Hai ngày sau, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ ở Tuyên Pháp tự, lão phu nhân thống lĩnh quân đoàn nữ nhân Vị gia hỏa tốc quay về phủ. Đơn giản vì một tin tức, thư nhậm chức của Vị Thiếu Huyên đã ban xuống.
Vốn Vị gia cũng tự cho mình có chút quan hệ với tri phủ, năng lực công tác của Vị Thiếu Huyên cũng không thích hợp lĩnh cái chức vụ hay ho gì. Chỉ cần nhận cái chức vị suông, ở nha môn chỉ cần nhận tiền lương là được. Chính là không ngờ tới, tri phủ đại nhân lại quá nể tình.
Nhậm chức bát phẩm huyện thừa, nhiệm vụ quan trọng, quan ấn quan phục tùy sẽ chọn ngày đẹp mang đến, lúc đó đại thiếu gia Vị phủ chính thức từ biệt cuộc sống nhà cao cửa rộng xa hoa để về quê thăng chức.
À…không đúng, huyện thừa, phải là về huyện mới đúng.
Sầu ơi là sầu! Sầu bạc trắng đầu lão phu nhân ! Tục ngữ nói lão nhi tử đại tôn tử. Trong gia tộc, người kiêm hai chức vị này hiển nhiên được sủng ái nhất, hơn nữa đối với lão phu nhân mà nói, đứa cháu ngây thơ bé bỏng mất đi tình yêu thương, che chở của cả phụ thân lẫn mẫu thân như Vị Thiếu Huyên lại càng cần được bảo vệ, yêu thương nhất nhà. (*Câu này đầy đủ là 老儿子大孙子老太太命根子- lão tôn tử đại nhi tử lão thái thái mệnh căn tử, ý chỉ con trai trưởng và cháu trai trưởng như sinh mệnh của người già, rất được yêu thương, cưng chiều.)
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lão phu nhân ngồi trong đại sảnh chống thẳng gậy. Vị Thiếu Huyên ngồi phía bên tay trái lúng ta lung túng không nói. Ngô thị nhíu chặt mày vội la lên: “Là Tri phủ đại nhân chính mồm nói với chàng hay là nghe ai nói?”
« Là…Là vị sư phụ ở phủ nha nói cho ta biết. » Vị Thiếu Huyên không quen với trường hợp chất vấn như thế này, bất an xoay người vặn vẹp : « Bà nội, chức huyện thừa này…Cháu thấy cũng không tồi a… »
« Im miệng ! » Lão phu nhân cũng bó tay với đứa cháu này : « Huyện thừa là chức bát phẩm, cũng không sao cả, lĩnh thật phải tức khắc đi nhận chức, thành Vân Trữ lớn như vậy, không biết phân đến nơi thâm sơn cùng cốc nào, cháu cũng chịu đi ? »
Vị Thiếu Huyên vốn không giỏi phản bác, lúc này ngay tức thì bị lão phu nhân nói như vậy, không dám ho he một tiếng, nhếch miệng nhìn về phía Ngô thị. Ngô thị đang phiền lòng, thấy bộ dạng không có chủ kiến của hắn thì tức giận : « Chàng nhìn ta làm cái gì ! »
Vị Thiếu Huyên vội vàng cúi đầu, sắc mặt ấm ức lại khiến cho lão phu nhân đang tức giận cũng phải đau lòng, nhưng cũng không bắt bẻ gì Ngô thị, lấy tay day day trán, lớn tiếng hỏi : « Sao Thiếu Dương còn chưa trở về ? Nhanh bảo người đi tìm hắn về đây ! »
Nhắc tới Vị Thiếu Dương, ánh mắt Hồ thị không tự giác nhìn về phía đại phu nhân Nghiêm thị. Nghiêm thị chậm rãi nói : « Mẹ cũng đừng quá nóng vội. Thiếu Dương đang bận bên cửa hàng, đương nhiên không thể về nhanh được. Hơn nữa việc của Thiếu Huyên là ý của triều đình, cho dù bây giờ Thiếu Dương trở về cũng không tài nào gánh vác nổi. »
« Cái gì mà ý của triều đình ! » Ngô thị tức giân nói : « Chính là ý của vị Hàn thiếu phu nhân ! Thánh chỉ hoàng thượng ban xuống cũng không nói là chức vị gì. Chính là xem phủ đài còn thiếu chức vụ gì cần bổ sung. Phàm là dưới lục phẩm không phải tùy ý ông sai khiến sao ? Cố tình phát ra chức bát phẩm huyện thừa, còn muốn đi trước khi nhậm chức. Truyền ra khiến người ta cười sái quai hàm ! »
Lão phu nhân ngẩng đầu : « Giờ để Thiếu Dương đi tìm Hàn đại nhân nói chuyện. Nhà chúng ta cũng không tính là tệ với ông ta, sao lại làm khó chúng ta như vậy ! »
Mặt mày Ngô thị lại càng nhăn nhó : « Chỉ sợ nhà chúng ta có người cả ngày ôm lấy Hàn thiếu gia, làm cho Hàn đại nhân bất mãn trong lòng, nhân cơ hội này giáo huấn chúng ta ! »
Nghe xong lời này, Hồ thị nhanh chóng dựng thẳng người. Trên mặt lão phu nhân có chút không vui cũng không muốn nói tiếp vấn đề này liền quét mắt một lượt khắp sảnh lớn : « Tam tiểu thư cùng nhị thiếu phu nhân đâu ? Biết chúng ta trở về cũng không đến ! »
Thanh cô nói : « Đã cho người đi tìm. »
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng : « Mới hai ngày không có người trong nhà đã không tuân thủ quy củ ! »
Thanh cô vội vàng lại phái người đi tìm. Thật ra Hách Liên Dung luôn ở trong Vị phủ, đối với việc lão phu nhân thần tốc trở về cũng khiến cho nàng kinh ngạc. Nàng nghĩ ít nhất cũng phải ngày mai hoặc buổi tối hôm nay mới có thể về đến, cho nên hôm nay lại hẹn Tiền Kim Bảo đi dạo phố.
