“Anh cả, cảm ơn anh đã đến cứu em, nhưng lúc này anh làm ơn đừng để tâm đến em nữa, em muốn ở một mình” Đồng Kỳ Anh | lùi lại phía sau một bước, giữ một khoảng cách với Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thất hồn lạc phách như thế trong lòng cuối cùng cũng hiểu anh đã bỏ lỡ điều gì.
Anh từ trong tay của quản gia Lưu lấy được những tư liệu trước đây của Đồng Kỳ Anh chính là trong khoảng thời gian đó anh. đang có trọng trách trên thân, phải giải cứu con tin, cũng là lúc vì cứu Lý Nhã Uyên bị bắt cóc làm con tin mà trọng thương nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.
Cũng cùng lúc đó, Đồng Kỳ Anh trải qua một giai đoạn cực kỳ bị thảm, lúc đó có rất cần tiền, cô rất cần một người ra tay giúp đỡ cô, nhưng người xuất hiện bên cô lúc đó là Phó Quân Bác, chứ không phải là Phó Quân Tiêu anh. | Cho nên từ giây phút đó trở đi trong lòng cô đã có một cảng chắn gió đó là Quân Bác, chứ không phải là anh. Đồng Kỳ Anh xoay người bước về phía bờ biển, Phó Quân Tiêu chỉ có thể âm thần đi theo sau cô từ phía xa. Đến thành phố biển này cũng đã gần một năm rồi nhưng cô chưa từng đi bộ ở bờ biển gần biển lớn như thế này. Cô thật sự hi vọng giây phút này người ở bên cạnh cô sẽ là Phó Quân Bác. Phó Quân Tiếu bảo vệ Đồng Kỳ Anh từ phía xa, từ lúc mặt trời lặn cho đến lúc trời tối đen. Đồng Kỳ Anh vẫn một mình như cũ cô đơn lẻ loi ngồi trên bờ cát, gió biển thổi đến, nhìn biển lớn phía xa xăm. Lúc này, điện thoại của Phó Quân Tiêu vang lên, anh vừa nhìn nhất cử nhất động của Đồng Kỳ Anh vừa tiếp nhận điện thoại, Là cục cảnh sát gọi điện đến, nói đã tóm được Lý Dạ Lạc nên muốn hỏi ý kiến của anh. "Trước tiên cử giam anh ta ba tháng, sau này rồi nói tiếp" Phó Quân Tiểu ra mệnh lệnh. Cuộc điện thoại kia vừa ngắt, lại có một cuộc điện thoại nữa gọi đến, là trợ lý Trịnh Minh Hâm gọi điện đến. Phó Quân Tiêu lập tức nghe điện thoại. “Cậu chủ cả, có chuyện không hay rồi" Trịnh Minh Hâm vội vàng nói. | Máy kiểm của Phó Quân Tiêu khẽ nhíu lại, ánh mắt theo bản năng từ trên người của Đồng Kỳ Anh thu về, nhìn về phía biển lớn vô biên giới, thâm trầm nói: "Có gì nói thẳng.”
| "Chính là hạng mục bộ quân sự thành phố Viễn Dương, thượng cấp phái người xuống kiểm toán rồi!” Trịnh Minh Hâm vội vàng trả lời.
Phó Quân Tiêu cau mày, hỏi lại: “Hạng mục này không phải là do Quân Bác phụ trách hay sao? Tại sao người trên lại đột nhiên xuống kiểm tra?".
Hạng mục bộ quân sự thành phố Viễn Dương là do chính phủ sắp xếp cho tập đoàn Phó Thị bọn họ xây dựng. Phó Quân Tiêu ban đầu muốn đưa cho chú họ Lãnh Huân Sách toàn quyền phụ trách.
Bởi vì hạng mục này đầu tư khai thác khá lớn, Phó Quân Tiêu nghĩ đến Phó Quân Bác kinh nghiệm còn chưa đủ vì thế nên mới để Phó Quân Bác phụ giúp chủ họ Lãnh Huân Sách hoàn thành.
