Đồng Kỳ Anh nghe vậy lập tức cảm thấy lo lắng, một tay kéo vali, bước tới cửa phòng nơi Phó Quân Tiêu đang đứng.
Cửa phòng nơi Phó Quân Tiêu đứng đang mở toang, ánh sáng bên trong hơi lờ mờ, có lẽ là do rèm cửa đã che bớt ánh sáng lại.
“Anh cả? Anh có khỏe không?”
Đồng Kỳ Anh vừa bước vào trong vừa hỏi.
Khi cô bước vào phòng lại không thấy bóng dáng Phó Quân Tiêu đâu, cô đang định quay người rời đi thì một sự nhạy cảm lan tràn toàn thân, khiến cô vô thức nghiêng người, nhìn về phía cửa phòng đọc sách bên kia.
“Anh cả?”
Đồng Kỳ Anh lại gọi.
Vừa bước tới cửa, đột nhiên từ bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Phó Quân Tiêu: “Cút!”
Đồng Kỳ Anh sững sờ đứng ở cửa phòng, không dám bước vào nửa bước.
“Cái đó… anh cả… Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Hay là tôi gọi thím Thẩm đến đây xem thử?”
Đồng Kỳ Anh yếu ớt hỏi.
Bởi vì cô ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
“Em là Kỳ Anh sao?”
Giọng điệu của Phó Quân Tiêu dịu đi một chút, không còn lãnh khốc vô tình như mới nãy nữa.
Đồng Kỳ Anh nhẹ giọng đáp lại: “Ừm.”
“Em… không cần lo cho tôi.”
Giọng Phó Quân Tiêu có chút khản đặc.
“Anh cả, anh bị thương sao?”
Đồng Kỳ Anh hỏi, sau đó trực tiếp bước vào.
Trong phòng đọc sách, ánh đèn lờ mờ nhiễm chút dịu dàng, nhưng bị ám bởi mùi máu tanh, chút dịu dàng này dường dường như không còn nữa, ngược lại còn có hơi u ám.
Cơ thể Phó Quân Tiêu khẽ run lên, anh ngồi khoanh chân trước cửa sổ sát đất trong phòng đọc sách, rèm cửa nặng nề được kéo ra, gương mặt cúi xuống nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, bộ ngực trần, khuôn mặt ửng hồng bất thường và gân xanh nổi đầy, hết thảy khiến anh trông cực kỳ không bình thường.
“Ai cho em vào?”
Phó Quân Tiêu nhướng mày liếc nhìn Đồng Kỳ Anh, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, từ trên mặt đất đứng dậy, chậm chạp đi đến ghế sô pha từ từ ngồi xuống.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu, đôi lông mày cong cong của cô hơi nhướng lên, trong đôi mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
Cô thấy máu thấm đẫm qua quần tây của anh, rồi chảy dọc theo đôi giày da xuống đất, nhanh chóng uốn lượn thành một dòng trên mặt đất, thoạt nhìn rất dọa người.
“Anh cả, chờ một chút, tôi đi lấy thuốc cho anh!”
Đồng Kỳ Anh xoay người chạy đến vali đặt ngoài cửa, mở vali lấy ra một hòm thuốc nhỏ.
Đây là thói quen của cô, cho dù là đi đâu cô cũng mang theo hòm thuốc để đề phòng.
Đồng Kỳ Anh mang hòm thuốc đi thẳng đến chỗ Phó Quân Tiêu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
Trên quần tây của anh có một cái lỗ, ở cái lỗ đó máu thịt lẫn lộn.
Đồng Kỳ Anh lấy trong hộp thuốc ra một cái kéo, nhẹ nhàng kéo quần tây, sau đó cắt hết vải xung quanh vết thương đi.
Cô chậm rãi xử lý miệng vết thương, còn anh ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, đến mày cũng không nhíu lại một chút.
Phó Quân Tiêu cảm thấy tay của Đồng Kỳ Anh rất lạnh, chạm vào da thịt anh khiến anh rất thoải mái.
Sự kích động vừa bị anh nén xuống lại đột nhiên trỗi dậy, lý trí dần dần mất đi.
Con ngươi sắc bén của Phó Quân Tiêu nhìn chằm chằm đôi tay đang xử lý vết thương của Đồng Kỳ Anh.
Dái tai cô tròn trịa mềm mại, xương quai xanh trắng nõn cùng đôi môi xinh xắn.
Phó Quân Tiêu nuốt nước miếng, bụng dưới căng trướng khiến anh cảm thấy khô nóng khó nhịn.
