*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nghe Lý Nhã Uyên nói vậy, Đồng Kỳ
Anh mới nhớ ra lần cuối cùng cô gặp Cậu Thập là
ở trước mộ của Anh Ninh.
Cậu Thập nhìn bức ảnh trên bia mộ của Anh
Ninh, ánh mắt đẩy vẻ tội lỗi.
Lễ nào...
“Cậu đã gọi điện cho anh ấy chưa?” Đồng Kỳ
Anh hỏi.
Lý Nhã Uyên lắc đầu, trong lòng nặng trĩu: “Tớ
không có cách nào liên hệ được với anh ấy cả,
trước giờ đều là anh ấy đến tìm tớ, hơn nữa hành
tung của anh ấy chỉ có thuộc hạ của anh ấy mới
biết được thôi”
Thật ra Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện ra điều
này, nếu Cậu Thập đã muốn tìm thì không cần họ
phải liên hệ anh ta cũng biết họ ở đâu.
Đồng Kỳ Anh còn có cảm giác như cô và Lý
Nhã Uyên bị Cậu Thập cho người theo dõi vậy.
Hy vọng đây không phải là ảo giác!
Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên, an ủi: “Cũng
có thể dạo gần đây Cậu Thập rất bận... Giống như
chồng tớ ấy, bận đi công tác suốt! Không có thời
gian ở cạnh người yêu.”
“Người yêu?” Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh
với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng rồi ánh mắt đó lại
biến mất nhanh chóng.
“Cậu thực sự là người yêu của anh ấy sao?
Người yêu của anh ấy là người vợ đã qua đời rồi
mài!” Lý Nhã Uyên chán nản nói.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được phá lên cười.
Nhìn thấy điệu cười của Đồng Kỳ Anh, Lý Nhã
Uyên tức giận nói: “Cậu còn cười được àI”
Đồng Kỳ Anh thấy Lý Nhã Uyên thật sự không
vui, không cười nữa và giải thích với cô: “Cậu còn
nói là cậu không thích Cậu Thập à, chắc chăn là
cậu đã thích anh ấy rồi!”
“Tớ đâu có!” Lý Nhã Uyên miệng nói một đằng
trong lòng nghĩ một nẻo.
Rõ ràng cô ấy thích còn giả vờ, thích người ta
nhưng lại không thừa nhận.
“Cậu Thập vốn như thần long thấy mặt không
thấy đuôi, cho nên sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ
xuất hiện trước mặt cậu thôi!” Đồng Kỳ Anh mỉm
cười.
Lý Nhã Uyên than vấn: “Cũng chỉ mong thế
thôi!”
“Vậy nên cậu hay vui vẻ lên đi!” Đồng Kỳ Anh
an ủi.
Lý Nhã Uyên chối đây đẩy: “Không phải vì tớ
thích anh ấy nên mới muốn gặp anh ấy, vì tớ hết
tiền tiêu rồi nên mới gặp anh ấy để hỏi tiền tiêu
vặt!”
Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến cho Đồng
Kỳ Anh không nói gì chỉ biết cười.
Lý Nhã Uyên lập tức cảm thấy tâm trạng đã
tốt hơn, quả nhiên, sau khi nói với bạn bè những
chuyện không vui, trong lòng cũng cảm thấy thoải
mái hơn nhiều.
“Kỳ Anh, cậu chưa từng kể chuyện của cậu
với tớ, hay là cậu kể cho tớ nghe đi! Cậu kể hết
những chuyện không vui cho tớ nghe, tớ sẽ chia
sẻ với cậu!” Lý Nhã Uyên mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh vừa gật đầu vừa trả lời: “Chuyện
của tớ á, chẳng có gì đáng nói cải”
“Vậy cậu kể với tớ xem cậu và chồng cậu
quen nhau thế nào đi!” Lý Nhã Uyên hỏi đại một
câu.
Cô đã kể hết mọi chuyện từ tận đáy lòng cho
cậu ấy rồi, nhưng chuyện của cậu ấy thì cô lại
chẳng biết gì, thật chẳng giống một người bạn
chút nào.
Vừa nhắc đến chồng, Đồng Kỳ Anh liền nhớ
đến Phó Quân Bác, lập tức thao thao bất tuyệt.
Lý Nhã Uyên sau khi nghe Đồng Kỳ Anh nói
đạo lý xong, liền nhìn cô bằng ánh mắt bái phục
xen lẫn sự ngạc nhiên: “Hai người hạnh phúc quá
đi! Cùng nhau đồng cam cộng khổ!”
“Thật ra cũng không hẳn là khổi Chỉ là lúc đó
căn nhà thuê hơi nhỏ, cuộc sống có chút khó
khăn thôi! Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng mỉm cười.
