết khách kéo dài mãi không dứt như trước.
Tô Hợp bị quấy rầy tới mức không chịu đựng đượcnữa, rốt cuộc buông ra một câu. Nói là cả đời không lấy chồng, chỉ tuyển ngườiở rể.
Lời vừa nói ra, đại bộ phận công tử vì kinhhoàng mà lùi bước. Mặc dù tư tưởng Đại Đường đã thoáng hơn nhưng vẫn không thểchấp nhận được chuyện ở rể. Lại nói, tuy Tô Hợp rất đẹp nhưng dù sao cũng chỉlà một cô gái buôn bán, so ra vẫn không thể đứng đắn bằng các tiểu thư khuêcác, dòng dõi thư hương. Tuy nhiên vẫn có những gã khờ định nhân lúc cháy nhàmà đi hôi của để thử thời vận, chẳng những người ta không buồn nhìn mà còn vácgậy đuổi ra khỏi cửa.
Dần dần, tính cách láu cá của Tô Hợp xa gần đềubiết, đám công tử nhanh chóng hết kiên nhẫn mà chuyển hướng tới nhóm mỹ nhânmới mẻ khác. Kết quả là, hôn sự của Tô Hợp đại tiểu thư cứ như vậy mà chữnglại, chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, trở thành gái già lớn tuổi.
Đương nhiên, bản thân Tô Hợp cũng không nôn nóngmà ngược lại, nàng lại thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc, cũng có thể dốc toàn tâm nghĩcách kiếm tiền, nàng nghĩ như thế. Còn trượng phu ấy à? Nàng đảo mắt khinh bỉ,nàng không cần thứ sinh vật chỉ biết tiêu tiền, không biết kiếm tiền đó.
Đợi tới khi nào tiền kiếm được thỏa mãn nàngrồi, lúc đó nàng sẽ mua một tướng công[2] về mà chăm sóc qua ngày.Mỗi ngày nghiên cứu một loại hương phẩm mới, lại phải đi lo cho hoạt động giớithiệu sản phẩm, nhìn Mỹ nhân hương phát triển không ngừng, tâm tình của nàng vôcùng mãn nguyện.
Thế nhưng, Tô Hợp vẫn gặp phải chuyện phiền lòng.
Chuyện này nói ra, lại phải nhắc tới ba ngày gầnđây. Lúc ấy Tô Hợp đang đi tới bắc thành mua chút hương liệu, lúc đi ngang quagiữa phố, thấy mấy tên lưu manh từng đùa giỡn nàng đang vây quanh một thiếuniên mặc y phục trắng như tuyết, muốn sàm sỡ hắn.
Tô Hợp chỉ hơi hơi nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ gầnđây thịnh hành xu hướng đoạn tụ[3] ư? Có lẽ cũng nên chế ramột ít phấn sáp cho mấy vị nhân sĩ đoạn tụ này chăng? Lòng yêu nghề say mê củanàng lập tức che khuất tầm mắt, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cầu cứu đángthương của trai đẹp kia.
“Đại tiểu thư.” Tôn quản sự đi bên cạnh nàng hokhan một tiếng. “Hình như vị công tử kia đang nhìn tiểu thư.”
“Nhìn ta ư?” Tô Hợp nhìn không chớp mắt, lạibước tiếp. “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
“Tiểu thư.” A hoàn Hòa La có khuôn mặt nhỏ nhắn hơiđỏ mặt cầm lấy vạt áo nàng. “Vị công tử kia thật sự rất đẹp.”
Tô Hợp khẽ kéo phần vạt áo đang bị túm ra. “HòaLa, chú ý dùng từ. Đàn ông nên dung từ tuấn tú mới đúng. Nhưng mà tuấn tú thìđược gì? Không thể hóa thành cơm ăn, cũng không thể hóa ra bạc.”
Nàng lắc đầu, trước sau như một nói với Hòa La.“Đi thôi.”
“Đại tiểu thư, không giúp thật ư?”
“Giúp?” Đôi môi anh đào lạnh lùng nói. “Khôngrảnh rỗi, không giúp được.”
Vì thế một hàng ba người cứ như vậy đi thật xa,Tô Hợp cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái.
Thiếu niên nghiến răng, ánh mắt cầu cứu đángthương chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng biến thành ánh mắt phẫn nộ lạnh lẽo.
Tô Hợp?!
Nàng cứ chờ đấy.
Cứ tưởng rằng chuyện này cứ thế mà trôi qua, TôHợp cũng không bận tâm tới những chuyện như thế, tính nhẫn nại và trí nhớ củanàng về thể loại này đều tương đối có hạn.
Ai ngờ đâu ngày hôm sau, lại đụng phải thiếuniên mặc y phục trắng như tuyết đó.
Ngay trước cửa Hồng Nhạc phường Minh Nguyệt lâu,có người bị cưỡng ép làm kĩ nam. (cái từ 娼là kĩ nữ nhưng mà ởđây là anh nc nên mình đổi là kĩ nam )
Minh Nguyệt lâu là nơi nào? Chính là thanh lâulớn nhất thành Lạc Dương, là nơi trăng hoa của khách nhân.