Trên vầng trán cao của anh chảy xuống vài giọt mồ hôi, hơi thở ngày càng nặng nề.
Tác dụng của thuốc trong cơ thể dần dần phát tác, từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của anh.
Phó Quân Tiêu vô thức nhắm mắt lại, mím môi mỏng, cố gắng kiềm chế chính mình.
“Cút!”
Anh đã cố gắng nói với cô thật nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra lời tàn nhẫn với cô.
Đồng Kỳ Anh không ngẩng đầu lên, tiếp tục băng bó vết thương cho Phó Quân Tiêu, hơn nữa còn tức giận nói: “Tôi băng bó vết thương cho anh xong sẽ “cút”
! Sao mà anh bị thương ở đùi được thế? Động mạch đều bị anh làm vỡ rồi! Nếu không xử lý vết thương kịp thời chắc anh sẽ ngất vì mất máu mất!”
Thực ra, dù là nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu trong tim anh đều là người phụ nữ Đồng Kỳ Anh này.
Nếu cô không nói lời nào thì không sao, nhưng khi cô vừa mở miệng, anh liền không chịu nổi, bởi vì anh đã muốn chịu đựng đến cực hạn rồi.
Phó Quân Tiêu đột ngột trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Đồng Kỳ Anh như một con sư tử đang xem xét con mồi.
Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, hai mắt đầy tia máu, đỉnh đầu mơ hồ bốc lên hơi nóng.
Sau khi Đồng Kỳ Anh băng bó vết thương cho Phó Quân Tiêu xong, cô lại lấy trong hòm thuốc ra một lọ sứ nhỏ, đổ hai viên thuốc nhỏ màu cà phê lên tay, ngẩng đầu đưa cho Phó Quân Tiêu.
“Đây, ăn cái này đi! Nó sẽ giúp anh cầm máu và giảm đau!”
Đồng Kỳ Anh nói tiếp.
Phó Quân Tiêu chậm chạp không nhận những viên thuốc cô đưa qua.
Thấy anh không để ý đến cô, Đồng Kỳ Anh đang định đứng dậy thì eo cô đột nhiên bị ôm lại, cô không kịp phản ứng nên đã ngã ngồi lên đùi kia của anh cả Phó Quân Tiêu.
Cửa phòng nơi Phó Quân Tiêu đứng đang mở toang, ánh sáng bên trong hơi lờ mờ, có lẽ là do rèm cửa đã che bớt ánh sáng lại.
“Anh cả? Anh có khỏe không?”
Đồng Kỳ Anh vừa bước vào trong vừa hỏi.
Khi cô bước vào phòng lại không thấy bóng dáng Phó Quân Tiêu đâu, cô đang định quay người rời đi thì một sự nhạy cảm lan tràn toàn thân, khiến cô vô thức nghiêng người, nhìn về phía cửa phòng đọc sách bên kia.
“Anh cả?”
Đồng Kỳ Anh lại gọi.
Vừa bước tới cửa, đột nhiên từ bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Phó Quân Tiêu: “Cút!”
Đồng Kỳ Anh sững sờ đứng ở cửa phòng, không dám bước vào nửa bước.
“Cái đó… anh cả… Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Hay là tôi gọi thím Thẩm đến đây xem thử?”
Đồng Kỳ Anh yếu ớt hỏi.
Bởi vì cô ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
“Em là Kỳ Anh sao?”
Giọng điệu của Phó Quân Tiêu dịu đi một chút, không còn lãnh khốc vô tình như mới nãy nữa.
Đồng Kỳ Anh nhẹ giọng đáp lại: “Ừm.”
“Em… không cần lo cho tôi.”
Giọng Phó Quân Tiêu có chút khản đặc.
“Anh cả, anh bị thương sao?”
Đồng Kỳ Anh hỏi, sau đó trực tiếp bước vào.
Trong phòng đọc sách, ánh đèn lờ mờ nhiễm chút dịu dàng, nhưng bị ám bởi mùi máu tanh, chút dịu dàng này dường dường như không còn nữa, ngược lại còn có hơi u ám.
Cơ thể Phó Quân Tiêu khẽ run lên, anh ngồi khoanh chân trước cửa sổ sát đất trong phòng đọc sách, rèm cửa nặng nề được kéo ra, gương mặt cúi xuống nên cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, bộ ngực trần, khuôn mặt ửng hồng bất thường và gân xanh nổi đầy, hết thảy khiến anh trông cực kỳ không bình thường.
