“Được, anh nghe lời em vậy” Phó Quân Bác cười dịu dàng xoa đầu của Đồng Kỳ Anh, đáy mắt ngập tràn sự cưng chiều.
Đồng Kỳ Anh yên tâm gật đầu, đầu dựa vào ngực của Phó Quân Вас.
Trong vô thức, Phó Quân Bác nhớ lại chuyện tối hôm qua của anh đã làm với Lý Tư San.
Nhất thời, khiến trong lòng của Phó Quân Bác buồn bực không vui, giống như chú cá đang hấp hối, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ánh mắt của Phó Quân Bác dần dần trở nên sâu thẳm, khóe miệng | từ từ thu lại.
“Kỳ Anh, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em nhất định phải tha thứ cho anh. Có lẽ những chuyện đó không phải anh muốn” Phó Quân Bác cố gắng kìm chặt môi, nén chặt những sự áy náy trong lòng mà nói ra những lời này.
Đồng Kỳ Anh không hỏi chỉ nói: “Ừ ừ ừ. Em nhất định sẽ tha thứ cho anh!”
“Kỳ Anh, để anh ôm em ngủ một lúc” Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh, hôn nhẹ lên đầu của cô.
Hai người ôm nhau dựa vào nhau.
Mỗi lần anh ấy rời vào hoàn cảnh khốn đốn nhất, người ở bên cạnh anh ấy, vẫn luôn là cô. | Lúc nhỏ cũng như vậy, lớn lên cũng như vậy.
Từ hôm nay đến sau này, cuốn sách cuộc đời của anh ấy và Kỳ Anh đã được lật sang trang mới rồi.
Sân bay, hai người dựa vào nhau như hai chú cá.
Một chiếc xe địa hình màu đen cực sang trọng với biển số độc nhất vô nhị đâu bên lề đường phía trước của ngoài công sân bay, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, ngay cả những cô gái đi ngang qua cũng không nhịn được mà giơ điện thoại di động lén lút chụp vài tấm ảnh.
| Mà lúc này phía sau cái cột đá cẩm thạch hình vuông cách đó không xa có một người đàn ông mặc quần tây đen và áo sơ mi đen được ủi phẳng phiu đang dựa vào..
Anh đeo kính đen, khuôn mặt anh tuấn phi phàm, tinh xảo như được điêu khắc vậy, dưới chiếc mũi cao là đôi môi mỏng đang gắt gao mím chặt, toàn thân tản ra sự lạnh lẽo.
Phía trước và phía sau có vài người phụ nữ đi ngang qua, mỗi người đều lộ ra ánh mắt nhìn đắm đuối, nhìn về phía người đàn ông.
Các cô ấy đều cảm nhận được làn khí lạnh lẽo phát ra từ cơ thể của người đàn ông, cho dù có đẹp trai đi nữa cũng không có người phụ nữ nào dám lại gần anh ta.
Anh cứ đứng ở đó, vô cùng thu hút ánh nhìn, nhưng vẫn không thể đi vào được trái tim của người con gái anh yêu.
Thân ảnh của Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đang kéo hành lý xuất hiện trong cái kính đen của người đàn ông.
Bọn họ vừa nói vừa cười, đi ngang qua anh.
Phó Quân Tiêu tháo mắt kính xuống, cầm trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Đồng Kỳ Anh.
Lúc Kỳ Anh hát trong Dạ Hoặc đã từng hát một bài hát như này, ca | từ trong bài hát khiến anh vào giây phút này, đột nhiên lại nhớ rõ ràng đến vậy.
Có lẽ, là bởi vì có sự đồng cảm với nhau. Kỳ Anh thật sự đi rồi, nhưng anh không muốn nói tạm biệt với cô. Bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa! Úc, Disney.
“Thành Hưng mau xem! Đó là tháp Disney, đúng không? Thật ngoạn mục!” Đồng Kỳ Anh giống như đứa trẻ, trên khuôn mặt trắng nõn không giấu được sự vui mừng, kéo tay của Phó Quân Bác, hưng phấn nhìn đông ngó tây..
