Edit: Thái Thi Thi, Tiểu Tước
Beta: Girl_sms
“Nè, chúng ta bận đến cả nước cũng không kịp uống, hai người các ngươi cư nhiên trốn ở chỗ này nói chuyện phiếm?”
Lúc Trì Thanh cùng Bạch Lâm nói chuyện, thanh âm của Tô Ngạo Ngưng bỗng nhiên vang lên. Thấy nàng ta một mình trở lại, Trì Thanh dùng ánh mắt hỏi nàng Cát Đồng cùng cô gái nhỏ kia đi nơi nào, người sau lấy tay chỉ chỉ WC, tỏ vẻ trả lời.
“Tô Ngạo Ngưng, ngươi cảm thấy Bạch Quân hôm nay sẽ làm trò gì?”
Mắt thấy đấu giá hội sắp bắt đầu, Trì Thanh hỏi Tô Ngạo Ngưng, hai người cùng nhau đi ra ban công. Nhưng mà, mới bước ra đi, Trì Thanh đã thấy Bạch Lâm đứng ở phía sau nhìn mình. Nàng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay đem Bạch Lâm kéo nàng lại gần.
“Đây là lần cuối cùng ta cho phép ngươi ngẩn người, lần sau không được viện lí do nữa.”.
“Ưh, ta đã biết.”
Nghe Trì Thanh răn dạy cùng trách cứ, Bạch Lâm gật đầu đáp, trong lòng rất ấm áp. Nàng hiểu được, Trì Thanh đang quan tâm mình, không muốn mình bị thương.
“Quan hệ của hai người các ngươi so với trước kia tốt hơn nhiều .”
Nhìn Trì Thanh với Bạch Lâm nắm tay đứng ở cùng một chỗ, Tô Ngạo Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói. Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên mình nhìn thấy Bạch Lâm là ở trước cửa biệt thự của tổ chức. Khi đó, Bạch Lâm toàn thân đều là máu, giống như một sủng vật bị thương được chủ nhân là Trì Thanh ôm vào trong ngực.
Khi đó, mình vừa đến, Trì Thanh liền liều lĩnh đem Bạch Lâm bỏ lại, cùng mình rời đi. Từ điểm này, Tô Ngạo Ngưng đã biết quan hệ của Trì Thanh cùng Bạch Lâm cũng không tốt lắm. Nhưng mà, chỉ với thời gian không đến nửa năm, hai người lại trở nên thân mật như thế. Tô Ngạo Ngưng bất động thanh sắc đánh giá chỗ tay các nàng đang nắm, thẳng đến khi Trì Thanh quay nhìn qua mới không được tự nhiên di chuyển tầm mắt.
Khi tiếng chuông 7 giờ vang lên , toàn bộ đèn trong đại sảnh từ mờ nhạt đều chuyển thành ánh trắng chói mắt. Ở đây cả trai lẫn gái ngừng nói chuyện với nhau, ngồi vào vị trí của bọn họ, đem lực chú ý tập trung vào sân khấu. Nhưng mà, khác với suy nghĩ của tất cả mọi người, người bọn họ chờ đợi Bạch Quân cũng lại không ra sân khấu . Từ phía sau vũ đài đi ra, lại là một nữ nhân dáng người cao gầy. Người này , Trì Thanh không xa lạ, Bạch Lâm lại càng không xa lạ, đó là… Tịch Khanh Nhược.
Đêm nay nàng mặc váy dài màu bạch kim, trên thân váy ánh vàng lòe lòe sáng, ở dưới ánh đèn chiếu rọi lại càng rạng rỡ. Tóc dài nâu được làm đơn giản buông xuống hai vai, cổ áo thiết kế kiểu chữ V xẻ tà đến trên rốn, ở giữa dùng vài sợi tơ màu vàng đan liên tiếp nhau cùng một chỗ, mơ hồ lộ ra rãnh ngực cùng hai khối tròn đầy đặn.
Thiết kế như vậy, vừa không mất vẻ gợi cảm, lại có vẻ trang trọng đẹp đẽ quý giá, cũng làm cho người ta cầu mà không thể dụ hoặc. Mặc dù là đối mặt với rất nhiều người kinh ngạc cùng ánh mắt hoang mang, trên mặt nàng như trước mang theo nụ cười tự tin, nàng bước đi đôi giày cao gót màu vàng, bình thản đi lên.
“Chào mọi người, ta là Tịch Khanh Nhược, là chủ nhân của trận này đấu giá hôm nay.”.
Tịch Khanh Nhược xuất hiện là điều tuyệt không thể ngờ đối với Trì Thanh và tất cả những người ở đây, bất luận đây là hắc bang lão đại được mời đến, hay một nhà từ thiện nổi tiếng, hoặc chỉ là một kẻ muốn thu thập tin tức. Bọn họ đều không thể biết được nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý phái có được dáng người ma mị này là ai. Tự nhiên, cũng sẽ chẳng muốn mua đồ vật mà nàng mang ra đấu giá.
Thấy có người bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, đứng dậy liền muốn rời khỏi, những vệ sĩ đi theo Tịch Khanh Nhược nhanh chóng muốn ngăn bọn họ, lại bị nàng đưa tay ngăn cản. Ngày càng nhiều người coi nàng là không khí, đều lộ rõ bất mãn của mình hướng bên ngoài muốn ra về. Lúc này, Tịch Khanh Nhược hắng giọng một cái, lần thứ hai mở miệng.
“Thật ngại, có lẽ vì ta xuất hiện đã làm mọi người cảm thấy lãng phí thời gian, sinh ra cảm giác bị lừa gạt. Chỉ có điều, ta chính là chủ nhân thật sự của buổi đấu giá lần này, còn Bạch Quân Bạch tiên sinh chỉ thay ta chuẩn bị sự vụ và nhân viên mà thôi.”
