Hách Liên Dung vừa đi qua chợt nghe thấy những lời này, bước chân không khỏi chậm lại. Nàng để cho người ta bắt đi? Này không phải vì phu nhân, tiểu thư các người khoanh tay đứng nhìn mà bị bắt đi hay sao? Hiện tại lại còn đến đây khởi binh vấn tội.
Hồ thị hòa hoãn nói: “Nhị thiếu phu nhân bị kinh hách, để nàng đi nghỉ ngơi trước đã.”
“Chúng ta cũng bị làm cho náo loạn, nàng trở về tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng. Thật là không biết phép tắc lễ nghĩa! Nghe nói nàng bị trói đến thanh lâu, đúng là chuyện dọa người…” Không biết vì lí do gì, địch ý của tam tiểu thư ngay từ đầu với Hách Liên Dung giờ vẫn không tiêu giảm. Hách Liên Dung đang đứng bên cạnh cửa, lửa giận vốn vất vả áp chế được xuống lại có dấu hiệu sôi trào bùng phát.
“Tam tiểu thư!” Giọng nói Hồ thị có chút cao. Có điều nàng dường như không có thói quen nói chuyện như vậy, chỉ nói được một tiếng, giọng lại thấp đi, nhưng giọng nói cũng không ôn hòa, nhẹ nhàng như ngày thường mà mang chút cấp bách nói: “Xuất thân của Hàn thiếu phu nhân như thế nào mọi người đều biết, toàn bộ thành Vân Trữ không ai dám động đến. Ngươi không dám ra mặt thì thôi đi, sao lại để người dẫn nàng tới Thính Vũ Hiên? Nhị thiếu phu nhân mới đến, bị kinh hãi không nói, còn bị đưa đến cái loại địa phương kia. Hôm nay may có Thiếu Dương đến kịp thời, nếu không…”
Vị Thu Cúc hiển nhiên là không ngờ tới Nhị nương dịu dàng, ôn nhu sẽ không đột nhiên chỉ trích nàng, cứng họng nửa ngày, hết nhìn đông ngó tây xem xét này nọ, cuối cùng chỉ vào Hồ thị nói: “Bà…bà… sao bà dám giáo huấn ta?”
Hồ thị hơi mím khóe môi, hô hấp hơi dồn dập, xoay người coi như không để ý đến Vị Thu Cúc. Vị Thu Cúc lại càng tức, nói với Ngô thị: “Đại tẩu…”
Ngô thị từ lúc Hồ thị bắt đầu lên tiếng, vẫn cầm chén trà trên tay, cho tới bây giờ mới chậm rãi đặt lại chén trà lên bàn, không nhanh không chậm mở miệng nói với Hồ thi: “Nhị đệ muội tuy rằng vừa mới vào cửa, nhưng cũng vẫn được xem như con dâu Vị gia, cũng nên vì Vị gia cống hiến. Cô ta vốn là người Tây Việt lỗ mãng, đúng lúc có thể ứng phó với Hàn thiếu phu nhân kia. Hơn nữa bây giờ không phải vẫn yên lành trở lại hay sao? Để cô ta vào nói với chúng ta vài câu thì đã sao? Ban ngày vừa mới nó cô ta đừng đem tính cách Huyền chủ ra làm loạn, buổi tối liền thể hiện ngay ra mặt là sao?”
Ngô thị vừa mở mồm, Hồ thị có vẻ hơi lắp bắp. Lời nói của Hồ thị chưa xong, còn nói tiếp: “Nhị nương, người cũng nên biết, chúng ta đều là con dâu, người dưỡng dục tam thiếu nối dõi hương hỏa là điều không thể phủ nhận. Nhưng, người cũng phải biết tiến biết lùi, Thiếu Dương hiện tại là con trai trưởng đích tôn, tên của hắn có thể để một thiếp thất như người gọi loạn?”
Hách Liên Dung ở bên ngoài nghe được lửa giận đã bốc lên cực đại, cho dù là quy củ, nhưng Vị Thiếu Dương dù sao cũng là do Hồ thị dứt ruột đẻ ra, không cẩn thận gọi tên thì đã làm sao? Dùng tên như vậy trưởng không được làm, thứ vẫn là thứ sao? Bỏ qua là bởi vì Hồ thị thay chính mình nói, chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình,thật là quá bắt bẻ!
