So với tất cả, chàng mới chính là món quà tốt nhất.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Vị Thiếu Quân đã không còn ở bên cạnh, toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, uể oải muốn chết, vừa mới ngồi dậy liền muốn nằm ngủ lại thêm một giấc nữa.
Bích Liễu nghe được động tĩnh trong phòng liền ló đầu vào, thấy Hách Liên Dung đã bước xuống giường liền vội vàng vào phòng: “Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia dặn để người nghỉ ngơi một ngày, người đã nói chuyện này với lão phu nhân rồi, hôm nay không được làm phiền thiếu phu nhân bất cứ việc gì.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao ba con sào, Hách Liên Dung lập tức đỏ mặt: “Sao lại nói như vậy? Hắn…” Chẳng lẽ hắn dám nói tối qua hai người bọn họ làm cái gì gì đó, lao lực muốn chết, hi vọng lão phu nhân lượng thứ các kiểu???
“Thiếu phu nhân yên tâm, nhị thiếu gia không để người phải khó xử đâu.” Nàng ta cười trộm rồi mới nói tiếp: “Thấy được thiếu phu nhân và thiếu gia ngọt ngào ân ái như này, nô tỳ vô cùng vui mừng đó.”
Lúc này mặt Hách Liên Dung đã đỏ bừng, ngại phải nhìn thấy điệu cười trêu chọc của Bích Liễu liền cúi gằm mặt xuống, vừa cúi xuống liền nhìn thấy bộ trung y của mình đang mặc xộc xệch, lộn xộn, bên trong ngay cả áo yếm cũng không mặc, nghĩ lại đêm qua các kiểu, rõ ràng không mặc gì hết cứ thế ngủ mê mệt, có lẽ sáng nay Vị Thiếu Quân sợ mình lạnh nên đã mặc vào cho nàng.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hách Liên Dung cảm thấy vô cùng ấm áp, xoay người sửa sang lại trung y, che đi những dấu đỏ trước ngực mình, lí nhí hỏi một câu: “Hắn đi đâu rồi?”
“Nhị thiếu gia đã đến Vị Tất Tri rồi, nói là tối nay sẽ về sớm một chút, hẹn thiếu phu nhân tối nay chờ người về dùng cơm.”
Hách Liên Dung tuy chỉ trả lời “ừm” một câu bình thường nhưng trong lòng thì ngọt ngào, sung sướng, hai người bọn họ giống hệt như đôi vợ chồng lâu năm vậy.
“Sáng nay có việc gì không?”
Bích Liễu lắc lắc đầu: “Các viện tối qua đều về muộn nên giờ vẫn đang nghỉ ngơi, có điều sáng nay tứ tiểu thư có đến một chuyến, thấy thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh nên nói lát nữa lại đến sau.”
Hách Liên Dung lúc này mới hỏi đến chuyện tối qua: “Mấy người muội ấy tối qua về lúc nào? Mưa to suốt cả đêm đúng không?”
“Đúng ạ, may mà thiếu phu nhân cho xe đi đón người nếu không bọn họ phải đứng trú mưa suốt cả đêm mất.”
.
“Tìm được là tốt rồi.” Hách Liên Dung vuốt tóc hỏi: “Tứ tiểu thư đến đây có chuyện gì không?”
Bích Liễu lại lắc đầu: “Người có cần nô tỳ đi mời tứ tiểu thư lại đây không?”
“Để lát nữa ta đến tìm muội ấy, giờ ta đi chỗ này đã.” Hách Liên Dung vươn vai, trong lòng đối với chức trách đương gia này có chút uể oải, lười biếng. Có cơ hội nghỉ ngơi đương nhiên phải tranh thủ từng li từng tí một, nàng lười biếng bảo Bích Liễu rửa mặt chải đầu cho mình, sau đó lại chậm rãi dùng điểm tâm rồi mới mang theo Bích Liễu đến chỗ lão phu nhân.
Tuy rằng đêm qua ngọt ngào với Vị Thiếu Quân nhưng nàng không hề quên chuyện hắn đã lừa mình, tối qua nàng không hỏi thứ nhất bởi không muốn phá hỏng bầu không khí, thứ hai cũng bởi không có thời gian để hỏi…khụ! Vốn định sáng sớm nay hỏi nhưng hắn lại đến Vị Tất Tri mất rồi nên giờ nàng muốn đến chỗ lão phu nhân dò la chút ít xem bà có biết hay không. Bởi nếu Vị Thiếu Quân bắt đầu từ con số không thì trong tay hắn lấy đâu ra nhiều tiền mở cửa hàng đến vậy, nhất định sau lưng phải có hậu thuẫn vững chắc.