Hai ngày này Hách Liên Dung cùng Tiền Kim Bảo vô cùng vui vẻ, ăn cơm, đi dạo phố, ngắm cảnh…À, phải đi bắt Hàn Sâm , điều này làm cho tình cảm giữa hai người đột nhiên tăng mạnh, nghiễm nhiên thành công khơi dậy tiềm chất thân thiết. Có điều Hách Liên Dung thủy chung không thích ứng được với tính cách hấp tấp, làm theo cảm tính của Tiền Kim Bảo. Tiền Kim Bảo cũng không thích tính cách gặp chuyện gì cũng không nóng không giận của Hách Liên Dung. Như lúc nàng bắt Hàn Sâm cũng khuyến khích Hách Liên Dung bắt Vị Thiếu Quân trở về, nhưng Hách Liên Dung không đồng ý, chỉ đứng một bên xem kịch.
« Thiếu phu nhân, lão phu nhân lại phái người đến thúc giục. »
Một lục y nha hoàn vào phòng thông báo, Hách Liên Dung khoát tay : « Biết rồi, ta đến ngay. » Nói xong nàng soi gương sửa sang một chút dung nhan, lại nói với Bích Liễu : « Nguơi đến Hàn phủ nói với Hàn thiếu phu nhân đại lão phu nhân bên này đã về, hôm nay không đi được. Cũng đừng để nàng đến đây, nói nàng nhất định suy nghĩ kỹ chuyện đã thương lượng lúc trước. »
Bích Liễu nhớ rõ lời dặn của Hách Liên Dung rồi xoay người đi. Hách Liên Dung đi theo nha hoàn Thanh cô phái tới đến đại sảnh. Khi nàng tới thì Vị Thiếu Dương cũng vừa đến, dừng bước lại đợi Hách Liên Dung. Hách Liên Dung nở nụ cười, Vị Thiếu Dương có chút không tự nhiên, khách khí cười một chút, lúc này mới vào đại sảnh.
Hách Liên Dung hành lễ với lão phu nhân và đại phu nhân rồi về chỗ ngồi của mình, giống như trước, tuyệt nhiên không hề lên tiếng.
