Vị Thiếu Quân nhìn chằm chằm cái hoàng phù hình tam giác trên tay Hách Liên Dung, ngạc nhiên đến nửa ngày rồi mới nhận lấy, dáng vẻ vừa bất khả tư nghị (=không thể tưởng tượng nổi, không sao hiểu nổi) vừa hoảng sợ, như thể thấy quỷ vậy ! « Thật ra đây mới thật sự là vật để nguyền rủa đúng không ? » Hách Liên Dung thiếu chút nữa tức đến thở phì phì ra đằng mũi, Vị Thiếu Quân ngắm được vẻ mặt đấy thì cắn khóe môi cười trộm, lơ đãng giấu tay đang cầm hoàng phù ra phía sau, cất giấu phù vào bên hông rồi mới nghiêng đầu đến gần Hách Liên Dung : « Còn chuyện gì nữa không ? » Ngữ khí của hắn ra vẻ không kiên nhẫn như thể nàng làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của hắn không bằng. Hách Liên Dung trong lòng thầm mắng nhiếc hắn một hồi rồi mới bình tĩnh nói : « Vừa rồi…Ngươi vì sao nói như vậy ? » « Nói cái gì như vậy ? » Vị Thiếu Quân vênh váo mặt mũi, vết cào đã đóng vảy được hai ngày trông càng thêm dương dương tự đắc. « Chính là ngươi vì cái gì phải giúp ta ? » « Tôi giúp cô cũng khiến cô kì quái như vậy sao ? » Vẻ mặt Vị Thiếu Quân như không hiểu. « Ta đương nhiên là thấy kì quái a, ngươi rõ ràng tức đến chết, sao lại giúp ta ? Không phải lại có âm mưu thì cũng là vì mục đích gì đó…Ngươi đừng gãi ! Bong bây giờ ! » Vị Thiếu Quân dừng tay, lập tức không gãi nữa : « Cô còn dám nói ! Đều là kiệt tác của cô cả ! » Hách Liên Dung trừng to mắt lườm hắn, cũng không nghĩ ra được cái ngôn từ hay ho gì để mắng lại hắn, chẳng lẽ lại nói trắng ra là ai bảo ngươi ngày đó chiếm tiện nghi của ta ? Không giành được khí thế lại còn bị mất mặt thêm nữa không biết chừng ! Hách Liên Dung không dám nói lại chuyện đó, ánh mắt Vị Thiếu Quân cũng không tự chủ dán lên đôi môi nàng, Hách Liên Dung đương nhiên biết nhưng nàng còn chưa có phản ứng gì, Vị Thiếu Quân đã xuy một tiếng, lại tiếp tục mở mồm : « Mục đích với chả âm mưu ? Kì thật cô không tin tôi sẽ làm loại chuyện bảo vệ người khác đúng không ? » Hách Liên Dung không nói gì, mà không nói tức là đồng ý. Thế nhưng, ngược lại trong lòng nàng lại cảm thấy Vị Thiếu Quân cũng làm những việc có thể bảo vệ người khác. Chẳng hạn như nói đến Vị Đông Tuyết, hay như với cô nãi nãi. Lần trước hắn lén theo Vị Đình Ngọc vào quán trà nhất định đã phát hiện được chút bí mật, nhưng sau khi hắn trở về cũng chưa thấy nói cái gì. Có lẽ đây cũng được coi như một loại bảo vệ. Thế nhưng Hách Liên Dung mà nói ra câu « Không. Ta tin tưởng ngươi. » như thế, không thể nghi ngờ lại rất không có khí phách. Không thể vì người ta làm sai một chuyện liền phủ nhận hết thảy việc tốt người ta đã làm, đương nhiên, Hách Liên Dung cũng không vì hắn giúp nàng thoát khỏi tội danh mà quên hết những việc nàng đã phải chịu đựng. Cho nên nàng vẫn không nói lời nào, nàng chờ Vị Thiếu Quân đắc ý nói với mình : « Cô không tin việc tôi làm, thế thì đã sao. » hoặc