Nếu nói Tịch Khanh Nhược xuất hiện đã khiến mọi người bất ngờ, như vậy, giờ phút này những gì nàng vừa nói liền làm cho ở đây ai cũng trợn mắt há hốc mồm. Bạch Quân có thế lực lớn vô cùng, những người không biết sẽ chỉ thấy hắn có cơ nghiệp thành công, là một nhà từ thiện nhận được nhiều sự kính ngưỡng. Nhưng có hiểu biết, ai cũng rõ hắn là chủ của thế lực hắc đạo, căn bản là một kẻ bụng dạ nguy hiểm, thủ đoạn ác độc. Có thể nói, người có thể khiến cho Bạch Quân chạy đông chạy tây, quang minh chính đại mà nói chẳng có mấy ai.
Nhìn người trên đài mặt tươi cười, vẫn giữ trấn tĩnh – Tịch Khanh Nhược, rất nhiều người đã hoài nghi, nhưng họ vẫn không thay đổi ý định ban đầu, vẫn nhấc chân đi ra cửa. Gặp bộ dáng đắc ý đó, trong mắt Tịch Khanh Nhược hiện lên một tia khinh thường, hơi hơi gợi lên khóe môi, giống như hồ linh tinh thực hiện được gian kế, giả dối, rồi lại xinh đẹp làm cho người ta không cách nào nổi giận với nàng.
“Được rồi, nếu mọi người đã vội vã rời đi, ta cũng không chậm trễ thời gian thêm nữa. Hoan nghênh các vị đã đến và ngồi lại buổi đấu giá đêm nay, tên tiếng Trung của ta là Tịch Khanh Nhược, mà ta vốn tên là Tịch Ti Lâm, thuộc gia tộc Tắc Lợi Duy Á. Hy vọng mọi người sẽ có một đêm vui vẻ, đương nhiên, gia tộc Tắc Lợi Duy Á cũng đồng ý kết bằng hữu cùng các vị ngồi đây.”
Theo lời nói đó, toàn bộ đại sảnh rơi vào im lặng. Ngay sau đó, bốn phía đều nổi lên đợt đợt làm sóng bàn luận. Có đôi khi, một cái tên cũng không đơn giản chỉ là những chữ cái như vậy. Mà còn là đại biểu cho thực lực, tiền tài, thậm chí tượng trưng cho địa vị.
Đối với dòng họ Tắc Lợi Duy Á, hầu hết mọi người đều không xa lạ. Là hậu duệ hoàng thất nước Anh, là chủ thương hiệu chế tạo vải dệt lớn nhất nước, cũng chính là người đứng đầu gia tộc này. Nhìn trên người Tịch Khanh Nhược toát lên vẻ cao quý, còn có gương mặt lai lai đôi nét. Những người vừa định rời khỏi liền xấu hổ lần nữa ngồi trở lại, một số thì lôi máy móc tốc độ vũ bão hướng tới chụp hìnhTịch Khanh Nhược. Giống như bầy lang sói sắp chết đói gặp được thức ăn, hận không thể đem nàng ăn ngấu nghiến.
“Xin hỏi công chúa Tắc Lợi Duy Á, ngài làm việc trước giờ luôn kín tiếng, vì sao lần này lại đột ngột tới Trung Quốc tổ chức đấu giá từ thiện? Ngài với ông chủ Bạch có mối quan hệ gì? Nghe nói mẫu thân ngài năm nay sẽ tham gia tuyển cử nghị viện Anh, ngài đối với việc mẫu thân mình nhiếp chính có ý kiến gì không?”
Những vấn đề này được từng người từng người một hỏi dồn dập Tịch Khanh Nhược, mỗi phóng viên đều như không muốn bị tranh mất, khẩn trương muốn giật tin tức trực tiếp. Bỗng nhiên, không biết phóng viên nào cầm không chắc, chỉ thấy ánh sáng lóe lên micro bay thẳng vào mặt Tịch Khanh Nhược.
Bảo tiêu ở bên thấy một màn như vậy sợ choáng váng mặt mày, chỉ sợ Tịch Khanh Nhược bị thương. Nhưng mà, đối phương lại nhanh nhẹn vươn tay, không chút hoang mang cầm cái mic, ngón giữa hơi hơi chuyển dời, khiến cho mic trong tay xoay quanh một vòng, rồi bị nàng đưa vào cạnh miệng. Tình huống đột ngột phát sinh cứ như vậy bị nàng dễ dàng hóa giải, toàn bộ quá trình Tịch Khanh Nhược không biểu hiện ra một chút thất kinh, trên mặt thủy chung mang theo ý cười. Mọi người ở đây, cơ hồ đều là phông nền của nàng.
“Thật ngại, chủ đề hôm nay là buổi đấu giá, về những vấn đề khác, ta không tiện trả lời. Tiếp theo xin mời người dẫn chương trình lên sân khấu, hy vọng mọi người có thể có những cống hiến lớn nhất của mình cho những hoạt động từ thiện.”
Nói xong, Tịch Khanh Nhược liền xoay người vội vàng rời đi. Nhưng mà,vừa xoay người, nàng lại quay đầu nhìn đến vị trí góc tối ở hội trường. Có lẽ, trừ bỏ Bạch Lâm người đang đối diện nàng, căn bản không còn ai biết vừa rồi vì sao nàng dừng lại một giây.
Là người mỗi một thời khắc đều chú ý Bạch Lâm, Trì Thanh đem những cử động của cả nàng ta cùng Tịch Khanh Nhược thu vào trong mắt. Nàng rất không rõ Bạch Quân vốn nên lộ diện vì cái gì lại không thấy, ngược lại Tịch Khanh Nhược lại xuất hiện ở đây. Mà bây giờ nàng chẳng còn tâm tình để suy nghĩ xem nên làm cái gì, kế tiếp nên ra sao cho nhiệm vụ ổn thỏa. Trì Thanh hiện tại chỉ quan tâm mỗi một việc, đó là, Tịch Khanh Nhược vừa rồi nhìn Bạch Lâm một cái, rốt cuộc là ý gì.
