Chương 859
Anh đã mất một khoảng thời gian rất dài để xử lý chuyện giữa bản thân và Nhiên Mộc Miên. Mộc Miên không có lý do gì để từ chối anh mới đúng. Cho dù cô có tức giận thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không năm lần bảy lượt từ chối anh như vậy.
Trừ khi Nhiên Mộc Miên thật sự đã không còn thích anh nữa rồi.
Bỗng nhiên Minh Tư Thành cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Tự mình đa tình, đơn phương tình nguyện… Ở bên kia, sau khi Lăng Khiếu Nhật công Nhiên Mộc Miên đi một đoạn, cuối cùng tài xế lái xe đã tới rồi. Nhiên Mộc Miên vừa ngồi lên xe đã nhận được cuộc gọi đến của Phó Diệc Phàm. “Anh, anh tìm em à?”. “Anh trai em đã viết đơn xin xuất ngũ rồi” Phó Diệc Phàm nói thẳng vào vấn đề. Nhiên Mộc Miên nhướng mày: “Vậy sau này ngày nào anh cũng có thể ở bên cạnh em rồi” “Khi nào thì em lấy chồng?” Người anh trai bị tổn thương vô cùng hỏi. Khóe miệng Nhiên Mộc Miên giật giật: “Anh còn chưa lấy ai kia kìa” “Không phải thường là em gái sẽ lấy chồng trước hay sao?” Phó Diệc Phàm thản nhiên nói.
Nhiên Mộc Miên cười đáp: “Vậy hai anh em mình cược một phen, thế nào?” “Cược cái gì?”
“Em cược anh sẽ kết hôn trước” “Anh cảm thấy em sẽ kết hôn trước anh”. “Anh, đã lâu rồi em không gọi điện cho ông cố rồi, tự dưng em nhớ ông cố quá” Nhiên Mộc Miên cảm khái nói.
Phó Diệc Phàm lập tức biết điều chữa lời: “Tình nguyện cược dám chịu thua, em thắng rồi. Nói đi, muốn thưởng gì nào?”
“Cái đó… Chí Minh, à không là anh Minh, liên quan đến việc hôn ước của em và anh ấy, có phải cấp trên không phê chuẩn xét duyệt bối cảnh thân thể của em không?”
“Minh Tư Thành nói cho em à?”
“Đừng chuyển chủ đề”.
“Ừ, quả thật không được chấp nhận. Có điều Khải Huy nói, anh ấy muốn xuất ngũ cùng với anh. Xuất ngũ rồi anh ấy có thể không bị hạn chế chuyện kết hôn với em nữa”
“Không phải. Anh trai, anh Minh đã ở trong quân đội vài năm rồi, đã có thể trở thành thiếu tá rồi chứ. Như thế uy nghiêm biết bao nhiêu, có đúng không? Anh đi khuyên anh Minh đi. Danh hiệu thiếu tá còn quan trọng hơn chuyện kết hôn với em nhiều lắm. Không đúng! Bảo vệ gia đình bảo vệ tổ quốc càng quan trọng hơn em. Phần thưởng mà em muốn chính là anh đi khuyên anh Minh, nhất định phải đi khuyên anh ấy tiếp tục cống hiến cho tổ quốc!”
“Ha ha.” Trong ống nghe truyền tới tiếng cười ha ha” sang sảng. Giọng nói này nghe có vẻ không giống Phó Diệc Phàm lắm. Lúc này, Phó Diệc Phàm mới bổ sung một câu: “Anh để chế độ rảnh tay, Khải Huy đang ở bên cạnh anh”
“..” Nhiên Mộc Miên không biết nói gì tiếp theo, thật sự muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào trên mặt đất, nhưng đáng tiếc lại chẳng có một cái lỗ nào cả.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Minh Khải Huy anh cả của Minh Tư Thành: “Cô cả nhà họ Phó ơi, một chút tâm tư nhỏ của em đã bị anh nhìn thấu từ lâu rồi”
“Ý của em không phải như vậy. Anh Minh, anh nhất định đừng hiểu lầm em” Nhiên Mộc Miên xấu hổ giải thích. Minh Khải Huy cười nói: “Em yên tâm đi. Lần này Tư Thành quay về, anh định sẽ để Tư Thành cưới em. Nếu nói dám bắt nạt em, toàn bộ người nhà anh, còn cả đám quân đội anh quản lý đều sẽ đứng về phía em”.
