Bất đồng với không khí trầm lặng ngày xưa, hôm nay ban nhất là một mảnh tranh cãi ầm ĩ, Khuynh Y nổi giận đùng đùng, Lam Kỳ than thở, Mễ Tiểu Bảo thất kinh, bất quá, hết thảy vào khoảnh khắc Liên Kỳ Quang bước vào lớp liền biến mất. Cả ban sắc mặt mỗi người mỗi khác nhìn Liên Kỳ Quang, nhất thời bầu không khí yên lặng tới quỷ dị.
Tựa hồ không nhận ra không khí khác thường trong lớp, Liên Kỳ Quang nhàn nhã lướt qua Lam Kỳ đứng ở cửa, bình tĩnh đi tới chỗ của mình.
Sau khi ngồi xuống, chống cằm, nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ nhìn đám người ồn ào tới lui trong học viện, ánh mắt tĩnh lặng tịch mịch mang theo vẻ bình tĩnh hiếm có.
“Khô… Khô Mộc.” Mễ Tiểu Bảo do dự đi tới trước bàn Liên Kỳ Quang, sắc mặt do dự nhìn cậu.
Liên Kỳ Quang thu hồi ánh mắt, mặt không chút biến đổi nhìn Mễ Tiểu Bảo.
“Khô Mộc, bọn họ đều nói, đều nói cậu gọi là Liên Kỳ Quang.”
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Mễ Tiểu Bảo bất an lo lắng trước mắt, thản nhiên gật đầu: “Tôi là Khô Mộc.”
Khô Mộc, biệt danh khi chấp hành nhiệm vụ, cũng là cái tên trước mặt người khác. Ám Quang, ánh sáng hi vọng trong bóng đêm, hai chữ này là mẹ cho cậu, nữ nhân đáng thương kia cũng là người duy nhất chăm lo cho cậu trong thời kì tận thế. Sau khi nữ nhân kia chết đi, cậu rất ít khi dùng tới hai chữ này.
“Được rồi! Tiểu Béo!” Khuynh Y đi tới, vươn tay kéo Mễ Tiểu Bảo lại, chọt chọt đầu cậu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi nói cậu có thể đừng dọa người vậy không? Người ta căn bản không bắt cậu thì thôi đi, cậu cứ trông mong sáp qua làm gì? Từ đầu tới cuối, ngay cả cái tên người ta nói với cậu cũng là giả.”
“Khô Mộc…” Mễ Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn Liên Kỳ Quang không hề phản bác, vẻ mặt trở nên khổ sở.
“Cô tới rồi.” Lam Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, nhanh chóng trở về vị trí của mình.
“Đi thôi! Muốn bị phạt à?” Khuynh Y nửa lôi nửa kéo Mễ Tiểu Bảo đi về chỗ ngồi.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không chút biết sắc nhìn Mễ Tiểu Bảo cúi đầu ủ rũ, khóe miệng hơi mím, lại chống cằm đặt ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kim An Kỳ đi vào lớp, thản nhiên quét nhìn một vòng: “Mọi người hôm nay có vẻ rất có tinh thần a.”
“Cô giáo.” Lam Kỳ mở miệng, ánh mắt có chút áp lực: “Chúng em, chúng em đều biết hết rồi.” Kim An Kỳ nhìn lướt qua những người khác trong ban, ngoại trừ áp lực còn cả uể oải, ánh mắt cô tối sầm: “Nếu vậy, tôi muốn hỏi các em nghĩ thế nào?”
“Có thể không tham gia không cô?” Lam Kỳ cười khổ.
“Không thể.”
“Kia còn có thể nói gì a.” Khuynh Y cười lạnh: “Miệng nói là chào mừng, nhưng này không phải muốn xem trò cười sao?”
“Chúng ta sẽ không cầu xin tha thứ.” Mễ Tiểu Bảo nắm tay, căm giận mở miệng: “Cùng lắm thì bị đánh thôi!”
…
Trong ban nhất thời một mảnh đồng lòng, ngồi thẳng lưng, siết nắm tay, bộ dáng anh dũng hi sinh.
