Cửu Lê văn tự?” Tiết Nhất Đức giật mình, hai mắt mở to, ấp úng nói “Cửu Lê tộc bản thân ta thì đã từng nghe nói qua, thế nhưng quốc gia chúng ta có một loại văn tự cổ đại như vậy thì ta lại chưa từng được biết đến. Tiểu Vân, ngươi hãy nói rõ một chút về loại văn tự này cho ta biết đi.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
Cổ Tiểu Vân tràn đầy kỳ quái hỏi “Bá phụ, nếu ngài đã có thể viết ra Cửu Lê văn tự, làm sao lại không biết đến Cửu Lê văn tự chứ?”
Tiết Nhất Đức có chút lúng túng, cười khổ một tiếng nói “Tiểu Vân, thật không dám giấu diếm ngươi, ta căn bản không biết cái gì là Cửu Lê văn tự. Mấy chữ này là do ta dựa vào một bản cổ tịch mà sao chép lại. Ta ban đầu thậm chí đã từng hoài nghi cái này vốn không phải là chữ, mà chỉ là một trò đùa dai của một người nào đó. Nhưng trong quá trình sao chép, ta lại phát hiện nó có cùng một đặc tính với loại văn tự mà hiện tại chúng ta đang sử dụng, bút pháp giống nhau, kết cấu cũng tương thông, lúc này ta mới bỏ đi hoài nghi trong lòng. Hơn nữa càng viết ta lại càng cảm thấy loại văn tự này như toát ra một loại khí thế trước nay chưa từng có, trong đó lại mang theo kiến thức làm cho lòng người kinh hãi. Ta cũng đã từng hỏi qua không ít những chuyên gia về văn tự cổ đại, nhưng lại không có một ai có thể khẳng định được loại chữ xuất hiện từ nền văn minh cổ xưa này là loại chữ gì. Việc này cũng vì thế mà đã trở thành nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng ta.”
Cổ Tiểu Vân chợt hiểu ra, gật gật đầu “Cũng khó trách. Cửu Lê văn tự này chính là do Thần Nông, Hoàng Đế (1) cùng với Cửu Lê tộc tộc trưởng Xi Vưu phát minh ra. Theo như truyền thuyết Trung Hoa, Xi Vưu một lần bị yêu ma hóa đã làm cho mọi người căm hận. Thực tế thì không phải như vậy. Thật ra thì Xi Vưu chân chính là một vị đại anh hùng, sự tích cùng với trí tuệ của hắn không hề thua kém một chút nào so với Thần Nông cùng Hoàng Đế. Thời điểm mà Thương Hiệt(2) người Hoa Hạ chúng ta còn chưa có sáng tạo ra chữ viết thì Xi Vưu đã phát minh ra Cửu Lê văn tự này, hơn nữa còn đem những ký hiệu này ghi lại và truyền bá vào trong Cửu Lê tộc. Chỉ là do sau này bởi vì Xi Vưu thống lĩnh Củu Lê tộc bị Hoàng Đế, tổ tiên Hoa Hạ chúng ta đánh bại, Cửu Lê tộc cũng từ từ dung hợp vào trong dân tộc Hoa Hạ chúng ta, tiếp nhận nền văn hóa và văn tự Hoa Hạ, cho nên cũng từ đó mà Cửu Lê văn tự bị phai nhạt dần dần theo vòng quay lịch sử, sau này không còn có ai nhắc tới nữa.”
Tiết Nhất Đức nghe xong thì gật đầu lia lịa “Nguyên lai là như vậy, khó trách bây giờ ngay cả những chuyên gia văn tự cổ đại cũng không thể nhận biết. Tiểu Vân, ngươi có biết ý nghĩa của những văn tự này không?”
Đối với Tiết Nhất Đức thì ý nghĩa của những Cửu Lê văn tự này làm hắn càng hiếu kỳ muốn biết hơn là so với lịch sử của Cửu Lê văn tự. Từ sâu trong tâm trí hắn sớm đã cảm nhận được ý nghĩa của những Cửu Lê văn tự này cùng hắn nhất định có một mối quan hệ chặt chẽ, nếu không hắn cũng không rãnh mà ngồi viết đi viết lại những chữ này chỉ để hiểu được ý tứ của nó.