Thế nhưng Ngô thị vừa dứt lời thì Dương thị cũng nói xen vào. Dương thị phát giận nói: “ Lão phu nhân, đại phu nhân, việc này không liên quan đến ta, ta hơn nửa đêm không rõ ràng cùng các người ngồi đây chờ, ngược lại thành chờ ai đến mắng.”
Dương thị nói hai câu, Ngô thị giương mắt nhìn nàng, nàng liền mở miệng, nhưng trên mặt vẫn pha chút khó chịu: “Bây giờ đã không có việc gì, ta muốn trở về đi ngủ.”
Dương thị nói xong đi ra đại sảnh, miệng lẩm bẩm: “Làm như thận phận mình là cái quái gì. Không phải chỉ là con nha hoàn hay sao? Con cũng không sinh được một đứa. Chờ Tứ thiếu của ta trưởng thành…” Nàng ta vừa nói thầm vừa đi ra đại sảnh. Mới ra khỏi cửa liền gặp ngay Hách Liên Dung đang đứng cạnh đó liền bị hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, mắng một câu: “Muốn dọa chết người hả?”
Mọi người trong đại sảnh đều nhìn ra, Hách Liên Dung cũng không định giấu mình nữa, nhấc chân đi vào đại đường, lên tiếng gọi Hồ thị: “Mẹ.”
Hồ thị thấy Hách Liên Dung liền quay lại dặn dò nàng: “Con về ngủ trước đi…”
Ngô thị ho nhẹ một tiếng: “Nhị nương, người có ý gì?”
Hồ thị lại run rẩy lắp bắp, Hách Liên Dung giúp đỡ nàng cười nói: “Không có việc gì. Mẹ, con vừa mới nghĩ thông suốt.”
Hồ thị hoài nghi nhìn Hách Liên Dung, Hách Liên Dung vỗ vỗ nàng: “Mẹ, vừa rồi đại tẩu nói như vậy, người đừng trách nàng.’
Sắc mặt Hồ thị có chút không tốt, nhưng cũng gật gật đầu: “Là do ta sai…”
Khóe miệng Ngô thị không khỏi nhếch lên, Hách Liên Dung nhìn thấy nàng tươi cười liền nói: “Không sinh nổi một đứa con, không phải ngươi ghen tỵ với mẹ đấy chứ? Nhất thai song bào (sinh đôi), không phải ai cũng được tốt số như vậy.”
Một câu nói mà làm cho Hồ thị trợn tròn mắt nhìn nàng, Vị Thu Cúc thì há hốc mồm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Ngô thị. Tứ tiểu thư Vị Đông Tuyết không liên quan đến chuyện này đang gật gù buồn ngủ cũng phải giật mình tỉnh ngủ vì câu nói này.
Hồ thị căng thẳng giật nhẹ cổ tay áo của Hách Liên Dung, dùng ánh mắt ý bảo nàng nhanh rời khỏi đây. Hách Liên Dung giả như không thấy, nàng đã dám nói ra những lời này sẽ không sợ có người phát điên. Nàng không phải nghĩ thông suốt mà vì nàng tức đến phát điên rồi.
“Ngươi, ngươi nói ai!”
Là người thì đều thích vừa ăn cướp vừa la làng, trong phòng nhiều người như vậy, Vị Thu Cúc cũng đã được gả ra ngoài, sao dám ngang nhiên cướp lời trưởng bối. Xem ra bị tức giận cũng không ít đâu.
“Ai cơ? Ta cũng chỉ nghe nói nhà chúng ta có nữ nhân ngay một trái trứng cũng không sinh nổi. » Hách Liên Dung cười đểu nhìn về phía Vị Thu Cúc. « Tam muội, muội có biết là ai không? »
Khóe môi Vị Thu Cúc hơi co giật, giả bộ lơ đi, làm bộ bề ngoài mình bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn cố bớt chút thời giờ trả lời Hách Liên Dung: “Cũng không phải là ta, tiểu Niếp nhà ta cùng cha con bé đi thăm tổ mẫu.”
Lời này sao nghe như có ý khoe cấp bậc. Ngô thị tức giận cầm chén trà ném lên mặt đất. Vị Thu Cúc hoảng sợ, bất mãn nhìn Ngô thị: “Đây là nhị tẩu hỏi, tẩu đừng trút giận lên ta.”
