Khi Lý Tự San nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, kinh ngạc trợn to hai mắt. Tại sao Đồng Kỳ Anh lại ở đây? Chẳng lẽ bây giờ cô không phải đang ở trong tù sao?
| Lý Tư San cực kì khó hiểu.
Phó Quân Tiêu bể chú cún con trên tay, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh đứng vững trước cửa, tiến thoái lưỡng nan, may mà Phó Quân Tiêu bước tới giải vây cho cô.
"Con cún của em rất đáng yêu" Phó Quân Tiêu nói với Đồng Kỳ Anh khi anh nhẹ nhàng đặt cún con vào trong lòng cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương chiều chuộng.
Đồng Kỳ Anh ôm chặt cún con, mím chặt miệng, nhẹ nhàng cảm ơn: "Cảm ơn anh, vậy em đi xuống trước" "Được" Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng trả lời. Anh luôn quay lưng lại với những người trong phòng khách, nên chỉ có mình anh biết sự yêu chiều của anh dành cho cô.
Khi Đồng Kỳ Anh ôm chú cún con quay người rời đi, chỉ nghe thấy giọng nói của ông nội Phó Hoằng Khôn ở sau lưng: "Nhà họ Lý cũng giàu có nổi tiếng ở thành phố Thuận Canh. Cô chủ có lòng muốn gả cho Quân Tiêu cháu trai tôi, cũng là phúc phần của nó. Hại nhà Lãnh-Lý kết thành thông gia tất nhiên sẽ rất có lợi cho tiền đề phát triển của hai doanh nghiệp..."
Đồng Kỳ Anh không nghe rõ cầu phía sau. Phía sau mái hiên cách đó không xa, Phó Quân Bác đã đứng đó đợi Đồng Kỳ Anh, nhưng không đi tới đón cô. Vừa rồi khi anh đuổi theo Đồng Kỳ Anh, phát hiện cô xông vào phòng khách, liền dừng chân lại. Trong phòng khách, ông nội Phó Hoằng Khốn tiếp đãi gia đình Lý Tư San. Lúc đầu, khi quản gia gọi cho anh ấy nói rằng có người đang kiểm bên ngoài, anh ấy đã linh cảm rằng đó là Lý Tư San.
Thế nhưng, người tìm anh không phải Lý Tư San, mà là con thú cưng anh đặt cho Kỳ Anh cách đây một thời gian đã tới nơi. Vốn dĩ sẽ được gửi tới thành phố Thuận Canh. Sau đó, anh ấy thay đổi địa chỉ và gửi nó tới trang viên nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy.
Kỳ Anh nói rằng có muốn nuôi thú cưng, vì vậy anh ấy thực sự để tâm đến chuyện này, cho dù không thích nuôi thú cưng chút nào, nhưng vì cô, anh ấy vẫn sẵn sàng từ từ thay đổi bản thân.
Chẳng qua là, Phó Quân Bác không ngờ lại gặp gia đình Lý Tư San khi đang đón chú cún cưng trước cửa. Vì vậy, mục đích nhà họ Lý tới đây lần này là gì, Phó Quân Bác cũng đã đoán được phần nào.
Bây giờ anh ấy rơi vào tình thế không còn gì trong tay, không còn khả năng gi với Lý Tư San nữa, vì vậy chắc chắn mục tiêu tiếp theo của cô ta sẽ là anh cả.
Quả nhiên, kể từ khi Lý Tư San tiếp cận, anh ấy đã nghi ngờ về động cơ của cô ta, bây giờ có vẻ điều anh ấy suy đoán hoàn toàn đúng.
Đồng Kỳ Anh ôm chú chó trắng, vui vẻ đi tới trước mặt Phó Quân Bác, mỉm cười hỏi: "Đây là giống chó gì vậy?"
“Chó phốc sóc” Khóe miệng Phó Quân Bác nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, dừng lại một lúc, anh ấy tiếp tục nói: "Tối nay chúng ta hãy đến một khách sạn gần sân bay nhé!"
“Ừm, nghe theo anh” Đồng Kỳ Anh ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó Phó Quân Bác đưa tay ra nắm lấy tay cô, khi quay người rời đi thì bắt gặp Nhiên Hoàng Minh. Đồng Kỳ Anh đã quên những gì Nhiên Hoàng Minh nói lúc trước,
Nhiên Hoàng Minh giương mắt nhìn Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh tay trong tay rời đi, không nhịn được cảm thấy phiền não ôm lấy gáy.
Là anh ta đã gọi Lý Tư San tới, hơn nữa... Rốt cuộc chuyện này là sao?
