*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Một mình em đi dạo anh không yên tâm.”
Phó Quân Bác cũng không để ý thấy anh cả Phó Quân Tiêu của mình đã bắt máy.
Đồng Kỳ Anh vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, cô nói: “Đây là trường đại học, rất an toàn.
Anh cứ yên tâm, anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho em”
“Kỳ Anh! Em đang giận anh sao?”
Phó Quân Bác chau mày hỏi ngược lại cô.
Đồng Kỳ Anh ngơ mặt ra và nói: “Em không có”
“Nếu không có vậy tại sao em lại không nghe theo sự sắp xếp của anh?”
Phó Quân Bác nghiêm nghị nói.
Đồng Kỳ Anh ngây ra, cô không thể không hạ giọng đồng ý: “Vậy thì em nghe theo sự sắp xếp của anh vậy”
Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh rồi chùng mắt xuống, lúc này anh ấy mới phát hiện ra điện thoại của mình đang ở trạng thái kết nối với điện thoại của anh cả Phó Quân Tiêu.
“Alo, anh cả.”
Phó Quân Bác đưa điện thoại lên mép tai và gọi một tiếng.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới yên lặng, không nói chuyện nữa.
“Em tìm anh có việc gì sao?”
Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi.
Phó Quân Bác trả lời: “*Èm, em định phiền anh cả điều một tài xế đến trước cổng chính của đại học Cung Huy đón Kỳ Anh về biệt thự nhà họ Phó.
Tối nay công ty em vẫn có việc cần phải xử lý, em phải lập tức quay về thành phố Thuận Canh một chuyến nên không tiện đưa Kỳ Anh về: “Được, anh sẽ điều tài xế qua đó đón Kỳ Anh về”
Phó Quân Tiêu đồng ý.
Phó Quân Bác mỉm cười và nói: “Cảm ơn anh ca.
Sau khi Phó Quân Bác tắt điện thoại và thấy Đồng Kỳ Anh vẫn giữ vẻ mặt không vui thì anh ấy liền giơ tay lên, xoa nhẹ lên đỉnh đầu của cô, sau đó giữ chặt lấy sau gáy cô và nghiêng người, hôn nhẹ lên giữa hai chân mày của cô.
“Được rồi, Kỳ Anh của anh đừng buồn nữa, đợi anh xong việc quay về thì nhất định anh sẽ bù đắp cho eml”
Phó Quân Bác dịu dàng dỗ dành cô.
Đồng Kỳ Anh cố gượng cười và gật đầu.
Sau khi Đồng Kỳ Anh lấy va li của mình từ trên xe của Phó Quân Bác xuống thì cô đứng ở trước cổng của trường đại học Cung Huy và nhìn Phó Quân Bác lái xe rời đi.
Mặc dù bây giờ đã sắp đến kỳ nghỉ hè nhưng trước cổng trường đại học Cung Huy vấn có rất nhiều sinh viên qua lại.
Đồng Kỳ Anh kéo theo va li đến ngồi ở một chiếc ghế gỗ dài phía trước bồn hoa ở bên cạnh cổng trường.
Nhưng cô vẫn chưa ngồi được bao lâu thì đã có giọng nói quen thuộc rất lâu rồi chưa nghe vang lên bên tai.
“Nặc Kỳ Anh!”
Đồng Kỳ Anh nghe thấy tiếng gọi đó thì ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Cô nhìn thấy một nam sinh đeo kính, để đầu đinh, mặc áo sơ mi sọc dọc màu xanh da trời nhạt đang tiến về phía cô.
Thành phố Cung Huy bốn mùa đều như mùa hè, cô còn nhớ chiếc áo sơ mi sọc dọc trên người nam sinh đó là chiếc áo mà cô đã phải tốn ba triệu rưối để mua ở tủ chuyên bán đồ hiệu để đặc biệt tặng cho anh ta làm quà sinh nhật trước khi hai người họ chia tay.
Không ngờ sau khi chia tay rồi mà anh ta vẫn có mặt mũi mặc đồ của cô mua cho anh ta.
Đồng Kỳ Anh vừa nhìn thấy Hà Tuân Định thì đứng dậy khỏi ghế theo bản năng, cô kéo theo va li định rời khỏi đó nhưng đã bị Hà Tuân Định đưa tay ra cản đường lại.
“Sao thế? Chơi trò mèo đuổi chuột với tôi sao? Kéo theo va li đến và cố tình ngồi đợi tôi trước cổng trường đại học của tôi, khó khăn lắm mới đợi được tôi nhưng lại muốn dùng cách bỏ đi
“Một mình em đi dạo anh không yên tâm.”