Xem đi, thú vị chưa, hai người này vốn cùng một thuyền, hiện tại lại tách ra giải thể.
Ngô thị cực lực không chế cơn giận của mình, lấy khăn xoa xoa tay. Tay vẫn không nhịn được phát run, thật lâu sau mới bình thường trở lại: “Người Tây Việt đúng là không gia giáo, thật sự lỗ mãng!”
Hách Liên Dung hừ một tiếng: “Đại tẩu, ngươi đang nói ai?”
Vị Thu Cúc thêm dầu vào lửa nói: “Trong phòng này còn có ai là người Tây Việt chứ.”
Hách Liên Dung nhìn thẳng Ngô thị: “Vậy đại tẩu chính là đang nói ta?”
Ngô thị run sợ nửa ngày, không ngờ tới bị Hách Liên Dung hỏi lại ngay tức khắc, không kiêng nể như vậy. Lại nhìn xem ánh mắt của Vị Thu Cúc và Vị Đông Tuyết mang theo ý mừng thầm, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt tới trời: “Đúng, là nói ngươi đấy!”
“Thật không?” Hách Liên Dung ngược lại nở nụ cười: “Vật thì tốt quá.” Dứt lời, nàng không hề báo trước liền cầm lấy một bát trà trên bàn ném về phía Ngô thị. Ngô thị sợ hãi, từ ghế nhảy dựng lên. Những người khác cũng bị hành động của Hách Liên Dung dọa sợ. Đây mới chỉ là bắt đầu, những đồ sứ được bài trí trong đại sảnh đều bị nàng tóm lấy ném về phía Ngô thị. Nhất thời trong đại sảnh hỗn loạn, kinh hô kêu lên: “Đừng ném, đừng ném.” Nhưng cũng không thấy có nhiều người thực sự muốn đến ngăn cản Hách Liên Dung. Nàng vừa ném vừa nói với giọng điệu độc ác nói: “Cha ta dạy sau khi lập gia đình phải khiêm tốn, kính cẩn nghe theo, nhất quyết không được để lộ ra bản tính của người Tây Việt. Không ngờ mới đến một ngày đã bị đại tẩu nhìn thấu. Vậy sau này muội cũng không phải giả vờ diễn cái tiết mục hiền lương thục đức nữa!’
Ngô thị bị Hách Liên Dung ném dồn đến góc phòng sáng sủa, phía trước được hai nha hoàn che chở bên người, bộ dạng chật vật vô cùng. Tuy rằng muốn phản kích lại nhưng phần lớn đồ vật trong phòng đều bị Hách Liên Dung ném hết, một vật lớn cuối cùng đã ở trong tay Hách Liên Dung, ngắm ngắm vào nàng, chuẩn bị ném một phát cuối cùng.
Hạ nhân đến xem náo nhiệt tụ lại càng nhiều, một đám đều do dự mà không chịu tiến lên, sợ vị thiếu phu nhân phiên bang này cuồng dã, hiện tại là ném người, nếu tiếp tục không biết có ăn thịt người nữa hay không?
Hách Liên Dung nhận thấy ánh mắt của mọi người vừa kinh sợ vừa khủng hoảng, thân thể thấy thư thái hẳn ra, tựa như đả thông được kinh mạch đang bị tắc nghẽn. Tất cả bực tức gặp phải trong hai ngày cuồn cuộn đi ra, khó trách Tiền Kim Bảo cố ý làm một người đàn bà chanh chua như vậy!
Tình hình hỗn loạn cứ thế duy trì cho đến khi lão phu nhân xuất đầu lộ diện. Lão phu nhân khoác áo khoác, được đại phu nhân đỡ vào sảnh, nhìn thấy dưới đất bừa bãi cùng một đứa cháu dâu đang quát tháo. Bà tức giận nói: “Ngươi! Ngươi làm gì?”
Hách Liên Dung đang cầm một cái bình sứ cuối cùng, nàng chờ mãi lão phu nhân mới xuất đầu lộ diện, sau đó làm ‘loảng xoảng’ một tiếng, đem bình sứ ném đến bên chân lão phu nhân, coi như kính bà một cái lễ vấn an.
