Lại nói đến Bích Đào sau khi bị Bích Liễu đuổi ra khỏi Thính Vũ Hiên đương nhiên cực kì không phục. Nàng vẫn cảm thấy vị thiếu phu nhân này vốn kiệm lời, dễ tính, không thể ngờ được hôm nay lại không cho nàng chút mặt mũi nào. Nhìn Bích Liễu cầm chổi trở vào, Bích Đào vội gọi nàng lại : « Bích Liễu, muội nói với thiếu phu nhân rằng tỷ quỳ bên ngoài thẳng đến nỗi không đứng dậy nổi, nhất định phải được người tha thứ. » Bích Liễu nhìn nàng vẫn đi đứng bình thường thì chần chừ không nói. Bích Đào đến trước mặt nàng nhìn thẳng vào mắt : « Bích Liễu, tỷ biết muội có chút ghen tị với tỷ, cho nên thường ngày tỷ nói gì muội cũng giả như không nghe thấy. Có điều muội nên suy nghĩ cẩn thận một số chuyện. Tỷ do lão phu nhân đưa đến Thính Vũ Hiên, thiếu phu nhân không có quyền đuổi tỷ đi. Nhị thiếu gia nạp tỷ làm thiếp cũng là chuyện chẳng sớm thì muộn. Tỷ không dám so đo, ganh đua cùng thiếu phu nhân, nhưng trong viện này, người các muội nên biết ngoài thiếu gia, thiếu phu nhân, còn có ai mới đúng. » Bích Liễu xoay người bước đi, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn nhưng cũng cố gắng khống chế không để lộ ra. Bích Đào lại nói : « Tuổi của muội cũng không còn nhỏ, không nghĩ tới chuyện tương lai sao ? Ngày nào đó tỷ sẽ nói giúp muội với lão thái thái, muội còn lo không tìm được một nhà chồng tốt hay sao ? Muội đối tốt với tỷ, tỷ đương nhiên cũng đối tốt lại, đơn giản như vậy thôi. » Bích Liễu không nói gì, nghiêng người tránh Bích Đào đi vào sân. Mười ba tuổi nàng bán mình đến Vị phủ làm nha hoàn, ở Thính Vũ Hiên cũng được hơn năm năm. Giống như Bích Đào nói, nha hòan lấy chồng hay không, gả cho người nào, toàn bộ chỉ dựa vào một câu của chủ tử. Tuy rằng Bích Đào cũng không được tính là chủ tử gì, nhưng… Tới giữa trưa, Bích Liễu vào nhà dọn cơm cho Hách Liên Dung, trộm ngắm sắc mặt nàng, Hách Liên Dung ngạc nhiên hỏi : « Làm sao vậy ? » Bích Liễu mím mím đôi môi, để các nha hoàn khác đi ra ngoài, lại múc bát canh dâng lên Hách Liên Dung rồi mới thử hỏi : « Bích Đào vẫn quỳ gối tại ngoài viện cầu thiếu phu nhân tha thứ. » Hách Liên Dung nhìn chằm chằm Bích Liễu đến nửa ngày, Bích Liễu lẳng lặng cúi đầu không nói lời nào. Hách Liên Dung chậm rãi ăn, không chút để ý hỏi một câu : « Bích Đào là ai ? Nha hoàn mới đến ? » Bích Liễu run sợ, sau một lúc lâu : « Thiếu phu nhân… » Vừa nói ra nàng vội ngậm miệng, suy nghĩ lời nói của Hách Liên Dung, cân nhắc đến tột cùng vị thiếu phu nhân này có ý gì. Hách Liên Dung lại chỉ giật mình một cái : « À…Bích Đào, là nha hoàn thông phòng kia hả ? Ngươi vừa mới nói nàng ta làm sao vậy ? » Bích Liễu không nói nữa, cúi đầu lui tới một bên, Hách Liên Dung cười cười, tiếp tục ăn cơm. Nàng không biết quan hệ giữa Bích Liễu và Bích Đào là như thế nào, nhưng bất luận là gì, nàng đều phải để những người thân cận bên