Trên thực tế khi thấy Vị Thiếu Dương vào cửa lớn, đám người lão phu nhân đã không quan tâm nàng có đến hay không. Lão phu nhân ngoắc tay một cái gọi Thiếu Dương đến cạnh : « Thiếu Dương, cháu nhanh đi tìm gặp Hàn đại nhân, chuyện của đại ca… »
« Ngày hôm qua biết tin cháu đã muốn đi cầu kiến Hàn đại nhân. ». Vị Thiếu Dương hơi nhíu mày lại : « Nhưng Hàn đại nhân vẫn chưa gặp cháu, chỉ sợ… »
« Vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại ca ngươi đi làm cái huyện thừa gì đó sao ? » Lão phu nhân giận dữ : « Ngươi mau nghĩ biện pháp đi ! »
Vị Thiếu Dương liền vâng dạ, thoải mái nói : « Cháu sẽ nghĩ biện pháp. »
Hắn nói xong lời này lão phu nhân cũng không làm căng chuyện lên nữa, trong đại sảnh hơn nửa ngày không ai lên tiếng. Ngô thị có chút không kiên nhẫn : « Sự tình không rơi đến chính đầu mình thì sẽ không sốt ruột, chỉ nói nghĩ biện pháp thì có ích lợi gì ? Thiếu Dương, đệ nhanh chóng trực tiếp đến Hàn phủ đi, chờ ở nhà ông ta, Hàn đại nhân cho dù không gặp đệ cũng phải chờ ở đó. »
« Thục Cần, cô có ý gì hả ? » Đại phu nhân Nghiêm thị trầm giọng nói : « Việc buôn bán của Vị gia đều dựa vào Thiếu Dương trông coi, Thiếu Huyên đã chẳng đỡ đần được thì thôi. Giờ xảy ra chuyện của Thiếu Huyên, Thiếu Dương là đệ đệ nên hỗ trợ cũng là hợp lý. Nhưng cũng phải có điểm giới hạn, không nên làm khó bắt Thiếu Dương phí phạm một ngày buôn bán để đến Hàn gia. Việc buôn bán làm sao bây giờ ? Là Thiếu Huyên có thể quản lý hay Thiếu Quân, Thiếu Thần có thể làm được ? »
Mặt Ngô thị hơi trắng bệch nhưng cũng không dám phản bác Nghiêm thị. Tam phu nhân thừa dịp nói : « Bà nội gấp cái gì ? Thật ra Bát phẩm huyện thừa có gì không tốt ? Đến lúc đó bà nội chính là Bát phẩm phu nhân, cũng là bà nội của quan gia. »
Mặt Ngô thị càng trắng, ở cửa đột nhiên truyền đến một trận cười. Một bóng người vào đại sảnh lại nói tiếp : « Tam nương nói thật đúng, không chừng đại ca ở phủ huyện làm việc xuất sắc, ba năm liền làm đến tri phủ, vậy đại tẩu càng chẳng phải càng thêm vinh quang ? Lần sau nhị tỷ trở về đại tẩu cũng có thể hãnh diện, đừng để tỷ ấy cứ vênh váo mình là người nhà quan mãi. »
Vào của đúng là tam tiểu thư Vị Thu Cúc. Nàng đợi ở cửa Vị phủ hai ngày, không chờ được chồng về nên cũng không hoàn thành lời nói hùng hồn « Không ở Vị gia » lúc trước.
Ngô thị nghe vậy thiếu chút nữa thì tức đến phát điên, đây không phải là châm chọc sâu cay sao ? Nếu Vị Thiếu Huyên thật sự có tiền đồ, hiện tại chèo lái Vị gia còn đến lượt Vị Thiếu Dương sao?
Thế nhưng lời này của Vị Thu Cúc cũng nhắc nhở lão phu nhân, bà nói với đại phu nhân Nghiêm thị : « Đúng rồi, chồng của nhị nha đầu chẳng phải có chức tước sao ? Để hắn đến nói với Hàn đại nhân. »
Nghiêm thị cau mày nói : « Hắn giữ chức vụ ở phủ Lâm Đồng, cách xa phủ Vân Trữ. Hơn nữa hắn cũng là quan ngũ phẩm, về lý sao có thể đến thuyết phục Tri phủ đại nhân. »
Tâm tình lão phu nhân lại trầm xuống, chỉ có thể lại thúc giục Vị Thiếu Dương nhanh đi tìm Hàn đại nhân. Ngô thị ngồi ghế trên vẫn hờn dỗi, Vị Thiếu Huyên khẽ giật nhẹ ống tay áo nàng, bị Ngô thị nóng giận giằng ra. Vị Thu Cúc cùng Dương thị như cùng ăn ý nhìn nhau cười, trên nét mặt tràn đầy ý cười khi người gặp họa. (Anh Thiếu Huyên cute vãi, thích anh này chết đi được 0> <0 )
« Khụ ! » Hách Liên Dung xem kịch đến nửa ngày cũng cảm thấy mình nên tung chưởng, nếu không sẽ bị bọn họ làm cho ngày càng rối loạn hơn, sự việc có thể bị thăng cấp đến một tầm cao mới.