“Hoặc là bà lên điện mách lẻo với hoàng đế, để ta lui về Tây Việt đi, nếu không,” Hách Liên Dung mỉm cười nhìn lão phu nhân: “về sau đừng có động vào ta.”
Hồ thị hòa hoãn nói: “Nhị thiếu phu nhân bị kinh hách, để nàng đi nghỉ ngơi trước đã.”
“Chúng ta cũng bị làm cho náo loạn, nàng trở về tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng. Thật là không biết phép tắc lễ nghĩa! Nghe nói nàng bị trói đến thanh lâu, đúng là chuyện dọa người…” Không biết vì lí do gì, địch ý của tam tiểu thư ngay từ đầu với Hách Liên Dung giờ vẫn không tiêu giảm. Hách Liên Dung đang đứng bên cạnh cửa, lửa giận vốn vất vả áp chế được xuống lại có dấu hiệu sôi trào bùng phát.
“Tam tiểu thư!” Giọng nói Hồ thị có chút cao. Có điều nàng dường như không có thói quen nói chuyện như vậy, chỉ nói được một tiếng, giọng lại thấp đi, nhưng giọng nói cũng không ôn hòa, nhẹ nhàng như ngày thường mà mang chút cấp bách nói: “Xuất thân của Hàn thiếu phu nhân như thế nào mọi người đều biết, toàn bộ thành Vân Trữ không ai dám động đến. Ngươi không dám ra mặt thì thôi đi, sao lại để người dẫn nàng tới Thính Vũ Hiên? Nhị thiếu phu nhân mới đến, bị kinh hãi không nói, còn bị đưa đến cái loại địa phương kia. Hôm nay may có Thiếu Dương đến kịp thời, nếu không…”
Vị Thu Cúc hiển nhiên là không ngờ tới Nhị nương dịu dàng, ôn nhu sẽ không đột nhiên chỉ trích nàng, cứng họng nửa ngày, hết nhìn đông ngó tây xem xét này nọ, cuối cùng chỉ vào Hồ thị nói: “Bà…bà… sao bà dám giáo huấn ta?”
Hồ thị hơi mím khóe môi, hô hấp hơi dồn dập, xoay người coi như không để ý đến Vị Thu Cúc. Vị Thu Cúc lại càng tức, nói với Ngô thị: “Đại tẩu…”
Ngô thị từ lúc Hồ thị bắt đầu lên tiếng, vẫn cầm chén trà trên tay, cho tới bây giờ mới chậm rãi đặt lại chén trà lên bàn, không nhanh không chậm mở miệng nói với Hồ thi: “Nhị đệ muội tuy rằng vừa mới vào cửa, nhưng cũng vẫn được xem như con dâu Vị gia, cũng nên vì Vị gia cống hiến. Cô ta vốn là người Tây Việt lỗ mãng, đúng lúc có thể ứng phó với Hàn thiếu phu nhân kia. Hơn nữa bây giờ không phải vẫn yên lành trở lại hay sao? Để cô ta vào nói với chúng ta vài câu thì đã sao? Ban ngày vừa mới nó cô ta đừng đem tính cách Huyền chủ ra làm loạn, buổi tối liền thể hiện ngay ra mặt là sao?”
Ngô thị vừa mở mồm, Hồ thị có vẻ hơi lắp bắp. Lời nói của Hồ thị chưa xong, còn nói tiếp: “Nhị nương, người cũng nên biết, chúng ta đều là con dâu, người dưỡng dục tam thiếu nối dõi hương hỏa là điều không thể phủ nhận. Nhưng, người cũng phải biết tiến biết lùi, Thiếu Dương hiện tại là con trai trưởng đích tôn, tên của hắn có thể để một thiếp thất như người gọi loạn?”
Hách Liên Dung ở bên ngoài nghe được lửa giận đã bốc lên cực đại, cho dù là quy củ, nhưng Vị Thiếu Dương dù sao cũng là do Hồ thị dứt ruột đẻ ra, không cẩn thận gọi tên thì đã làm sao? Dùng tên như vậy trưởng không được làm, thứ vẫn là thứ sao? Bỏ qua là bởi vì Hồ thị thay chính mình nói, chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình,thật là quá bắt bẻ!
