Vì Lý Tư San thua kiện nên sau đó cô ta đến Úc để gặp mặt con trai lần cuối. Đêm hôm đó, tại khách sạn cô ta đã cắt cổ tay tự sát...
Tuy nhiên, cô ta đã tự tử không thành công...
Phó Quân Bác đã nhanh chóng đến khách sạn, cứu cô ta và đưa cô ta đến bệnh viện. Có điều đến hôm nay cô ta vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đồng Kỳ Anh ôm Lý Tiểu Bác, tức Lãnh Hạ Tiêu ở nhà và đứng ngồi không yên.
Hạ Tiêu vẫn gọi cô là má mi, nhưng lại không biết má mi của cậu bé suýt chút nữa đã ép chết mẹ ruột của mình.
Mấy ngày nay, Phó Quân Bác luôn túc trực bên cạnh Lý Tự San ở trong bệnh viện. Anh ấy không dám báo cho bố mẹ Lý Tư San biết, vì vậy anh ấy đã tự mình ở đó chăm sóc cho Lý Tư San..
Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô càng giống như nữ phụ độc ác trong phim truyền hình.
Cô đổ thêm dầu vào lửa bên tai nam chính, ép chết nữ chính vô tội và cướp đi đứa con của nữ chính.
Nhưng trên thực tế, cô chẳng làm gì cả.
Nếu phải nói ra những gì cô đã làm, thì điều duy nhất cô đã làm là hứa với thẩm phán trước tòa rằng cô vẫn yêu chồng và sẵn sàng sinh một đứa con để cứu lấy mạng sống của đứa con riêng của chồng và coi đứa trẻ đó như con ruột của cô.
Sau khi xem xét tất cả các khía cạnh có lợi cho sự phát triển khỏe mạnh của đứa trẻ thì thẩm phán đã quyết định giao Hạ Tiêu cho Phó Quân Bác.
Vào đêm thắng kiện, Đồng Kỳ Anh dỗ Hạ Tiêu ngủ say trước, sau đó cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi cởi bỏ quần áo và cô nằm trên giường với vẻ mặt ngượng ngùng chờ đợi Phó Quân Bác đến sủng hạnh.
Cô làm vậy là để sinh cho Phó Quân Bác một đứa con và để tiếp tục kéo dài cuộc sống của Hạ Tiêu.
Tuy nhiên vào đêm đó, Lý Tư San đã gọi điện thoại cho Phó Quân Bác và kêu anh ấy đi mất rồi.
Đồng Kỳ Anh biết rõ rằng thực sự Lý Tư San không muốn chết.
Nếu Lý Tư San muốn chết, tại sao phải cố gắng kéo dài thời gian gọi video cho Phó Quân Bác trước khi tự sát bằng cách cắt cổ tay của cô ta chứ?
“Kỳ Anh, chúng ta ly hôn đi”
Một ngữ điệu yếu ớt kèm theo một giọng nói mệt mỏi phát ra từ miệng Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác vừa từ bệnh viện trở về, anh ấy còn chưa cởi giày mà đi thẳng đến cửa phòng bếp.
Đồng Kỳ Anh đang đứng trước bồn rửa chén trong bếp nhặt rau, động tác của cô hơi khựng lại.
Cô không nhìn lại mà nhắm mắt rồi tiếp tục nhặt rau.
Phó Quân Bác không nói gì nữa mà cứ đứng đó, im lặng chờ đợi câu trả lời của cô.
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh rửa kỹ tất cả các loại rau, bởi vì những món ăn này đều là Hạ Tiêu muốn ăn cho nên cô rửa rất cẩn thận và sạch sẽ.
Rõ ràng đó không phải là con ruột của cô, nhưng cô luôn yêu thương đứa trẻ này bằng mọi cách có thể.
Có biết tại sao không? Lý do rất đơn giản. Yêu nhau yêu cả đường đi.
Cô yêu Thành Hưng, sẵn sàng làm mọi thứ cho Thành Hưng mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Cho nên cô yêu mọi thứ thuộc về Thành. Hưng, cô sẽ bao dung tha thứ cho Thành Hưng hết thảy. Vì vậy cô cũng yêu quý đứa con của Thành Hưng.
Đáng tiếc, Thành Hưng không hiểu.
Đồng Kỳ Anh chậm rãi tắt vòi nước, xoay người lại và vô cảm gật đầu với Phó Quân Bác đang đứng ở cửa phòng bếp rồi thờ ơ đáp: “Được”.
Một tuần không gặp nhau, không một cuộc điện thoại, sự im lặng của nhau đã đẩy cuộc hôn nhân của họ đến hồi kết..
Phó Quân Bác không ngờ rằng Đồng Kỳ Anh lại dễ dàng đồng ý như vậy nên trong lòng dâng lên một sự khó hiểu và không cam tâm.
“Em nên chủ động gọi điện” Phó Quân Bác hạ giọng nói, giọng điệu đầy sự nén giận.
Đồng Kỳ Anh nhướng mắt nhìn Phó Quân Bác, đau lòng hỏi: “Anh muốn em gọi điện thoại hỏi chuyện gì?"