Cổ Tiểu Vân cười cười nói “Đây là tiêu đề của một quyển sách y học.” Sau đó chỉ vào mấy Cửu Lê văn tự, nhấn mạnh từng chữ “Cửu ~ Lê ~ Nội ~ Kinh!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Cửu Lê Nội Kinh? Ta chỉ nghe nói có Hoàng Đế Nội Kinh, còn Cửu Lê Nội Kinh này thì có ý nghĩa gì?” Nghe được Cổ Tiểu Vân nói là tên của một quyển sách y, Tiết Nhất Đức đầu tiên là vui mừng, sau đó lại có chút mơ mơ hồ hồ hỏi.
Cổ Tiểu Vân nói “Chuyện này cũng không có kỳ quái, năm đó Xi Vưu cùng Hoàng Đế đang ở trong hoàn cảnh đối kháng toàn diện, vô luận như thế nào, Xi Vưu cũng không thể để cho Hoàng Đế chiếm được ưu thế hơn trong chuyên môn của hắn. Hơn nữa, Xi Vưu một thân y thuật xuất chúng so với Hoàng Đế không kém chút nào, ta thấy rằng về phương diện y học thì thành tựu của cuốn “Cửu Lê Nội Kinh” này tuyệt đối sẽ không thấp hơn “Hoàng Đế Nội Kinh” đâu!”
“Xi Vưu cũng biết y thuật?” Trong ấn tượng của Tiết Nhất Đức, Xi Vưu chính là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, một đại ma đầu chém giết thành tính, nhìn kiểu nào cũng không thấy hắn giống như một vị Y sinh nhân từ cả.
Cổ Tiểu Vân chỉ cười cười, cũng không có tiếp lời hắn. Nếu như lúc trước hắn chưa từng bước vào Thần Nông bí cảnh, hẳn là bây giờ hắn cũng có cùng nghi vấn như Tiết Nhất Đức.
Khi còn ở trong Thần Nông bí cảnh, chính là nhờ vào thành tựu về y thuật của Xi Vưu, cùng với sự hiểu biết của hắn về thiên hạ bách thảo, hắn mới có thể đối với Cửu Lê văn tự nghiên cứu một cách kỹ lưỡng. Ở trong Thần Nông bí cảnh có chứa rất nhiều những văn bản viết về dược tính cùng dược lý của các loại thảo dược, đó chính là do Xi Vưu đã sử dụng Cửu Lê văn tự mà ghi chép ra, mỗi lần hắn đọc lại những văn bản đó đều thu được những lợi ích không nhỏ. Đây cũng là lý do tại sao Cổ Tiểu Vân lại ca ngợi Xi Vưu quả thật là một người trí tuệ uyên bác.
Cổ Tiểu Vân hỏi “Bá phụ, ngài lúc nãy có nói những Cửu Lê văn tự này là ngài sao chép lại từ một bản cổ tịch đúng không, nếu quả thật là vậy thì bản cổ tịch kia rất có khả năng chính là Cửu Lê Nội Kinh. Y thuật của Xi Vưu chỉ có thể dùng từ “siêu phàm nhập thánh” để mà hình dung. Cửu Lê Nội Kinh đối với ngài nhất định có tác dụng không nhỏ.
“Đúng đúng đúng! Trời à, một quyển sách mà không hề thua kém hơn quyển sách y học cổ đại nổi tiếng “Hoàng Đế Nội Kinh” thì trong đó nhất định có chứa rất nhiều trí thức cổ nhân. Tiểu Vân, ta… Ta có một thỉnh cầu, hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta!” Tiết Nhất Đức vẻ mặt cầu khẩn nói.
“Bá phụ, người khách khí rồi, có chuyện gì ngài cứ việc phân phó.”