Vẻ mặt trai đẹp tràn đầy căm hận vì bị áp bức vàlăng nhục. “Ta không đi! Có chết ta cũng không đi!”
Tú bà Minh Nguyệt lâu tay trái phe phẩy Tử Vũphiến[4] thật dài, tay phải cầm mộtmảnh lụa trắng. “Có khế ước bán mình ở đây, ngươi không muốn cũng phải đi.” Haigã tay sai bên cạnh tiến lên, nắm chặt hai tay chàng trai trẻ.
“Tiểu thư, hình như là vị công tử ngày hôm quakìa.” Anh mắt Hòa La lại bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt phớt hồng. “Nhìn gần lại thấycàng đẹp hơn.”
Tô Hợp tức giận liếc nhìn nàng một cái. “Khôngphải ta đã nói rồi sao? Đàn ông, phải nói là thật tuấn ——” nàng lướt nhìn qua,đúng lúc chàng trai kia vì chống cự và giãy dụa mãnh liệt mà khuôn mặt trở nênđỏ hồng.
“Đúng là rất đẹp.” Từ lúc Tô Hợp chào đời tớinay, đây là lần đầu tiên thấy một người đẹp mê hồn đến vậy.
Người kia đẹp đến mức nào?
Mặt đẹp như ngọc, cằm nhọn. Bên dưới rèm mi dàilà đôi mắt màu xám đẹp tới mức câu hồn đoạt phách, đuôi mắt xếch[5], đẹp như hoa đào tháng tư.Mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước, chỉ dùng một chiếc trâm gỗ lỏng lẻogiữ chúng.
“Thật sự rất đẹp.” Tô Hợp ca ngợi một tiếng.
“Tiểu thư, người cũng cảm thấy vậy ạ?” Hòa Laphấn khởi.”Chúng ta —— “
“Chúng ta đi thôi.”
“Sao ạ?” Hòa La hoàn toàn không theo kịp suynghĩ của tiểu thư nhà mình. “Đi ư?”
“Đương nhiên.” Tô Hợp thu tầm mắt. “Chẳng lẽ emcòn muốn ta giúp hắn chuộc thân?”
Hòa La nhăn nhó. “Tiểu thư, hắn thật đángthương!”
Tuy biết tính tiểu thư lạnh lung nhưng đối xửvới chính mình cũng không tệ nên nàng mới dám đánh bạo năn nỉ. “Chúng ta nên ——“
“Chúng ta nên đi thôi.” Tô Hợp xoa xoa đầu nàng.“Mỹ sắc hao tài, lời ấy không sai.”
Bên kia, chàng trai giãy dụa càng mãnh liệt, nhờvậy mà thoát khỏi sự khống chế của hai gã tay sai, trong lúc chạy trốn chẳngmay trượt chân ngã về phía Tô Hợp.
Tô Hợp bình tĩnh lui về phía sau một bước. Vìthế thân thể chàng trai rơi bịch xuống mặt đất, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Ai ngờ, y duỗi tay ra, liều mạng nắm lấy làn váyTô Hợp, khuôn mặt ngọc trắng xanh bám đầy bụi bặm nhìn nàng.
“Vị tiểu thư này, cầu nàng…”
Người xem xung quanh nhìn hắn với vẻ thương hại,thậm chí có người bắt đầu thở dài. “Sao có thể cầu cứu Tô đại tiểu thư chứ?”“Đúng vậy, chàng trai này không có mắt nhìn người.” “Ai chẳng biết cô chủ Tôkeo kiệt vô cùng. Lần này chẳng lẽ ngoại lệ?” “Cũng khó nói, sắc đẹp trước mặt—— “
Những lời bình luận xì xầm vang lên bên tai, TôHợp bình thản nhìn chằm chằm gương mặt đẹp của chàng trai đang dần dần ngượngnghịu.
Hòa La gần như muốn khóc, hết nhìn chàng trailại nhìn tiểu thư nhà mình, hận không thể chính mình tới nâng hắn dậy.
“Tiểu thư…”
Tô Hợp vẫn im lặng như cũ.
Hai gã tay sai đã nghênh ngang đi tới, nhấcchàng trai đứng dậy, lôi về phía Minh Nguyệt lâu. Hắn cũng không còn sức giãydụa, ủ rũ nhắm mắt lại.
“Đợi đã.”
Tiếng huyên náo bốn phía im bặt. Người xem vâyquanh mở to mắt, chứng khiến thời khắc mang tính lịch sử: gian thương cứu mỹnhân.
Tô Hợp mặt nhăn mày nhíu buông lời: “Hắn làm bẩn váy ta.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tú bà cầm Tử Vũ phiến trong tay lạch bạch trởlại. Hòa La ôm trán, nghĩ thầm, thôi xong, phạm vào tật xấu keo kiệt của tiểuthư rồi.
“Cô nương —— cô muốn thế nào?” Dường như trong giọngnói của tú bà có phần run rẩy.
Tô Hợp nhìn vệt bẩn bé xíu trên góc váy. “Tínhrẻ thôi, đền cho ta một trăm tám mươi lượng là được.”
“Cái gì, cái gì?” Tú bà lau mồ hôi. “Hắn bánmình cũng chỉ được ba mươi lượng bạc!”
