Edit: Mada, girl_sms
Beta: girl_sms
Một năm bốn mùa, nhiệt độ cơ thể của Trì Thanh luôn ấm áp, đối với thân thể luôn lạnh lẽo của Bạch Lâm mà nói, được nàng ôm vào mùa đông chính là hạnh phúc nhất trong các loại hưởng thụ. Mặc dù hiện tại đã sắp sang xuân, nàng vẫn thích được Trì Thanh ôm. Khi hè đến cũng sẽ không thay đổi.
Nơi tư mật của cơ thể bị Trì Thanh chạm vào, cách quần jeans mỏng manh, Bạch Lâm có thể cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra trên người đối phương. Nhận thấy địa điểm này cũng không tính là tốt, Trì Thanh lại thình lình nổi lên dục vọng. Bạch Lâm tuy rằng ngượng ngùng nhưng lại không muốn ngừng lại, ngược lại hy vọng có thể tiếp tục thân mật.
Sau khi cùng Trì Thanh xác định quan hệ, hai người so với trước kia gần gũi hơn rất nhiều. Buổi tối bất quá chỉ cùng nhau ngủ, hôn hôn ôm ôm. Cảm giác da thịt chi thân đã qua lâu, lần cuối cùng xảy ra là đêm ấy, khi mình bị Trì Thanh hoàn toàn giữ lấy.
Bạch Lâm tự nhận bản thân không phải người có ham muốn quá mạnh về dục niệm, chỉ cùng Trì Thanh ôm nhau hôn nhau, đã khiến nàng thật hạnh phúc. Nhưng nàng cũng biết, tận sâu trong lòng mình, thân thể này, tâm hồn này đều khát vọng Trì Thanh. Nàng muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp mà mình có tặng cho Trì Thanh, mặc kệ Trì Thanh sẽ có ý nghĩ gì, nhưng nó cũng chỉ là một suy nghĩ mà thôi. Chỉ cần đối phương cần, nàng sẽ dùng hết sức mình để dâng cho Trì Thanh, bao gồm cả thể xác.
Bạch Lâm tỏ thái độ ngươi muốn ngươi cứ lấy làm cho Trì Thanh cảm động, nàng hoạt động tay phải, ở giữa hai bắp đùi đối phương dao động. Môi rời khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn, chuyển đến vành tai tinh xảo khéo léo của Bạch Lâm. Có lẽ là do xấu hổ, tai Bạch Lâm đỏ như cà chua, cộng thêm thân thể nàng run run, nhìn qua thật đáng yêu. Trì Thanh nhìn chằm chằm nàng, há miệng cắn vành tai mượt mà của Bạch Lâm đồng thời dùng tay phải kéo quần jeans của nàng, đưa tay dò xét bên trong.
“Thanh…”
Bị kích thích hai nơi cùng lúc khiến cho Bạch Lâm run giọng dị thường, nàng dựa đầu vào bồn rửa chén, nhắm mắt lại chờ động tác tiếp theo của Trì Thanh. Nhưng mà phía sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng, vặn vẹo qua lại đến chỗ hai người giao nhau giữa hai chân. Thình lình bị quấy rầy khiến thân hình các nàng cứng đờ, cúi đầu liền thấy kẻ đầu xỏ Tô Tô ăn no rửng mỡ ghé vào chân các nàng cọ cọ, còn dùng răng kéo kéo ống quần Bạch Lâm.
“Tô Tô…”
Không khí lãng mạn tốt đẹp bị gián đoạn, sắc mặt Trì Thanh nháy mắt trầm xuống. Nàng rút bàn tay trong quần lót Bạch Lâm ra, tâm tình hạ thấp, hai lỗ tai nhiễm một màu đỏ. Trì Thanh xấu hổ ho khan vài tiếng, không dám nhìn thẳng Bạch Lâm sợ nàng ta chú ý đến động tác lúc nãy của mình, trực tiếp xoay người bế Tô Tô lên ôm vào lòng.
“Ta đi tắm cho nó, ngươi sửa sang lại quần áo trước đi.”
Giờ phút này tình cảnh tuyệt đối là xấu hổ, cuộc vui bị cắt ngang, thân thể và lí trí đều bất mãn. Nghe được Trì Thanh nói, Bạch Lâm gật gật đầu, cúi xuống mặc quần jeans vào.