“Ngươi đã có thể thông hiểu được Cửu Lê văn tự, ta đang nghĩ liệu có thể nhờ ngươi phiên dịch lại bản “Cửu Lê Nội Kinh” này không, như thế đối với bách tính lê dân mà nói quả là một ân đức vô cùng to lớn!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
Cổ Tiểu Vân không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng “Bá phụ yên tâm, Tiểu Vân nhất định tận sức!”
“Thật tốt quá! Như vậy thật sự là quá tốt rồi!” Tiết Nhất Đức nghe được nhất thời mừng rỡ, kích động không ngừng đi qua đi lại, trong khoảnh khắc không biết làm gì cho đúng.
“Tiểu Vân, ta thật là không nghĩ tới! Ngươi… Ngươi quả thực chính là lễ vật mà trời cao ban thưởng cho ta! Ha ha ha…” Tiết Nhất Đức xoa xoa tay, lớn tiếng cười nói.
Cổ Tiểu Vân cũng cười khẽ mấy tiếng, nói “Bá phụ, bản cổ tịch kia hiện đang ở chỗ nào?”
Tiết Nhất Đức dừng bước lại, vỗ mạnh vào gáy một cái, luôn miệng nói “Ngươi hãy nhìn ta xem, ta thật là vui quá hóa hồ đồ luôn rồi. Bản cổ tịch kia bây giờ không có ở đây mà đang ở trong tay sư phụ của ta.”
“Sư phụ của ngài?” Cổ Tiểu Vân sửng sốt một chút, ấp úng hỏi.
“Tiểu Vân, vị sư phụ đó của ta cũng không phải là người bình thường đâu! Đó chính là một đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong cả giới y học của Hoa Hạ chúng ta, toàn bộ một thân y thuật của ta chính là từ người đó mà học được.” Ngay khi nhắc tới vị sư phụ của mình, trên mặt Tiết Nhất Đức đã tràn đầy sự tự hào cùng tôn kính.
Bất quá người mà có thể dạy ra một đệ tử y thuật cao siêu, nhân phẩm lại càng thượng thừa như Tiết Nhất Đức hắn thì nhất định không phải là người bình thường rồi.
Cổ Tiểu Vân cũng không có suy nghĩ nhiều, nói “Hiện giờ ngài cũng không có bận việc gì, không bằng hãy mau chóng đi lấy bản cổ tịch cầm về đây đi. Không có sách cổ thì ta làm sao phiên dịch được.”
Tiết Nhất Đức gật đầu lia lịa nói “Ngươi nói rất đúng, nói rất đúng! Ngày mai ta sẽ lập tức lên đường đi tìm sư phụ, đem bản thảo “Cửu Lê Nội Kinh” kia mang về cho ngươi.”
“Cha, cha đang làm gì đó? Mấy món ăn cha nấu đã muốn cháy khét hết rồi kìa!” Trong lúc Tiết Nhất Đức còn đang cao hứng, Tiết Ảnh đã vội vã từ bên ngoài lao vào.
“Thức ăn?” Tiết Nhất Đức đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khịt khịt mũi, quả nhiên là trong không khí bây giờ tràn ngập mùi cháy khét, hô to một tiếng “Món ăn của ta aaaaa!” Sau đó liền xoay người một cái chạy thật nhanh ra ngoài.
Tiết Ảnh không khỏi lắc đầu, hỏi Cổ Tiểu Vân “Tiểu Vân, ngươi và cha ta hàn huyên về chuyện gì mà lại có thể làm cho người cao hứng như vậy, đến ngay cả những món ăn còn đang nấu cũng quên đi mất”.
Chú thích:
(1): Hoàng Đế, còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hóa Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán. Chữ hoàng 黃 ở đây hàm nghĩa sắc vàng, là màu biểu trưng cho hành thổ. Hiểu nôm na “Hoàng Đế” là “Vua Vàng”, khác với hoàng 皇 trong hoàng đế 皇帝 là danh xưng của các vua Trung Quốc kể từ thời nhà Tần.)
