Lục Úy Lai là nữ nhân tốt nhất, hoàn mỹ nhất trên đời. Những lời này, trong lòng Tăng Khả Hận nhắc đi nhắc lại hơn cả ngàn lần. Nàng ta xinh đẹp, so với vẻ bề ngoài, tâm hồn bên trong còn đẹp hơn. Mặc dù ngoài miệng luôn làm ra những hành vi bất cần, nhưng Tăng Khả Hận không thể không thừa nhận, nàng rất yêu Lục Úy Lai.
Nói đến Lục Úy Lai, rất nhiều người đều nghĩ đến từ ôn nhu, nàng giống như nữ sinh từ tiểu thuyết đi ra, tĩnh lặng như nước. Cùng nàng ở chung, sẽ không làm cho người cảm thấy bất an, thế cho nên rất nhiều người đều muốn cùng Lục Úy Lai trở thành bằng hữu, thậm chí là người yêu. Tăng Khả Hận cũng không ngoại lệ.
Giờ này khắc này, thanh âm của Lục Úy Lai không lớn, nhưng biểu tình lại vô cùng đạm mạc. Một chữ ghê tởm kia, giống như con dao sắt bén, thật sau chui vào lòng Tăng Khả Hận, làm cho nàng khó chịu, muốn bật khóc. Cách đó không xa là Trì Thanh cùng Bạch Lâm, còn có Đông Dụ Phi đang chạy đến.
Tăng khả Hận sinh ra ảo giác, nàng cảm thấy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng, giống như nàng là kẻ tội ác tày trời, xứng đáng bị thiên đao vạn mã phanh thây, Tăng Khả Hận cười, cười đến vui vẻ. Đúng vậy nàng chính là người ghê tởm.
“Không nghĩ tới Lục thầy thuốc cùng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, đến bây giờ mới cảm thấy ta ghê tởm, vậy ngươi trước kia lúc sống cùng ta ,tại sao lại không cảm thấy ta ghê tởm hả?”
“Tăng tiểu thư, chú ý cách nói chuyện của mình.”.
“Ta không biết là cách nói chuyện của ta có vấn đề gì, đến tột cùng là ai ghê tởm, chính ngươi hẳn là rất rõ ràng đi?”.
“Tăng Khả Hận! Đủ rồi!”
Nghe giọng nói Tăng Khả Hận càng ngày càng ép người quá đáng. Đông Dụ Phi đem thân thể cứng ngắc của Lục Úy Lai ôm vào ngực thấp giọng quát.
“Chưa đủ.Ta còn chưa nói đến trọng điểm, như thế nào là đủ? Lại nói tiếp, ta thật sự rất bội phục Đông thầy thuốc, cô thật khoan hồng độ lượng a, tận mắt thấy ta và bạn gái lăn giường, cư nhiên còn có thể nhẫn nại, là cái gì thúc đẩy ngươi tiếp tục cùng nàng ta ở một chỗ vậy? Sẽ không phải là tình yêu vớ vẩn chứ?”.
Lại lần nữa nhắc tới chuyện cũ. Tăng Khả Hận có vẻ rất hào phóng. Thấy biểu tình đắc ý của nàng, Đông Dụ Phi muốn mở miệng, muốn cùng nàng nói cái gì đó, nhưng lại bị Lục ÚY Lai ngăn lại.
“Dụ Phi, cùng người như thế cãi nhau không có gì hay hết, chúng ta về nhà đi”.
“Như thế nào? Sợ ta đem việc ghê tởm của ngươi nói ra sao, muốn chạy trốn hả?”
Nếu nói, Tăng Khả Hận vừa nãy chỉ là châm chọc, thì lúc này đây chính là khiêu khích rõ ràng. Nghe được lời của nàng, không chỉ có Đông Dụ Phi, mà ngay cả Lục Úy Lai cũng dừng bước.
“Tăng Khả Hận, ngươi có gì bất mãn, hoặc là có cái gì muốn nói, cứ việc nói cho Dụ Phi. Chuyện gì của ta, nàng ấy đều biết, ta không giấu diếm nàng”.
“Hửm? Phải không? Vậy nàng ta cũng biết, người đã từng cùng một người lớn hơn gần ba mươi tuổi ngủ với nhau nhiều năm sao?”
Tăng Khả Hận vừa nói ra, Đông Dụ Phi liền thay đổi sắc mặt, ngay cả sắc mặt Trì Thanh cũng trầm xuống. Ở đây ngoại trừ Đông Dụ Phi là người ngoài, tất cả mọi người biết đến Bạch Quân ác ra sao. Tăng Khả Hận nói như vậy, không thể nghi ngờ là ở trước mặt mọi người tát Lục Úy Lai cùng Trì Thanh một cái.