Chắc bởi vì khi nãy kích tình quá mãnh liệt làm cho nàng chưa kịp hồi lại khí lực, tâm trạng vẫn còn phập phồng, kéo khóa kéo lên vài lần đều không có sức, Bạch Lâm thấp thỏm bậm môi dưới, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trì Thanh. Lúc này một bàn tay trắng nõn xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, giữ chặt lấy khóa, kéo thân thể nàng về phía người nọ, rẹt, khóa quần như có kỳ tích đã kéo lên được.
Tình hình xảy ra quá nhanh khiến cho Bạch Lâm mặt nóng hừng hực, nàng ngẩng đầu lấy tay Trì Thanh ra, hận không thể thu nhỏ lại, trực tiếp chui xuống sàn nhà hoặc là tàng hình không cho ai kia thấy được bộ dạng quẫn bách của mình. Ở tình huống này cho dù người kéo dây quần của mình là Trì Thanh nhưng chứng kiến nàng ấy kéo lại theo cách này thật khiến cho Bạch Lâm không còn mặt mũi.
“Ta đi lên trước.”
So với Bạch Lâm đang đứng ngượng ngùng, Trì Thanh cũng không nhiều lời. Nói xong nàng liền đi như chạy trốn khỏi phòng bếp. Nhìn thấy bóng lưng bối rối của nàng, Bạch Lâm ngẩng người, lập tức gục đầu xuống. Nếu không phải tại con Tô Tô, có lẽ nàng và Trì Thanh sẽ còn tiếp tục chuyện kia…
Mèo rất sợ nước, và Tô Tô chính là một trong số đó. Bạch Lâm nhớ rõ, lúc ban đầu trở lại biệt thự, con mèo nhỏ thực không thích để mình giúp nó tắm rửa, mỗi một lần đều ầm ĩ vài giờ mới có thể hoàn thành. Mà nay, chỉ cần vừa nghe mình sẽ tắm rửa cho nó, con mèo nhỏ này lại thành thành thật thật ngồi dưới đất, đợi nàng hầu hạ.
Ở trong phòng tắm, Trì Thanh nhìn Bạch Lâm thuần thục đem chuẩn bị bồn tắm cho Tô Tô xong, lại thay nó kì cọ móng, đánh răng, tẩy lông. Toàn bộ quá trình, tiểu quỷ luôn bướng bỉnh kia cư nhiên không nhúc nhích, để Bạch Lâm tùy ý đùa nghịch nó, không có nửa điểm phản kháng. Điều này làm cho Trì Thanh cảm thấy cực kỳ bất khả tư nghị, dù sao, Tô Tô là con mèo nàng nuôi dưỡng gần ba năm, mặc dù là chính nàng, cũng không có tự tin làm cho con mèo nhỏ này ngoan ngoãn như thế.
Đứng ở phòng tắm, Trì Thanh nghĩ lại lời nói của mình vừa nãy, giúp Tô Tô tắm rửa mà nay lại chỉ có thể cầm khăn bông đứng xem. Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp vàng vàng chiếu rọi đồ dùng hằng ngày của Bạch Lâm cùng nàng bên trong đó.
Nghĩ đến mình từng ở trong này lấy đi lần đầu của Bạch Lâm, lại còn rất thô lỗ. Trì Thanh nhíu mày, đem tầm mắt đặt vào Tô Tô và Bạch Lâm. Hiện nay, người nọ đang rửa sạch móng cho con mèo nhỏ, từng động tác đều mang theo sủng nịch và ôn nhu.
Khi nàng vén tóc lúc, gương mặt hoàn mỹ lộ ra làm cho người ta không thể rời tầm mắt. Khi nàng xoay người lại lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Chỉ nhìn thôi, Trì Thanh đã tưởng tượng đến lúc mình ôm lấy ngừoi kia, sẽ tuyệt vời đến mức nào. Bạch Lâm, thật sự rất đẹp, mà càng đẹp, Trì Thanh lại càng sợ mất đi.
“Thanh, đưa khăn cho ta.”.
“Hả?”