Đi qua hoa viên, Hách Liên Dung đang định chuyển hướng đến chỗ lão phu nhân lại thấy Hồ thị và Dương thị đang ở cách đó không xa, Dương thị vẻ mặt đầy phẫn nộ, oán hận, Hồ thị không ngừng an ủi bà ta khiến Hách Liên Dung có hơi tò mò liền lên tiếng hỏi chuyện.
Hồ thị vốn không phải là người nhiều chuyện nên ấp úng không nói nên lời, còn Dương thị thì vô tâm, chỉ sợ tất cả mọi người không biết đến chuyện này, to giọng kể lể: “Còn không phải do đại tẩu cô hay sao! Tối hôm qua còn nói ngon nói ngọt bảo ta sáng nay tới tìm cô ta, vừa mới qua liền trở mặt nhiếc móc ta không ra gì, cũng không biết bị đứt dây thần kinh nào, nợ cô ta vài đồng bạc lẻ mà cũng suốt ngày lải nhải đi lải nhải lại! Lần này ta phải trả hết cho cô ta, dù phải bán sạch trang sức, y phục cũng không nợ cô ta bất cứ cái gì!”
Hách Liên Dung có chút 囧, nàng chỉ biết Dương thị hay vay tiền khắp phủ nhưng không ngờ bà ta cũng dám nợ tiền của Ngô thị, có điều đã vay người ta tiền còn to mồm đến như vậy cũng có thể xem là có một không hai.
Hồ thị cũng là bất đắc dĩ nhưng có chút hoang mang, nghi hoặc: “Ta cũng không hiểu sao, tối qua lúc đi chơi đại thiếu phu nhân vẫn còn nói cười vui vẻ, hôm nay đột nhiên tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.”
“Cô ta lúc nào chẳng vậy!” Khuôn mặt Dương thị lạnh lùng, cay nghiệt, kéo lấy tay Hồ thị đang định rời đi, chợt lại thấy Vị Thiếu Huyên đang chạy đến gọi bọn họ thì trên mặt lại hiện lên chút buồn bực, phẫn nộ.”
“Tam nương, chuyện tiền nong không cần gấp, người cứ dùng đi, mặc kệ cô ta, mấy ngày nay cô ta mắc bệnh thích gây sự vậy đó.”
“Cô ta” trong miệng Vị Thiếu Huyên đương nhiên là chỉ Ngô thị, điều này khiến Hách Liên Dung có chút tò mò.
Vị Thiếu Huyên trước đây cho dù có tức giận đến cực điểm cũng không thể nói ra những câu như thế này, chưa kể đến ông anh này có tình cảm vô cùng sâu nặng xen lẫn kính sợ bà vợ nhà mình, cho dù trước đây Vị Đình Ngọc tố cáo Ngô thị ép bà ta đốt Từ đường, Vị Thiếu Huyên không nghĩ ngợi gì luôn đứng cạnh ủng hộ Ngô thị.
Dương thị nhận được sự đồng tình, ủng hộ của Vị Thiếu Huyên, cũng không kìm lửa nóng mà phát tác: “Cậu nghe cô ta nói mà xem, thật quá cay nghiệt, độc ác, tiền ta vay đã hẹn ngày trả tử tế, huống hồ gì ta cũng là tam phu nhân lại bị cô ta nói cho không còn mặt mũi nào mà sống nữa!”
Hồ thị vội vàng kéo kéo tay bà ta: “Đại thiếu phu nhân chỉ là tâm trạng không được tốt, đại thiếu gia cũng đã nói vậy, cô cũng bớt giận đi!”
