- Cảm ơn nhắc nhở.
Giọng điệu của Tần Lãng vô cùng bình thản, bởi vì cậu biết rõ Tang Côn muốn nhìn thấy cậu tức giận, sợ hãi thậm chí là tâm tình sụp đổ, cho nên Tần Lãng dự định làm ngược lại. Cậu nhìn Tang Côn, mỉm cười nói:
- Nhắc mới nói, mày chính là người đầu tiên đến nơi này thăm tao đó.
- Đầu óc mày có vấn đề rồi! Chính là lão tử tống cổ mày vào nơi này! Nghe hiểu chưa?
Tang Côn cười khẩy. Cách một bức tường bằng thủy tinh, Tần Lãng nhìn thấy rõ gương mặt đáng sợ của hắn.
- Nơi này cũng không tệ, tám người một căn phòng, cũng không khác lắm với ký túc xá của trường học.
Tần Lãng bình tĩnh nói tiếp:
- Nhưng mà Tang Côn à, mày tới nơi này chính là vì diệu võ dương oai với tao sao?
- Ta cho ngươi một con đường sống.
Tang Côn hừ lạnh một tiếng.
- Có lẽ mày không nắm rõ tình hình hiện tại rồi, mày nghĩ như thế là bởi vì đây là lần đầu tiên mày đến nơi này. Chỉ có điều tao sẽ nói rõ cho mày biết, tối hôm nay mày nhất định sẽ rất khó trôi qua! Mày sẽ không chết, nhưng mày chắc chắn sẽ rất muốn chết!
- Vậy nếu như tao nói đây là đường sống thì thế nào?
Tần Lãng hỏi một câu.
- Ông chủ của tao rất thưởng thức mày, nếu như mày chịu thuần phục tao thì mày sẽ không gặp phải chuyện gì, hơn nữa mày cũng không cần phải lo lắng bị người khác khởi tố!
Tang Côn lạnh lùng nói:
- Thật ra thì tao rất muốn giết chết mày, nếu không phải có mày thì cái tên Hàn Tam Cường ngu ngốc kia đã sớm khuất phục tao rồi, hoặc là đã chết.
- Ông chủ của mày?
Tần Lãng khinh thường nói tiếp:
- Mày phải nói là chủ nhân của mày, bởi vì ở trong mắt An Đức Thịnh, mày chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!
- Muốn tự tìm chết!
Tang Côn vốn cũng không phải là người lương thiện gì, lúc này hắn lại bị Tần Lãng cho một vố, hắn nhịn không được muốn phát tát.
- Muốn giết chết tao?
Tần Lãng khinh thường cười mỉa:
- Mày dự định vào đây một đấu một với tao sao? Tao nghĩ rằng không nên đâu, nghe nói người huynh đệ tên là Tang Bưu của mày là một đồng chí tiểu thụ, ngươi cùng một loại với hắn, có phải cùng hắn... hay không?
- Ranh con, mày nhất định phải chết! Chỉ có điều muốn thu thập mày không cần tao đích thân ra tay!
Mặt mày Tang Côn rất hung ác:
- Tối hôm nay, mà sẽ hối hận vì đi đến thế giới này! Mày cũng sẽ hối hận vì đắc tội Tang Côn - tao! Mày là một đứa ngu ngốc, mày không biết rằng có rất nhiều người đều muốn giết chết mày!
- Chờ một chút...
Nhìn Tang Côn có vẻ sắp rời đi, Tần Lãng đột nhiên thấp giọng nói một câu.
- Mày nói cái gì?
Tang Côn còn tưởng rằng Tần Lãng thay đổi ý định, hắn theo bản năng nghiêng người về phía trước để nghe rõ lời Tần Lãng nói.
- Tao nói, mày là một tên đại ngốc....
Tần Lãng nói xong lời này, chợt đánh một quyền về phía bức tường bằng kính trước mặt, mặc dù nó được làm bằng kính chịu lực, vô cùng kiên cố, thế nhưng Tần Lãng đánh toàn lực thì cho dù là xi măng cốt thép đều có thể đánh nứt, huống chi đây cũng chỉ là một tấm kính chịu lực kém chất lượng. Chỉ nghe "Xoảng" một tiếng, quả đấm của Tần Lãng đã đánh vỡ bức tường kính, hung hăng đấm trên mũi và miệng của Tang Côn, đẩy hắn ngã xuống đất.
- Aaaaaaaa!