Hách Liên Dung ho khan một cái trong sảnh cũng yên tĩnh hơn. Thấy mọi người đều nhìn qua, liền tươi cười với các nàng, sau đó hướng lão phu nhân: « Bà nội, nếu không muốn đại ca đảm nhiệm chức huyện thừa, sau không bỏ nó đi? Chỉ là bát phẩm, bỏ đi cũng không đáng tiếc, cần gì phải ngồi đây đau đầu? »
Lão phu nhân còn tưởng Hách Liên Dung muốn nói gì, nghe vậy thì lườm nàng ác liệt: « Nói đi nói lại cũng đều do cô! Đây là ý chỉ của hoàng thượng, ai dám nói không tiếp? »
Hách Liên Dung giả vờ kinh ngạc: « Việc này có liên quan gì đến cháu ? Sao lại trách cháu? »
Dương thị cười nói : « Nhị thiếu phu nhân hóa ra còn chưa biết ? Cơ hội nhận chức lần này là nhờ cô đến Vị gia nên mới có. »
Dương thị vừa nói như vậy, sắc mặt mấy người Vị gia đều trở nên khó coi. Hách Liên Dung khẽ cười: « Thì ra là thế, thật là kì quái, bởi vì ta mà có cơ hội, thế mà ta không biết chuyện này. »
Vị Thu Cúc kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt lão phu nhân cũng không được tự nhiên, cứng rắn chống đỡ nói: « Việc này chúng ta đều biết, sao cô lại không biết ! »
Hách Liên Dung cười cười : « Thật ra mọi người có gì cứ nói thẳng ra. Tuy rằng cháu cũng hy vọng Thiếu Quân thành tài, nhưng bà nội nếu bảo cháu nhường cơ hội này cho đại ca, cháu đương nhiên không phản đối. Bây giờ….. lại thành mọi người xấu hổ. »
Lão phu nhân nhấp môi nửa ngày cũng không nói, Ngô thị nghiêm mặt lạnh lùng nói: « Ai mà thiết tha cái cơ hội này của cô! Nếu cha mẹ Thiếu Huyên không mất sớm thì cái chức hay ho tồi tàn này cũng không rơi vào đầu chàng, bây giờ cô còn ngồi đây mànói mát ! » Nói xong chị ta lại hừ một tiếng : « Bảo cô học tổ huấn, cô học vậy đấy hả? Thái độ làm con cháu trong nhà thật chẳng ra làm sao, nói chuyện với bà nội mà nghênh ngang ngỗ ngược vậy đó! »
Tổ huấn ? Hách Liên Dung còn sợ chị ta không đề cập đến chuyện này đó! Nàng không buồn để ý đến Ngô thi, hướng lão phu nhân nói: « Đại tẩu đã nói vậy, cháu dù nói gì cũng không hay ho. Chỉ sợ nói ra làm cho người ta thấy tranh công, ngược lại làm mất thành ý của cháu. Bà nội, cháu xin cáo lui trước, phiền cho cháu thêm thời gian hai ngày, nhất định sẽ học thuộc tổ huấn. »
Hách Liên Dung nói xong cúi chào, xoay người đã định đi ra ngoài, lão phu nhân vội gọi nàng lại: « Nghe cô nói vậy chẳng lẽ cô có biện pháp giải quyết ? »
Hách Liên Dung do dự một chút, lão phu nhân vội la lên: « Hai người các ngươi hiện tại tức giận cái gì ? Có chuyện nói mau ! »
Hồ thị nhìn sắc mặt lão phu nhân cũng nhẹ giọng nói: « Nhị thiếu phu nhân, con thật sự có biện pháp sao ? »
Hách Liên Dung cười cười với Hồ thị: « Nếu muốn triệt để, con hoàn toàn không có biện pháp… »
Ngô thị vốn đang vụng trộm nghe xem Hách Liên Dung nói gì, giờ nghe nàng nói như vậy, liền hừ lạnh một tiếng. Hách Liên Dung không nhanh không chậm nói: « Có điều nếu đổi chức vị cho đại ca, đổi một cái chức suông trong nha môn thật còn có thể. »
Mọi người nhất thời tò mò hướng chú ý vào Hách Liên dung, lão phu nhân lại vui vẻ : « Cô nói thật chứ ? »
«Chắc bà nội cũng biết Hàn thiếu phu nhân có ảnh hưởng như thế nào với Tri phủ đại nhân. Nếu được nàng nói giúp cho vài câu, Tri phủ đại nhân nhất định sẽ thay đổi chủ ý. »
Ngô thị nói: « Đây mà là ý kiến hay ! Hàn thiếu phu nhân hận Thiếu Quân, sao có thể nói giúp đại ca hắn ! »
Hách Liên Dung nhìn lão phu nhân nói: « Bà nội, còn muốn cháu nói tiếp không ? »
« Cô…cô… » Lão phu nhân chỉ vào Ngô thị: «Cô ngậm mồm lại cho ta. »
Ngô thị căm giận xoay người, Hách Liên Dung lúc này mới nói: « Hàn thiếu phu nhân hai ngày nay hay tìm đến cháu, đại khái thấy cháu cũng đồng bệnh tương liên đi, cho nên có chút cảm tình với cháu. Nếu cháu mở miệng nhờ vả, chắc sẽ có chút hi vọng. »
Lão phu nhân mừng rỡ: « Vậy cô nhanh đi tìm Hàn thiếu phu nhân ! »
Hách Liên Dung lộ vẻ khó xử: «Cháu còn phải về Thính Vũ Hiên học thuộc tổ huấn nữa phải làm tốt bổn phận con cháu trong nhà trước. »
Vốn Vị gia cũng tự cho mình có chút quan hệ với tri phủ, năng lực công tác của Vị Thiếu Huyên cũng không thích hợp lĩnh cái chức vụ hay ho gì. Chỉ cần nhận cái chức vị suông, ở nha môn chỉ cần nhận tiền lương là được. Chính là không ngờ tới, tri phủ đại nhân lại quá nể tình.