Ánh mắt Kim An Kỳ quét một vòng khắp lớp, cuối cùng dừng lại trên người Liên Kỳ Quang đang chống cằm, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Kim An Kỳ nhíu mày.
“Liên Kỳ Quang, em cảm thấy thế nào?” Kim An Kỳ lên tiếng làm lớp học thoáng chốc yên tĩnh, nhất trí nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang hồi phục tinh thấn, mặt không biết sắc nhìn lại. Liên Kỳ Quang đờ đẫn nhìn Kim An Kỳ, trầm mặc hồi lâu, thản nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”
“Em không biết?” Kim An Kỳ nhíu mày.
“Hừ! Người ta là ai chứ? Sao để ý tới hệ cứu viện nho nhỏ chúng ta?” Khuynh Y ở một bên nói mát, châm chọc khiêu khích.
“Thanh Đế mỗi quý sẽ tổ chức điển lễ để hoan nghênh tân sinh. Nhưng năm nay điển lễ thay đổi, học trưởng lớp cao sẽ chỉ đạo học sinh mới, thời gian, ba ngày.” Kim An Kỳ nhìn Liên Kỳ Quang, bình tĩnh nói ra tin tức làm cả ban nhất bất an.
“Đây là yêu cầu của toàn bộ các ban lớp trên, không thể cự tuyệt.”
“Vì cái gì phải cự tuyệt?” Lãnh tĩnh nhìn Kim An Kỳ.
“Cậu khờ thật hay giả ngốc vậy!” Khuynh Y nhảy dựng lên, tức giận đùng đùng trừng mắt: “Bọn họ nói là chỉ đạo, sự thật là lấy danh nghĩa chủ đạo mà thu thập chúng ta, để thỏa mãn hư vinh ghê tởm của bọn họ mà thôi.”
Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Khuynh Y giận dữ, có chút không hiểu. Cậu tự nhiên biết vấn đề đó, khi trước cậu đã huấn luyện rất nhiều binh sĩ, còn cả dị năng giả, loại chuyện này không phải chưa từng thấy, hoặc nên nói là như cơm bữa.
Tuy vậy, chuyện này đối với đám lính mới không hẳn là chuyện xấu. Giao thủ với tiền bối, tuy thật sự sẽ bị đánh thê thảm, nhưng kinh nghiệm có được là vô cùng quý giá.
Hơn nữa, này cũng là cơ hội tốt để đề cao năng lực, đối với dị năng giả mà nói, lúc bị buộc tới cực hạn hoặc tuyệt cảnh thì khả năng bộc phát là rất lớn. Cậu cũng từng trải, sau khi bị đánh thực thảm, năng lực sẽ tăng lên, cậu muốn tìm cơ hội như vậy mà còn không thấy kìa.
“Tôi sẽ hảo hảo chỉ đạo bọn họ.” Không thể lý giải lời Khuynh Y, tự nhận bản thân là ‘tiền bối’, Liên Kỳ Quang thực thích thú chỉ đạo đám chim non kia, rất nhiều năm không được huấn luyện, Liên Kỳ quang biểu thị có chút hưng phấn.
“Cậu chỉ đạo bọn họ?” Khuynh Y nghẹn, suýt chút nữa ngất xỉu: “Cậu nghĩ mình là ai? Nếu cậu có năng lực kia thì đã không vào hệ cứu viện rồi?”
“Khuynh Y.” Kim An Kỳ mở miệng cắt đứt cơn phẫn nộ của Khuynh Y, lạnh nhạt nhìn Liên Kỳ Quang từ đầu tới cuối vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Được, để tôi xem em làm thế nào chỉ đạo bọn họ.” Kim An Kỳ nghiến răng nói ra hai chữ ‘chỉ đạo’.
“Sẽ không làm cô thất vọng.” Liên Kỳ Quang.
“…” Kim An Kỳ.