“Tăng Khả Hận, ngươi nói chuyện nên sạch sẽ một chút!”
“Đương nhiên, ta vẫn rất sạch sẽ, nhưng thật ra nữ nhân bên cạnh ngươi, nàng ta…”.
“Ba! Ba”.
Tiếng vang làm chấm dứt lời nói của Tăng Khả Hận, nàng quay đầu lại, nhìn Lục Úy Lai lần nữa, không né cũng không lùi, còn nghiêng mặt qua để nhận thêm một cái tát nữa. Bất quá là vài giây sau, trên hai má trắng noãn của Tăng Khả Hận, liền hiện lên dấu tay đỏ tươi.
Biến cố xuất hiện quá nhanh, nhanh đến mức Đông Dụ Phi cũng không kịp phản ứng . Nhìn Lục Úy Lai bởi vì khóc mà hai mắt phiếm hồng, Tăng Khả Hận cắn môi đến mức chảy máu, nàng đem máu chảy ra nuốt vào trong cổ họng. Chỉ có như vậy mới khiên cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Con người đều là động vật ích kỷ, chán ghét một người, thì muốn làm cho hắn sống không yên. Thích một người, thì hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời cho đối phương. Có lúc,Tăng Khả Hận tự hỏi chính mình, nàng đối với Lục Úy Lai là yêu hay hận, vì sao lại không ngừng thương tổn nàng ta.
Đáp án, luôn rất rõ ràng .
Tăng Khả Hận yêu Lục Úy Lai, nhưng không dám nói cho bất luận kẻ nào biết. Nàng yêu Lục Úy Lai, đau lòng vì Lục Úy Lai, nhưng điều kiện hiện tại lại không cho phép nàng cùng Lục Úy Lai hạnh phúc.
Nay, nhìn nữ nhân này bị mình bức đến mức ra tay tát mình, nhìn trong mắt nàng ta chỉ có thất vọng cùng tuyệt vọng. Tăng Khả Hận cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, Nhưng tim nàng thì đau như có người cầm dao nhọn đâm vào.
Nếu cho Tăng Khả Hận một cơ hội, nàng sẽ không chút do dự giết chết nữ nhân tên là Tăng Khả Hận. Bởi vì nàng ta, Lục Úy Lai mới thống khổ như vậy.
“Úy Lai, chúng ta đi thôi.”
Giằng co hồi lâu, Đông Dụ Phi mở miệng nói, nghe xong lời của nàng , Lục Úy Lai đem tằm mắt dừng ở khuôn mặt Tăng Khả Hận bị mình đánh đến mức sưng hồng.
“Cái thứ nhất là ta đánh vì chính mình, cái thứ hai là thay Đông Dụ Phi đánh. Tăng Khả Hận, từ nay về sau, chúng ta hai người không ai nợ nhau, không có gì liên quan gì nữa, không bao giờ ta muốn thấy ngươi…”.
Lúc Úy Lai nói xong thì cùng Đông Dụ Phi trở lại xe, không chút lưu luyến lái xe rời đi. Nhìn chiếc xe càng chạy càng xa, Tăng Khả Hận cứng ngắc bước ra nhìn chiếc bật lửa của mình nằm ở bên đường, Tăng Khả Hận quỳ trên mặt đất lẳng lặng nhìn nó. Cuối cùng lại nhặt lên.
Úy Lai, nếu có thể ở cùng ngươi, thì tốt biết bao. Bất quá, hiện tại ngươi không còn cần ta nữa. Tin rằng sẽ có một người tốt hơn so với ta, càng hy vọng người đó sẽ khiến ngươi sẽ hạnh phúc. Nếu người kia nghe xong mấy lời vừa rồi của ta mà vẫn lựa chọn cùng ngươi ở một chỗ, ta mới có thể an tâm. Mặc dù tương lai ngươi và ta không còn quan hệ, ta vẫn sẽ làm một người qua đường, để chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của ngươi…
***
“Nghỉ ngơi một chút, ta đi giúp ngươi pha nước tắm.”
Về nhà, Đông Dụ Phi để Lục Úy Lai ngồi vào sô pha phòng khách, một mình tiến vào phòng tắm. Nhìn nước ấm cùng hơi nước dần dần lan tỏa khắp phòng, Đông Dụ Phi bị sương mù che kín hai mắt, hơi hơi gợi lên khóe môi.