“Ta vừa liên hệ với Boss, ngài ấy nói Bạch Quân vốn là tới, nhưng giữa đường lại quay về, ngay lập tức hủy bỏ tham dự, rồi mời công chúa Tắc Lợi Duy Á đến, chính là nữ nhân vừa rồi giúp hắn chủ trì.”
“Vậy giờ nhiệm vụ nên làm sao?”
Nghe Tô Ngạo Ngưng nói, Cát Đồng hỏi.
“Không biết, nhưng ta hoài nghi, nhất định là để lộ tin tức, mới có thể khiến Bạch Quân giữa chừng hủy bỏ buổi đấu giá như vậy. Nói đến thì, hắn không phải sợ cương với chúng ta, mà là sợ chúng ta đem hình ảnh vất vả xây dựng được trong xã hội của hắn phanh phui hết. Tóm lại, thân phận của chúng ta rất có khă năng đã bại lộ, hiện tại điều quan trọng nhất là phải rời khỏi đây.”
Tô Ngạo Ngưng nói xong liền chuẩn bị lui, nhưng là, nàng vỗ Trì Thanh mấy cái, đối phương cũng không có phản ứng. Mắt thấy Bạch Lâm mới đây còn đứng bên cạnh Trì Thanh đã không còn bóng dáng, Tô Ngạo Ngưng nghi hoặc nhíu mày.
“Bạch Lâm đâu? Ta nhớ rõ ràng vừa rồi còn ở đây.”
“Đi rồi.”
Trì Thanh trả lời ngữ khí không chút biểu cảm, tầm mắt chú ý vẫn không ngừng đặt ở lối ra vào, không có ý muốn dời đi.
“Đi rồi? Nàng đi đâu? Ai cho nàng ta tự ý hành động? Ngươi như thế nào không…”
“Các ngươi đi trước đi, ta đi tìm nàng.”
Thực hiển nhiên, Trì Thanh không kiên nhẫn nghe xong Tô Ngạo Ngưng nói. Nàng ngắt lời rồi bước nhanh ra hậu trường. Cứ như vậy, Cát Đồng cũng chẳng còn kiên nhẫn, nàng mặc kệ tiểu cô nương với Tô Ngạo Ngưng liền theo cửa chính đi ra ngoài. Vừa mới tại đây có năm người nháy mắt cũng chỉ còn lại Tô Ngạo Ngưng cùng tiểu cô nương đứng ngây ngốc ở đó.
“Nè, ngươi không phải cũng muốn đi một mình chứ?”
Nhìn bên kia buổi đấu giá bắt đầu lửa nóng hừng hực, quanh thân mình lại là lạnh lùng đối lập. Tô Ngạo Ngưng ngồi xổm xuống, hỏi người bên cạnh. Nàng cảm thấy hết thảy phiền não, tỉ mỉ bày ra kế hoạch hết một tháng trời vậy mà trong chốc lát bị hủy hoại chỉ trong một đêm, đồng bọn ba người thì bỏ lại nàng. Tô Ngạo Ngưng nghĩ, lần sau chấp hành nhiệm vụ, nàng thực hẳn nên tìm vài kẻ có thể nhờ được đi theo.
“Không.”
Nghe xong Tô Ngạo Ngưng hỏi, tiểu cô nương lạnh giọng nói, chẳng sợ nàng mặc chiếc váy công chúa phấn hồng đáng yêu trên người. Đứa nhỏ như vậy căn bản không giống sống nhiều năm dưới áp bức, mà giống kẻ chuyên đi đòi nợ hơn. Bất quá, lời của nàng, Tô Ngạo Ngưng rất tán thành.
“Chậc chậc, ta biết chỉ có ngươi là tốt nhất, theo tỷ tỷ đi, ta mua kẹo cho ngươi ăn.”
Tô Ngạo Ngưng nựng mặt tiểu cô nương, hai người cùng đi ra ngoài. Chỉ có điều, nàng cũng không biết, tiểu cô nương vẫn còn nửa câu chưa nói, đó là, ta không biết đường về. (nghĩa là nếu biết thì chúng ta cũng đướng ai nấy đi =)) )
“Tịch, ngươi như thế nào lại xuất hiện ở đây?”
Bên vách núi trống trải, có hai nữ nhân thân cao gầy đứng bên nhau. Các nàng một người mặc váy dài màu vàng kim rực rỡ, đẹp đẽ quý phái như nữ hoàng. Người còn lại một thân váymàu trắng, sạch sẽ lạnh nhạt. Không hề nghi ngờ, hai người, đúng là Tịch Khanh Nhược cùng Bạch Lâm.
“Ta ở đây đương nhiên vì Tiểu Lâm cũng ở đây, ta muốn gặp ngươi, cho nên liền mạo hiểm đến dù lộ diện có thể sẽ gặp nguy hiểm. Thế nào, có phải là cảm động không?”
Tịch Khanh Nhược cười nói, hai tay không thành thật ở trên người Bạch Lâm sờ tới sờ lui, thói quen này, chỉ sợ đã qua nhiều năm cũng không thay đổi.
“Tịch, ngươi làm vậy thực quá tùy tiện, ngươi biết rõ có rất nhiều kẻ đang điều tra thân phận của ngươi, ngươi lại…”
“Sao vậy? Lâm quan tâm ta hả?”
Bạch Lâm nói còn chưa dứt, đã bị Tịch Khanh Nhược đột nhiên ngắt lời. Thấy nàng ta dang rộng hai tay, làm ra động tác muốn ôm. Bạch Lâm cũng không chần chờ, chậm rãi đi qua, ôm lấy nàng.
