THIẾU NIÊN CỐ CHẤP PHẢI NGOAN

Chương 3

/76



Đường Uyển Tâm hoàn toàn xem nhẹ chuyện hai người bên cạnh đã hoá đá, cười tươi rói, dúi gói kẹo vào tay Lục Phong Châu: “Lúc về nhớ ăn đó!”
 
Vẻ mặt Lục Phong Châu ngây ngốc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như có thể kẹp chết ruồi: “Nhàm chán!”. Nhưng bàn tay cầm gói kẹo lại tự giác nắm chặt.
 
Đường Uyển Tâm cũng không bị bộ dáng này của cậu dọa sợ, ngược lại nụ cười càng ngọt ngào: “Cậu rất thích quyền anh à?”
 
“Làm sao?” Ánh mắt Lục Phong Châu hơi lập loè.
 
“Vậy cậu có thể hứa với mình, nhất định không được để bản thân bị thương!” Đường Uyển Tâm cũng không muốn can thiệp vào chuyện của cậu, nhưng có vài việc nguy hiểm, ít tiếp xúc vẫn tốt hơn.
 
“Liên quan gì đến cậu!” Lúc Lục Phong Châu nói ra câu này, chẳng may cắn phải đầu lưỡi, khí thế yếu đi một nửa.
 
“Tôi sợ cậu bị thương.” Cô hơi cúi đầu. Từ góc độ của Lục Phong Châu nhìn xuống, có thể thấy rõ hàng mi của thiếu nữ đang khẽ run, đáy mắt có ánh sáng nhàn nhạt.
 
Không biết tại sao, những lời độc miệng vốn đã tuôn ra đến cửa miệng, lại bị cứng rắn nuốt ngược lại.
 
Cậu li3m hàm răng: “Chúng ta rất thân thiết sao?”
 
“Chúng ta học chung lớp!” Đường Uyển Tâm tự cảm thấy đáp án này khá có sức thuyết phục.
 
“Thì sao?”
 
“Thì bạn học quan tâm nhau là chuyện rất bình thường!” Cô liếc mắt nhìn cậu.
 
Lục Phong Châu bị cô nhìn đến cả người căng thẳng, yết hầu lăn lên lộn xuống: “Nói nhảm!”
 
Đường Uyển Tâm vươn ngón tay, nhẹ nhàng câu lấy ngón tay út của cậu, ngoắc ngoắc: “Mặc kệ, chúng ta ngoắc tay rồi, nên cậu không được đổi ý.”
 
Nói xong cô rút tay về, vẫy vẫy tay với Tiểu Đào vẫn đang ngơ ngác phía sau: “Tiểu Đào, đi thôi.”
 

“Ơ .. ừ …” Tiểu Đào ngây ngốc đáp lại hai tiếng, vội vàng chạy theo Đường Uyển Tâm.
 
Lục Phong Châu mở bàn tay, ngón út vẫn còn cảm nhận được hơi ấm mơ hồ, cậu ngước mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ rẽ vào chỗ ngoặt, ánh mắt đen tối không rõ.
 
“Anh Châu, đến giờ rồi.” Đàn em Lục Môn Đình thở phì phò chạy tới.
 
Tay cậu ta đáp trên vai của Lục Phong Châu, ánh mắt cũng nhìn theo ra ngoài cửa: “Anh nhìn gì thế?”
 
Phía trước không một bóng người.
 
Lục Phong Châu thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”
 
Trong lúc vô tình, Lưu Môn Đình liếc thấy túi kẹo trong tay Lục Phong Châu, gào to lên: “Anh có kẹo sao? Em cũng muốn ăn, cho em một viên đi.”
 
Cậu ta chìa tay ra.
 
“Biến!” Lục Phong Châu đá vào đùi cậu ta, thuận tay giấu gói kẹo đi.
 
Lưu Môn Đình nhe răng nhếch miệng, nhảy cẫng lên: “Anh Châu, không phải chỉ là một viên kẹo thôi sao? Bình thường anh đâu có keo kiệt như vậy?”
 
Bình thường Lục Phong Châu có gì vui hay có đồ gì ngon đều sẽ cho bọn họ, chưa bao giờ nhỏ mọn cả.
 
“Không được.”
 