Nhậm chức bát phẩm huyện thừa, nhiệm vụ quan trọng, quan ấn quan phục tùy sẽ chọn ngày đẹp mang đến, lúc đó đại thiếu gia Vị phủ chính thức từ biệt cuộc sống nhà cao cửa rộng xa hoa để về quê thăng chức.
À…không đúng, huyện thừa, phải là về huyện mới đúng.
Sầu ơi là sầu! Sầu bạc trắng đầu lão phu nhân ! Tục ngữ nói lão nhi tử đại tôn tử. Trong gia tộc, người kiêm hai chức vị này hiển nhiên được sủng ái nhất, hơn nữa đối với lão phu nhân mà nói, đứa cháu ngây thơ bé bỏng mất đi tình yêu thương, che chở của cả phụ thân lẫn mẫu thân như Vị Thiếu Huyên lại càng cần được bảo vệ, yêu thương nhất nhà. (*Câu này đầy đủ là 老儿子大孙子老太太命根子- lão tôn tử đại nhi tử lão thái thái mệnh căn tử, ý chỉ con trai trưởng và cháu trai trưởng như sinh mệnh của người già, rất được yêu thương, cưng chiều.)
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lão phu nhân ngồi trong đại sảnh chống thẳng gậy. Vị Thiếu Huyên ngồi phía bên tay trái lúng ta lung túng không nói. Ngô thị nhíu chặt mày vội la lên: “Là Tri phủ đại nhân chính mồm nói với chàng hay là nghe ai nói?”
« Là…Là vị sư phụ ở phủ nha nói cho ta biết. » Vị Thiếu Huyên không quen với trường hợp chất vấn như thế này, bất an xoay người vặn vẹp : « Bà nội, chức huyện thừa này…Cháu thấy cũng không tồi a… »
« Im miệng ! » Lão phu nhân cũng bó tay với đứa cháu này : « Huyện thừa là chức bát phẩm, cũng không sao cả, lĩnh thật phải tức khắc đi nhận chức, thành Vân Trữ lớn như vậy, không biết phân đến nơi thâm sơn cùng cốc nào, cháu cũng chịu đi ? »
Vị Thiếu Huyên vốn không giỏi phản bác, lúc này ngay tức thì bị lão phu nhân nói như vậy, không dám ho he một tiếng, nhếch miệng nhìn về phía Ngô thị. Ngô thị đang phiền lòng, thấy bộ dạng không có chủ kiến của hắn thì tức giận : « Chàng nhìn ta làm cái gì ! »
Vị Thiếu Huyên vội vàng cúi đầu, sắc mặt ấm ức lại khiến cho lão phu nhân đang tức giận cũng phải đau lòng, nhưng cũng không bắt bẻ gì Ngô thị, lấy tay day day trán, lớn tiếng hỏi : « Sao Thiếu Dương còn chưa trở về ? Nhanh bảo người đi tìm hắn về đây ! »
Nhắc tới Vị Thiếu Dương, ánh mắt Hồ thị không tự giác nhìn về phía đại phu nhân Nghiêm thị. Nghiêm thị chậm rãi nói : « Mẹ cũng đừng quá nóng vội. Thiếu Dương đang bận bên cửa hàng, đương nhiên không thể về nhanh được. Hơn nữa việc của Thiếu Huyên là ý của triều đình, cho dù bây giờ Thiếu Dương trở về cũng không tài nào gánh vác nổi. »
« Cái gì mà ý của triều đình ! » Ngô thị tức giân nói : « Chính là ý của vị Hàn thiếu phu nhân ! Thánh chỉ hoàng thượng ban xuống cũng không nói là chức vị gì. Chính là xem phủ đài còn thiếu chức vụ gì cần bổ sung. Phàm là dưới lục phẩm không phải tùy ý ông sai khiến sao ? Cố tình phát ra chức bát phẩm huyện thừa, còn muốn đi trước khi nhậm chức. Truyền ra khiến người ta cười sái quai hàm ! »
Lão phu nhân ngẩng đầu : « Giờ để Thiếu Dương đi tìm Hàn đại nhân nói chuyện. Nhà chúng ta cũng không tính là tệ với ông ta, sao lại làm khó chúng ta như vậy ! »
Mặt mày Ngô thị lại càng nhăn nhó : « Chỉ sợ nhà chúng ta có người cả ngày ôm lấy Hàn thiếu gia, làm cho Hàn đại nhân bất mãn trong lòng, nhân cơ hội này giáo huấn chúng ta ! »
Nghe xong lời này, Hồ thị nhanh chóng dựng thẳng người. Trên mặt lão phu nhân có chút không vui cũng không muốn nói tiếp vấn đề này liền quét mắt một lượt khắp sảnh lớn : « Tam tiểu thư cùng nhị thiếu phu nhân đâu ? Biết chúng ta trở về cũng không đến ! »
Thanh cô nói : « Đã cho người đi tìm. »
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng : « Mới hai ngày không có người trong nhà đã không tuân thủ quy củ ! »
Thanh cô vội vàng lại phái người đi tìm. Thật ra Hách Liên Dung luôn ở trong Vị phủ, đối với việc lão phu nhân thần tốc trở về cũng khiến cho nàng kinh ngạc. Nàng nghĩ ít nhất cũng phải ngày mai hoặc buổi tối hôm nay mới có thể về đến, cho nên hôm nay lại hẹn Tiền Kim Bảo đi dạo phố.