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
“Cậu chính là Liên Kỳ Quang! ?” Trong nhà ăn, Liên Kỳ Quang đang rối rắm đối diện với dịch dinh dưỡng, đột nhiên bị một bóng ma bao trùm.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn vài nữ sinh không biết từ đâu nhảy ra đang vây quanh mình.
“Cậu chính là Liên Kỳ Quang sao?” Nữ sinh cầm đầu thấy rõ dung mạo Liên Kỳ Quang, ánh mắt sáng ngời, bất quá nghĩ tới dung mạo xinh đẹp như vậy thế nhưng lại là một kẻ song phế, lập tức bị thay thế bằng chán ghét cùng xem thường.
“Phải.” Không chút biến sắc gật gật đầu.
“Tôi gọi là Khả Dĩnh, tôi muốn khiêu chiến cậu!” Khả Dĩnh vừa nói xong, đám người vốn định xem kịch vui xung quanh đều cả kinh, tiếng kinh hô nổi lên ở bốn phía.
Liên Kỳ Quang ai không biết là một kẻ phế vật, song phế dị năng thể năng, mà Khả Dĩnh lại là bậc sĩ cấp sáu của hệ tác chiến năm hai, có thể xem là một thiên tài bậc trung.
Hiện giờ Khả Dĩnh thế nhưng lại tuyên chiến với phế sài Liên Kỳ Quang, kia không phải rõ ràng muốn khi dễ người sao?
Chính là hiểu thì hiểu, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy hưng phấn, chỉ ước gì hai người lập tức đánh nhau.
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Khả Dĩnh, trong đầu ‘xoèn xoẹt’ dò xét tư liệu do nguyên chủ lưu lại.
Bị Liên Kỳ Quang nhìn như vậy, Khả Dĩnh cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn cường ngạnh ưỡn ngực: “Cậu điếc à? Không nghe thấy tôi tuyên chiến sao?”
“Tôi cự tuyệt.” Không chút biến sắc ném dịch dinh dưỡng trong tay vào không gian, Liên Kỳ Quang đứng dậy rời đi. Ngô, không có ấn tượng, không phải kẻ thù, lãng phí thời gian không có ý nghĩa.
“Này!” Thấy người đã sắp đi xa, Khả Dĩnh hồi phục tinh thần, lửa giận vì bị lơ đẹp ‘phừng phừng’ bùng lên, nhanh chóng đuổi theo chặn đường Liên Kỳ Quang: “Thế nào? Cậu không dám? Hừ! Hóa ra người của hệ cứu viện không chỉ là phế vật, mà còn là đám nhu nhược!”
“Chị nói cái gì! !” Khuynh Y vốn một mực đứng bên cạnh xem náo nhiệt, nghe thấy câu này thì lửa giận xông thẳng lên não, thô lỗ đẩy đám người vây xem, tiến tới đứng giữa hai người, căm tức trừng Khả Dĩnh.
“Tôi nói sai à?” Khả Dĩnh xùy nhạt, khinh thường nhìn Khuynh Y: “Hệ cứu viện mấy người không chỉ là phế vật, mà còn là một lũ nhu nhược!”
“Chị câm miệng!” Khuynh Y thẹn quá thành giận, tay trái siết lại, ngọn lửa mỏng manh nhanh chóng vây quanh nắm tay, hung hăng đấm về phía Khả Dĩnh.
Khã Dĩnh chợt lách người lui về sau hai mét né tránh, xem thường nhìn Khuynh Y: “Một kẻ bậc sĩ cấp hai mà cũng dám làm càn như vậy? Xem ra hôm nay tôi không giáo huấn cô một trận thì cô thật không thiết thân biết phận.” Hai nắm tay siết lại, đồng dạng là ngọn lửa, nhưng so với Khuynh Y lớn hơn rất nhiều, nhiệt độ cũng nóng hơn.
Khuynh Y sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt không hề có chút sợ sệt. Tầm mắt Liên Kỳ Quang từ Khuynh Y dời đi, lạnh lùng nhìn Khả Dĩnh.
“Các em đang làm gì đó! ?” Một tiếng quát giận dữ pha lẫn uy áp, ngăn chặn ngọn lửa trong tay Khả Dĩnh.