Dương thị đang máu nóng bốc lên đầu, mấy câu đó sao có thể hãm ngay lửa giận xuống được, vẫn bất mãn thao thao bất tuyệt với Vị Thiếu Huyên: “Đại thiếu gia, không phải tam nương nói cậu, trong cái nhà này, làm chủ gia đình phải là đàn ông mới đúng, cậu nhìn cậu xem…”
Hai câu này trong phút chốc khiến Vị Thiếu Huyên sa sầm mặt mày, Hồ thị vội vã kéo Dương thị đi về, sợ cô ta lại nói tiếp những câu không hay ho gì. Hách Liên Dung nhìn Vị Thiếu Huyên, chỗ này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, lý ra nên nói cái gì đó phá vỡ sự trầm mặc, nếu không càng thêm lúng túng khó xử, thế nhưng Vị Thiếu Huyên chỉ gật đầu nhìn nàng, cũng không chào hỏi một câu cứ thế đi luôn.
Hách Liên Dung tuy rất tò mò chuyện này nhưng cũng không để tâm lắm, bởi nàng biết trong khoảng thời gian này Ngô thị tuy ngoài mặt tỏ vẻ thân thiết, hòa nhã với mọi người nhưng trong thâm tâm chị ta chưa bao giờ buông bỏ hai chữ “quyền lực”, không lúc nào ngừng suy tính cách đoạt lại vị trí đương gia bởi vậy chị ta luôn âm thầm xúi giục hạ nhân ăn gian tiền bạc, khai khống con số làm khó cho nàng, xem ra chị ta không hề thay đổi chút nào, có thái độ như vậy đối với Ngô thị cũng không lấy gì làm lạ.
Hách Liên Dung rất nhanh chóng quên đi chuyện này, bước đến Thể Thuận nhưng lão phu nhân không có ở đó, người hầu nói là bà đi cùng với Vệ Vô Hạ.
Hắn thì có thể có chuyện gì tìm đến lão phu nhân đây? Hách Liên Dung càng nghĩ càng thấy kì quái, nếu đổi lại là người khác nàng cũng không phải suy nghĩ nhiều, có thời gian rảnh đưa bà nội đi dạo cũng là chuyện rất bình thường nhưng đối với Vệ Vô Hạ, nàng cảm thấy hắn là không phải là loại người làm việc không có mục đích.
Không tìm được lão phu nhân Hắch Liên Dung đương nhiên tìm đến Vị Đông Tuyết, đặt chân đến Giáng Tuyết Hiên lại không gặp được người.
Vị Đông Tuyết bình thường cũng không có thú vui gì đặc biệt, hiếm lắm mới đi dạo phố cùng Nghiêm Yên, phần lớn thời gian đều ở trong sân viện của mình, đến đây không tìm được muội ấy vậy biết đi đâu mà tìm đây? Hách Liên Dung cũng không vội tìm nàng ấy, cho người mời Vị Quảng đến bắt đầu giải quyết công việc trong một ngày của mình.
Nói cho cùng làm đương gia không thể sống thoải mái, tự do được, tự cho bản thân nghỉ nửa ngày cũng bị coi là tiêu cực, lười biếng rồi.
Nhưng thật kì lạ, bình thường cũng coi như nhàn hạ, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có vài việc phức tạp bởi dù sao cũng là một gia đình lớn, để bảo đảm cuộc sống đi theo quỹ đạo ổn định cũng không phải việc dễ dàng gì, nhưng hôm nay lại nhàn hạ một cách đáng kinh ngạc, có lẽ là do Hách Liên Dung dậy quá muộn nên Vị Quảng không đợi kịp phải tự mình ra chỉ thị một số việc, những việc ông ta không thể tự tiện giao phó cũng không phải vấn đề gì quá gấp gáp.
Hách Liên Dung tự tìm cho mình một lý do, vừa cảm thấy an tâm thoải mái đôi chút lại cảm giác hôm nay trong nhà dường như quạnh quẽ, vắng vẻ hẳn đi, không biết có phải do những người bình thường hay quanh quẩn ở nhà như Đông Tuyết và lão phu nhân hôm nay lại không có nhà nên mới sinh ra cảm giác này hay không?
Cái cảm giác này cứ thường trực cho đến giờ dùng cơm tối, lão phu nhân và Vị Đông Tuyết đều đã trở về, tất cả mọi người cũng lần lượt xuất hiện, lúc này mới có chút không khí bình dị.
Bởi Vị Thiếu Quân đặc biệt dặn dò phải đợi hắn về, Ngô thị cũng chưa đến nên tất cả mọi người cũng không vội dùng cơm, ngồi trong sảnh chính câu được câu không buôn chuyện với nhau, không quản là cười nói hay than thở nhưng ít nhiều đã xua tan đi cảm giác yên ắng, quạnh quẽ, bởi vậy mới có chút mùi vị của “gia đình”, quả nhiên…người nhà phải tụ tập lại cùng nhau mới vui. Trong đầu Hách Liên Dung tự nhiên nghĩ như vậy.