Trên đời không ai không ngại việc người mình yêu còn quan tâm đến người khác, mà Đông Dụ Phi, cũng là như thế. Đông Dụ Phi tự nhận mình không phải thánh mẫu. Lại không phải người vô tư. Nàng yêu Úy Lai, cũng hy vọng Úy Lai cũng yêu mình.
Đông Dụ Phi biết, chuyện hôm nay phát sinh cũng có chút liên quan đến mình, Nàng cũng không cảm thấy mình đáng khinh bỉ, dù sao, thắng lợi cũng đã dành được. Nàng không thể dễ dàng tha thứ cho Tăng Khả Hân.
Buổi tối hôm đó ở bệnh viện, Đông Dụ Phi vốn định giúp Lục Úy Lai chiếu cố Tăng Khả Hận. Để tránh hai người kia tiếp xúc sẽ phát sinh sự tình. Nhưng việc nàng sợ nhất vẫn xảy ra. Lúc nàng đứng ở cửa, nhìn hình ảnh hai người kia ở trên giường triền miên. Một khắc đó, Đông Dụ Phi ôm lấy lồng ngực phát đau của mình, căn bản không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Trong ấn tượng của nàng, Lục Úy Lai là người cơ trí, lại luôn kiềm chế bản thân, ôn nhu thiện lương. Nhưng giờ phút này Lục Úy Lai lại giống một người yêu mị, miệng mỉm cười, điên cuồng giữ lấy thân thể Tăng Khả Hận. Cho dù bụng của đối phương đang chảy máu, cũng không có ý dừng lại.
Đến tột cùng là yêu sâu đến đâu, mới có thể điên cuồng như thế? Đông Dụ Phi không rõ. Nàng chỉ biết khi Úy Lai cùng mình ở một chỗ, cũng không bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy. Nàng ta chỉ cùng mình hôn môi, lại không làm thêm hành động gi . Hai người ở cùng một chỗ hồi lâu, nhưng ngủ cùng giường cũng không có mấy lần. Nói các nàng là người yêu,thì chi bằng nói là bạn bè còn hơn. Dù sao, không có cặp tình nhân nào lại xa cách như vậy.
Đông Dụ Phi ghen tị, ghen tị vì tình yêu Lục Úy Lai dành cho Tăng Khả Hận, Bởi vì nàng ta, Lục Úy Lai thay đổi bộ dáng, bởi vì nàng ta, Lục Úy Lai không thể yêu mình, thậm chí cả thân thể cũng không chịu cho mình, Ghen tị có thể hủy đi một người.
Yêu Lục Úy Lai năm năm, cũng nhìn thấy nàng ta cùng Tăng Khả Hận dây dưa suốt năm năm. Sự kiện ở bệnh viện, Đông Dụ Phi có thể tha thứ Lục Úy Lai, nhưng không thể tha thứ cho Tăng Khả Hận. Bởi vì nàng biết, nếu không phải Tăng Khả Hận chủ động, với tính cách của Lục Úy Lai, tuyệt đối không làm ra chuyện này.
Vì thế, lúc nhìn thấy Tăng Khả Hận cùng Tô Ngạo Ngưng, Đông Dụ Phi đã biết cơ hội của mình đã đến. Nhưng nàng không nghĩ tới, còn có thể từ miệng Tăng Khả Hận biết được một số chuyện về Lục Úy Lai, Nghĩ đến đối phương còn có việc gạt mình, Đông Dụ Phi không khỏi trầm ngâm. Trên thực tế, nàng không muốn thừa nhận, bản thân mình để ý những lời nói của Tăng Khả Hận.
“Dụ Phi, ngươi không khỏe sao?”
Thanh âm của Lục Úy Lai đem Đông Dụ Phi gọi về. Nhìn bồn tắm đã chuẩn bị xong, nàng đi ra khỏi phòng tắm.
.”Ân, tốt lắm, tự ngươi tắm hay là ta giúp ngươi đây?”
Đông Dụ Phi hỏi như vậy, cũng không phải có mưu đồ gì.
Nàng thấy tinh thần Lục Úy Lai không ổn định, sợ đối phương gặp chuyện không may, nên muốn đi vào chiếu cố nàng ta mà thôi. Hai người là người yêu, lại chưa bao giờ xem qua thân thể của đối phương, chưa từng cùng nhau tắm rửa hay làm chuyện thân mật, Đông Dụ Phi cùng không kỳ vọng nhiều. Nhưng khiến nàng không thể tưởng tượng được là Lục Úy Lai lại gật đầu, giữ chặt tay mình cùng nhau đi vào.