“Nếu ta không quan tâm ngươi, sẽ không nhiều lời với ngươi.”
Bạch Lâm rất ít khi chủ động tiếp xúc người khác, mà làm cho nàng phát ra từ nội tâm quan tâm, lại khó càng thêm khó. Tính đi tính lại, ngoại trừ Trì Thanh, chỉ sợ cũng chỉ có Tịch Khanh Nhược. Bạch Lâm xem nàng như tỷ tỷ mà đối đãi, cho nên, nàng không mong đối phương sẽ gặp chuyện không may.
“Ngươi a, luôn ngốc nghếch suy nghĩ cho người khác, kết quả tự gây thương tích đầy mình. Mới một tháng không gặp liền gầy đi nhiều như vậy, ngươi như này ta làm sao có thể an tâm về Anh đây? Nàng ta khi dễ ngươi, phải không?”
Tịch Khanh Nhược nói xong, có chút đau lòng vuốt tấm lưng không có chút thịt của Bạch Lâm. Cuối cùng, dừng lại ở vị trí trái tim.
“Không có, nàng đối xử với ta rất tốt.”
Nghe Tịch Khanh Nhược nói như vậy, Bạch Lâm cố gắng biện giải, muốn vì Trì Thanh tranh thủ chút điểm. Tâm lý như vậy thật giống như nữ sinh cố gắng nói với khuê mật của mình về chuyện bạn trai đối xử với mình có bao nhiêu tốt.
“Hả? Phải không? Nghe được ngươi nói vậy, thật đúng là làm cho ta thương tâm. Ta chỉ mới nói nàng ta có một chút, ngươi liền như vậy khẩn trương che chở cho nàng. Nếu ta với người ta rớt xuống sông, người ngươi cứu trước chắc chắn là nàng ta rồi.”
Tịch Khanh Nhược dùng vẻ bất mãn nói, bàn tay đặt trên tấm lưng Bạch Lâm trượt lên trượt xuống.
“Tịch, ngươi biết bơi, nàng cũng vậy. Hai người các ngươi đều rất quan trọng với ta, dù cho phải trả giá hết thảy, ta cũng không để các ngươi rơi vào những chuyện không hay.”
Bạch Lâm nói xong, đỡ bả vai Tịch Khanh Nhược, đẩy nàng ra. Nàng làm vậy, chỉ vì muốn đối phương nhìn thấy được quyết tâm trong mắt mình.
“Được rồi, đừng tưởng thật như vậy, ta vừa rồi chỉ là đùa chút với ngươi thôi. Ngươi vẫn đều như vậy, thà rằng chính mình tổn thương cũng muốn bảo vệ đối phương. Năm đó, nếu không có ngươi, ta sớm đã chết, lại khiến ngươi thì thành ra như bây giờ.”
Tịch Khanh Nhược nói xong, đôi mắt đẹp dần dần nhiễm đầy sự áy náy trên gương mặt ửng hồng, kết hợp với dung nhan tinh xảo của nàng, làm cho khuôn mặt lại càng đáng thương. Nghe nàng lại nhắc chuyện này, Bạch Lâm bất đắc dĩ thở dài, vuốt đầu Tịch Khanh Nhược, bộ dáng như an ủi một đứa trẻ.
“Tịch, chuyện qua rồi, không nên nhắc lại, nó cũng không tạo ra ảnh hưởng gì với ta.”
Bạch Lâm không thể nhìn những người nàng quan tâm phải khổ sở, đối với Trì Thanh là thế, với Tịch Khanh Nhược cũng vậy. Mỗi một lần, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân so với mình lớn hơn sáu tuổi này giả bộ vô tội đáng thương, nàng sẽ có cảm giác mình đang khi dễ một đứa trẻ to xác.
“Nè, ngươi có cùng nàng hôn môi không?”
Bỗng nhiên, đề tài chuyển qua một phương diện kỳ quái khác. Nghe Tịch Khanh Nhược hỏi, Bạch Lâm biết rõ ‘nàng’ là ai. Nhớ lại những chuyện Trì Thanh mấy hôm trước ở trong mê cung làm với mình, trên mặt Bạch Lâm nổi lên một trận phấn hồng, phản ứng như vậy không thể nghi ngờ đã trả lời vấn đề của Tịch Khanh Nhược.
“Ngươi đã cho đi nụ hôn đầu, ta thân thiết với ngươi sẽ không sao à?”
Tịch Khanh Nhược đang nói vui vẻ, liền hôn Bạch Lâm còn hơi hơi ngốc lăng, đang bị vây trong trạng thái ngượng ngùng. Mắt thấy người kia mở to hai mắt, bộ dáng giống con thỏ bị chấn kinh mờ mịt luống cuống. Tịch Khanh Nhược liếc thấy bóng người đang tránh sau bụi cỏ, rồi hôn càng sâu sắc.
Con rùa rụt cổ, không đốt cái mông nó, thì nó vĩnh viễn cũng sẽ không chịu thò đầu ra …
PS: Mấy nhân vật của Bạo tỷ ai cũng tài sắc vẹn toàn :((( Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, nói chứ nhiều khi thấy hơi thần thánh hóa quá =)) Thanh mama lần này bị nói trúng tim đỏ, đúng là con rùa rụt đầu, phải khiêu khích thôi :”> Công nhận am mưu, quên dương mưu của Tịch tỷ quá là hiểm, đụng trúng ngay hũ giấm chua :)) Chỉ khổ Bạch Lâm thoi người ơi :))
Nay xả hàng, post 1 lúc hơn 3k chữ nhen :)) Ước gì tiền nhiều chút về quê sáng đi hái dâu, hái được nhiêu ăn bấy nhiêu =)) Tối về chỉ dành thời gian edit, thôi
Beta: Girl_sms
“Nè, chúng ta bận đến cả nước cũng không kịp uống, hai người các ngươi cư nhiên trốn ở chỗ này nói chuyện phiếm?”