“Hóa ra là ba mươi lượng bạc.” Tô Hợp nhăn mặtsuy nghĩ, nhìn kẻ ngốc đứng trước mặt, lại liếc gã trai kia một cái. “Đắt quá.Hòa La, xin lỗi nhé.”
Hòa La mặt đỏ lên.”Tiểu thư, người—— “
“Thấy em thích, ta đang tính mua hắn làm quàtặng sinh nhật cho em.” Nàng nheo mắt lại, có phần bất đắc dĩ. “Nhưng theo ta,hắn chỉ đáng giá mười lượng.”
Rốt cuộc, ở hiện trường đã có một đám quần chúngngã rầm rầm ngất xỉu.
Tô Hợp lắc đầu, kéo Hòa La rời đi.
Những người này vẫn dễ dàng xúc động như trước.
Mà sau lưng nàng, ánh mắt chàng trai lấp lánhtia sáng lạnh lẽo.
Tô Hợp!!!!
Ta tuyệt đối không thua nàng đâu.
Vì thế vào ngày thứ ba, Tô Hợp lại gặp lại traiđẹp môt lần nữa.
Chẳng lẽ đây là nợ phải trả? Tâm tư Tô Hợp vốnkhông để ý chuyện gì khác nay đã có phần biến đổi.
Lần này nàng đi tới chỗ quan ải phía nam thành,nơi này là trung tâm mua bán nô lệ.
Tô Hợp tới đây vì hào hứng nhất thời. Mỹ nhânhương ngày càng phát triển, khó tránh bị mấy kẻ du côn chọc phá. Nghe Hòa Lanói quan ải gần Tây Vực có chỗ buôn bán nô lệ núi Côn Luân, thân thể cườngtráng, tính tình trung hậu, thành thật, có thể lựa chọn làm bảo kê tốt, thế nênnàng mới thong thả tới đây.
Ai có thể nói cho nàng biết, giữa đoàn người màuđen, nổi bật lên một màu trắng có nghĩa là gì?
Ba lần gặp người đẹp, Hòa La hoàn toàn mất đihào hứng ban đầu.”Tiểu thư, là hắn.”
“Đã thấy.” Tô Hợp rút Đàn Hương phiến[6] trong tay áo.
Chẳng lẽ hắn không thay quần áo? Ba ngày rồi mà vẫnmặc bộ trường bào trắng như tuyết đó.
Vùng quan ải, ngoài buôn bán nô lệ còn buôn bántrâu ngựa. Nhìn đám trâu ngựa lẫn lộn với đám người phía trước, Tô Hợp nhíumày.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Hòa La biết vânglời, hoàn toàn không có ý tưởng gì tới chàng trai kia.
“Đi?” Tô Hợp phe phẩy chiếc quạt, một mùi thơmnhè nhẹ từ quạt bay ra. “Ta còn chưa mua được người mà.”
Mắt Hòa La sáng lên.”Tiểu thư, người —— “
Tô Hợp gấp quạt lại, gõ nhẹ vào miệng nàng. “Nhìngiá trước đã rồi nói sau.”
Chủ nô bắt đầu ra giá.
Nô lệ Côn Luân, giá khởi điểm hai mươi lượngbạc.
Thiếu niên mặc y phục trắng tuyết, giá khởi điểmmười lượng bạc.
Chiết phiến trên tay Tô Hợp thiếu chút nữa rơixuống. Nàng quay đầu nhìn phía Hòa La.”Ta không có nghe nhầm chứ? Mười lượng?!”
Niềm tin trong lòng Hòa La không ngừng dâng lên.“Vâng, thưa tiểu thư!” Giá này có thể mua rồi chứ?!
“Vẫn đắt.” Tô Hợp nheo mắt lại.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Tô Hợp phát hiện dân chúng xung quanh mình đềugiữ sự im lặng đáng sợ. Đây là chuyện tốt sao?
Chàng trai kia ở cách xa như vậy, dường như cũngnghe được những lời nàng nói.
Hắn cúi mắt, không biết suy nghĩ cái gì, nhưngtrong nháy mắt nhiệt độ ở quan ải này giảm xuống không ít.
Tô Hợp xoa xoa cánh tay. Lạ thật, mới đầu thángsáu, sao lại đột nhiên lạnh thế không biết?
“Tiểu thư!” Hòa La khóc không ra nước mắt.
“Được rồi.” Tô Hợp an ủi tâm tình nàng.”Nóitrước, ta chỉ có thể ra bằng giá khởi điểm, nếu có người trả giá cao hơn, tacũng không còn cách nào khác.”
Trong đầu Tô Hợp tính toán thật nhanh, mười lượngbạc để mua thiếu niên này thật sự không đắt, nhìn dáng vẻ này của hắn, sao cóthể không có người cạnh tranh? Vì thế nàng đưa ngón tay về phía chủ nô ý bảo.
Chủ nô hô giá.
“Vị cô nương này, ra mười lượng vàng!”
Tô Hợp trợn mắt. Mười lượng vàng?! Mắt tên kianhìn kiểu gì mà thấy nàng ra mười lượng vàng? Rõ ràng là nàng ra ý bảo mười lượngbạc cơ mà!
