Mãi một lúc lâu sau, Lý Tự San mới trả lời một cách yếu ớt: “Ba năm trước, tôi đã cầu xin Quân Bác cho tôi một đứa con”
“Tôi không hỏi cái này” Đồng Kỳ Anh nói nhanh và thần sắc nghiêm nghị.
Lý Tự San giật mình, cô ta từ từ rũ cặp mắt xuống và nói năng khép nép: “Tôi đã ngủ với Quân Bác, nhưng thực sự tôi chỉ muốn có một đứa con. Tôi không muốn tranh giành Quân Bác với cô, tôi cũng không muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của anh ấy với cô. Bây giờ tôi chỉ muốn cứu con trai tôi thôi. Tôi chỉ hy vọng con trai tôi sẽ tiếp tục sống khỏe mạnh. Vì vậy, Kỳ Anh, tôi cầu xin cô hãy chấp nhận con trai của tôi. Có được không?”
Trong ba năm qua, Lý Tự San đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu Phó Quân Bác còn yêu cô ta thì anh ấy sẽ không bỏ rơi cô ta và cao bay xa chạy như vậy với Đồng Kỳ Anh.
Ba năm trước, đúng thật là cô ta đã lên kế hoạch dùng đứa con để giữ chân Phó Quân Bác lại với cô ta.
Tuy nhiên trong ba năm qua, Phó Quân Bác chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô ta. Ngay cả thông tin địa chỉ mà anh ấy cũng không bằng lòng hé lộ cho cô ta biết, giống như là đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với cô ta vậy.
Nếu không phải vì con trai Lý Tiểu Bác bị bệnh thì cô ta thực sự không còn ôm hy vọng gì với Phó Quân Bác nữa.
Ngay cả việc cô ta tìm đến địa chỉ này cũng là do cô ta đã đưa con trai Quần Bác đến gặp | ông Lãnh và quỳ gối trước mặt ông Lãnh để cầu xin. Ông Lãnh đã cử người đến làm xét nghiệm
quan hệ bố con cho Tiểu Bác và xác nhận rằng đó là con đẻ của Quân Bác thì ông ấy mới đưa | địa chỉ này cho cô ta.
Thậm chí Lý Tự San có thể nhận ra rằng ngay cả ông Lãnh cũng ghét bỏ xuất thân của Tiểu Вас.
Từ giây phút đó, Lý Tự San nhận ra rằng cô ta phải trả giá cho hành vi yêu đương mù quáng của cô ta vào ba năm trước.
Thật ra cô ta cũng đã tính kế với Đồng Kỳ Anh mấy lần nhưng lần nào Đồng Kỳ Anh cũng | may mắn thoát được, cho nên lần này cô ta không định tính kế gì với cô nữa.
Thậm chí cô ta không muốn tranh giành Quân Bác với Đồng Kỳ Anh nữa mà chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho con trai của cô ta mà thôi.
Nhưng đối với Đồng Kỳ Anh mà nói, những lời này của Lý Tự San chính là một trò đùa lạnh. lùng. Thậm chí đối với Đồng Kỳ Anh mà nói thì đó chính là một loại châm biếm.
Bồ nhí của chồng ôm theo con trai của cô ta với chồng cô từ từ tiến vào nhà và còn tuyên bố trước mặt của cô là cô ta không muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người mà chỉ muốn cô hãy nhận con của bọn họ.
Bây giờ cô bồ nhí này không còn kiêu ngạo càn quấy nữa mà lại trời chò đau đớn khổ sở rồi sao?
Đồng Kỳ Anh hơi ngẩng đầu lên, cô không muốn rơi lệ trước mặt cô bồ nhí Lý Tự San.
Hai người đối mặt với nhau trong im lặng một lúc lâu, còn cậu con trai của Lý Tư San mới | hơn hai tuổi, cậu bé chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng khách mà không quậy phá hay ồn ào gì cả.
Qua cánh cửa phòng bếp, Đồng Kỳ Anh có thể nhìn thấy tình hình trong phòng khách đằng kia. Cô nhìn thấy đứa trẻ ngồi bất động thẳng đứng trên sô pha, tính cách đó không hợp với một đứa trẻ cùng tuổi. Trong lòng cô bắt đầu ngổn ngang trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Cô vừa hận đứa nhỏ vừa cảm thấy thương xót cho nó. Tại sao tình cảm của con người lại phải phức tạp như vậy? Có ai có thể nói cho cô biết bây giờ cô phải lựa chọn như thế nào đây? Đồng Kỳ Anh càng im lặng thì Lý Tự San càng lo lắng.
Nếu Đồng Kỳ Anh không phá vỡ sự im lặng thì cô ta sẽ phải ở lại đây chờ Phó Quân Bác trở về để giải quyết sự việc.