“Anh đừng nhỏ mọn thế mà.”
 
Mặc kệ Lưu Môn Đình nói gì, Lục Phong Châu vẫn không chịu buông tay. Giống như mấy viên kẹo đó chính là mạng của cậu vậy.
 
Aizzz, đúng là anh em cây khế.
 
Sau đó, Lục Phong Châu lại đột nhiên không muốn đánh quyền anh nữa, mặc kệ đối phương khuyên bảo thế nào, lông mày cậu cũng không động một chút.
 

 
Đường Uyển Tâm vừa bước vào nhà đã thấy bà nội đang nói chuyện phiếm với Mạnh Hinh. Hai người nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hài hoà.
 
Theo lý thuyết, người trong gia đình hào môn thế gia rất ghét những người phụ nữ lăn lộn trong giới giải trí, nhưng vì Đường Thắng đã độc thân quá lâu, cho nên tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Đường lão phu nhân càng ngày càng thấp. Đôi khi bà còn nghĩ, chỉ cần Đường Thắng chịu tái hôn thì dạng phụ nữ nào bà cũng đồng ý.
 
Khi biết Đường Thắng có bạn gái, bà không hỏi gì về gia cảnh xuất thân của người phụ nữ đó mà chỉ hỏi khi nào ông mới đưa người về.
 
“Ha ha, lão phu nhân quá lợi hại, Đường Thắng cũng rất ưu tú.” Mạnh Hinh mỉm cười: “Trách không được anh ấy thông minh như vậy, hoá ra đều di truyền từ ngài.”
 
Đường lão phu nhân được bà ta dỗ cho vui vẻ, gương mặt tươi cười như nở hoa: “Từ nhỏ A Thắng đã thông minh, đi học năm nào cũng đứng nhất.”
 
Vẻ mặt Mạnh Hinh đầy sùng bái: “Đó là do lão phu nhân dạy dỗ tốt.”
 
Đường lão phu nhân lại cười vui vẻ, vỗ vỗ tay Mạnh Hinh: “Đừng gọi lão phu nhân nữa, gọi mẹ đi.”
 
Mạnh Hinh xấu hổ cười cười: “… Như vậy, có lẽ không tốt lắm.”
 
“Có cái gì mà không tốt. Mẹ bảo gọi mẹ thì cứ gọi đi.” Đường lão phu nhân giả vờ tức giận.
 
“M…mẹ.” Mạnh Hinh nhút nhát sợ sệt gọi.
 
Đường Uyển Tâm đứng ở cửa, nghe tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, bàn tay dần dần nắm chặt lại. Cô nhớ tới đời trước, sau khi Mạnh Hinh thành công bước vào Đường gia, bà ta càng quan tâm lão phu nhân, còn dùng lời ngon tiếng ngọt nịnh nọt tất cả trên dưới Đường gia. Nhưng thời gian lâu dần, bà ta cũng bắt đầu để lộ bản tính, lợi dụng việc bản thân đẻ non mà khóc lóc kể lể với Đường Thắng. Đường lão phu nhân vì muốn gia đình yên bình nên đã chấp nhận dọn ra khỏi nhà, mang theo hai người giúp việc trở về nhà cũ.
 
Mỗi lần Đường Thắng tới thăm lão phu nhân, Mạnh Hinh đều lo sợ lão phu nhân sẽ nói mấy lời không xuôi tai nên lần nào cũng kiếm cớ đi theo, không để mẹ con bà có cơ hội ở riêng.
 
Đường lão phu nhân sợ con trai lo lắng cho nên vẫn âm thầm chịu đựng, nhẫn nhịn Mạnh Hinh châm chọc mỉa mai hết lần này đến lần khác, cuối cùng vì buồn bực không vui mà sinh bệnh rồi qua đời.
 
Đường Uyển Tâm nghĩ đến đây, không tự chủ được cắn chặt môi, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
 

“Tiểu thư.” Quản gia từ trong phòng đi ra, ân cần hỏi han cô: “Hôm nay tiểu thư không ngồi xe về sao?”
 
“Vâng, ở trường còn vài việc chưa xong nên con mới đi về cùng với bạn học.” Khi đối diện với quản gia, Đường Uyển Tâm lại khôi phục bộ dáng ôn nhu như thường.
 
