Phía sau quầy thu ngân có một chiếc áo khoác đang vắt ở đó, anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là áo của Tiểu Đào, ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén.
Khi món ăn được bưng lên, anh liếc xéo ông chủ một cái, trầm giọng hỏi: “Trong tiệm không có nữ phục vụ sao?”
Ông chủ bưng bát mì ra khỏi khay, đặt lên trên bàn cho anh, cũng không thèm ngẩng đầu lên liền đáp: “Buôn bán nhỏ như vậy còn thuê phải nhiều người như vậy làm gì? Chỉ sợ đến cuối tháng không phát nổi tiền lương.”
Lưu Môn Đình một tay cầm đũa, một tay cầm khăn giấy, chậm rãi chà lau vài cái, “Phải không? Tôi thấy việc kinh doanh của quán anh khá tốt đấy chứ.
Nhưng mà, nếu trong tiệm chỉ có đàn ông, vậy sao ở kia lại có áo khoác kiểu nữ?”
Ông chủ khựng lại một lát, “Là của khách hàng để quên thôi.”
Lưu Môn Đình: “À, phải không? Cái người khách hàng này cũng quá sơ ý.”
Ông chủ đứng dậy, “Món ăn đã bưng lên rồi, anh không ăn sao?”
Lưu Môn Đình dùng chiếc đũa gắp mấy sợi mì, ăn một ngụm, “Hương vị không tồi.”
Ông chủ thu dọn bàn ăn sạch sẽ, dùng giẻ lau khô cái bàn, “Vốn dĩ đã không tồi.” Không biết vì sao, anh ta cực kì chán ghét những người đàn ông mặt mày bóng bẩy, đến quán mì mà còn phải tây trang nhãn hiệu cao cấp, đây là muốn đánh vào mặt ai?
Hừ, đồ đàn ông bóng bẩy.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta ghét người đàn ông này là vì anh tới tìm Tiểu Đào, Tiểu Đào là một cô gái tốt như vậy, sao có thể trộn chung với người đàn ông bóng bẩy này.
Ánh mắt của ông chủ có vẻ không thân thiện rất rõ ràng, nhưng cuối cùng người đó vẫn rời đi.
Lưu Môn Đình mới ăn được hai miếng đã buông đũa, lấy tờ tiền mặt trị giá một trăm tệ từ trong ví tiền ra để lên mặt bàn, lại nhân lúc ông chủ không chú ý, đi vào khu vực chỉ dành cho nhân viên.
Diện tích con đường này tương đối hẹp, anh khom lưng đi vào, phía trước có bảng tên ghi hai chữ nhân viên, anh hồ nghi đến gần, giơ tay gõ cửa.
“Vị tiên sinh này, anh làm gì ở chỗ này?”
Lưu Môn Đình quay đầu lại nhìn, là người phục vụ vừa rồi.
Anh buông tay xuống, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu Đào ở đây sao?”
Ánh mắt người phục vụ hàm chứa vẻ tìm tòi nghiên cứu, “Anh có quan hệ gì với Tiểu Đào? Anh tìm cô ấy làm gì?”
Lưu Môn Đình nhận ra giọng điệu người này tốt hơn ông chủ nhiều, hơn nữa câu vừa rồi cũng có chứa nhiều tin tức hữu ích, xem ra Tiểu Đào thật sự làm việc ở chỗ này, “Tôi là anh trai của em ấy, giờ muốn gặp em ấy.”
“Anh trai?” Người phục vụ đánh giá Lưu Môn Đình từ đầu đến chân, giống như muốn nhìn thấu anh, “Sao tôi chưa từng nghe Tiểu Đào cô ấy có anh trai?”
“Là bà con.” Lưu Môn Đình giải thích.
Người phục vụ rõ ràng đã có chút do dự.
Bỗng nhiên, bên ngoài có người gọi anh ta, anh ta vội vàng nói với Lưu Môn Đình: “Gian phòng ở phía trước kia là phòng ký túc xá của cô ấy.”
Lưu Môn Đình cảm kích gật đầu.
Người phục vụ đi trở lại theo con đường cũ, mới đi được vài bước lại dừng lại, xoay người nói: “Gần đây Tiểu Đào rất liều mạng làm việc, nếu anh là anh trai cô ấy, thì nhớ khuyên cô một chút, so với công việc, thân thể càng quan trọng hơn.”
Lưu Môn Đình: “Được.”
Anh đi đến trước một cửa phòng rõ ràng vừa mới được sơn lại, giơ tay nhẹ nhàng gõ vài cái, bên trong cánh cửa trước sau không có người trả lời, anh xoay tròn tay nắm cửa, đẩy ra.