Lúc Trì Thanh cùng Bạch Lâm nói chuyện, thanh âm của Tô Ngạo Ngưng bỗng nhiên vang lên. Thấy nàng ta một mình trở lại, Trì Thanh dùng ánh mắt hỏi nàng Cát Đồng cùng cô gái nhỏ kia đi nơi nào, người sau lấy tay chỉ chỉ WC, tỏ vẻ trả lời.
“Tô Ngạo Ngưng, ngươi cảm thấy Bạch Quân hôm nay sẽ làm trò gì?”
Mắt thấy đấu giá hội sắp bắt đầu, Trì Thanh hỏi Tô Ngạo Ngưng, hai người cùng nhau đi ra ban công. Nhưng mà, mới bước ra đi, Trì Thanh đã thấy Bạch Lâm đứng ở phía sau nhìn mình. Nàng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay đem Bạch Lâm kéo nàng lại gần.
“Đây là lần cuối cùng ta cho phép ngươi ngẩn người, lần sau không được viện lí do nữa.”.
“Ưh, ta đã biết.”
Nghe Trì Thanh răn dạy cùng trách cứ, Bạch Lâm gật đầu đáp, trong lòng rất ấm áp. Nàng hiểu được, Trì Thanh đang quan tâm mình, không muốn mình bị thương.
“Quan hệ của hai người các ngươi so với trước kia tốt hơn nhiều .”
Nhìn Trì Thanh với Bạch Lâm nắm tay đứng ở cùng một chỗ, Tô Ngạo Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói. Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên mình nhìn thấy Bạch Lâm là ở trước cửa biệt thự của tổ chức. Khi đó, Bạch Lâm toàn thân đều là máu, giống như một sủng vật bị thương được chủ nhân là Trì Thanh ôm vào trong ngực.
Khi đó, mình vừa đến, Trì Thanh liền liều lĩnh đem Bạch Lâm bỏ lại, cùng mình rời đi. Từ điểm này, Tô Ngạo Ngưng đã biết quan hệ của Trì Thanh cùng Bạch Lâm cũng không tốt lắm. Nhưng mà, chỉ với thời gian không đến nửa năm, hai người lại trở nên thân mật như thế. Tô Ngạo Ngưng bất động thanh sắc đánh giá chỗ tay các nàng đang nắm, thẳng đến khi Trì Thanh quay nhìn qua mới không được tự nhiên di chuyển tầm mắt.
Khi tiếng chuông 7 giờ vang lên , toàn bộ đèn trong đại sảnh từ mờ nhạt đều chuyển thành ánh trắng chói mắt. Ở đây cả trai lẫn gái ngừng nói chuyện với nhau, ngồi vào vị trí của bọn họ, đem lực chú ý tập trung vào sân khấu. Nhưng mà, khác với suy nghĩ của tất cả mọi người, người bọn họ chờ đợi Bạch Quân cũng lại không ra sân khấu . Từ phía sau vũ đài đi ra, lại là một nữ nhân dáng người cao gầy. Người này , Trì Thanh không xa lạ, Bạch Lâm lại càng không xa lạ, đó là… Tịch Khanh Nhược.
Đêm nay nàng mặc váy dài màu bạch kim, trên thân váy ánh vàng lòe lòe sáng, ở dưới ánh đèn chiếu rọi lại càng rạng rỡ. Tóc dài nâu được làm đơn giản buông xuống hai vai, cổ áo thiết kế kiểu chữ V xẻ tà đến trên rốn, ở giữa dùng vài sợi tơ màu vàng đan liên tiếp nhau cùng một chỗ, mơ hồ lộ ra rãnh ngực cùng hai khối tròn đầy đặn.
Thiết kế như vậy, vừa không mất vẻ gợi cảm, lại có vẻ trang trọng đẹp đẽ quý giá, cũng làm cho người ta cầu mà không thể dụ hoặc. Mặc dù là đối mặt với rất nhiều người kinh ngạc cùng ánh mắt hoang mang, trên mặt nàng như trước mang theo nụ cười tự tin, nàng bước đi đôi giày cao gót màu vàng, bình thản đi lên.
“Chào mọi người, ta là Tịch Khanh Nhược, là chủ nhân của trận này đấu giá hôm nay.”.
Tịch Khanh Nhược xuất hiện là điều tuyệt không thể ngờ đối với Trì Thanh và tất cả những người ở đây, bất luận đây là hắc bang lão đại được mời đến, hay một nhà từ thiện nổi tiếng, hoặc chỉ là một kẻ muốn thu thập tin tức. Bọn họ đều không thể biết được nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý phái có được dáng người ma mị này là ai. Tự nhiên, cũng sẽ chẳng muốn mua đồ vật mà nàng mang ra đấu giá.
Thấy có người bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, đứng dậy liền muốn rời khỏi, những vệ sĩ đi theo Tịch Khanh Nhược nhanh chóng muốn ngăn bọn họ, lại bị nàng đưa tay ngăn cản. Ngày càng nhiều người coi nàng là không khí, đều lộ rõ bất mãn của mình hướng bên ngoài muốn ra về. Lúc này, Tịch Khanh Nhược hắng giọng một cái, lần thứ hai mở miệng.
“Thật ngại, có lẽ vì ta xuất hiện đã làm mọi người cảm thấy lãng phí thời gian, sinh ra cảm giác bị lừa gạt. Chỉ có điều, ta chính là chủ nhân thật sự của buổi đấu giá lần này, còn Bạch Quân Bạch tiên sinh chỉ thay ta chuẩn bị sự vụ và nhân viên mà thôi.”