Liên Kỳ Quang lặng lẽ thu lại hạt giống trong tay, lãnh tĩnh nhìn về phía Kim An Kỳ đột nhiên xuất hiện.
Tựa hồ không nhận ra không khí khác thường trong lớp, Liên Kỳ Quang nhàn nhã lướt qua Lam Kỳ đứng ở cửa, bình tĩnh đi tới chỗ của mình.
Sau khi ngồi xuống, chống cằm, nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ nhìn đám người ồn ào tới lui trong học viện, ánh mắt tĩnh lặng tịch mịch mang theo vẻ bình tĩnh hiếm có.
“Khô… Khô Mộc.” Mễ Tiểu Bảo do dự đi tới trước bàn Liên Kỳ Quang, sắc mặt do dự nhìn cậu.
Liên Kỳ Quang thu hồi ánh mắt, mặt không chút biến đổi nhìn Mễ Tiểu Bảo.
“Khô Mộc, bọn họ đều nói, đều nói cậu gọi là Liên Kỳ Quang.”
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Mễ Tiểu Bảo bất an lo lắng trước mắt, thản nhiên gật đầu: “Tôi là Khô Mộc.”
Khô Mộc, biệt danh khi chấp hành nhiệm vụ, cũng là cái tên trước mặt người khác. Ám Quang, ánh sáng hi vọng trong bóng đêm, hai chữ này là mẹ cho cậu, nữ nhân đáng thương kia cũng là người duy nhất chăm lo cho cậu trong thời kì tận thế. Sau khi nữ nhân kia chết đi, cậu rất ít khi dùng tới hai chữ này.
“Được rồi! Tiểu Béo!” Khuynh Y đi tới, vươn tay kéo Mễ Tiểu Bảo lại, chọt chọt đầu cậu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi nói cậu có thể đừng dọa người vậy không? Người ta căn bản không bắt cậu thì thôi đi, cậu cứ trông mong sáp qua làm gì? Từ đầu tới cuối, ngay cả cái tên người ta nói với cậu cũng là giả.”
“Khô Mộc…” Mễ Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn Liên Kỳ Quang không hề phản bác, vẻ mặt trở nên khổ sở.
“Cô tới rồi.” Lam Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, nhanh chóng trở về vị trí của mình.
“Đi thôi! Muốn bị phạt à?” Khuynh Y nửa lôi nửa kéo Mễ Tiểu Bảo đi về chỗ ngồi.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không chút biết sắc nhìn Mễ Tiểu Bảo cúi đầu ủ rũ, khóe miệng hơi mím, lại chống cằm đặt ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kim An Kỳ đi vào lớp, thản nhiên quét nhìn một vòng: “Mọi người hôm nay có vẻ rất có tinh thần a.”
“Cô giáo.” Lam Kỳ mở miệng, ánh mắt có chút áp lực: “Chúng em, chúng em đều biết hết rồi.” Kim An Kỳ nhìn lướt qua những người khác trong ban, ngoại trừ áp lực còn cả uể oải, ánh mắt cô tối sầm: “Nếu vậy, tôi muốn hỏi các em nghĩ thế nào?”
“Có thể không tham gia không cô?” Lam Kỳ cười khổ.
“Không thể.”
“Kia còn có thể nói gì a.” Khuynh Y cười lạnh: “Miệng nói là chào mừng, nhưng này không phải muốn xem trò cười sao?”
“Chúng ta sẽ không cầu xin tha thứ.” Mễ Tiểu Bảo nắm tay, căm giận mở miệng: “Cùng lắm thì bị đánh thôi!”
…
Trong ban nhất thời một mảnh đồng lòng, ngồi thẳng lưng, siết nắm tay, bộ dáng anh dũng hi sinh.
Ánh mắt Kim An Kỳ quét một vòng khắp lớp, cuối cùng dừng lại trên người Liên Kỳ Quang đang chống cằm, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Kim An Kỳ nhíu mày.