Lần đầu tiên đến Úc, phải nói là từ lúc Đồng Kỳ Anh xuống máy bay đã bắt đầu cảm thán không ngừng. Ở đất vừa lạ lẫm vừa xa xôi này, những người và sự vật chưa từng xem qua đối với cô đều là những điều mới lạ.
“Chúng ta đi vào trong Disney dạo chơi đi!” Phó Quân Bác kéo Đồng Kỳ Anh đến trước mặt mình, cưng chiều nhéo mũi của cô, cười dịu dàng nói.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, sau đó lại lắc mạnh đầu: “Không được không được! Chúng ta phải đi bệnh viện trước.”
“Hôm nay đến đây, chúng ta vui chơi thỏa thích, đợi chơi đủ rồi tính sau!” Phó Quân Bác nghiêm chỉnh đề nghị.
Đồng Kỳ Anh vẫn lắc đầu như cũ, nhíu mày, mím môi kiên quyết: “Không cần! Đi bệnh viện kiểm tra trước đã, sức khỏe quan trọng hơn vui chơi”
Không lay động được sự bướng bỉnh của cô gái này, Phó Quân Bác bất lực nhìn vai, chỉ đành thỏa hiệp với cô: “Được được được. Chúng ta đi bệnh viện trước rồi lại đến chơi”.
“Ừm ừm!” Đồng Kỳ Anh mới thả lỏng vui vẻ gật đầu.
Nhưng mà phía sau gương mặt tươi cười này ẩn giấu một trái tim lo lắng.
Đồng Kỳ Anh hy vọng bản thân của mình nghĩ nhiều rồi.
Sau khi đến bệnh viện, hoàn thành một lượt kiểm tra, lại ở trong bệnh viện chờ đợi kết quả, tìm bác sĩ xem kết quả.
| Đồng Kỳ Anh cho rằng mọi thứ sẽ không sao, mà kết quả lại giống như mọi thứ có dự liệu.
Kết quả kiểm tra của Phó Quân Bác, không được lạc quan.
Nó giống như một tiếng sét từ trời xanh, khiến hai người vừa đắm chìm trong bầu không khí hạnh phúc đã bị xé nát trong tích tắc, thứ đến với anh chính là một sự dày vò và đau khổ.
- -------------------
Đồng Kỳ Anh yên tâm gật đầu, đầu dựa vào ngực của Phó Quân Вас.
Trong vô thức, Phó Quân Bác nhớ lại chuyện tối hôm qua của anh đã làm với Lý Tư San.
Nhất thời, khiến trong lòng của Phó Quân Bác buồn bực không vui, giống như chú cá đang hấp hối, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ánh mắt của Phó Quân Bác dần dần trở nên sâu thẳm, khóe miệng | từ từ thu lại.
“Kỳ Anh, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em nhất định phải tha thứ cho anh. Có lẽ những chuyện đó không phải anh muốn” Phó Quân Bác cố gắng kìm chặt môi, nén chặt những sự áy náy trong lòng mà nói ra những lời này.
Đồng Kỳ Anh không hỏi chỉ nói: “Ừ ừ ừ. Em nhất định sẽ tha thứ cho anh!”
“Kỳ Anh, để anh ôm em ngủ một lúc” Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh, hôn nhẹ lên đầu của cô.
Hai người ôm nhau dựa vào nhau.
Mỗi lần anh ấy rời vào hoàn cảnh khốn đốn nhất, người ở bên cạnh anh ấy, vẫn luôn là cô. | Lúc nhỏ cũng như vậy, lớn lên cũng như vậy.
Từ hôm nay đến sau này, cuốn sách cuộc đời của anh ấy và Kỳ Anh đã được lật sang trang mới rồi.
Sân bay, hai người dựa vào nhau như hai chú cá.
Một chiếc xe địa hình màu đen cực sang trọng với biển số độc nhất vô nhị đâu bên lề đường phía trước của ngoài công sân bay, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, ngay cả những cô gái đi ngang qua cũng không nhịn được mà giơ điện thoại di động lén lút chụp vài tấm ảnh.
| Mà lúc này phía sau cái cột đá cẩm thạch hình vuông cách đó không xa có một người đàn ông mặc quần tây đen và áo sơ mi đen được ủi phẳng phiu đang dựa vào..