Đang ngẩn người, Trì Thanh cũng không nghe được rõ câu hỏi của Bạch Lâm, mê mang hỏi lại.
“Ta nói, đưa khăn cho ta.”
Bạch Lâm không ngại Trì Thanh thất thần, một lần nữa nhỏ giọng nói.
Nghe nói như thế, Trì Thanh thật nhanh đem khăn đưa cho Bạch Lâm, lại giúp nàng cùng nhau đem Tô Tô lau sạch.
Toàn bộ quá trình xong xuôi, áo sơmi trên người Bạch Lâm đã sớm bị ướt làm cho trong suốt. Lớp vải dính chặt lấy làn da nàng, mỗi khi cử động một chút, Trì Thanh đều có thể nhìn đường cong của đối phương, còn có hai khỏa no tròn bị áo somi trắng bao lấy.
“Sao lại ngẩn người vậy? Tô Tô xong rồi, ngươi cũng tắm đi.”
Lúc này, Bạch Lâm đi tới nói. Nhưng phản ứng đầu tiên của Trì Thanh không phải là đi vào nhà tắm, mà lại lùi về phía sau từng bước, né tránh không cho Bạch Lâm đụng vào. Nhìn thấy Trì Thanh hành động khác thường, Bạch Lâm khó hiểu, nàng vừa định mở miệng, lại thấy Trì Thanh cầm áo ngủ ra khỏi phòng.
“Ngươi ở trong này tắm đi, ta về phòng ta tắm, chờ một chút lại đây tìm ngươi.”
Nhìn theo Trì Thanh rời đi, con ngươi sáng rõ của Bạch Lâm vừa rồi trong nháy mắt chuyển thành ảm đạm. Nàng đem trên người quần áo cởi, đi vào phòng tắm.
Nước ấm từ đỉnh đầu tỏa xuống, ướt nhẹp mái tóc, cũng khiến hai tròng mắt đẫm nước. Có lẽ, ngọt ngào lúc này cũng chỉ là nhất thời.
Có một số việc, chỉ khi có đột phá, mới có bước tiến triển tiếp theo…
Tắm xong, Bạch Lâm mặc váy ngủ, bước ra khỏi phòng tắm. Tối nay bầu trời sáng lạ thường, ánh sao lấp lánh trên đó như tô điểm thêm màn đêm, Bạch Lâm đứng lặng nhìn ra cửa sổ.
“Sao chưa sấy tóc?”
Thân thể bị ôm lấy từ phía sau, ấm áp bất ngờ làm cho Bạch Lâm run lên. Bởi vì nàng biết người đến là ai, Bạch Lâm cũng không quay đầu, mà yên tâm giao thân xác tựa vào người sau, ngửa đầu tiếp tục nhìn màn đêm.
“Thấy hơi nóng nên muốn gió trời thổi khô tóc.”
Tựa vào người Trì Thanh, Bạch Lâm thấp giọng nói, chậm rãi đem hai mắt nhắm lại.
Ánh trăng chiếu vào sườn mặt nàng, đem làn da vốn trắng nõn nay lại càng trắng hơn. Bởi vì đã tĩnh dưỡng một tháng, hai bên má lõm xuống cuối cùng cũng nhiều ra ít thịt, cằm cũng không bén nhọn giống như trước nữa. Chỉ là, hiện tại Bạch Lâm, vẫn là rất gầy .
“Trúng gió thì sao, thân thể của ngươi…”.
“Thanh, thích ta không?”.
Đây là lần thứ hai trong ngày, lời nói của mình bị Bạch Lâm đánh gãy.
Trì Thanh không hiểu vì sao Bạch Lâm đột nhiên hỏi những lời này, thấy đối phương nhắm hai mắt, như không nghe lời khuyên của mình, Trì Thanh không tức giận, mà vuốt mái tóc ướt của Bạch Lâm, gật gật đầu.
Chẳng qua, đáp án như vậy không làm cho Bạch Lâm vừa lòng. Nàng mở mắt ra, tay vuốt ve khuôn mặt Trì Thanh. Từ trán đến mũi, rồi đến bờ môi, sang đến hai má.