Tang Côn hoàn toàn không ngờ tới Tân Lãng lại động thủ ở chỗ này, còn bạo lực như thế. Hắn kêu đau một tiếng, máu từ mũi chảy dài xuống, hàm răng cũng bị Tần Lãng đánh rớt hai cái. Nếu như không phải kính chịu lực đã cản phần lớn lực quả đấm của cậu thì chỉ sợ một quyền này cũng đủ khiến Tang Côn nằm bệnh viện hai ba tháng rồi.
- Tang Côn, mày thấy rõ chưa, bố mày mới thực sự là tội phạm bạo lực! Móa, hôm nay cơn tức giận trong lòng bố mày đã bùng cháy, chỉ trách mày xui xẻo thôi!
Xuyên thấu qua tấm kính bị đánh vỡ, Tần Lãng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tang Côn đang nằm giữa đống mảnh vụn kính, dựng ngón tay giữa lên, lúc này mới xoay người rời đi.
Hôm nay Tần Lãng thực sự vô cùng tức giận, bởi vì cậu hăng hái làm việc nghĩa lại biến thành nghi phạm giết người, còn bị Đào Nhược Hương mắng là "Súc sinh", điều này khiến Tần Lãng ăn một bụng tức giận, vừa đúng lúc gặp phải Tang Côn tự cho mình giỏi, diễu võ dương oai bức người, Tần Lãng liền đem toàn bộ lửa giận rót vào trong một quyền này, cho Tang Côn một bài học trọn đời khó quên.
Sau khi đánh một quyền này, Tần Lãng thực sự hả dạ rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Lãng đánh người thì hai quản ngục chạy tới, muốn dùng côn cảnh sát dạy dỗ Tần Lãng một chút, nhưng lại bị khí thế hung ác trong ánh mắt Tần Lãng bức lui. Tần Lãng lạnh lùng cũng có chút phách lối nói:
- Nếu như các chú không có súng thì đừng đến chọc tôi!
Hai quản ngục vốn muốn ra tay dạy cho Tần Lãng một bài học, nhưng nhìn thấy Tần Lãng có thể đánh vỡ kính chịu lực thì chỉ có thể nhịn kích động trong lòng xuống. Một người trong đó lạnh lùng nói:
- Trở về phòng giam đi!
Xem ra hai quản ngục này nghĩ rằng chỉ cần Tần Lãng còn ở trong trại giam này thì bọn họ sẽ có biện pháp thu thập Tần Lãng, bây giờ hà cớ gì phải tự mình chuốc lấy khổ chứ.
Tang Côn nhìn thấy Tần Lãng lớn lối như thế thì hắn tức giận đến toàn thân run rẩy.
Một quản ngục khác liền vội vàng đi về phía Tang Côn nói:
- Anh cứ yên tâm, chúng tôi đã an bài xong tất cả!
- Ta muốn hắn sống không bằng chết! Phốc!
Tang Côn giận dữ hét ầm lên lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
- Anh cứ yên tâm, rất nhiều người muốn hắn sống không bằng chết.
Quản ngục vội vàng nói tiếp:
- Anh hãy nhanh đi khám bác sĩ đi, không cần phải tranh chấp với người kém hiểu biết, rất nhanh hắn sẽ biết thực tế tàn khốc thế nào!
Lúc này, Tang Côn đã không còn giả vờ nữa, đè nén tức giận trong lòng, đau đớn rời khỏi trại giam, nhưng mà trong lòng hắn đang không ngừng tưởng tượng đến cảnh Tần Lãng chịu vô số sự hành hạ.
"Kèn kẹt"
Cửa phòng giam nặng nề đóng lại.
- Nhóc con, mày rất kiêu ngạo nha! Chỉ có điều đến nơi này thì dù ngươi có là một con cọp đi nữa cũng phải nằm trên mặt đất giống như một con mèo cho lão tử! Chỗ này chính là địa bàn của chúng tao!
Cửa tù đóng lại, quản ngục đứng bên ngoài cánh cửa cũng bắt đầu lớn lối quát mắng.
Tần Lãng không thèm để ý đến quản ngục, xoay người đi vào trong bóng tối của phòng giam, cậu mở bàn tay ra, bên trong hé ra một mảnh giấy, vừa rồi có một tội phạm ở phòng giam khác đi ngang qua lặng lẽ bỏ mảnh giấy này vào trong tay cậu.
- Cường ca nói An Đức Thịnh và Tang Côn đang tìm người đối phó với cậu, hãy cẩn thận!
Xem ra phạm nhân vừa rồi là người của Hàn Tam Cường. Dưới tình huống như vậy mà Hàn Tam Cường còn chưa đến thăm Tần Lãng, hiển nhiên là hắn cũng gặp phải phiền toái, hoặc là quản ngục đã nhận mệnh lệnh cấp trên không cho phép đám người của Hàn Tam Cường đến thăm Tần Lãng.