“Liên Kỳ Quang, em cảm thấy thế nào?” Kim An Kỳ lên tiếng làm lớp học thoáng chốc yên tĩnh, nhất trí nhìn về phía Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang hồi phục tinh thấn, mặt không biết sắc nhìn lại. Liên Kỳ Quang đờ đẫn nhìn Kim An Kỳ, trầm mặc hồi lâu, thản nhiên mở miệng: “Chuyện gì?”
“Em không biết?” Kim An Kỳ nhíu mày.
“Hừ! Người ta là ai chứ? Sao để ý tới hệ cứu viện nho nhỏ chúng ta?” Khuynh Y ở một bên nói mát, châm chọc khiêu khích.
“Thanh Đế mỗi quý sẽ tổ chức điển lễ để hoan nghênh tân sinh. Nhưng năm nay điển lễ thay đổi, học trưởng lớp cao sẽ chỉ đạo học sinh mới, thời gian, ba ngày.” Kim An Kỳ nhìn Liên Kỳ Quang, bình tĩnh nói ra tin tức làm cả ban nhất bất an.
“Đây là yêu cầu của toàn bộ các ban lớp trên, không thể cự tuyệt.”
“Vì cái gì phải cự tuyệt?” Lãnh tĩnh nhìn Kim An Kỳ.
“Cậu khờ thật hay giả ngốc vậy!” Khuynh Y nhảy dựng lên, tức giận đùng đùng trừng mắt: “Bọn họ nói là chỉ đạo, sự thật là lấy danh nghĩa chủ đạo mà thu thập chúng ta, để thỏa mãn hư vinh ghê tởm của bọn họ mà thôi.”
Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn Khuynh Y giận dữ, có chút không hiểu. Cậu tự nhiên biết vấn đề đó, khi trước cậu đã huấn luyện rất nhiều binh sĩ, còn cả dị năng giả, loại chuyện này không phải chưa từng thấy, hoặc nên nói là như cơm bữa.
Tuy vậy, chuyện này đối với đám lính mới không hẳn là chuyện xấu. Giao thủ với tiền bối, tuy thật sự sẽ bị đánh thê thảm, nhưng kinh nghiệm có được là vô cùng quý giá.
Hơn nữa, này cũng là cơ hội tốt để đề cao năng lực, đối với dị năng giả mà nói, lúc bị buộc tới cực hạn hoặc tuyệt cảnh thì khả năng bộc phát là rất lớn. Cậu cũng từng trải, sau khi bị đánh thực thảm, năng lực sẽ tăng lên, cậu muốn tìm cơ hội như vậy mà còn không thấy kìa.
“Tôi sẽ hảo hảo chỉ đạo bọn họ.” Không thể lý giải lời Khuynh Y, tự nhận bản thân là ‘tiền bối’, Liên Kỳ Quang thực thích thú chỉ đạo đám chim non kia, rất nhiều năm không được huấn luyện, Liên Kỳ quang biểu thị có chút hưng phấn.
“Cậu chỉ đạo bọn họ?” Khuynh Y nghẹn, suýt chút nữa ngất xỉu: “Cậu nghĩ mình là ai? Nếu cậu có năng lực kia thì đã không vào hệ cứu viện rồi?”
“Khuynh Y.” Kim An Kỳ mở miệng cắt đứt cơn phẫn nộ của Khuynh Y, lạnh nhạt nhìn Liên Kỳ Quang từ đầu tới cuối vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Được, để tôi xem em làm thế nào chỉ đạo bọn họ.” Kim An Kỳ nghiến răng nói ra hai chữ ‘chỉ đạo’.
“Sẽ không làm cô thất vọng.” Liên Kỳ Quang.
“…” Kim An Kỳ.
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
“Cậu chính là Liên Kỳ Quang! ?” Trong nhà ăn, Liên Kỳ Quang đang rối rắm đối diện với dịch dinh dưỡng, đột nhiên bị một bóng ma bao trùm.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn vài nữ sinh không biết từ đâu nhảy ra đang vây quanh mình.