“Tâm Tâm về rồi sao?” Đường lão phu nhân nghe thấy giọng của cô, lớn tiếng hỏi.
 
“Dạ bà nội, con về rồi.” Đường Uyển Tâm chỉnh lại đồng phục trên người, sau đó mới đi vào trong phòng.
 
“Tâm Tâm mau lại đây.” Đường lão phu nhân vẫy tay.
 
Đường Uyển Tâm đi đến nhẹ nhàng, cầm lấy tay bà, sau đó lễ phép cười với Mạnh Hinh một cái: “Chào dì Mạnh.”
 
Mạnh Hinh cười cười, xoa xoa đầu Đường Uyển Tâm: “Tâm Tâm ngoan quá. Đúng rồi, dì có mua quà tặng con này.”
 
Bà ta cầm lấy cái túi trên sô pha, đặt nó vào tay Đường Uyển Tâm, giữa hàng lông mày vẫn mang theo ý cười.
 
Đường Uyển Tâm nắm chặt cái túi ở trong tay, cong môi nói: “Cảm ơn dì Mạnh. Lát nữa con sẽ xem thử.”
 
“Được.” Mạnh Hinh vỗ vỗ tay cô: “Ba con rất bận, sau này con muốn mua cái gì cứ nói với dì là được rồi.”
 
Đường Uyển Tâm cố nén xúc động muốn ói mửa, lạnh nhạt rút tay ra: “Cảm ơn dì Mạnh, con sống đến ngần này tuổi, vẫn chưa biết cảm giác thiếu thốn thứ gì như thế nào.”
 
Dứt lời, cô quay sang nhìn Đường lão phu nhân: “Bà nội, hôm nay cháu học thể dục nên trên người toàn mồ hôi. Cháu lên phòng tắm một chút.”
 
“Được, cháu đi tắm đi.”
 
Đường Uyển Tâm bước lên cầu thang, dùng dư quang nhìn người đàn bà đang nói cười vui vẻ kia, chỉ hận không thể ném thẳng cái túi này lên đầu bà ta.
 
Vào trong phòng, cô lấy kéo ra, cắt đống quần áo trong túi thành từng mảnh vụn.
 
Xử lý xong đống quần áo, cô nhét chúng vào cặp sách. Sau đó bước vào phòng tắm.
 
Trên cửa kính phản chiếu một thân ảnh mờ ảo, không lâu sau tiếng nước vang lên.
 

 
Đường Uyển Tâm chải đầu rửa mặt xong bước xuống lầu đã thấy bọn họ ngồi vào bàn ăn, đang cười nói không ngừng. Trên bàn ăn, cơ bản đều là giọng của Mạnh Hinh. Cô cười nhạo, đi vào phòng bếp.
 
Một lúc sau, cô bưng một đ ĩa đồ ăn bước ra, đặt trước mặt Mạnh Hinh.
 
Đường Thắng ngồi bên cạnh Đường lão phu nhân, vẫy tay gọi cô: “Tâm Tâm, con ngồi chỗ này.”
 
Đường Uyển Tâm cười đi đến: “Hôm nay ba vất vả rồi.”
 
Ông sờ sờ đầu cô: “Tâm Tâm, hôm nay ở trường học thế nào?”
 
“Vui lắm ạ, các bạn học đều rất tốt.” Đường Uyển Tâm kéo tay ông làm nũng: “Ba, mai con muốn ngồi xe ba đến trường được không?”
 
“Được chứ!” Đường Thắng vỗ tay cô: “Được đưa công chúa nhỏ đi học chính là vinh dự của ba.”
 
“Ba tốt nhất!” Đường Uyển Tâm vui vẻ dụi đầu vào tay ông, dư quang lại liếc nhìn Mạnh Hinh.
 
Sắc mặt Mạnh Hinh có chút âm trầm, nhưng dù sao bà ta cũng xuất thân diễn viên, khả năng che giấu rất tốt.
 
“Ăn cơm thôi.” Đường lão phu nhân mở miệng.
 
Đường Uyển Tâm lập tức gắp một con tôm cho Mạnh Hinh: “Dì Mạnh ăn nhiều một chút.”
 