Phó Quân Bác cũng không để ý thấy anh cả Phó Quân Tiêu của mình đã bắt máy.
Đồng Kỳ Anh vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, cô nói: “Đây là trường đại học, rất an toàn.
Anh cứ yên tâm, anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho em”
“Kỳ Anh! Em đang giận anh sao?”
Phó Quân Bác chau mày hỏi ngược lại cô.
Đồng Kỳ Anh ngơ mặt ra và nói: “Em không có”
“Nếu không có vậy tại sao em lại không nghe theo sự sắp xếp của anh?”
Phó Quân Bác nghiêm nghị nói.
Đồng Kỳ Anh ngây ra, cô không thể không hạ giọng đồng ý: “Vậy thì em nghe theo sự sắp xếp của anh vậy”
Phó Quân Bác nhìn Đồng Kỳ Anh rồi chùng mắt xuống, lúc này anh ấy mới phát hiện ra điện thoại của mình đang ở trạng thái kết nối với điện thoại của anh cả Phó Quân Tiêu.
“Alo, anh cả.”
Phó Quân Bác đưa điện thoại lên mép tai và gọi một tiếng.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới yên lặng, không nói chuyện nữa.
“Em tìm anh có việc gì sao?”
Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi.
Phó Quân Bác trả lời: “*Èm, em định phiền anh cả điều một tài xế đến trước cổng chính của đại học Cung Huy đón Kỳ Anh về biệt thự nhà họ Phó.
Tối nay công ty em vẫn có việc cần phải xử lý, em phải lập tức quay về thành phố Thuận Canh một chuyến nên không tiện đưa Kỳ Anh về: “Được, anh sẽ điều tài xế qua đó đón Kỳ Anh về”
Phó Quân Tiêu đồng ý.
Phó Quân Bác mỉm cười và nói: “Cảm ơn anh ca.
Sau khi Phó Quân Bác tắt điện thoại và thấy Đồng Kỳ Anh vẫn giữ vẻ mặt không vui thì anh ấy liền giơ tay lên, xoa nhẹ lên đỉnh đầu của cô, sau đó giữ chặt lấy sau gáy cô và nghiêng người, hôn nhẹ lên giữa hai chân mày của cô.
“Được rồi, Kỳ Anh của anh đừng buồn nữa, đợi anh xong việc quay về thì nhất định anh sẽ bù đắp cho eml”
Phó Quân Bác dịu dàng dỗ dành cô.
Đồng Kỳ Anh cố gượng cười và gật đầu.
Sau khi Đồng Kỳ Anh lấy va li của mình từ trên xe của Phó Quân Bác xuống thì cô đứng ở trước cổng của trường đại học Cung Huy và nhìn Phó Quân Bác lái xe rời đi.
Mặc dù bây giờ đã sắp đến kỳ nghỉ hè nhưng trước cổng trường đại học Cung Huy vấn có rất nhiều sinh viên qua lại.
Đồng Kỳ Anh kéo theo va li đến ngồi ở một chiếc ghế gỗ dài phía trước bồn hoa ở bên cạnh cổng trường.
Nhưng cô vẫn chưa ngồi được bao lâu thì đã có giọng nói quen thuộc rất lâu rồi chưa nghe vang lên bên tai.
“Nặc Kỳ Anh!”
Đồng Kỳ Anh nghe thấy tiếng gọi đó thì ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Cô nhìn thấy một nam sinh đeo kính, để đầu đinh, mặc áo sơ mi sọc dọc màu xanh da trời nhạt đang tiến về phía cô.
Thành phố Cung Huy bốn mùa đều như mùa hè, cô còn nhớ chiếc áo sơ mi sọc dọc trên người nam sinh đó là chiếc áo mà cô đã phải tốn ba triệu rưối để mua ở tủ chuyên bán đồ hiệu để đặc biệt tặng cho anh ta làm quà sinh nhật trước khi hai người họ chia tay.
Không ngờ sau khi chia tay rồi mà anh ta vẫn có mặt mũi mặc đồ của cô mua cho anh ta.
Đồng Kỳ Anh vừa nhìn thấy Hà Tuân Định thì đứng dậy khỏi ghế theo bản năng, cô kéo theo va li định rời khỏi đó nhưng đã bị Hà Tuân Định đưa tay ra cản đường lại.
“Sao thế? Chơi trò mèo đuổi chuột với tôi sao? Kéo theo va li đến và cố tình ngồi đợi tôi trước cổng trường đại học của tôi, khó khăn lắm mới đợi được tôi nhưng lại muốn dùng cách bỏ đi
/1176
|