Chương 828: Cô tương tư anh thành bệnh
Nhiên Mộc Miên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gọi “Tiểu Nhật” như một thói quen.
Lang Khiếu Nhật cũng im lặng tiếp nhận, có lúc cô gọi anh ta là “Tiểu Nhật”, anh ta kìm lòng không đậu mà nhếch miệng cười Sau khi trở về thành phố Thuận Canh, Minh Tư Thành đề nghị giải trừ hôn ước, và chuyện Phó Quân Tiêu đã đồng ý cũng đến tai Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên thu dọn đồ đạc ở nhà và chuẩn bị trở lại trường. Đối với chuyện của Minh Tư Thành, cô vẫn cảm thấy đau lòng nhưng ngoài mặt thì luôn giả vờ rất bình tĩnh.
Đồng Kỳ Anh không muốn quấy rầy Nhiên Mộc Miên, nhưng dù sao đây cũng là một sự kiện trọng đại của hai gia tộc lớn nhà họ Phó và Minh, Đồng Kỳ Anh vẫn gõ cửa phòng Nhiên Mộc Miên: “Mộc Miên?”
“Dạ, con đây” Nhiên Mộc Miên trả lời, đồng thời nhét một con búp bê cừu vào trong vali.
Con búp bê cừu này là do “sư phụ” gắp cho cô vào ngày hôm đó, rất đáng để lưu giữ làm kỷ niệm.
Sau khi Đồng Kỳ Anh bước vào, thấy Nhiên Mộc Miên không có gì bất thường, ngược lại cảm thấy có chút lo lắng hỏi: “Con gái, mẹ đã nói chuyện điện thoại với mẹ của Tư Thành. Mẹ của Tư Thành nói, nếu con không ngại thì bà ấy muốn con đính hôn với con trai cả của bà ấy là Minh Khải Huy.
Tất nhiên, có đồng ý hay không thì còn phải do con gái của mẹ quyết định, đúng không? Nếu con không thích Minh Khải Huy, còn có Minh Huy Khang. Nếu Minh Huy Khang con cũng không thích thì…”
“Con hiểu mẹ muốn nói gì rồi. Dù sao thì nhà họ Minh và nhà họ Phó cũng đã đính hôn. Về phần con lấy ai, miễn đó là người nhà họ Minh là được hết, đúng không?” Nhiên Mộc Miên đặt con búp bê cừu trong tay xuống, nổi giận cắt ngang lời nói của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh bất đắc dĩ nhún vai.
Nhiên Mộc Miên tiến đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, nhếch mép: “Nhà họ Minh có năng lực thì bảo Minh Tư Thành cưới con đi! Đổi chồng chưa cưới cho con là có ý gì?”
“Bố con vẫn còn chưa bày tỏ ý kiến” Đồng Kỳ Anh cười khổ.
Bà và Phó Quân Tiêu đã lâu không liên lạc, chẳng qua là trong nhà họ Minh có quá nhiều động tĩnh, mẹ Minh Tư Thành kìm chế không được mới gọi điện thoại cho bà nói rõ tình hình thực tế, còn thử thăm dò bà, muốn biết thái độ của Phó Quân Tiêu đối với nhà họ Minh, đồng thời hỏi nhà họ Phó liệu họ có muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không.
Đồng Kỳ Anh không tiện trực tiếp bày tỏ lập trường, trước khi cúp điện thoại chỉ có thể nói để hỏi xem sao.
Nụ cười trên mặt Nhiên Mộc Miên dần dần tắt đi, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
Có phải Minh Tư Thành biết rằng cô và Lang Khiếu Nhật thật ra đều là “ngoại tộc”, cho nên trong lòng anh mới nảy sinh sự khiếp sợ và kiêng kị với cô, mới có thể lựa chọn chia tay với cô?
Nhưng mà, từ trước đến nay bố luôn làm rất tốt công tác bảo mật, lẽ ra Minh Tư Thành không thể biết được.