Lần đầu thân mật như vậy, hai người nhìn thân thể của nhau, trên mặt đều nổi lên một màu hồng vượng. Đông Dụ Phi đem Lục Úy Lai ôm vào bồn tắm lớn, chính mình cũng theo vào. Các nàng sa vào nước ấm, cắn môi đối phương không muốn buông ra. Đông Dụ Phi đánh bạo, lấy tay xoa ngực của Lục Úy Lai nhẹ nhàng vuốt ve.
“Úy Lai, ta nghĩ muốn ngươi.”
Đông Dụ Phi biết, hôm nay Lục Úy Lai đã ra quyết định, đây cũng là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy . Đông Dụ Phi tự nhận mình tốt hơn Tăng Khả Hận cả trăm lần, càng cảm thấy chính mình có thể cho Lục Úy Lai hanh phúc. Không giống như Tăng Khả Hận, một kẻ không biết quý trọng.
“Dụ Phi, ôm ta một cái…”
Lục Úy Lai cũng không có trả lời Đông Dụ Phi, mà là yêu cầu đối phương ôm lấy nàng. Nghe xong những lời này, Đông Dụ Phi hôn trụ nàng. lần lượt điên cuồng hôn xuống cổ, tiến tới trước bộ ngực đầy đặn. Lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện, thân thể Lục Úy Lai kịch liệt run run. Ngẩng đầu liền nhìn thấy đối phương nhắm chặt mắt, từ đó vô số chất lỏng trong suốt chảy xuống, từng giọt rơi vào trong nước, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Úy Lai, ngươi sao vậy? Nếu không thoải mái chúng ta sẽ không phải làm, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, sẽ không…”
Đem Lục Úy Lai ôm lấy, Đông Dụ Phi đau lòng nói xong. Nàng không biết vì sao Lục Úy Lai khóc. Nhưng trong lòng đã có một âm thanh nói cho nàng, đối phương vẫn không muốn giao thân xác cho mình.
“Dụ Phi, ta mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá. Ta không rõ nàng vì cái gì lại làm vậy với ta, vì cái gì nàng luôn khiến xát muối lên vết thương đó. Đúng vậy, ta không sạch sẽ, nàng rõ ràng biết ta là bị bắt buộc, vì cái gì còn muốn nói ra. Ta không muốn, ta không muốn như vậy, ta rất sợ, thật sự rất sợ, nàng vì sao phải nói như vậy, nàng như thế nào có thể vũ nhục ta như vậy. Dụ Phi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”.
“Đừng nói nữa, ta đều biết, ngoan nào, hết thảy đều qua rồi, ta sẽ không cho nàng cơ hội làm thương tổn ngươi nữa, tuyệt đối sẽ không.”
Nhìn Lục Úy Lai nhắm hai mắt lại, Đông Dụ Phi đứng dậy, giúp nàng lau khô người, đem nàng nằm lên trên giường. Thấy Lục Úy Lai mới lên giường liền cuộn thân xác thành một khối, không ngừng run run . Đông Dụ Phi đau lòng nằm lên giường, đem Lục Úy Lai ôm vào trong ngực, vỗ vỗ bả vai trấn an nàng.
Qua hồi lâu, Lục Úy Lai mới bình tĩnh trở lại, mỏi mệt đi vào giấc ngủ say. Bất quá, cho dù đang ngủ, nàng cũng nhíu chặt mày, bộ dạng không an ổn. Thấy đối phương không ngừng nói mớ, Đông Dụ Phi lo lắng vuốt cái trán nóng bỏng Lục Úy Lai, đem lỗ tai tiến đến bên môi nàng, muốn nghe xem nàng nói cái gì. Ngay sau đó, khuôn mặt Động Dụ Phi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
“Tiểu Hận…”.