“Kỳ Anh, tôi biết là bây giờ cô rất khó để chấp nhận sự thật này. Cô muốn trách tôi, mắng tôi hoặc thậm chí đánh tôi đều được. Tuy nhiên, con của tôi vô tội. Nó còn quá nhỏ và cần người lớn chăm sóc. Thực sự con tôi đang chờ máu cuống rốn của Quân Bác để cứu sống nó. Kỳ Anh, ông Lãnh đã từ chối cho tôi biết thông tin liên lạc của Quân Bác, tôi mong cô có thể cho tôi biết. Hoặc là cô có thể để tôi chờ Quân Bác về. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì với Quân Bác nữa. Tôi có thể chấp nhận...”
“Đủ rồi” Lý Tự San chưa kịp nói xong thì Đồng Kỳ Anh đã lạnh lùng quát lớn. Cô ta còn định lải nhải ở trước mặt cô tới khi nào nữa đây? Đồng Kỳ Anh có một sự oán hận không thể nói ra đối với Lý Tư San. Lý Tự San nhìn Đồng Kỳ Anh bằng đôi mắt đỏ hoe, cô ta lập tức ngậm miệng lại.
Sau đó Đồng Kỳ Anh rời khỏi phòng bếp mà không nói lời nào. Sau khi lấy điện thoại di động | ra, cô bấm vào thông tin liên lạc của Phó Quân Bác bên trong và đưa nó cho Lý Tư San.
| “Đây là chuyện giữa cô và Quân Bác, hai người nên tự giải quyết đi. Đừng nói với anh ấy là tôi đã đưa số điện thoại của anh ấy cho cô. Cũng đừng nói với anh ấy là tôi đã biết chuyện giữa hai người. Cô cứ coi như tôi chưa từng biết chuyện này, lại càng không cần phải nói với anh ấy rằng cô đã đến đây” Đồng Kỳ Anh nói liền một hơi, sau khi thấy Lý Tư San đã lưu số của Phó Quân Bác, cô lập tức nói lời đuổi khách với cô ta.
Thực ra trong lòng cô đã vô cùng tức giận tới cực điểm rồi, thậm chí cô còn muốn tát Lý Tự San một trận nữa.
Nhưng cô đã không làm điều đó, thậm chí cô cũng không biết tại sao cô lại cung cấp cho Lý Tư San thông tin liên lạc của chồng mình.
Sau khi Lý Tự San có được thông tin liên lạc của Phó Quân Bác thì cô ta không khỏi vui vẻ nhướn mày, vui mừng hớn hở tới mức quên cả cảm ơn Đồng Kỳ Anh.
Sau khi Lý Tự San vui vẻ dắt đứa con ra khỏi nhà thì Đồng Kỳ Anh một mình tựa lưng vào cánh cửa và thẫn thờ ngồi xuống.
“Tôi không hỏi cái này” Đồng Kỳ Anh nói nhanh và thần sắc nghiêm nghị.
Lý Tự San giật mình, cô ta từ từ rũ cặp mắt xuống và nói năng khép nép: “Tôi đã ngủ với Quân Bác, nhưng thực sự tôi chỉ muốn có một đứa con. Tôi không muốn tranh giành Quân Bác với cô, tôi cũng không muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của anh ấy với cô. Bây giờ tôi chỉ muốn cứu con trai tôi thôi. Tôi chỉ hy vọng con trai tôi sẽ tiếp tục sống khỏe mạnh. Vì vậy, Kỳ Anh, tôi cầu xin cô hãy chấp nhận con trai của tôi. Có được không?”
Trong ba năm qua, Lý Tự San đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu Phó Quân Bác còn yêu cô ta thì anh ấy sẽ không bỏ rơi cô ta và cao bay xa chạy như vậy với Đồng Kỳ Anh.
Ba năm trước, đúng thật là cô ta đã lên kế hoạch dùng đứa con để giữ chân Phó Quân Bác lại với cô ta.
Tuy nhiên trong ba năm qua, Phó Quân Bác chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô ta. Ngay cả thông tin địa chỉ mà anh ấy cũng không bằng lòng hé lộ cho cô ta biết, giống như là đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với cô ta vậy.
Nếu không phải vì con trai Lý Tiểu Bác bị bệnh thì cô ta thực sự không còn ôm hy vọng gì với Phó Quân Bác nữa.
Ngay cả việc cô ta tìm đến địa chỉ này cũng là do cô ta đã đưa con trai Quần Bác đến gặp | ông Lãnh và quỳ gối trước mặt ông Lãnh để cầu xin. Ông Lãnh đã cử người đến làm xét nghiệm
quan hệ bố con cho Tiểu Bác và xác nhận rằng đó là con đẻ của Quân Bác thì ông ấy mới đưa | địa chỉ này cho cô ta.
Thậm chí Lý Tự San có thể nhận ra rằng ngay cả ông Lãnh cũng ghét bỏ xuất thân của Tiểu Вас.
Từ giây phút đó, Lý Tự San nhận ra rằng cô ta phải trả giá cho hành vi yêu đương mù quáng của cô ta vào ba năm trước.