khốn nạn hơn là cái kiểu : « Ôi chao. Cô thiếu tôi một cái nhân tình, lấy trang sức ra trả công đi. » Lại còn có cái kiểu : « Nhược điểm của cô hiện tại đang ở trên tay bổn thiếu gia, về sau phải làm nô lệ cho ta. »…Nôn ! Sắc mặt Hách Liên Dung càng lúc càng đen, mấy cái tình huống đấy đều có thể xảy ra. Thế nhưng đợi một lúc lâu sau cũng không thấy cái vẻ mặt cười nhơn nhơn hi hi ha ha vốn có của Vị Thiếu Quân. Ngược lại hắn nhẹ nhàng cười hừ một tiếng, có chút thoải mái, có chút đùa cợt : « Đúng vậy. Cô nghĩ đúng rồi. Người như tôi sao có thể chủ động làm ra cái loại việc như thế. Là Thiếu Dương, hắn đến cầu tôi. » « Ôi chao ? » « Hắn giúp tôi trả tiền bao dưỡng Bạch Ấu Huyên trong một năm, đến lượt tôi trở về cứu cô một lần, nếu không tin tức sao nhanh chóng như vậy. » Vị Thiếu Quân nói xong bật cười : « Cô cũng không sai, tuy rằng không thành với Thiếu Dương, nhưng Thiếu Dương cũng vẫn quan tâm cô. » Hách Liên Dung kinh ngạc vô cùng khi biết Vị Thiếu Dương mới là người chủ động giúp mình, nhưng vẫn nghe không quen vẻ chua chát trong lời nói của Vị Thiếu Quân, giận tái mặt nói : « Đúng vậy. Thật không sai. Có một em chồng như vậy còn tốt hơn nghe mấy cái lời ba hoa chích chòe. » Vị Thiếu Quân gật gật đầu, gật gù đến nửa ngày, vô vị cười hừ một tiếng : « Dù sao tôi ngoài mấy cái trò khôn lỏi đùa giỡn, trốn tránh trách nhiệm, cái gì cũng sai thì ba hoa chích chòe cũng còn tốt chán. » Lời này nghe quen tai, như là một trong những lời bình Hách Liên Dung tặng cho Vị Thiếu Quân, nhưng chưa bao giờ lại ngờ vào mồm Vị Thiếu Quân lại trở nên chói tai như vậy. Trên mặt hắn không còn cái vẻ cười cợt bất cần đời, đáy mặt cũng hư không, đầy vẻ mất mát. Rõ ràng hắn sống xa hoa, rõ ràng tùy tiện thích gì làm đấy hơn bất cứ ai, rõ ràng có nhiều bằng hữu chơi bời đàn đúm, nhưng trong mắt hắn sao lại mang vẻ rối loạn, tịch mịch, bất lực ( == ? ) « Thật ra cô đuổi theo đến đây chính là muốn biết nguyên nhân này đúng không ? Vốn không phải vì đưa cho tôi cái bùa gì gì đó ? » Vị Thiếu Quân tuy rằng hỏi nhưng trong giọng nói lại mang theo sự khẳng định. Hách Liên Dung vẫn như cũ không có cách nào trả lời vấn đề này. Vị Thiếu Quân cười nhạo lại lấy ra cái hoàng phù kia, mân mê trong tay nửa ngày, đột nhiên vung tay một cái ném chiếc phù có tơ hồng ra xa, đôi môi bật lên một tiếng cười lạnh giễu cợt : « Cảm ơn ý tốt của cô, có điều tai họa ngàn năm còn đó. Với trình độ của cô về điểm này nào có khả năng nguyền chết tôi được. » « Nhị thiếu gia… » Nhìn Vị Thiếu Quân xoay người bước đi, Bích Liễu vội gọi to. Vị Thiếu Quân không quay đầu, lướt qua hòn giả sơn, biến mất khỏi tầm mắt các nàng. Bích Liễu lại lo lắng quay sang Hách Liên Dung : « Thiếu phu nhân… » Nàng không thể hiểu được, không khí giữa hai người đang chuyển biến tốt đẹp, vì cái gì lại đột nhiên biến thành như vậy. Hách