Hai ngày này Hách Liên Dung cùng Tiền Kim Bảo vô cùng vui vẻ, ăn cơm, đi dạo phố, ngắm cảnh…À, phải đi bắt Hàn Sâm , điều này làm cho tình cảm giữa hai người đột nhiên tăng mạnh, nghiễm nhiên thành công khơi dậy tiềm chất thân thiết. Có điều Hách Liên Dung thủy chung không thích ứng được với tính cách hấp tấp, làm theo cảm tính của Tiền Kim Bảo. Tiền Kim Bảo cũng không thích tính cách gặp chuyện gì cũng không nóng không giận của Hách Liên Dung. Như lúc nàng bắt Hàn Sâm cũng khuyến khích Hách Liên Dung bắt Vị Thiếu Quân trở về, nhưng Hách Liên Dung không đồng ý, chỉ đứng một bên xem kịch.
« Thiếu phu nhân, lão phu nhân lại phái người đến thúc giục. »
Một lục y nha hoàn vào phòng thông báo, Hách Liên Dung khoát tay : « Biết rồi, ta đến ngay. » Nói xong nàng soi gương sửa sang một chút dung nhan, lại nói với Bích Liễu : « Nguơi đến Hàn phủ nói với Hàn thiếu phu nhân đại lão phu nhân bên này đã về, hôm nay không đi được. Cũng đừng để nàng đến đây, nói nàng nhất định suy nghĩ kỹ chuyện đã thương lượng lúc trước. »
Bích Liễu nhớ rõ lời dặn của Hách Liên Dung rồi xoay người đi. Hách Liên Dung đi theo nha hoàn Thanh cô phái tới đến đại sảnh. Khi nàng tới thì Vị Thiếu Dương cũng vừa đến, dừng bước lại đợi Hách Liên Dung. Hách Liên Dung nở nụ cười, Vị Thiếu Dương có chút không tự nhiên, khách khí cười một chút, lúc này mới vào đại sảnh.
Hách Liên Dung hành lễ với lão phu nhân và đại phu nhân rồi về chỗ ngồi của mình, giống như trước, tuyệt nhiên không hề lên tiếng.