Thế nhưng Ngô thị vừa dứt lời thì Dương thị cũng nói xen vào. Dương thị phát giận nói: “ Lão phu nhân, đại phu nhân, việc này không liên quan đến ta, ta hơn nửa đêm không rõ ràng cùng các người ngồi đây chờ, ngược lại thành chờ ai đến mắng.”
Dương thị nói hai câu, Ngô thị giương mắt nhìn nàng, nàng liền mở miệng, nhưng trên mặt vẫn pha chút khó chịu: “Bây giờ đã không có việc gì, ta muốn trở về đi ngủ.”
Dương thị nói xong đi ra đại sảnh, miệng lẩm bẩm: “Làm như thận phận mình là cái quái gì. Không phải chỉ là con nha hoàn hay sao? Con cũng không sinh được một đứa. Chờ Tứ thiếu của ta trưởng thành…” Nàng ta vừa nói thầm vừa đi ra đại sảnh. Mới ra khỏi cửa liền gặp ngay Hách Liên Dung đang đứng cạnh đó liền bị hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, mắng một câu: “Muốn dọa chết người hả?”
Mọi người trong đại sảnh đều nhìn ra, Hách Liên Dung cũng không định giấu mình nữa, nhấc chân đi vào đại đường, lên tiếng gọi Hồ thị: “Mẹ.”
Hồ thị thấy Hách Liên Dung liền quay lại dặn dò nàng: “Con về ngủ trước đi…”
Ngô thị ho nhẹ một tiếng: “Nhị nương, người có ý gì?”
Hồ thị lại run rẩy lắp bắp, Hách Liên Dung giúp đỡ nàng cười nói: “Không có việc gì. Mẹ, con vừa mới nghĩ thông suốt.”
Hồ thị hoài nghi nhìn Hách Liên Dung, Hách Liên Dung vỗ vỗ nàng: “Mẹ, vừa rồi đại tẩu nói như vậy, người đừng trách nàng.’
Sắc mặt Hồ thị có chút không tốt, nhưng cũng gật gật đầu: “Là do ta sai…”
Khóe miệng Ngô thị không khỏi nhếch lên, Hách Liên Dung nhìn thấy nàng tươi cười liền nói: “Không sinh nổi một đứa con, không phải ngươi ghen tỵ với mẹ đấy chứ? Nhất thai song bào (sinh đôi), không phải ai cũng được tốt số như vậy.”
Một câu nói mà làm cho Hồ thị trợn tròn mắt nhìn nàng, Vị Thu Cúc thì há hốc mồm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Ngô thị. Tứ tiểu thư Vị Đông Tuyết không liên quan đến chuyện này đang gật gù buồn ngủ cũng phải giật mình tỉnh ngủ vì câu nói này.
Hồ thị căng thẳng giật nhẹ cổ tay áo của Hách Liên Dung, dùng ánh mắt ý bảo nàng nhanh rời khỏi đây. Hách Liên Dung giả như không thấy, nàng đã dám nói ra những lời này sẽ không sợ có người phát điên. Nàng không phải nghĩ thông suốt mà vì nàng tức đến phát điên rồi.
“Ngươi, ngươi nói ai!”
Là người thì đều thích vừa ăn cướp vừa la làng, trong phòng nhiều người như vậy, Vị Thu Cúc cũng đã được gả ra ngoài, sao dám ngang nhiên cướp lời trưởng bối. Xem ra bị tức giận cũng không ít đâu.
“Ai cơ? Ta cũng chỉ nghe nói nhà chúng ta có nữ nhân ngay một trái trứng cũng không sinh nổi. » Hách Liên Dung cười đểu nhìn về phía Vị Thu Cúc. « Tam muội, muội có biết là ai không? »
Khóe môi Vị Thu Cúc hơi co giật, giả bộ lơ đi, làm bộ bề ngoài mình bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn cố bớt chút thời giờ trả lời Hách Liên Dung: “Cũng không phải là ta, tiểu Niếp nhà ta cùng cha con bé đi thăm tổ mẫu.”
Lời này sao nghe như có ý khoe cấp bậc. Ngô thị tức giận cầm chén trà ném lên mặt đất. Vị Thu Cúc hoảng sợ, bất mãn nhìn Ngô thị: “Đây là nhị tẩu hỏi, tẩu đừng trút giận lên ta.”
Xem đi, thú vị chưa, hai người này vốn cùng một thuyền, hiện tại lại tách ra giải thể.