Liên Dung nhìn theo hướng Vị Thiếu Quân ném chiếc hoàng phù, lần đầu tiên thấy khổ sở trong lòng. Lâu như vậy, nàng ở Vị gia chịu hết thảy ấm ức, nàng đều cảm thấy đây là những chuyện mình nhất định phải đối mặt. Duy nhất hiện tại, nàng không muốn truy cứu đúng sai, chính là trong lòng thấy khổ sở. Không phải vì giải bùa kia bị vứt bỏ như giày cũ, mà là nàng xúc phạm đến Vị Thiếu Quân sao ? Người giống như Vị Thiếu Quân cũng sẽ bị tổn thương sao ? Cũng sẽ vì không được người ta tin tưởng, nghi ngờ vặn hỏi mà bị tổn thương ư ? Hách Liên Dung thong thả bước đi theo con đường nhỏ. Bích Liễu chạy về phía hoàng phù bị ném tới tìm kiếm, nhưng vừa đầu hạ, hoa cỏ tươi tốt, nhìn vào đám hoa hồng nhị vàng lá cây um tùm, nào có thấy bóng dáng của hoàng phù, quay đầu lại thấy Hách Liên Dung đã đi khá xa, đành phải đuổi theo, ảo não nói : « Thiếu phu nhân rõ ràng cái gì cũng chưa nói, Nhị thiếu gia rốt cuộc suy nghĩ cái gì ! » Háhc Liên Dung hơi kinh ngạc, đúng vậy, rõ ràng nàng cũng chưa nói cái gì, Vị Thiếu Quân lại đoán được suy nghĩ trong lòng nàng. Là rất hiểu biết về nàng hay hiểu được thương tổn chính mình gây ra cho nàng nên mới đoán ra được tâm tư của nàng ? « Bích Liễu… » Hách Liên Dung gọi một tiếng mới phát giác chính mình vốn không biết muốn hỏi nàng cái gì, hoặc là nói suy nghĩ phức tạp, không biết nên hỏi từ đâu. Nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không hỏi ra chuyện gì có liên quan đến Vị Thiếu Quân, tìm đề tài khác để nói : « Hôm nay sao đột nhiên ngươi lại thay đổi ? Ban đầu không phải vẫn lo lắng Bích Đào… » Hách Liên Dung đang tính toán xem nói như thế nào mới không quá khó nghe, Bích Liễu đã cười cười : « Thiếu phu nhân không cần phải nói. Thực ra từ trước tới nay nô tì không nghĩ rằng chuyện Bích Đào có liên quan đến thiếu phu nhân, hai ngày này lo lắng là bởi vì…là bởi vì Nhị thiếu gia. Nô tì tuy rằng hiểu được thiếu phu nhân sau khi vào Vị phủ mới gặp được, nhưng hầu hạ Nhị thiếu gia nhiều năm, tất nhiên là hi vọng người không có chuyện gì, lại càng không muốn thấy thiếu phu nhân và thiếu gia coi nhau như người lạ, cho nên mới lo lắng. Thế nhưng hôm nay lúc cầu phúc là lúc nô tì hiểu được thiếu phu nhân làm như vậy chỉ để hả giận, trong lòng người cũng không hi vọng Nhị thiếu có chuyện không may. » Hách Liên Dung không ngờ Bích Liễu lại nói những lời như vậy. Số lần Vị Thiếu Quân về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, trước kia không phải cũng vẫn thế sao, vì sao Bích Liễu lại đối với hắn trung thành tận tụy như vậy ? Hách Liên Dung đang muốn hỏi, Bích Liễu đã mở miệng nói trước : « Thiếu phu nhân, việc hôm nay nếu không có Nhị thiếu gia ứng phó, thiếu phu nhân nhất định sẽ gặp phải phiền toái lớn rồi. » Hách Liên Dung « Ừ » một tiếng, lại hỏi : « Ngươi cảm thấy người sai bảo Thúy Hà là ai ? » « Nô tì vốn cho