PS: Chương nài ngược quá, đao lòng quá nên không muốn edit chút nào :)) Tội nghiệp cả úy Lai, cả Hận tỷ, chỉ ghét má Đông Dụ Phi, nhưng nghĩ cũng phải thôi, ai chẳng ích kỉ như vậy =)) Không ai là thánh mẫu hết mà, thấy người mình iu cứ dây dưa với nhỏ bồ cũ cũng ghét lắm chứ :”> Nhưng vẫn không nhịn được mà muốn chửi má đó =))
Dạo này mưa hoài làm buồn ghê, không muốn edit gì hết *đổ lỗi cho hoàn cảnh* mấy bạn cũng đừng trách mình, truyện cũng không hót lắm nên cứ đi từ từ cho chắc đi =)) Chế nào muốn lao vào hố edit phụ thì đừng ngần ngại inbox mình nha :”> 24/7 sẵn sàng phục vụ hihi
Nói đến Lục Úy Lai, rất nhiều người đều nghĩ đến từ ôn nhu, nàng giống như nữ sinh từ tiểu thuyết đi ra, tĩnh lặng như nước. Cùng nàng ở chung, sẽ không làm cho người cảm thấy bất an, thế cho nên rất nhiều người đều muốn cùng Lục Úy Lai trở thành bằng hữu, thậm chí là người yêu. Tăng Khả Hận cũng không ngoại lệ.
Giờ này khắc này, thanh âm của Lục Úy Lai không lớn, nhưng biểu tình lại vô cùng đạm mạc. Một chữ ghê tởm kia, giống như con dao sắt bén, thật sau chui vào lòng Tăng Khả Hận, làm cho nàng khó chịu, muốn bật khóc. Cách đó không xa là Trì Thanh cùng Bạch Lâm, còn có Đông Dụ Phi đang chạy đến.
Tăng khả Hận sinh ra ảo giác, nàng cảm thấy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng, giống như nàng là kẻ tội ác tày trời, xứng đáng bị thiên đao vạn mã phanh thây, Tăng Khả Hận cười, cười đến vui vẻ. Đúng vậy nàng chính là người ghê tởm.
“Không nghĩ tới Lục thầy thuốc cùng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, đến bây giờ mới cảm thấy ta ghê tởm, vậy ngươi trước kia lúc sống cùng ta ,tại sao lại không cảm thấy ta ghê tởm hả?”
“Tăng tiểu thư, chú ý cách nói chuyện của mình.”.
“Ta không biết là cách nói chuyện của ta có vấn đề gì, đến tột cùng là ai ghê tởm, chính ngươi hẳn là rất rõ ràng đi?”.
“Tăng Khả Hận! Đủ rồi!”
Nghe giọng nói Tăng Khả Hận càng ngày càng ép người quá đáng. Đông Dụ Phi đem thân thể cứng ngắc của Lục Úy Lai ôm vào ngực thấp giọng quát.
“Chưa đủ.Ta còn chưa nói đến trọng điểm, như thế nào là đủ? Lại nói tiếp, ta thật sự rất bội phục Đông thầy thuốc, cô thật khoan hồng độ lượng a, tận mắt thấy ta và bạn gái lăn giường, cư nhiên còn có thể nhẫn nại, là cái gì thúc đẩy ngươi tiếp tục cùng nàng ta ở một chỗ vậy? Sẽ không phải là tình yêu vớ vẩn chứ?”.
Lại lần nữa nhắc tới chuyện cũ. Tăng Khả Hận có vẻ rất hào phóng. Thấy biểu tình đắc ý của nàng, Đông Dụ Phi muốn mở miệng, muốn cùng nàng nói cái gì đó, nhưng lại bị Lục ÚY Lai ngăn lại.
“Dụ Phi, cùng người như thế cãi nhau không có gì hay hết, chúng ta về nhà đi”.
“Như thế nào? Sợ ta đem việc ghê tởm của ngươi nói ra sao, muốn chạy trốn hả?”
Nếu nói, Tăng Khả Hận vừa nãy chỉ là châm chọc, thì lúc này đây chính là khiêu khích rõ ràng. Nghe được lời của nàng, không chỉ có Đông Dụ Phi, mà ngay cả Lục Úy Lai cũng dừng bước.
“Tăng Khả Hận, ngươi có gì bất mãn, hoặc là có cái gì muốn nói, cứ việc nói cho Dụ Phi. Chuyện gì của ta, nàng ấy đều biết, ta không giấu diếm nàng”.
“Hửm? Phải không? Vậy nàng ta cũng biết, người đã từng cùng một người lớn hơn gần ba mươi tuổi ngủ với nhau nhiều năm sao?”
Tăng Khả Hận vừa nói ra, Đông Dụ Phi liền thay đổi sắc mặt, ngay cả sắc mặt Trì Thanh cũng trầm xuống. Ở đây ngoại trừ Đông Dụ Phi là người ngoài, tất cả mọi người biết đến Bạch Quân ác ra sao. Tăng Khả Hận nói như vậy, không thể nghi ngờ là ở trước mặt mọi người tát Lục Úy Lai cùng Trì Thanh một cái.
“Tăng Khả Hận, ngươi nói chuyện nên sạch sẽ một chút!”