Trên thực tế khi thấy Vị Thiếu Dương vào cửa lớn, đám người lão phu nhân đã không quan tâm nàng có đến hay không. Lão phu nhân ngoắc tay một cái gọi Thiếu Dương đến cạnh : « Thiếu Dương, cháu nhanh đi tìm gặp Hàn đại nhân, chuyện của đại ca… »
« Ngày hôm qua biết tin cháu đã muốn đi cầu kiến Hàn đại nhân. ». Vị Thiếu Dương hơi nhíu mày lại : « Nhưng Hàn đại nhân vẫn chưa gặp cháu, chỉ sợ… »
« Vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại ca ngươi đi làm cái huyện thừa gì đó sao ? » Lão phu nhân giận dữ : « Ngươi mau nghĩ biện pháp đi ! »
Vị Thiếu Dương liền vâng dạ, thoải mái nói : « Cháu sẽ nghĩ biện pháp. »
Hắn nói xong lời này lão phu nhân cũng không làm căng chuyện lên nữa, trong đại sảnh hơn nửa ngày không ai lên tiếng. Ngô thị có chút không kiên nhẫn : « Sự tình không rơi đến chính đầu mình thì sẽ không sốt ruột, chỉ nói nghĩ biện pháp thì có ích lợi gì ? Thiếu Dương, đệ nhanh chóng trực tiếp đến Hàn phủ đi, chờ ở nhà ông ta, Hàn đại nhân cho dù không gặp đệ cũng phải chờ ở đó. »
« Thục Cần, cô có ý gì hả ? » Đại phu nhân Nghiêm thị trầm giọng nói : « Việc buôn bán của Vị gia đều dựa vào Thiếu Dương trông coi, Thiếu Huyên đã chẳng đỡ đần được thì thôi. Giờ xảy ra chuyện của Thiếu Huyên, Thiếu Dương là đệ đệ nên hỗ trợ cũng là hợp lý. Nhưng cũng phải có điểm giới hạn, không nên làm khó bắt Thiếu Dương phí phạm một ngày buôn bán để đến Hàn gia. Việc buôn bán làm sao bây giờ ? Là Thiếu Huyên có thể quản lý hay Thiếu Quân, Thiếu Thần có thể làm được ? »
Mặt Ngô thị hơi trắng bệch nhưng cũng không dám phản bác Nghiêm thị. Tam phu nhân thừa dịp nói : « Bà nội gấp cái gì ? Thật ra Bát phẩm huyện thừa có gì không tốt ? Đến lúc đó bà nội chính là Bát phẩm phu nhân, cũng là bà nội của quan gia. »
Mặt Ngô thị càng trắng, ở cửa đột nhiên truyền đến một trận cười. Một bóng người vào đại sảnh lại nói tiếp : « Tam nương nói thật đúng, không chừng đại ca ở phủ huyện làm việc xuất sắc, ba năm liền làm đến tri phủ, vậy đại tẩu càng chẳng phải càng thêm vinh quang ? Lần sau nhị tỷ trở về đại tẩu cũng có thể hãnh diện, đừng để tỷ ấy cứ vênh váo mình là người nhà quan mãi. »
Vào của đúng là tam tiểu thư Vị Thu Cúc. Nàng đợi ở cửa Vị phủ hai ngày, không chờ được chồng về nên cũng không hoàn thành lời nói hùng hồn « Không ở Vị gia » lúc trước.
Ngô thị nghe vậy thiếu chút nữa thì tức đến phát điên, đây không phải là châm chọc sâu cay sao ? Nếu Vị Thiếu Huyên thật sự có tiền đồ, hiện tại chèo lái Vị gia còn đến lượt Vị Thiếu Dương sao?
Thế nhưng lời này của Vị Thu Cúc cũng nhắc nhở lão phu nhân, bà nói với đại phu nhân Nghiêm thị : « Đúng rồi, chồng của nhị nha đầu chẳng phải có chức tước sao ? Để hắn đến nói với Hàn đại nhân. »
Nghiêm thị cau mày nói : « Hắn giữ chức vụ ở phủ Lâm Đồng, cách xa phủ Vân Trữ. Hơn nữa hắn cũng là quan ngũ phẩm, về lý sao có thể đến thuyết phục Tri phủ đại nhân. »
Tâm tình lão phu nhân lại trầm xuống, chỉ có thể lại thúc giục Vị Thiếu Dương nhanh đi tìm Hàn đại nhân. Ngô thị ngồi ghế trên vẫn hờn dỗi, Vị Thiếu Huyên khẽ giật nhẹ ống tay áo nàng, bị Ngô thị nóng giận giằng ra. Vị Thu Cúc cùng Dương thị như cùng ăn ý nhìn nhau cười, trên nét mặt tràn đầy ý cười khi người gặp họa. (Anh Thiếu Huyên cute vãi, thích anh này chết đi được 0> <0 )
« Khụ ! » Hách Liên Dung xem kịch đến nửa ngày cũng cảm thấy mình nên tung chưởng, nếu không sẽ bị bọn họ làm cho ngày càng rối loạn hơn, sự việc có thể bị thăng cấp đến một tầm cao mới.