người biết rõ ràng một điều : một nha hoàn thông phòng, chưa có đủ khả năng đẩy chủ tử vào hoàn cảnh khó xử, cũng như còn lâu mới có thể làm cho chủ tử phải bận tâm. Tuy rằng Hách Liên Dung không bị quá ảnh hưởng bởi tư tưởng phong kiến, nhưng hiển nhiên có đôi khi cũng cần để ý một chút. Một lúc qua đi, Hách Liên Dung buông bát xuống, xua tay để Bích Liễu thu dọn. Bích Liễu không hề động đậy, nhẹ giọng nói : « Vừa rồi thiếu phu nhân hỏi, nô tỳ còn chưa trả lời. » Hách Liên Dung tò mò nhìn về phía nàng, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không còn vẻ mặt băn khoăn lúc nãy. « Bích Đào là nha hoàn thông phòng lão phu nhân đưa cho Nhị thiếu gia, tiền tiêu vặt hàng tháng gấp đôi nô tì. Trừ điểm đó ra, nàng không có gì khác biệt so với nô tì. Cho dù tương lai Nhị thiếu gia nạp nàng ta làm thiếp, nô tì vẫn là đại nha hoàn bên người thiếu phu nhân, nàng ta cũng không có quyền sai sử. » Hách Liên Dung lúc này mới hiểu hiểu đôi chút, nhẹ nhàng nhíu mày : « Nàng sai sử ngươi như thế nào ? » Bích Liễu cúi thấp người : « Vừa mới ở ngoài cửa, Bích Đào bảo nô tì nói với thiếu phu nhân nàng quỳ đến mức không đứng dậy nổi, cầu xin thiếu phu nhân tha thứ, cũng hứa hẹn với nô tì tương lai nhất định sẽ xin lão phu nhân an bài một nhà chồng tốt cho hầu gái. » Hách Liên Dung cười khẽ : « Nàng yêu cầu vậy nên ngươi muốn thay nàng cầu xin. » « Vâng. » Bích Liễu tiến đến quỳ trước mặt Hách Liên Dung : « Nô tì hồ đồ, vừa mới nghĩ thông suốt. Hầu gái là nha hoàn của Thính Vũ Hiên, tương lai tất cả đều đặt trong tay thiếu phu nhân. Bích Đào có thể hứa hẹn với nô tì, chẳng lẽ thiếu phu nhân không thể đối xử tốt với nô tì hay sao ? Nói như vậy, chủ tử của Thính Vũ Hiên chỉ có hai người là thiếu gia và thiếu phu nhân. » Hách Liên Dung nhìn nàng, nhẹ nhàng đứng dậy, thong thả bước đến cửa sổ, nửa ngày cũng chưa nói câu nào. Bích Liễu là người thông minh, thời gian lâu như vậy vẫn luôn đứng một bên quan sát tình thế, bảo trì trung lập, bây giờ cũng biết vì mình tranh thủ một phương án có lợi. Mà Hách Liên Dung cũng có ấn tượng tốt với Bích Liễu, tương lai cũng cần Bích Liễu lúc nào cũng ở bên cạnh trợ giúp nàng. Thế nhưng hứa hẹn với nàng giống như Bích Đào đã làm lại không là việc Hách Liên Dung có thể chắc chắn làm đến cùng. « Ngươi không cần thử. » Hách Liên Dung thở nhẹ xả giận : « Ta sẽ không hứa hẹn gì với ngươi, sự thật đều ở trước mắt, chuyện nào chẳng tiềm tàng cái xấu. » Bích Liễu nhẹ nhàng cắn môi, nghe Hách Liên Dung nói tiếp : « Trước đây ta có một nha hoàn, chúng ta ở chung vô cùng tốt. Ta đối với nàng mà nói, tương lai nhất định sẽ đưa nàng ra ngoài, muốn uống rượu mừng của nàng, còn muốn làm can nương (=mẹ nuôi) của con nàng. » Hách Liên Dung quay đầu lại nhìn thẳng mắt Bích Liễu : « Nhưng thế sự khó lường, đột nhiên lúc đó ta phải đi hòa thân, vốn