Vị chủ nô nhiệt tình kia nhanh chóng kêu thêmvài tiếng, thấy không có người trả lời, liền vỗ tay cam kết.
Tuy thiếu niên này đẹp thật, nhưng cũng khôngchưa chắc có ai bỏ mười lượng vàng ra mua. Mười lượng vàng tương đương với sốtiền một gia đình bình thường tích cóp vài chục năm.
Tô Hợp vừa định phủ nhận, thì một tờ khế ước bánmình đã được đưa tới tay nàng.
“Cô nương, trả tiền đi.”
Tay nàng vừa muốn đẩy tờ giấy kia đi, khóe mắtlại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn sùng bái của Hòa La.
Vì thế lòng mềm lại, động tác đẩy đi đổi thành…
“Ông chủ, chẳng lẽ không có quà tặng?”
Từ lúc chào đời tới nay Tô Hợp chưa từng mua bángì mà không có lãi. Tuy rằng sau đó mua một tặng một, được thêm một gã nô lệCôn Luân nhưng vẫn không có lãi.
Tính toán một hồi, Tô Hợp thở dài.
Làm chủ nhân tốt rất khó.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Người được coi là mỹ nhân, quả nhiên làm người ta hào tài tốn của. Càng phảithận trọng hơn.
Lời của Bạch Lược:
Người tên là Tô Hợp này, quả là người khó đối phó. Nếu như không cần thiết, tốtnhất đừng lại gần.
[1] Tương tự như Phủ doãn phủ Khai Phong của Bao Công
[2] Tướng công, trượng phu: đều là cách vợ gọi chồng.
[3] đoạn tụ: một trong những cụm từ chỉ người đồng tính trong văn chươngTrung Quốc. Cụm từ này xuất phát từ điển tích mối tình giữa Đổng Hiền và Hán AiĐế.
[4] Tử vũ phiến: Quạt lông vũ màutím
[5] Đuôi mắt xếch: phần đuôi mắt nghếch lên. Đàn ông có đuôi mắt xếch được coilà một nam tử hán.
[6] Đàn Hương phiến: Quạt làm từ gỗ đàn hương.
Nơi này bán những loại son phấn tốt nhất, đặcbiệt nhất, sáp thơm, son phấn, nước hoa, chỉ cần khách đặt tiền lập tức cửahang sẽ chọn mùi thơm phù hợp với khách nhất, thỏa mãn yêu cầu của khách.
Đám nữ nhi khuê các thành Lạc Dương không thiếungân lượng, họ chỉ sợ loại son phấn mình ưa dùng có kẻ khác dùng mất.Từ đó, cóthể tưởng tượng được, cửa hàng “Mỹ nhân hương” này buôn bán phát đạt ra sao.
Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân khiến Mỹnhân hương nổi danh thiên hạ. Một nguyên nhân khác không thể bỏ qua, chính làcô chủ Tô Hợp.
Tô Hợp là một cô gái đã ngoài hai mươi, sở hữuvẻ đẹp của một tuyệt sắc giai nhân, thế nhưng tính cách lại cực kỳ keo kiệt,lúc nào cũng tính toán chi li.
Thật sự là một gian thương.
Năm Tô Hợp mười bảy tuổi bắt đầu tiếp nhận vịtrí quản lý Mỹ nhân hương, ngay lập tức, danh tiếng về vẻ đẹp của nàng lan xa.Nếu không phải đã qua tuổi tuyển tú, thì chắc chắn nàng sẽ bị đưa tới hậu cungcủa Thiên tử tại tây kinh Trường An, chờ Thiên tử ân sủng.
Đám thiếu niên công tử thành Lạc Dương bắt đầurục rịch hành động, tìm đủ mọi cách để có được mỹ nhân, nóng lòng thử sức.
Công tử nhà họ Hàn, có tài văn chương phong lưunổi tiếng bậc nhất thành Lạc Dương. Mỗi ngày đều đứng đợi ở con đường mà Tô Hợpthường đi qua, dùng thơ văn để bắt chuyện. Theo lời của những nhân chứng ở hiệntrường kể lại, lúc ấy dưới tầng liễu che phủ, công tử họ Hàn mặc quần trắng áotrắng, tay cầm quạt giấy vẻ mặt tâm trạng động lòng người, đôi lông mày hơinhíu lại, vừa mở miệng đã làm được bài Trăng soi hoa lê.
Nhưng lúc Tô Hợp đi ngang qua, nàng chỉ liếc mắtmột cái, khóe miệng nhếch lên, giống như đang ngắm nhìn một bức tranh thủy mặcrồi nhanh chân rời đi.
Lại có tam thiếu gia nhà họ Phùng, dùng bộ Đạp Nguyệtkiếm pháp đã lấy đi tâm tư của rất nhiều thiếu nữ thành Lạc Dương. Mỗi hôm TôHợp ra khỏi cửa, bị đám lưu manh mắt không tròng đùa giỡn, tam thiếu gia từtrên trời giáng xuống, thân pháp nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, cứu mỹ nhântrong vòng nguy cấp.
Nhưng sắc mặt Tô Hợp lộ ra vẻ chán ghét cựcđiểm, ngay lập tức biến mất không có tung tích.