Hách Liên Dung ho khan một cái trong sảnh cũng yên tĩnh hơn. Thấy mọi người đều nhìn qua, liền tươi cười với các nàng, sau đó hướng lão phu nhân: « Bà nội, nếu không muốn đại ca đảm nhiệm chức huyện thừa, sau không bỏ nó đi? Chỉ là bát phẩm, bỏ đi cũng không đáng tiếc, cần gì phải ngồi đây đau đầu? »
Lão phu nhân còn tưởng Hách Liên Dung muốn nói gì, nghe vậy thì lườm nàng ác liệt: « Nói đi nói lại cũng đều do cô! Đây là ý chỉ của hoàng thượng, ai dám nói không tiếp? »
Hách Liên Dung giả vờ kinh ngạc: « Việc này có liên quan gì đến cháu ? Sao lại trách cháu? »
Dương thị cười nói : « Nhị thiếu phu nhân hóa ra còn chưa biết ? Cơ hội nhận chức lần này là nhờ cô đến Vị gia nên mới có. »
Dương thị vừa nói như vậy, sắc mặt mấy người Vị gia đều trở nên khó coi. Hách Liên Dung khẽ cười: « Thì ra là thế, thật là kì quái, bởi vì ta mà có cơ hội, thế mà ta không biết chuyện này. »
Vị Thu Cúc kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt lão phu nhân cũng không được tự nhiên, cứng rắn chống đỡ nói: « Việc này chúng ta đều biết, sao cô lại không biết ! »
Hách Liên Dung cười cười : « Thật ra mọi người có gì cứ nói thẳng ra. Tuy rằng cháu cũng hy vọng Thiếu Quân thành tài, nhưng bà nội nếu bảo cháu nhường cơ hội này cho đại ca, cháu đương nhiên không phản đối. Bây giờ….. lại thành mọi người xấu hổ. »
Lão phu nhân nhấp môi nửa ngày cũng không nói, Ngô thị nghiêm mặt lạnh lùng nói: « Ai mà thiết tha cái cơ hội này của cô! Nếu cha mẹ Thiếu Huyên không mất sớm thì cái chức hay ho tồi tàn này cũng không rơi vào đầu chàng, bây giờ cô còn ngồi đây mànói mát ! » Nói xong chị ta lại hừ một tiếng : « Bảo cô học tổ huấn, cô học vậy đấy hả? Thái độ làm con cháu trong nhà thật chẳng ra làm sao, nói chuyện với bà nội mà nghênh ngang ngỗ ngược vậy đó! »
Tổ huấn ? Hách Liên Dung còn sợ chị ta không đề cập đến chuyện này đó! Nàng không buồn để ý đến Ngô thi, hướng lão phu nhân nói: « Đại tẩu đã nói vậy, cháu dù nói gì cũng không hay ho. Chỉ sợ nói ra làm cho người ta thấy tranh công, ngược lại làm mất thành ý của cháu. Bà nội, cháu xin cáo lui trước, phiền cho cháu thêm thời gian hai ngày, nhất định sẽ học thuộc tổ huấn. »
Hách Liên Dung nói xong cúi chào, xoay người đã định đi ra ngoài, lão phu nhân vội gọi nàng lại: « Nghe cô nói vậy chẳng lẽ cô có biện pháp giải quyết ? »
Hách Liên Dung do dự một chút, lão phu nhân vội la lên: « Hai người các ngươi hiện tại tức giận cái gì ? Có chuyện nói mau ! »
Hồ thị nhìn sắc mặt lão phu nhân cũng nhẹ giọng nói: « Nhị thiếu phu nhân, con thật sự có biện pháp sao ? »
Hách Liên Dung cười cười với Hồ thị: « Nếu muốn triệt để, con hoàn toàn không có biện pháp… »
Ngô thị vốn đang vụng trộm nghe xem Hách Liên Dung nói gì, giờ nghe nàng nói như vậy, liền hừ lạnh một tiếng. Hách Liên Dung không nhanh không chậm nói: « Có điều nếu đổi chức vị cho đại ca, đổi một cái chức suông trong nha môn thật còn có thể. »
Mọi người nhất thời tò mò hướng chú ý vào Hách Liên dung, lão phu nhân lại vui vẻ : « Cô nói thật chứ ? »
«Chắc bà nội cũng biết Hàn thiếu phu nhân có ảnh hưởng như thế nào với Tri phủ đại nhân. Nếu được nàng nói giúp cho vài câu, Tri phủ đại nhân nhất định sẽ thay đổi chủ ý. »
Ngô thị nói: « Đây mà là ý kiến hay ! Hàn thiếu phu nhân hận Thiếu Quân, sao có thể nói giúp đại ca hắn ! »
Hách Liên Dung nhìn lão phu nhân nói: « Bà nội, còn muốn cháu nói tiếp không ? »
« Cô…cô… » Lão phu nhân chỉ vào Ngô thị: «Cô ngậm mồm lại cho ta. »
Ngô thị căm giận xoay người, Hách Liên Dung lúc này mới nói: « Hàn thiếu phu nhân hai ngày nay hay tìm đến cháu, đại khái thấy cháu cũng đồng bệnh tương liên đi, cho nên có chút cảm tình với cháu. Nếu cháu mở miệng nhờ vả, chắc sẽ có chút hi vọng. »
Lão phu nhân mừng rỡ: « Vậy cô nhanh đi tìm Hàn thiếu phu nhân ! »
Hách Liên Dung lộ vẻ khó xử: «Cháu còn phải về Thính Vũ Hiên học thuộc tổ huấn nữa phải làm tốt bổn phận con cháu trong nhà trước. »
/190
|