rằng là đại phu nhân. » Bích Liễu nhíu mày lại : « Thế nhưng sau đó nghĩ kĩ, lão phu nhân hay đại thiếu phu nhân cũng đều có thể, nếu không trước khi đi, đại phu nhân sao có thể nói như vậy ? Biết đâu có kẻ cố ý sai Thúy Hà đi tìm đại phu nhân, tung hỏa mù với mọi người. » « Ta thật không nghĩ như vậy. » Hách Liên Dung ngẫm nghĩ lại vẻ mặt kinh ngạc của Ngô thị sau khi tiến vào Thể Thuận trai, đều thật tự nhiên khiến Hách Liên Dung cảm giác việc này không liên quan đến nàng. Hơn nữa, sau khi nghe Thúy Hà buộc tội mình, Ngô thị còn tỏ ra lo lắng cho nàng. Điều này cũng không khó lý giải bởi Ngô thị vốn muốn mượn sức mình, nếu lúc này mình bị chụp tội sát hại Bích Đào, lão phu nhân trước hết sẽ có ấn tượng xấu, về sau mấy chuyện như sửa chữa Từ đường đương nhiên sẽ không đến lượt chính mình. Đến lúc đó nếu lão phu nhân phải chọn giữa Ngô thị và Nghiêm thị thì Ngô thị đương nhiên không chiếm được ưu thế, cho nên nàng ta lúc này tuyệt đối sẽ không có động cơ hãm hại mình. Còn Nghiêm thị lại hoàn toàn ngược lại. Hách Liên Dung lại nhớ Vị Thiếu Quân nói lý do hắn sở dĩ có thể đến đúng lúc là nhờ Vị Thiếu Dương ? Nếu Nghiêm thị mà biết chắc tức giận mà chết. Nghe Hách Liên Dung phân tích xong, Bích Liễu gật gật đầu, lại nói : « Hai ngày nay nô tì suy nghĩ, đến tột cùng Bích Đào vì sao lại chết trong hồ ? Ngẫm nghĩ cẩn thận, ngày đó Bích Đào theo chúng ta ra khỏi Thính Vũ Hiên, mãi cho đến khi chúng ta rời khỏi phủ mới chịu buông tha. Nói cách khác, Bích Đào ra khỏi Thính Vũ Hiên chính là việc ngoài ý muốn, nếu lúc ấy thiếu phu nhân lưu lại chắc chắn sẽ nghe được nàng ta nói cái gì đó, nàng ta sẽ không đi theo ra ngoài. Vậy nên nếu nói nàng có mưu đồ đánh cắp ngọc như ý hay có đồng mưu có khả năng rất nhỏ. Nếu nói sau khi chúng ta đi Bích Đào muốn đến khóc lóc kể lể với lão phu nhân, sao lại không biết lão phu nhân mỗi ngày vào giờ đó đều đến phật đường tụng kinh ? Hơn nữa sao có thể vì không gặp được lão phu nhân mà giận dỗi trộm ngọc như ý. Cho dùng nàng ta trộm ngọc như ý thì sao không nhanh chóng trốn ra khỏi phủ, đi đến cạnh hồ làm cái gì ? Hơn nữa hiện tại tìm kiếm quanh hồ cũng không phát hiện bóng dáng ngọc như ý, cho nên khả năng Bích Đào trộm ngọc như ý cũng rất nhỏ. » Hách Liên Dung ra ý bảo Bích Liễu nói tiếp, trước đó phỏng đoán Bích Đào không trộm ngọc như ý cũng chỉ dựa vào trực giác và cảm tính, cảm thấy Bích Đào sẽ không là loại chuyện phản bội lão phu nhân như thế, hiện tại theo lời Bích Liễu nói càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, chứng minh rằng Bích Đào không liên quan đến việc trộm ngọc như ý. Nếu không có vấn đề gì, mà người lại đã chết… « Buổi sáng hôm đó gần Thể Thuận Trai đích xác có người nhìn thấy có một bóng người, rồi sau đó như ý liền bị mất. Nói cách khác kẻ kia có thể mới chính là kẻ trộm. Biết được thói quen của lão