“Đương nhiên, ta vẫn rất sạch sẽ, nhưng thật ra nữ nhân bên cạnh ngươi, nàng ta…”.
“Ba! Ba”.
Tiếng vang làm chấm dứt lời nói của Tăng Khả Hận, nàng quay đầu lại, nhìn Lục Úy Lai lần nữa, không né cũng không lùi, còn nghiêng mặt qua để nhận thêm một cái tát nữa. Bất quá là vài giây sau, trên hai má trắng noãn của Tăng Khả Hận, liền hiện lên dấu tay đỏ tươi.
Biến cố xuất hiện quá nhanh, nhanh đến mức Đông Dụ Phi cũng không kịp phản ứng . Nhìn Lục Úy Lai bởi vì khóc mà hai mắt phiếm hồng, Tăng Khả Hận cắn môi đến mức chảy máu, nàng đem máu chảy ra nuốt vào trong cổ họng. Chỉ có như vậy mới khiên cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Con người đều là động vật ích kỷ, chán ghét một người, thì muốn làm cho hắn sống không yên. Thích một người, thì hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời cho đối phương. Có lúc,Tăng Khả Hận tự hỏi chính mình, nàng đối với Lục Úy Lai là yêu hay hận, vì sao lại không ngừng thương tổn nàng ta.
Đáp án, luôn rất rõ ràng .
Tăng Khả Hận yêu Lục Úy Lai, nhưng không dám nói cho bất luận kẻ nào biết. Nàng yêu Lục Úy Lai, đau lòng vì Lục Úy Lai, nhưng điều kiện hiện tại lại không cho phép nàng cùng Lục Úy Lai hạnh phúc.
Nay, nhìn nữ nhân này bị mình bức đến mức ra tay tát mình, nhìn trong mắt nàng ta chỉ có thất vọng cùng tuyệt vọng. Tăng Khả Hận cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, Nhưng tim nàng thì đau như có người cầm dao nhọn đâm vào.
Nếu cho Tăng Khả Hận một cơ hội, nàng sẽ không chút do dự giết chết nữ nhân tên là Tăng Khả Hận. Bởi vì nàng ta, Lục Úy Lai mới thống khổ như vậy.
“Úy Lai, chúng ta đi thôi.”
Giằng co hồi lâu, Đông Dụ Phi mở miệng nói, nghe xong lời của nàng , Lục Úy Lai đem tằm mắt dừng ở khuôn mặt Tăng Khả Hận bị mình đánh đến mức sưng hồng.
“Cái thứ nhất là ta đánh vì chính mình, cái thứ hai là thay Đông Dụ Phi đánh. Tăng Khả Hận, từ nay về sau, chúng ta hai người không ai nợ nhau, không có gì liên quan gì nữa, không bao giờ ta muốn thấy ngươi…”.
Lúc Úy Lai nói xong thì cùng Đông Dụ Phi trở lại xe, không chút lưu luyến lái xe rời đi. Nhìn chiếc xe càng chạy càng xa, Tăng Khả Hận cứng ngắc bước ra nhìn chiếc bật lửa của mình nằm ở bên đường, Tăng Khả Hận quỳ trên mặt đất lẳng lặng nhìn nó. Cuối cùng lại nhặt lên.
Úy Lai, nếu có thể ở cùng ngươi, thì tốt biết bao. Bất quá, hiện tại ngươi không còn cần ta nữa. Tin rằng sẽ có một người tốt hơn so với ta, càng hy vọng người đó sẽ khiến ngươi sẽ hạnh phúc. Nếu người kia nghe xong mấy lời vừa rồi của ta mà vẫn lựa chọn cùng ngươi ở một chỗ, ta mới có thể an tâm. Mặc dù tương lai ngươi và ta không còn quan hệ, ta vẫn sẽ làm một người qua đường, để chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của ngươi…
***
“Nghỉ ngơi một chút, ta đi giúp ngươi pha nước tắm.”
Về nhà, Đông Dụ Phi để Lục Úy Lai ngồi vào sô pha phòng khách, một mình tiến vào phòng tắm. Nhìn nước ấm cùng hơi nước dần dần lan tỏa khắp phòng, Đông Dụ Phi bị sương mù che kín hai mắt, hơi hơi gợi lên khóe môi.
Trên đời không ai không ngại việc người mình yêu còn quan tâm đến người khác, mà Đông Dụ Phi, cũng là như thế. Đông Dụ Phi tự nhận mình không phải thánh mẫu. Lại không phải người vô tư. Nàng yêu Úy Lai, cũng hy vọng Úy Lai cũng yêu mình.