định thừa dịp gả nàng ra ngoài, nàng cũng không nguyện, kiên quyết cùng ta đến Vân Hạ. Rồi chuyện sau đó, không còn…trong vòng khống chế của chúng ta nữa. Nàng lưu lại kinh thành, ta đến Vân Trữ, kiếp này không biết còn có cơ hội gặp lại nữa hay không, càng miễn bàn đến cái háa hẹn buồn cười trước đây. » Ánh mắt Bích Liễu sâu hơn một chút : « Vậy nàng…Vì sao lại ở lại kinh thành ? Nàng ngàn dặm xa xôi cùng thiếu phu nhân tới Vân Hạ, vì lí do gì lại giữa đường bỏ lại thiếu phu nhân ? » Hách Liên Dung lắc đầu cười khẽ, cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói : « Đây không phải việc ta hoặc nàng có thể quyết định được, nhân sinh bất đắc dĩ, không theo ý người. Có thể nàng cũng không muốn cuộc sống như vậy nhưng không thể không đối mặt. » Nói xong nàng ra ý bảo Bích Liễu đứng lên : « Thân nhân cũng được, bằng hữu cũng được, chủ tớ cũng không sao, ta lấy thành ý đối đãi, chỉ cần luôn ở bên ta. » Bích Liễu chậm rãi đứng dậy, không hề mở miệng, yên lặng thu dọn bát đũa trên bàn, vừa ra đến trước cửa mới nói : « Thiếu phu nhân có muốn lấy lại thư từ Tam cô gia ? Hiện tại lão phu nhân đã biết việc này nói không chừng sẽ phái người xem trước nội dung. » Hách Liên Dung có chút kinh ngạc, Bích Liễu nhẹ nhàng hành lễ, bưng khay mâm đi ra cửa. Đây là ý gì ? Thể hiện lựa chọn của nàng sao ? Có lẽ là như vậy. Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Nghỉ ngơi một hồi, Hách Liên Dung muốn đi dạo cho tiêu cơm, không đợi nàng đồng ý, Bích Liễu liền dẫn Bích Linh ở Tri Thu uyển vào phòng, nói là vội tới đưa chó cho Hách Liên Dung. Hách Liên Dung nghĩ một lúc, Bích Liễu khẩn trương nói : « Thiếu phu nhân đã quên ? Chính là con chó Nhị thiếu gia cho vào rương mang về, buổi tối hôm đó thiếu phu nhân phái nô tỳ dẫn người đi tìm, sau đó không thấy. Nô tỳ hôm sau liền báo với Vị quản gia, ông ấy nói sẽ phái người đi tìm. » Hách Liên Dung lúc này mới gật gật đầu : « Sao vậy ? Chạy đến Tri Thu uyển phải không ? » Bích Linh lên tiếng trả lời : « Vâng », thần sắc có vài phần mất tự nhiên. Hách Liên Dung nhìn về phía Bích Liễu, Bích Liễu liền dẫn Bích Linh đi ra ngoài, trở về nói : « Nghe nói con chó kia dọa khiến Bích Xảo hôn mê, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. » Hách Liên Dung uống một chút nước : « Hôn mê ? » Đây là do chó hay là do người? Nói một con chó bất thình lình nhảy ra có thể dọa người nàng còn tin, nhưng dọa đến mức ngất xỉu…cũng thật là khó tin. Thần sắc Bích Liễu cũng có chút không được tự nhiên : « Thiếu phu nhân có cần đến xem không ? » Hách Liên Dung nghĩ một chút, dù sao bây giờ vẫn có việc cần nhờ Tống Tử Hiên, việc này lại do Bố Pitt dựng lên, đến đó hỏi thăm cũng là hợp tình hợp lý, cũng có thể thuận tiện nhắc nhở Tống Tử Hiên về việc thư tín. Vì thế Hách Liên Dung liền mang theo Bích Liễu đến Tri Thu