phu nhân, có năng lực tránh được các nha hoàn đi được vào trong Thuận Trai, người này đối với Vị phủ hoặc đúng ra mà nói là với Thể Thuận Trai hẳn vô cùng quen thuộc, mà thời gian kẻ đó rời đi cùng thời gian Bích Đào tách ra khỏi chúng ta không hơn kém nhiều. Cho nên thật có khả năng là Bích Đào mang theo tâm tư tố khổ đến Thuận Trai, nhưng trên đường đi lại gặp kẻ đó đang đi ra, thậm chí có thể phát hiện ra kẻ đó trộm ngọc như ý. Với tính tình của Bích Đào, nếu đối phương là nha hoàn nô bộc trong phủ sẽ không lập tức làm to chuyện, gọi người đến bắt mà ngược lại đi theo về phía hồ. Bích Đào vốn sợ nước cho nên rất sợ đến gần những nơi gần hồ, nếu không có chuyện nghiêm trọng nàng tuyệt đối sẽ không đi, nhưng nàng ta lại đi theo, điều này chứng minh người ép Bích Đào đi theo chính là chủ tử. » Không thể phủ nhận lời này của Bích Liễu rất hợp lý, Hách Liên Dung cũng lờ mờ cảm thấy Bích Đào chết vì đã thấy được cái không nên thấy, mà Bích Đào sợ nước nhưng vẫn đến gần hồ lại càng khẳng định nàng ta không phải nhàn rỗi không có việc gì đi đến cạnh hồ. Nhưng kẻ đó là ai ? « Đệ muội ? » Phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, Hách Liên Dung quay đầu lại thấy Ngô thị đang chậm rãi đi tới : « Nghĩ gì mà xuất thần như vậy ? » Hách Liên Dung cười cười lấy lệ không định đáp lại, Ngô thị cũng im lặng. « Chuyện Thúy Hà tẩu không cần để ý tới, mọi người đều hiểu là được rồi. » Hách Liên Dung lên tiếng, nhìn Ngô thị cũng có chút xuất thần. Người trong Vị phủ có can đảm làm việc này liệu được mấy người ? Nghiêm thị ? Ngô thị ? Hách Liên Dung rất nhanh phủ định hai người này là hung thủ. Nghiêm thị không có lý do gì trộm ngọc như ý, Ngô thị sẽ không tự mang thêm phiền toái vào người, Hồ thị càng không thể, vậy Dương thị ? Hách Liên Dung dừng bước một chút, nàng nhớ rõ… « Làm sao vậy ? » « Muội đang nghĩ… Bích Đào và chuyện mất trộm như ý có lẽ không liên quan, chính là đi dạo bên hồ, trượt chân rơi xuống nước. » Hách Liên Dung không nghĩ nói với Ngô thị hoài nghi của mình, liền nói suy đoán lúc trước : « Đại tẩu còn nhớ không ? Ngày đó Bích Đào mất tích, chúng ta nói chuyện bên hồ, muội cũng suýt chút nữa thì trượt chân ngã xuống, may nhờ đại tẩu kéo muội lại. » « Ngày đó ở bên cạnh hồ… » Ngô thị nghĩ nghĩ lại xua tay cười nói : « Người khác thì có thể nhưng nha hoàn Bích Đào kia từ nhỏ sợ nước, sao có thể chạy đến cạnh hồ. Tẩu còn nhớ rõ trung thu năm trước Bích Lan gọi nó đến cạnh hồ hỗ trợ bố trí, nó nhất quyết trở về, lão phu nhân cũng không quản, rất dung túng… » Ngô thị buột miệng nói ra mấy lời oán giận rất khó thu lại được, Hách Liên Dung vội vàng lấy cớ dời đi. Sau khi nàng đi thật xa, Ngô thị mới thu hồi thần sắc nén giận, suy tư một hồi : « Bích Lan, mời Tam phu nhân đến phòng ta đi, đừng để cho người khác đi theo, cũng đừng để cho ai thấy. »
/190
|