Chứng kiến cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, Đường lão phu nhân hài lòng mỉm cười.
 
Đường Thắng ngước mắt liếc hai người một cái.
 

Mạnh Hinh nhìn chằm chằm con tôm, sắc mặt âm trầm: “Dì…cảm ơn con.”
 
Đường Uyển Tâm lại gắp một con vào bát của Đường Thắng: “Ba cũng phải ăn.”
 
Đường Thắng gật gật đầu.
 
Cô lại gắp cho Đường lão phu nhân một con. Bà cười tươi đến nỗi gương mặt nở ra như đóa hoa: “Tâm Tâm nhà chúng ta ngoan quá.”
 
Đường Uyển Tâm cầm đôi đũa, thong thả ung dung bắt đầu ăn.
 
Mạnh Hinh nhìn con tôm trong bát, do dự lột vỏ, cuối cùng vẫn bỏ vào trong miệng.
 
Đường Uyển Tâm cầm lấy muỗng múc một bát canh, lúc cúi đầu uống, đáy mắt hiện lên một nụ cười lạnh.
 
Việc Mạnh Hinh bị dị ứng với hải sản cô cũng chỉ tình cờ biết được. Lúc ấy bà ta giấu rất kĩ, ngay cả ba cô cũng không hề hay biết.
 
Đường Uyển Tâm thấy Mạnh Hinh đã ăn xong con tôm vừa rồi, lại lập tức gắp cho bà ta thêm hai con nữa, ngoài mặt còn tỏ vẻ quan tâm: “Tôm rất tốt cho sức khỏe, dì Mạnh nên ăn thêm vài con.”
 
Mạnh Hinh lau môi dưới: “Cảm ơn Tâm Tâm.”
 
Đường Uyển Tâm cười tươi trả lời: “Lúc nào dì rảnh có thể tới chơi, nhà con rất hoan nghênh dì.”
 
“Được, được.” Mạnh Hinh cười đến say mê.
 
Bữa cơm này rất vui vẻ, ít nhất là Đường Uyển Tâm thấy có thể hả giận. Ngày tháng sau này còn dài, tất cả những tội nghiệt của hai mẹ con Mạnh Hinh, cô sẽ từ từ tính hết với bọn họ.
 
Sau khi ăn xong, Đường Thắng đưa Mạnh Hinh về nhà.
 
Đường Uyển Tâm đứng trên ban công, nhìn theo xe hơi rời đi, ánh mắt trầm hẳn xuống.
 
Bỗng nhiên có một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt cô, cô cong môi cười cười, vội vàng chạy xuống.
 
Dưới đèn đường, cái bóng của Lục Phong Châu được kéo dài ra. Cậu đội mũ trùm đầu, hai tay đút vào túi áo hoodie, dưới chân đá đá viên sỏi. Viên sỏi xoay tròn một cái, lăn về phía cửa lớn.
 
“Kẽo kẹt.” Cửa lớn bỗng nhiên mở ra, viên đá bay lên không trung vẽ ra một hình parabol, sau đó mới rơi xuống đất.
 
Đường Uyển Tâm giật mình, hình như nhìn thấy có cái gì đó lướt qua trước mắt rồi lại rơi xuống mặt đất, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên trắng bệch.
 
Lục Phong Châu ngước mắt nhìn, thấy Đường Uyển Tâm bị doạ ngây ngốc, cậu nhíu mày, tuy trong lòng lo lắng, nhưng ngoài miệng lại lạnh nhạt hỏi: “Không có mắt à? Ra ngoài cũng không chịu nhìn trước ngó sau.”
 
Đường Uyển Tâm còn chưa hết kinh ngạc, lúc này lại bị Lục Phong Châu rống lên, trong lúc nhất thời ngây ngác, cô bỗng oà khóc.
 
“Hu hu … hu hu …”
 
Lục Phong Châu giật nảy mình, vội vàng chạy đến cạnh cô, bàn tay cứ vươn ra rồi lại hạ xuống, tay chân lóng ngóng không biết nên làm gì, chỉ đành mở miệng nói: “Đừng khóc.”
 
“Hu … hu hu hu hu…”
 
“Cậu còn khóc nữa tôi sẽ hôn cậu đấy.”

 



/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status