“Đông Tuyết, tối qua hình như ta nhìn thấy muội.” Vị Xuân Bình đang bàn luận hoa văn vải vóc gì đó với Dương thị đột nhiên chợt nhớ, ngẩng đầu nói ra câu này.
Vị Đông Tuyết không quen bị điểm danh trước mặt đám đông nên có chút dè dặt: “Muội lại không nhìn thấy đại tỷ, muội đi cùng tam nương một lúc thì trời đột nhiên mưa to nên vội vã tìm chỗ trú.”
“Vội vã tìm chỗ tránh mưa cũng không sao, miễn đừng để mình bị cảm là được.” Vị Xuân Bình ý tứ nói câu này, nói xong thì cười cười: “Muội sắp tham gia tuyển tú rồi, nói chuyện hay làm việc gì phải cẩn trọng mới tốt.”
Vị Đông Tuyết “vâng” một tiếng nhưng ai cũng thấy nàng không hiểu ra thâm ý bên trong câu nói của Vị Xuân Bình, Vị Thủy Liên chau mày hỏi: “Đại tỷ, muốn gì thì cứ nói thẳng ra, cứ bóng gió kiểu đó thật khiến người ta khó chịu.”
Vị Xuân Bình xua tay đáp: “Không có gì, muội không cần phải xét nét.” Nói xong lại nhìn Vị Đông Tuyết đầy thâm tình khiến cho tứ tiểu muội không khỏi có chút kinh ngạc.
Vị Thủy Liên cực ghét điệu bộ làm trò này của Vị Xuân Bình, đang định châm chọc chị ta vài câu thì Ngô thị bước vào, trên mặt đầy vẻ giễu cợt, vừa đi vừa nói: “Đại tỷ tối qua nhìn thấy Đông Tuyết mượn cớ tránh mưa tách khỏi tam nương, hẹn hò cùng với một nam nhân không rõ lai lịch!”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Vị Thiếu Quân đã không còn ở bên cạnh, toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, uể oải muốn chết, vừa mới ngồi dậy liền muốn nằm ngủ lại thêm một giấc nữa.
Bích Liễu nghe được động tĩnh trong phòng liền ló đầu vào, thấy Hách Liên Dung đã bước xuống giường liền vội vàng vào phòng: “Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia dặn để người nghỉ ngơi một ngày, người đã nói chuyện này với lão phu nhân rồi, hôm nay không được làm phiền thiếu phu nhân bất cứ việc gì.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao ba con sào, Hách Liên Dung lập tức đỏ mặt: “Sao lại nói như vậy? Hắn…” Chẳng lẽ hắn dám nói tối qua hai người bọn họ làm cái gì gì đó, lao lực muốn chết, hi vọng lão phu nhân lượng thứ các kiểu???
“Thiếu phu nhân yên tâm, nhị thiếu gia không để người phải khó xử đâu.” Nàng ta cười trộm rồi mới nói tiếp: “Thấy được thiếu phu nhân và thiếu gia ngọt ngào ân ái như này, nô tỳ vô cùng vui mừng đó.”
Lúc này mặt Hách Liên Dung đã đỏ bừng, ngại phải nhìn thấy điệu cười trêu chọc của Bích Liễu liền cúi gằm mặt xuống, vừa cúi xuống liền nhìn thấy bộ trung y của mình đang mặc xộc xệch, lộn xộn, bên trong ngay cả áo yếm cũng không mặc, nghĩ lại đêm qua các kiểu, rõ ràng không mặc gì hết cứ thế ngủ mê mệt, có lẽ sáng nay Vị Thiếu Quân sợ mình lạnh nên đã mặc vào cho nàng.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hách Liên Dung cảm thấy vô cùng ấm áp, xoay người sửa sang lại trung y, che đi những dấu đỏ trước ngực mình, lí nhí hỏi một câu: “Hắn đi đâu rồi?”
“Nhị thiếu gia đã đến Vị Tất Tri rồi, nói là tối nay sẽ về sớm một chút, hẹn thiếu phu nhân tối nay chờ người về dùng cơm.”