Truyền kỳ hay nhất lúc đó không thể không nhắctới chuyện giữa nàng và công tử nhà Đỗ phủ doãn[1].
Nhắc tới công tử phủ Doãn - Đỗ Hành Quang, chínhlà chàng trai hoàng kim độc thân bậc nhất trong bảng xếp hạng của thành LạcDương. Hắn mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành sử quan trẻ tuổi nhất, là Thiếudoãn đại nhân phủ Hà Nam, là trợ thủ đắc lực của phủ doãn Đỗ đại nhân. Vì thếcũng chẳng có gì lạ khi đám thiếu nữ thành Lạc Dương đề cử hắn là phu quân lýtưởng nhất, vị thế gia công tử hoàn hảo nhất.
Một ngày nọ, vô tình trông thấy Tô Hợp, nhìnthấy vẻ đẹp động lòng người của nàng, chàng trai anh tuấn kiệt xuất ấy đã thềbỏ thói trăng hoa, nhất định sẽ ôm được người đẹp vào lòng.
Lần này thật bất ngờ là Tô Hợp không vô tình nhưmọi khi, ngược lại còn nhếch môi, ánh mắt sáng rực quan sát hắn một lượt, rồivui vẻ đáp ứng lời mời du hồ của Thiếu doãn đại nhân.
Từ đó, lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, có lầnthứ hai ắt sẽ có lần thứ ba.
Du hồ xong rồi uống trà, uống trà xong rồi dùngbữa. Người trong thành Lạc Dương xôn xao, đều nói rằng cuối cùng cô chủ Tô cũngkhông thoát khỏi sức hấp dẫn của vị công tử phong lưu và vô cùng ôn nhu, quảnhiên là không ai ngờ tới kết cục này.
Trong thành Lạc Dương, các thiếu gia công tửnghe tin này ganh tị đến nỗi buông tiếng thở dài, những thiếu nữ khuê cácđau lòng lấy nước mắt rửa mặt qua ngày.
Ấy thế mà, hơn tháng sau, quan hệ của hai vịđương sự vẫn chỉ dừng lại ở mức thưởng trà và dùng bữa, chỉ thỉnh thoảng mớithấy họ đồng hành cùng nhau.
Mỹ nhân hương càng ngày càng ăn nên làm ra.Nguyên nhân do đâu thì không biết, chỉ biết lại có lời đồn đại mới trong thànhLạc Dương nói là Đỗ công tử phong lưu phóng khoáng kia chỉ yêu thích các cô gáicó hương thơm đặc sắc.
Kẻ hiểu rõ tình hình thì nói, Đỗ công tử khôngtrở thành người trong lòng của Tô Hợp cô nương, nhưng thật ra lại thành ngườiphát ngôn quảng cáo miễn phí cho Mỹ nhân hương.
Kẻ không hiểu chuyện thì nói, Tô Hợp cô nương vẻđẹp tuyệt sắc, cực kỳ khôn khéo nhưng lại không hiểu chuyện phong tình.
Vì thế đám người theo đuổi Tô Hợp chấm dứt đau thương,mà đám bà mối tới nhà họ Tô thuyết khách kéo dài mãi không dứt như trước.
Tô Hợp bị quấy rầy tới mức không chịu đựng đượcnữa, rốt cuộc buông ra một câu. Nói là cả đời không lấy chồng, chỉ tuyển ngườiở rể.
Lời vừa nói ra, đại bộ phận công tử vì kinhhoàng mà lùi bước. Mặc dù tư tưởng Đại Đường đã thoáng hơn nhưng vẫn không thểchấp nhận được chuyện ở rể. Lại nói, tuy Tô Hợp rất đẹp nhưng dù sao cũng chỉlà một cô gái buôn bán, so ra vẫn không thể đứng đắn bằng các tiểu thư khuêcác, dòng dõi thư hương. Tuy nhiên vẫn có những gã khờ định nhân lúc cháy nhàmà đi hôi của để thử thời vận, chẳng những người ta không buồn nhìn mà còn vácgậy đuổi ra khỏi cửa.
Dần dần, tính cách láu cá của Tô Hợp xa gần đềubiết, đám công tử nhanh chóng hết kiên nhẫn mà chuyển hướng tới nhóm mỹ nhânmới mẻ khác. Kết quả là, hôn sự của Tô Hợp đại tiểu thư cứ như vậy mà chữnglại, chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, trở thành gái già lớn tuổi.
Đương nhiên, bản thân Tô Hợp cũng không nôn nóngmà ngược lại, nàng lại thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc, cũng có thể dốc toàn tâm nghĩcách kiếm tiền, nàng nghĩ như thế. Còn trượng phu ấy à? Nàng đảo mắt khinh bỉ,nàng không cần thứ sinh vật chỉ biết tiêu tiền, không biết kiếm tiền đó.
Đợi tới khi nào tiền kiếm được thỏa mãn nàngrồi, lúc đó nàng sẽ mua một tướng công[2] về mà chăm sóc qua ngày.Mỗi ngày nghiên cứu một loại hương phẩm mới, lại phải đi lo cho hoạt động giớithiệu sản phẩm, nhìn Mỹ nhân hương phát triển không ngừng, tâm tình của nàng vôcùng mãn nguyện.
