Đời người có mấy lần mười năm? Vậy mà Thiệu Hoa đã ở trong tù mười năm. Sau khi ra tù, anh cũng không biết liệu mình có thể sống tiếp được mười năm nữa hay không.
Anh biết rõ, cơ thể mình…
…Tay, thắt lưng, tim, phổi…cả cơ thể đều mang đầy bệnh tật, ngay cả trí nhớ cũng bắt đầu giảm sút.
Ngày 14 tháng 02, Thiệu Hoa ra tù.
Bản thân anh cũng muốn cười…ra tù vào ngày lễ tình nhân. Chẳng lẽ anh đang hẹn hò với nhà giam hay sao? Nếu vậy thì hôm nay là ngày chia tay rồi!
Thiệu Hoa không mong chờ có người thân đến đón. Lúc mới vào tù, cậu em trai Thiệu Hằng thường xuyên đến thăm anh, dần dần thưa thớt hẳn. Khoảng nửa năm sau, Thiệu Hoa nhận được thư từ Mĩ. Trong thư, em trai nói rằng nó muốn du học, đến kỳ nghỉ sẽ về thăm anh, dặn anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Từ đó trở đi, Thiệu Hoa mất liên lạc với người nhà.
Thiệu Hoa ra khỏi cổng trại giam. Anh nhìn chiếc túi của mình. Đó là toàn bộ tài sản mà anh có: kem và bàn chải đánh răng dùng cho vệ sinh cá nhân hằng ngày; tiền công cải tạo lao động còn dư 805.3 đồng; vài bộ quần áo; một chiếc đồng hồ hiệu Breguet may mắn “được” giám ngục “bỏ sót”, có lẽ họ chỉ quan tâm đến Rolex hay Omega…
Thiệu Hoa nhìn giấy mãn hạn tù trong tay…anh hỏi thời gian rồi điều chỉnh kim đồng hồ, lên dây cót, Breguet lại bắt đầu “Tích tắc tích tắc”…
Thiệu Hoa ra đường cái, nhìn xung quanh. Mọi thứ đều thay đổi. Điều làm anh vui nhất là xe taxi rất nhiều, một mình anh có thể tự bắt được một chiếc taxi. Điều này khác xa so với mười năm trước, chờ một chiếc xe taxi hơn hai mươi phút là chuyện bình thường, nếu gặp phải lúc có việc gấp chắc chắn sẽ không có xe. Thiệu Hoa bắt một chiếc taxi, “Bác tài, đến Số 1 Đường Cảnh Sơn!”.
“Anh ơi! Muốn đi đâu?” Tài xế quay lại hỏi anh, anh ta sợ mình nghe không rõ, muốn anh nhắc lại lần nữa.
“Số 1 Đường Cảnh Sơn, à, bên cạnh công viên Nhạc Dương”.
Trong trí nhớ của Thiệu Hoa, công viên Nhạc Dương có lẽ còn có tác dụng gợi nhắc địa chỉ.
“À, tôi nhớ ra rồi!”. Lúc này, tài xế xe mới nhớ, bên cạnh công viên Nhạc Dương có một vài con đường nhỏ, là khu của những kẻ giàu có.
Đó là một con đường không có nhiều số nhà. Mỗi biệt thự cách nhau rất xa. Đằng sau những tấm biển ghi số nhà ấy là cả một khu vực rộng lớn, trông cứ như một công viên.
“Anh ơi, tới rồi, tổng cộng 66 đồng!”.
Thiệu Hoa đưa một trăm đồng cho lái xe, “Không cần thối lại!”.
Anh xuống xe, nhìn ngắm xung quanh. Nơi này không mấy thay đổi. Thứ duy nhất thay đổi chính là màu sơn của cổng chính, từ màu đen chuyển sang màu vàng nhạt.
Thiệu Hoa lấy chìa khóa, anh cảm thấy ổ khóa này không giống với mười năm trước. Tuy vậy, anh vẫn muốn thử vận may, dù sao cũng đã mười năm rồi anh cũng chưa tự tay mở khóa nhà.
“Tách, tách…”, đúng như dự đoán, không mở được!
Thiệu Hoa nhấn chuông. Một lát sau, có một giọng nói vang lên từ chiếc hộp trên cánh cửa: “Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?”.
Thiệu Hoa nhìn chiếc hộp trong giống như máy bộ đàm, chắc là phát minh trong mười năm qua.
“Tôi là Thiệu Hoa”, anh nghĩ có lẽ người hầu đã bị thay đổi nên không biết anh là ai. Do đó, anh bổ sung: “Thiệu Hằng có ở nhà không? Tôi là anh của cậu ấy!”.