Nhưng chủ họ Lãnh Huấn Sách lại để cơ hội này cho Phó Quân Bác, muốn Phó Quấn Bác tự mình độc lập phụ trách, còn ông ta sẽ phụ trợ.
Lúc đó đối với đề nghị của chú họ Lãnh Huấn Sách, Phó Quân Tiêu cảm thấy không ổn.
Nhưng chủ họ Lãnh Huân Sách kiên trì muốn làm như thế, nói rằng Phó Quân Bác xứng đáng có được cơ hội luyện tập lớn hơn, Phó Quân Tiêu cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp, đồng ý cho em trai Phó Quân Bác đi phụ trách.
Nếu như lần này bên trên phải người xuống kiểm tra, nếu có vấn đề gì, vậy thì... Phó Quân Tiêu như có điều gì suy nghĩ nói tiếp: "Ông nội có biết chuyện này không?” *Động tĩnh quá lớn, ông cụ Phó đã biết rồi. Hơn nữa." Trịnh Minh Hâm nửa nói nửa ngừng. Phó Quân Tiêu lo âu bất an hỏi: “Hơn nữa còn làm sao?”
“Hơn nữa, ông cụ Phó nói, cậu chủ hai muốn tự mình nuốt hạng mục này, muốn một mình tóm quyền năm phương. Nếu thật sự điều tra ra vấn đề gì, ông dự định sẽ đẩy cậu chủ hai lên! Nói là hành vi của một mình cậu chủ hại, không liên quan gì đến tập đoàn Phó Thị hết" Trịnh Minh Hâm nói.
"Ông nói là muốn vì nghĩa diệt thân ư? Cái này muốn Quân Bác phải như thế nào đây?” Phó Quân Tiêu hỏi lại. Trịnh Minh Hâm nhất thời trầm mặc.
Phó Quân Bác cũng vì cái công trình hạng mục này mới lựa chọn cùng một giuộc với Lý Tư San, lén quan hệ bất chính với Lý Tự San sau lưng Đồng Kỳ Anh.
Một mình tóm quyền năm phương, phương diện đại diện, phương diện đấu thầu, phương diện thi công, phương diện kiểm tra và giám định vật lý.
Lý Tư San muốn khiến dã tâm bồng bột của Phó Quân Bác nên đã trở thành đại boss phía sau. Cũng có nghĩa là cuối cùng toàn bộ tiền kiếm được của hạng mục này đều sẽ rơi vào túi của Phó Quân Bác và Lý Tư San. Loại chuyện như thế này một khi bị phát hiện, nếu như nghiêm trọng thì sẽ phải ngồi tù.
Phó Quân Tiêu vẫn luôn biết Quân Bác vì cái hạng mục này mà vẫn luôn âm thầm rục rịch, ông nội cũng ba lần bảy lượt ảm chi với anh, trong lòng anh hiểu rõ nhưng anh vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt.
Chỉ là anh không ngờ rằng, Quân Bác sẽ làm việc bất cẩn như thế, làm lớn chuyện lên khiến người bên trên phải người xuống kiểm toán.
| Ông nội Phó Hoằng Khôn có thái độ như thế thì đã rất rõ ràng rồi, ông nội cũng sớm đã biết chuyện này, nhưng cũng lựa chọn âm thầm không có động tĩnh gì.
Mà giờ phút này, anh nên lựa chọn như thế nào đây? Đến lúc đó thật sự sẽ phải đẩy Quân Bác ra hay sao?
Trong lúc Phó Quân Tiêu đang vì chuyện này mà thất thần, không để ý xoay người lại, ngẩng mặt mới nhìn thấy không biết Đồng Kỳ Anh đã xuất hiện từ phía sau mình từ bao giờ, trong lòng lập tức hoảng.
| "Chuyện này đợi tối muộn rồi nói, tôi tắt máy trước.” Phó Quận Tiêu vội vàng cúp điện thoại với Trịnh Minh Hâm, anh không chắc rằng Kỳ Anh có nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa nãy của anh hay không.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thất hồn lạc phách như thế trong lòng cuối cùng cũng hiểu anh đã bỏ lỡ điều gì.