uyển, vừa ra sân Thính Vũ Hiên liền gặp Bích Đào, hai mắt đỏ hồng đang quỳ gối cạnh cửa, thấy Hách Liên Dung đi ra giống như muốn nói gì đó. Hách Liên Dung cũng không thèm liếc mắt một cái, đi thẳng. Đợi cho gần đến Tri Thu uyển, mới xa xa đã nghe thấy trong viện vô cùng náo nhiệt. To nhất là tiếng nữ mắng nhiếc, dám tác oai tác quái như vậy ở Tri Thu uyển, ngoài Vị Thu Cúc ra thì còn có ai. Hách Liên Dung cùng Bích Liễu nhìn nhau, Bích Liễu nói : « Thiếu phu nhân xin chờ ở đây, nô tỳ đi hỏi thăm một chút. » Hách Liên Dung liền đứng tại chỗ, không lâu sau Bích Liễu chạy lại : « Thiếu phu nhân, xem ra hôm nay không thích hợp đi dò hỏi Tam tiểu thư. » « Làm sao vậy ? » « Không phải nói Bích Xảo bị dọa hôn mê sao ? Vừa mới mời đại phu đến bắt mạch, hóa ra… » Bích Liễu ghé sát lại, cố ép giọng nhỏ nhất có thể : « Hóa ra Bích Xảo có thai, đã được ba tháng, Tam tiểu thư đang làm ầm ĩ lên với Tam cô gia. » Hách Liên Dung không nói gì một lúc lâu, nhưng trước mắt chỉ có thể trở về Thính Vũ Hiên, đợi Vị Thu Cúc hạ hỏa rồi nói sau. Về đến Thính Vũ Hiên đã không thấy bóng dáng Bích Đào đâu, Bích Liễu vẫn đứng ở cửa ngó nghiêng phải trái, Hách Liên Dung vẫn như trước không buồn để ý. Đối với Bích Đào, nàng không buồn gây chiến. Hiện tại bên lão phu nhân đang săm soi nàng, Vị Thu Cúc lại mới đại náo một hồi, tiêu điểm tự nhiên chuyển lên người nàng ta. Sau một thời gian chờ chuyện Từ đường giải quyết viên mãn sẽ tìm lý do phái Bích Đào trở về liền xong xuôi. Bây giờ nàng lo lắng nhất chính là chuyện lá thư. Xem tình hình trước mắt, Tống Tử Hiên còn có thể đi Tây Việt sao ? Có điều người ta mới phát sinh chuyện như thế mình đã lập tức đến dò hỏi cũng không được hay cho lắm, vạn nhất Tống Tử Hiên lấy sự nghiệp làm trọng vẫn quyết định theo kế hoạch ban đầu mà xuất phát, cũng không phải là chuyện không thể. Vì thế Hách Liên Dung vẫn chờ, thẳng đến ngày hôm sau Bích Liễu đi hỏi thăm tin tức quay về, nói Tống Tử Hiên dường như phải đưa Bích Xảo về Tề Huyện để an thai, xem ra nhất thời sẽ không đi Tây Việt, nàng nhất thời mới nhích người tính đến chuyện đi Tri Thu uyển. Không ngờ mới ra cửa phòng liền gặp Bích Đào ở sau cửa, cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút khẩn trương, thấy Hách Liên Dung lại có chút bối rối, ngậm mồm đến nửa ngày, thẳng đến khi Hách Liên Dung xuống bậc thang mới hồi phục tinh thần, vội vàng theo sát : « Thiếu phu nhân, Bích Đào có chuyện muốn nói với người. » Hách Liên Dung cũng không để ý đến nàng ta, thẳng bước đi ra cửa. Bích Liễu ở phía sau ngăn Bích Đào lại : « Thiếu phu nhân có việc cần xuất môn. » Bích Đào cắn cắn môi, nhìn Bích Liễu với vẻ mặt mang chút oán hận, vặn người lướt qua Bích Liễu, chạy đến trước mặt Hách Liên Dung : « Thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu thiếu phu nhân cho Bích Đào thêm