“Ai cho em vào?”
Phó Quân Tiêu nhướng mày liếc nhìn Đồng Kỳ Anh, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, từ trên mặt đất đứng dậy, chậm chạp đi đến ghế sô pha từ từ ngồi xuống.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu, đôi lông mày cong cong của cô hơi nhướng lên, trong đôi mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
Cô thấy máu thấm đẫm qua quần tây của anh, rồi chảy dọc theo đôi giày da xuống đất, nhanh chóng uốn lượn thành một dòng trên mặt đất, thoạt nhìn rất dọa người.
“Anh cả, chờ một chút, tôi đi lấy thuốc cho anh!”
Đồng Kỳ Anh xoay người chạy đến vali đặt ngoài cửa, mở vali lấy ra một hòm thuốc nhỏ.
Đây là thói quen của cô, cho dù là đi đâu cô cũng mang theo hòm thuốc để đề phòng.
Đồng Kỳ Anh mang hòm thuốc đi thẳng đến chỗ Phó Quân Tiêu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
Trên quần tây của anh có một cái lỗ, ở cái lỗ đó máu thịt lẫn lộn.
Đồng Kỳ Anh lấy trong hộp thuốc ra một cái kéo, nhẹ nhàng kéo quần tây, sau đó cắt hết vải xung quanh vết thương đi.
Cô chậm rãi xử lý miệng vết thương, còn anh ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, đến mày cũng không nhíu lại một chút.
Phó Quân Tiêu cảm thấy tay của Đồng Kỳ Anh rất lạnh, chạm vào da thịt anh khiến anh rất thoải mái.
Sự kích động vừa bị anh nén xuống lại đột nhiên trỗi dậy, lý trí dần dần mất đi.
Con ngươi sắc bén của Phó Quân Tiêu nhìn chằm chằm đôi tay đang xử lý vết thương của Đồng Kỳ Anh.
Dái tai cô tròn trịa mềm mại, xương quai xanh trắng nõn cùng đôi môi xinh xắn.
Phó Quân Tiêu nuốt nước miếng, bụng dưới căng trướng khiến anh cảm thấy khô nóng khó nhịn.
Trên vầng trán cao của anh chảy xuống vài giọt mồ hôi, hơi thở ngày càng nặng nề.
Tác dụng của thuốc trong cơ thể dần dần phát tác, từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của anh.
Phó Quân Tiêu vô thức nhắm mắt lại, mím môi mỏng, cố gắng kiềm chế chính mình.
“Cút!”
Anh đã cố gắng nói với cô thật nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra lời tàn nhẫn với cô.
Đồng Kỳ Anh không ngẩng đầu lên, tiếp tục băng bó vết thương cho Phó Quân Tiêu, hơn nữa còn tức giận nói: “Tôi băng bó vết thương cho anh xong sẽ “cút”
! Sao mà anh bị thương ở đùi được thế? Động mạch đều bị anh làm vỡ rồi! Nếu không xử lý vết thương kịp thời chắc anh sẽ ngất vì mất máu mất!”
Thực ra, dù là nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu trong tim anh đều là người phụ nữ Đồng Kỳ Anh này.
Nếu cô không nói lời nào thì không sao, nhưng khi cô vừa mở miệng, anh liền không chịu nổi, bởi vì anh đã muốn chịu đựng đến cực hạn rồi.
Phó Quân Tiêu đột ngột trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Đồng Kỳ Anh như một con sư tử đang xem xét con mồi.
Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, hai mắt đầy tia máu, đỉnh đầu mơ hồ bốc lên hơi nóng.
Sau khi Đồng Kỳ Anh băng bó vết thương cho Phó Quân Tiêu xong, cô lại lấy trong hòm thuốc ra một lọ sứ nhỏ, đổ hai viên thuốc nhỏ màu cà phê lên tay, ngẩng đầu đưa cho Phó Quân Tiêu.
“Đây, ăn cái này đi! Nó sẽ giúp anh cầm máu và giảm đau!”
Đồng Kỳ Anh nói tiếp.
Phó Quân Tiêu chậm chạp không nhận những viên thuốc cô đưa qua.
Thấy anh không để ý đến cô, Đồng Kỳ Anh đang định đứng dậy thì eo cô đột nhiên bị ôm lại, cô không kịp phản ứng nên đã ngã ngồi lên đùi kia của anh cả Phó Quân Tiêu.
/1176
|