Anh từ trong tay của quản gia Lưu lấy được những tư liệu trước đây của Đồng Kỳ Anh chính là trong khoảng thời gian đó anh. đang có trọng trách trên thân, phải giải cứu con tin, cũng là lúc vì cứu Lý Nhã Uyên bị bắt cóc làm con tin mà trọng thương nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.
Cũng cùng lúc đó, Đồng Kỳ Anh trải qua một giai đoạn cực kỳ bị thảm, lúc đó có rất cần tiền, cô rất cần một người ra tay giúp đỡ cô, nhưng người xuất hiện bên cô lúc đó là Phó Quân Bác, chứ không phải là Phó Quân Tiêu anh. | Cho nên từ giây phút đó trở đi trong lòng cô đã có một cảng chắn gió đó là Quân Bác, chứ không phải là anh. Đồng Kỳ Anh xoay người bước về phía bờ biển, Phó Quân Tiêu chỉ có thể âm thần đi theo sau cô từ phía xa. Đến thành phố biển này cũng đã gần một năm rồi nhưng cô chưa từng đi bộ ở bờ biển gần biển lớn như thế này. Cô thật sự hi vọng giây phút này người ở bên cạnh cô sẽ là Phó Quân Bác. Phó Quân Tiếu bảo vệ Đồng Kỳ Anh từ phía xa, từ lúc mặt trời lặn cho đến lúc trời tối đen. Đồng Kỳ Anh vẫn một mình như cũ cô đơn lẻ loi ngồi trên bờ cát, gió biển thổi đến, nhìn biển lớn phía xa xăm. Lúc này, điện thoại của Phó Quân Tiêu vang lên, anh vừa nhìn nhất cử nhất động của Đồng Kỳ Anh vừa tiếp nhận điện thoại, Là cục cảnh sát gọi điện đến, nói đã tóm được Lý Dạ Lạc nên muốn hỏi ý kiến của anh. "Trước tiên cử giam anh ta ba tháng, sau này rồi nói tiếp" Phó Quân Tiểu ra mệnh lệnh. Cuộc điện thoại kia vừa ngắt, lại có một cuộc điện thoại nữa gọi đến, là trợ lý Trịnh Minh Hâm gọi điện đến. Phó Quân Tiêu lập tức nghe điện thoại. “Cậu chủ cả, có chuyện không hay rồi" Trịnh Minh Hâm vội vàng nói. | Máy kiểm của Phó Quân Tiêu khẽ nhíu lại, ánh mắt theo bản năng từ trên người của Đồng Kỳ Anh thu về, nhìn về phía biển lớn vô biên giới, thâm trầm nói: "Có gì nói thẳng.”
| "Chính là hạng mục bộ quân sự thành phố Viễn Dương, thượng cấp phái người xuống kiểm toán rồi!” Trịnh Minh Hâm vội vàng trả lời.
Phó Quân Tiêu cau mày, hỏi lại: “Hạng mục này không phải là do Quân Bác phụ trách hay sao? Tại sao người trên lại đột nhiên xuống kiểm tra?".
Hạng mục bộ quân sự thành phố Viễn Dương là do chính phủ sắp xếp cho tập đoàn Phó Thị bọn họ xây dựng. Phó Quân Tiêu ban đầu muốn đưa cho chú họ Lãnh Huân Sách toàn quyền phụ trách.
Bởi vì hạng mục này đầu tư khai thác khá lớn, Phó Quân Tiêu nghĩ đến Phó Quân Bác kinh nghiệm còn chưa đủ vì thế nên mới để Phó Quân Bác phụ giúp chủ họ Lãnh Huân Sách hoàn thành.