Đông Dụ Phi biết, chuyện hôm nay phát sinh cũng có chút liên quan đến mình, Nàng cũng không cảm thấy mình đáng khinh bỉ, dù sao, thắng lợi cũng đã dành được. Nàng không thể dễ dàng tha thứ cho Tăng Khả Hân.
Buổi tối hôm đó ở bệnh viện, Đông Dụ Phi vốn định giúp Lục Úy Lai chiếu cố Tăng Khả Hận. Để tránh hai người kia tiếp xúc sẽ phát sinh sự tình. Nhưng việc nàng sợ nhất vẫn xảy ra. Lúc nàng đứng ở cửa, nhìn hình ảnh hai người kia ở trên giường triền miên. Một khắc đó, Đông Dụ Phi ôm lấy lồng ngực phát đau của mình, căn bản không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Trong ấn tượng của nàng, Lục Úy Lai là người cơ trí, lại luôn kiềm chế bản thân, ôn nhu thiện lương. Nhưng giờ phút này Lục Úy Lai lại giống một người yêu mị, miệng mỉm cười, điên cuồng giữ lấy thân thể Tăng Khả Hận. Cho dù bụng của đối phương đang chảy máu, cũng không có ý dừng lại.
Đến tột cùng là yêu sâu đến đâu, mới có thể điên cuồng như thế? Đông Dụ Phi không rõ. Nàng chỉ biết khi Úy Lai cùng mình ở một chỗ, cũng không bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy. Nàng ta chỉ cùng mình hôn môi, lại không làm thêm hành động gi . Hai người ở cùng một chỗ hồi lâu, nhưng ngủ cùng giường cũng không có mấy lần. Nói các nàng là người yêu,thì chi bằng nói là bạn bè còn hơn. Dù sao, không có cặp tình nhân nào lại xa cách như vậy.
Đông Dụ Phi ghen tị, ghen tị vì tình yêu Lục Úy Lai dành cho Tăng Khả Hận, Bởi vì nàng ta, Lục Úy Lai thay đổi bộ dáng, bởi vì nàng ta, Lục Úy Lai không thể yêu mình, thậm chí cả thân thể cũng không chịu cho mình, Ghen tị có thể hủy đi một người.
Yêu Lục Úy Lai năm năm, cũng nhìn thấy nàng ta cùng Tăng Khả Hận dây dưa suốt năm năm. Sự kiện ở bệnh viện, Đông Dụ Phi có thể tha thứ Lục Úy Lai, nhưng không thể tha thứ cho Tăng Khả Hận. Bởi vì nàng biết, nếu không phải Tăng Khả Hận chủ động, với tính cách của Lục Úy Lai, tuyệt đối không làm ra chuyện này.
Vì thế, lúc nhìn thấy Tăng Khả Hận cùng Tô Ngạo Ngưng, Đông Dụ Phi đã biết cơ hội của mình đã đến. Nhưng nàng không nghĩ tới, còn có thể từ miệng Tăng Khả Hận biết được một số chuyện về Lục Úy Lai, Nghĩ đến đối phương còn có việc gạt mình, Đông Dụ Phi không khỏi trầm ngâm. Trên thực tế, nàng không muốn thừa nhận, bản thân mình để ý những lời nói của Tăng Khả Hận.
“Dụ Phi, ngươi không khỏe sao?”
Thanh âm của Lục Úy Lai đem Đông Dụ Phi gọi về. Nhìn bồn tắm đã chuẩn bị xong, nàng đi ra khỏi phòng tắm.
.”Ân, tốt lắm, tự ngươi tắm hay là ta giúp ngươi đây?”
Đông Dụ Phi hỏi như vậy, cũng không phải có mưu đồ gì.
Nàng thấy tinh thần Lục Úy Lai không ổn định, sợ đối phương gặp chuyện không may, nên muốn đi vào chiếu cố nàng ta mà thôi. Hai người là người yêu, lại chưa bao giờ xem qua thân thể của đối phương, chưa từng cùng nhau tắm rửa hay làm chuyện thân mật, Đông Dụ Phi cùng không kỳ vọng nhiều. Nhưng khiến nàng không thể tưởng tượng được là Lục Úy Lai lại gật đầu, giữ chặt tay mình cùng nhau đi vào.