Nếu nói Tịch Khanh Nhược xuất hiện đã khiến mọi người bất ngờ, như vậy, giờ phút này những gì nàng vừa nói liền làm cho ở đây ai cũng trợn mắt há hốc mồm. Bạch Quân có thế lực lớn vô cùng, những người không biết sẽ chỉ thấy hắn có cơ nghiệp thành công, là một nhà từ thiện nhận được nhiều sự kính ngưỡng. Nhưng có hiểu biết, ai cũng rõ hắn là chủ của thế lực hắc đạo, căn bản là một kẻ bụng dạ nguy hiểm, thủ đoạn ác độc. Có thể nói, người có thể khiến cho Bạch Quân chạy đông chạy tây, quang minh chính đại mà nói chẳng có mấy ai.
Nhìn người trên đài mặt tươi cười, vẫn giữ trấn tĩnh – Tịch Khanh Nhược, rất nhiều người đã hoài nghi, nhưng họ vẫn không thay đổi ý định ban đầu, vẫn nhấc chân đi ra cửa. Gặp bộ dáng đắc ý đó, trong mắt Tịch Khanh Nhược hiện lên một tia khinh thường, hơi hơi gợi lên khóe môi, giống như hồ linh tinh thực hiện được gian kế, giả dối, rồi lại xinh đẹp làm cho người ta không cách nào nổi giận với nàng.
“Được rồi, nếu mọi người đã vội vã rời đi, ta cũng không chậm trễ thời gian thêm nữa. Hoan nghênh các vị đã đến và ngồi lại buổi đấu giá đêm nay, tên tiếng Trung của ta là Tịch Khanh Nhược, mà ta vốn tên là Tịch Ti Lâm, thuộc gia tộc Tắc Lợi Duy Á. Hy vọng mọi người sẽ có một đêm vui vẻ, đương nhiên, gia tộc Tắc Lợi Duy Á cũng đồng ý kết bằng hữu cùng các vị ngồi đây.”
Theo lời nói đó, toàn bộ đại sảnh rơi vào im lặng. Ngay sau đó, bốn phía đều nổi lên đợt đợt làm sóng bàn luận. Có đôi khi, một cái tên cũng không đơn giản chỉ là những chữ cái như vậy. Mà còn là đại biểu cho thực lực, tiền tài, thậm chí tượng trưng cho địa vị.
Đối với dòng họ Tắc Lợi Duy Á, hầu hết mọi người đều không xa lạ. Là hậu duệ hoàng thất nước Anh, là chủ thương hiệu chế tạo vải dệt lớn nhất nước, cũng chính là người đứng đầu gia tộc này. Nhìn trên người Tịch Khanh Nhược toát lên vẻ cao quý, còn có gương mặt lai lai đôi nét. Những người vừa định rời khỏi liền xấu hổ lần nữa ngồi trở lại, một số thì lôi máy móc tốc độ vũ bão hướng tới chụp hìnhTịch Khanh Nhược. Giống như bầy lang sói sắp chết đói gặp được thức ăn, hận không thể đem nàng ăn ngấu nghiến.
“Xin hỏi công chúa Tắc Lợi Duy Á, ngài làm việc trước giờ luôn kín tiếng, vì sao lần này lại đột ngột tới Trung Quốc tổ chức đấu giá từ thiện? Ngài với ông chủ Bạch có mối quan hệ gì? Nghe nói mẫu thân ngài năm nay sẽ tham gia tuyển cử nghị viện Anh, ngài đối với việc mẫu thân mình nhiếp chính có ý kiến gì không?”
Những vấn đề này được từng người từng người một hỏi dồn dập Tịch Khanh Nhược, mỗi phóng viên đều như không muốn bị tranh mất, khẩn trương muốn giật tin tức trực tiếp. Bỗng nhiên, không biết phóng viên nào cầm không chắc, chỉ thấy ánh sáng lóe lên micro bay thẳng vào mặt Tịch Khanh Nhược.
Bảo tiêu ở bên thấy một màn như vậy sợ choáng váng mặt mày, chỉ sợ Tịch Khanh Nhược bị thương. Nhưng mà, đối phương lại nhanh nhẹn vươn tay, không chút hoang mang cầm cái mic, ngón giữa hơi hơi chuyển dời, khiến cho mic trong tay xoay quanh một vòng, rồi bị nàng đưa vào cạnh miệng. Tình huống đột ngột phát sinh cứ như vậy bị nàng dễ dàng hóa giải, toàn bộ quá trình Tịch Khanh Nhược không biểu hiện ra một chút thất kinh, trên mặt thủy chung mang theo ý cười. Mọi người ở đây, cơ hồ đều là phông nền của nàng.
“Thật ngại, chủ đề hôm nay là buổi đấu giá, về những vấn đề khác, ta không tiện trả lời. Tiếp theo xin mời người dẫn chương trình lên sân khấu, hy vọng mọi người có thể có những cống hiến lớn nhất của mình cho những hoạt động từ thiện.”
Nói xong, Tịch Khanh Nhược liền xoay người vội vàng rời đi. Nhưng mà,vừa xoay người, nàng lại quay đầu nhìn đến vị trí góc tối ở hội trường. Có lẽ, trừ bỏ Bạch Lâm người đang đối diện nàng, căn bản không còn ai biết vừa rồi vì sao nàng dừng lại một giây.
Là người mỗi một thời khắc đều chú ý Bạch Lâm, Trì Thanh đem những cử động của cả nàng ta cùng Tịch Khanh Nhược thu vào trong mắt. Nàng rất không rõ Bạch Quân vốn nên lộ diện vì cái gì lại không thấy, ngược lại Tịch Khanh Nhược lại xuất hiện ở đây. Mà bây giờ nàng chẳng còn tâm tình để suy nghĩ xem nên làm cái gì, kế tiếp nên ra sao cho nhiệm vụ ổn thỏa. Trì Thanh hiện tại chỉ quan tâm mỗi một việc, đó là, Tịch Khanh Nhược vừa rồi nhìn Bạch Lâm một cái, rốt cuộc là ý gì.