Tay Bạch Lâm thực mềm, mang theo nhiệt độ lành lạnh. Nàng di chuyển tay rất chậm cũng rất nhẹ, giống như lông vũ. Giây lát lướt qua, lại làm cho người ta khó trốn tránh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người chỉ có hình bóng của đối phương. Nhìn tầm mắt Bạch Lâm từ chuyên chú chuyển thành mê ly, rồi biến thành đục ngầu không thấy bóng. Trì Thanh bỗng hoảng thần, liền phát hiện Bạch Lâm đã nghiêng đầu hôn lên cổ mình, đem hơi thở của nàng phả lên làn da dưới cổ.
Bên tai là thanh âm dồn dập thở dốc mà Bạch Lâm phát ra, thân là một người từng trải, Trì Thanh biết rõ đây là tín hiệu cầu hoan. Nhưng nàng không nghĩ tới một người luôn luôn bảo thủ nội liễm như Bạch Lâm sẽ làm ra sự tình này, nếu không phải cảm giác nóng rực trên cổ quá mức chân thực, nàng cơ hồ sẽ cho rằng hết thảy chỉ là trong mơ.
“Tiểu Bạch?”
Bởi vì động tình, tiếng nói Trì Thanh trở nên khàn khàn rất nhiều. Nàng cũng muốn cùng Bạch Lâm tiến thêm một bước. Nhưng mỗi lần có ý niệm này trong đầu, Trì Thanh lại dâng lên cảm giác tội lỗi. Nàng không để ý việc mình cùng Bạch Lâm có cùng huyết thống, mà là sợ hãi mình sẽ như lần trước, không khống chế được, làm tổn thương thân thể Bạch Lâm.
“Thanh… Ta là của ngươi.”
Mẹ con liền tâm là cảm giác gì, Bạch Lâm không hề biết, nhưng nàng lại hiểu được tâm tình của người mình yêu. Trì Thanh băn khoăn điều gì, Bạch Lâm rất rõ. Nàng hiểu đối phương đang để ý về sự thô bạo khi lấy đi lần đầu tiên của mình, cho nên mới không chịu cùng mình thân mật. Nhưng Bạch Lâm hy vọng Trì Thanh biết, mình chưa bao giờ bởi vì lần đó mà trách cứ nàng ta.
“Ta biết.”
Bạch Lâm cổ vũ mình như vậy chính là sự câu dẫn trí mạng đối với Trì Thanh. Nhìn hai mắt của người kia, Trì Thanh đọc ra lời mời gọi. Bạch Lâm đang muốn mình hôn nàng, giữ lấy nàng, thậm chí là xâm chiếm nàng. Hai tay không chịu khống chế bắt đầu đi đến địa phương chúng nên đến, cách tầng áo ngủ đơn bạc, Trì Thanh có thể cảm giác được hai khỏa trước ngực no đủ của Bạch Lâm đã đứng thẳng lên.
“Thanh, đừng sợ.”
Cảm nhận được hai tay run run của Trì Thanh, Bạch Lâm dùng hai tay mình xoa lấy bàn tay của Trì Thanh. Động tác như vậy khiến thân thể Trì Thanh cứng đờ, theo bản năng cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng đến tận mang tai của Bạch Lâm, trong lòng tràn đầy cảm động cùng ấm áp.
Đúng vậy, Bạch Lâm là tất cả của nàng, cũng nguyện ý vì nàng mà trả giá. Nàng biết khi nào mình yếu ớt, nàng biết khi nào phải kiên cường để bảo vệ mình. Nàng hiểu mình không dũng cảm, hiểu mình cũng cần một người phía sau để dựa vào, để được động viên. Nhìn thân thể vô lực xụi lơ trong lòng mình, Trì Thanh hôn vào cổ Bạch Lâm, hai tay hơi dùng lực xoa nắm khỏa no đủ trong lòng bàn tay.
“Tiểu Bạch, làm nữ nhân của ta.”