Ngô thị cực lực không chế cơn giận của mình, lấy khăn xoa xoa tay. Tay vẫn không nhịn được phát run, thật lâu sau mới bình thường trở lại: “Người Tây Việt đúng là không gia giáo, thật sự lỗ mãng!”
Hách Liên Dung hừ một tiếng: “Đại tẩu, ngươi đang nói ai?”
Vị Thu Cúc thêm dầu vào lửa nói: “Trong phòng này còn có ai là người Tây Việt chứ.”
Hách Liên Dung nhìn thẳng Ngô thị: “Vậy đại tẩu chính là đang nói ta?”
Ngô thị run sợ nửa ngày, không ngờ tới bị Hách Liên Dung hỏi lại ngay tức khắc, không kiêng nể như vậy. Lại nhìn xem ánh mắt của Vị Thu Cúc và Vị Đông Tuyết mang theo ý mừng thầm, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt tới trời: “Đúng, là nói ngươi đấy!”
“Thật không?” Hách Liên Dung ngược lại nở nụ cười: “Vật thì tốt quá.” Dứt lời, nàng không hề báo trước liền cầm lấy một bát trà trên bàn ném về phía Ngô thị. Ngô thị sợ hãi, từ ghế nhảy dựng lên. Những người khác cũng bị hành động của Hách Liên Dung dọa sợ. Đây mới chỉ là bắt đầu, những đồ sứ được bài trí trong đại sảnh đều bị nàng tóm lấy ném về phía Ngô thị. Nhất thời trong đại sảnh hỗn loạn, kinh hô kêu lên: “Đừng ném, đừng ném.” Nhưng cũng không thấy có nhiều người thực sự muốn đến ngăn cản Hách Liên Dung. Nàng vừa ném vừa nói với giọng điệu độc ác nói: “Cha ta dạy sau khi lập gia đình phải khiêm tốn, kính cẩn nghe theo, nhất quyết không được để lộ ra bản tính của người Tây Việt. Không ngờ mới đến một ngày đã bị đại tẩu nhìn thấu. Vậy sau này muội cũng không phải giả vờ diễn cái tiết mục hiền lương thục đức nữa!’
Ngô thị bị Hách Liên Dung ném dồn đến góc phòng sáng sủa, phía trước được hai nha hoàn che chở bên người, bộ dạng chật vật vô cùng. Tuy rằng muốn phản kích lại nhưng phần lớn đồ vật trong phòng đều bị Hách Liên Dung ném hết, một vật lớn cuối cùng đã ở trong tay Hách Liên Dung, ngắm ngắm vào nàng, chuẩn bị ném một phát cuối cùng.
Hạ nhân đến xem náo nhiệt tụ lại càng nhiều, một đám đều do dự mà không chịu tiến lên, sợ vị thiếu phu nhân phiên bang này cuồng dã, hiện tại là ném người, nếu tiếp tục không biết có ăn thịt người nữa hay không?
Hách Liên Dung nhận thấy ánh mắt của mọi người vừa kinh sợ vừa khủng hoảng, thân thể thấy thư thái hẳn ra, tựa như đả thông được kinh mạch đang bị tắc nghẽn. Tất cả bực tức gặp phải trong hai ngày cuồn cuộn đi ra, khó trách Tiền Kim Bảo cố ý làm một người đàn bà chanh chua như vậy!
Tình hình hỗn loạn cứ thế duy trì cho đến khi lão phu nhân xuất đầu lộ diện. Lão phu nhân khoác áo khoác, được đại phu nhân đỡ vào sảnh, nhìn thấy dưới đất bừa bãi cùng một đứa cháu dâu đang quát tháo. Bà tức giận nói: “Ngươi! Ngươi làm gì?”
Hách Liên Dung đang cầm một cái bình sứ cuối cùng, nàng chờ mãi lão phu nhân mới xuất đầu lộ diện, sau đó làm ‘loảng xoảng’ một tiếng, đem bình sứ ném đến bên chân lão phu nhân, coi như kính bà một cái lễ vấn an.
“Hoặc là bà lên điện mách lẻo với hoàng đế, để ta lui về Tây Việt đi, nếu không,” Hách Liên Dung mỉm cười nhìn lão phu nhân: “về sau đừng có động vào ta.”
/190
|