Hách Liên Dung tuy chỉ trả lời “ừm” một câu bình thường nhưng trong lòng thì ngọt ngào, sung sướng, hai người bọn họ giống hệt như đôi vợ chồng lâu năm vậy.
“Sáng nay có việc gì không?”
Bích Liễu lắc lắc đầu: “Các viện tối qua đều về muộn nên giờ vẫn đang nghỉ ngơi, có điều sáng nay tứ tiểu thư có đến một chuyến, thấy thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh nên nói lát nữa lại đến sau.”
Hách Liên Dung lúc này mới hỏi đến chuyện tối qua: “Mấy người muội ấy tối qua về lúc nào? Mưa to suốt cả đêm đúng không?”
“Đúng ạ, may mà thiếu phu nhân cho xe đi đón người nếu không bọn họ phải đứng trú mưa suốt cả đêm mất.”
.
“Tìm được là tốt rồi.” Hách Liên Dung vuốt tóc hỏi: “Tứ tiểu thư đến đây có chuyện gì không?”
Bích Liễu lại lắc đầu: “Người có cần nô tỳ đi mời tứ tiểu thư lại đây không?”
“Để lát nữa ta đến tìm muội ấy, giờ ta đi chỗ này đã.” Hách Liên Dung vươn vai, trong lòng đối với chức trách đương gia này có chút uể oải, lười biếng. Có cơ hội nghỉ ngơi đương nhiên phải tranh thủ từng li từng tí một, nàng lười biếng bảo Bích Liễu rửa mặt chải đầu cho mình, sau đó lại chậm rãi dùng điểm tâm rồi mới mang theo Bích Liễu đến chỗ lão phu nhân.
Tuy rằng đêm qua ngọt ngào với Vị Thiếu Quân nhưng nàng không hề quên chuyện hắn đã lừa mình, tối qua nàng không hỏi thứ nhất bởi không muốn phá hỏng bầu không khí, thứ hai cũng bởi không có thời gian để hỏi…khụ! Vốn định sáng sớm nay hỏi nhưng hắn lại đến Vị Tất Tri mất rồi nên giờ nàng muốn đến chỗ lão phu nhân dò la chút ít xem bà có biết hay không. Bởi nếu Vị Thiếu Quân bắt đầu từ con số không thì trong tay hắn lấy đâu ra nhiều tiền mở cửa hàng đến vậy, nhất định sau lưng phải có hậu thuẫn vững chắc.
Đi qua hoa viên, Hách Liên Dung đang định chuyển hướng đến chỗ lão phu nhân lại thấy Hồ thị và Dương thị đang ở cách đó không xa, Dương thị vẻ mặt đầy phẫn nộ, oán hận, Hồ thị không ngừng an ủi bà ta khiến Hách Liên Dung có hơi tò mò liền lên tiếng hỏi chuyện.
Hồ thị vốn không phải là người nhiều chuyện nên ấp úng không nói nên lời, còn Dương thị thì vô tâm, chỉ sợ tất cả mọi người không biết đến chuyện này, to giọng kể lể: “Còn không phải do đại tẩu cô hay sao! Tối hôm qua còn nói ngon nói ngọt bảo ta sáng nay tới tìm cô ta, vừa mới qua liền trở mặt nhiếc móc ta không ra gì, cũng không biết bị đứt dây thần kinh nào, nợ cô ta vài đồng bạc lẻ mà cũng suốt ngày lải nhải đi lải nhải lại! Lần này ta phải trả hết cho cô ta, dù phải bán sạch trang sức, y phục cũng không nợ cô ta bất cứ cái gì!”
Hách Liên Dung có chút 囧, nàng chỉ biết Dương thị hay vay tiền khắp phủ nhưng không ngờ bà ta cũng dám nợ tiền của Ngô thị, có điều đã vay người ta tiền còn to mồm đến như vậy cũng có thể xem là có một không hai.
Hồ thị cũng là bất đắc dĩ nhưng có chút hoang mang, nghi hoặc: “Ta cũng không hiểu sao, tối qua lúc đi chơi đại thiếu phu nhân vẫn còn nói cười vui vẻ, hôm nay đột nhiên tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.”