Huống chi, Tang Côn đã đến diễu võ dương oai, hiện tại có thể dùng bốn chữ để hình dung tình huống của Tần Lãng: "Cực kỳ gay go!".
Nhưng sau khi Tần Lãng đánh một quyền vừa rồi thì lửa giận trong lòng cậu cũng theo đó mà phát tiết ra ngoài, hiện tại cậu đã khôi phục lại vẻ tĩnh táo như trước. Tuy tình thế trước mắt rất nghiêm trọng, nhưng Tần Lãng cậu cũng không phải là loại người mặc cho người ta làm thịt mình!
Chỉ có điều từ lúc Tần Lãng bước vào gian phòng này thì bầu không khí bên trong phòng cũng bắt đầu trở nên khẩn trương.
Tần Lãng biết rõ bảy người "Bạn tù" này đều là quản ngục cẩn thận sắp xếp cho mình. Đây có thể là ý của Tang Côn, cũng có thể là ý của An Đức Thịnh, nhưng bất kể thế nào thì bảy người này đều không phải là người lương thiện, bọn họ tuyệt đối là tội phạm bạo lực nhất. Tên cầm đầu là một người đầu trọc, vả lại trên đỉnh đầu hắn còn có một vết sẹo rất dài, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn và lộ ra hai hình sâm con rồng trên cánh tay, thoạt nhìn vô cùng hung hãn. Sáu người còn lại gọi ten đầu trọc là Khôi ca.
Lúc này, sáu đàn em của Khôi ca đã xắn tay áo lên, chỉ cần Khôi ca ra lệnh thì bọn họ sẽ lập tức động thủ.
- Nhóc con, mày chính là Tần Lãng?
Khôi ca vốn ngồi trên giường bỗng đứng lên, hai quả đấm giao vào nhau phát ra âm thanh bịch bịch, các đốt ngón tay phát ra âm thanh vang dội:
- Tao còn tưởng rằng là người trâu bò thế nào, không ngờ bọn họ muốn tao đối phó với một đứa học sinh!
- Học sinh thì thế nào?
Tần Lãng căn bản không đem Khôi ca để vào mắt:
- Nhanh chóng động thủ đi, đừng làm chậm trễ giờ giấc ngủ của tao.
Giọng điệu của Tần Lãng vô cùng bình thản, bởi vì cậu biết rõ Tang Côn muốn nhìn thấy cậu tức giận, sợ hãi thậm chí là tâm tình sụp đổ, cho nên Tần Lãng dự định làm ngược lại. Cậu nhìn Tang Côn, mỉm cười nói:
- Nhắc mới nói, mày chính là người đầu tiên đến nơi này thăm tao đó.
- Đầu óc mày có vấn đề rồi! Chính là lão tử tống cổ mày vào nơi này! Nghe hiểu chưa?
Tang Côn cười khẩy. Cách một bức tường bằng thủy tinh, Tần Lãng nhìn thấy rõ gương mặt đáng sợ của hắn.
- Nơi này cũng không tệ, tám người một căn phòng, cũng không khác lắm với ký túc xá của trường học.
Tần Lãng bình tĩnh nói tiếp:
- Nhưng mà Tang Côn à, mày tới nơi này chính là vì diệu võ dương oai với tao sao?
- Ta cho ngươi một con đường sống.
Tang Côn hừ lạnh một tiếng.
- Có lẽ mày không nắm rõ tình hình hiện tại rồi, mày nghĩ như thế là bởi vì đây là lần đầu tiên mày đến nơi này. Chỉ có điều tao sẽ nói rõ cho mày biết, tối hôm nay mày nhất định sẽ rất khó trôi qua! Mày sẽ không chết, nhưng mày chắc chắn sẽ rất muốn chết!
- Vậy nếu như tao nói đây là đường sống thì thế nào?
Tần Lãng hỏi một câu.
- Ông chủ của tao rất thưởng thức mày, nếu như mày chịu thuần phục tao thì mày sẽ không gặp phải chuyện gì, hơn nữa mày cũng không cần phải lo lắng bị người khác khởi tố!
Tang Côn lạnh lùng nói:
- Thật ra thì tao rất muốn giết chết mày, nếu không phải có mày thì cái tên Hàn Tam Cường ngu ngốc kia đã sớm khuất phục tao rồi, hoặc là đã chết.
- Ông chủ của mày?
Tần Lãng khinh thường nói tiếp:
- Mày phải nói là chủ nhân của mày, bởi vì ở trong mắt An Đức Thịnh, mày chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!