Có lẽ Minh Tư Thành thực sự đã biết điều đó rồi!
Nhiên Mộc Miên ảm đạm đau lòng rũ mắt xuống, do dự hồi lâu, đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn tự do một lần được không?”
“Cái gì?” Đồng Kỳ Anh lộ vẻ khó hiểu.
Nhiên Mộc Miên khẽ cười: “Việc kết hôn của con, con tự mình quyết định!”
“Con…” Đồng Kỳ Anh ngập ngừng.
Nhiên Mộc Miên đóng vali lại, nhìn Đồng Kỳ Anh nói: “Từ hôm nay, con sẽ quên Minh Tư Thành! Phải sống thật vui vẻ mỗi ngày!”
“Ừ” Đồng Kỳ Anh nhìn Nhiên Mộc Miên mà mỉm cười nhẹ nhõm, con bé này từ nhỏ đã sống rất lạc quan, không đau khổ vì tình.
Nhưng có thật là không đau khổ vì tình không?
Nhiên Mộc Miên chưa bao giờ thực sự nhìn rõ bản thân mình.
Lần nào cũng vậy, miệng lúc nào cũng nói ngon lành nhưng trong lòng lại đau đến chết đi sống lại.
Dựa vào đâu mà Minh Tư Thành lại có thể thoải mái lay động cô như vậy, để cô hoàn toàn không thể quên được anh?
Nhiên Mộc Miên che dấu khẩu khí này, đồng thời trong lòng cũng hốt hoảng.
Lần này trở lại trường, trong những ngày còn lại, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng.
Thật ra Nhiên Mộc Miên cũng không lo lắng mình sẽ trượt kỳ thi một chút nào.
Chẳng qua, sau khi trở lại trường học, cô phát hiện mình và ba người bạn cùng phòng không còn thân thiết như xưa nữa.
Kể từ khi Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái nói Cố Thiên Ngân và Trương Hùng Cường nói chuyện yêu đương, mỗi lần tan học thì họ sẽ biến mất không thấy bóng dáng.
Hôm nay đi tự học vào buổi tối, Nhiên Mộc Miên ôm sách giáo khoa, chậm rãi đi trên đường.
Phía sau cô, Lang Khiếu Nhật không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Những ngày không có Minh Tư Thành bên cạnh, Nhiên Mộc Miên luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, thường xuyên như người mất hồn.
“Hú… brừ…” Đột nhiên âm thanh của một chiếc xe cơ giới từ xa đến gần.
Nhiên Mộc Miên còn chưa định thần lại thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Cô chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, hai chân giơ lên trên không.
Quét mắt qua, một vài nam sinh chạy xe máy hét lên.
Phía sau xe máy của họ sáng rực ánh đèn đủ màu, bay đi trong màn đêm xám xịt.
Cái quái gì thế! Lại có người dám chạy đua trong khu nhà trường àt!
Nhiên Mộc Miên nhíu mày, vô tình ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật nhẹ nhàng ôm cô, trong nhất thời cũng quên mất phải buông ra.
Nhìn một lúc lâu, Nhiên Mộc Miên cảm thấy như thể mình bị ảo giác.
Người trước mặt đang ôm cô không phải là Lang Khiếu Nhật, mà là Minh Tư Thành.
“Minh Tư Thành, em rất nhớ anh!” Nhiên Mộc Miên đột nhiên lao vào vòng tay Lang Khiếu Nhật, áp má vào ngực anh ta, hai tay ôm chặt eo anh ta.
Lang Khiếu Nhật giật mình, chậm rãi ôm chặt lấy thân thể Nhiên Mộc Miên.
Bên tai anh ta chỉ nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: “Em không muốn chia tay với anh, không muốn chia tay anh, anh quay lại được không? Em nhớ anh! Nhớ anh nhiều lắm!”
/1176
|