“Ta vừa liên hệ với Boss, ngài ấy nói Bạch Quân vốn là tới, nhưng giữa đường lại quay về, ngay lập tức hủy bỏ tham dự, rồi mời công chúa Tắc Lợi Duy Á đến, chính là nữ nhân vừa rồi giúp hắn chủ trì.”
“Vậy giờ nhiệm vụ nên làm sao?”
Nghe Tô Ngạo Ngưng nói, Cát Đồng hỏi.
“Không biết, nhưng ta hoài nghi, nhất định là để lộ tin tức, mới có thể khiến Bạch Quân giữa chừng hủy bỏ buổi đấu giá như vậy. Nói đến thì, hắn không phải sợ cương với chúng ta, mà là sợ chúng ta đem hình ảnh vất vả xây dựng được trong xã hội của hắn phanh phui hết. Tóm lại, thân phận của chúng ta rất có khă năng đã bại lộ, hiện tại điều quan trọng nhất là phải rời khỏi đây.”
Tô Ngạo Ngưng nói xong liền chuẩn bị lui, nhưng là, nàng vỗ Trì Thanh mấy cái, đối phương cũng không có phản ứng. Mắt thấy Bạch Lâm mới đây còn đứng bên cạnh Trì Thanh đã không còn bóng dáng, Tô Ngạo Ngưng nghi hoặc nhíu mày.
“Bạch Lâm đâu? Ta nhớ rõ ràng vừa rồi còn ở đây.”
“Đi rồi.”
Trì Thanh trả lời ngữ khí không chút biểu cảm, tầm mắt chú ý vẫn không ngừng đặt ở lối ra vào, không có ý muốn dời đi.
“Đi rồi? Nàng đi đâu? Ai cho nàng ta tự ý hành động? Ngươi như thế nào không…”
“Các ngươi đi trước đi, ta đi tìm nàng.”
Thực hiển nhiên, Trì Thanh không kiên nhẫn nghe xong Tô Ngạo Ngưng nói. Nàng ngắt lời rồi bước nhanh ra hậu trường. Cứ như vậy, Cát Đồng cũng chẳng còn kiên nhẫn, nàng mặc kệ tiểu cô nương với Tô Ngạo Ngưng liền theo cửa chính đi ra ngoài. Vừa mới tại đây có năm người nháy mắt cũng chỉ còn lại Tô Ngạo Ngưng cùng tiểu cô nương đứng ngây ngốc ở đó.
“Nè, ngươi không phải cũng muốn đi một mình chứ?”
Nhìn bên kia buổi đấu giá bắt đầu lửa nóng hừng hực, quanh thân mình lại là lạnh lùng đối lập. Tô Ngạo Ngưng ngồi xổm xuống, hỏi người bên cạnh. Nàng cảm thấy hết thảy phiền não, tỉ mỉ bày ra kế hoạch hết một tháng trời vậy mà trong chốc lát bị hủy hoại chỉ trong một đêm, đồng bọn ba người thì bỏ lại nàng. Tô Ngạo Ngưng nghĩ, lần sau chấp hành nhiệm vụ, nàng thực hẳn nên tìm vài kẻ có thể nhờ được đi theo.
“Không.”
Nghe xong Tô Ngạo Ngưng hỏi, tiểu cô nương lạnh giọng nói, chẳng sợ nàng mặc chiếc váy công chúa phấn hồng đáng yêu trên người. Đứa nhỏ như vậy căn bản không giống sống nhiều năm dưới áp bức, mà giống kẻ chuyên đi đòi nợ hơn. Bất quá, lời của nàng, Tô Ngạo Ngưng rất tán thành.
“Chậc chậc, ta biết chỉ có ngươi là tốt nhất, theo tỷ tỷ đi, ta mua kẹo cho ngươi ăn.”
Tô Ngạo Ngưng nựng mặt tiểu cô nương, hai người cùng đi ra ngoài. Chỉ có điều, nàng cũng không biết, tiểu cô nương vẫn còn nửa câu chưa nói, đó là, ta không biết đường về. (nghĩa là nếu biết thì chúng ta cũng đướng ai nấy đi =)) )
“Tịch, ngươi như thế nào lại xuất hiện ở đây?”
Bên vách núi trống trải, có hai nữ nhân thân cao gầy đứng bên nhau. Các nàng một người mặc váy dài màu vàng kim rực rỡ, đẹp đẽ quý phái như nữ hoàng. Người còn lại một thân váymàu trắng, sạch sẽ lạnh nhạt. Không hề nghi ngờ, hai người, đúng là Tịch Khanh Nhược cùng Bạch Lâm.
“Ta ở đây đương nhiên vì Tiểu Lâm cũng ở đây, ta muốn gặp ngươi, cho nên liền mạo hiểm đến dù lộ diện có thể sẽ gặp nguy hiểm. Thế nào, có phải là cảm động không?”
Tịch Khanh Nhược cười nói, hai tay không thành thật ở trên người Bạch Lâm sờ tới sờ lui, thói quen này, chỉ sợ đã qua nhiều năm cũng không thay đổi.
“Tịch, ngươi làm vậy thực quá tùy tiện, ngươi biết rõ có rất nhiều kẻ đang điều tra thân phận của ngươi, ngươi lại…”
“Sao vậy? Lâm quan tâm ta hả?”
Bạch Lâm nói còn chưa dứt, đã bị Tịch Khanh Nhược đột nhiên ngắt lời. Thấy nàng ta dang rộng hai tay, làm ra động tác muốn ôm. Bạch Lâm cũng không chần chờ, chậm rãi đi qua, ôm lấy nàng.