“Xin thứ lỗi, anh tìm nhầm nhà rồi! Ông chủ của tôi không phải họ Thiệu, ở đây cũng không có ai tên Thiệu Hằng!”.
“Ra vậy! Xin lỗi đã làm phiền anh!”. Thiệu Hoa quay đầu nhìn cánh cửa…màu sắc đổi…cả chủ nhân cũng đổi nốt!
Thiệu Hoa nheo mắt nhìn toà nhà phía đối diện, không thay đổi; Anh nhìn lên khoảng không cao vời vợi…cũng chẳng có gì thay đổi…Nếu không có gì thay đổi thì chắc có lẽ kỉ Jura cũng chẳng khác gì mấy so với ngày nay!
Anh hít sâu một hơi rồi nhìn đồng hồ. Bây giờ đã năm giờ chiều.
Thiệu Hoa ra khỏi khu nhà giàu. Anh đến khu đường sầm uất nhất rồi vào trong một nhà hàng có vẻ tốt, gọi một ít đồ ăn. Nhưng khi ăn vào một chút, anh mới biết mình ăn không vô, ho một lúc lâu.
Thiệu Hoa lắc đầu, cười mỉa mai, có chút khổ thân: Thì ra anh đã quen với cơm tù rồi!
Thiệu Hoa tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng. Bữa tối tốn đến 365 đồng, anh thấy tỉnh cả người!
Ra khỏi nhà hàng, Thiệu Hoa đi dọc đường cũng không tìm được một khách sạn. Anh vươn tay đón taxi: “Bác tài, đến đường Tân Hải”.
“Số mấy Tân Hải?”.
“Đến đường Tân Hải là được!”.
“Tôi biết rồi”.
Tập đoàn truyền thông Quang Hối nằm trên đường Tân Hải.
“Quang Hối” là sản nghiệp của Thiệu gia. Ngày mai, Thiệu Hoa muốn đến đó tìm người nên đêm nay phải ở gần đó một chút.
Tân Hải là một trong những con đường phồn hoa nhất thành phố H. Ở đó, chắc chắn có khách sạn.
Thiệu Hoa vào một khách sạn, lúc điền xong thông tin và trả tiền mới phát hiện ra mình chỉ còn hơn 300 đồng. Mà phòng anh đăng kí là 1680 đồng một ngày…Mười năm, giá trị của đồng tiền càng ngày càng giảm, nhưng đối với Thiệu đại thiếu gia, cho dù là hai mươi năm trước thì 300 đồng ấy chỉ là “chút mưa phùn”.
Nhưng bây giờ, Thiệu Hoa bất ngờ cảm thấy 300 đồng này rất lớn. Anh lo lắng, nếu ngày mai không tìm được người thì sao?.
“Cô ơi! Tôi xin lỗi! Mong cô hủy phòng vừa đặt giúp tôi!”. Thiệu Hoa cảm thấy rất áy náy với cô tiếp tân. Anh cười rồi xoay người rời khỏi khách sạn. Vừa đi được vài bước, anh cảm thấy sau lưng như có những tiếng “xì xào”, giồng như đang có vài ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Cửa chính của khách sạn đều được làm bằng thủy tinh, nhìn rất giống những chiếc gương, soi rõ hình dáng của Thiệu Hoa. Cánh cửa ấy phản chiếu ánh sáng của chùm đèn rực rỡ. Xung quanh đó có những nhân viên phục vụ mặc đồng phục, phụ nữ thì đi giầy cao gót, đàn ông mặc vest sang trọng…và tất nhiên, Thiệu Hoa cũng thấy được chính mình trong chiếc gương ấy: một “cái cột điện” cao nhong nhỏng, lưng còng, quần áo cũ kĩ, nhăn nheo, dáng người không mấy khỏe mạnh.
Thiệu Hoa ưỡn thẳng sống lưng, cúi đầu chỉnh sửa quần áo, phủi mấy vết dơ trên mặt rồi ra khỏi khách sạn.
Nếu không tính đến số tiền thuê xe thì Thiệu Hoa còn 301.3 đồng. Anh thấy thật lãng phí khi gọi những món ăn kia. Nếu ngày mai anh không tìm được người thì sao?
Thiệu Hoa quyết định chọn một nhà nghỉ có đầy đủ tiện nghi. Anh đi dọc con đường sầm uất này khoảng ba mươi phút mới tìm được một nhà nghỉ nhỏ. Phòng đơn đã hết nên Thiệu Hoa phải chọn một căn phòng có mức tiền cao hơn, 188 đồng một ngày.
Thiệu Hoa mở TV, chưa chuyển được bao nhiêu kênh thì đã ngủ quên.
Hết chương 1
/65
|