PS: Con quỷ Tô Tô có duyên thấy ớn :( Hi vọng nhờ bước đột phá nài mà 2 chế có thể bên nhau trọn đời ;))
Trầy da tróc vảy edit xong đc 1 chương =)) Từ sau phải chuẩn bị kĩ càng, ko thể để nước đến đầu mới bơi như mấy nay nữa :((( Đang thiếu người edit phụ, bạn nào thương tình đăng kí cho mình dui cái coi :((
Beta: girl_sms
Một năm bốn mùa, nhiệt độ cơ thể của Trì Thanh luôn ấm áp, đối với thân thể luôn lạnh lẽo của Bạch Lâm mà nói, được nàng ôm vào mùa đông chính là hạnh phúc nhất trong các loại hưởng thụ. Mặc dù hiện tại đã sắp sang xuân, nàng vẫn thích được Trì Thanh ôm. Khi hè đến cũng sẽ không thay đổi.
Nơi tư mật của cơ thể bị Trì Thanh chạm vào, cách quần jeans mỏng manh, Bạch Lâm có thể cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra trên người đối phương. Nhận thấy địa điểm này cũng không tính là tốt, Trì Thanh lại thình lình nổi lên dục vọng. Bạch Lâm tuy rằng ngượng ngùng nhưng lại không muốn ngừng lại, ngược lại hy vọng có thể tiếp tục thân mật.
Sau khi cùng Trì Thanh xác định quan hệ, hai người so với trước kia gần gũi hơn rất nhiều. Buổi tối bất quá chỉ cùng nhau ngủ, hôn hôn ôm ôm. Cảm giác da thịt chi thân đã qua lâu, lần cuối cùng xảy ra là đêm ấy, khi mình bị Trì Thanh hoàn toàn giữ lấy.
Bạch Lâm tự nhận bản thân không phải người có ham muốn quá mạnh về dục niệm, chỉ cùng Trì Thanh ôm nhau hôn nhau, đã khiến nàng thật hạnh phúc. Nhưng nàng cũng biết, tận sâu trong lòng mình, thân thể này, tâm hồn này đều khát vọng Trì Thanh. Nàng muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp mà mình có tặng cho Trì Thanh, mặc kệ Trì Thanh sẽ có ý nghĩ gì, nhưng nó cũng chỉ là một suy nghĩ mà thôi. Chỉ cần đối phương cần, nàng sẽ dùng hết sức mình để dâng cho Trì Thanh, bao gồm cả thể xác.
Bạch Lâm tỏ thái độ ngươi muốn ngươi cứ lấy làm cho Trì Thanh cảm động, nàng hoạt động tay phải, ở giữa hai bắp đùi đối phương dao động. Môi rời khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn, chuyển đến vành tai tinh xảo khéo léo của Bạch Lâm. Có lẽ là do xấu hổ, tai Bạch Lâm đỏ như cà chua, cộng thêm thân thể nàng run run, nhìn qua thật đáng yêu. Trì Thanh nhìn chằm chằm nàng, há miệng cắn vành tai mượt mà của Bạch Lâm đồng thời dùng tay phải kéo quần jeans của nàng, đưa tay dò xét bên trong.
“Thanh…”
Bị kích thích hai nơi cùng lúc khiến cho Bạch Lâm run giọng dị thường, nàng dựa đầu vào bồn rửa chén, nhắm mắt lại chờ động tác tiếp theo của Trì Thanh. Nhưng mà phía sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng, vặn vẹo qua lại đến chỗ hai người giao nhau giữa hai chân. Thình lình bị quấy rầy khiến thân hình các nàng cứng đờ, cúi đầu liền thấy kẻ đầu xỏ Tô Tô ăn no rửng mỡ ghé vào chân các nàng cọ cọ, còn dùng răng kéo kéo ống quần Bạch Lâm.
“Tô Tô…”
Không khí lãng mạn tốt đẹp bị gián đoạn, sắc mặt Trì Thanh nháy mắt trầm xuống. Nàng rút bàn tay trong quần lót Bạch Lâm ra, tâm tình hạ thấp, hai lỗ tai nhiễm một màu đỏ. Trì Thanh xấu hổ ho khan vài tiếng, không dám nhìn thẳng Bạch Lâm sợ nàng ta chú ý đến động tác lúc nãy của mình, trực tiếp xoay người bế Tô Tô lên ôm vào lòng.
“Ta đi tắm cho nó, ngươi sửa sang lại quần áo trước đi.”
Giờ phút này tình cảnh tuyệt đối là xấu hổ, cuộc vui bị cắt ngang, thân thể và lí trí đều bất mãn. Nghe được Trì Thanh nói, Bạch Lâm gật gật đầu, cúi xuống mặc quần jeans vào.