Thế nhưng, Tô Hợp vẫn gặp phải chuyện phiền lòng.
Chuyện này nói ra, lại phải nhắc tới ba ngày gầnđây. Lúc ấy Tô Hợp đang đi tới bắc thành mua chút hương liệu, lúc đi ngang quagiữa phố, thấy mấy tên lưu manh từng đùa giỡn nàng đang vây quanh một thiếuniên mặc y phục trắng như tuyết, muốn sàm sỡ hắn.
Tô Hợp chỉ hơi hơi nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ gầnđây thịnh hành xu hướng đoạn tụ[3] ư? Có lẽ cũng nên chế ramột ít phấn sáp cho mấy vị nhân sĩ đoạn tụ này chăng? Lòng yêu nghề say mê củanàng lập tức che khuất tầm mắt, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cầu cứu đángthương của trai đẹp kia.
“Đại tiểu thư.” Tôn quản sự đi bên cạnh nàng hokhan một tiếng. “Hình như vị công tử kia đang nhìn tiểu thư.”
“Nhìn ta ư?” Tô Hợp nhìn không chớp mắt, lạibước tiếp. “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
“Tiểu thư.” A hoàn Hòa La có khuôn mặt nhỏ nhắn hơiđỏ mặt cầm lấy vạt áo nàng. “Vị công tử kia thật sự rất đẹp.”
Tô Hợp khẽ kéo phần vạt áo đang bị túm ra. “HòaLa, chú ý dùng từ. Đàn ông nên dung từ tuấn tú mới đúng. Nhưng mà tuấn tú thìđược gì? Không thể hóa thành cơm ăn, cũng không thể hóa ra bạc.”
Nàng lắc đầu, trước sau như một nói với Hòa La.“Đi thôi.”
“Đại tiểu thư, không giúp thật ư?”
“Giúp?” Đôi môi anh đào lạnh lùng nói. “Khôngrảnh rỗi, không giúp được.”
Vì thế một hàng ba người cứ như vậy đi thật xa,Tô Hợp cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái.
Thiếu niên nghiến răng, ánh mắt cầu cứu đángthương chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng biến thành ánh mắt phẫn nộ lạnh lẽo.
Tô Hợp?!
Nàng cứ chờ đấy.
Cứ tưởng rằng chuyện này cứ thế mà trôi qua, TôHợp cũng không bận tâm tới những chuyện như thế, tính nhẫn nại và trí nhớ củanàng về thể loại này đều tương đối có hạn.
Ai ngờ đâu ngày hôm sau, lại đụng phải thiếuniên mặc y phục trắng như tuyết đó.
Ngay trước cửa Hồng Nhạc phường Minh Nguyệt lâu,có người bị cưỡng ép làm kĩ nam. (cái từ 娼là kĩ nữ nhưng mà ởđây là anh nc nên mình đổi là kĩ nam )
Minh Nguyệt lâu là nơi nào? Chính là thanh lâulớn nhất thành Lạc Dương, là nơi trăng hoa của khách nhân.
Vẻ mặt trai đẹp tràn đầy căm hận vì bị áp bức vàlăng nhục. “Ta không đi! Có chết ta cũng không đi!”
Tú bà Minh Nguyệt lâu tay trái phe phẩy Tử Vũphiến[4] thật dài, tay phải cầm mộtmảnh lụa trắng. “Có khế ước bán mình ở đây, ngươi không muốn cũng phải đi.” Haigã tay sai bên cạnh tiến lên, nắm chặt hai tay chàng trai trẻ.
“Tiểu thư, hình như là vị công tử ngày hôm quakìa.” Anh mắt Hòa La lại bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt phớt hồng. “Nhìn gần lại thấycàng đẹp hơn.”
Tô Hợp tức giận liếc nhìn nàng một cái. “Khôngphải ta đã nói rồi sao? Đàn ông, phải nói là thật tuấn ——” nàng lướt nhìn qua,đúng lúc chàng trai kia vì chống cự và giãy dụa mãnh liệt mà khuôn mặt trở nênđỏ hồng.
“Đúng là rất đẹp.” Từ lúc Tô Hợp chào đời tớinay, đây là lần đầu tiên thấy một người đẹp mê hồn đến vậy.
Người kia đẹp đến mức nào?
Mặt đẹp như ngọc, cằm nhọn. Bên dưới rèm mi dàilà đôi mắt màu xám đẹp tới mức câu hồn đoạt phách, đuôi mắt xếch[5], đẹp như hoa đào tháng tư.Mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước, chỉ dùng một chiếc trâm gỗ lỏng lẻogiữ chúng.
“Thật sự rất đẹp.” Tô Hợp ca ngợi một tiếng.
“Tiểu thư, người cũng cảm thấy vậy ạ?” Hòa Laphấn khởi.”Chúng ta —— “
“Chúng ta đi thôi.”
“Sao ạ?” Hòa La hoàn toàn không theo kịp suynghĩ của tiểu thư nhà mình. “Đi ư?”
“Đương nhiên.” Tô Hợp thu tầm mắt. “Chẳng lẽ emcòn muốn ta giúp hắn chuộc thân?”
Hòa La nhăn nhó. “Tiểu thư, hắn thật đángthương!”