Anh đeo kính đen, khuôn mặt anh tuấn phi phàm, tinh xảo như được điêu khắc vậy, dưới chiếc mũi cao là đôi môi mỏng đang gắt gao mím chặt, toàn thân tản ra sự lạnh lẽo.
Phía trước và phía sau có vài người phụ nữ đi ngang qua, mỗi người đều lộ ra ánh mắt nhìn đắm đuối, nhìn về phía người đàn ông.
Các cô ấy đều cảm nhận được làn khí lạnh lẽo phát ra từ cơ thể của người đàn ông, cho dù có đẹp trai đi nữa cũng không có người phụ nữ nào dám lại gần anh ta.
Anh cứ đứng ở đó, vô cùng thu hút ánh nhìn, nhưng vẫn không thể đi vào được trái tim của người con gái anh yêu.
Thân ảnh của Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đang kéo hành lý xuất hiện trong cái kính đen của người đàn ông.
Bọn họ vừa nói vừa cười, đi ngang qua anh.
Phó Quân Tiêu tháo mắt kính xuống, cầm trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Đồng Kỳ Anh.
Lúc Kỳ Anh hát trong Dạ Hoặc đã từng hát một bài hát như này, ca | từ trong bài hát khiến anh vào giây phút này, đột nhiên lại nhớ rõ ràng đến vậy.
Có lẽ, là bởi vì có sự đồng cảm với nhau. Kỳ Anh thật sự đi rồi, nhưng anh không muốn nói tạm biệt với cô. Bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa! Úc, Disney.
“Thành Hưng mau xem! Đó là tháp Disney, đúng không? Thật ngoạn mục!” Đồng Kỳ Anh giống như đứa trẻ, trên khuôn mặt trắng nõn không giấu được sự vui mừng, kéo tay của Phó Quân Bác, hưng phấn nhìn đông ngó tây..
Lần đầu tiên đến Úc, phải nói là từ lúc Đồng Kỳ Anh xuống máy bay đã bắt đầu cảm thán không ngừng. Ở đất vừa lạ lẫm vừa xa xôi này, những người và sự vật chưa từng xem qua đối với cô đều là những điều mới lạ.
“Chúng ta đi vào trong Disney dạo chơi đi!” Phó Quân Bác kéo Đồng Kỳ Anh đến trước mặt mình, cưng chiều nhéo mũi của cô, cười dịu dàng nói.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, sau đó lại lắc mạnh đầu: “Không được không được! Chúng ta phải đi bệnh viện trước.”
“Hôm nay đến đây, chúng ta vui chơi thỏa thích, đợi chơi đủ rồi tính sau!” Phó Quân Bác nghiêm chỉnh đề nghị.
Đồng Kỳ Anh vẫn lắc đầu như cũ, nhíu mày, mím môi kiên quyết: “Không cần! Đi bệnh viện kiểm tra trước đã, sức khỏe quan trọng hơn vui chơi”
Không lay động được sự bướng bỉnh của cô gái này, Phó Quân Bác bất lực nhìn vai, chỉ đành thỏa hiệp với cô: “Được được được. Chúng ta đi bệnh viện trước rồi lại đến chơi”.
“Ừm ừm!” Đồng Kỳ Anh mới thả lỏng vui vẻ gật đầu.
Nhưng mà phía sau gương mặt tươi cười này ẩn giấu một trái tim lo lắng.
Đồng Kỳ Anh hy vọng bản thân của mình nghĩ nhiều rồi.
Sau khi đến bệnh viện, hoàn thành một lượt kiểm tra, lại ở trong bệnh viện chờ đợi kết quả, tìm bác sĩ xem kết quả.
| Đồng Kỳ Anh cho rằng mọi thứ sẽ không sao, mà kết quả lại giống như mọi thứ có dự liệu.
Kết quả kiểm tra của Phó Quân Bác, không được lạc quan.
Nó giống như một tiếng sét từ trời xanh, khiến hai người vừa đắm chìm trong bầu không khí hạnh phúc đã bị xé nát trong tích tắc, thứ đến với anh chính là một sự dày vò và đau khổ.
- -------------------
/1176
|