Ánh sáng bên trong rất ảm đạm, không thể nhìn rõ thứ gì.
Lưu Môn Đình cúi đầu đi vào, ánh mắt rơi xuống chiếc giường phía trước.
Trong bóng tối mơ hồ, anh cảm thấy chiếc chăn đó hơi phồng lên, anh chậm rãi đến gần, đứng yên trước giường, mượn ánh sáng mỏng manh từ hành lang để nhìn rõ bóng người quen thuộc trên giường.
Cô nhắm chặt mắt, tóc mái trên trán bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, môi có chút khô nứt, giấc ngủ cũng không yên ổn, ngẫu nhiên còn nói mớ.
Lưu Môn Đình nhăn mày, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và đau lòng.
Cô gái anh đặt trên đầu quả tim lúc này lại tiều tụy như vậy, giống như bông hoa xinh đẹp bị gió tuyết vùi dập, anh đau lòng, rất đau.
Rất đau......
Lưu Môn Đình khom lưng cầm lấy đôi giày trên mặt đất, đeo vào giúp Tiểu Đào, lại xốc lên chăn lấy áo khoác, đắp lên người Tiểu Đào, không nói hai lời bế cô đi ra ngoài.
Lúc đi đường phải thật cẩn thận, sợ làm cô tỉnh giấc, nhẹ nhàng như một cơn gió, lúc đi ra lại vừa vặn đụng mặt ông chủ đang chạy tới.
“Anh làm cái gì thế?” Ông chủ hỏi.
“Tránh ra!” Nếu vừa rồi Lưu Môn Đình còn duy trì hình tượng hào hoa phong nhã, thì hiện tại anh như con sói hung dữ có thể nhào tới cắn xé bất kì ai, ai dám công kích anh, anh nhất định sẽ cho người đó đẹp mặt.
Lúc này đến lượt ông chủ bị dọa cho kinh ngạc.
Lưu Môn Đình lướt qua anh ta, đi ra bên ngoài.
Thời tiết tháng mười đã có vài cơn gió lạnh, nhưng anh đi quá gấp, trên trán thậm chí còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, từng hạt nước trong suốt oánh nhuận phủ kín cái trán.
Khi có một cơn gió thổi qua, cả người không rét mà run.
Anh ôm Tiểu Đào đi thật lâu, cái nơi nhỏ hẹp này chẳng có chỗ dừng xe, thành ra anh phải để xe ở một chỗ rõ xa, trên đường thỉnh thoảng có người ghé mắt tò mò nhưng anh đều làm như mắt điếc tai ngơ.
Giờ khắc này, trong lòng anh chỉ cần quan tâm đ ến bệnh tình của cô gái trong lòng ngực, những cái khác —— chỉ là mây bay.
Tốc độ đi quá nhanh khiến chân truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng so với sự đau đớn trong lòng, những thứ này tính là cái gì.
Lưu Môn Đình một khắc cũng không ngừng đi như bay, đến tận khi nhìn thấy xe của mình, mới hơi động môi, hạ giọng thật nhẹ nhàng, dễ nghe: “Tiểu Đào, chúng ta đi bệnh viện.”
Tiểu Đào đang nửa mê nửa tỉnh nghe được giọng nam mềm ấm, cả người cảm giác như được gió xuân thổi qua, ấm áp dạt dào, cô cảm thấy đây là giọng nói dễ nghe nhất mà đời này cô được nghe.
Cô không nhịn được mà càng ghé sát lại.
“Tiểu Đào, ngoan, đừng ngủ quá lâu nhé.” Lưu Môn Đình vừa lái xe, vừa nhẹ nhàng nói.
Tiểu Đào được anh sắp xếp ngồi ở vị trí ghế phụ lái, đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền.
-
Tới bệnh viện, làm xong đủ mọi loại kiểm tra, bác sĩ thông báo kết quả, là do mệt nhọc quá độ dẫn đến phát sốt.
Trong lời nói của bác sĩ còn mang theo chút oán trách, giống như người làm chồng như anh rất không đúng, lại để cho vợ mình vất vả như vậy.
Lưu Môn Đình không giải thích quan hệ bọn họ, đứng một bên nghiêm túc lắng nghe.
Chồng?
Vợ?
Ngẫm lại đây cũng là một cách xưng hô không tồi.
Bác sĩ: “Truyền nước xong thì có thể xuất viện.”
Lưu Môn Đình: “Thật sự không cần làm các loại kiểm tra khác sao?”
Bác sĩ: “Có tiền cũng không phải tiêu như vậy.
Cô ấy chỉ mệt nên mới sinh bệnh thôi, không có bị bệnh khác đâu.”