(2): Theo sách Hoài Nam Tử, vua Hoàng Đế còn có một sử quan tên là Thương Hiệt, đã sáng tạo ra chữ viết cổ. Tuy nhiên, người ta chưa được thấy chữ viết thời đó nên không có cách gì chứng minh cho việc này.
Cổ Tiểu Vân tràn đầy kỳ quái hỏi “Bá phụ, nếu ngài đã có thể viết ra Cửu Lê văn tự, làm sao lại không biết đến Cửu Lê văn tự chứ?”
Tiết Nhất Đức có chút lúng túng, cười khổ một tiếng nói “Tiểu Vân, thật không dám giấu diếm ngươi, ta căn bản không biết cái gì là Cửu Lê văn tự. Mấy chữ này là do ta dựa vào một bản cổ tịch mà sao chép lại. Ta ban đầu thậm chí đã từng hoài nghi cái này vốn không phải là chữ, mà chỉ là một trò đùa dai của một người nào đó. Nhưng trong quá trình sao chép, ta lại phát hiện nó có cùng một đặc tính với loại văn tự mà hiện tại chúng ta đang sử dụng, bút pháp giống nhau, kết cấu cũng tương thông, lúc này ta mới bỏ đi hoài nghi trong lòng. Hơn nữa càng viết ta lại càng cảm thấy loại văn tự này như toát ra một loại khí thế trước nay chưa từng có, trong đó lại mang theo kiến thức làm cho lòng người kinh hãi. Ta cũng đã từng hỏi qua không ít những chuyên gia về văn tự cổ đại, nhưng lại không có một ai có thể khẳng định được loại chữ xuất hiện từ nền văn minh cổ xưa này là loại chữ gì. Việc này cũng vì thế mà đã trở thành nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng ta.”
Cổ Tiểu Vân chợt hiểu ra, gật gật đầu “Cũng khó trách. Cửu Lê văn tự này chính là do Thần Nông, Hoàng Đế (1) cùng với Cửu Lê tộc tộc trưởng Xi Vưu phát minh ra. Theo như truyền thuyết Trung Hoa, Xi Vưu một lần bị yêu ma hóa đã làm cho mọi người căm hận. Thực tế thì không phải như vậy. Thật ra thì Xi Vưu chân chính là một vị đại anh hùng, sự tích cùng với trí tuệ của hắn không hề thua kém một chút nào so với Thần Nông cùng Hoàng Đế. Thời điểm mà Thương Hiệt(2) người Hoa Hạ chúng ta còn chưa có sáng tạo ra chữ viết thì Xi Vưu đã phát minh ra Cửu Lê văn tự này, hơn nữa còn đem những ký hiệu này ghi lại và truyền bá vào trong Cửu Lê tộc. Chỉ là do sau này bởi vì Xi Vưu thống lĩnh Củu Lê tộc bị Hoàng Đế, tổ tiên Hoa Hạ chúng ta đánh bại, Cửu Lê tộc cũng từ từ dung hợp vào trong dân tộc Hoa Hạ chúng ta, tiếp nhận nền văn hóa và văn tự Hoa Hạ, cho nên cũng từ đó mà Cửu Lê văn tự bị phai nhạt dần dần theo vòng quay lịch sử, sau này không còn có ai nhắc tới nữa.”
Tiết Nhất Đức nghe xong thì gật đầu lia lịa “Nguyên lai là như vậy, khó trách bây giờ ngay cả những chuyên gia văn tự cổ đại cũng không thể nhận biết. Tiểu Vân, ngươi có biết ý nghĩa của những văn tự này không?”
Đối với Tiết Nhất Đức thì ý nghĩa của những Cửu Lê văn tự này làm hắn càng hiếu kỳ muốn biết hơn là so với lịch sử của Cửu Lê văn tự. Từ sâu trong tâm trí hắn sớm đã cảm nhận được ý nghĩa của những Cửu Lê văn tự này cùng hắn nhất định có một mối quan hệ chặt chẽ, nếu không hắn cũng không rãnh mà ngồi viết đi viết lại những chữ này chỉ để hiểu được ý tứ của nó.