một cơ hội nữa. » Hách Liên Dung dừng bước : « Người muốn nói chuyện gì ? » Bích Đào vội nói to : « Là việc quan trọng nhưng muốn nói riêng với thiếu phu nhân. » Hách Liên Dung nhíu mày, không nghĩ đây lại là một hành động tự cho là thông minh của Bích Đào. Thấy Hách Liên Dung có chút do dự, Bích Đào vội vàng nói : « Chuyện này liên quan đến tương lai của thiếu phu nhân ở Vị gia, thiếu phu nhân không nghe nô tỳ nói, nhất định sẽ phải hối hận. » Hách Liên Dung thật sự có chút tò mò, không chỉ riêng nàng, Bích Liễu cùng đống nha hoàn đang đứng đầy sân cũng đều đang dựng tai lên. Hách Liên Dung suy nghĩ, nghe nàng ta nói linh tinh một chút cũng chẳng mất gì, vừa định đáp ứng liền thấy Tống Tử Hiên đang tiến vào cửa. Hách Liên Dung đang muốn biết tìm hắn ở đâu, giờ phút này thấy hắn tiến đến đoán chừng cũng là vì chuyện thư tín, liền đem chuyện Bích Đào đặt sang một bên, đi thẳng vào vấn đề hỏi han : « Tam muội phu gần đây còn định đi Tây Việt không ? » Tống Tử Hiên cười khổ nói : « Chắc rằng Nhị tẩu cũng đã biết, đệ tính đưa Bích Xảo về với ông bà an thai, nhanh nhất cũng phải một tháng. » Tuy rằng hắn cười khổ nhưng đáy mắt lại mang theo vui sướng. Tống Tử Hiên cũng không còn trẻ tuổi, dưới chỉ có một nữ nhi, đương nhiên hy vọng lần này là con trai. Hách Liên Dung hiểu được tâm tình của hắn, nhưng Vị Thu Cúc liệu có hiểu được tâm tình của hắn ? Tống Tử Hiên đột nhiên hít một tiếng : « Đệ vừa đi, Thu Cúc chỉ có một mình, khẩn cầu Nhị tẩu khi rảnh có thể đến thăm nàng nhiều hơn, nếu nàng có chuyện gì, xin Nhị tẩu giúp đỡ một chút. » Nhìn ánh mắt quan tâm của Tống Tử Hiên không phải là giả, Hách Liên Dung lại thấy hắn khó hiểu. Hóa ra hắn đối với Vị Thu Cúc thế nhưng vẫn có cảm tình ? Hách Liên Dung thấy đầu mình có chút lung bung, tình cảm hai vợ chồng tốt như vậy sao còn để phát sinh loại chuyện như vậy. « Nhị tẩu ? » Hách Liên Dung phục hồi lại tinh thần, cười mỉa một chút, bỏ qua vấn đề khó hiểu này qua một bên, hỏi thẳng vào việc chính : « Lần này đệ đến chính là vì việc lá thư của ta. » « Đúng vậy. » Tống Tử Hiên cười nói : « Nhị ca hình như trở về ? » « Hả ? » Hách Liên Dung không hiểu ý hắn muốn nói gì. « Đệ vừa muốn mang thư đến chỗ Nhị tẩu, nửa đường gặp được Nhị ca, liền nhờ huynh ấy mang về. Thế nhưng sau đó nghĩ lại cần phải tự tay đem thư gửi lại cho nhị tẩu mới đúng. » Hách Liên Dung sợ run lên một chút : « Nhị ca ? » Tống Tử Hiên ngạc nhiên nói : « Làm sao vậy ? » Dứt lời nghĩ nghĩ : « Nhị ca có thể đi làm việc khác trước .» Hách Liên Dung căn bản không nghe thấy hắn đang nói cái gì, nắm chặt tay, cắn răng nói : « Đệ nói đệ đem thư giao cho Vị Thiếu Quân ? » Tống Tử Hiên nhận thấy Hách Liên Dung không ổn, kinh ngạc lên tiếng giải thích: “Là do đệ vội vàng trở về thu thập đồ đạc mới để Nhị ca đưa lại, Nhị tẩu…có gì không ổn sao?”
/190
|