Tuy biết tính tiểu thư lạnh lung nhưng đối xửvới chính mình cũng không tệ nên nàng mới dám đánh bạo năn nỉ. “Chúng ta nên ——“
“Chúng ta nên đi thôi.” Tô Hợp xoa xoa đầu nàng.“Mỹ sắc hao tài, lời ấy không sai.”
Bên kia, chàng trai giãy dụa càng mãnh liệt, nhờvậy mà thoát khỏi sự khống chế của hai gã tay sai, trong lúc chạy trốn chẳngmay trượt chân ngã về phía Tô Hợp.
Tô Hợp bình tĩnh lui về phía sau một bước. Vìthế thân thể chàng trai rơi bịch xuống mặt đất, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Ai ngờ, y duỗi tay ra, liều mạng nắm lấy làn váyTô Hợp, khuôn mặt ngọc trắng xanh bám đầy bụi bặm nhìn nàng.
“Vị tiểu thư này, cầu nàng…”
Người xem xung quanh nhìn hắn với vẻ thương hại,thậm chí có người bắt đầu thở dài. “Sao có thể cầu cứu Tô đại tiểu thư chứ?”“Đúng vậy, chàng trai này không có mắt nhìn người.” “Ai chẳng biết cô chủ Tôkeo kiệt vô cùng. Lần này chẳng lẽ ngoại lệ?” “Cũng khó nói, sắc đẹp trước mặt—— “
Những lời bình luận xì xầm vang lên bên tai, TôHợp bình thản nhìn chằm chằm gương mặt đẹp của chàng trai đang dần dần ngượngnghịu.
Hòa La gần như muốn khóc, hết nhìn chàng trailại nhìn tiểu thư nhà mình, hận không thể chính mình tới nâng hắn dậy.
“Tiểu thư…”
Tô Hợp vẫn im lặng như cũ.
Hai gã tay sai đã nghênh ngang đi tới, nhấcchàng trai đứng dậy, lôi về phía Minh Nguyệt lâu. Hắn cũng không còn sức giãydụa, ủ rũ nhắm mắt lại.
“Đợi đã.”
Tiếng huyên náo bốn phía im bặt. Người xem vâyquanh mở to mắt, chứng khiến thời khắc mang tính lịch sử: gian thương cứu mỹnhân.
Tô Hợp mặt nhăn mày nhíu buông lời: “Hắn làm bẩn váy ta.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tú bà cầm Tử Vũ phiến trong tay lạch bạch trởlại. Hòa La ôm trán, nghĩ thầm, thôi xong, phạm vào tật xấu keo kiệt của tiểuthư rồi.
“Cô nương —— cô muốn thế nào?” Dường như trong giọngnói của tú bà có phần run rẩy.
Tô Hợp nhìn vệt bẩn bé xíu trên góc váy. “Tínhrẻ thôi, đền cho ta một trăm tám mươi lượng là được.”
“Cái gì, cái gì?” Tú bà lau mồ hôi. “Hắn bánmình cũng chỉ được ba mươi lượng bạc!”
“Hóa ra là ba mươi lượng bạc.” Tô Hợp nhăn mặtsuy nghĩ, nhìn kẻ ngốc đứng trước mặt, lại liếc gã trai kia một cái. “Đắt quá.Hòa La, xin lỗi nhé.”
Hòa La mặt đỏ lên.”Tiểu thư, người—— “
“Thấy em thích, ta đang tính mua hắn làm quàtặng sinh nhật cho em.” Nàng nheo mắt lại, có phần bất đắc dĩ. “Nhưng theo ta,hắn chỉ đáng giá mười lượng.”
Rốt cuộc, ở hiện trường đã có một đám quần chúngngã rầm rầm ngất xỉu.
Tô Hợp lắc đầu, kéo Hòa La rời đi.
Những người này vẫn dễ dàng xúc động như trước.
Mà sau lưng nàng, ánh mắt chàng trai lấp lánhtia sáng lạnh lẽo.
Tô Hợp!!!!
Ta tuyệt đối không thua nàng đâu.
Vì thế vào ngày thứ ba, Tô Hợp lại gặp lại traiđẹp môt lần nữa.
Chẳng lẽ đây là nợ phải trả? Tâm tư Tô Hợp vốnkhông để ý chuyện gì khác nay đã có phần biến đổi.
Lần này nàng đi tới chỗ quan ải phía nam thành,nơi này là trung tâm mua bán nô lệ.
Tô Hợp tới đây vì hào hứng nhất thời. Mỹ nhânhương ngày càng phát triển, khó tránh bị mấy kẻ du côn chọc phá. Nghe Hòa Lanói quan ải gần Tây Vực có chỗ buôn bán nô lệ núi Côn Luân, thân thể cườngtráng, tính tình trung hậu, thành thật, có thể lựa chọn làm bảo kê tốt, thế nênnàng mới thong thả tới đây.
Ai có thể nói cho nàng biết, giữa đoàn người màuđen, nổi bật lên một màu trắng có nghĩa là gì?
Ba lần gặp người đẹp, Hòa La hoàn toàn mất đihào hứng ban đầu.”Tiểu thư, là hắn.”