“Cậu chính là Liên Kỳ Quang sao?” Nữ sinh cầm đầu thấy rõ dung mạo Liên Kỳ Quang, ánh mắt sáng ngời, bất quá nghĩ tới dung mạo xinh đẹp như vậy thế nhưng lại là một kẻ song phế, lập tức bị thay thế bằng chán ghét cùng xem thường.
“Phải.” Không chút biến sắc gật gật đầu.
“Tôi gọi là Khả Dĩnh, tôi muốn khiêu chiến cậu!” Khả Dĩnh vừa nói xong, đám người vốn định xem kịch vui xung quanh đều cả kinh, tiếng kinh hô nổi lên ở bốn phía.
Liên Kỳ Quang ai không biết là một kẻ phế vật, song phế dị năng thể năng, mà Khả Dĩnh lại là bậc sĩ cấp sáu của hệ tác chiến năm hai, có thể xem là một thiên tài bậc trung.
Hiện giờ Khả Dĩnh thế nhưng lại tuyên chiến với phế sài Liên Kỳ Quang, kia không phải rõ ràng muốn khi dễ người sao?
Chính là hiểu thì hiểu, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy hưng phấn, chỉ ước gì hai người lập tức đánh nhau.
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Khả Dĩnh, trong đầu ‘xoèn xoẹt’ dò xét tư liệu do nguyên chủ lưu lại.
Bị Liên Kỳ Quang nhìn như vậy, Khả Dĩnh cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn cường ngạnh ưỡn ngực: “Cậu điếc à? Không nghe thấy tôi tuyên chiến sao?”
“Tôi cự tuyệt.” Không chút biến sắc ném dịch dinh dưỡng trong tay vào không gian, Liên Kỳ Quang đứng dậy rời đi. Ngô, không có ấn tượng, không phải kẻ thù, lãng phí thời gian không có ý nghĩa.
“Này!” Thấy người đã sắp đi xa, Khả Dĩnh hồi phục tinh thần, lửa giận vì bị lơ đẹp ‘phừng phừng’ bùng lên, nhanh chóng đuổi theo chặn đường Liên Kỳ Quang: “Thế nào? Cậu không dám? Hừ! Hóa ra người của hệ cứu viện không chỉ là phế vật, mà còn là đám nhu nhược!”
“Chị nói cái gì! !” Khuynh Y vốn một mực đứng bên cạnh xem náo nhiệt, nghe thấy câu này thì lửa giận xông thẳng lên não, thô lỗ đẩy đám người vây xem, tiến tới đứng giữa hai người, căm tức trừng Khả Dĩnh.
“Tôi nói sai à?” Khả Dĩnh xùy nhạt, khinh thường nhìn Khuynh Y: “Hệ cứu viện mấy người không chỉ là phế vật, mà còn là một lũ nhu nhược!”
“Chị câm miệng!” Khuynh Y thẹn quá thành giận, tay trái siết lại, ngọn lửa mỏng manh nhanh chóng vây quanh nắm tay, hung hăng đấm về phía Khả Dĩnh.
Khã Dĩnh chợt lách người lui về sau hai mét né tránh, xem thường nhìn Khuynh Y: “Một kẻ bậc sĩ cấp hai mà cũng dám làm càn như vậy? Xem ra hôm nay tôi không giáo huấn cô một trận thì cô thật không thiết thân biết phận.” Hai nắm tay siết lại, đồng dạng là ngọn lửa, nhưng so với Khuynh Y lớn hơn rất nhiều, nhiệt độ cũng nóng hơn.
Khuynh Y sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt không hề có chút sợ sệt. Tầm mắt Liên Kỳ Quang từ Khuynh Y dời đi, lạnh lùng nhìn Khả Dĩnh.
“Các em đang làm gì đó! ?” Một tiếng quát giận dữ pha lẫn uy áp, ngăn chặn ngọn lửa trong tay Khả Dĩnh.
Liên Kỳ Quang lặng lẽ thu lại hạt giống trong tay, lãnh tĩnh nhìn về phía Kim An Kỳ đột nhiên xuất hiện.
/100
|