- Muốn tự tìm chết!
Tang Côn vốn cũng không phải là người lương thiện gì, lúc này hắn lại bị Tần Lãng cho một vố, hắn nhịn không được muốn phát tát.
- Muốn giết chết tao?
Tần Lãng khinh thường cười mỉa:
- Mày dự định vào đây một đấu một với tao sao? Tao nghĩ rằng không nên đâu, nghe nói người huynh đệ tên là Tang Bưu của mày là một đồng chí tiểu thụ, ngươi cùng một loại với hắn, có phải cùng hắn... hay không?
- Ranh con, mày nhất định phải chết! Chỉ có điều muốn thu thập mày không cần tao đích thân ra tay!
Mặt mày Tang Côn rất hung ác:
- Tối hôm nay, mà sẽ hối hận vì đi đến thế giới này! Mày cũng sẽ hối hận vì đắc tội Tang Côn - tao! Mày là một đứa ngu ngốc, mày không biết rằng có rất nhiều người đều muốn giết chết mày!
- Chờ một chút...
Nhìn Tang Côn có vẻ sắp rời đi, Tần Lãng đột nhiên thấp giọng nói một câu.
- Mày nói cái gì?
Tang Côn còn tưởng rằng Tần Lãng thay đổi ý định, hắn theo bản năng nghiêng người về phía trước để nghe rõ lời Tần Lãng nói.
- Tao nói, mày là một tên đại ngốc....
Tần Lãng nói xong lời này, chợt đánh một quyền về phía bức tường bằng kính trước mặt, mặc dù nó được làm bằng kính chịu lực, vô cùng kiên cố, thế nhưng Tần Lãng đánh toàn lực thì cho dù là xi măng cốt thép đều có thể đánh nứt, huống chi đây cũng chỉ là một tấm kính chịu lực kém chất lượng. Chỉ nghe "Xoảng" một tiếng, quả đấm của Tần Lãng đã đánh vỡ bức tường kính, hung hăng đấm trên mũi và miệng của Tang Côn, đẩy hắn ngã xuống đất.
- Aaaaaaaa!
Tang Côn hoàn toàn không ngờ tới Tân Lãng lại động thủ ở chỗ này, còn bạo lực như thế. Hắn kêu đau một tiếng, máu từ mũi chảy dài xuống, hàm răng cũng bị Tần Lãng đánh rớt hai cái. Nếu như không phải kính chịu lực đã cản phần lớn lực quả đấm của cậu thì chỉ sợ một quyền này cũng đủ khiến Tang Côn nằm bệnh viện hai ba tháng rồi.
- Tang Côn, mày thấy rõ chưa, bố mày mới thực sự là tội phạm bạo lực! Móa, hôm nay cơn tức giận trong lòng bố mày đã bùng cháy, chỉ trách mày xui xẻo thôi!
Xuyên thấu qua tấm kính bị đánh vỡ, Tần Lãng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tang Côn đang nằm giữa đống mảnh vụn kính, dựng ngón tay giữa lên, lúc này mới xoay người rời đi.
Hôm nay Tần Lãng thực sự vô cùng tức giận, bởi vì cậu hăng hái làm việc nghĩa lại biến thành nghi phạm giết người, còn bị Đào Nhược Hương mắng là "Súc sinh", điều này khiến Tần Lãng ăn một bụng tức giận, vừa đúng lúc gặp phải Tang Côn tự cho mình giỏi, diễu võ dương oai bức người, Tần Lãng liền đem toàn bộ lửa giận rót vào trong một quyền này, cho Tang Côn một bài học trọn đời khó quên.
Sau khi đánh một quyền này, Tần Lãng thực sự hả dạ rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Lãng đánh người thì hai quản ngục chạy tới, muốn dùng côn cảnh sát dạy dỗ Tần Lãng một chút, nhưng lại bị khí thế hung ác trong ánh mắt Tần Lãng bức lui. Tần Lãng lạnh lùng cũng có chút phách lối nói:
- Nếu như các chú không có súng thì đừng đến chọc tôi!
Hai quản ngục vốn muốn ra tay dạy cho Tần Lãng một bài học, nhưng nhìn thấy Tần Lãng có thể đánh vỡ kính chịu lực thì chỉ có thể nhịn kích động trong lòng xuống. Một người trong đó lạnh lùng nói:
- Trở về phòng giam đi!
Xem ra hai quản ngục này nghĩ rằng chỉ cần Tần Lãng còn ở trong trại giam này thì bọn họ sẽ có biện pháp thu thập Tần Lãng, bây giờ hà cớ gì phải tự mình chuốc lấy khổ chứ.