“Kỳ Anh, trước đây em không như thế này” Phó Quân Bác chua chát nói.
“Vậy trước đây em là loại người như thế nào?” Đồng Kỳ Anh ráng kiềm nén cảm giác đau đớn mà bình tĩnh hỏi.
Kỳ Anh của trước đây dịu dàng và ân cần, lương thiện và hiểu lòng người, giống như một chú chim nhỏ nép vào người khác và quyến rũ...
Cho đến nay Phó Quân Bác vẫn nhớ rõ vì nợ nần nên anh ấy không muốn làm liên lụy đến cô nên lần đầu tiên anh ấy đề nghị ly hôn với cô thì cô đã hoảng hốt sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn.
Thậm chí, cô rất đáng thương nước mắt lưng tròng nhưng vẫn kiên quyết nói với anh ấy: “Em sẽ không ly hôn”. Kỳ Anh của lúc đó đã khiến anh cảm thấy đau lòng đến mức nào và xúc động đến bao nhiêu.
Mà bây giờ.... “Bỏ đi” Phó Quân Bác thở dài.
Về chuyện ly hôn, Đồng Kỳ Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất. Đó là quay lại cực nội vụ ở quê nhà để xin giấy chứng nhận ly hôn.
Hai người bọn họ bắt đầu từ đâu thì Đồng Kỳ Anh muốn kết thúc ở đó.
Sau khi Lý Tư San xuất viện, với sự cho phép của Phó Quân Bác thì cô ta đã mang Hạ Tiêu đi.
Trước khi rời khỏi Đồng Kỳ Anh, Hạ Tiêu đã ôm chặt đùi của Đồng Kỳ Anh mà khóc nức nở vì không muốn đi cùng Lý Tư San.
Ngay cả Lý Tư San cũng không thể tin được rằng chính con trai của cô ta lại lưu luyến không rời một người phụ nữ mới chỉ nuôi cậu bé chưa đầy hai tháng.
Trên thực tế, đối với trẻ em thì sự đồng hành như một người bạn chính là lời thông báo rõ ràng nhất.
Đồng Kỳ Anh không biết Lý Tự San thường trông nom Hạ Tiêu như thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận được Hạ Tiêu không chỉ thiếu cảm giác an toàn mà còn thiếu sự đồng hành và sự yêu thương chăm sóc của người thân.
Ngay khi Hạ Tiêu đang ở bên cạnh Đồng Kỳ Anh và không muốn rời đi thì Lý Tư San liền nổi điên bước về phía trước, đưa tay ra kéo cổ áo Hạ Tiêu và bắt đầu đánh cậu bé.
- -------------------
Tuy nhiên, cô ta đã tự tử không thành công...
Phó Quân Bác đã nhanh chóng đến khách sạn, cứu cô ta và đưa cô ta đến bệnh viện. Có điều đến hôm nay cô ta vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đồng Kỳ Anh ôm Lý Tiểu Bác, tức Lãnh Hạ Tiêu ở nhà và đứng ngồi không yên.
Hạ Tiêu vẫn gọi cô là má mi, nhưng lại không biết má mi của cậu bé suýt chút nữa đã ép chết mẹ ruột của mình.
Mấy ngày nay, Phó Quân Bác luôn túc trực bên cạnh Lý Tự San ở trong bệnh viện. Anh ấy không dám báo cho bố mẹ Lý Tư San biết, vì vậy anh ấy đã tự mình ở đó chăm sóc cho Lý Tư San..
Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô càng giống như nữ phụ độc ác trong phim truyền hình.
Cô đổ thêm dầu vào lửa bên tai nam chính, ép chết nữ chính vô tội và cướp đi đứa con của nữ chính.
Nhưng trên thực tế, cô chẳng làm gì cả.
Nếu phải nói ra những gì cô đã làm, thì điều duy nhất cô đã làm là hứa với thẩm phán trước tòa rằng cô vẫn yêu chồng và sẵn sàng sinh một đứa con để cứu lấy mạng sống của đứa con riêng của chồng và coi đứa trẻ đó như con ruột của cô.
Sau khi xem xét tất cả các khía cạnh có lợi cho sự phát triển khỏe mạnh của đứa trẻ thì thẩm phán đã quyết định giao Hạ Tiêu cho Phó Quân Bác.
Vào đêm thắng kiện, Đồng Kỳ Anh dỗ Hạ Tiêu ngủ say trước, sau đó cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi cởi bỏ quần áo và cô nằm trên giường với vẻ mặt ngượng ngùng chờ đợi Phó Quân Bác đến sủng hạnh.
Cô làm vậy là để sinh cho Phó Quân Bác một đứa con và để tiếp tục kéo dài cuộc sống của Hạ Tiêu.
Tuy nhiên vào đêm đó, Lý Tư San đã gọi điện thoại cho Phó Quân Bác và kêu anh ấy đi mất rồi.
Đồng Kỳ Anh biết rõ rằng thực sự Lý Tư San không muốn chết.