“Nếu ta không quan tâm ngươi, sẽ không nhiều lời với ngươi.”
Bạch Lâm rất ít khi chủ động tiếp xúc người khác, mà làm cho nàng phát ra từ nội tâm quan tâm, lại khó càng thêm khó. Tính đi tính lại, ngoại trừ Trì Thanh, chỉ sợ cũng chỉ có Tịch Khanh Nhược. Bạch Lâm xem nàng như tỷ tỷ mà đối đãi, cho nên, nàng không mong đối phương sẽ gặp chuyện không may.
“Ngươi a, luôn ngốc nghếch suy nghĩ cho người khác, kết quả tự gây thương tích đầy mình. Mới một tháng không gặp liền gầy đi nhiều như vậy, ngươi như này ta làm sao có thể an tâm về Anh đây? Nàng ta khi dễ ngươi, phải không?”
Tịch Khanh Nhược nói xong, có chút đau lòng vuốt tấm lưng không có chút thịt của Bạch Lâm. Cuối cùng, dừng lại ở vị trí trái tim.
“Không có, nàng đối xử với ta rất tốt.”
Nghe Tịch Khanh Nhược nói như vậy, Bạch Lâm cố gắng biện giải, muốn vì Trì Thanh tranh thủ chút điểm. Tâm lý như vậy thật giống như nữ sinh cố gắng nói với khuê mật của mình về chuyện bạn trai đối xử với mình có bao nhiêu tốt.
“Hả? Phải không? Nghe được ngươi nói vậy, thật đúng là làm cho ta thương tâm. Ta chỉ mới nói nàng ta có một chút, ngươi liền như vậy khẩn trương che chở cho nàng. Nếu ta với người ta rớt xuống sông, người ngươi cứu trước chắc chắn là nàng ta rồi.”
Tịch Khanh Nhược dùng vẻ bất mãn nói, bàn tay đặt trên tấm lưng Bạch Lâm trượt lên trượt xuống.
“Tịch, ngươi biết bơi, nàng cũng vậy. Hai người các ngươi đều rất quan trọng với ta, dù cho phải trả giá hết thảy, ta cũng không để các ngươi rơi vào những chuyện không hay.”
Bạch Lâm nói xong, đỡ bả vai Tịch Khanh Nhược, đẩy nàng ra. Nàng làm vậy, chỉ vì muốn đối phương nhìn thấy được quyết tâm trong mắt mình.
“Được rồi, đừng tưởng thật như vậy, ta vừa rồi chỉ là đùa chút với ngươi thôi. Ngươi vẫn đều như vậy, thà rằng chính mình tổn thương cũng muốn bảo vệ đối phương. Năm đó, nếu không có ngươi, ta sớm đã chết, lại khiến ngươi thì thành ra như bây giờ.”
Tịch Khanh Nhược nói xong, đôi mắt đẹp dần dần nhiễm đầy sự áy náy trên gương mặt ửng hồng, kết hợp với dung nhan tinh xảo của nàng, làm cho khuôn mặt lại càng đáng thương. Nghe nàng lại nhắc chuyện này, Bạch Lâm bất đắc dĩ thở dài, vuốt đầu Tịch Khanh Nhược, bộ dáng như an ủi một đứa trẻ.
“Tịch, chuyện qua rồi, không nên nhắc lại, nó cũng không tạo ra ảnh hưởng gì với ta.”
Bạch Lâm không thể nhìn những người nàng quan tâm phải khổ sở, đối với Trì Thanh là thế, với Tịch Khanh Nhược cũng vậy. Mỗi một lần, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân so với mình lớn hơn sáu tuổi này giả bộ vô tội đáng thương, nàng sẽ có cảm giác mình đang khi dễ một đứa trẻ to xác.
“Nè, ngươi có cùng nàng hôn môi không?”
Bỗng nhiên, đề tài chuyển qua một phương diện kỳ quái khác. Nghe Tịch Khanh Nhược hỏi, Bạch Lâm biết rõ ‘nàng’ là ai. Nhớ lại những chuyện Trì Thanh mấy hôm trước ở trong mê cung làm với mình, trên mặt Bạch Lâm nổi lên một trận phấn hồng, phản ứng như vậy không thể nghi ngờ đã trả lời vấn đề của Tịch Khanh Nhược.
“Ngươi đã cho đi nụ hôn đầu, ta thân thiết với ngươi sẽ không sao à?”
Tịch Khanh Nhược đang nói vui vẻ, liền hôn Bạch Lâm còn hơi hơi ngốc lăng, đang bị vây trong trạng thái ngượng ngùng. Mắt thấy người kia mở to hai mắt, bộ dáng giống con thỏ bị chấn kinh mờ mịt luống cuống. Tịch Khanh Nhược liếc thấy bóng người đang tránh sau bụi cỏ, rồi hôn càng sâu sắc.
Con rùa rụt cổ, không đốt cái mông nó, thì nó vĩnh viễn cũng sẽ không chịu thò đầu ra …
PS: Mấy nhân vật của Bạo tỷ ai cũng tài sắc vẹn toàn :((( Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, nói chứ nhiều khi thấy hơi thần thánh hóa quá =)) Thanh mama lần này bị nói trúng tim đỏ, đúng là con rùa rụt đầu, phải khiêu khích thôi :”> Công nhận am mưu, quên dương mưu của Tịch tỷ quá là hiểm, đụng trúng ngay hũ giấm chua :)) Chỉ khổ Bạch Lâm thoi người ơi :))
Nay xả hàng, post 1 lúc hơn 3k chữ nhen :)) Ước gì tiền nhiều chút về quê sáng đi hái dâu, hái được nhiêu ăn bấy nhiêu =)) Tối về chỉ dành thời gian edit, thôi
/128
|