Khi Nhiên Hoàng Minh còn đang băn khoăn, vừa quay người bước ra ngoài cửa phòng khách thì đã nghe thấy giọng nói của ông Phó Hoằng Khôn từ bên trong vọng ra: "Chỉ tiếc là cháu trai tôi đã có vợ sắp cưới rồi. Tất nhiên, tôi sẽ bảo cháu trai nhờ vả các mối quan hệ giúp ông đưa cậu chủ nhà ra khỏi trại giam"
Chuyện lần trước Lý Dạ Lạc "bắt nạt” Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu nhất thời tức giận đến mức gọi người của đồn cảnh sát nhốt anh ta vào trại tạm giam, hơn nữa vấn đề là đến nay vẫn chưa được thả ra,
Phó Quần Tiều dự định sẽ giam anh ta thêm hai ba tháng nữa, nào ngờ hôm nay người nhà họ Lý lại đề cập chuyện này với ông nội.
“Cầu thân" bị từ chối, sắc mặt của Lý Tư San vô cùng khó coi, may mà bố mẹ cô ta đích thân tới đây, có thể cứu người anh trai phá nhà phá cửa kia về, cũng xem như không uổng công vô ích.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại không thể nhìn thấu người phụ nữ Lý Tư San này.
Một bên có thể chạy đến trước mặt anh khóc lóc nói dối rằng mình đang mang thai đứa con của em trai anh, bên kia còn đưa bố mẹ bước chân vào nhà anh, bàn bạc với ông nội về chuyện kết thành thông gia của nhà, để anh cưới cô ta làm vợ.
Người phụ nữ này thần kinh có vấn đề không, sao có thể trơ trẽn như vậy?
Khi Phó Quận Tiêu đang suy nghĩ trầm tư, ông nội Phó Hoằng Khôn còn khách sáo yêu cầu quản gia thu xếp chỗ ở cho Lý Tự San và bố mẹ có ta, để ba người qua đêm trong trang viên nhà họ Phó, ngày mai hẵng đi đón Lý Dạ Lạc cùng về thành phố Thuận Canh.
Sau khi gặp mặt những người trong nhà họ Lý xong, Phó Quân Tiêu vừa bước ra khỏi phòng khách đã bị Nhiên Hoàng Minh chặn lại, kéo qua một bên và nghiêm túc hỏi riêng: "Quân Tiêu, tại sao không nói thật với ông nội? Cải cô chủ nhà họ Lý kia có quan hệ với em trai cậu? Thế này thì chắc chắn cậu ta và Kỳ Anh sẽ không đi tới đâu!"
“Cậu có gì chứng tỏ thấy họ có quan hệ với nhau không?” Phó Quân Tiêu thờ lạnh nhạt hỏi lại.
| Lý Tư San cực kì khó hiểu.
Phó Quân Tiêu bể chú cún con trên tay, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh đứng vững trước cửa, tiến thoái lưỡng nan, may mà Phó Quân Tiêu bước tới giải vây cho cô.
"Con cún của em rất đáng yêu" Phó Quân Tiêu nói với Đồng Kỳ Anh khi anh nhẹ nhàng đặt cún con vào trong lòng cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương chiều chuộng.
Đồng Kỳ Anh ôm chặt cún con, mím chặt miệng, nhẹ nhàng cảm ơn: "Cảm ơn anh, vậy em đi xuống trước" "Được" Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng trả lời. Anh luôn quay lưng lại với những người trong phòng khách, nên chỉ có mình anh biết sự yêu chiều của anh dành cho cô.
Khi Đồng Kỳ Anh ôm chú cún con quay người rời đi, chỉ nghe thấy giọng nói của ông nội Phó Hoằng Khôn ở sau lưng: "Nhà họ Lý cũng giàu có nổi tiếng ở thành phố Thuận Canh. Cô chủ có lòng muốn gả cho Quân Tiêu cháu trai tôi, cũng là phúc phần của nó. Hại nhà Lãnh-Lý kết thành thông gia tất nhiên sẽ rất có lợi cho tiền đề phát triển của hai doanh nghiệp..."
Đồng Kỳ Anh không nghe rõ cầu phía sau. Phía sau mái hiên cách đó không xa, Phó Quân Bác đã đứng đó đợi Đồng Kỳ Anh, nhưng không đi tới đón cô. Vừa rồi khi anh đuổi theo Đồng Kỳ Anh, phát hiện cô xông vào phòng khách, liền dừng chân lại. Trong phòng khách, ông nội Phó Hoằng Khốn tiếp đãi gia đình Lý Tư San. Lúc đầu, khi quản gia gọi cho anh ấy nói rằng có người đang kiểm bên ngoài, anh ấy đã linh cảm rằng đó là Lý Tư San.
Thế nhưng, người tìm anh không phải Lý Tư San, mà là con thú cưng anh đặt cho Kỳ Anh cách đây một thời gian đã tới nơi. Vốn dĩ sẽ được gửi tới thành phố Thuận Canh. Sau đó, anh ấy thay đổi địa chỉ và gửi nó tới trang viên nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy.