Lưu Môn Đình: “Vâng.”
Truyền nước mất hơn ba tiếng, vì sợ cô trong lúc ngủ sẽ vô ý đụng chạm đến kim truyền dịch, nên anh vẫn luôn nắm chặt tay Tiểu Đào tay, một giây cũng không hề rời đi.
Ánh mắt của Lưu Môn Đình khi nhìn Tiểu Đào, hàm chứa tình yêu nồng đậm, còn mang theo sự lưu luyến, và thâm tình không hề che giấu.
Anh cầm tay Tiểu Đào kề lên bên môi, kể lể tâm sự, “Tiểu Đào, có phải em còn trách anh không? Trách anh đi không từ mà biết, trách anh nhiều năm như vậy lại chưa từng liên hệ với anh?”
“Kỳ thật anh vẫn luôn muốn gọi điện cho em, trong những ngày đau đớn khó có thể chịu đựng ấy, anh từng khóc lóc với ba, cầu xin ông ấy cho anh trở về, trở lại bên cạnh em.”
“Nhưng ba lại nói cho anh biết, chân của anh sắp bị phế rồi.
Nếu thật sự không cẩn thận an dưỡng, có lẽ vô phương cứu chữa.
Anh, anh rất sợ, anh sao có thể chấp nhận bản thân trở thành người tàn tật, một người thân thể có khuyết tật như anh làm sao xứng với em.”
“Thật ra anh từng gọi điện thoại cho em, nhưng chuông điện thoại chưa kịp vang lên thì anh đã cúp máy rồi.
Không phải anh không yêu, chỉ là không cách nào biểu đạt.”
“Nhưng mà, bây giờ anh lại thấy mình rất may mắn.
May mắn gặp được em trong những năm tháng niên thiếu rực rỡ ấy.
Mỗi lần nhớ tới nụ cười của em, anh đều cảm thấy rất hạnh phúc.”
......
Lưu Môn Đình lải nhải nói một lúc lâu, những lời này thật ra là nói cho chính mình nghe, cũng là như nói cho Tiểu Đào đang ngủ say nghe.
Không phải không nhớ.
Mà là cực kỳ nhớ nhung.
Nhớ đến đau lòng.
Sắc trời càng ngày càng tối, Tiểu Đào tỉnh lại khỏi giấc ngủ dài, đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, lại thấy được một mảnh màu trắng, cô hơi ngây ngốc.
Cô đang ở đâu?
Đến lúc nhìn thấy chai nước biển đang truyền được treo trên đầu gường bệnh cô mới ngộ ra, đây là bệnh viện.
Trong phòng bệnh không có người khác, nhìn tình hình thì có thể cô đang ở trong phòng đơn, cô chậm rãi hoạt động thân thể, còn có chút suy yếu.
Khi còn nhỏ cô sợ nhất chính là phát sốt, mỗi lần phải tiêm đều sẽ chạy thật xa.
Lớn rồi vẫn sợ, sợ khi khám bệnh không có ai ở bên, giống như lúc này, phòng bệnh trống rỗng chỉ có một mình cô.
Rất cô đơn.
Rất bất lực.
Cô dùng cánh tay chống đỡ thân thể, chậm rãi ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Có giọng nam truyền đến, trong giọng nói còn thể hiện rõ vẻ nôn nóng.
Tiểu Đào ngước mắt nhìn lên, đôi mắt chớp vài cái, cô có chút không dám tin, sao anh lại ở chỗ này?
Lưu Môn Đình buông mấy món đồ trong tay, nhanh chóng chạy tới, đỡ cánh tay Tiểu Đào, “Em đang truyền dịch, không thể lộn xộn.”
Tiểu Đào cắn cắn môi, không nói gì.
Lưu Môn Đình đỡ cô nằm xuống, lại giúp cô dịch góc chăn, “Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói là do em quá mệt mỏi, em cứ ngủ một lát sẽ ổn thôi.”
Tiểu Đào nằm trên giường năm phút, chậm rãi thò cánh tay ra, cô thầm nghĩ, có một việc cô nhất định phải làm.
Lưu Môn Đình lập tức chú ý đến, “Muốn làm gì? Anh giúp em làm.”
Tiểu Đào đỏ mặt, “Tôi muốn đi WC, anh có thể đi giúp tôi sao?”
Câu hỏi này khiến Lưu Môn Đình nghẹn họng một lúc, anh cong môi, “Không thể, việc này thì phải do chính em làm, hơn nữa, việc này cho dù anh làm thay thì em cũng không được “giải phóng” mà.”
Lúc nói chuyện vớ vẩn lại trưng ra bộ dáng đ ĩnh đạc, y hệt như thời còn đi học.