Chỉ cần được sống cùng Quân Bác, mỗi giây
- -------------------
Sau khi nghe Lý Nhã Uyên nói vậy, Đồng Kỳ
Anh mới nhớ ra lần cuối cùng cô gặp Cậu Thập là
ở trước mộ của Anh Ninh.
Cậu Thập nhìn bức ảnh trên bia mộ của Anh
Ninh, ánh mắt đẩy vẻ tội lỗi.
Lễ nào...
“Cậu đã gọi điện cho anh ấy chưa?” Đồng Kỳ
Anh hỏi.
Lý Nhã Uyên lắc đầu, trong lòng nặng trĩu: “Tớ
không có cách nào liên hệ được với anh ấy cả,
trước giờ đều là anh ấy đến tìm tớ, hơn nữa hành
tung của anh ấy chỉ có thuộc hạ của anh ấy mới
biết được thôi”
Thật ra Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện ra điều
này, nếu Cậu Thập đã muốn tìm thì không cần họ
phải liên hệ anh ta cũng biết họ ở đâu.
Đồng Kỳ Anh còn có cảm giác như cô và Lý
Nhã Uyên bị Cậu Thập cho người theo dõi vậy.
Hy vọng đây không phải là ảo giác!
Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên, an ủi: “Cũng
có thể dạo gần đây Cậu Thập rất bận... Giống như
chồng tớ ấy, bận đi công tác suốt! Không có thời
gian ở cạnh người yêu.”
“Người yêu?” Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh
với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng rồi ánh mắt đó lại
biến mất nhanh chóng.
“Cậu thực sự là người yêu của anh ấy sao?
Người yêu của anh ấy là người vợ đã qua đời rồi
mài!” Lý Nhã Uyên chán nản nói.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được phá lên cười.
Nhìn thấy điệu cười của Đồng Kỳ Anh, Lý Nhã
Uyên tức giận nói: “Cậu còn cười được àI”
Đồng Kỳ Anh thấy Lý Nhã Uyên thật sự không
vui, không cười nữa và giải thích với cô: “Cậu còn
nói là cậu không thích Cậu Thập à, chắc chăn là
cậu đã thích anh ấy rồi!”
“Tớ đâu có!” Lý Nhã Uyên miệng nói một đằng
trong lòng nghĩ một nẻo.
Rõ ràng cô ấy thích còn giả vờ, thích người ta
nhưng lại không thừa nhận.
“Cậu Thập vốn như thần long thấy mặt không
thấy đuôi, cho nên sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ
xuất hiện trước mặt cậu thôi!” Đồng Kỳ Anh mỉm
cười.
Lý Nhã Uyên than vấn: “Cũng chỉ mong thế
thôi!”
“Vậy nên cậu hay vui vẻ lên đi!” Đồng Kỳ Anh
an ủi.
Lý Nhã Uyên chối đây đẩy: “Không phải vì tớ
thích anh ấy nên mới muốn gặp anh ấy, vì tớ hết
tiền tiêu rồi nên mới gặp anh ấy để hỏi tiền tiêu
vặt!”
Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến cho Đồng
Kỳ Anh không nói gì chỉ biết cười.
Lý Nhã Uyên lập tức cảm thấy tâm trạng đã
tốt hơn, quả nhiên, sau khi nói với bạn bè những
chuyện không vui, trong lòng cũng cảm thấy thoải
mái hơn nhiều.
“Kỳ Anh, cậu chưa từng kể chuyện của cậu
với tớ, hay là cậu kể cho tớ nghe đi! Cậu kể hết
những chuyện không vui cho tớ nghe, tớ sẽ chia
sẻ với cậu!” Lý Nhã Uyên mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh vừa gật đầu vừa trả lời: “Chuyện
của tớ á, chẳng có gì đáng nói cải”
“Vậy cậu kể với tớ xem cậu và chồng cậu
quen nhau thế nào đi!” Lý Nhã Uyên hỏi đại một
câu.
Cô đã kể hết mọi chuyện từ tận đáy lòng cho
cậu ấy rồi, nhưng chuyện của cậu ấy thì cô lại
chẳng biết gì, thật chẳng giống một người bạn
chút nào.
Vừa nhắc đến chồng, Đồng Kỳ Anh liền nhớ
đến Phó Quân Bác, lập tức thao thao bất tuyệt.
Lý Nhã Uyên sau khi nghe Đồng Kỳ Anh nói
đạo lý xong, liền nhìn cô bằng ánh mắt bái phục
xen lẫn sự ngạc nhiên: “Hai người hạnh phúc quá
đi! Cùng nhau đồng cam cộng khổ!”
“Thật ra cũng không hẳn là khổi Chỉ là lúc đó
căn nhà thuê hơi nhỏ, cuộc sống có chút khó
khăn thôi! Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng mỉm cười.
Chỉ cần được sống cùng Quân Bác, mỗi giây
- -------------------
/1176
|