Cổ Tiểu Vân cười cười nói “Đây là tiêu đề của một quyển sách y học.” Sau đó chỉ vào mấy Cửu Lê văn tự, nhấn mạnh từng chữ “Cửu ~ Lê ~ Nội ~ Kinh!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
“Cửu Lê Nội Kinh? Ta chỉ nghe nói có Hoàng Đế Nội Kinh, còn Cửu Lê Nội Kinh này thì có ý nghĩa gì?” Nghe được Cổ Tiểu Vân nói là tên của một quyển sách y, Tiết Nhất Đức đầu tiên là vui mừng, sau đó lại có chút mơ mơ hồ hồ hỏi.
Cổ Tiểu Vân nói “Chuyện này cũng không có kỳ quái, năm đó Xi Vưu cùng Hoàng Đế đang ở trong hoàn cảnh đối kháng toàn diện, vô luận như thế nào, Xi Vưu cũng không thể để cho Hoàng Đế chiếm được ưu thế hơn trong chuyên môn của hắn. Hơn nữa, Xi Vưu một thân y thuật xuất chúng so với Hoàng Đế không kém chút nào, ta thấy rằng về phương diện y học thì thành tựu của cuốn “Cửu Lê Nội Kinh” này tuyệt đối sẽ không thấp hơn “Hoàng Đế Nội Kinh” đâu!”
“Xi Vưu cũng biết y thuật?” Trong ấn tượng của Tiết Nhất Đức, Xi Vưu chính là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, một đại ma đầu chém giết thành tính, nhìn kiểu nào cũng không thấy hắn giống như một vị Y sinh nhân từ cả.
Cổ Tiểu Vân chỉ cười cười, cũng không có tiếp lời hắn. Nếu như lúc trước hắn chưa từng bước vào Thần Nông bí cảnh, hẳn là bây giờ hắn cũng có cùng nghi vấn như Tiết Nhất Đức.
Khi còn ở trong Thần Nông bí cảnh, chính là nhờ vào thành tựu về y thuật của Xi Vưu, cùng với sự hiểu biết của hắn về thiên hạ bách thảo, hắn mới có thể đối với Cửu Lê văn tự nghiên cứu một cách kỹ lưỡng. Ở trong Thần Nông bí cảnh có chứa rất nhiều những văn bản viết về dược tính cùng dược lý của các loại thảo dược, đó chính là do Xi Vưu đã sử dụng Cửu Lê văn tự mà ghi chép ra, mỗi lần hắn đọc lại những văn bản đó đều thu được những lợi ích không nhỏ. Đây cũng là lý do tại sao Cổ Tiểu Vân lại ca ngợi Xi Vưu quả thật là một người trí tuệ uyên bác.
Cổ Tiểu Vân hỏi “Bá phụ, ngài lúc nãy có nói những Cửu Lê văn tự này là ngài sao chép lại từ một bản cổ tịch đúng không, nếu quả thật là vậy thì bản cổ tịch kia rất có khả năng chính là Cửu Lê Nội Kinh. Y thuật của Xi Vưu chỉ có thể dùng từ “siêu phàm nhập thánh” để mà hình dung. Cửu Lê Nội Kinh đối với ngài nhất định có tác dụng không nhỏ.
“Đúng đúng đúng! Trời à, một quyển sách mà không hề thua kém hơn quyển sách y học cổ đại nổi tiếng “Hoàng Đế Nội Kinh” thì trong đó nhất định có chứa rất nhiều trí thức cổ nhân. Tiểu Vân, ta… Ta có một thỉnh cầu, hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta!” Tiết Nhất Đức vẻ mặt cầu khẩn nói.
“Bá phụ, người khách khí rồi, có chuyện gì ngài cứ việc phân phó.”
“Ngươi đã có thể thông hiểu được Cửu Lê văn tự, ta đang nghĩ liệu có thể nhờ ngươi phiên dịch lại bản “Cửu Lê Nội Kinh” này không, như thế đối với bách tính lê dân mà nói quả là một ân đức vô cùng to lớn!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
Cổ Tiểu Vân không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng “Bá phụ yên tâm, Tiểu Vân nhất định tận sức!”