Lần đầu thân mật như vậy, hai người nhìn thân thể của nhau, trên mặt đều nổi lên một màu hồng vượng. Đông Dụ Phi đem Lục Úy Lai ôm vào bồn tắm lớn, chính mình cũng theo vào. Các nàng sa vào nước ấm, cắn môi đối phương không muốn buông ra. Đông Dụ Phi đánh bạo, lấy tay xoa ngực của Lục Úy Lai nhẹ nhàng vuốt ve.
“Úy Lai, ta nghĩ muốn ngươi.”
Đông Dụ Phi biết, hôm nay Lục Úy Lai đã ra quyết định, đây cũng là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy . Đông Dụ Phi tự nhận mình tốt hơn Tăng Khả Hận cả trăm lần, càng cảm thấy chính mình có thể cho Lục Úy Lai hanh phúc. Không giống như Tăng Khả Hận, một kẻ không biết quý trọng.
“Dụ Phi, ôm ta một cái…”
Lục Úy Lai cũng không có trả lời Đông Dụ Phi, mà là yêu cầu đối phương ôm lấy nàng. Nghe xong những lời này, Đông Dụ Phi hôn trụ nàng. lần lượt điên cuồng hôn xuống cổ, tiến tới trước bộ ngực đầy đặn. Lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện, thân thể Lục Úy Lai kịch liệt run run. Ngẩng đầu liền nhìn thấy đối phương nhắm chặt mắt, từ đó vô số chất lỏng trong suốt chảy xuống, từng giọt rơi vào trong nước, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Úy Lai, ngươi sao vậy? Nếu không thoải mái chúng ta sẽ không phải làm, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, sẽ không…”
Đem Lục Úy Lai ôm lấy, Đông Dụ Phi đau lòng nói xong. Nàng không biết vì sao Lục Úy Lai khóc. Nhưng trong lòng đã có một âm thanh nói cho nàng, đối phương vẫn không muốn giao thân xác cho mình.
“Dụ Phi, ta mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá. Ta không rõ nàng vì cái gì lại làm vậy với ta, vì cái gì nàng luôn khiến xát muối lên vết thương đó. Đúng vậy, ta không sạch sẽ, nàng rõ ràng biết ta là bị bắt buộc, vì cái gì còn muốn nói ra. Ta không muốn, ta không muốn như vậy, ta rất sợ, thật sự rất sợ, nàng vì sao phải nói như vậy, nàng như thế nào có thể vũ nhục ta như vậy. Dụ Phi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”.
“Đừng nói nữa, ta đều biết, ngoan nào, hết thảy đều qua rồi, ta sẽ không cho nàng cơ hội làm thương tổn ngươi nữa, tuyệt đối sẽ không.”
Nhìn Lục Úy Lai nhắm hai mắt lại, Đông Dụ Phi đứng dậy, giúp nàng lau khô người, đem nàng nằm lên trên giường. Thấy Lục Úy Lai mới lên giường liền cuộn thân xác thành một khối, không ngừng run run . Đông Dụ Phi đau lòng nằm lên giường, đem Lục Úy Lai ôm vào trong ngực, vỗ vỗ bả vai trấn an nàng.
Qua hồi lâu, Lục Úy Lai mới bình tĩnh trở lại, mỏi mệt đi vào giấc ngủ say. Bất quá, cho dù đang ngủ, nàng cũng nhíu chặt mày, bộ dạng không an ổn. Thấy đối phương không ngừng nói mớ, Đông Dụ Phi lo lắng vuốt cái trán nóng bỏng Lục Úy Lai, đem lỗ tai tiến đến bên môi nàng, muốn nghe xem nàng nói cái gì. Ngay sau đó, khuôn mặt Động Dụ Phi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
“Tiểu Hận…”.
PS: Chương nài ngược quá, đao lòng quá nên không muốn edit chút nào :)) Tội nghiệp cả úy Lai, cả Hận tỷ, chỉ ghét má Đông Dụ Phi, nhưng nghĩ cũng phải thôi, ai chẳng ích kỉ như vậy =)) Không ai là thánh mẫu hết mà, thấy người mình iu cứ dây dưa với nhỏ bồ cũ cũng ghét lắm chứ :”> Nhưng vẫn không nhịn được mà muốn chửi má đó =))
Dạo này mưa hoài làm buồn ghê, không muốn edit gì hết *đổ lỗi cho hoàn cảnh* mấy bạn cũng đừng trách mình, truyện cũng không hót lắm nên cứ đi từ từ cho chắc đi =)) Chế nào muốn lao vào hố edit phụ thì đừng ngần ngại inbox mình nha :”> 24/7 sẵn sàng phục vụ hihi
/128
|