“Cô ta lúc nào chẳng vậy!” Khuôn mặt Dương thị lạnh lùng, cay nghiệt, kéo lấy tay Hồ thị đang định rời đi, chợt lại thấy Vị Thiếu Huyên đang chạy đến gọi bọn họ thì trên mặt lại hiện lên chút buồn bực, phẫn nộ.”
“Tam nương, chuyện tiền nong không cần gấp, người cứ dùng đi, mặc kệ cô ta, mấy ngày nay cô ta mắc bệnh thích gây sự vậy đó.”
“Cô ta” trong miệng Vị Thiếu Huyên đương nhiên là chỉ Ngô thị, điều này khiến Hách Liên Dung có chút tò mò.
Vị Thiếu Huyên trước đây cho dù có tức giận đến cực điểm cũng không thể nói ra những câu như thế này, chưa kể đến ông anh này có tình cảm vô cùng sâu nặng xen lẫn kính sợ bà vợ nhà mình, cho dù trước đây Vị Đình Ngọc tố cáo Ngô thị ép bà ta đốt Từ đường, Vị Thiếu Huyên không nghĩ ngợi gì luôn đứng cạnh ủng hộ Ngô thị.
Dương thị nhận được sự đồng tình, ủng hộ của Vị Thiếu Huyên, cũng không kìm lửa nóng mà phát tác: “Cậu nghe cô ta nói mà xem, thật quá cay nghiệt, độc ác, tiền ta vay đã hẹn ngày trả tử tế, huống hồ gì ta cũng là tam phu nhân lại bị cô ta nói cho không còn mặt mũi nào mà sống nữa!”
Hồ thị vội vàng kéo kéo tay bà ta: “Đại thiếu phu nhân chỉ là tâm trạng không được tốt, đại thiếu gia cũng đã nói vậy, cô cũng bớt giận đi!”
Dương thị đang máu nóng bốc lên đầu, mấy câu đó sao có thể hãm ngay lửa giận xuống được, vẫn bất mãn thao thao bất tuyệt với Vị Thiếu Huyên: “Đại thiếu gia, không phải tam nương nói cậu, trong cái nhà này, làm chủ gia đình phải là đàn ông mới đúng, cậu nhìn cậu xem…”
Hai câu này trong phút chốc khiến Vị Thiếu Huyên sa sầm mặt mày, Hồ thị vội vã kéo Dương thị đi về, sợ cô ta lại nói tiếp những câu không hay ho gì. Hách Liên Dung nhìn Vị Thiếu Huyên, chỗ này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, lý ra nên nói cái gì đó phá vỡ sự trầm mặc, nếu không càng thêm lúng túng khó xử, thế nhưng Vị Thiếu Huyên chỉ gật đầu nhìn nàng, cũng không chào hỏi một câu cứ thế đi luôn.
Hách Liên Dung tuy rất tò mò chuyện này nhưng cũng không để tâm lắm, bởi nàng biết trong khoảng thời gian này Ngô thị tuy ngoài mặt tỏ vẻ thân thiết, hòa nhã với mọi người nhưng trong thâm tâm chị ta chưa bao giờ buông bỏ hai chữ “quyền lực”, không lúc nào ngừng suy tính cách đoạt lại vị trí đương gia bởi vậy chị ta luôn âm thầm xúi giục hạ nhân ăn gian tiền bạc, khai khống con số làm khó cho nàng, xem ra chị ta không hề thay đổi chút nào, có thái độ như vậy đối với Ngô thị cũng không lấy gì làm lạ.
Hách Liên Dung rất nhanh chóng quên đi chuyện này, bước đến Thể Thuận nhưng lão phu nhân không có ở đó, người hầu nói là bà đi cùng với Vệ Vô Hạ.
Hắn thì có thể có chuyện gì tìm đến lão phu nhân đây? Hách Liên Dung càng nghĩ càng thấy kì quái, nếu đổi lại là người khác nàng cũng không phải suy nghĩ nhiều, có thời gian rảnh đưa bà nội đi dạo cũng là chuyện rất bình thường nhưng đối với Vệ Vô Hạ, nàng cảm thấy hắn là không phải là loại người làm việc không có mục đích.
Không tìm được lão phu nhân Hắch Liên Dung đương nhiên tìm đến Vị Đông Tuyết, đặt chân đến Giáng Tuyết Hiên lại không gặp được người.