Kỳ Anh nói rằng có muốn nuôi thú cưng, vì vậy anh ấy thực sự để tâm đến chuyện này, cho dù không thích nuôi thú cưng chút nào, nhưng vì cô, anh ấy vẫn sẵn sàng từ từ thay đổi bản thân.
Chẳng qua là, Phó Quân Bác không ngờ lại gặp gia đình Lý Tư San khi đang đón chú cún cưng trước cửa. Vì vậy, mục đích nhà họ Lý tới đây lần này là gì, Phó Quân Bác cũng đã đoán được phần nào.
Bây giờ anh ấy rơi vào tình thế không còn gì trong tay, không còn khả năng gi với Lý Tư San nữa, vì vậy chắc chắn mục tiêu tiếp theo của cô ta sẽ là anh cả.
Quả nhiên, kể từ khi Lý Tư San tiếp cận, anh ấy đã nghi ngờ về động cơ của cô ta, bây giờ có vẻ điều anh ấy suy đoán hoàn toàn đúng.
Đồng Kỳ Anh ôm chú chó trắng, vui vẻ đi tới trước mặt Phó Quân Bác, mỉm cười hỏi: "Đây là giống chó gì vậy?"
“Chó phốc sóc” Khóe miệng Phó Quân Bác nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, dừng lại một lúc, anh ấy tiếp tục nói: "Tối nay chúng ta hãy đến một khách sạn gần sân bay nhé!"
“Ừm, nghe theo anh” Đồng Kỳ Anh ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó Phó Quân Bác đưa tay ra nắm lấy tay cô, khi quay người rời đi thì bắt gặp Nhiên Hoàng Minh. Đồng Kỳ Anh đã quên những gì Nhiên Hoàng Minh nói lúc trước,
Nhiên Hoàng Minh giương mắt nhìn Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh tay trong tay rời đi, không nhịn được cảm thấy phiền não ôm lấy gáy.
Là anh ta đã gọi Lý Tư San tới, hơn nữa... Rốt cuộc chuyện này là sao?
Khi Nhiên Hoàng Minh còn đang băn khoăn, vừa quay người bước ra ngoài cửa phòng khách thì đã nghe thấy giọng nói của ông Phó Hoằng Khôn từ bên trong vọng ra: "Chỉ tiếc là cháu trai tôi đã có vợ sắp cưới rồi. Tất nhiên, tôi sẽ bảo cháu trai nhờ vả các mối quan hệ giúp ông đưa cậu chủ nhà ra khỏi trại giam"
Chuyện lần trước Lý Dạ Lạc "bắt nạt” Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu nhất thời tức giận đến mức gọi người của đồn cảnh sát nhốt anh ta vào trại tạm giam, hơn nữa vấn đề là đến nay vẫn chưa được thả ra,
Phó Quần Tiều dự định sẽ giam anh ta thêm hai ba tháng nữa, nào ngờ hôm nay người nhà họ Lý lại đề cập chuyện này với ông nội.
“Cầu thân" bị từ chối, sắc mặt của Lý Tư San vô cùng khó coi, may mà bố mẹ cô ta đích thân tới đây, có thể cứu người anh trai phá nhà phá cửa kia về, cũng xem như không uổng công vô ích.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại không thể nhìn thấu người phụ nữ Lý Tư San này.
Một bên có thể chạy đến trước mặt anh khóc lóc nói dối rằng mình đang mang thai đứa con của em trai anh, bên kia còn đưa bố mẹ bước chân vào nhà anh, bàn bạc với ông nội về chuyện kết thành thông gia của nhà, để anh cưới cô ta làm vợ.
Người phụ nữ này thần kinh có vấn đề không, sao có thể trơ trẽn như vậy?
Khi Phó Quận Tiêu đang suy nghĩ trầm tư, ông nội Phó Hoằng Khôn còn khách sáo yêu cầu quản gia thu xếp chỗ ở cho Lý Tự San và bố mẹ có ta, để ba người qua đêm trong trang viên nhà họ Phó, ngày mai hẵng đi đón Lý Dạ Lạc cùng về thành phố Thuận Canh.
Sau khi gặp mặt những người trong nhà họ Lý xong, Phó Quân Tiêu vừa bước ra khỏi phòng khách đã bị Nhiên Hoàng Minh chặn lại, kéo qua một bên và nghiêm túc hỏi riêng: "Quân Tiêu, tại sao không nói thật với ông nội? Cải cô chủ nhà họ Lý kia có quan hệ với em trai cậu? Thế này thì chắc chắn cậu ta và Kỳ Anh sẽ không đi tới đâu!"
“Cậu có gì chứng tỏ thấy họ có quan hệ với nhau không?” Phó Quân Tiêu thờ lạnh nhạt hỏi lại.
/1176
|