Thật ra cô ta cũng đã tính kế với Đồng Kỳ Anh mấy lần nhưng lần nào Đồng Kỳ Anh cũng | may mắn thoát được, cho nên lần này cô ta không định tính kế gì với cô nữa.
Thậm chí cô ta không muốn tranh giành Quân Bác với Đồng Kỳ Anh nữa mà chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho con trai của cô ta mà thôi.
Nhưng đối với Đồng Kỳ Anh mà nói, những lời này của Lý Tự San chính là một trò đùa lạnh. lùng. Thậm chí đối với Đồng Kỳ Anh mà nói thì đó chính là một loại châm biếm.
Bồ nhí của chồng ôm theo con trai của cô ta với chồng cô từ từ tiến vào nhà và còn tuyên bố trước mặt của cô là cô ta không muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người mà chỉ muốn cô hãy nhận con của bọn họ.
Bây giờ cô bồ nhí này không còn kiêu ngạo càn quấy nữa mà lại trời chò đau đớn khổ sở rồi sao?
Đồng Kỳ Anh hơi ngẩng đầu lên, cô không muốn rơi lệ trước mặt cô bồ nhí Lý Tự San.
Hai người đối mặt với nhau trong im lặng một lúc lâu, còn cậu con trai của Lý Tư San mới | hơn hai tuổi, cậu bé chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng khách mà không quậy phá hay ồn ào gì cả.
Qua cánh cửa phòng bếp, Đồng Kỳ Anh có thể nhìn thấy tình hình trong phòng khách đằng kia. Cô nhìn thấy đứa trẻ ngồi bất động thẳng đứng trên sô pha, tính cách đó không hợp với một đứa trẻ cùng tuổi. Trong lòng cô bắt đầu ngổn ngang trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Cô vừa hận đứa nhỏ vừa cảm thấy thương xót cho nó. Tại sao tình cảm của con người lại phải phức tạp như vậy? Có ai có thể nói cho cô biết bây giờ cô phải lựa chọn như thế nào đây? Đồng Kỳ Anh càng im lặng thì Lý Tự San càng lo lắng.
Nếu Đồng Kỳ Anh không phá vỡ sự im lặng thì cô ta sẽ phải ở lại đây chờ Phó Quân Bác trở về để giải quyết sự việc.
“Kỳ Anh, tôi biết là bây giờ cô rất khó để chấp nhận sự thật này. Cô muốn trách tôi, mắng tôi hoặc thậm chí đánh tôi đều được. Tuy nhiên, con của tôi vô tội. Nó còn quá nhỏ và cần người lớn chăm sóc. Thực sự con tôi đang chờ máu cuống rốn của Quân Bác để cứu sống nó. Kỳ Anh, ông Lãnh đã từ chối cho tôi biết thông tin liên lạc của Quân Bác, tôi mong cô có thể cho tôi biết. Hoặc là cô có thể để tôi chờ Quân Bác về. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì với Quân Bác nữa. Tôi có thể chấp nhận...”
“Đủ rồi” Lý Tự San chưa kịp nói xong thì Đồng Kỳ Anh đã lạnh lùng quát lớn. Cô ta còn định lải nhải ở trước mặt cô tới khi nào nữa đây? Đồng Kỳ Anh có một sự oán hận không thể nói ra đối với Lý Tư San. Lý Tự San nhìn Đồng Kỳ Anh bằng đôi mắt đỏ hoe, cô ta lập tức ngậm miệng lại.
Sau đó Đồng Kỳ Anh rời khỏi phòng bếp mà không nói lời nào. Sau khi lấy điện thoại di động | ra, cô bấm vào thông tin liên lạc của Phó Quân Bác bên trong và đưa nó cho Lý Tư San.
| “Đây là chuyện giữa cô và Quân Bác, hai người nên tự giải quyết đi. Đừng nói với anh ấy là tôi đã đưa số điện thoại của anh ấy cho cô. Cũng đừng nói với anh ấy là tôi đã biết chuyện giữa hai người. Cô cứ coi như tôi chưa từng biết chuyện này, lại càng không cần phải nói với anh ấy rằng cô đã đến đây” Đồng Kỳ Anh nói liền một hơi, sau khi thấy Lý Tư San đã lưu số của Phó Quân Bác, cô lập tức nói lời đuổi khách với cô ta.
Thực ra trong lòng cô đã vô cùng tức giận tới cực điểm rồi, thậm chí cô còn muốn tát Lý Tự San một trận nữa.
Nhưng cô đã không làm điều đó, thậm chí cô cũng không biết tại sao cô lại cung cấp cho Lý Tư San thông tin liên lạc của chồng mình.
Sau khi Lý Tự San có được thông tin liên lạc của Phó Quân Bác thì cô ta không khỏi vui vẻ nhướn mày, vui mừng hớn hở tới mức quên cả cảm ơn Đồng Kỳ Anh.
Sau khi Lý Tự San vui vẻ dắt đứa con ra khỏi nhà thì Đồng Kỳ Anh một mình tựa lưng vào cánh cửa và thẫn thờ ngồi xuống.
/1176
|