Chắc bởi vì khi nãy kích tình quá mãnh liệt làm cho nàng chưa kịp hồi lại khí lực, tâm trạng vẫn còn phập phồng, kéo khóa kéo lên vài lần đều không có sức, Bạch Lâm thấp thỏm bậm môi dưới, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trì Thanh. Lúc này một bàn tay trắng nõn xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, giữ chặt lấy khóa, kéo thân thể nàng về phía người nọ, rẹt, khóa quần như có kỳ tích đã kéo lên được.
Tình hình xảy ra quá nhanh khiến cho Bạch Lâm mặt nóng hừng hực, nàng ngẩng đầu lấy tay Trì Thanh ra, hận không thể thu nhỏ lại, trực tiếp chui xuống sàn nhà hoặc là tàng hình không cho ai kia thấy được bộ dạng quẫn bách của mình. Ở tình huống này cho dù người kéo dây quần của mình là Trì Thanh nhưng chứng kiến nàng ấy kéo lại theo cách này thật khiến cho Bạch Lâm không còn mặt mũi.
“Ta đi lên trước.”
So với Bạch Lâm đang đứng ngượng ngùng, Trì Thanh cũng không nhiều lời. Nói xong nàng liền đi như chạy trốn khỏi phòng bếp. Nhìn thấy bóng lưng bối rối của nàng, Bạch Lâm ngẩng người, lập tức gục đầu xuống. Nếu không phải tại con Tô Tô, có lẽ nàng và Trì Thanh sẽ còn tiếp tục chuyện kia…
Mèo rất sợ nước, và Tô Tô chính là một trong số đó. Bạch Lâm nhớ rõ, lúc ban đầu trở lại biệt thự, con mèo nhỏ thực không thích để mình giúp nó tắm rửa, mỗi một lần đều ầm ĩ vài giờ mới có thể hoàn thành. Mà nay, chỉ cần vừa nghe mình sẽ tắm rửa cho nó, con mèo nhỏ này lại thành thành thật thật ngồi dưới đất, đợi nàng hầu hạ.
Ở trong phòng tắm, Trì Thanh nhìn Bạch Lâm thuần thục đem chuẩn bị bồn tắm cho Tô Tô xong, lại thay nó kì cọ móng, đánh răng, tẩy lông. Toàn bộ quá trình, tiểu quỷ luôn bướng bỉnh kia cư nhiên không nhúc nhích, để Bạch Lâm tùy ý đùa nghịch nó, không có nửa điểm phản kháng. Điều này làm cho Trì Thanh cảm thấy cực kỳ bất khả tư nghị, dù sao, Tô Tô là con mèo nàng nuôi dưỡng gần ba năm, mặc dù là chính nàng, cũng không có tự tin làm cho con mèo nhỏ này ngoan ngoãn như thế.
Đứng ở phòng tắm, Trì Thanh nghĩ lại lời nói của mình vừa nãy, giúp Tô Tô tắm rửa mà nay lại chỉ có thể cầm khăn bông đứng xem. Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp vàng vàng chiếu rọi đồ dùng hằng ngày của Bạch Lâm cùng nàng bên trong đó.
Nghĩ đến mình từng ở trong này lấy đi lần đầu của Bạch Lâm, lại còn rất thô lỗ. Trì Thanh nhíu mày, đem tầm mắt đặt vào Tô Tô và Bạch Lâm. Hiện nay, người nọ đang rửa sạch móng cho con mèo nhỏ, từng động tác đều mang theo sủng nịch và ôn nhu.
Khi nàng vén tóc lúc, gương mặt hoàn mỹ lộ ra làm cho người ta không thể rời tầm mắt. Khi nàng xoay người lại lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Chỉ nhìn thôi, Trì Thanh đã tưởng tượng đến lúc mình ôm lấy ngừoi kia, sẽ tuyệt vời đến mức nào. Bạch Lâm, thật sự rất đẹp, mà càng đẹp, Trì Thanh lại càng sợ mất đi.
“Thanh, đưa khăn cho ta.”.
“Hả?”
Đang ngẩn người, Trì Thanh cũng không nghe được rõ câu hỏi của Bạch Lâm, mê mang hỏi lại.