Tiểu Đào nhất thời có chút ngây ngốc, luôn cảm giác không chân thật.
Lưu Môn Đình: “Choáng váng?”
Tiểu Đào hồi thần, theo bản năng bắt đầu đấu võ mồm: “Anh mới choáng váng ấy.” Cô vươn tay vươn ra.
Lưu Môn Đình: “Anh giúp em.”
Tiểu Đào giật giật cánh tay, “Không cần, tự tôi làm được.”
Nói mạnh miệng như vậy, nhưng cô vừa mới động, đã có một ít máu chảy ngược lên theo kim truyền dịch được cắm trên mu bàn tay, Lưu Môn Đình cả kinh, “Nằm yên, anh ôm em đi.”
Tiểu Đào còn muốn phản bác, nhưng người nào đó làm sao cho cô cơ hội ấy, lập tức xốc chăn lên, bế cô lên , “Em cầm lấy bình truyền dịch đi.”
Tiểu Đào bị ôm, duỗi tay tháo bình truyền dịch xuống, sau đó cô một tay giơ nó lên cao, một tay đặt trước người, mặc kệ Lưu Môn Đình ôm mình vào phòng vệ sinh.
Khi giải quyết chuyện lớn của đời người lại có một người đàn ông canh giữ bên ngoài, nội tâm Tiểu Đào điên cuồng la hét một trận: A a a a, thật lo lắng.
Cô nói với Lưu Môn Đình ngoài cửa: “Anh có thể đứng ra xa một chút không?”
Lưu Môn Đình: “Anh sợ một mình em không tiện.”
Tiểu Đào: “......”
Không, anh cứ đứng ở đấy tôi mới thật sự không tiện ấy.
“Anh cách xa một chút.”
“......!Được.”
Lưu Môn Đình dời bước đi xa ra mấy mét, tuy rằng anh đang rất lo lắng, nhưng vẫn quân tử nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nhiều năm như vậy, thứ khác anh không học được, chỉ có dáng vẻ nghiêm trang thì làm được nước chảy thành sông.
Vài phút sau, Tiểu Đào đi từ bên trong ra, sắc mặt ửng đỏ.
Lưu Môn Đình nhận lấy chai dịch truyền trong tay cô, hỏi: “Em có thấy khỏe hơn không?”
Tiểu Đào vừa đi vừa đáp: “Tôi rất tốt, tốt đến mức không cần nằm viện nữa.”
Thấy cô nói chuyện đã không còn dáng vẻ ốm yếu nữa, nỗi lo trong đáy lòng Lưu Môn Đình cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Anh treo chai truyền dịch vào chỗ cũ, đỡ Tiểu Đào nằm lên giường.
“Muốn ăn gì?”
Tiểu Đào mới há mồm, anh lại nói tiếp: “À, bác sĩ nói, em không thể ăn mấy món ăn dầu mỡ, chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.
Vậy, ăn cháo có được không?”
Tiểu Đào bĩu môi, anh đã nói đến vậy, tôi còn có thể nói không sao?
Cô gật gật đầu, “Ừm.”
Lưu Môn Đình lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.
Mỗ trợ lý nào đó phục vụ 24 giờ, tùy ý kêu đến gọi đi, vội vã chạy tới bệnh viện.
Tiểu Đào nhìn ảnh ngược được phản chiếu trên chiếc gương treo mặt tường, nhất thời rơi vào mê mang.
Đáy mắt cô toàn là ảnh ngược bóng dáng của người nào đó, hai bóng người gần sát nahu như vậy, thật giống như đang ôm nhau.
Cô hơi giật giật cơ thể, hiện tại hình ảnh chuyển từ “Giống như đang ôm nhau” biến thành “Đã ôm nhau”, khóe môi Tiểu Đào hơi cong lên.
Lưu Môn Đình đã rất lâu không nhìn thấy nụ cười của cô, lúc này lại thấy được, chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đến mức muốn lên thiên đàng.
Tâm nguyện duy nhất đời này của anh đó là hy vọng cô vẫn luôn vui vẻ, mỉm cười.
Tiểu Đào nhìn chằm chằm hai bóng dáng trên tường, Lưu Môn Đình lại nhìn chằm chằm Tiểu Đào, bầu không khí nhẹ nhàng lắng đọng.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua như vậy, Lưu Môn Đình vài lần muốn tìm đề tài để nói chuyện, nhưng người nào đó đến ánh mắt cũng không chịu nhìn anh.
Anh sợ tùy tiện nói chuyện sẽ dẫm phải mìn, đành ngoan ngoãn mím môi ngồi đó.
------oOo------.
/76
|