“Thật tốt quá! Như vậy thật sự là quá tốt rồi!” Tiết Nhất Đức nghe được nhất thời mừng rỡ, kích động không ngừng đi qua đi lại, trong khoảnh khắc không biết làm gì cho đúng.
“Tiểu Vân, ta thật là không nghĩ tới! Ngươi… Ngươi quả thực chính là lễ vật mà trời cao ban thưởng cho ta! Ha ha ha…” Tiết Nhất Đức xoa xoa tay, lớn tiếng cười nói.
Cổ Tiểu Vân cũng cười khẽ mấy tiếng, nói “Bá phụ, bản cổ tịch kia hiện đang ở chỗ nào?”
Tiết Nhất Đức dừng bước lại, vỗ mạnh vào gáy một cái, luôn miệng nói “Ngươi hãy nhìn ta xem, ta thật là vui quá hóa hồ đồ luôn rồi. Bản cổ tịch kia bây giờ không có ở đây mà đang ở trong tay sư phụ của ta.”
“Sư phụ của ngài?” Cổ Tiểu Vân sửng sốt một chút, ấp úng hỏi.
“Tiểu Vân, vị sư phụ đó của ta cũng không phải là người bình thường đâu! Đó chính là một đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong cả giới y học của Hoa Hạ chúng ta, toàn bộ một thân y thuật của ta chính là từ người đó mà học được.” Ngay khi nhắc tới vị sư phụ của mình, trên mặt Tiết Nhất Đức đã tràn đầy sự tự hào cùng tôn kính.
Bất quá người mà có thể dạy ra một đệ tử y thuật cao siêu, nhân phẩm lại càng thượng thừa như Tiết Nhất Đức hắn thì nhất định không phải là người bình thường rồi.
Cổ Tiểu Vân cũng không có suy nghĩ nhiều, nói “Hiện giờ ngài cũng không có bận việc gì, không bằng hãy mau chóng đi lấy bản cổ tịch cầm về đây đi. Không có sách cổ thì ta làm sao phiên dịch được.”
Tiết Nhất Đức gật đầu lia lịa nói “Ngươi nói rất đúng, nói rất đúng! Ngày mai ta sẽ lập tức lên đường đi tìm sư phụ, đem bản thảo “Cửu Lê Nội Kinh” kia mang về cho ngươi.”
“Cha, cha đang làm gì đó? Mấy món ăn cha nấu đã muốn cháy khét hết rồi kìa!” Trong lúc Tiết Nhất Đức còn đang cao hứng, Tiết Ảnh đã vội vã từ bên ngoài lao vào.
“Thức ăn?” Tiết Nhất Đức đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khịt khịt mũi, quả nhiên là trong không khí bây giờ tràn ngập mùi cháy khét, hô to một tiếng “Món ăn của ta aaaaa!” Sau đó liền xoay người một cái chạy thật nhanh ra ngoài.
Tiết Ảnh không khỏi lắc đầu, hỏi Cổ Tiểu Vân “Tiểu Vân, ngươi và cha ta hàn huyên về chuyện gì mà lại có thể làm cho người cao hứng như vậy, đến ngay cả những món ăn còn đang nấu cũng quên đi mất”.
Chú thích:
(1): Hoàng Đế, còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hóa Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán. Chữ hoàng 黃 ở đây hàm nghĩa sắc vàng, là màu biểu trưng cho hành thổ. Hiểu nôm na “Hoàng Đế” là “Vua Vàng”, khác với hoàng 皇 trong hoàng đế 皇帝 là danh xưng của các vua Trung Quốc kể từ thời nhà Tần.)
(2): Theo sách Hoài Nam Tử, vua Hoàng Đế còn có một sử quan tên là Thương Hiệt, đã sáng tạo ra chữ viết cổ. Tuy nhiên, người ta chưa được thấy chữ viết thời đó nên không có cách gì chứng minh cho việc này.
/19
|