*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Kỳ Anh không nghe rõ anh đang nói gì, đột nhiên lại nhớ tới chuyện đó, ngập ngừng một chút, cô thành thật nói: “Anh cả, thật ra... em và Thành Hưng, à không, em và Quân Bác, từ nhỏ đã quen biết nhau rồi. Bà ngoại đã nuôi dạy em từ nhỏ đến lớn chính là bà ngoại ruột của Quân Bác. Kể từ khi bác sĩ hỏi em rằng ai đã lấy "cổ trát” của bà đi, sau đó, em nghĩ lại một chút thì nhận ra, có phải ông và mẹ của Quân Bác có hiểu lầm gì không? Nhưng em mong anh cả đừng hiểu lầm Quần Bác. Còn nữa, sự việc của Quân Bác lần này là do anh ấy bị bạn của mình lừa gạt nên đã mắc một món nợ khổng lồ. Quân Bác lại có lòng tự trọng quá cao, anh ấy chỉ muốn tự mình xử lý hết mọi việc, hơn nữa anh ấy vì không muốn em phải sống cuộc sống vất vả, nên bắt đầu đưa ra những biện pháp về các hạng mục phát triển lại công ty. Em thay mặt anh ấy xin lỗi anh, anh cat, anh."
Phó Quân Tiêu giơ tay lên, duỗi ngón trỏ ra, đặt lên môi Đồng Kỳ Anh, chỉ mong cô đừng nói nữa.
Anh thực sự không biết về chuyện Quân Bác thiếu nợ, nhưng chuyện Quân Bác đi quá giới hạn với Lý Tư San, liên kết với cô ta, hãm hại tập đoàn Phó Thị của anh, chuyện này anh nên nói với Kỳ Anh thế nào đây?
Kỳ Anh nói rằng Quân Bác có lòng tự trọng cao, làm như vậy để khiến cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sự việc, thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Anh biết cô có ý tốt với Quân Bác, anh cũng biết cô hy vọng hai anh em họ sẽ không vì chuyện này mà có khoảng cách. Anh thậm chí còn biết rõ cô luôn một lòng hướng về Quân Bác.
Kỳ Anh" Phó Quân Tiêu hạ tay xuống, sau đó nắm lấy cành cây đặt trong tay Đồng Kỳ Anh, nói tiếp: “Chỉ cần em muốn, sẽ không có gì mà anh không làm được cả”.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu, Có một thứ tình cảm khó tả trong đôi mắt đen sắc bén của anh. Khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu, đường nét sắc sảo hiện ra thấp thoáng bởi ánh trăng lờ mà chiểu qua những tán cây.
Một người đàn ông trời sinh chỉ biết một mình bản thân mình như anh, quả quyết, đẹp trai lại giàu có, quyền lực, quả thực sẽ khiến nhiều phụ nữ thầm ao ước.
Chỉ tiếc, anh lại không phải niềm ao ước của cô.
*Cảm ơn, cảm ơn anh cả, em, em xuống trước!" Đồng Kỳ Anh nhất thời không biết nên nói gì, cho nên khi nói lời cảm ơn, cô có chút do dự.
Ngay sau đó, vì ánh mắt mất cảnh giác anh phải dùng tay che lấy, suýt chút nữa thì vùng sau đầu cô va vào thân cây phía sau. Đồng Kỳ Anh vừa mở miệng, vừa định nói gì đó, một đôi môi mỏng mềm mại, nóng bỏng mạnh mẽ dán lên môi cô. Vòng eo mảnh mai của cô bị đôi tay mạnh mẽ của anh nắm chặt, cô bị cố định giữa thân cây và cơ thể cường tráng của anh. Đôi môi áp xuống, không hề có dấu hiệu dừng lại, nghiền nát môi cô một cách mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cơ thể Đồng Kỳ Anh trở nên cứng đờ, cho đến khi anh dùng sức bóp eo cô, cô hé môi cần răng vì đau, anh mới nắm lấy cơ hội, cùng chiếc lưỡi nóng bỏng của mình tiến vào tấn công cô.
Lưỡi cô bị anh quấn lấy, cô không có nơi nào để thoát ra. Da đầu có tê dại, trong lòng bối rối, cô không thể nhìn thấy mặt anh nữa, liên tục đánh vào người anh.
Nhưng anh giống như một ngọn núi khổng lồ, cho dù cô có đầy hay đánh thể nào, anh cũng sẽ không nhúc nhích, ngược lại, cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh đè mạnh đặt lên đỉnh đầu, hai người bọn họ càng quấn chặt lấy nhau hơn.
Anh điên cuồng cắn môi cô, không quan tâm mà cứ thể hôn cô. Đồng Kỳ Anh nhíu mày lại, trong lòng bắt đầu khó chịu, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu đau đớn, sinh ra cảm giác buồn nôn. Cô không thích sự anh ngang ngược như vậy... Đối với cô, đây là một cảm giác tội lỗi vô cùng. Điều khiến cô càng không thể chấp nhận được là anh đưa lưỡi vào trong. Lưỡi cô tê dại vì anh, mùi máu tanh lan tỏa trong miệng. Đồng Kỳ Anh vô cùng tức giận. Lúc anh buông cô ra, cô đã không ngần ngại giơ tay tát vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Một tiếng bốp vang lên. Sau khi đánh, lòng bàn có tê dại, chứ chưa nói đến người bị cô đánh. "Anh cả, anh thật quá đáng!" Cô vung tay ra, mạnh mẽ lau đôi môi vừa bị anh hôn cuồng nhiệt, tức giận đến mức tìm người lại.