“.” Nhiên Mộc Miên muốn khóc không ra nước mắt, cảm thấy có phải chính mình đã rơi vào bẫy rồi hay không. “Được rồi, thời gian của bọn anh hết rồi, cúp máy trước đây.” Phó Diệc Phàm nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Nhiên Mộc Miên nhìn màn hình hiển thị nhắc nhở cuộc trò chuyện đã kết thúc, vẻ mặt không hiểu gì.
Lang Khiểu Nhật liếc nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, lại yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đúng vào lúc này bỗng vang lên một tiếng “Rầm” nổ lớn.
Phản ứng đầu tiên của Lạng Khiếu Nhật sau khi định thần lại là nhào về phía Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên còn chưa kịp quan sát xem chuyện gì đã xảy ra, tầm mắt đã bị Lang Khiếu Nhật chặn lại. Giây tiếp theo cô chỉ cảm thấy cơ thể bị Lang Khiếu Nhật ôm chặt lấy. Một trận rung chuyển đất trời, bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai.
Không biết đã qua bao lâu, khi Nhiên Mộc Miên mở mắt ra một lần nữa, tầm mắt cô đã nhòe đi, hai bên tai vang lên tiếng kêu lớn.
Cô khó chịu bịt tai lại, mãi cho tới khi tiếng kêu đó ngừng lại, tầm nhìn mới dần dần trở nên rõ ràng.
Trước mắt, bên trong xe là một cảnh hỗn loạn, ánh sáng lờ mờ, tài xế trên ghế lái đầu bê bết máu bị treo ngược lên. Mà giờ phút này, cô đang nằm trên người Lang Khiếu Nhật, từ mái tóc trên trán của Lang Khiểu Nhật có máu tươi rỉ ra, nhưng anh ta vẫn cố gắng ấn chân vào đáy xe như đang cố gắng chống đỡ cho nó không sập xuống.
Nhiên Mộc Miên thấy thế, vươn tay lần mò rất lâu trong túi sau của ghế phụ, cuối cùng tìm thấy một con dao gọt hoa quả.
Nhìn thấy Nhiên Mộc Miên cầm con dao, Lang Khiểu Nhật hằng giọng nói: “Cô chủ, cô muốn làm gì vậy?”
“Cứu người” Nhiên Mộc Miên nhướng mày. Sau khi rút con dao ra khỏi vỏ, lòng bàn tay cô nắm chặt lấy lưỡi dao dùng sức kéo một nhát.
“Huh..” một tiếng, cô đau đến nỗi nước mắt chực trào ra, sau đó cố hết sức rướn lên phía trước, đưa máu đang nhỏ giọt của mình lên phần đầu bị thương của tài xế.
“Cô chủ!” Lăng Khiếu Nhật muốn ngăn cô lại nhưng không có chút sức lực nào.
Tay của Nhiên Mộc Miên bắt đầu run rẩy, sắc mặt cô dần dần cũng trở nên tái nhợt.
Không biết qua bao lâu, tài xế vốn dĩ đã hôn mê bất tỉnh, cuối cùng cơ thể cũng đã hơi động đậy.
Nhiên Mộc Miên thấy tài xế nhíu mày, thu tay lại, quăng con dao gọt hoa quả đi, giọng khàn khàn gọi: “Chú Lý, chú Lý! Mau tỉnh lại đi”.
Sau khi tài xế này tỉnh lại, cách đó không xa cũng vang lên tiếng còi “ú ý” của xe cứu thương và tiếng còi xe cảnh sát.
Nhiên Mộc Miên lại bò trở về bên cạnh Lang Khiếu Nhật. Lúc cô vừa chuẩn bị dùng máu của mình để cứu anh. ta, Lang Khiếu Nhật lại đưa tay cản lại, trực tiếp ôm chặt cô vào lòng.
“Cô chủ, tôi đã thề sẽ phải bảo vệ cô. Lang Khiếu Nhật cố sức nói.
/1176
|