“Ta nói, đưa khăn cho ta.”
Bạch Lâm không ngại Trì Thanh thất thần, một lần nữa nhỏ giọng nói.
Nghe nói như thế, Trì Thanh thật nhanh đem khăn đưa cho Bạch Lâm, lại giúp nàng cùng nhau đem Tô Tô lau sạch.
Toàn bộ quá trình xong xuôi, áo sơmi trên người Bạch Lâm đã sớm bị ướt làm cho trong suốt. Lớp vải dính chặt lấy làn da nàng, mỗi khi cử động một chút, Trì Thanh đều có thể nhìn đường cong của đối phương, còn có hai khỏa no tròn bị áo somi trắng bao lấy.
“Sao lại ngẩn người vậy? Tô Tô xong rồi, ngươi cũng tắm đi.”
Lúc này, Bạch Lâm đi tới nói. Nhưng phản ứng đầu tiên của Trì Thanh không phải là đi vào nhà tắm, mà lại lùi về phía sau từng bước, né tránh không cho Bạch Lâm đụng vào. Nhìn thấy Trì Thanh hành động khác thường, Bạch Lâm khó hiểu, nàng vừa định mở miệng, lại thấy Trì Thanh cầm áo ngủ ra khỏi phòng.
“Ngươi ở trong này tắm đi, ta về phòng ta tắm, chờ một chút lại đây tìm ngươi.”
Nhìn theo Trì Thanh rời đi, con ngươi sáng rõ của Bạch Lâm vừa rồi trong nháy mắt chuyển thành ảm đạm. Nàng đem trên người quần áo cởi, đi vào phòng tắm.
Nước ấm từ đỉnh đầu tỏa xuống, ướt nhẹp mái tóc, cũng khiến hai tròng mắt đẫm nước. Có lẽ, ngọt ngào lúc này cũng chỉ là nhất thời.
Có một số việc, chỉ khi có đột phá, mới có bước tiến triển tiếp theo…
Tắm xong, Bạch Lâm mặc váy ngủ, bước ra khỏi phòng tắm. Tối nay bầu trời sáng lạ thường, ánh sao lấp lánh trên đó như tô điểm thêm màn đêm, Bạch Lâm đứng lặng nhìn ra cửa sổ.
“Sao chưa sấy tóc?”
Thân thể bị ôm lấy từ phía sau, ấm áp bất ngờ làm cho Bạch Lâm run lên. Bởi vì nàng biết người đến là ai, Bạch Lâm cũng không quay đầu, mà yên tâm giao thân xác tựa vào người sau, ngửa đầu tiếp tục nhìn màn đêm.
“Thấy hơi nóng nên muốn gió trời thổi khô tóc.”
Tựa vào người Trì Thanh, Bạch Lâm thấp giọng nói, chậm rãi đem hai mắt nhắm lại.
Ánh trăng chiếu vào sườn mặt nàng, đem làn da vốn trắng nõn nay lại càng trắng hơn. Bởi vì đã tĩnh dưỡng một tháng, hai bên má lõm xuống cuối cùng cũng nhiều ra ít thịt, cằm cũng không bén nhọn giống như trước nữa. Chỉ là, hiện tại Bạch Lâm, vẫn là rất gầy .
“Trúng gió thì sao, thân thể của ngươi…”.
“Thanh, thích ta không?”.
Đây là lần thứ hai trong ngày, lời nói của mình bị Bạch Lâm đánh gãy.
Trì Thanh không hiểu vì sao Bạch Lâm đột nhiên hỏi những lời này, thấy đối phương nhắm hai mắt, như không nghe lời khuyên của mình, Trì Thanh không tức giận, mà vuốt mái tóc ướt của Bạch Lâm, gật gật đầu.
Chẳng qua, đáp án như vậy không làm cho Bạch Lâm vừa lòng. Nàng mở mắt ra, tay vuốt ve khuôn mặt Trì Thanh. Từ trán đến mũi, rồi đến bờ môi, sang đến hai má.