Đồng Kỳ Anh không nghe rõ anh đang nói gì, đột nhiên lại nhớ tới chuyện đó, ngập ngừng một chút, cô thành thật nói: “Anh cả, thật ra... em và Thành Hưng, à không, em và Quân Bác, từ nhỏ đã quen biết nhau rồi. Bà ngoại đã nuôi dạy em từ nhỏ đến lớn chính là bà ngoại ruột của Quân Bác. Kể từ khi bác sĩ hỏi em rằng ai đã lấy "cổ trát” của bà đi, sau đó, em nghĩ lại một chút thì nhận ra, có phải ông và mẹ của Quân Bác có hiểu lầm gì không? Nhưng em mong anh cả đừng hiểu lầm Quần Bác. Còn nữa, sự việc của Quân Bác lần này là do anh ấy bị bạn của mình lừa gạt nên đã mắc một món nợ khổng lồ. Quân Bác lại có lòng tự trọng quá cao, anh ấy chỉ muốn tự mình xử lý hết mọi việc, hơn nữa anh ấy vì không muốn em phải sống cuộc sống vất vả, nên bắt đầu đưa ra những biện pháp về các hạng mục phát triển lại công ty. Em thay mặt anh ấy xin lỗi anh, anh cat, anh."
Phó Quân Tiêu giơ tay lên, duỗi ngón trỏ ra, đặt lên môi Đồng Kỳ Anh, chỉ mong cô đừng nói nữa.
Anh thực sự không biết về chuyện Quân Bác thiếu nợ, nhưng chuyện Quân Bác đi quá giới hạn với Lý Tư San, liên kết với cô ta, hãm hại tập đoàn Phó Thị của anh, chuyện này anh nên nói với Kỳ Anh thế nào đây?
Kỳ Anh nói rằng Quân Bác có lòng tự trọng cao, làm như vậy để khiến cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Sự việc, thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Anh biết cô có ý tốt với Quân Bác, anh cũng biết cô hy vọng hai anh em họ sẽ không vì chuyện này mà có khoảng cách. Anh thậm chí còn biết rõ cô luôn một lòng hướng về Quân Bác.
Kỳ Anh" Phó Quân Tiêu hạ tay xuống, sau đó nắm lấy cành cây đặt trong tay Đồng Kỳ Anh, nói tiếp: “Chỉ cần em muốn, sẽ không có gì mà anh không làm được cả”.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu, Có một thứ tình cảm khó tả trong đôi mắt đen sắc bén của anh. Khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu, đường nét sắc sảo hiện ra thấp thoáng bởi ánh trăng lờ mà chiểu qua những tán cây.
Một người đàn ông trời sinh chỉ biết một mình bản thân mình như anh, quả quyết, đẹp trai lại giàu có, quyền lực, quả thực sẽ khiến nhiều phụ nữ thầm ao ước.
Chỉ tiếc, anh lại không phải niềm ao ước của cô.
*Cảm ơn, cảm ơn anh cả, em, em xuống trước!" Đồng Kỳ Anh nhất thời không biết nên nói gì, cho nên khi nói lời cảm ơn, cô có chút do dự.
Ngay sau đó, vì ánh mắt mất cảnh giác anh phải dùng tay che lấy, suýt chút nữa thì vùng sau đầu cô va vào thân cây phía sau. Đồng Kỳ Anh vừa mở miệng, vừa định nói gì đó, một đôi môi mỏng mềm mại, nóng bỏng mạnh mẽ dán lên môi cô. Vòng eo mảnh mai của cô bị đôi tay mạnh mẽ của anh nắm chặt, cô bị cố định giữa thân cây và cơ thể cường tráng của anh. Đôi môi áp xuống, không hề có dấu hiệu dừng lại, nghiền nát môi cô một cách mạnh mẽ và cuồng nhiệt.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cơ thể Đồng Kỳ Anh trở nên cứng đờ, cho đến khi anh dùng sức bóp eo cô, cô hé môi cần răng vì đau, anh mới nắm lấy cơ hội, cùng chiếc lưỡi nóng bỏng của mình tiến vào tấn công cô.
Lưỡi cô bị anh quấn lấy, cô không có nơi nào để thoát ra. Da đầu có tê dại, trong lòng bối rối, cô không thể nhìn thấy mặt anh nữa, liên tục đánh vào người anh.
Nhưng anh giống như một ngọn núi khổng lồ, cho dù cô có đầy hay đánh thể nào, anh cũng sẽ không nhúc nhích, ngược lại, cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh đè mạnh đặt lên đỉnh đầu, hai người bọn họ càng quấn chặt lấy nhau hơn.
Anh điên cuồng cắn môi cô, không quan tâm mà cứ thể hôn cô. Đồng Kỳ Anh nhíu mày lại, trong lòng bắt đầu khó chịu, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu đau đớn, sinh ra cảm giác buồn nôn. Cô không thích sự anh ngang ngược như vậy... Đối với cô, đây là một cảm giác tội lỗi vô cùng. Điều khiến cô càng không thể chấp nhận được là anh đưa lưỡi vào trong. Lưỡi cô tê dại vì anh, mùi máu tanh lan tỏa trong miệng. Đồng Kỳ Anh vô cùng tức giận. Lúc anh buông cô ra, cô đã không ngần ngại giơ tay tát vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Một tiếng bốp vang lên. Sau khi đánh, lòng bàn có tê dại, chứ chưa nói đến người bị cô đánh. "Anh cả, anh thật quá đáng!" Cô vung tay ra, mạnh mẽ lau đôi môi vừa bị anh hôn cuồng nhiệt, tức giận đến mức tìm người lại.
/1176
|