“Đã thấy.” Tô Hợp rút Đàn Hương phiến[6] trong tay áo.
Chẳng lẽ hắn không thay quần áo? Ba ngày rồi mà vẫnmặc bộ trường bào trắng như tuyết đó.
Vùng quan ải, ngoài buôn bán nô lệ còn buôn bántrâu ngựa. Nhìn đám trâu ngựa lẫn lộn với đám người phía trước, Tô Hợp nhíumày.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Hòa La biết vânglời, hoàn toàn không có ý tưởng gì tới chàng trai kia.
“Đi?” Tô Hợp phe phẩy chiếc quạt, một mùi thơmnhè nhẹ từ quạt bay ra. “Ta còn chưa mua được người mà.”
Mắt Hòa La sáng lên.”Tiểu thư, người —— “
Tô Hợp gấp quạt lại, gõ nhẹ vào miệng nàng. “Nhìngiá trước đã rồi nói sau.”
Chủ nô bắt đầu ra giá.
Nô lệ Côn Luân, giá khởi điểm hai mươi lượngbạc.
Thiếu niên mặc y phục trắng tuyết, giá khởi điểmmười lượng bạc.
Chiết phiến trên tay Tô Hợp thiếu chút nữa rơixuống. Nàng quay đầu nhìn phía Hòa La.”Ta không có nghe nhầm chứ? Mười lượng?!”
Niềm tin trong lòng Hòa La không ngừng dâng lên.“Vâng, thưa tiểu thư!” Giá này có thể mua rồi chứ?!
“Vẫn đắt.” Tô Hợp nheo mắt lại.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Tô Hợp phát hiện dân chúng xung quanh mình đềugiữ sự im lặng đáng sợ. Đây là chuyện tốt sao?
Chàng trai kia ở cách xa như vậy, dường như cũngnghe được những lời nàng nói.
Hắn cúi mắt, không biết suy nghĩ cái gì, nhưngtrong nháy mắt nhiệt độ ở quan ải này giảm xuống không ít.
Tô Hợp xoa xoa cánh tay. Lạ thật, mới đầu thángsáu, sao lại đột nhiên lạnh thế không biết?
“Tiểu thư!” Hòa La khóc không ra nước mắt.
“Được rồi.” Tô Hợp an ủi tâm tình nàng.”Nóitrước, ta chỉ có thể ra bằng giá khởi điểm, nếu có người trả giá cao hơn, tacũng không còn cách nào khác.”
Trong đầu Tô Hợp tính toán thật nhanh, mười lượngbạc để mua thiếu niên này thật sự không đắt, nhìn dáng vẻ này của hắn, sao cóthể không có người cạnh tranh? Vì thế nàng đưa ngón tay về phía chủ nô ý bảo.
Chủ nô hô giá.
“Vị cô nương này, ra mười lượng vàng!”
Tô Hợp trợn mắt. Mười lượng vàng?! Mắt tên kianhìn kiểu gì mà thấy nàng ra mười lượng vàng? Rõ ràng là nàng ra ý bảo mười lượngbạc cơ mà!
Vị chủ nô nhiệt tình kia nhanh chóng kêu thêmvài tiếng, thấy không có người trả lời, liền vỗ tay cam kết.
Tuy thiếu niên này đẹp thật, nhưng cũng khôngchưa chắc có ai bỏ mười lượng vàng ra mua. Mười lượng vàng tương đương với sốtiền một gia đình bình thường tích cóp vài chục năm.
Tô Hợp vừa định phủ nhận, thì một tờ khế ước bánmình đã được đưa tới tay nàng.
“Cô nương, trả tiền đi.”
Tay nàng vừa muốn đẩy tờ giấy kia đi, khóe mắtlại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn sùng bái của Hòa La.
Vì thế lòng mềm lại, động tác đẩy đi đổi thành…
“Ông chủ, chẳng lẽ không có quà tặng?”
Từ lúc chào đời tới nay Tô Hợp chưa từng mua bángì mà không có lãi. Tuy rằng sau đó mua một tặng một, được thêm một gã nô lệCôn Luân nhưng vẫn không có lãi.
Tính toán một hồi, Tô Hợp thở dài.
Làm chủ nhân tốt rất khó.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của Tô Hợp:
Người được coi là mỹ nhân, quả nhiên làm người ta hào tài tốn của. Càng phảithận trọng hơn.
Lời của Bạch Lược:
Người tên là Tô Hợp này, quả là người khó đối phó. Nếu như không cần thiết, tốtnhất đừng lại gần.
[1] Tương tự như Phủ doãn phủ Khai Phong của Bao Công
[2] Tướng công, trượng phu: đều là cách vợ gọi chồng.
[3] đoạn tụ: một trong những cụm từ chỉ người đồng tính trong văn chươngTrung Quốc. Cụm từ này xuất phát từ điển tích mối tình giữa Đổng Hiền và Hán AiĐế.
[4] Tử vũ phiến: Quạt lông vũ màutím
[5] Đuôi mắt xếch: phần đuôi mắt nghếch lên. Đàn ông có đuôi mắt xếch được coilà một nam tử hán.
[6] Đàn Hương phiến: Quạt làm từ gỗ đàn hương.
/27
|