Nếu Lý Tư San muốn chết, tại sao phải cố gắng kéo dài thời gian gọi video cho Phó Quân Bác trước khi tự sát bằng cách cắt cổ tay của cô ta chứ?
“Kỳ Anh, chúng ta ly hôn đi”
Một ngữ điệu yếu ớt kèm theo một giọng nói mệt mỏi phát ra từ miệng Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác vừa từ bệnh viện trở về, anh ấy còn chưa cởi giày mà đi thẳng đến cửa phòng bếp.
Đồng Kỳ Anh đang đứng trước bồn rửa chén trong bếp nhặt rau, động tác của cô hơi khựng lại.
Cô không nhìn lại mà nhắm mắt rồi tiếp tục nhặt rau.
Phó Quân Bác không nói gì nữa mà cứ đứng đó, im lặng chờ đợi câu trả lời của cô.
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh rửa kỹ tất cả các loại rau, bởi vì những món ăn này đều là Hạ Tiêu muốn ăn cho nên cô rửa rất cẩn thận và sạch sẽ.
Rõ ràng đó không phải là con ruột của cô, nhưng cô luôn yêu thương đứa trẻ này bằng mọi cách có thể.
Có biết tại sao không? Lý do rất đơn giản. Yêu nhau yêu cả đường đi.
Cô yêu Thành Hưng, sẵn sàng làm mọi thứ cho Thành Hưng mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Cho nên cô yêu mọi thứ thuộc về Thành. Hưng, cô sẽ bao dung tha thứ cho Thành Hưng hết thảy. Vì vậy cô cũng yêu quý đứa con của Thành Hưng.
Đáng tiếc, Thành Hưng không hiểu.
Đồng Kỳ Anh chậm rãi tắt vòi nước, xoay người lại và vô cảm gật đầu với Phó Quân Bác đang đứng ở cửa phòng bếp rồi thờ ơ đáp: “Được”.
Một tuần không gặp nhau, không một cuộc điện thoại, sự im lặng của nhau đã đẩy cuộc hôn nhân của họ đến hồi kết..
Phó Quân Bác không ngờ rằng Đồng Kỳ Anh lại dễ dàng đồng ý như vậy nên trong lòng dâng lên một sự khó hiểu và không cam tâm.
“Em nên chủ động gọi điện” Phó Quân Bác hạ giọng nói, giọng điệu đầy sự nén giận.
Đồng Kỳ Anh nhướng mắt nhìn Phó Quân Bác, đau lòng hỏi: “Anh muốn em gọi điện thoại hỏi chuyện gì?"
“Kỳ Anh, trước đây em không như thế này” Phó Quân Bác chua chát nói.
“Vậy trước đây em là loại người như thế nào?” Đồng Kỳ Anh ráng kiềm nén cảm giác đau đớn mà bình tĩnh hỏi.
Kỳ Anh của trước đây dịu dàng và ân cần, lương thiện và hiểu lòng người, giống như một chú chim nhỏ nép vào người khác và quyến rũ...
Cho đến nay Phó Quân Bác vẫn nhớ rõ vì nợ nần nên anh ấy không muốn làm liên lụy đến cô nên lần đầu tiên anh ấy đề nghị ly hôn với cô thì cô đã hoảng hốt sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn.
Thậm chí, cô rất đáng thương nước mắt lưng tròng nhưng vẫn kiên quyết nói với anh ấy: “Em sẽ không ly hôn”. Kỳ Anh của lúc đó đã khiến anh cảm thấy đau lòng đến mức nào và xúc động đến bao nhiêu.
Mà bây giờ.... “Bỏ đi” Phó Quân Bác thở dài.
Về chuyện ly hôn, Đồng Kỳ Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất. Đó là quay lại cực nội vụ ở quê nhà để xin giấy chứng nhận ly hôn.
Hai người bọn họ bắt đầu từ đâu thì Đồng Kỳ Anh muốn kết thúc ở đó.
Sau khi Lý Tư San xuất viện, với sự cho phép của Phó Quân Bác thì cô ta đã mang Hạ Tiêu đi.
Trước khi rời khỏi Đồng Kỳ Anh, Hạ Tiêu đã ôm chặt đùi của Đồng Kỳ Anh mà khóc nức nở vì không muốn đi cùng Lý Tư San.
Ngay cả Lý Tư San cũng không thể tin được rằng chính con trai của cô ta lại lưu luyến không rời một người phụ nữ mới chỉ nuôi cậu bé chưa đầy hai tháng.
Trên thực tế, đối với trẻ em thì sự đồng hành như một người bạn chính là lời thông báo rõ ràng nhất.
Đồng Kỳ Anh không biết Lý Tự San thường trông nom Hạ Tiêu như thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận được Hạ Tiêu không chỉ thiếu cảm giác an toàn mà còn thiếu sự đồng hành và sự yêu thương chăm sóc của người thân.
Ngay khi Hạ Tiêu đang ở bên cạnh Đồng Kỳ Anh và không muốn rời đi thì Lý Tư San liền nổi điên bước về phía trước, đưa tay ra kéo cổ áo Hạ Tiêu và bắt đầu đánh cậu bé.
- -------------------
/1176
|