Vị Đông Tuyết bình thường cũng không có thú vui gì đặc biệt, hiếm lắm mới đi dạo phố cùng Nghiêm Yên, phần lớn thời gian đều ở trong sân viện của mình, đến đây không tìm được muội ấy vậy biết đi đâu mà tìm đây? Hách Liên Dung cũng không vội tìm nàng ấy, cho người mời Vị Quảng đến bắt đầu giải quyết công việc trong một ngày của mình.
Nói cho cùng làm đương gia không thể sống thoải mái, tự do được, tự cho bản thân nghỉ nửa ngày cũng bị coi là tiêu cực, lười biếng rồi.
Nhưng thật kì lạ, bình thường cũng coi như nhàn hạ, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có vài việc phức tạp bởi dù sao cũng là một gia đình lớn, để bảo đảm cuộc sống đi theo quỹ đạo ổn định cũng không phải việc dễ dàng gì, nhưng hôm nay lại nhàn hạ một cách đáng kinh ngạc, có lẽ là do Hách Liên Dung dậy quá muộn nên Vị Quảng không đợi kịp phải tự mình ra chỉ thị một số việc, những việc ông ta không thể tự tiện giao phó cũng không phải vấn đề gì quá gấp gáp.
Hách Liên Dung tự tìm cho mình một lý do, vừa cảm thấy an tâm thoải mái đôi chút lại cảm giác hôm nay trong nhà dường như quạnh quẽ, vắng vẻ hẳn đi, không biết có phải do những người bình thường hay quanh quẩn ở nhà như Đông Tuyết và lão phu nhân hôm nay lại không có nhà nên mới sinh ra cảm giác này hay không?
Cái cảm giác này cứ thường trực cho đến giờ dùng cơm tối, lão phu nhân và Vị Đông Tuyết đều đã trở về, tất cả mọi người cũng lần lượt xuất hiện, lúc này mới có chút không khí bình dị.
Bởi Vị Thiếu Quân đặc biệt dặn dò phải đợi hắn về, Ngô thị cũng chưa đến nên tất cả mọi người cũng không vội dùng cơm, ngồi trong sảnh chính câu được câu không buôn chuyện với nhau, không quản là cười nói hay than thở nhưng ít nhiều đã xua tan đi cảm giác yên ắng, quạnh quẽ, bởi vậy mới có chút mùi vị của “gia đình”, quả nhiên…người nhà phải tụ tập lại cùng nhau mới vui. Trong đầu Hách Liên Dung tự nhiên nghĩ như vậy.
“Đông Tuyết, tối qua hình như ta nhìn thấy muội.” Vị Xuân Bình đang bàn luận hoa văn vải vóc gì đó với Dương thị đột nhiên chợt nhớ, ngẩng đầu nói ra câu này.
Vị Đông Tuyết không quen bị điểm danh trước mặt đám đông nên có chút dè dặt: “Muội lại không nhìn thấy đại tỷ, muội đi cùng tam nương một lúc thì trời đột nhiên mưa to nên vội vã tìm chỗ trú.”
“Vội vã tìm chỗ tránh mưa cũng không sao, miễn đừng để mình bị cảm là được.” Vị Xuân Bình ý tứ nói câu này, nói xong thì cười cười: “Muội sắp tham gia tuyển tú rồi, nói chuyện hay làm việc gì phải cẩn trọng mới tốt.”
Vị Đông Tuyết “vâng” một tiếng nhưng ai cũng thấy nàng không hiểu ra thâm ý bên trong câu nói của Vị Xuân Bình, Vị Thủy Liên chau mày hỏi: “Đại tỷ, muốn gì thì cứ nói thẳng ra, cứ bóng gió kiểu đó thật khiến người ta khó chịu.”
Vị Xuân Bình xua tay đáp: “Không có gì, muội không cần phải xét nét.” Nói xong lại nhìn Vị Đông Tuyết đầy thâm tình khiến cho tứ tiểu muội không khỏi có chút kinh ngạc.
Vị Thủy Liên cực ghét điệu bộ làm trò này của Vị Xuân Bình, đang định châm chọc chị ta vài câu thì Ngô thị bước vào, trên mặt đầy vẻ giễu cợt, vừa đi vừa nói: “Đại tỷ tối qua nhìn thấy Đông Tuyết mượn cớ tránh mưa tách khỏi tam nương, hẹn hò cùng với một nam nhân không rõ lai lịch!”
/190
|