Tang Côn nhìn thấy Tần Lãng lớn lối như thế thì hắn tức giận đến toàn thân run rẩy.
Một quản ngục khác liền vội vàng đi về phía Tang Côn nói:
- Anh cứ yên tâm, chúng tôi đã an bài xong tất cả!
- Ta muốn hắn sống không bằng chết! Phốc!
Tang Côn giận dữ hét ầm lên lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
- Anh cứ yên tâm, rất nhiều người muốn hắn sống không bằng chết.
Quản ngục vội vàng nói tiếp:
- Anh hãy nhanh đi khám bác sĩ đi, không cần phải tranh chấp với người kém hiểu biết, rất nhanh hắn sẽ biết thực tế tàn khốc thế nào!
Lúc này, Tang Côn đã không còn giả vờ nữa, đè nén tức giận trong lòng, đau đớn rời khỏi trại giam, nhưng mà trong lòng hắn đang không ngừng tưởng tượng đến cảnh Tần Lãng chịu vô số sự hành hạ.
"Kèn kẹt"
Cửa phòng giam nặng nề đóng lại.
- Nhóc con, mày rất kiêu ngạo nha! Chỉ có điều đến nơi này thì dù ngươi có là một con cọp đi nữa cũng phải nằm trên mặt đất giống như một con mèo cho lão tử! Chỗ này chính là địa bàn của chúng tao!
Cửa tù đóng lại, quản ngục đứng bên ngoài cánh cửa cũng bắt đầu lớn lối quát mắng.
Tần Lãng không thèm để ý đến quản ngục, xoay người đi vào trong bóng tối của phòng giam, cậu mở bàn tay ra, bên trong hé ra một mảnh giấy, vừa rồi có một tội phạm ở phòng giam khác đi ngang qua lặng lẽ bỏ mảnh giấy này vào trong tay cậu.
- Cường ca nói An Đức Thịnh và Tang Côn đang tìm người đối phó với cậu, hãy cẩn thận!
Xem ra phạm nhân vừa rồi là người của Hàn Tam Cường. Dưới tình huống như vậy mà Hàn Tam Cường còn chưa đến thăm Tần Lãng, hiển nhiên là hắn cũng gặp phải phiền toái, hoặc là quản ngục đã nhận mệnh lệnh cấp trên không cho phép đám người của Hàn Tam Cường đến thăm Tần Lãng.
Huống chi, Tang Côn đã đến diễu võ dương oai, hiện tại có thể dùng bốn chữ để hình dung tình huống của Tần Lãng: "Cực kỳ gay go!".
Nhưng sau khi Tần Lãng đánh một quyền vừa rồi thì lửa giận trong lòng cậu cũng theo đó mà phát tiết ra ngoài, hiện tại cậu đã khôi phục lại vẻ tĩnh táo như trước. Tuy tình thế trước mắt rất nghiêm trọng, nhưng Tần Lãng cậu cũng không phải là loại người mặc cho người ta làm thịt mình!
Chỉ có điều từ lúc Tần Lãng bước vào gian phòng này thì bầu không khí bên trong phòng cũng bắt đầu trở nên khẩn trương.
Tần Lãng biết rõ bảy người "Bạn tù" này đều là quản ngục cẩn thận sắp xếp cho mình. Đây có thể là ý của Tang Côn, cũng có thể là ý của An Đức Thịnh, nhưng bất kể thế nào thì bảy người này đều không phải là người lương thiện, bọn họ tuyệt đối là tội phạm bạo lực nhất. Tên cầm đầu là một người đầu trọc, vả lại trên đỉnh đầu hắn còn có một vết sẹo rất dài, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn và lộ ra hai hình sâm con rồng trên cánh tay, thoạt nhìn vô cùng hung hãn. Sáu người còn lại gọi ten đầu trọc là Khôi ca.
Lúc này, sáu đàn em của Khôi ca đã xắn tay áo lên, chỉ cần Khôi ca ra lệnh thì bọn họ sẽ lập tức động thủ.
- Nhóc con, mày chính là Tần Lãng?
Khôi ca vốn ngồi trên giường bỗng đứng lên, hai quả đấm giao vào nhau phát ra âm thanh bịch bịch, các đốt ngón tay phát ra âm thanh vang dội:
- Tao còn tưởng rằng là người trâu bò thế nào, không ngờ bọn họ muốn tao đối phó với một đứa học sinh!
- Học sinh thì thế nào?
Tần Lãng căn bản không đem Khôi ca để vào mắt:
- Nhanh chóng động thủ đi, đừng làm chậm trễ giờ giấc ngủ của tao.
/33
|