Tay Bạch Lâm thực mềm, mang theo nhiệt độ lành lạnh. Nàng di chuyển tay rất chậm cũng rất nhẹ, giống như lông vũ. Giây lát lướt qua, lại làm cho người ta khó trốn tránh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người chỉ có hình bóng của đối phương. Nhìn tầm mắt Bạch Lâm từ chuyên chú chuyển thành mê ly, rồi biến thành đục ngầu không thấy bóng. Trì Thanh bỗng hoảng thần, liền phát hiện Bạch Lâm đã nghiêng đầu hôn lên cổ mình, đem hơi thở của nàng phả lên làn da dưới cổ.
Bên tai là thanh âm dồn dập thở dốc mà Bạch Lâm phát ra, thân là một người từng trải, Trì Thanh biết rõ đây là tín hiệu cầu hoan. Nhưng nàng không nghĩ tới một người luôn luôn bảo thủ nội liễm như Bạch Lâm sẽ làm ra sự tình này, nếu không phải cảm giác nóng rực trên cổ quá mức chân thực, nàng cơ hồ sẽ cho rằng hết thảy chỉ là trong mơ.
“Tiểu Bạch?”
Bởi vì động tình, tiếng nói Trì Thanh trở nên khàn khàn rất nhiều. Nàng cũng muốn cùng Bạch Lâm tiến thêm một bước. Nhưng mỗi lần có ý niệm này trong đầu, Trì Thanh lại dâng lên cảm giác tội lỗi. Nàng không để ý việc mình cùng Bạch Lâm có cùng huyết thống, mà là sợ hãi mình sẽ như lần trước, không khống chế được, làm tổn thương thân thể Bạch Lâm.
“Thanh… Ta là của ngươi.”
Mẹ con liền tâm là cảm giác gì, Bạch Lâm không hề biết, nhưng nàng lại hiểu được tâm tình của người mình yêu. Trì Thanh băn khoăn điều gì, Bạch Lâm rất rõ. Nàng hiểu đối phương đang để ý về sự thô bạo khi lấy đi lần đầu tiên của mình, cho nên mới không chịu cùng mình thân mật. Nhưng Bạch Lâm hy vọng Trì Thanh biết, mình chưa bao giờ bởi vì lần đó mà trách cứ nàng ta.
“Ta biết.”
Bạch Lâm cổ vũ mình như vậy chính là sự câu dẫn trí mạng đối với Trì Thanh. Nhìn hai mắt của người kia, Trì Thanh đọc ra lời mời gọi. Bạch Lâm đang muốn mình hôn nàng, giữ lấy nàng, thậm chí là xâm chiếm nàng. Hai tay không chịu khống chế bắt đầu đi đến địa phương chúng nên đến, cách tầng áo ngủ đơn bạc, Trì Thanh có thể cảm giác được hai khỏa trước ngực no đủ của Bạch Lâm đã đứng thẳng lên.
“Thanh, đừng sợ.”
Cảm nhận được hai tay run run của Trì Thanh, Bạch Lâm dùng hai tay mình xoa lấy bàn tay của Trì Thanh. Động tác như vậy khiến thân thể Trì Thanh cứng đờ, theo bản năng cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng đến tận mang tai của Bạch Lâm, trong lòng tràn đầy cảm động cùng ấm áp.
Đúng vậy, Bạch Lâm là tất cả của nàng, cũng nguyện ý vì nàng mà trả giá. Nàng biết khi nào mình yếu ớt, nàng biết khi nào phải kiên cường để bảo vệ mình. Nàng hiểu mình không dũng cảm, hiểu mình cũng cần một người phía sau để dựa vào, để được động viên. Nhìn thân thể vô lực xụi lơ trong lòng mình, Trì Thanh hôn vào cổ Bạch Lâm, hai tay hơi dùng lực xoa nắm khỏa no đủ trong lòng bàn tay.
“Tiểu Bạch, làm nữ nhân của ta.”
PS: Con quỷ Tô Tô có duyên thấy ớn :( Hi vọng nhờ bước đột phá nài mà 2 chế có thể bên nhau trọn đời ;))
Trầy da tróc vảy edit xong đc 1 chương =)) Từ sau phải chuẩn bị kĩ càng, ko thể để nước đến đầu mới bơi như mấy nay nữa :((( Đang thiếu người edit phụ, bạn nào thương tình đăng kí cho mình dui cái coi :((
/128
|