Nhưng chủ họ Lãnh Huấn Sách lại để cơ hội này cho Phó Quân Bác, muốn Phó Quấn Bác tự mình độc lập phụ trách, còn ông ta sẽ phụ trợ.
Lúc đó đối với đề nghị của chú họ Lãnh Huấn Sách, Phó Quân Tiêu cảm thấy không ổn.
Nhưng chủ họ Lãnh Huân Sách kiên trì muốn làm như thế, nói rằng Phó Quân Bác xứng đáng có được cơ hội luyện tập lớn hơn, Phó Quân Tiêu cuối cùng cũng không thể không thỏa hiệp, đồng ý cho em trai Phó Quân Bác đi phụ trách.
Nếu như lần này bên trên phải người xuống kiểm tra, nếu có vấn đề gì, vậy thì... Phó Quân Tiêu như có điều gì suy nghĩ nói tiếp: "Ông nội có biết chuyện này không?” *Động tĩnh quá lớn, ông cụ Phó đã biết rồi. Hơn nữa." Trịnh Minh Hâm nửa nói nửa ngừng. Phó Quân Tiêu lo âu bất an hỏi: “Hơn nữa còn làm sao?”
“Hơn nữa, ông cụ Phó nói, cậu chủ hai muốn tự mình nuốt hạng mục này, muốn một mình tóm quyền năm phương. Nếu thật sự điều tra ra vấn đề gì, ông dự định sẽ đẩy cậu chủ hai lên! Nói là hành vi của một mình cậu chủ hại, không liên quan gì đến tập đoàn Phó Thị hết" Trịnh Minh Hâm nói.
"Ông nói là muốn vì nghĩa diệt thân ư? Cái này muốn Quân Bác phải như thế nào đây?” Phó Quân Tiêu hỏi lại. Trịnh Minh Hâm nhất thời trầm mặc.
Phó Quân Bác cũng vì cái công trình hạng mục này mới lựa chọn cùng một giuộc với Lý Tư San, lén quan hệ bất chính với Lý Tự San sau lưng Đồng Kỳ Anh.
Một mình tóm quyền năm phương, phương diện đại diện, phương diện đấu thầu, phương diện thi công, phương diện kiểm tra và giám định vật lý.
Lý Tư San muốn khiến dã tâm bồng bột của Phó Quân Bác nên đã trở thành đại boss phía sau. Cũng có nghĩa là cuối cùng toàn bộ tiền kiếm được của hạng mục này đều sẽ rơi vào túi của Phó Quân Bác và Lý Tư San. Loại chuyện như thế này một khi bị phát hiện, nếu như nghiêm trọng thì sẽ phải ngồi tù.
Phó Quân Tiêu vẫn luôn biết Quân Bác vì cái hạng mục này mà vẫn luôn âm thầm rục rịch, ông nội cũng ba lần bảy lượt ảm chi với anh, trong lòng anh hiểu rõ nhưng anh vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt.
Chỉ là anh không ngờ rằng, Quân Bác sẽ làm việc bất cẩn như thế, làm lớn chuyện lên khiến người bên trên phải người xuống kiểm toán.
| Ông nội Phó Hoằng Khôn có thái độ như thế thì đã rất rõ ràng rồi, ông nội cũng sớm đã biết chuyện này, nhưng cũng lựa chọn âm thầm không có động tĩnh gì.
Mà giờ phút này, anh nên lựa chọn như thế nào đây? Đến lúc đó thật sự sẽ phải đẩy Quân Bác ra hay sao?
Trong lúc Phó Quân Tiêu đang vì chuyện này mà thất thần, không để ý xoay người lại, ngẩng mặt mới nhìn thấy không biết Đồng Kỳ Anh đã xuất hiện từ phía sau mình từ bao giờ, trong lòng lập tức hoảng.
| "Chuyện này đợi tối muộn rồi nói, tôi tắt máy trước.” Phó Quận Tiêu vội vàng cúp điện thoại với Trịnh Minh Hâm, anh không chắc rằng Kỳ Anh có nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa nãy của anh hay không.
/1176
|